Tự Cẩm

Chương 270: Làm một hồi ân nhân

Nữ tử thoạt nhìn tuổi tác không chênh lệch mấy với Khương Tự, một thân áo vải thô không che được da thịt trắng nõn, khuôn mặt trứng ngỗng lớn chừng bàn tay tuy rằng không thể xưng là mỹ lệ, nhưng tuổi trẻ chính là vốn liếng tốt nhất, mặc cho ai nhìn đều cảm thấy là một tiểu cô nương động lòng người.

Lúc này dấu bàn tay trên khuôn mặt trắng nõn của tiểu cô nương động lòng người vừa đỏ vừa sưng, thoạt nhìn càng thêm chọc người thương tiếc.

Khương Y là người thiện tâm, bị thiếu nữ vừa ôm vừa khóc lóc cầu xin, trong mắt lập tức hiện ra vài phần không đành lòng.

Khương Tự mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm thiếu nữ trên mặt đất, trong lòng sinh ra may mắn trần ai lạc định.

May mắn manh mối nàng đau khổ tìm kiếm thế mà xuất hiện ngay trước mắt nàng, thiếu nữ này hẳn chính là người mà kiếp trước trưởng tỷ nhắc tới không nên cứu rồi!

Như vậy, trưởng tỷ hẳn là sẽ rất nhanh đáp ứng tỉnh cầu của thiếu nữ.

Giờ khắc này, Khương Tự có chút chần chờ.

Ngăn cản trưởng tỷ cứu thiếu nữ tuy là không khó, nhưng mà kiếp trước trưởng tỷ rơi vào tuyệt cảnh như vậy, trong lúc đó đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì không hay biết, người mà trưởng tỷ nhắc tới không nên cứu kia nổi lên tác dụng gì cũng không hay.

Nàng hiện tại đuổi thiếu nữ tránh xa bên người trưởng tỷ, nếu lại có người khác lấy phương thức càng làm người ta không thể tưởng hơn tiếp cận trưởng tỷ thì sao?

Có tâm tính vô tâm, hoàn toàn làm cho người ta khó lòng phòng bị.

Nếu vậy, không ngăn cản thiếu nữ được trưởng tỷ cứu hình như càng tốt hơn chút, ít nhất có một mục tiêu rõ ràng nhìn chằm chằm đề phòng. Từ đó vô luận là thiếu nữ xuất phát từ mục đích cá nhân hãm hại trưởng tỷ hay là sau lưng có người sai sử, đều có dấu vết để lại.

“ Đứng lên cho ta!” Đại hán như xách gà con đi túm lấy thiếu nữ.


Thiếu nữ kinh hoảng trốn ra sau Khương Y.

Đại hán cao to, vẻ mặt dữ tợn, Khương Y thấy cũng có chút hoảng.

Chu Tử Ngọc duỗi tay ngăn lại đại hán: “Có chuyện gì từ từ nói, đừng dọa đến nội tử.”

Đại hán tròng mắt đảo loạn đánh giá Chu Tử Ngọc, cười lạnh nói: “Ta khuyên ngươi đừng nên xen vào việc của người khác, ca ca của tiểu nương môn đây thiếu ta hai mươi lượng bạc, chính miệng hắn ta nói lấy muội tử ra gán nợ.”

Nói đến đây, đại hán một phen túm được thiếu nữ kéo tới, xô đẩy mặc người dòm ngó: “Mọi người nhìn xem đi, với tư sắc của tiểu nha đầu này, hai mươi lượng bạc ta có thể mua ba người, đồng ý lấy ả ta gán nợ đã là đại phát từ bi rồi……”

Thiếu nữ chảy nước mắt liều mạng giãy giụa: “Ngươi buông ta ra, ca ca ta thiếu ngươi tiền ngươi tìm hắn đi, hắn dựa vào cái gì lấy ta gán nợ?”

