Tự Cẩm

Chương 542: Nói mơ

Thấy Úc Cẩn đi tới, Đậu Xu Uyển hơi khom người, cáo từ rời đi.

Khương Tự thu hồi tầm mắt, nghiêng đầu hỏi Úc Cẩn: “Phụ hoàng truyền chàng tiến cung vì chuyện gì?”

Úc Cẩn giữ chặt tay Khương Tự, cùng nàng đi về phía trước.

Mấy đóa hoa Hợp Hoan theo gió đáp xuống, rơi xuống trên đường đá xanh dưới chân hai người, ủng đen của nam nhân dẫm qua, trên mặt đường lưu lại vệt đỏ.

Úc Cẩn mở miệng nói: “Phụ hoàng kêu ta đi cùng Thái Tử đến huyện Tiền Hà cứu tế.”

Khương Tự dừng lại, nhíu mày: “ Huyện Tiền Hà?”

Kiếp trước năm Cảnh Minh hai mươi, nàng và Úc Cẩn còn ở phía Nam, cũng không bị trận động đất này ảnh hưởng gì cả.

Nhưng trận động đất này nàng lại có chút ấn tượng.

Đại Chu địa vực bao la, hạn hán lũ lụt, động đất thiên tai rất nhiều, nàng sở dĩ có ấn tượng cũng không phải bởi vì trận động đất này phát sinh ở huyện Tiền Hà, cho dù trận động đất cách kinh thành gần nhất, nhân số thương vong rất nhiều, cũng không phải bởi vì sau cơn động đất là bệnh dịch theo đó mà đến, mà là bởi vì trận động đất thứ hai.

Không sai, ngay trong tháng năm năm Cảnh Minh hai mươi, thiên tử phái Thái Tử vừa mới lập lại tiến đến huyện Tiền Hà trợ cấp nạn dân, Thái Tử khiếp đảm không dám vào thành, nghỉ lại tại một trấn lớn cách huyện Tiền Hà không bao xa.

Ngay trong đêm đó, động đất lần hai xảy ra ở thị trấn này, bởi vì mọi người đều đang ngủ say, thương vong vô cùng thảm trọng, toàn bộ thị trấn cơ hồ thành một đống phế tích.

Mà khiến người ta không thể tưởng tượng chính là, trong trận tai nạn này Thái Tử lại may mắn còn sống, mà ngoại trừ mấy người tùy tùng may mắn, thì những quan viên cứu tế đi theo Thái Tử nghỉ lại ở trên trấn cơ hồ thương vong hầu như không còn.

Mặt Khương Tự dần trắng bệch, không còn chút huyết sắc.


Kiếp trước A Cẩn không hề có mặt trong số những người đi cứu tế lần này, làm sao có thể bảo đảm A Cẩn là một trong số ít người may mắn đó đây?

Hiểm này, không thể mạo!

Thấy sắc mặt Khương Tự khó coi, Úc Cẩn đau lòng vuốt ve gò má tái nhợt của nàng: “Đừng lo lắng, Nam Cương nhiều chướng khí, đủ loại bệnh dịch đã nhìn mãi quen mắt, làm sao để phòng chống dịch bệnh ta có chút kinh nghiệm, sẽ không để chính mình lâm vào nguy hiểm. Ngược lại là nàng sắp sinh rồi, thật làm ta không yên lòng……”

Úc Cẩn nói xong, càng thấy bất đắc dĩ vì bản thân xui xẻo.

Thẻ mẫu đơn kia sao lại bị hắn rút được cơ chứ!

Ngự thư phòng, Cảnh Minh Đế cũng nhắc tới đề tài này: “Không nghĩ tới thẻ mẫu đơn bị lão Thất rút được. Phan Hải, không nói gạt ngươi, trong mấy người bọn họ lão Thất rút được thẻ mẫu đơn làm trẫm an tâm nhất. Bọn họ một đám lớn lên ở kinh thành, cẩm y ngọc thực, không trải qua mưa gió, không giống lão Thất ở Nam Cương còn học được vài phần bản lĩnh, đi đến địa phương loạn như huyện Tiền Hà cũng có thể bảo trì trầm ổn.”

Như vậy cũng thuận tiện giúp đỡ Thái Tử được ít.

Phan Hải cười khen tặng: “Có thể thấy được tâm ý của ngài chính là thiên ý.”

Cảnh Minh Đế ngẩn ra, rồi sau đó cười rộ lên, là vui vẻ hiếm hoi trong mấy ngày gần đây.

Phan Hải âm thầm thở dài, thầm nghĩ không uổng công hắn động tay động chân một phen, chỉ hy vọng Yến Vương vĩnh viễn không biết mới tốt.

Ở trong mắt Phan Hải, Úc Cẩn cùng Thái Tử tiến đến huyện Tiền Hà, tuy là một công việc khổ sai, nhưng lại có thể lưu lại cho Hoàng Thượng ấn tượng rất tốt, còn có thể kết giao một vài đại thần, xét đến cùng cũng không tính là quá hố người.

Ừm, hắn kỳ thật cũng là vì tốt cho Yến Vương thôi.


Phan Hải tự an ủi mình, chút áy náy ấy tan thành mây khói.

Dưới gốc Hợp Hoan trong Dục Hợp Uyển, Khương Tự đứng yên, hơi ngửa đầu hỏi: “A Cẩn, có chuyện ta còn chưa hỏi chàng.”

“Nàng nói.” Úc Cẩn duỗi tay tiếp được cánh hoa sắp rơi xuống trên vai Khương Tự, nhẹ nhàng phủi xuống đất.

