Tự Cẩm

Chương 306: Ăn vạ

Hàn Lâm Viện là nha môn thanh quý nhất, khi những Hàn Lâm bắt đầu nhận các chức vị khác nhau, trong triều đình sẽ hình thành một dòng chảy khổng lồ, trở thành một lực lượng mà bất kỳ thế lực nào cũng đều không thể bỏ qua.

Đây chính là thời đại không tiến sĩ không vào Hàn Lâm, không Hàn Lâm không vào nội các, là thời đại tốt đẹp nhất của người đọc sách.

Ở Hàn Lâm Viện mỗi người đều là thiên chi kiêu tử được thế nhân cực kỳ hâm mộ, tất cả những lời ca tụng tán dương đều đặt trên người bọn họ. Chỉ là có một số người cho dù có phong phạm khiêm khiêm quân tử, nhưng trên người lại khoác lên lớp da sài lang.

Trong nháy mắt xác định là Chu Tử Ngọc, Khương Tự cũng không biết là phẫn nộ hay là thở phào nhẹ nhõm.

Là hắn ta cũng tốt, có mục tiêu rõ ràng, hết thảy đều dễ nói.

Khương Tự ngẩng đầu.

Trời cao mây nhạt, là cao xa làm tâm tình người ta thoáng đãng.

Nàng không hỏi Úc Cẩn xử lý lão Ngư thế nào. Nếu Úc Thất đã nhúng tay, những sự tình cần giải quyết tốt hậu quả cũng không cần nàng nhọc lòng nhiều.

Chuyện kế tiếp phải làm vẫn phải chờ.

Lúc trước nói không được liền giết chết Chu Tử Ngọc, thật ra đó là biện pháp vạn bất đắc dĩ, cũng là một hạ sách.

Giết người chung quy không đúng, cũng không phải đường ra chân chính giải quyết vấn đề.

Cái khác không nói, chỉ việc nàng ra tay giết chết Chu Tử Ngọc, trưởng tỷ mà biết chỉ sợ sẽ hận nàng cả đời.

Lòng Khương Tự rất tham, cũng rất hẹp hòi.

Dựa vào cái gì mà súc sinh hại người lại được trưởng tỷ nhớ thương hoài niệm cả đời, mà nàng với trưởng tỷ lại tỷ muội cách lòng?


Loại người như Chu Tử Ngọc nên thân bại danh liệt, thê ly tử tán, nhận hết thế nhân xem thường. Mà Trưởng tỷ sẽ mang theo Yên Yên trở lại Đông Bình Bá phủ, nhất thời nản lòng thoái chí cũng không sao, chỉ cần có thể thấy rõ gương mặt thật của nam nhân này, nàng tin tưởng trưởng tỷ sớm muộn gì cũng có ngày buông ra.

Phát hiện tâm tình của Khương Tự không tốt cho lắm, Úc Cẩn lại gần dụ nàng: “A Tự, nàng xem, nữ tử gả chồng có thể còn nguy hiểm hơn cả đánh bạc, vạn nhất gả cho nam nhân mặt người dạ thú, cả đời này sẽ bị hủy.”

“Ừm.”

“Cho nên, gả cho ta mới có thể an tâm.”

Khương Tự không có tâm tư lắm lời với hắn, thuận miệng nói: “Không ai sẽ đem hai chữ ‘ ác nhân ’ viết ở trên mặt.”

Úc Cẩn bị nghẹn đến một lúc lâu cũng không tìm thấy lý do thoái thác, cuối cùng nghẹn ra một câu: “Lâu ngày thấy lòng người.”

Lời này Khương Tự nghe có phần dễ nghe.

Trước khi chưa giải quyết được những sự tình sốt ruột này, nàng một chút ý nghĩ lấy chồng cũng không có, nếu Úc Thất nói như vậy, ít nhất sẽ cho nàng thời gian suy nghĩ rất dài.

Khương Tự có cảm giác bản thân mình ở mặt cảm tình là một người nhu nhược, một phương diện luyến tiếc tình cảm của người này, một phương diện lại không dám ló đầu ra khỏi lớp vỏ cứng co đầu rút cổ.

Nàng quyết định về sau nuôi dưỡng một con rùa đen, mỗi ngày mắng nó mấy lần, coi như đang mắng chính mình.

“Đúng rồi, vị Sở Sở cô nương kia, nàng tính làm sao bây giờ?”

Khương Tự nghĩ nghĩ rồi nói: “Nếu đã ra ngoài, vậy ta đi gặp một lần đi.”

Chu Tử Ngọc bên này có mấy người A Phi nhìn chằm chằm, Tình nhi bên chỗ trưởng tỷ có A Nhã nhìn. Nóng vội không ăn hết đậu hủ nóng, vô luận nàng hoảng loạn ra sao, cũng không thể ngoại trừ chuyện của trưởng tỷ ra thì những chuyện khác đều không làm.


Hẻm Tùng Tử đang vào thời điểm an tĩnh.

Một ngày bắt đầu từ giờ Dần, dân chúng vì kiếm ăn đều ra ngoài sớm, phải tới chạng vạng mới trở về, lưu lại phần lớn là lão nhân và trẻ nhỏ.

Sở Sở ở trong sân hoạt động gân cốt xong, chán đến chết ngồi xổm chân tường thở dài.

Tuy rằng nói ở lại nơi này ăn uống không lo còn có thể dưỡng thương, nhưng cái loại cảm giác khó chịu đi qua đi lại đều không tự do này, có khác gì ngồi tù đâu?

Nàng thậm chí bắt đầu hoài niệm những ngày tháng xui xẻo trước kia, ít nhất nàng muốn đi đâu thì đi, không ai quản.