Đại hán lại là một cái tát đánh qua: “Tiểu nương môn, ngươi muốn trách thì trách chính mình mệnh khổ, ai bảo cha mẹ ngươi mất cả rồi. Ca ca ngươi bắt ngươi gán nợ, về sau ngươi chính là người trên hoa thuyền chúng ta, còn muốn chạy liền ném ngươi vào trong sông đút cho cá ăn!”

“Ta không muốn, ta chết cũng không lên hoa thuyền. Phu nhân, cầu ngài cứu cứu ta đi……”

Khương Y cắn môi rất là do dự.

Đổi lại ngày thường gặp được nữ hài tử đáng thương như vậy nàng nhất định không chút do dự sẽ ra tay tương trợ, chính là hôm nay Tứ muội bởi vì ngựa bị chấn kinh báo quan, đã mang đến cho Chu phủ phiền toái không nhỏ rồi……

Nhưng từng tiếng cầu xin tuyệt vọng của thiếu nữ rốt cuộc làm Khương Y không thể nhẫn tâm làm như không thấy, nàng theo bản năng nhìn về phía Chu Tử Ngọc.

Mà lúc này, Khương Tự đồng dạng lặng yên quan sát biểu tình của Chu Tử Ngọc.


Đầu tiên là xe ngựa mất khống chế, sau đó lại là thiếu nữ cầu cứu, cái trước nàng đã có thể khẳng định là người làm, về phần cái sau xuất hiện đến tột cùng có liên hệ với Chu Tử Ngọc có hay không, còn cần phải xem lại.

Chu Tử Ngọc an ủi cầm tay Khương Y, ôn nhu nói: “Nàng làm chủ là được.”

Khương Tự khẽ nhếch đuôi lông mày, đáy lòng cười lạnh một tiếng.

Lời này của Chu Tử Ngọc nói thật đường hoàng, nơi nơi tôn trọng ý kiến của trưởng tỷ, trên thực tế là nắm chính xác tính tình mềm lòng của trưởng tỷ.

Nói cách khác, Chu Tử Ngọc không ngăn cản liền mang ý nghĩa rất thích thú vui mừng với thiếu nữ được trưởng tỷ cứu.

Chẳng qua --- Khương Tự nhẹ liếc Chu Tử Ngọc một cái, quyết định lại xác nhận một phen.

“Nếu thế, vậy ---”

“Từ từ.” Khương Tự gọn gàng dứt khoát đánh gãy lời Khương Y.

Khương Y khó hiểu nhìn muội muội, Chu Tử Ngọc cũng quăng ánh mắt tới.

Khương Tự tiến lên một bước, đứng ở trước mặt đại hán.

Đại hán đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó không có hảo ý cười: “Sao nào, tiểu nương tử muốn ra mặt cho ả ---”


“Bớt nói nhảm, nhiêu đây đủ rồi chứ?” Khương Tự đưa mấy viên kim châu qua.

Thấy đại hán nhất thời ngơ ngẩn, Khương Tự không kiên nhẫn hỏi: “Lẽ nào nhiêu đây còn không bằng hai mươi lượng bạc? Ngươi cũng không nên lừa ta, Bá phụ ta làm quan trong nha môn, không nhìn được nhất là mấy kẻ hãm hại lừa gạt.”

Đại hán tròng mắt đảo loạn, theo bản năng quét về phía Chu Tử Ngọc.

Động tác của gã vốn dĩ không rõ ràng lắm, nề hà Khương Tự nhìn chằm chằm chính là cái này, tự nhiên lập tức phát hiện.

Khương Tự lập tức nhíu mày: “Là không đủ, hay là không cần, ngươi chít một tiếng.”

“Đủ rồi……” Đại hán cố nén khó xử nói.

“Vậy là không cần?” Khương Tự sóng mắt lưu chuyển liếc thiếu nữ một cái, cười như không cười hỏi, “Lẽ nào giữ người lại tương lai tranh hoa khôi nương tử sao?”

