Tự Cẩm

Chương 565: Hận sắt không thành thép

Khen Nhị Ngưu xong, Cảnh Minh Đế lúc này mới nhìn nhìn Thái Tử, nhàn nhạt tới một câu: “Thái Tử cũng không tồi.”

Thái Tử suýt nữa khóc lớn.

Hắn được khen ngợi thế mà còn không nhiều bằng Nhị Ngưu!

Chờ mọi người lui ra, trong phòng không còn người ngoài, Cảnh Minh Đế bắt đầu nhìn chằm chằm Thái Tử.

Thái Tử bị nhìn đến hãi hùng khiếp vía, cười khan nói: “Phụ hoàng ——”

“ Chuyến này Thái Tử có cảm thụ gì?” Cảnh Minh Đế nhàn nhạt hỏi.

Thái Tử ngẩn người, vội nói: “ Bá tánh gặp tai hoạ quá đáng thương, nhi tử nhìn mà thật không đành lòng……”

Biết thương tiếc bá tánh, coi như không tồi.

Cảnh Minh Đế âm thầm gật đầu, trên mặt bất động thanh sắc nói: “Những bá tánh gặp tai hoạ đó đều là con dân Đại Chu, bọn họ chịu khổ cũng giống như chúng ta chịu khổ. Ngươi nhớ kỹ chưa?”

Thái Tử liên tục gật đầu: “Nhi tử nhớ kỹ.”

Cảnh Minh Đế đổi chủ đề: “Nhưng ngươi còn phải nhớ rõ một điều, không quy củ không thành quy tắc, bá tánh gặp tai hoạ ắt đáng thương, nhưng sau khi gặp tai hoạ phải sắp xếp như thế nào, trợ cấp bạc cho bao nhiêu, những cái này đều đã có định lệ, nhất định không thể vì khí phách nhất thời mà tùy ý tăng giảm, bằng không sẽ sinh ra phiền toái không cần thiết……”

Thái Tử nghe xong tức điên lên, thầm nói: “Triệu thị lang cái lão thất phu kia, vậy mà cáo trạng hắn!”

“Ngươi nói cái gì?” Thái Tử buồn bực oán giận trong cổ họng, Cảnh Minh Đế nhất thời không nghe rõ.

“Có một chuyện, nhi tử không biết có nên nói hay không ——”


Cảnh Minh Đế vốn đã không hài lòng về chuyến đi này của Thái Tử, nghe vậy tức giận nói: “Có chuyện liền nói, đừng có học ba cái tật xấu không phóng khoáng đó!”

Thái Tử phát nghẹn, trong lòng ủy khuất không thôi.

Phụ hoàng quả nhiên không thích hắn, hắn nói cái gì đều là sai.

Tuy trong lòng buồn bực, lại không dám chần chờ thêm, Thái Tử vẻ mặt nghiêm túc nói: “Phụ hoàng, Triệu thị lang khi quân!”

Cảnh Minh Đế nheo mắt, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm Thái Tử.

Thái Tử căm giận nói: “Căn bản không có thần nhân báo mộng cảnh báo lão Thất gì cả, sớm biết trước trấn Cẩm Lý sẽ phát sinh động đất chính là con chó mà lão Thất nuôi kia. Chẳng qua mọi người lo bá tánh trấn Cẩm Lý không tin, lúc này mới mượn cớ có thần nhân đi vào giấc mộng lão Thất cảnh báo……”

Mắt lạnh nhìn Thái Tử nói thao thao bất tuyệt, lửa giận trong lòng Cảnh Minh Đế càng lên càng cao.

“Phụ hoàng, Triệu thị lang biết rõ chân tướng, lại dùng lý do thần nhân báo mộng cho lão Thất nói cho Ngự sử giám sát, đây rõ ràng chính là khi quân ——”

“Đủ rồi!” Cảnh Minh Đế vỗ bàn cái rầm.

