Thời tiết này đã rất mát mẻ, đặc biệt là ngồi ở trong đình bốn phía trống trải như vậy, nhưng Úc Cẩn vẫn cảm thấy nhiệt độ trong đình hình như cao hơn bên ngoài, giơ tay kéo kéo cổ áo.
Ừm, nếu cởi hé một tí hít thở không khí, không biết A Tự có thể hiểu lầm hắn chơi trò lưu manh không nữa......
Cởi áo đương nhiên là không dám, khó được cơ hội một chỗ nói nhiều hai câu cũng không tồi, Úc Cẩn minh tư khổ tưởng, xả ra một câu: "Xa phu vừa chết, khả năng không tra được cái gì."
Vừa nói xong, Úc Cẩn liền hận không thể tất cho mình một cái.
Nói mấy cái này không phải làm cho A Tự ngột ngạt sao!
Khương Tự hơi thở phào nhẹ nhõm với việc Úc Cẩn khó được đặt tâm tư ở trên chính sự mà không kéo mấy chuyện lung tung beng vào, khẽ gật đầu nói: "Ta biết."
Xa phu lựa chọn tự sát, tất nhiên biết trốn không thoát trách phạt, dứt khoát ôm tội vào trên người mình, kỳ vọng người sai sử sau lưng đối xử tử tế với người nhà của ông ta.
Muốn đem một bản án tra ra manh mối, có một tiền đề rất quan trọng, đó chính là người nhà của người bị hại phối hợp.
Tỷ như vụ án của Vĩnh Xương Bá phủ, lúc ấy vô luận là Vĩnh Xương Bá hay là một đôi nhi nữ đều ngóng trông tìm ra hung thủ chân chính giết hại Vĩnh Xương Bá phu nhân, Chân đại nhân cần phải làm là căn cứ vào các manh mối có được đả động hung thủ.
Mà vụ án trước mắt hiển nhiên bất đồng.
Chu gia không muốn quan phủ tham gia, xa phu vừa chết, chỉ cần toàn phủ trên dưới không nói lời gì, đừng nói là Úc Cẩn, cho dù là Chân đại nhân tới đây cũng bó tay không có biện pháp.
Thanh quan khó đoạn việc nhà, đây cũng là nguyên nhân vì sao sau khi rất nhiều gia tộc phát sinh tranh chấp đều là do tộc trưởng chủ trì tự mình giải quyết, mà quan phủ cũng không muốn chủ động tham gia vào.
Cũng may Khương Tự vốn dĩ cũng không trông cậy vào việc tìm ra chân tướng từ chỗ xa phu, nàng lựa chọn báo quan là vì nháo lớn sự tình, truyền ra bên ngoài, như vậy trong thời gian ngắn người sau lưng nếu muốn tính kế đại tỷ e phải suy nghĩ cho kỹ. Coi như nàng không có sức, không thể ngăn cản sự kiện đại tỷ "Tư thông" xảy ra, đến lúc đó ít nhất cũng có sức lực phản kích.
Trải qua chuyện vợ chồng Vĩnh Xương Bá đột tử, Khương Tự biết rõ biết một ít chuyện tương lai không phải không gì không làm được, những chuyện đó rất có thể sẽ vì nàng sửa đổi mà thay đổi.
"Ta muốn nói với ngươi không phải chuyện của Chu phủ."
Úc Cẩn không khỏi ngồi thẳng thân mình, trái tim đập loạn thình thịch.
Luôn cảm thấy lời nói kế tiếp của A Tự rất quan trọng, có phải lạnh nhạt một khoảng thời gian, A Tự rốt cuộc nghĩ thông rồi không?
Trong lòng Úc Cẩn suy đoán một hồi, đã ảo tưởng đến độ đứa con đầu tiên với Khương Tự nên đặt tên gì mới hay, trên mặt vẫn là bộ dạng nghiêm trang: "Khương cô nương muốn nói với ta cái gì?"
Khương Tự không khỏi kéo khóe môi, thầm nghĩ nếu Úc Thất có thể mãi bảo trì loại thái độ phong nguyệt không quan hệ này, hai người vẫn có thể bình tĩnh nói chuyện.
Úc Cẩn nhạy bén cỡ nào, lập tức phát hiện Khương Tự phóng thích thiện ý, chợt khẩn trương hẳn.
Không phải hắn tự mình đa tình, A Tự thật sự có thái độ mềm hoá với hắn.