Kinh thành Đại Chu bình chọn hoa khôi ba năm một lần là sự kiện trọng đại không thua gì kỳ thi mùa xuân, nơi tổ chức ngay tại bờ sông Kim Thủy, đến lúc đó sẽ có một tiểu đồng tóc trái đào gấp một nhánh hoa tặng cho nhóm mỹ kiều nga ăn diện lộng lẫy nhất góp thú vui.

Khương Tự vừa nói như vậy, người xem náo nhiệt không khỏi hiểu ý cười cười.

Thiếu nữ gặp nạn nhiều lắm coi như thanh tú, cho thái thái cô nương nhà giàu làm nha hoàn cũng không tính là xuất sắc, nếu nói đi tranh hoa khôi gì đó vậy cũng quá buồn cười rồi.

Đại hán hiển nhiên hiểu được điểm này, vừa bị Khương Tự hỏi như vậy, lại khẽ liếc Chu Tử Ngọc.

Khương Tự nhướng mày: “Ngươi người này thật kỳ quái nha, có đáp ứng hay không cho câu nói thống khoái là được, cứ nhìn tỷ phu ta làm cái gì? Chẳng lẽ ngươi còn phụ trách tìm chốn về yên ổn cho vị cô nương này hay sao?”

Chu Tử Ngọc nghe xong trong lòng nhảy dựng, có tâm cãi lại một phen lại sợ càng bôi càng đen, chỉ phải ngậm miệng, âm thầm cho Khương Y một ánh mắt.


Đến lúc này hắn ta mới phát hiện trình độ khó chơi của cô em vợ có hơi cao ngạo trong ấn tượng không ngừng đổi mới nhận biết của hắn.

“Tứ muội, chỗ ta có tiền……”

“Đại tỷ, cái này cũng không phải tranh nhau mời khách thanh toán.” Khương Tự một câu ngăn chặn tính toán của Khương Y, không vui nhìn đại hán, “Ta hỏi lại một câu cần hay không cần, không cần nói vậy ngươi mau mau mang người đi đi, vốn dĩ đã chẳng có nửa điểm quan hệ với chúng ta.”

“Cần, cần!” Đại hán căng da đầu tiếp nhận kim châu, cùng đồng bạn xoay người rời đi.

“Ngươi còn có cái gì quên đưa cho ta thì phải? Văn tự bán mình mà ca ca cô nương này viết cho các ngươi đâu?”

Đại hán trán đổ mồ hôi đem một tờ văn khế đưa cho Khương Tự, nhanh chân rời đi.

Khương Tự nhét văn khế vào trong tay thiếu nữ, khóe môi khẽ nhếch: “Đại tỷ, chúng ta đi thôi.”

Kế tiếp, thiếu nữ hẳn sẽ nói ân cứu mạng không có gì báo đáp, muốn làm trâu làm ngựa hầu hạ ân nhân nhỉ.

Chẳng qua lúc này đây là nàng ra tiền, vở diễn sau đó thiếu nữ sẽ diễn thế nào đây?

Khương Tự nghĩ đến đây, lại có chút chờ mong thiếu nữ biểu hiện.

Mà thiếu nữ quả nhiên chần chờ, nhìn Khương Y lại nhìn Khương Tự, cuối cùng bước nhanh đi đến trước mặt Khương Tự quỳ xuống, hai tay dâng văn khế lên: “ Đại ân đại đức của cô nương không có gì báo đáp, ta về sau nguyện ý làm trâu làm ngựa hầu hạ cô nương……”

“Làm trâu làm ngựa à nha……” Khương Tự hơi hơi mỉm cười, “Nhưng nhà ta không thiếu trâu ngựa đâu. Với cả, việc của trâu ngựa ngươi cũng không làm được, đừng nói lời nói suông.”

Thiếu nữ ngây ngốc.

Người này với tiểu thư khuê các trong tưởng tượng của nàng ta có chút không giống nhau! # Edit by Khuynh Vũ #

back top