Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 127: Trấn kinh toàn trường

Thấy được ánh mắt chứa đầy sát khí của thanh niên kia nhìn về phía mình lóe lên rồi biến mất, thiếu niên mặc hắc y hơi nhíu hai hàng lông mày lại. Hắn nhìn chăm chú về phía mấy người thấy được đứng đó là hơn mấy chục người trong đám này cũng có vài người hắn khá là quan thuộc gồm có Tiêu Mị, Tiêu Huân Nhi, Tiêu Viêm, Tiêu Ngọc, Tiêu Ninh cùng với Tiêu Tuyết Nhi.

 

Tuyết Ny bất giác ho khan lên vài tiếng: “Khụ, khụ… Ngọc Nhi…” mới khiến cho mấy nữ toàn bộ tỉnh lại. Hai hàng lông mày đẹp đẽ của Tiêu Ngọc hơi nhíu lại nhìn về phía thanh niên La Bố lên tiếng hỏi: “La Bố đây là chuyện gì xảy ra!?”

 

La Bố thấy vậy mỉm cười lên tiếng nói: “A, a, a… không có gì chẳng qua chỉ có một vài tân sinh đối với quy củ của Già Nam học viện không có chấp hành. Ta chẳng qua chỉ muốn mài thoáng nhuệ khí của họ một chút mà thôi…”

 

Một bên thiếu nữ đứng bên cạnh Tiêu Ngọc rõ ràng là một người đồng học của Tiêu Ngọc lên tiếng nói: “Gì chứ, hắn chẳng qua chỉ là muốn đề cập một chút đến quy củ của Già Nam học viện mà thôi!”

 

“Các ngươi cũng là lão đệ tử, hẳn cũng biết quy củ sau khi trúng tuyển, a a… Hiện tại tân sinh đệ tử tính tình ngày càng kiêu ngạo, cho nên tại lúc trúng tuyển cần phải hảo hảo làm giảm duệ khí của họ, sau này đối với cuộc sống trong học viện của họ chỉ có lợi chứ không có hại “La Bố cười nói.

 

“La Bố ngươi cũng đừng gây khó khăn nữa, ngươi kỳ thật cũng minh bạch, quy củ này đâu có bắt buộc, cần gì phải làm nháo loạn lên thành như vậy ? ”Bên cạnh chúng nữ cũng không có đối với hành động này của La Bố đồng tình, cau mày nói

 

“Đây là quy củ ” La Bố khóe miệng nhếch lên, hắn cười lạnh với mấy nữ sinh kia không để các nàng vào trong mắt. “Aa, xin lỗi! Hắn không may lại thông qua trắc nghiệm ở chỗ ta, dựa theo quy định trong đoạn thời gian này, ta sẽ tạm thời quản hạt hắn ”La Bố sán lạn cười nói tiếp: “Nếu như hắn muốn đối tốt với đám người kia vậy theo tay Qua Lạt thử một chút đi!?”

 

La Bố nói xong nhìn về phía một thanh niên, thanh niên này trên ngực có đeo một miếng kim tinh “Hắc. lâu rồi không có gặp qua tân sinh kiêu ngạo như vậy. La Bố đại ca, lần này để tiểu đệ ra tay đi?” Trên vẻ mặt của thiếu niên thoáng qua vẻ lấy lòng.

 

Bạch Thanh Ngọc nhìn về phía Qua Lạt lên tiếng hỏi: “Niên trưởng ngươi vẫn thực sự muốn đánh nhau cùng ta mới bỏ qua hay sao!?”

 

Qua Lạt cười lạnh nói: “Sao hả tiểu tử không dám đánh. Nếu không dám đánh cút về chỗ ngồi đi đừng tỏ ra anh hùng trước mặt chúng ta. Thực lực ngươi chưa đủ tốt nhất ngươi đừng nghĩ đến việc làm cái gì anh hùng…” Giọng điệu của Qua Lạt mang theo âm thanh khinh bỉ và giễu cợt. Thiếu niên lắc lắc đầu, đám nam tử ở đây thì đều ủng hộ Qua Lạt còn đám nữ nhân thấy vậy mặt phẫn hận nhìn về phía Qua Lạt.

 

Vừa nói, La Bố cười lạnh hướng về phía Bạch Thanh Ngọc cười nói : “Ngươi không muốn mấy người thiếu nữ tân sinh đó đi ra ngoài, thì phải cùng Qua Lạt luận bàn một chút đi, đương nhiên ngươi không cần đánh bại hắn, chỉ cần ngươi đấu với hắn có thể kiên trì hai mươi hiệp, như vậy là được rồi ”

 

Nghe vậy chúng nữ bên cạnh Tiêu Ngọc, nhất thời đối với La Bố nổi giận quát lên, xem tình huống bây giờ, các nàng cũng đã hiểu được, nguyên lai tên này bởi vì Bạch Thanh Ngọc mà ăn dấm chua, nên lấy việc công đã trả thù riêng. Ai bảo vì vừa rồi Tiêu Ngọc ngây ngẩn vì hắn đây, tên này quá tuấn tú đến đám nam nhân cũng phải ghét nên mới như vậy.

 

“Hắc hắc, đến đây đi, tiểu tử để cho ta hảo hảo giáo huấn ngươi nên tôn trọng học trưởng như thế nào, nếu không ngày sau tại học viện ngươi lại trách chúng ta ”Tên thanh niên tên Qua Lạt kia tiến lên từng bước, đối với Bạch Thanh Ngọc không có hảo ý cười.

 

Bạch Thanh Ngọc khe khẽ thở dài một hơi, hắn đưa tay ra mỉm cười nói: “Vậy nhờ cậy niên trưởng chỉ giáo một hai. Ta hy vọng chúng ta đến điểm dừng thì dừng!” Bạch Thanh Ngọc thực sự không hiểu nối hắn chỉ muốn thoáng có ý tốt một chút tại sao lại trở thành như vậy. Hắn lúc này đã là lục tinh đấu giả đấu phải một người nhất tinh có thể đánh được. Lần trước đối với Mộc Chiến cũng như thế rõ ràng hắn không muốn gây sự chẳng nhẽ cứ phải tủi nhục sống sót hay sao? Thiếu niên lắc lắc đầu thầm nghĩ: “Nếu như chỉ là luận bàn bình thường ta cầm hòa đi nếu như hắn có sát ý đối với ta vậy thì không cố kỳ gì nữa!”

 

La Bố đối với Qua Lạt cười nói: “Xuống ta trọng điểm!” Nghe vậy Qua Lạt âm hiểm cười gật gật đầu Ba bên cạnh, nhìn hành động quỷ dị này của hai người, cũng chỉ bất đắc gĩ lắc đầu.

