Đêm nay không nổi gió, cho nên tiếng gõ cửa sổ rơi vào trong tai hết sức rõ ràng.
Sắc mặt Khương Trạm khẽ biến, trực tiếp đứng lên.
A Man đột nhiên xông tới: “Nhị công tử, tiểu tỳ đi bưng trà cho ngài!”
“Tránh ra.” Khương Trạm vẻ mặt nghiêm túc gạt A Man ra, bước nhanh về phía cửa sổ.
Hắn tuyệt đối không nghe lầm, có người đang gõ cửa sổ!
Trời đã tối rồi, mà đây vẫn là khuê phòng của Tứ muội, ngoài cửa sổ lại có người, thật lợi hại à nha!
Khương Trạm cơ hồ là xanh mặt vọt tới cửa sổ, ngay cả câu " Nhị ca " của Khương Tự đều không thể nào ngăn cản bước tiến của hắn.
Cửa sổ bị kéo ra bất ngờ, luồng khí lạnh trực tiếp vọt vào.
Khương Tự còn tính bình tĩnh, A Man và A Xảo lại không tự chủ được bưng kín miệng.
Xong đời, xong đời, cô nương với Dư công tử hẹn hò sẽ bị Nhị công tử bắt gặp chân tướng! Làm sao bây giờ? Nhị công tử sẽ tròng các nàng vào lồng heo sao?
Đây là ý nghĩ của A Xảo.
A Man thì không đành lòng nhắm hai mắt lại.
Giữa Nhị công tử và Dư công tử sẽ phát sinh một hồi huyết chiến sao? Nếu như đánh nhau, nàng là giúp Nhị công tử, hay là Dư công tử đây?
A Man khó xử mở to mắt, nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, nhất thời trợn mắt há hốc mồm.
Còn kinh ngạc hơn cả A Man chính là Khương Trạm.
Hắn với con cún bự ngoài cửa sổ đối diện nhau, cho rằng mình hoa mắt rồi, giơ tay dùng sức xoa xoa mắt.
Là Nhị Ngưu không sai!
Hai chân trước đáp lên trên bệ cửa Nhị Ngưu nhún nhún cái mũi.
Khương Trạm hoàn toàn đen mặt, đằng đằng sát khí mắng: “Nhị Ngưu, hôm nay tiểu gia muốn làm thịt mày!”
Nhị Ngưu giơ một cái chân trước lên quơ quơ, như đang chào hỏi Khương Tự, lại như khiêu khích Khương Nhị công tử đang tức sùi bọt mép, sau đó quay người vọt vào trong bóng đêm lạnh băng.
Khương Trạm lấy tay chống cửa sổ, lưu loát nhảy qua, rất nhanh biến mất tăm hơi.
Cửa sổ mở rộng, rót hàn khí vào trong phòng, trong phòng, chủ tớ ba người nhất thời đều quên cả phản ứng.
Một đạo thân ảnh từ cửa sổ nhảy vào, dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng, rơi xuống đất không tiếng động.
Người tới mặc áo khoác màu đen, sau khi vào nhà thong dong xoay người khép cửa sổ lại, cởi xuống áo khoác giũ giũ, chấn động rớt xuống sương lạnh đầy áo, sau đó đưa xiêm y cho A Xảo đang sững sờ ở một bên.
Quen thuộc cùng tự tại như thế, phảng phất như đang về nhà vậy.
Mà A Xảo cũng tự nhiên mà vậy ôm áo khoác treo lên trên giá áo.
Khương Tự nhìn nam nhân đến gần, lại nhìn thoáng qua cửa sổ: “Nhị Ngưu ——”
Úc Cẩn đi tới, cầm tay Khương Tự, không để bụng nói: “Con chó kia đại khái là nhớ nàng, chết sống muốn theo tới. Như vậy cũng tốt, thay ta gánh một nỗi oan.”
Khóe miệng Khương Tự giật giật.
Có thể thản nhiên để chó của mình gánh tội thay như thế, trừ hỗn đản này ra thì còn có ai.
“Hiện tại còn sớm, sao lại tới rồi?” Khương Tự hỏi.
Nếu tới trễ một tí, gì đến nỗi bị Nhị ca bắt tại trận.
Úc Cẩn chớp mắt cười: “Chê ta tới sớm? Nếu tới trễ, ta sẽ không muốn đi……”
A Xảo nghe thế mặt ửng đỏ cúi đầu, A Man thì vẻ mặt cảnh giác canh giữ ở cửa sổ.