Làm sao bây giờ, nếu A Tự cho thấy vừa ý hắn, hắn có nên thẳng thắn thân phận hay không?
Cứ gạt A Tự mãi đương nhiên là không đúng, nhưng vạn nhất thân phận hoàng tử dọa A Tự chạy mất thì sao?
Úc Cẩn đang khó xử, liền nghe Khương Tự nói: " Hôm nay ở chùa Bạch Vân trong lúc vô tình ta gặp được hai gã nam tử, nghe bọn hắn nói chuyện muốn tính kế ngươi......"
Thấy Úc Cẩn lộ biểu tình cổ quái, Khương Tự dừng lại chuyện muốn nói, hỏi: "Làm sao vậy?"
Đáy lòng Úc Cẩn thở dài thật sâu, đè xuống cảm giác mất mát che trời lấp đất cơ hồ sắp bao phủ hắn, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt: "Sau đó thì sao?"
Khương Tự kinh ngạc liếc hắn một cái.
Nghe được có người tính kế hắn, hắn thế mà vẫn vân đạm phong khinh như vậy?
Phải rồi, hắn là hoàng tử, phàm là người có dính dáng đến hoàng gia ai mà không phải lớn lên trong tính kế, nghe đến mấy cái này thờ ơ cũng không kỳ quái.
Khương Tự quyết định gọn gàng dứt khoát: "Bọn họ tính toán dùng mỹ nhân kế với ngươi."
Úc Cẩn đột nhiên cười: "Mỹ nhân kế? Ý nghĩ kỳ lạ."
Trên đời này người có dáng dấp đẹp mắt như hắn không nhiều lắm đâu?
Với cả, hắn là của A Tự, A Tự dùng mỹ nhân kế với hắn hắn cực kỳ nguyện ý phối hợp, còn về người khác......
Úc Cẩn cười lạnh một tiếng.
Cứ sống cho tốt không tốt sao, vì sao cứ nhất định phải tìm đường chết cơ chứ?
Thấy Úc Cẩn không cho là đúng, Khương Tự không khỏi nhíu mày.
Úc Cẩn thấy thế vội nói: "Nàng yên tâm, ta sẽ chú ý cẩn thận."
Khương Tự liếc hắn một cái.
Vừa mới nói hắn cải tà quy chính, hiện tại lại tới. Cái gì kêu nàng yên tâm? Nàng có gì mà không yên tâm, sở dĩ nhắc nhở hắn chẳng qua là xuất phát từ hảo ý, cho dù biết một bằng hữu bình thường gặp nguy hiểm nàng cũng sẽ thiện ý nhắc nhở.
Khương cô nương ở trong lòng tự mình giải thích một phen, đột nhiên không kịp phòng ngừa chạm phải đôi mắt phảng phất như nước suối trong suốt chảy xuôi của đối phương.
Một khắc ấy, trong đình an tĩnh lại, chỉ có tiếng sàn sạt khe khẽ khi gió thổi qua hoa mộc cùng tiếng hít thở đều đều của cún bự.
Nhìn từ đằng xa, một đôi bích nhân trong đình đối diện mà ngồi, cún bự nằm ở ngoài đình nhàn nhã đong đưa cái đuôi, hình thành một bức ảnh động tĩnh thích hợp, tốt đẹp làm trong lòng người ta đều mềm mại hẳn.
Khương An Thành nhìn không chớp mắt, lòng đầy vui mừng.
Ông nói mà, Tự Nhi vẫn xứng đôi với Tiểu Dư lắm ý...... Đương nhiên Giải Nguyên lang nhà Chân lão ca cũng rất được......
Lúc nữ nhi với thiếu niên mình nhìn trúng còn chưa kết giao Khương An Thành hận không thể tác hợp một phen, mắt thấy hai người hơi thân thiết, người không có chút kiên định nào đó lại bắt đầu lắc lư trái phải.
"Bọn họ nói muốn tìm một nữ tử có dung mạo tương tự Thánh Nữ tiếp cận ngươi, tóm lại ngươi chú ý một chút." Khương Tự nhắc tới Thánh Nữ, theo bản năng lưu ý phản ứng của Úc Cẩn, quả nhiên liền thấy đối phương nghe đến hai chữ "Thánh Nữ" trong nháy mắt ánh mắt thâm trầm hẳn, từ nước suối trong suốt biến thành hàn đàm sâu không lường được.
Khương Tự rũ mắt đứng dậy, yên lặng đi ra ngoài đình.