Thái Tử im bặt, kinh ngạc nhìn về phía Cảnh Minh Đế.

Cảnh Minh Đế đã là mặt rồng giận dữ, chỉ vào Thái Tử mắng: “Hỗn trướng, ngươi xuất hành một chuyến, không để sự vất vả, công lao của thần tử ở trong lòng, lại học được cáo trạng sau lưng, ngươi còn có chút độ lượng của một trữ quân hay không? Ngươi làm như thế, một khi lan truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ khiến văn võ bá quan thất vọng lạnh lòng?”

Nếu khiến văn võ bá quan lạnh lòng, cuối cùng bị liên luỵ lại là ai?

Chút gian khổ khi Thái Tử xuất hành cứu tế ở trong lòng Cảnh Minh Đế nhất thời tan thành mây khói, chỉ còn lại có thất vọng.


Nhớ lại trong ba bản tấu thật dày đều là khen ngợi tôn sùng Úc Cẩn, lại nhìn Thái Tử đóng cửa cáo trạng, trong lòng Cảnh Minh Đế đột nhiên hiện lên một ý niệm: Lập lại Thái Tử, phải chăng đã sai?

Ý niệm này lập tức bị ông gắt gao đè xuống.

Thái Tử đã lập lại, vô luận như thế nào cũng không thể lập đi lập lại tiếp, thậm chí còn —— lão Thất biểu hiện chói mắt như thế, còn ôm chuyện thần nhân nhập giấc mộng cảnh báo vào người, lẽ nào không có mục đích gì?

Tâm tư Đế vương luôn tràn đầy ngờ vực, Cảnh Minh Đế cũng không ngoại lệ.

Trên thực tế, cũng là do chuyến này Úc Cẩn biểu hiện quá chói mắt, vượt xa dự kiến của ông, cũng vượt xa dự kiến của văn võ bá quan thậm chí người trong thiên hạ, không phải do ông không nghĩ nhiều.

Hung hăng răn dạy Thái Tử một trận, Cảnh Minh Đế mới hòa hoãn lại, xua tay nói: “Hồi Đông Cung của ngươi đi, tự kiểm điểm lại bản thân cho trẫm!”

Thái Tử mặt xám mày tro rời khỏi Ngự thư phòng, trong lòng mắng Triệu thị lang gần chết: Lão thất phu, chờ tương lai sẽ có ngày tính sổ với ông!

Ngự thư phòng nhất thời yên tĩnh, thật lâu sau, Cảnh Minh Đế mở mắt ra, nói với Phan Hải: “Gọi đồ đệ ngươi tới đây.”

Phan Hải đi ra ngoài, Tiểu Nhạc Tử tiến lên chào hỏi, nhỏ giọng nhắc nhở: “Hoàng Thượng muốn hỏi ngươi chuyện thần nhân đi vào giấc mộng cảnh báo Yến Vương.”

“Sư phụ ——” Tiểu Nhạc Tử muốn nói lại thôi, lấy ánh mắt trưng cầu ý kiến của Phan Hải.

Hắn đương nhiên một lòng với sư phụ, cách nhìn của sư phụ với Yến Vương trực tiếp ảnh hưởng đến cách hắn nói sau khi tiến vào.

Những người đã am hiểu sâu kỹ xảo nói chuyện như bọn họ, cho dù Yến Vương lập được công lao ngút trời không thể mạt sát, nhưng thoáng thay đổi một vài câu từ trên một chi tiết nào đó, là có thể khiến cho ấn tượng của người nghe được lời này đối với Yến Vương thay đổi một cách vi diệu.


Phan Hải nhẹ giọng nói: “Yến Vương là một người chân thành.”

Tiểu Nhạc Tử nhất thời lĩnh hội ý tứ của Phan Hải, nhỏ giọng nói: “Hài nhi hiểu rồi.”

“Ừ, đi vào đi.”

Không bao lâu, Tiểu Nhạc Tử xuất hiện ở trước mặt Cảnh Minh Đế.