Khương Tự vỗ Úc Cẩn một cái: “Bớt ba hoa, nói chính sự!”
Hắn gấp không chờ nổi tới đây, hiển nhiên là có chuyện đứng đắn muốn nói.
Úc Cẩn nhướng mày quét hai nha hoàn một cái.
Khương Tự thở dài: “Không có ai canh cửa sổ, Nhị ca ta mà quay lại làm sao bây giờ?”
Ngoài ý muốn bị phát hiện thì thôi, nếu có thể, nàng đương nhiên không muốn để Nhị ca chịu sự kinh hách này.
Úc Cẩn cười nói: “Sẽ không, ta hiểu rõ Nhị Ngưu, có nó ở đó Nhị ca nàng đừng nghĩ trở lại.”
Nói tới đây, Úc Thất hoàng tử liền không cao hứng.
Giờ là giờ nào rồi, Khương Trạm vì sao còn ở chỗ A Tự!
Khương Tự yên lặng trợn trắng mắt.
Nhị Ngưu đi theo Úc Thất học hư rồi, vốn là một con cún bự ngoan ngoãn là thế.
“Các ngươi lui xuống trước đi.” Nếu Úc Cẩn nói như vậy, Khương Tự tự nhiên không hề nghi ngờ, phất tay ra hiệu A Xảo cùng A Man đi xuống.
Đợi hai nha hoàn lui ra, Úc Cẩn lập tức kéo Khương Tự vào trong lòng ngực, bất mãn nói: “Khương Nhị sao lại ở đây?”
Thình lình tới gần, làm Khương Tự theo bản năng đẩy đẩy, giải thích nói: “Hôm nay Đông chí, ta gói ít sủi cảo cho Nhị ca, Nhị ca làm việc trở về ăn ngon, cố ý tới cảm ơn ta.”
Úc Cẩn nhíu mày thật sâu, càng thêm bất mãn: “Nàng còn làm sủi cảo cho hắn?”
“Huynh ấy là Nhị ca ta!” Khương Tự bất đắc dĩ.
Úc Cẩn cắn răng: “Biết hắn là Nhị ca nàng rồi, bằng không đã sớm đánh gãy chân hắn.”
Khương Tự trừng hắn một cái: “Huynh còn không nói chính sự, ta liền đi ngủ.”
Úc Cẩn kéo nàng ngồi xuống, cười nói: “Trên gia yến trong cung, phụ hoàng nhắc tới việc hôn nhân của ta.”
Khương Tự nao nao.
Nàng tuy tin tưởng hắn có biện pháp, lại cũng thấp thỏm tò mò hắn sẽ làm thế nào mới có thể làm cho hai người vượt qua những chướng ngại đó tiến tới với nhau.
Hoàng Thượng nhắc tới việc hôn nhân của Úc Thất, cũng không có khả năng trực tiếp tứ hôn đi.
Lúc này, Úc Cẩn nói: “Chờ sang năm, Hiền phi với Trang phi hội hợp tổ chức một buổi thưởng mai yến, chuyên tuyển phi cho ta và Thục Vương.”
Khương Tự nghe Úc Cẩn nói, thở dài trong lòng.
Úc Thất nhắc tới mẫu thân chỉ xưng một tiếng Hiền phi, có thể thấy được quan hệ mẹ con đạm mạc.
Nàng không để bụng cái khác, chỉ đau lòng người nam nhân này.
Úc Cẩn đối với chuyện của Khương Tự phá lệ nhạy bén, phát hiện ánh mắt nàng đột nhiên mềm mại, cười hỏi: “ Sao vậy?”
Khương Tự đương nhiên sẽ không ngu ngốc đề cập quan hệ mẹ con giữa Úc Cẩn với Hiền phi, rũ mi mắt nói: “ Thưởng mai yến kia, ta chỉ sợ không có tư cách nhận được thiệp mời.”
Úc Cẩn bật cười.
Tiếng cười là trong suốt thuần hậu xen giữa nam nhân với thiếu niên, phảng phất như rượu ngon ủ vừa độ, khiến người ta nghe xong, đầu quả tim cũng hơi tê dại.
“Cười cái gì?” Khương Tự liếc xéo hắn.
Úc Cẩn giơ tay dừng ở trên tóc Khương Tự, dùng sức vuốt ve: “Nha đầu ngốc, nàng tự nhiên sẽ nhận được thiệp mời.”
Khương Tự duỗi tay che tóc, lại bưng kín cái tay còn chưa dời đi của hắn.
Nàng ấn tay hắn, hắn nhìn nàng.