Nhị Ngưu đã sớm được dặn dò, trước mặt người ngoài phải khắc chế thân cận với Khương Tự, lúc này thấy Khương Tự rời đi mắt trông mong nhìn Úc Cẩn, lại phát hiện chủ nhân thế mà đang ngẩn người.
Nhị Ngưu tức khắc sốt ruột.
Không cho nó thân cận, bản thân cũng không nắm chặt, với biểu hiện này của chủ nhân đừng nói mang nữ chủ nhân về nhà, cho dù là những giống cái đồng loại luôn lượn lờ trước mặt nó mà nó lại coi thường cũng không lấy về được ấy chứ.
Nhị Ngưu bất mãn sủa một tiếng.
Úc Cẩn bỗng nhiên hoàn hồn, phát hiện Khương Tự đã đi ra đình, vội vàng đuổi theo.
Đột nhiên nghe được hai chữ "Thánh Nữ", không phải do hắn không nghĩ nhiều.
Hai người kia chắc chắn quen thuộc sự tình ở phía Nam, nói không chừng chính là người từ phía Nam tới, nhưng bọn họ muốn tìm một nữ tử có dung mạo tương tự Thánh Nữ tiếp cận hắn có mục đích gì?
Mấu chốt là có dung mạo tương tự Thánh Nữ thì sao lại dễ dàng tiếp cận hắn, quả thực không thể hiểu được!
Ấy khoan -- có dung mạo tương tự Thánh Nữ, vậy chẳng phải là nói......
Sau khi phản ứng lại, Úc Cẩn có loại buồn bực muốn đâm tường.
Vất vả lắm A Tự mới có vài phần sắc mặt tốt với hắn, hiện giờ có phải là hiểu lầm gì rồi không?
Không được, hắn muốn giải thích!
Nhắm mắt theo đuôi đi theo bên người Khương Tự Úc Thất hoàng tử có tâm mở miệng, nhưng mà cách đó không xa có một đám người nhìn chằm chằm, dù có thiên ngôn vạn ngữ đều không tìm thấy cơ hội nhắc đến.
"Dư công tử, ngươi còn đi gần ta như vậy, người khác đều sẽ biết chúng ta có vấn đề."
Úc Cẩn lau mặt một phen.
Giữa bọn họ vốn đã có vấn đề mà, vẫn phải gấp gáp giải quyết vấn đề đã!
Ừm, nếu cởi hé một tí hít thở không khí, không biết A Tự có thể hiểu lầm hắn chơi trò lưu manh không nữa......
Cởi áo đương nhiên là không dám, khó được cơ hội một chỗ nói nhiều hai câu cũng không tồi, Úc Cẩn minh tư khổ tưởng, xả ra một câu: "Xa phu vừa chết, khả năng không tra được cái gì."
Vừa nói xong, Úc Cẩn liền hận không thể tất cho mình một cái.
Nói mấy cái này không phải làm cho A Tự ngột ngạt sao!
Khương Tự hơi thở phào nhẹ nhõm với việc Úc Cẩn khó được đặt tâm tư ở trên chính sự mà không kéo mấy chuyện lung tung beng vào, khẽ gật đầu nói: "Ta biết."
Xa phu lựa chọn tự sát, tất nhiên biết trốn không thoát trách phạt, dứt khoát ôm tội vào trên người mình, kỳ vọng người sai sử sau lưng đối xử tử tế với người nhà của ông ta.
Muốn đem một bản án tra ra manh mối, có một tiền đề rất quan trọng, đó chính là người nhà của người bị hại phối hợp.
Tỷ như vụ án của Vĩnh Xương Bá phủ, lúc ấy vô luận là Vĩnh Xương Bá hay là một đôi nhi nữ đều ngóng trông tìm ra hung thủ chân chính giết hại Vĩnh Xương Bá phu nhân, Chân đại nhân cần phải làm là căn cứ vào các manh mối có được đả động hung thủ.
Mà vụ án trước mắt hiển nhiên bất đồng.
Chu gia không muốn quan phủ tham gia, xa phu vừa chết, chỉ cần toàn phủ trên dưới không nói lời gì, đừng nói là Úc Cẩn, cho dù là Chân đại nhân tới đây cũng bó tay không có biện pháp.
Thanh quan khó đoạn việc nhà, đây cũng là nguyên nhân vì sao sau khi rất nhiều gia tộc phát sinh tranh chấp đều là do tộc trưởng chủ trì tự mình giải quyết, mà quan phủ cũng không muốn chủ động tham gia vào.