 

Nhìn thấy Bạch Thanh Ngọc hai tay chắp lại hành lễ đối với hắn kính trọng, Qua Lạt khẽ cười, đối với loại tân sinh cứng đầu này, hắn cũng đã thấy nhiều rồi, bất quá cuối cùng phần lớn đều không có kết cục tốt, tại lúc chiêu sinh cần phải giảm duệ khí của tân sinh, cơ hồ là một loại quy củ bất thành văn của Già Nam học viện, có thể thông qua khảo thí, bình thường xem như thiên phú không tồi, người như thế này, ngày thường ở địa phương mình đều sống an nhà sung sướng, rất ít khi bị người khác chế nhạo trào phúng, mà ôm loại tâm tình này mà tiến vào Già Nam học viện, nơi cơ hồ có tầng tầng lớp lớp nhân vật ưu tú, rất dễ dàng một lời không hợp nhau là xảy ra tranh chấp, cuối cùng đem lại không ít phiền toái không cần thiết cho học viện, cho nên, tại lúc chiêu sinh cần phải làm cho tân sinh minh bạch hiểu được cấp bậc của mình, hơn nữa để cho đám tân sinh “nghé con chưa biết sợ ”duệ khí giảm đi.

 

Mà đối với loại quy củ bất thành văn này, chính ngay cả các đạo sư trong Già Nam học viện cũng không có phản đối, cho nên loại quy định này, vẫn như thế qua nhiều năm truyền xuống

 

Xiết tay thật chặt thản nhiên để đấu khí bao trùm, Qua Lạt cười cười, lúc đầu khi hắn mới tiến vào Già Nam học viện, cũng ỷ vào thiên phú của mình mà phản kháng, bất quá tên kia lúc ấy có thực lực nhị tinh đấu giả chỉ với một quyền đã khiến cho hắn thức thời chạy nhanh ra ngoài phơi nắng nửa giờ, đối với loại kinh nghiệm sỉ nhục này, mỗi lần nhìn thấy tân sinh, Qua Lạt trong lòng lại nổi lên khoái cảm muốn tự mình giảm duệ khí của những tân sinh cứng đầu

 

Chậm rãi nhìn thiếu niên đi ra, rốt cục trước ánh mắt của mọi người, thiếu niên kia cũng đối mặt với Qua Lạt

 

“Tiêu Ngọc đây là ngươi hại người ta a, rõ ràng ngươi thấy La Bố tại vì ngươi vừa rồi thất thố mới chút dận lên tân sinh a! Thật là…” Nhìn nụ cười âm hiểm của Qua Lạt, chúng nữ bên cạnh Tiêu Ngọc có chút không đành lòng lên tiếng trách cứ nói.

 

Tiêu Ngọc cười nhéo vào người mấy thiếu nữ nói: “Mấy tên dâm nữ hoa si này rõ ràng thấy người ta tuấn tú nên mới như vậy a! Sao không thấy trước kia có người nào chịu ra mặt!”

 

Một người lên tiếng nói: “A, a, a… Ngọc Nhi không phải ngươi vừa rồi còn nhìn người ta không chớp mắt sao!?”

 

Tiêu Ngọc hừ hừ nói: “Các ngươi còn dám nói!”

 

Tiêu Ngọc biếng nhác đưa tay dũa ra, đôi bồng đảo trước ngực không tính quá mức hùng vĩ nhưng cũng rất ngạo nhân, nàng liếc bóng lưng thiếu niên, tùy ý nhẹ giọng nói :”Ai chịu khổ còn không biết được “

 

Tiêu Huân Nhi gật đầu nhè nhẹ đối với mọi người bên cạnh nói: “Qua Lạt này xem ra hắn không chịu được một đòn của ngươi kia. Ngươi kia thực lực rất mạnh rõ ràng nhưng đạt tới lục tinh đấu giả!?”

 

Tiêu Viêm đứng bên cạnh gật đầu cười, hắn gãi gãi mũi lên tiếng nói: “Ân đúng vậy, lục tinh đấu giả thực lực rất mạnh so với ta mạnh hơn một chút!”

 

Tiêu Huân Nhi mỉm cười nhìn về phía Tiêu Viêm nói: “Hắn từ nhỏ mới tu luyện đây sao có thể so sánh với Tiêu Viêm ca ca được. Thực lực của hắn có chút mạnh mẽ nhưng không thể nào so sánh được với Tiêu Viêm ca ca. Tiêu Viêm ca ca hiện giờ đã là lục tinh đấu giả thiên phú này so với Huân Nhi còn đáng sợ hơn a…”

 

Tiêu Viêm đưa ngón tay gãi gãi mũi cười nhìn về phía Tiêu Mị nói: “So sánh với cô ấy ta còn kém xa đây này. Thời gian Tiêu Mị biểu muội có bảy đoạn đấu khí hiện giờ đã là nhất tinh đấu sư hơn nữa đấu khí chất lượng so với của ta cao hơn không biết bao nhiêu lần…” Tiêu Huân Nhi cũng nhíu mày nhìn về phía Tiêu Mị. Tiêu Mị thực sự thực lực quá mạnh mẽ chất lượng hơn xa nàng hơn nữa tốc độ tu luyện có phần ngang bằng nàng bởi vì Huân Nhi vốn có thần huyết mạch lại tu luyện công pháp vô cùng cao cấp tại sao nàng so với Tiêu Mị lại ở bá trọng giữa làm cho nàng không cách nào hiểu được. Rõ ràng huyết mạch của Tiêu Mị cũng không phải là cao.

 

Nhìn hai người trong trường bống đi ra, bên ngoài hai mươi danh tân sinh đang phơi nắng, ánh mắt tò mò nhìn, phải lựa chọn phơi nắng, bọn họ không phải không có phản kháng, bất quá lúc phản kháng, bọn họ đều bị học trưởng có thực lực hơn xa dùng võ lực áp chế, hiện tại nhìn thấy có người lại muốn khiêu chiến học trưởng, bọn họ tâm tình cũng có chút hả hê, quan khán nhìn thiếu niên kia tiếp tục bêu xấu. Hiển nhiên đây chỉ là đám nam sinh còn đám nữ sinh đều lo ngại quan sát dù sao hắn cũng xuất đầu là vì các nàng.

 

“Tiểu tử đã chuẩn bị kỹ chưa ?” Hết sức hưởng thụ cái loại cảm giác này, Qua Lạt khuôn mặt tươi cười càng thêm nồng nặc, ánh mắt tại trên người Bạch Thanh Ngọc đảo qua, cười nói

 

Thiếu niên bình thản ứng đối, hắn đưa tay nói: “Vậy nhờ Qua Lạt niên trưởng tận tình chỉ bảo!”

 

Qua Lạt cười lạnh nói: “Tất nhiên rồi. Lát nữa ta sẽ ra tay có chừng mực nhưng ngươi biết đấy quyền cước vốn không có mắt nên tiểu tử ngươi hãy cẩn thận!”

 

Thiếu niên Bạch Thanh Ngọc mỉm cười: “Đa tạ niên trưởng đã quan tâm!”

