Tự Cẩm

Chương 351: Làm khó dễ

Mọi người theo thanh âm ấy nhìn qua.

Nói chuyện chính là một thiếu nữ áo tím mắt hạnh, mà tầm mắt nàng ta thì đang dừng trên người Khương Tự, khóe miệng hơi cong mang theo trào phúng không thèm che dấu.

Khác biệt với các nữ tử chính là, Khương Tự lại hơi hơi cúi đầu, tìm kiếm vị trí thích hợp ngồi xuống.

Thiếu nữ áo tím thấy Khương Tự làm như không thấy mình, mày liễu dựng ngược, lên giọng: “Nói ngươi đó, hay là điếc rồi?”

Khương Tự lúc này mới ngước mắt, sắc mặt bình tĩnh nhìn sang.

Thiếu nữ này nàng nhận ra, nàng ta chính là cô nương của Thái Bình Bá phủ, họ Trần, khuê danh Tuệ Phúc.

Kiếp trước, nàng trở thành Yến Vương phi, có từng gặp qua vị Trần cô nương Thái Bình Bá phủ này.

Khi đó hai người cũng không có giao thoa gì, có lẽ nàng ta có bất mãn với nàng, nhưng chưa từng biểu lộ ra.

Lại không ngờ vào hôm nay, địch ý lại rõ ràng như thế.

Khương Tự rất nhanh nghĩ thông suốt mấu chốt trong đó.

Mẫu thân của Trần Tuệ Phúc là Ninh La quận chúa, huynh trưởng ruột thịt cùng với Dương Thịnh Tài của Lễ Bộ Thượng Thư phủ, Thôi Dật của Tướng quân phủ, và công tử Lễ Bộ thị lang phủ là hồ bằng cẩu hữu chơi với nhau từ nhỏ, mà bốn vị này chính là người hại Nhị ca nàng trên sông Kim Thủy.

Dương Thịnh Tài rơi xuống nước chết, ba người Thôi Dật cũng không chiếm được chỗ tốt, bốn nhà này trút bực lên Nhị ca thậm chí giận chó đánh mèo Đông Bình Bá phủ là đã sớm sáng tỏ.

Trần Tuệ Phúc tràn đầy địch ý với nàng, đại khái chính là bởi vậy mà đến.


Thấy Khương Tự nhìn mình, ngữ khí Trần Tuệ Phúc càng thêm khắc nghiệt: “Ố, đã không phải kẻ điếc, lại đối với lời người khác nói có tai như điếc, có thể thấy được chính là không có giáo dưỡng.”

Khương Tự ngồi xuống, lấy ra khăn tay lau tay, thong thả ung dung cầm lên một quả táo trong mâm đựng trái cây trước mặt thưởng thức.

Nàng làm như không thấy Trần Tuệ Phúc làm khó dễ, chúng nữ liền lộ ra ánh mắt xem náo nhiệt.

Trần Tuệ Phúc bởi vì thái độ không coi ai ra gì của Khương Tự mà rất giận dữ, phảng phất như nghe được tiếng cười nhạo của các nữ tử.

Nàng ta bước đến trước mặt Khương Tự, tay đè trường kỉ, nặng nề nói: “Xem ra thật là kẻ điếc rồi, bằng không sao lại không quy củ như thế!”

Khương Tự giật giật đuôi lông mày, ném quả táo lên trên bàn, giương mắt nhìn Trần Tuệ Phúc cười cười.

Vốn dĩ tranh chấp giữa tiểu cô nương không có ý tứ gì, nhưng năm lần bảy lượt hùng hổ doạ người, vậy thì không nghĩ sẽ nhịn.

Nàng trước nay không làm được chuyện giả vờ nhã nhặn lịch sự thục lương chờ người khác ra mặt.

Khụ khụ, đương nhiên, cũng không có người ra mặt cho nàng.

Nghĩ như vậy, nhân duyên có điểm kém nha.