Cũng may Khương Tự vốn dĩ cũng không trông cậy vào việc tìm ra chân tướng từ chỗ xa phu, nàng lựa chọn báo quan là vì nháo lớn sự tình, truyền ra bên ngoài, như vậy trong thời gian ngắn người sau lưng nếu muốn tính kế đại tỷ e phải suy nghĩ cho kỹ. Coi như nàng không có sức, không thể ngăn cản sự kiện đại tỷ "Tư thông" xảy ra, đến lúc đó ít nhất cũng có sức lực phản kích.
Trải qua chuyện vợ chồng Vĩnh Xương Bá đột tử, Khương Tự biết rõ biết một ít chuyện tương lai không phải không gì không làm được, những chuyện đó rất có thể sẽ vì nàng sửa đổi mà thay đổi.
"Ta muốn nói với ngươi không phải chuyện của Chu phủ."
Úc Cẩn không khỏi ngồi thẳng thân mình, trái tim đập loạn thình thịch.
Luôn cảm thấy lời nói kế tiếp của A Tự rất quan trọng, có phải lạnh nhạt một khoảng thời gian, A Tự rốt cuộc nghĩ thông rồi không?
Trong lòng Úc Cẩn suy đoán một hồi, đã ảo tưởng đến độ đứa con đầu tiên với Khương Tự nên đặt tên gì mới hay, trên mặt vẫn là bộ dạng nghiêm trang: "Khương cô nương muốn nói với ta cái gì?"
Khương Tự không khỏi kéo khóe môi, thầm nghĩ nếu Úc Thất có thể mãi bảo trì loại thái độ phong nguyệt không quan hệ này, hai người vẫn có thể bình tĩnh nói chuyện.
Úc Cẩn nhạy bén cỡ nào, lập tức phát hiện Khương Tự phóng thích thiện ý, chợt khẩn trương hẳn.
Không phải hắn tự mình đa tình, A Tự thật sự có thái độ mềm hoá với hắn.
Làm sao bây giờ, nếu A Tự cho thấy vừa ý hắn, hắn có nên thẳng thắn thân phận hay không?
Cứ gạt A Tự mãi đương nhiên là không đúng, nhưng vạn nhất thân phận hoàng tử dọa A Tự chạy mất thì sao?
Úc Cẩn đang khó xử, liền nghe Khương Tự nói: " Hôm nay ở chùa Bạch Vân trong lúc vô tình ta gặp được hai gã nam tử, nghe bọn hắn nói chuyện muốn tính kế ngươi......"
Thấy Úc Cẩn lộ biểu tình cổ quái, Khương Tự dừng lại chuyện muốn nói, hỏi: "Làm sao vậy?"
Đáy lòng Úc Cẩn thở dài thật sâu, đè xuống cảm giác mất mát che trời lấp đất cơ hồ sắp bao phủ hắn, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt: "Sau đó thì sao?"
Khương Tự kinh ngạc liếc hắn một cái.
Nghe được có người tính kế hắn, hắn thế mà vẫn vân đạm phong khinh như vậy?
Phải rồi, hắn là hoàng tử, phàm là người có dính dáng đến hoàng gia ai mà không phải lớn lên trong tính kế, nghe đến mấy cái này thờ ơ cũng không kỳ quái.
Khương Tự quyết định gọn gàng dứt khoát: "Bọn họ tính toán dùng mỹ nhân kế với ngươi."
Úc Cẩn đột nhiên cười: "Mỹ nhân kế? Ý nghĩ kỳ lạ."
Trên đời này người có dáng dấp đẹp mắt như hắn không nhiều lắm đâu?
Với cả, hắn là của A Tự, A Tự dùng mỹ nhân kế với hắn hắn cực kỳ nguyện ý phối hợp, còn về người khác......
Úc Cẩn cười lạnh một tiếng.
Cứ sống cho tốt không tốt sao, vì sao cứ nhất định phải tìm đường chết cơ chứ?
Thấy Úc Cẩn không cho là đúng, Khương Tự không khỏi nhíu mày.
Úc Cẩn thấy thế vội nói: "Nàng yên tâm, ta sẽ chú ý cẩn thận."
Khương Tự liếc hắn một cái.