 

Đối phương bình tĩnh như vậy không nghi ngờ gì chính là không để Qua Lạt trong lòng, lòng tự ái bị tổn thương, cười lạnh một tiếng, Qua Lạt thân thể mạnh mẽ lao về phía trước, hữu quyền nắm chặt, đấu khí ngưng tụ, tạo nên một cỗ kình khí hung hăng lao về phía Bạch Thanh Ngọc oanh kích.

 

Mọi người xung quanh, nhìn thấy Qua Lạt đối phó với tân sinh, dĩ nhiên lại vận dụng khí lực mạnh như vậy, cũng không khỏi nhướng mày. Đám nữ sinh thì liên tục lên tiếng phản đối.

 

Thiếu niên lách người tránh thoát, hắn lách sáng một bên đồng thời mượn lực đánh vào trên bả vai của Qua Lạt. Qua Lạt ngay lập tức bị chưởng lực của hắn đánh mạnh vào vai khiến cho cả thân mình đau nhức nhưng đòn thế của hắn không quá mạnh mẽ. Qua Lạt cả giác bả vài tê dại, thiếu niên mỉm cười nhìn về phía hắn nói: “Qua Lạt niên trưởng trận này xem ta là hạ phong đi dù gì ta cũng khó mà chiếm được tiện nghi của ngươi nên tính toán là hòa thế nào!?”

 

Qua Lạt cười nói: “Tiểu tử đâu có dễ dàng như vậy!” Qua Lạt tuyệt đối không tin tà rõ ràng vừa rồi hắn làm sao có thể dễ dàng đẩy lùi mình hơn nữa tránh thoát nhẹ nhàng cùng với đả thương mình như vậy. Qua Lạt nhanh chóng áp sát vào người của Bạch Thanh Ngọc mà liên tục vung quyền.

 

Tiêu Viêm thấy được cảnh này cười lạnh nói: “Ngu ngốc!”

 

La Bố nghe được âm thanh này tức giận nhìn về phía Tiêu Viêm hỏi: “Ngươi nói gì!” Tiêu Viêm cười cười nhún nhún vai không có tiếp tục nói. La Bố tức giận nhìn về phía hắn.

 

Thấy thiếu niên dễ dàng tránh đòn của Qua Lạt, từng đạo ánh mắt kinh ngạc gắt gao nhìn chằm chằm quyền chưởng giao tiếp, rất khó tưởng tượng được một gã tân sinh, dĩ nhiên như vậy dễ dàng đỡ được công kích của nhất tinh đấu giả.

 

Vốn đang tươi cười, sau một màn này, sắc mặt Qua Lạt chậm rãi trầm xuống, ánh mắt mang theo hàn ý gắt gào nhìn thiếu niên đang đạm cười, xem ra lần này hắn tựa hồ đã nhìn lầm, nên đã có chút tự mãn khi giao thủ.

 

“Hỗn đãn !Muốn chết !”

 

Bị một gã tân sinh trước mặt mọi người làm nhục, Qua Lạt khuôn mặt đỏ lên, rống giận một tiếng, chân phải nhắm ngay tiểu phúc Bạch Thanh Ngọc, tàn nhẫn hạ thủ.

 

Thiếu niên nhíu mày một cái, hắn ngay lập tức vung quyền đấm thắng xuống phía dưới nhất thời âm thanh phát ra ra.

 

“Phanh!”

 

Cước chưởng truyền đến một trận đau đớn kịch liệt, khiến cho Qua Lạt hít vào một luồng thanh khí, khuôn mặt tức giậncàng thêm điên cuồng, lui nhanh lại một bước, thiếu niên cũng không có truy đuổi hắn. Thiếu niên đạm mac cười nhìn về phía Qua Lạt nói: “Qua Lạt niên trưởng xem như trận đấu này chúng ta hòa các vị niên trưởng để các vị tỷ tỷ muội muội tân sinh vào trong trương bồng nghỉ ngơi thế nào!?”

 

“Hừ” Qua Lạt chẳng thèm trả lời, hắn lúc này bị tức giận đến sôi huyết. Hắn phi thân, chân trái trên mặt đất bắn ra, thân hình mượn lực tung lên không trung xoay tròn. Chân phải, đấu khí màu xanh xuất hiện ra, một đạo phong nhận hư ảo từ trên hữu thối, hung hăng công kích vào đỉnh đầu của Bạch Thanh Ngọc.

 

“Vô sỉ, dĩ nhiên đem ”Cảnh Tượng Nhận “hoàng giai cao cấp đấu kỹ ra dùng, người này quá vô sĩ rồi !”Nhìn hữu thối Qua Lạt mơ hồ có quang nhận, chúng nữ nhất thời vẻ mặt giận dữ quát mắng.

 

Thiếu niên Bạch Thanh Ngọc tốc độ vô cùng nhanh lùi lại tránh thoát nhưng đồng thời cước của Qua Lạt đập mạnh lên sàn nhà phát ra một tiếng rắc, cả một sàn nhà bị đánh ra một mảnh khá nhỏ. Thiếu niên mặc hắc bào cảm giác vô cùng tức giận hắn lên tiếng nói: “Niên trưởng ta nể ngươi là niên trưởng nếu như còn tiếp tục ta sẽ không khách khí đâu!”

 

Qua Lạt chẳng thèm để ý, hắn đạp mạnh chân về phía trước, cả thân hình của hắn bắn nhanh với tốc độ vô cùng nhanh. Hắn nằm ngang trên không trung đồng thời cả người xoáy tròn, ở cước xuất hiện đấu khí màu xanh điên cuồng hội tụ vào chân. Đây rõ ràng là bộc lộ toàn lực muốn đả thương đối với Bạch Thanh Ngọc hoặc nói đánh ra đòn sát thủ.

 

“Thật sự quá vô sỉ rồi, đây rõ ràng là đấu kỹ toàn phong cước huyền giai sơ cấp đấu kỹ dùng ra, rõ ràng là muốn đả thương tánh mạng của Bạch Thanh Ngọc mà!” Một thiếu nữ trong đám hét lên kinh hãi.

 

Thân mình của Qua Lạt bay ngang, toàn thân hắn xoáy tròn đồng thời đấu khí màu lam nhanh chóng hội tụ bởi bàn chân của hắn. Thân hình hắn cũng xoáy tròn theo, cước bộ của hắn hướng về phía ngực của Bạch Thanh Ngọc đá ra.

 

Thiếu niên hừ lạnh một tiếng nói: “Niên trưởng đây rõ ràng ngươi muốn ép ta đúng không!?” Qua Lạt vung chân lên hướng về phía hắn, không khí bị phong đấu khí cắt phát ra âm thành xoèn xoẹt. Thiếu niên hừ lạnh một tiếng, hắn tốc độ vô cùng quỷ mị nhanh chóng lách sang một bên, hắn để mặc cương phong của Qua Lạt cắt lên người của mình.