“Ngươi cười cái gì?” Trần Tuệ Phúc trên cao nhìn xuống hỏi Khương Tự.

Nhưng dù luận khí thế, thiếu nữ đang ngồi rõ ràng vẫn đè bẹp nàng ta.

“Ta đang cười thì ra quy củ với giáo dưỡng là như Trần cô nương đây.”


Trần Tuệ Phúc ngẩn ra: “Ngươi biết ta?”

Khương Tự cười: “Trần cô nương đều chỉ vào mũi ta làm khó dễ rồi, chẳng lẽ còn không cho phép ta biết?”

Tiếng cười khẽ liên tiếp truyền đến.

Trần Tuệ Phúc rất là xấu hổ, cả giận nói: “Nếu ngươi biết ta, ta đây vừa rồi hỏi ngươi, vì sao ngươi giả người câm?”

Khương Tự thở dài, thanh âm tuy nhẹ, nhưng người chú ý bên này lại nghe đến rõ ràng: “Ta thông thường chỉ để ý tới nói tiếng người, về cái khác, phải xem tình huống.”

“Ngươi!” Trần Tuệ Phúc không ngờ loại xuất thân như Khương Tự mà lại dám nói ẩu nói tả trước mặt mình, lập tức thẹn quá hóa giận, cười lạnh vươn tay, “Lấy ra!”

Khương Tự nhìn nàng ta.

“Đừng giả ngu, ta muốn kiểm tra thiệp mời của ngươi. Ta hiện tại hoài nghi ngươi căn bản không có nhận được thiệp thưởng mai yến, là lừa bịp tiến vào. Ha hả, lẽ nào ỷ vào có vài phần tư sắc liền cho rằng có thể nhận được quý nhân ưu ái? Ta cho ngươi hay, đó là si tâm vọng tưởng!”

Khương Tự nhíu mày nghĩ nghĩ, nghiêm túc hỏi: “Cho nên nói, ngươi là đang ghen tỵ ta lớn lên đẹp?”

Bị chọc trúng một nửa tâm sự, sắc mặt Trần Tuệ Phúc càng thêm khó coi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lấy ra đây, bằng không lập tức gọi nội thị tới mời ngươi ra ngoài!”

Thiếu nữ áo trắng vốn ngồi cùng Trần Tuệ Phúc đi tới, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Tuệ Phúc, thôi bỏ đi.”

Khương Tự dù bận vẫn ung dung, đánh giá thiếu nữ đi tới khuyên bảo.


Vị cô nương này nàng cũng biết, là bào muội của Dương Thịnh Tài Dương Tố Liên.

Dương Tố Liên ở trong vòng huân quý có thanh danh văn tĩnh hiểu lễ, nửa điểm không lo gả, hôm nay tiến đến tham gia thưởng mai yến chẳng qua là đi ngang qua sân khấu thôi.

Tỷ ruột nàng ta là đương triều Thái Tử Phi, nàng ta không có khả năng tái giá cho hoàng tử.

“Tố Liên, ngươi không cần khuyên ta, hôm nay ta nhất định phải nhìn xem thiệp của nàng ta rốt cuộc có phải thật hay không!”

Một đạo thanh âm điềm mỹ vang lên: “Trần cô nương hà tất hùng hổ doạ người như thế?”

Trần Tuệ Phúc bỗng nhiên nhìn về phía phương hướng ra tiếng, đón nhận chính là tầm mắt của cô nương An Quốc Công phủ - Quý Phương Hoa.

Khương Tự có chút ngoài ý muốn.

Vừa rồi còn đang cảm thán nhân duyên quá kém, không nghĩ tới giờ đã có người ra mặt vì nàng, mà người này vẫn là Quý Phương Hoa.

Sau khi nàng cùng Quý Sùng Dịch từ hôn, dính dáng đến người của An Quốc Công phủ, người ở bên ngoài nhìn vào luôn có vài phần xấu hổ.