Mặt đất dưới tàng cây, dần dần dâng lên một lớp hoa Hợp Hoan hồng nhạt, tựa như một thảm hoa diễm lệ thưa thớt dệt nên.

“Năm ta cập kê chàng từ Nam Cương trở về, sao sau đó lại quyết định ở lại, không muốn quay về phía Nam?”

Kiếp trước quỹ đạo rõ ràng không phải như thế, khi đó A Cẩn tham gia hôn lễ của nàng và Quý Sùng Dịch xong không lâu sau liền rời kinh, thẳng đến khi nàng lưu lạc đến Ô Miêu, với nàng mà nói mới là lần đầu hai người chính thức gặp nhau.

Úc Cẩn cười: “Vốn đã chuẩn bị trở về, nhưng còn chưa đi không phải nàng đã từ hôn sao, vì thế ta liền lưu lại.”

Khương Tự nhẹ nhàng mím môi.

Quả nhiên là bởi vì nàng mới lưu lại.

Nhưng bởi vì như vậy mà vận mệnh thay đổi, nàng rõ ràng trọng sinh mà đến, vận mệnh của A Cẩn lại bị bôi đen hai mắt.

Khương Tự chứa tâm sự, đêm đến ngủ có chút không yên.

Úc Cẩn duỗi tay đặt lên hông nàng: “A Tự, nàng thật sự không cần lo lắng cho ta, nàng như vậy ngược lại làm ta lo lắng…… Nếu không ngày mai ta tìm cái cớ nói với phụ hoàng không đi, để ông ấy đổi người khác đi.”


Khương Tự giận liếc hắn một cái: “ Chuyện đã định ra, há có thể nói không đi liền không đi, chàng coi phụ hoàng là phụ thân bình thường à? Với lại, là chàng rút thăm trúng, không có gì để nói cả.”

Úc Cẩn bị nghẹn gần chết, ngượng ngùng nói: “Vận may kém chút thôi.”

Khương Tự nhích lại gần, rúc vào lồng ngực rộng lớn của nam nhân, ôn nhu nói: “Được rồi, ngủ đi, sáng sớm mai chàng đã phải ra cửa rồi.”

“Ừ, ngủ, nàng đừng suy nghĩ miên man, bằng không ta sẽ ngủ không được.”

“ Biết rồi.”

Thanh âm trong màn dần dần nghỉ ngơi.

Hôm sau, tia nắng ban mai mới hé, Khương Tự bỗng nhiên ngồi dậy, thở từng ngụm từng ngụm phì phò.

Úc Cẩn vội ngồi dậy, ôm lấy vai nàng: “A Tự, làm sao vậy?”

Khương Tự tròng mắt xoay tròn, chậm rãi hoàn hồn.

Khuôn mặt tái nhợt trong màn lụa mờ sáng như bạch ngọc, còn vương nét hoảng sợ chưa rút đi.

“A Tự?”

Khương Tự dùng sức túm lấy ống tay áo Úc Cẩn, nhỏ giọng nói: “A Cẩn, ta gặp ác mộng.”

“Mơ thấy cái gì?” Nếu đổi là người khác, Úc Cẩn chắc chắn đảo mắt xem thường, thuận tiện khinh bỉ hai câu.

Nằm mơ mà thôi, làm ra vẻ cái gì?


Nhưng mở miệng chính là Khương Tự, đương nhiên không giống nhau. Có thể có cơ hội an ủi tức phụ một phen, thật là một chuyện tốt.

Úc Cẩn kéo Khương Tự vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai nàng: “Đừng sợ, nếu là ác mộng, nói ra sẽ không chuẩn.”

Khương Tự nằm trong lòng Úc Cẩn, run rẩy lông mi.

Kỳ thật nàng cũng không gặp ác mộng gì cả, chỉ là muốn dùng cái cớ này phòng Úc Cẩn lâm vào nguy hiểm thôi.

“Ta mơ thấy mấy người chàng tới huyện Tiền Hà, ở lại một thị trấn gần đó, kết quả có một đêm thị trấn kia đột nhiên xảy ra động đất, tất cả mọi người đều chết trong cơn động đất này ……”

Thái Tử may mắn còn tồn tại điểm này nàng không nói ra.

Râu ria…… Khụ khụ, không thể nói như vậy, chủ yếu là nói quá kỹ càng tỉ mỉ dùng lý do nằm mơ sẽ giải thích không rõ.

“Động đất? A Tự, chắc là do nàng lo lắng quá mức, thế nên mới ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó ——”

Khương Tự đẩy Úc Cẩn ra ngoài, thần sắc nghiêm túc: “A Cẩn, chàng đừng bởi vì ta chỉ nằm mơ mà không để trong lòng, chàng đã quên chuyện ta hiểu Ô Miêu ngữ sao, ta lại chưa từng đến Nam Cương bao giờ, việc này phải giải thích thế nào?”

Úc Cẩn thấy Khương Tự nghiêm túc như thế, không đành lòng làm nàng lo lắng, vội nói: “Ta tin nàng. Chờ tới huyện Tiền Hà, tuyệt đối không vào ở trong thị trấn đó. Như vậy nàng sẽ không lo lắng nữa chứ?”

Khương Tự lúc này mới lộ ra ý cười, lại lần nữa dặn dò nói: “Chàng không được lừa ta, trước mắt thì vui vẻ đáp ứng, vừa ra khỏi cửa đã coi như ta nói mê sảng mà ném ra sau đầu.”

Nếu nàng không phải người mang thai, nhất định phải đi cùng hắn mới an tâm.

“Bảo đảm sẽ không. A Tự, trong mộng nàng là thị trấn nào xảy ra động đất?”

Khương Tự ngẩn ngơ.

back top