 

Trên ngực của hắn xuất hiện từng vết rách khá lớn nhưng không làm tổn thương tới hắn chút nào. Thân mình của Qua Lạt vọt ngang qua hắn, nhưng Qua Lạt kinh hãi nhất là không ngờ tốc độ của tên này lại nhanh như vậy. Thiếu niên lúc này đã đứng ngang ới hắn. Hắn đột nhiên bàn tay túm được thân thể đang quay tròn của Qua Lạt.

 

Tiêu Viêm liếm méo cười một cái: “Kết thúc rồi!”

 

Thiếu niên Bạch Thanh Ngọc hét lên một tiếng nói: “Hỏa long pháo!” Trên bàn tay của hắn một ngọn lửa bốc ra ngùn ngụn, hắn toàn lực đấm mạnh vào bụng nơi tiểu phúc của Qua Lạt. Sau đó hắn còn hét lên một tiếng khác: “Liên hoàn!” Hắn đánh vào người Qua Lạt không biết bao nhiêu quyền. Đối với người có ý thống hạ sát thủ đối với Bạch Thanh Ngọc hắn tuyệt đối không thể nhẹ tay dù không giết được cũng phải phế hắn đi. Đằng nào thì cũng gây thù rồi như vậy ít thêm một người sẽ ít đi phiền toái hơn.

 

Bang, bang…

 

Âm thanh liên tục vang lên. Sau đó một quyền của Bạch Thanh Ngọc nện mạnh vào ngực của Qua Lạt, Qua Lạt phụt ra một nguj máu. Vừa rồi rõ ràng âm thanh phát ra những tiếng răng rắc của xương gẫy. Cả người Qua Lạt bị đánh bay liết trên nền đất, toàn trường im lặng không có một tiếng động. Qua Lạt rơi vào hôn mê bất tỉnh.

 

Dưới ánh nắng mặt trời, mấy tân sinh ngây ngốc nhìn Qua Lạt té xỉu ở cách đó không xa, sau một lát, ánh mắt nóng cháy di dời đến trên người thiếu niên. Đây là lần tiên, bọn họ chứng kiến tân sinh có thể năng đánh bại học trưởng, hơn nữa, tên tân sinh này tuổi tác so với họ dường như còn nhỏ hơn

 

Thiếu niên vỗ vỗ tay nói: “Ta không thể hiểu nổi chỉ muốn đưa ra hòa trận nhưng cớ gì vẫn phải đuổi đến cùng đây!?”

 

Trong đám tân sinh, mấy thiếu nữ tiếu lệ, ánh mắt nóng cháy nhìn chằm chằm vào vẻ mặt bình thản của thiếu niên, con ngươi lộ ra vẻ sùng bái, nếu không phải lúc này không thích hợp, sợ rằng bọn họ đã không nhịn được kích động hét lên để biểu lộ sự sùng bái của mình.

 

Tuyết Ny thầm than nói: “Thiên phú thật yêu nghiệt, Ngọc Nhi tại sao từ trước đến nay ngươi không có nói cho ta biết Ô Thản thành có một người như vậy!?” Tuyết Ny quay sang Tiêu Ngọc hỏi.

 

Tiêu Ngọc lắc lắc đầu, nàng lên tiếng nói: “Ta cũng không biết hắn. Hắn chính là thủ tịch đấu giá sư của Đặc Thước Nhĩ gia tộc. Nghe nói hắn chỉ mới đến Đặc Thước Nhĩ gia tộc mà thôi!”

 

“Ôi thật là tuấn tú a…” Một thiếu nữ trong đám nữ đệ tử lên tiếng nói.

 

Một người thiếu nữ khác gật đầu nói: “Không những tuấn tú thực lực còn mạnh nữa. không biết thực lực của hắn rốt cục đã đến cấp bậc nào a?Xem bộ dáng này, hình như đã sớm trở thành đấu giả ?” mọi người nhìn về hắc y thiếu niên, chúng nữ bên cạnh Tiêu Ngọc, nhất thời tò mò hỏi.

 

Tiêu Ngọc bình thản nhìn về phía thiếu niên lên tiếng nói: “Hắn thực lực đã đạt đến lục tinh đấu giả. Vậy ngươi nói có phải hay không Qua Lạt thua thiệt!?”

 

“Cái gì!?” Các thiếu nữ kinh ngạc nói. Một thiếu nữ tú lệ cười duyên trêu ghẹo nói: “Thực lực này đặt trong Già Nam học viện cũng tính là hạng yêu nghiệt đi. Không biết hắn có ý trung nhân chưa a? nếu như không có ta nhất định ta phải trở thành nữ nhân của hắn mới được. Các ngươi nhìn kia, có nhìn thấy bộ ngực săn chắc kia không… Ôi… Ôi… cái tên Qua Lạt này thực sự là kém mà sao không đánh luôn phần ở dưới đi còn để đó làm gì thật đúng là!?”

 

Nhìn bộ dạng thiếu nữ này Tiêu Ngọc lắc đầu lên tiếng nói: “Đúng là dâm nữ!”

 

Một thiếu nữ lên tiếng nói: “Ngọc Nhi, hắn rõ ràng ở Ô Thản thành đi, vậy mà ngươi không khai báo với chúng ta rõ ràng là muốn biển thủ mà!”

 

Thiếu niên mặc hắc sam tiến tới, hắ nhẹ nhàng xé rách đi toàn bộ chiếc áo của mình để hở lộ ra thân mình cuồn cuộn, từ trong trữ vật giới chỉ hắn lấy ra một chiếc áo khoác da màu đen nhanh chóng mặc lên người của mình nhưng vẫn để lộ ngực của mình. Khí chất của hắn lúc này chuyển biến thành cao ngạo khác thương khiến con mắt của chúng nữ ánh ra ánh sao. Thiếu niên mỉm cười nói: “Như vậy mấy vị tỷ tỷ muội muội tân sinh kia có thể hay không để cho họ vào lều nghỉ ngơi!”

 

“Aa, tiểu huynh đệ thật là thâm tàng bất lộ a ”Khuôn mặt âm trầm thu hồi lại, La Bố lại lần nữa xuất ra nụ cười sáng lạn, bước đến, thân mật vỗ vỗ vai Bạch Thanh Ngọc, thấp giọng cười lạnh nói : “tiểu tử đừng có ngông cuồng, mặc dù ngươi có thiên phú tốt, bất quá tại Già Nam học viện, những người so với ngươi xuất sắc hơn còn có rất nhiều, tình tình của ngươi như vậy tới Gài Nam học viện đảm bảo là có hại !”

 

“Đa tạ niên trưởng đã nhắc nhở!” Thiếu niên mở miệng nói: “Người không phạm tat a không phạm người, người đối tốt với ta ta hồi bao mười lần, người phạm ta ta tất hoàn lại trăm lần!”