Vừa mới nói hắn cải tà quy chính, hiện tại lại tới. Cái gì kêu nàng yên tâm? Nàng có gì mà không yên tâm, sở dĩ nhắc nhở hắn chẳng qua là xuất phát từ hảo ý, cho dù biết một bằng hữu bình thường gặp nguy hiểm nàng cũng sẽ thiện ý nhắc nhở.
Khương cô nương ở trong lòng tự mình giải thích một phen, đột nhiên không kịp phòng ngừa chạm phải đôi mắt phảng phất như nước suối trong suốt chảy xuôi của đối phương.
Một khắc ấy, trong đình an tĩnh lại, chỉ có tiếng sàn sạt khe khẽ khi gió thổi qua hoa mộc cùng tiếng hít thở đều đều của cún bự.
Nhìn từ đằng xa, một đôi bích nhân trong đình đối diện mà ngồi, cún bự nằm ở ngoài đình nhàn nhã đong đưa cái đuôi, hình thành một bức ảnh động tĩnh thích hợp, tốt đẹp làm trong lòng người ta đều mềm mại hẳn.
Khương An Thành nhìn không chớp mắt, lòng đầy vui mừng.
Ông nói mà, Tự Nhi vẫn xứng đôi với Tiểu Dư lắm ý...... Đương nhiên Giải Nguyên lang nhà Chân lão ca cũng rất được......
Lúc nữ nhi với thiếu niên mình nhìn trúng còn chưa kết giao Khương An Thành hận không thể tác hợp một phen, mắt thấy hai người hơi thân thiết, người không có chút kiên định nào đó lại bắt đầu lắc lư trái phải.
"Bọn họ nói muốn tìm một nữ tử có dung mạo tương tự Thánh Nữ tiếp cận ngươi, tóm lại ngươi chú ý một chút." Khương Tự nhắc tới Thánh Nữ, theo bản năng lưu ý phản ứng của Úc Cẩn, quả nhiên liền thấy đối phương nghe đến hai chữ "Thánh Nữ" trong nháy mắt ánh mắt thâm trầm hẳn, từ nước suối trong suốt biến thành hàn đàm sâu không lường được.
Khương Tự rũ mắt đứng dậy, yên lặng đi ra ngoài đình.
Nhị Ngưu đã sớm được dặn dò, trước mặt người ngoài phải khắc chế thân cận với Khương Tự, lúc này thấy Khương Tự rời đi mắt trông mong nhìn Úc Cẩn, lại phát hiện chủ nhân thế mà đang ngẩn người.
Nhị Ngưu tức khắc sốt ruột.
Không cho nó thân cận, bản thân cũng không nắm chặt, với biểu hiện này của chủ nhân đừng nói mang nữ chủ nhân về nhà, cho dù là những giống cái đồng loại luôn lượn lờ trước mặt nó mà nó lại coi thường cũng không lấy về được ấy chứ.
Nhị Ngưu bất mãn sủa một tiếng.
Úc Cẩn bỗng nhiên hoàn hồn, phát hiện Khương Tự đã đi ra đình, vội vàng đuổi theo.
Đột nhiên nghe được hai chữ "Thánh Nữ", không phải do hắn không nghĩ nhiều.
Hai người kia chắc chắn quen thuộc sự tình ở phía Nam, nói không chừng chính là người từ phía Nam tới, nhưng bọn họ muốn tìm một nữ tử có dung mạo tương tự Thánh Nữ tiếp cận hắn có mục đích gì?
Mấu chốt là có dung mạo tương tự Thánh Nữ thì sao lại dễ dàng tiếp cận hắn, quả thực không thể hiểu được!
Ấy khoan -- có dung mạo tương tự Thánh Nữ, vậy chẳng phải là nói......
Sau khi phản ứng lại, Úc Cẩn có loại buồn bực muốn đâm tường.
Vất vả lắm A Tự mới có vài phần sắc mặt tốt với hắn, hiện giờ có phải là hiểu lầm gì rồi không?
Không được, hắn muốn giải thích!
Nhắm mắt theo đuôi đi theo bên người Khương Tự Úc Thất hoàng tử có tâm mở miệng, nhưng mà cách đó không xa có một đám người nhìn chằm chằm, dù có thiên ngôn vạn ngữ đều không tìm thấy cơ hội nhắc đến.
"Dư công tử, ngươi còn đi gần ta như vậy, người khác đều sẽ biết chúng ta có vấn đề."
Úc Cẩn lau mặt một phen.
Giữa bọn họ vốn đã có vấn đề mà, vẫn phải gấp gáp giải quyết vấn đề đã!