Hai người đối diện, trong phòng nhất thời không có thanh âm.
Sau khi hoàn hồn, Úc Cẩn thở dài thật dài.
Trước khi chưa thành thân, hắn cũng không dám trêu chọc nha đầu này, bằng không chịu khổ vẫn là chính mình.
Tay hắn hạ xuống, giúp nàng đem lọn tóc vương xuống nhẹ nhàng vén đến sau tai, mềm giọng nói: “Tóm lại mấy ngày nay nàng đừng suy nghĩ bậy bạ, thanh thản yên bình ăn Tết là được. Chờ tới thưởng mai yến cũng không cần cố tình làm cái gì cả, hết thảy đã có ta.”
Khương Tự giật giật môi, có tâm muốn hỏi hắn đến tột cùng sẽ làm như thế nào, nhưng đón nhận cặp mắt đen bóng chứa ý cười ôn nhu kia, lại yên lặng đem lời nói nuốt xuống.
“Ta đi đây.” Úc Cẩn cúi đầu ấn một cái hôn xuống trán Khương Tự, kéo cửa sổ nhảy ra ngoài.
Khương Tự đi đến cửa sổ, nhìn hắn xoay người hướng nàng khua khua tay, rất nhanh biến mất ở trong bóng đêm.
“Cô nương, Dư công tử chưa gì đã đi rồi?” Nghe được tiếng đóng cửa sổ A Man đi đến.
Khương Tự xụ mặt nói: “Đi ngủ đi.”
Cái vẻ mặt ngại Úc Thất đi quá sớm của tiểu nha hoàn là chuyện như thế nào?
Mà lúc này ở cửa nhị môn, truyền đến tiếng thét chói tai của bà tử thủ vệ.
Trời ạ, Nhị công tử bị yêu quái bắt đi!
Không đúng, là Nhị công tử đang đuổi theo một con yêu quái.
“Có yêu quái a ——” Tiếng thét chói tai của bà tử thủ vệ rất nhanh dẫn không ít người ra nhìn.
Tránh trong một góc hẻo lánh, Khương Trạm che lại cái mông bị cắn rách một lỗ tức giận đến sắc mặt xanh mét: “Mày chờ. Nhị Ngưu, mày chờ!”
Nhị Ngưu gập chân sau ngồi xuống, chờ.
Sắc mặt Khương Trạm khẽ biến, trực tiếp đứng lên.
A Man đột nhiên xông tới: “Nhị công tử, tiểu tỳ đi bưng trà cho ngài!”
“Tránh ra.” Khương Trạm vẻ mặt nghiêm túc gạt A Man ra, bước nhanh về phía cửa sổ.
Hắn tuyệt đối không nghe lầm, có người đang gõ cửa sổ!
Trời đã tối rồi, mà đây vẫn là khuê phòng của Tứ muội, ngoài cửa sổ lại có người, thật lợi hại à nha!
Khương Trạm cơ hồ là xanh mặt vọt tới cửa sổ, ngay cả câu " Nhị ca " của Khương Tự đều không thể nào ngăn cản bước tiến của hắn.
Cửa sổ bị kéo ra bất ngờ, luồng khí lạnh trực tiếp vọt vào.
Khương Tự còn tính bình tĩnh, A Man và A Xảo lại không tự chủ được bưng kín miệng.
Xong đời, xong đời, cô nương với Dư công tử hẹn hò sẽ bị Nhị công tử bắt gặp chân tướng! Làm sao bây giờ? Nhị công tử sẽ tròng các nàng vào lồng heo sao?
Đây là ý nghĩ của A Xảo.
A Man thì không đành lòng nhắm hai mắt lại.
Giữa Nhị công tử và Dư công tử sẽ phát sinh một hồi huyết chiến sao? Nếu như đánh nhau, nàng là giúp Nhị công tử, hay là Dư công tử đây?
A Man khó xử mở to mắt, nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, nhất thời trợn mắt há hốc mồm.
Còn kinh ngạc hơn cả A Man chính là Khương Trạm.
Hắn với con cún bự ngoài cửa sổ đối diện nhau, cho rằng mình hoa mắt rồi, giơ tay dùng sức xoa xoa mắt.
Là Nhị Ngưu không sai!
Hai chân trước đáp lên trên bệ cửa Nhị Ngưu nhún nhún cái mũi.
Khương Trạm hoàn toàn đen mặt, đằng đằng sát khí mắng: “Nhị Ngưu, hôm nay tiểu gia muốn làm thịt mày!”