 

Bạch Thanh Ngọc cũng đâu phải kè ngốc dù sao thù đã kết. La Bố đối với mình có địch ý, trong lòng hắn cực kỳ minh bạch, vì vậy hắn cũng không cần trước mặt hắn giả ngu, dù sao cho dù thật sự động thủ, Bạch Thanh Ngọc cũng không ngại hắn, nếu làm cho hắn tức giận...Giết người hủy thi cũng. Hắn chỉ nhìn thấy đám thiếu nữ đứng ở ngoài thì thoáng động lòng chắc ẩn muốn xin cho họ vào trong lều mặc dù hắn dùng ngôn ngữ uyển chuyển có chút hạ thấp mình cớ sao vẫn bị người đối nghịch hắn thực sự không hiểu.

 

Nghe Bạch Thanh ngọc không khách khí nói, La Bố khuôn mặt đang tươi cười, lần nữa hóa thành âm trầm, hai mắt âm lãnh nhìn chằm chằm Bạch Thanh Ngọc, khuôn mặt có chút co rút, nhãn đồng lành lạnh, giống như muốn đem Bạch Thanh Ngọc đâm thành vạn mảnh.

 

Đối với ánh mắt vô vị này Bạch Thanh Ngọc trực tiếp không đáp lại, khuôn mặt tuấn tụ bình thản cười, so với đối phương lộ ra vẻ mặt dối trá tươi cười, rõ ràng khiến cho mọi người sinh ra hảo cảm hơn.

 

“Tiểu tử càn rỡ, ngày sau tới Già Nam học viện, học trưởng ta sẽ hảo hảo chiếu cố ngươi !” La Bố cắn răng, âm lãnh cười nói.

 

Thiếu niên cười lạnh nói: “Học trưởng ta nể ngươi là niên trưởng nên mới đối đãi ngươi như vậy với thực lực tứ tinh đấu giả của ngươi có hy vọng có thể dạy dỗ ta hay sao. Hay là đến Già Nam học viện ngươi sẽ cong đuôi cuốn gói bợ đít bề trên để họ đi đối phó ta…” thiếu niên nhìn về phía La Bố vẻ mặt âm trầm nói: “Ta chỉ nói với La Bố niên trưởng nên biết đây là Ô Thản thành, mà Ô Thản thành ta quen biết một số vị dù cho có một số việc xảy ra ngoài ý muốn nào đó chắc hẳn họ cũng sẽ không đánh việc này do lỗi ta gây nên đâu!”

 

“Ngươi!” Nhãn đồng có chút co rút lại.La Bố khóe miệng co quắt nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt thấy từ trong đôi mắt xanh biếc hút hồn kia thoáng hiện ra vẻ lành lạnh Thân thể không tự chủ được đột nhiên run rẩy, cặp mắt xanh biếc kia nét lạnh lùng khiến trong lòng La Bố mơ hồ trái tim có cảm giác băng giá, tựu giống như lần làm nhiệm vụ trước kia, một mình gặp phải một đầu ma lang hung tàn. Lặng lẽ nuốt một khẩu nước miếng, La Bố định uy hiếp trở lại, nhưng lời chưa nói ra đã nuốt xuống

 

La Bố hất tay về phía đám thiếu nữ nói: “Các ngươi vào đi!” Thầm thở ra một hơi, La Bố tựa hồ muốn đem sỉ nhục này khu đuổi đi, cắn răng nhìn Bạch Thanh Ngọc gật gật đầu, trong lòng đã có chủ ý, ngày sau có cơ hội, nhất định phải hảo hảo bồi dưỡng tình cảm với tiểu tử này.

 

Thiếu niên thoáng thở ra một hơi mỉm cười hướng về phía đám thiếu nữ tân sinh nói: “Các vị tỷ tỷ còn không cảm ơn La Bố niên trưởng!”

 

“Đa tạ La Bố niên trưởng…”

 

“Đa tạ…”

 

 

La Bố mỉm cười phất tay nói: “Không có gì!”

 

Thản nhiên nhìn La Bố, trong lòng hắn thầm nghĩ có nên hay không khiến chi tên này vĩnh viễn ở lại Ô Thản Thành để ngày sau tránh khỏi chút ít phiền phức thì một thanh âm ôn nhu của một nữ tử từ trong trường bống cười khẽ vang lên: “A a, tiểu tử kia thiên phú quả thật không tồi, lần này ta tựa hồ nhặt được bảo vật ah ”

 

Thanh âm nữ nhân đột ngột vang lên, ôn nhu đến mức làm người say đắm, giọng nói quanh quẩn đâu đây, làm cho thiếu niên Bạch Thanh Ngọc cũng có chút sững sờ, có đôi chút thất thần, sau một lát mới dời mắt về phía lều vải.

 

Trước cửa lều vải, chỉ thấy một nữ nhân thân mặc lục y đang đứng đó mỉm cười, hé ra một khuôn mặt xinh đẹp động lòng, sóng mắt lưu chuyển nhìn mọi người với ánh mắt nhu hòa, tựa như làn nước nhẹ nhàng chảy qua, làm cho người ta không nhịn được phải say đắm ngắm nhìn.

 

Nữ nhân nhìn qua tuổi có lẽ chỉ hơn đám người Tiêu Ngọc một ít, nhưng dáng người đầy đặn của nàng lại phát ra một cỗ thành thục mê người theo năm tháng, loại phong tình vạn chủng này, không của nàng lại phát ra một cỗ thành thục mê người theo năm tháng, loại phong tình vạn chủng này, không phải những thiếu nữ ngây thơ như Tiêu Ngọc có thể so bì. Mặc dù so ra kém mấy người Tiêu Ngọc và Tiêu Mị, Huân Nhi thì đối với khí chất ôn nhu không một chút giả tạo của nàng, Bạch Thanh Ngọc khe khẽ gật đầu.

 

Nữ nhân đối diện, dùng cái khái niệm nữ nhân như thuỷ, chính là có thể hướng tới giải thích triệt để.

 

Sau khi nữ nhân này xuất hiện, Bạch Thanh ngọc có thể phát hiện trong lều vải, một ít các thanh niên đệ tử, ánh mắt đều như nóng cháy lên, trong ánh mắt nhìn về phía nàng dĩ nhiên cũng có một loại tình cảm khó hiu.

 

Thấy tình trạng này, Bạch Thanh Ngọc lắc đầu không biết nói gì, xem ra bọn họ đối với nữ nhân này có lẽ đã thầm mến từ lâu, bất quá cũng không có kỳ quái, có một số thiếu niên thường thích loại phụ nữ nữ tính đã thành thục...Ách, cứ gọi là thục nữ đi.

 

“Nhược Lâm đạo sư, hì hì, Ngọc nhi cứ tưởng người đã chết rồi”. Nhìn thấy nữ nhân trước lều vải, Tiêu Ngọc vui mừng lẫn sợ hãi kêu lên một tiếng, rồi chạy về phía nữ nhân, hai tay ôm lấy vòng eo của nàng.