Khiến nàng ngoài ý muốn chính là Quý Phương Hoa lại không để ý loại xấu hổ này, ở loại trường hợp này lại vẫn lên tiếng.

Trần Tuệ Phúc nhìn chằm chằm Quý Phương Hoa giây lát, đột nhiên nở nụ cười: “Quý cô nương, nhà ngươi không phải cùng Đông Bình Bá phủ từ hôn sao, tại sao còn thân thiết với Khương Tứ như thế? Nha, ta biết rồi, chẳng lẽ còn muốn làm người một nhà……”

Trần Tuệ Phúc không có nói thẳng, ý tứ trong đó lại rất rõ ràng: An Quốc Công phủ là tính để Khương Tự làm thiếp cho Quý Sùng Dịch, hay là Khương Tự có ý nghĩ này.

Đây đương nhiên là thuần túy châm chọc, lại ác ý tràn đầy.

Trên mặt Quý Phương Hoa nhiễm giận tái đi: “Trần cô nương khẩu hạ lưu đức đi, cũng không nhìn xem đây là trường hợp gì!”


Trần Tuệ Phúc cười lạnh: “Quý cô nương mới nên cẩn thận chú ý đây là trường hợp gì đi, ngươi ra mặt cũng không nhận được một tiếng cảm ơn của người ta, vô duyên vô cớ mới có cơ hội lại mất nhiều hơn được đó.”

Suy tính từ các phương diện, Quý Phương Hoa thật là người đứng đầu được chọn làm Vương phi, nàng chính là chất nữ ruột thịt của Hiền phi.

“Đa tạ Quý cô nương.” Giọng của Trần Tuệ Phúc mới rơi xuống, thanh âm của Khương Tự đã vang lên.

Quý Phương Hoa hơi mím môi cười với Khương Tự.

Vị trí Vương phi nàng mới không hiếm lạ, nàng chỉ muốn tìm phu quân môn đăng hộ đối hiểu tận gốc rễ, vừa không muốn giống như tam ca cưới một nữ tử bình dân làm mọi người sứt đầu mẻ trán, cũng không cần gả cao hoàng thất rồi ngay cả hít thở đều không thoải mái.

Trần Tuệ Phúc nhìn hai người mặt mày qua lại, lửa giận bốc hừng hực ra ngoài: “Khương cô nương có phải không lấy ra nổi thiệp chân chính, mới chậm chạp không thấy nhúc nhích không?”

Khương Tự một tay chống cằm, tư thái thanh thản càng làm đối phương tức muốn hộc máu: “Ta thế mà không biết quý nhân trong cung còn mời Trần cô nương làm nội thị sai vặt đó, chỉ là Trần cô nương không nên ở chỗ này kiểm tra, mà là nên canh giữ ở cửa nội thành mới đúng.”

Một câu dẫn tới chúng nữ cười liên tục.

“Hiền phi nương nương đến, Trang phi nương nương đến ——”

Theo một tiếng hét to của nội thị, chúng nữ tức khắc thu hồi ánh mắt, khôi phục bộ dạng văn tĩnh nhàn nhã.

Trần Tuệ Phúc miệng không chiếm được tiện nghi, một hơi nghẹn ở trong lồng ngực, ngại các nương nương đã đến lại không cách nào phát tác, chỉ tức giận đến sắc mặt xanh mét.

Quý Phương Hoa không biết khi nào lặng yên đi tới, ngồi xuống bên người Khương Tự: “Khương tỷ tỷ, ta ngồi ở đây tiện chứ?”

Khương Tự mỉm cười gật đầu: “Tất nhiên tiện rồi.”

Chúng nữ hành lễ với Hiền phi và Trang phi rồi cùng ngồi xuống.

Hiền phi chậm rãi đảo qua các quý nữ ở đây, khi tầm mắt rơi xuống trên mặt Khương Tự, ý cười bên môi cứng lại.

back top