Tự Cẩm

Chương 167: Triều Vân mở miệng

Editor: Khuynh Vũ

Chân Thế Thành và Khương Tự một trước một sau trở về.

Đám người lập tức càng thêm yên tĩnh.

Triều Vân yên tĩnh lại khác với người khác, có loại cảm giác âm u đầy tử khí.

Trên mặt Chân Chân Thế Thành nhìn không ra bất kỳ tâm tình gì, bình tĩnh hỏi: " Triều Vân, sáng nay khi ngươi ở trong viện đốt vàng mã có phát hiện ra cái gì dị thường không?"

Triều Vân cúi đầu không nói.

Vĩnh Xương Bá giận dữ, nhấc chân liền đá về phía Triều Vân.

" Bá gia, không nên vọng động!" Chân Thế Thành vội vàng ngăn ở trước người Vĩnh Xương Bá.

Vĩnh Xương Bá thấy thế vội vàng thu chân, cuối cùng vẫn quét trúng Chân Thế Thành một chút.

Chân Thế Thành đau đến thẳng vuốt râu, run giọng nói: " Bá gia, trước khi tra ra manh mối ông đả thương Triều Vân thật sự là không khôn ngoan!"

Vĩnh Xương Bá tức giận đến trước mắt biến thành màu đen: " Chân đại nhân, ngươi nhìn cái bộ dạng này của nàng ta coi! Nếu không phải sát hại phu nhân, tại sao lại không nói một lời? Chẳng lẽ nói trên đời còn có người thờ ơ với tội danh giết người trên lưng? Trừ phi người đó chính là hung thủ!"

" Bá gia sai rồi." Chân Thế Thành lắc đầu, nhìn chằm chằm Triều Vân.

Trong mái tóc của phụ nhân hơn ba mươi tuổi đã xen lẫn màu xám trắng, hình dung tiều tụy, ánh mắt ảm đạm, tựa như ngọn đèn sắp cháy hết, âm u đầy tử khí.

" Chỗ nào sai?"

Chân Thế Thành than nhẹ một tiếng: " Còn có bao nhiêu loại tình huống, sẽ có người thờ ơ với tội danh giết người trên lưng, tỉ như hắn muốn bảo hộ hung thủ, tỉ như hắn đã tâm như tro tàn, với cái gì cũng không đáng quan tâm......"


Khi nghe đến " Muốn bảo hộ hung thủ" Triều Vân không có phản ứng gì, mà đến lúc nghe " Tâm như tro tàn", ánh mắt của nàng ta chớp chớp, rơi lệ.

Có lẽ là mở ra van tình cảm, Triều Vân không thèm để ý ánh mắt của mọi người, tiếng khóc kiềm nén im ắng rất nhanh biến thành tiếng khóc lớn, từng tiếng khóc làm da đầu mọi người run lên.

Vĩnh Xương Bá muốn nói gì đó, bị Chân Thế Thành lắc đầu ngăn lại.

Một đám người cứ như vậy lẳng lặng nhìn Triều Vân khóc.

Mà Khương Tự thì trong lúc toàn bộ lực chú ý của mọi người bị Triều Vân hấp dẫn đi, lại lặng yên không một tiếng động đi qua bên cạnh từng người, kiệt lực từ trong đám người tìm kiếm hung thủ kia.

Nếu như không phải là đại nha hoàn Thu Lộ đâm đầu xuống hồ tự sát, cũng không phải thông phòng Triều Vân hậm hực nhiều năm, vậy cái tên hung thủ giảo hoạt kia rốt cuộc là ai đây?

Sau một hồi, tiếng khóc của Triều Vân dần dần dừng lại.

Chân Thế Thành không khỏi nhìn Khương Tự một chút.

Ẩn ở giữa đám người Khương Tự nhẹ nhàng lắc đầu với hắn.

Chân Thế Thành thở dài trong lòng, thầm nói Triều Vân mà khóc lâu hơn một chút thì tốt.