 

“Aa, Ngọc Nhi, ngày nghỉ có thoải mái không ?” Ôm Tiêu Ngọc trong lòng, người được gọi là Nhược Lâm đạo sư ôn nhu cười hỏi.

 

“Cũng không tệ lắm.” Cười cười nói, Tiêu Ngọc nhè nhẹ cắn vào vành tai của Nhược Lâm đạo sư, nhẹ giọng trêu tức: “Đạo sư càng ngày càng ôn nhu, cứ như vậy, nếu sau này có nam nhân nào bị Đạo sư coi trọng, sợ rằng sẽ bị Đạo sư coi trọng, sợ rằng sẽ bị cái ôn nhu này bắt đi mất.” Khuôn mặt của nàng có chút ửng đỏ, Nhược Lâm Đạo sư bất đắc dĩ lắc đầu.

 

Sủng ái vỗ vỗ đầu Tiêu Ngọc, chợt thấy Tiêu Viêm trong đám người liền ôn nhu hỏi : “Người này là ngươi đưa đến phải không? Nhìn rất không tồi đấy?”.

 

“Hì... hì, Đương nhiên là vậy.” Kiêu ngạo ưỡn ngực lên, Tiêu Ngọc hung hăng liếc La Bố một cái, rồi cáo trạng hắn với đạo sư : “Tên kia càng ngày càng kiêu ngạo”.

 

“Ai bảo ngươi cố ý kích thích hắn, tâm tư của hắn không phải ngươi không biết, ngươi trước mặt hắn nhìn đắm đuối như vậy nam nhân khác, hắn không làm khó mới lạ đó.” Nhược Lâm Đạo sư bất đắc dĩ nói.

 

“Như thế chỉ càng làm ta cảm thấy chán ghét hắn mà thôi.” Tiêu Ngọc bĩu môi nói.

 

Nhược Lâm cười khổ lắc lắc đầu lên tiếng nói: “Vẫn để ta xem Qua Lạt một chút đi!” Nàng phất phất tay về phía đám người đệ tử, có vài tên đệ tử nhanh chóng cáng lấy Qua Lạt lên cáng đưa vào chỗ mát. Nhược Lâm cười hướng về phía đệ tử nhìn nói: “Các vị bạn học, tất cả đều vào đi.”

 

Nghe thấy nàng mở miệng nói chuyện, các tân sinh đang phơi nắng ngoài trời nhất thời mừng rỡ, vội vã ngồi dậy đi đến, chật vật chen nhau nhau vào trong lều vải.

 

Không thể không nói, mặc dù đối với những người mới này có chút không có nhân tính, bất quá cũng có hiệu quả, ít nhất hiện tại tân sinh đi vào lều vải, kiêu ngạo lúc trước đều có chút thu liễm. Một đám đều lui vào trong góc lều, con ngươi không ngừng đảo xung quanh.

 

Nhược Lâm đạo sư trong ánh mắt mang theo một chút cười, nhu hòa nhìn mọi người, cuối cùng dừng lại trên người Bạch Thanh Ngọc, mỉm cười, nhẹ giọng nói : “Tính tình của La Bố cũng không quá xấu, lúc trước trong lòng hắn có chút lửa giận mà thôi, cho nên có hơi lỗ mãng, Ngươi không nên trách hắn.”

 

Thiếu niên Bạch Thanh Ngọc nhẹ nhàng gật đầu lên tiếng nói: “Cái này cũng không trách niên trưởng, vừa rồi trong lúc nóng giận ta thực sự ra tay quá mạnh không biết Qua Lạt huynh hiện tại tình hình thế nào rồi!?”

 

Suy nghĩ miên man một lúc, Nhược Lâm Đạo sư lắc đầu, phân phó hai nam đệ tử ra ngoài đem tên bị đánh ngất xỉu đưa vào, cúi đầu nhìn qua thương thế, đôi lông mày khẽ nhíu lại. Đôi lông mày nhíu lại như suy nghĩ, Nhược Lâm đạo sư đưa ngọc thủ của mình lên, cầm lấy bàn tay của gã bị thương, làm cho bọn nam sinh vừa ghen ghét vừa đố kỵ.

 

Nhược Lâm kinh hãi nói: “Thương thế làm sao lại nặng đến như vậy, thật sự là…” Nhược Lâm sắc mặt biến thành âm trầm vô cùng. Nương theo cánh tay, là một đoàn thủy lam nhàn nhạt đi vào cơ thể, thay hắn chữa trị thương thế.

 

Đấu khí thuộc thủy tính, tại phân loại các loại đấu khí thì được xếp vào loại ôn nhu nhất, trong trường hợp bị thương mà không có đan dược, Thủy tính chính là lựa chon thích hợp nhất. Cho nên Thủy tính đấu khí được xưng là chữa thương dược, rất nhiều dong binh đoàn đều bắt buộc phải có Thủy tính đấu khí. Dù sao khi đồng bạn bị thương, thì chỉ có Thủy tính, và Mộc tính đấu khí mới có thể chữa được.

 

Nhược Lâm nhìn về phía Bạch Thanh Ngọc có chút giận dữ nói: “Ngươi thế nào lại ra tay nặng như vậy!?”

 

Bạch Thanh Ngọc cười khổ lên tiếng nói: “Ta thực sự không cố ý!”

 

Nhược Lâm tức giận nhìn về phía hắn nói: “Ngươi còn nói không cố ý. Toàn bộ xương cốt của hắn đã bị đánh vỡ hoàn toàn, đan điền kinh mạch cũng đánh vỡ sau này ngày sau chỉ có thể làm một người bình thường. Ngươi đây đã phá hủy toàn bộ tiền đồ của hắn a!”

 

Nghe thấy thế mọi người đều kinh hãi nhìn về phía thiếu niên. Bạch Thanh Ngọc bất đắc dĩ lên tiếng nói: “Ta mới sạng tạo ra tuyệt chiêu mới hy vọng có thể diễn luyện một chút ai ngờ lại trở thành như vậy!? Ta cũng chưa có tung ra hết sức a!”

 

Mọi người nghe thấy trắng mắt nhìn về phía hắn. Nhược Lâm hừ lạnh một tiếng về phía hắn, trong con ngươi của nàng mang theo vẻ tức giận. Nhược Lâm lắc lắc đầu thở dài sau đó nói: “Ngươi tính tình này sống ở Già Nam học viện thực sự không tốt lắm lần sau lên tận lực thu liễm!” Nhược Lâm lấy một viên đan dược bỏ vào miệng của hắn.