Sở Sở oán hận trừng mắt nhìn chằm chằm người canh nàng, trong lòng đem Úc Cẩn mắng đi mắng lại vô số lần.

Cửa truyền đến động tĩnh, thiếu niên đang bị chửi thầm mang theo một tiểu nha hoàn đi đến.

“Khụ khụ.” Thấy Sở Sở tùy tiện ngồi xổm chân tường, Úc Cẩn lạnh mặt ho khan một tiếng.

Nhất định phải để A Tự rời xa người này, không thể học hư.

Sở Sở quét Úc Cẩn một cái, nhàm chán thu hồi tầm mắt, cũng không ngẩng đầu lên nói: “ Vị hôn thê của Dư công tử rốt cuộc khi nào mới tới? Còn không tới ta sẽ đi thật đó. Ta cho ngươi hay, ngươi để nha hoàn này tới cũng vô dụng, ta không cần người hầu hạ……”

“Sở Sở cô nương.” Khương Tự mở miệng.

Nghe thấy thanh âm có chút quen thuộc này, Sở Sở ngẩn ra, nhíu mày đánh giá Khương Tự một hồi lâu, kinh ngạc nói: “Ngươi là cô nương dạo sông Kim Thủy kia!”


“Là ta.”

Sở Sở lập tức liếc nhìn Úc Cẩn một cái, bừng tỉnh: “Thì ra ngươi là nha hoàn của hắn, không phải vị hôn thê.”

Vậy thì đúng rồi, một nam nhân bình thường ai lại mang theo vị hôn thê đi dạo sông Kim Thủy? Nam nhân phong lưu háo sắc mang nha hoàn đi dạo còn tạm được đi.

Úc Cẩn không vui nhíu mày: “Nàng là vị hôn thê của ta.”

Sở Sở rõ ràng toát ra thần sắc không tin.

“Làm sao, vị hôn thê của ta có đôi khi thích giả nam nhân, có đôi khi thích giả nha hoàn, Sở Sở cô nương ghen tị?”

Sở Sở nhìn về phía Khương Tự ánh mắt tức khắc vi diệu hẳn.

Nữ hài tử sống tùy tiện như vậy vẫn là lần đầu tiên thấy, quả thực là mục tiêu nàng suốt đời theo đuổi nha.

Sở Sở lộ ra một nụ cười thân thiết với Khương Tự: “Còn không biết cô nương xưng hô thế nào. Lần này gặp nạn may nhờ có cô nương thu lưu, cũng không thể ngay cả tên họ cô nương cũng không biết được……”

Khương Tự liếc nhìn Úc Cẩn một cái.

Úc Cẩn hiểu ý của Khương Tự, tuy không tình nguyện nhưng cũng đành gật đầu: “Các nàng trò chuyện đi.”

Thấy hắn rời đi, Khương Tự trịnh trọng nhún gối thi lễ với Sở Sở.

Sở Sở giật mình không thôi: “Làm gì vậy nha, chỗ các ngươi thông báo tên họ chẳng lẽ còn chính thức như thế?”

Quy củ kinh thành thật kỳ quái.

Khương Tự ngồi dậy, áy náy cười với Sở Sở: “Ta họ Khương, Sở Sở cô nương gọi ta A Tự là được, hôm nay lại đây là muốn nói với cô nương tiếng xin lỗi.”

Sở Sở càng thêm nghi hoặc.


“Kỳ thật ta với Sở Sở cô nương đã sớm gặp qua, ở trên đường từ chùa Bạch Vân trở về kinh thành ……”

Sở Sở tỉ mỉ đánh giá Khương Tự, nỗ lực nhớ lại.

Khương Tự trực tiếp nhắc lại chuyện ngựa ngựa bị chấn kinh, Sở Sở bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra là ngươi.”

Nàng rất tiêu sái khoát khoát tay: “Này thì có gì mà xin lỗi, ngựa bị chấn kinh là ngoài ý muốn, không phải ngươi sai.”

Khương Tự trầm mặc một cái chớp mắt, ngượng ngùng nói: “Ta mới biết được, người đuổi giết Sở Sở cô nương vốn dĩ chính là đuổi giết ta……”

Sắc mặt Sở Sở tức khắc thay đổi, một đôi mắt to nhìn chằm chằm Khương Tự, hận không thể nhìn chằm chằm ra hoa.

Nên nói đã nói, Khương Tự ngược lại thản nhiên.

Hại người khác suýt nữa mất đi tính mạng, bị mắng vài câu nàng vẫn còn chịu được.

Đương nhiên bị đánh là không được, mặc dù nàng nguyện ý, nhưng với tính tình của Úc Thất chỉ sợ muốn giết người, nàng thiệt tình không hy vọng Sở Sở cô nương luẩn quẩn trong lòng như vậy.

Trừng mắt nhìn một hồi lâu, Sở Sở đột nhiên cười: “Thôi, nói cho cùng vẫn là ta xui xẻo, ngươi không cần để trong lòng.”

Từ nhỏ đến lớn xui xẻo nhiều lần như vậy, tuyệt đại đa số thời điểm người mà nàng từng chịu xui xẻo thay cũng sẽ không thấy nửa điểm áy náy.

A Tự người này, đáng kết giao!

Sở Sở nháy mắt quyết định chủ ý: Dù sao bởi vì bị những người đó đuổi giết, túi tiền cũng không biết đã rớt nơi nao, nàng quyết định ăn vạ A Tự không đi, khi nào tích cóp đủ lộ phí rồi lại nói.

Cho đến khi rời khỏi hẻm Tùng Tử rồi, Úc Cẩn vẫn còn lạnh cái mặt.

Không có thiên lý, hắn còn chưa có ăn vạ A Tự đâu, thế mà lại bị một nữ nhân ăn vạ rồi!

back top