Triều Vân khóc đến đỏ mắt hoàn toàn không biết vị đại nhân thoạt nhìn cao thâm khó dò này đang suy nghĩ gì, đờ đẫn lau nước mắt.

" Triều Vân, ngươi bây giờ có thể nói xem sáng nay khi đốt vàng mã có gì khác thường hay chưa?" Chân Thế Thành tính tình nhẫn nại hỏi.

Lúc thẩm vấn, vô luận thân phận đối phương ra sao, hắn đều vô cùng có kiên nhẫn.

Lần này, Triều Vân rốt cục lắc đầu, nhẹ giọng nói: " Không có."


Chân Thế Thành âm thầm vui vẻ.

Triều Vân nguyện ý mở miệng phối hợp, không thể nghi ngờ là có lợi cho việc phá án.

Hung thủ đem huyết y chôn ở nơi Triều Vân đốt vàng mã, ngoại trừ vợ chồng Vĩnh Xương Bá, Triều Vân có lẽ chính là người đã từng tiếp cận hung thủ nhất.

" Triều Vân, ngươi cẩn thận nghĩ kĩ lại xem, không nhất thiết phải thấy cái gì, chỉ cần là thanh âm dị thường đều tính. " Chân Thế Thành nhắc nhở.

Triều Vân ngước mắt nhìn Chân Thế Thành, lại cười cười: " Đại nhân không cho rằng tiện tỳ là hung thủ sao?"

Tươi cười kia, có loại hương vị trào phúng.

Khi làm việc Chân Thế Thành sẽ không hồ đồ, liên hệ với người cũng không ngốc, nghe vậy lập tức nhìn Vĩnh Xương Bá một chút, thầm nghĩ vị Bá gia này tác dụng quả nhiên là thêm phiền.

Lúc này tự nhiên không thể lửa cháy đổ thêm dầu, để tránh Triều Vân lại lùi về trong tầng xác kia.

" Bản quan là người ngoài cuộc, chỉ nhìn chứng cứ cùng điểm đáng ngờ, các ngươi là người trong cuộc, bị tình cảm ảnh hưởng cũng là nhân chi thường tình."

Triều Vân giật mình, kìm lòng không được nhìn về phía Vĩnh Xương Bá.

Vĩnh Xương Bá trầm mặc, đối với câu nói của Chân Thế Thành trong lòng có cảm xúc.

Bình thường ông đối với hai thông phòng này xem như khoan dung nhân hậu, chi phí ăn mặc so với di nương phủ khác còn tốt hơn, thậm chí cha mẹ người nhà của các nàng đều an bài cho một công việc tốt, xem như một cái công đạo của ông dành cho các nàng.

Ông chỉ là không cho các nàng tình cảm, mà điểm này vào năm chọn người đó sớm đã nói rõ, không có ép buộc bất luận kẻ nào.

Thế nhưng đến khi một trong số các nàng biến thành hung thủ sát hại thê tử, điểm khoan dung nhân hậu này không đủ để cho ông có thể giữ vững bình tĩnh với các nàng nữa.


Nếu như không mời người của Thuận Thiên phủ tham gia mà phát hiện manh mối Triều Vân hại chết thê tử, ông có thể sẽ không khống chế được giết chết nữ nhân này.

Lời nói của Chân Thế Thành cũng mang đến cho Triều Vân xúc động không nhỏ.

Nàng ta thu tầm mắt lại, sờ lên cánh tay gầy trơ cả xương, thấp giọng nói: " Tiện tỳ đốt xong giấy vào phòng, vừa mới nằm xuống nghe được trong sân truyền đến một thanh âm vang lên, một lát sau ta mới đẩy cửa sổ ra nhìn, trong sân cái gì cũng không có."

" Từ lúc truyền đến tiếng vang đến khi ngươi đẩy cửa sổ ra xem, khoảng bao nhiêu thời gian?"