 

Thiếu niên nhẹ nhàng gật đầu nói: “Đa ta Nhược Lâm đạo sư dạy bảo! Ngày sau Bạch Thanh Ngọc nhất định sẽ chú ý!” Mọi người nhìn về phía hắn, hai hàng lông mày của họ cũng nhíu lại La Bố muốn mở miệng nhưng lại không có mở miệng dù sao đây rõ ràng là hắn cùng với Qua Lạt chủ yếu gây sự mặc dù Bạch Thanh Ngọc có ra nặng tay. Chỉ là Nhược Lâm đã có ý bảo vệ hắn cho dù họ có la ó cái gì cũng vô dụng nên ngoan ngoãn ngậm miệng lại

 

Nhược Lâm phất phất tay nói: “Ngươi biết như vậy là tốt rồi!” Nàng quay về phía đám người Tiêu Ngọc lên tiếng nói: “Các ngươi còn chưa có kiểm tra đi! Qua bên La Bố kiểm tra một chút đi!”

 

Tiêu Ngọc cười hì hì gật đầu nói: “Vâng!” Sau đó nàng dẫn theo đám người Tiêu Viêm tiến tới chỗ La Bố. La Bố lấy ra một quả cầu ánh sáng to bằng nắm đấm. Quả cầu này chỉ cần phát sáng ra ánh sáng như vậy hiển nhiên mọi người được thông qua bởi vì quả cầu phát ra ánh sáng là đã đạt từ tám đoạn đấu khí trở nên.

 

Ánh mắt nhìn lên, Nhược Lam đạo sư biếng nhác cười nói : “Các vị đồng học, chúc mừng các ngươi đã thông qua, hiện tai xem như đã tiến vào cửa của Già Nam học viện, bất quá học viện muốn phân loại năng lực của các ngươi, nên ta muốn biết đích xác thực lực của các ngươi.”

 

“Bát đoạn đấu khí, tiềm lực giá trị thuộc về cấp F, đây là tiêu chuẩn của Già Nam Học Việ.”

 

“Cửu đoạn đấu khí, tiềm lực giá trị thuộc về cấp E”.

 

“Nhất tinh đấu giả, cấp D, nhị tinh đấu giả cấp C, như thế tính lên đến cấp cao nhất. Còn lại là ngũ tinh đấu giả thuộc về cấp S, đều có giới hạn là dưới hai mươi tuổi.”

 

“Aa ! S cấp, tân sinh tiềm lực, mười năm qua Già Nam học viện cũng chỉ có một trường hợp mà thôi, tiểu yêu nữ đó tại học viện có chút khó lường.”

 

Che đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng cười, đôi lông mi đen nhánh của Nhược Lâm chớp chớp: “Ta không quá hy vọng xa vời có kẻ quái vật giống tiểu yêu nữ kia, nhưng bất quá có được cấp B, hoặc cấp C là đã thỏa mãn rồi.”

 

“Tốt lắm, bắt đầu đi, phía bên trái trước tiên, báo danh đi, tên, cấp bậc.” Bàn tay cầm chiếc bút, Nhược Lâm mỉm cười nói.

 

Nhìn thấy bắt đầu, trong đám người Tiêu Ngọc bắt đầu xếp hàng ngồi xuống.

 

“Hắc Nham, cửu đoạn đấu khí, hai mươi tuổi.” Ở phía hàng bên trái, một gã thanh niên da ngăm đen, khuôn mặt thoáng đỏ lên, đi đến báo danh.

 

Mỉm cười gật đầu, Nhược Lâm Đạo sư nhanh chóng nhớ kỹ tư liệu của người này, chiếc môi đỏ mọng khẽ nói : “cấp E.”

 

“Lâm Đốn, bát đoạn đấu khí, 19 tuổi.”

 

“F cấp.”

 

“Khả Lập, cửu đoạn đấu khí, mười bảy tuổi.”

 

“E cấp.”

 

Đồng thời, bên ngoài có mấy tân sinh đang tranh nhau để đến lượt mình, nhưng có các vị học trưởng nghiêm khắc, đành phải ngay ngắn đứng vào hàng, đợi đến lượt mình báo tư liệu (nghe giống như xếp hàng thời bao cấp, chờ để mua thịt ấy...)

 

Qua gần hai mươi người báo cấp, đại đa số đều là dưới đấu giả, trong đó cũng có một số, có cửu đoạn đấu khí, nhưng tấn cấp lên đấu giả thất bại mà phải tụt xuống bát đoạn đấu khí.

 

Còn một người nữa là đến phiên của Bạch Thanh Ngọc, bất quá cũng là một người mười bảy tuổi, đạt tới nhất tinh đấu giả, như tính toán thì gã đạt cấp D, cho dù như thế cũng đã làm cho Nhược Lâm vui sướng, mười bảy tuổi đạt tói nhất tinh đấu giả cũng coi như là không tồi.

 

Mọi người hướng về phía Bạch Thanh Ngọc tò mò lên tiếng hỏi: “hắn rốt cuộc là bao nhiêu đây? Các người đoán xem!?”

 

Một người lên tiếng nói: “Ta đoán là nhị tinh đấu giả!?”

 

“Không không là tam tinh đi nếu không sao có thể dễ dàng thắng Qua Lạt như thế được…” Một người khác không đồng ý lên tiếng nói.

 

Thiếu niên mặc một áo bào lam tiến gần tới Nhược Lâm đạo sư, hắn mỉm cười. Lúc này Nhược Lâm đạo sư cũng có chút ngơ ngẩn nhìn về phía hắn. Hắn khi ở gần rõ ràng trông đẹp hơn rất nhiều. Thiếu niên lên tiếng nói: “Bạch Thanh Ngọc, mười sáu tuổi lục tinh đấu giả!”

 

Mọi người nghe thấy vậy tất cả đều kinh hãi nhưng riêng Nhược Lâm đạo sư cùng với mấy thiếu nữ khác đều ngơ ngẩn khi nhìn thấy được nụ cười của hắn. Bất đắc dĩ một người phải hô lên: “Nhược Lâm đạo sư, Nhược Lâm đao sư…”

 

Lúc này nàng mới giật mình lại, sau đó hai má ửng đỏ nhìn về phía thiếu niên. Nàng lên tiếng nói: “Đúng rồi, Bạch Thanh Ngọc ngươi nói ngươi bao nhiêu!?”

 

Bạch Thanh Ngọc mỉm cười đáp lại: “Ta năm nay mười sáu tuổi, lục tinh đấu giả!”

 

Nhược Lâm hoàn toan kinh hãi, nàng ngẩn người, miệng mở to, lúc này cái bút không tự chủ được mà rơi xuống. Nhược Lâm kinh hãi hỏi: “ngươi nói lại cho ta một chút!”

 

Bạch Thanh Ngọc cảm thấy có chút kỳ lạ hỏi lại: “Bạch Thanh Ngọc, mười sáu tuổi lục tinh đấu giả. Tư liệu của ta có gì khác lạ hay sao!?”