“Nô tỳ thỉnh an Hoàng Thượng.”

“Nói những gì ngươi chứng kiến ở huyện Tiền Hà đi.” Cảnh Minh Đế mặt vô biểu tình nói.

Tiểu Nhạc Tử liền nói lại mọi chuyện.

Cảnh Minh Đế nghiêm túc nghe, nghe đến cuối cùng hỏi: “Ngay từ đầu, Yến Vương nhắc tới chuyện thần nhân đi vào giấc mộng cảnh báo như thế nào?”

Tiểu Nhạc Tử do dự một chút.

“Cứ nói đừng ngại, trẫm chỉ muốn biết sự thật.”

Tấu là do người viết, ông chỉ có thể đem đôi mắt và lỗ tai của người khác thành của chính mình, ở trong đó có rất nhiều bất đắc dĩ.

So ra, hoạn quan bên người không thể nghi ngờ càng có thể làm đế vương tín nhiệm hơn.

Tiểu Nhạc Tử lúc này mới nói: “Nô tỳ đã tìm hiểu qua, kỳ thật ngay từ đầu Yến Vương đề nghị để Thái Tử điện hạ gánh vác cách nói này ……”

“Thái Tử hắn ——”

“Điện hạ cho rằng Khiếu Thiên tướng quân biết trước động đất là lời nói vô căn cứ, cự tuyệt.”


Khóe miệng Cảnh Minh Đế run lên.

Ông hoàn toàn có thể biết được vì sao Thái Tử cự tuyệt, đây là sợ một khi không có động đất phát sinh, phải gánh trách nhiệm đây mà.

Tiểu Nhạc Tử cúi đầu, nói tiếp: “Lúc ấy các đại nhân cũng cảm thấy mạo hiểm, Yến Vương dốc hết sức kiên trì, vì thế ——”

“Đủ rồi, ngươi lui ra đi.”

Tiểu Nhạc Tử liếc nhanh Phan Hải một cái, nói một tiếng vâng, tay chân nhẹ nhàng lui xuống.

Cảnh Minh Đế trầm mặt, tâm tình vô cùng khó chịu.

Phan Hải khuyên nhủ: “Hoàng Thượng, việc này không trách Thái Tử được…… Người khác không có tuệ nhãn thức châu như ngài, sớm phát hiện Khiếu Thiên tướng quân thần thông, tự nhiên không thể tin Khiếu Thiên tướng quân có thể biết trước động đất. Nếu như lúc ấy Thái Tử ôm vào việc này mà không có động đất phát sinh, không phải làm mọi người chê cười hay sao……”

Cảnh Minh Đế lắc lắc đầu, thấp giọng nói: “Thái Tử thiếu đảm đương a ——”

So với tính mạng của bá tánh một trấn, làm người chê cười tính là gì?

Trên đời này, luôn có vài chuyện thà rằng làm trò cười cũng phải đi làm, bởi vì nó đáng giá.

Mặc dù khả năng phát sinh động đất chỉ có vạn nhất, nhưng cũng nên đi làm.

Làm, một khi động đất xảy ra thì sẽ như như bây giờ cứu được bá tánh của một trấn. Nếu như động đất không xảy ra, cũng chỉ là bị người ta chê cười vài câu mà thôi.

Trữ quân của một quốc gia, vì bá tánh của một trấn nếu cả mạo hiểm bị người giễu cợt vài câu mà cũng không muốn gánh, vậy tương lai lại làm sao tận tâm tận lực vì giang sơn bá tánh đây?

Cảnh Minh Đế cầm lấy chén trà nhấp một ngụm, chỉ cảm thấy miệng đầy chua xót.

Úc Cẩn mang theo Nhị Ngưu rời khỏi hoàng cung, vội vàng chắp tay với Triệu thị lang cố ý lưu lại muốn cùng hắn bắt chuyện vài câu, cơ hồ là chạy như bay trở về Yến Vương phủ.

back top