Nhị Ngưu giơ một cái chân trước lên quơ quơ, như đang chào hỏi Khương Tự, lại như khiêu khích Khương Nhị công tử đang tức sùi bọt mép, sau đó quay người vọt vào trong bóng đêm lạnh băng.
Khương Trạm lấy tay chống cửa sổ, lưu loát nhảy qua, rất nhanh biến mất tăm hơi.
Cửa sổ mở rộng, rót hàn khí vào trong phòng, trong phòng, chủ tớ ba người nhất thời đều quên cả phản ứng.
Một đạo thân ảnh từ cửa sổ nhảy vào, dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng, rơi xuống đất không tiếng động.
Người tới mặc áo khoác màu đen, sau khi vào nhà thong dong xoay người khép cửa sổ lại, cởi xuống áo khoác giũ giũ, chấn động rớt xuống sương lạnh đầy áo, sau đó đưa xiêm y cho A Xảo đang sững sờ ở một bên.
Quen thuộc cùng tự tại như thế, phảng phất như đang về nhà vậy.
Mà A Xảo cũng tự nhiên mà vậy ôm áo khoác treo lên trên giá áo.
Khương Tự nhìn nam nhân đến gần, lại nhìn thoáng qua cửa sổ: “Nhị Ngưu ——”
Úc Cẩn đi tới, cầm tay Khương Tự, không để bụng nói: “Con chó kia đại khái là nhớ nàng, chết sống muốn theo tới. Như vậy cũng tốt, thay ta gánh một nỗi oan.”
Khóe miệng Khương Tự giật giật.
Có thể thản nhiên để chó của mình gánh tội thay như thế, trừ hỗn đản này ra thì còn có ai.
“Hiện tại còn sớm, sao lại tới rồi?” Khương Tự hỏi.
Nếu tới trễ một tí, gì đến nỗi bị Nhị ca bắt tại trận.
Úc Cẩn chớp mắt cười: “Chê ta tới sớm? Nếu tới trễ, ta sẽ không muốn đi……”
A Xảo nghe thế mặt ửng đỏ cúi đầu, A Man thì vẻ mặt cảnh giác canh giữ ở cửa sổ.
Khương Tự vỗ Úc Cẩn một cái: “Bớt ba hoa, nói chính sự!”
Hắn gấp không chờ nổi tới đây, hiển nhiên là có chuyện đứng đắn muốn nói.
Úc Cẩn nhướng mày quét hai nha hoàn một cái.
Khương Tự thở dài: “Không có ai canh cửa sổ, Nhị ca ta mà quay lại làm sao bây giờ?”
Ngoài ý muốn bị phát hiện thì thôi, nếu có thể, nàng đương nhiên không muốn để Nhị ca chịu sự kinh hách này.
Úc Cẩn cười nói: “Sẽ không, ta hiểu rõ Nhị Ngưu, có nó ở đó Nhị ca nàng đừng nghĩ trở lại.”
Nói tới đây, Úc Thất hoàng tử liền không cao hứng.
Giờ là giờ nào rồi, Khương Trạm vì sao còn ở chỗ A Tự!
Khương Tự yên lặng trợn trắng mắt.
Nhị Ngưu đi theo Úc Thất học hư rồi, vốn là một con cún bự ngoan ngoãn là thế.
“Các ngươi lui xuống trước đi.” Nếu Úc Cẩn nói như vậy, Khương Tự tự nhiên không hề nghi ngờ, phất tay ra hiệu A Xảo cùng A Man đi xuống.
Đợi hai nha hoàn lui ra, Úc Cẩn lập tức kéo Khương Tự vào trong lòng ngực, bất mãn nói: “Khương Nhị sao lại ở đây?”
Thình lình tới gần, làm Khương Tự theo bản năng đẩy đẩy, giải thích nói: “Hôm nay Đông chí, ta gói ít sủi cảo cho Nhị ca, Nhị ca làm việc trở về ăn ngon, cố ý tới cảm ơn ta.”
Úc Cẩn nhíu mày thật sâu, càng thêm bất mãn: “Nàng còn làm sủi cảo cho hắn?”
“Huynh ấy là Nhị ca ta!” Khương Tự bất đắc dĩ.
Úc Cẩn cắn răng: “Biết hắn là Nhị ca nàng rồi, bằng không đã sớm đánh gãy chân hắn.”
Khương Tự trừng hắn một cái: “Huynh còn không nói chính sự, ta liền đi ngủ.”