" Đại khái thời gian nửa chén trà nhỏ."

Chân Thế Thành không khỏi nhíu mày.

Nếu như hung thủ sau khi Triều Vân vào nhà mới lặng lẽ vào Tây Khóa viện chôn huyết y, thời gian nửa chén trà nhỏ cũng không đủ để cho hung thủ dấu kỹ huyết y rồi rời đi.

" Ngươi còn nhớ rõ thời gian cụ thể vào nhà sao?"

" Vừa qua đầu giờ Mão."

Chân Thế Thành chắp tay đi đến Tây Khóa viện, đứng ở cửa tròn nhìn về nơi Triều Vân đốt vàng mã.

Vừa qua đầu giờ Mão, lúc đó trời còn chưa sáng rõ, Triều Vân có thể nào không thấy rõ ràng hay không?

Nơi Triều Vân đốt vàng mã là góc tường, nơi đó trồng hoa mộc thấp bé, nếu như sau khi hung thủ làm ra động tĩnh cấp tốc cúi người, Triều Vân từ trong phòng nhìn ra phía ngoài, rất có thể sẽ không có lưu ý có người núp ở chỗ này, như vậy tự nhiên cái gì cũng đều không nhìn thấy.

Chân Thế Thành bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, sải bước đi về hỏi Triều Vân: " Thời điểm ngươi đốt vàng mã có nghe thấy tiếng vang gì không?"

Triều Vân lắc đầu: " Không có."

Lúc đó cả người nàng ta đắm chìm trong thống khổ tưởng niệm đứa con chưa xuất thế, căn bản không có lưu ý động tĩnh chung quanh.

" Vậy, lúc đó ngươi có khóc không?"


Chân Thế Thành hỏi vấn đề này khiến không ít người ghé mắt.

Ai cũng biết chuyện Triều Vân bởi vì mất con mà tính tình đại biến, vị Đại lão gia này sao còn truy đuổi không buông, lúc đốt vàng mã khóc hay không khóc có gì trọng yếu đâu?

" Khóc." Triều Vân mấp máy môi, tay rũ ở bên người hơi nắm lại.

Ngày này mỗi năm, nàng ta đều sẽ một lần nữa trải nghiệm cái gì gọi là ruột gan đứt từng khúc, đau đến không muốn sống.

Sao có thể không khóc kia chứ, đó là đứa con nàng ta mong mỏi bao nhiêu năm mới đến, là vui vẻ cùng chỗ dựa quãng đời còn lại của nàng ta đó.

" Khóc thành tiếng?" Chân Thế Thành hỏi lại.

Triều Vân dùng sức cắn môi, nhẹ gật đầu.

Chân Thế Thành khe khẽ thở dài, đại khái hiểu rõ hung thủ tại sao lại tiến vào Tây Khóa viện chôn giấu huyết y rồi.

Sau khi hung thủ gây án xong rời khỏi chủ viện, tám chín phần mười là nghe được tiếng khóc của Triều Vân sau đó thấy được tình cảnh nàng ta đốt vàng mã, thế là hung thủ trong nháy mắt đó quyết định giá họa cho Triều Vân.

Khương Tự lặng lẽ đi đến bên người Chân Thế Thành, nhẹ nhàng ho khan một cái, thấy Chân Thế Thành nhìn qua, khe khẽ lắc đầu.

Chân Thế Thành xoắn lông mày.

Không có phát hiện?

" Bá gia, người của hậu trạch đều ở trong sân cả chứ?"

Vĩnh Xương Bá nghe Chân Thế Thành hỏi như vậy, không khỏi nhìn về phía quản sự.

Quản sự vội nói: " Đều ở đây."

Chân Thế Thành cùng Khương Tự liếc nhau, đều có chút ngoài ý muốn.

Chẳng lẽ nói ý nghĩ của bọn họ xảy ra vấn đề?

back top