Úc Cẩn kéo nàng ngồi xuống, cười nói: “Trên gia yến trong cung, phụ hoàng nhắc tới việc hôn nhân của ta.”
Khương Tự nao nao.
Nàng tuy tin tưởng hắn có biện pháp, lại cũng thấp thỏm tò mò hắn sẽ làm thế nào mới có thể làm cho hai người vượt qua những chướng ngại đó tiến tới với nhau.
Hoàng Thượng nhắc tới việc hôn nhân của Úc Thất, cũng không có khả năng trực tiếp tứ hôn đi.
Lúc này, Úc Cẩn nói: “Chờ sang năm, Hiền phi với Trang phi hội hợp tổ chức một buổi thưởng mai yến, chuyên tuyển phi cho ta và Thục Vương.”
Khương Tự nghe Úc Cẩn nói, thở dài trong lòng.
Úc Thất nhắc tới mẫu thân chỉ xưng một tiếng Hiền phi, có thể thấy được quan hệ mẹ con đạm mạc.
Nàng không để bụng cái khác, chỉ đau lòng người nam nhân này.
Úc Cẩn đối với chuyện của Khương Tự phá lệ nhạy bén, phát hiện ánh mắt nàng đột nhiên mềm mại, cười hỏi: “ Sao vậy?”
Khương Tự đương nhiên sẽ không ngu ngốc đề cập quan hệ mẹ con giữa Úc Cẩn với Hiền phi, rũ mi mắt nói: “ Thưởng mai yến kia, ta chỉ sợ không có tư cách nhận được thiệp mời.”
Úc Cẩn bật cười.
Tiếng cười là trong suốt thuần hậu xen giữa nam nhân với thiếu niên, phảng phất như rượu ngon ủ vừa độ, khiến người ta nghe xong, đầu quả tim cũng hơi tê dại.
“Cười cái gì?” Khương Tự liếc xéo hắn.
Úc Cẩn giơ tay dừng ở trên tóc Khương Tự, dùng sức vuốt ve: “Nha đầu ngốc, nàng tự nhiên sẽ nhận được thiệp mời.”
Khương Tự duỗi tay che tóc, lại bưng kín cái tay còn chưa dời đi của hắn.
Nàng ấn tay hắn, hắn nhìn nàng.
Hai người đối diện, trong phòng nhất thời không có thanh âm.
Sau khi hoàn hồn, Úc Cẩn thở dài thật dài.
Trước khi chưa thành thân, hắn cũng không dám trêu chọc nha đầu này, bằng không chịu khổ vẫn là chính mình.
Tay hắn hạ xuống, giúp nàng đem lọn tóc vương xuống nhẹ nhàng vén đến sau tai, mềm giọng nói: “Tóm lại mấy ngày nay nàng đừng suy nghĩ bậy bạ, thanh thản yên bình ăn Tết là được. Chờ tới thưởng mai yến cũng không cần cố tình làm cái gì cả, hết thảy đã có ta.”
Khương Tự giật giật môi, có tâm muốn hỏi hắn đến tột cùng sẽ làm như thế nào, nhưng đón nhận cặp mắt đen bóng chứa ý cười ôn nhu kia, lại yên lặng đem lời nói nuốt xuống.
“Ta đi đây.” Úc Cẩn cúi đầu ấn một cái hôn xuống trán Khương Tự, kéo cửa sổ nhảy ra ngoài.
Khương Tự đi đến cửa sổ, nhìn hắn xoay người hướng nàng khua khua tay, rất nhanh biến mất ở trong bóng đêm.
“Cô nương, Dư công tử chưa gì đã đi rồi?” Nghe được tiếng đóng cửa sổ A Man đi đến.
Khương Tự xụ mặt nói: “Đi ngủ đi.”
Cái vẻ mặt ngại Úc Thất đi quá sớm của tiểu nha hoàn là chuyện như thế nào?
Mà lúc này ở cửa nhị môn, truyền đến tiếng thét chói tai của bà tử thủ vệ.
Trời ạ, Nhị công tử bị yêu quái bắt đi!
Không đúng, là Nhị công tử đang đuổi theo một con yêu quái.
“Có yêu quái a ——” Tiếng thét chói tai của bà tử thủ vệ rất nhanh dẫn không ít người ra nhìn.
Tránh trong một góc hẻo lánh, Khương Trạm che lại cái mông bị cắn rách một lỗ tức giận đến sắc mặt xanh mét: “Mày chờ. Nhị Ngưu, mày chờ!”
Nhị Ngưu gập chân sau ngồi xuống, chờ.