 

“Tê” tất cả mọi người hít một hơi khí lạnh ngay cả Nhược Lâm đạo sư cũng kinh hãi nói: “Ngươi so với yêu nữ ở trong học viện còn cao hơn nhiều. Ngươi cự nhiên mới mười sáu tuổi đã là lục tinh đấu giả!”

 

Trong góc, La bố khuôn mặt như bất động, hắn không nghĩ tới, tên này nhìn qua cũng chỉ mười sáu, đã có lục tinh đấu giả đây thực lực là nói như thế nào. Có chút quá biến thái đi.

 

“S cấp” Ánh mắt kinh ngạc chớp chớp, một lát sau, Nhược Lâm Đạo Sư mới nhoẻn miệng cười, nụ cười ấy làm cho người ta tâm động không thôi.

 

“Ta đã nói lần này đoạt đươc...bảo, xem ra... quả nhiên không giả. Lần này so với yêu nữ kia tựa hồ còn mạnh hơn đi” Giống như cô gái bính thường, Nhược Lâm khẽ trừng mắt lên, khuôn mặt toát lên vẻ phong tình, làm cho không ít nam tử trong lều khuôn mặt sáng lên.

 

Nhược Lâm mỉm cười lên tiếng gật đầu. Thiếu niên nhẹ nhàng thối lui gật đầu. Hắn nhìn về phía đám đệ tử đã cải trang của mình có vẻ như chỉ có vài đứa muốn đến chỗ này mà thôi. Hầu như là nữ còn tất cả đều hướng về phía hắc giác vực, ma thú sơn lâm mà khởi hành.

 

Người đứng ở trước mặt Tiêu Viêm lúc này báo số liệu xong, ở trong lều vải mọi ánh mắt đều tập trung lên người hắn, thiếu niên lúc này vì chờ đợi mà ánh mắt mơ màng muốn ngủ.

 

“Tiêu Viêm ca ca, tới phiên của ngươi.” Huân Nhi bên cạnh thấy Tiêu Viêm ánh mắt mờ màng, nên mới nhắc hắn, làm cho hắn khôi phục thần trí.

 

“Nga” Tiêu Viêm lấy lại tinh thần, vội sờ bên khóe miệng xem có dính nước miếng không, ánh mắt nhìn lên phía trên, chỉ thấy vị Nhược Lâm Đạo Sư xinh đẹp khóe miệng như đang cười nhìn chằm chằm vào hắn. Cười ngượng một cái, hắn bẻ bẻ ngón tay, lộ ra hàm răng trắng muốt nói : “Ta có thể không bằng vị Tiểu yêu nữ mà Nhược Lâm Đạo Sư nói, cũng không bằng vị tiểu huynh đệ đây ta đã tính đi tính lại, hơn nữa chính mình lặp đi lặp lại suy nghĩ một chút...Tựa hồ chỉ miễn cưỡng xem như S cấp đi.”

 

Nhược Lâm mừng rỡ lên tiếng nói: “Lần này nhưng thu được lớn a. Ô Thản thành không ngờ lại có thêm một bảo vật dù không kém nhưng cũng là S cấp đi… Hai cái S cấp a”

 

“Ta biết hai muội so với ta vẫn mạnh hơn, vậy S cấp sợ rằng đến phiên hai người họ đi” Tiêu Viêm đảo cặp thở dài nói

 

“Ách, Muội đây báo giả được không a?” Nhìn mọi người chưa hết vẻ khiếp sợ, Huân nhi lén cầm gấu áo của Tiêu Viêm, len lén hỏi.

 

“Vẫn là phải báo chân thật đi, ta chẳng lẽ lại đi ăn dấm chua của ngươi ? Làm cho học viện biết một ít tiềm lực giá trị, để sau này muội phát triển cũng tốt hơn, mặc dù, muội sau này có lẽ cũng không ở lại nơi

 

Mở cái miệng nhỏ nhắn ra, gãi gãi đầu, cười duyên nói : “Vậy thì nghe lời Tiêu Viêm ca ca” Vừa nói vừa bước khẽ lên trước vài bước, cô gái nhẹ nhàng nói : “Tiêu Huân Nhi, mười sáu tuổi bát tinh đấu giả!”

 

Ở phía trên, chủ khảo vừa mới chuẩn bị bút ghi chép, cổ tay liền cứng ngắc, lần đầu tiên khuôn mặt ôn nhu hiện lên vẻ kinh sợ Cô gái vừa lên tiếng, cả lều lâm vào một mảng lặng ngắt.

 

Bát tinh đấu giả... mười... sáu tuổi, loại tiềm lực này, tựa như đã vượt qua giới hạn của S cấp, loại thiên phú này, so với học viện tiểu yêu nữ kia còn mạnh hơn rất nhiều, rất nhiều lần a.

 

“... Ài, tiểu yêu nữ trong học viện, lần này đối thủ của nàng không ít đi...”.Cười khổ lắc đầu, Tiêu Ngọc lẩm bẩm một mình.

 

“Sách sách, không ngờ ta lại gặp được một tân sinh cấp S siêu cấp.”Khuôn mặt khiếp sợ được thu liễm lại, đôi mắt Nhược Lâm có chút kỳ dị của nhìn Huân Nhi. Một lúc sau, thản nhiên cười nói :”Lần này tân sinh xuất sắc nhất Già Nam học viện có lẽ chính là Huân Nhi ngươi.”

 

Nghe được Nhược Lâm đạo sư đánh giá, Huân Nhi mỉm cười, lại ngoài dự đoán của mọi người, lắc lắc đầu.

 

“Ách...”Thấy Huân Nhi lắc đầu, Nhược Lâm trừng mắt nhìn, nghi hoặc hỏi:”Chẳng lẽ còn có người xuất sắc hơn ngươi ?”.

 

“Đúng vậy, Nhược Lâm Đạo Sư.”Huân Nhi gật gật đầu, đôi mắt phượng nhìn hơi nhợt nhạt, trông rất đáng yêu :”Cùng so với hắn, Huân Nhi đích xác không tính là cái gì.”

 

“Nga ?”Lông mày nhíu lại, mười sáu tuổi, bát tinh đấu giả, trong con mắt người này lại không tính là cái gì, Nhược Lâm Đạo Sư lắc lắc đầu, trong lòng không tin lắm, nhưng vẫn tò mò hỏi :”Hắn là ai vậy ?”

 

Quả nhiên, sau khi Nhược Lâm Đạo Sư hỏi, nhãn đồng Huân Nhi có nét cười, khẽ đưa mắt qua Tiêu Viêm. Tất cả ánh mắt trong lều, đều nhìn theo ánh mắt đang di động của Huân Nhi sau đó đều chuyển qua nhìn trên người Tiêu Viêm.

 

“Hắc, Huân nhi học muội, hắn thiên phú tuy cũng được, nhưng so với ngươi vẫn còn kém nhiều lắm”Trong góc, La Bố cười nói.

 

Kì thật, không chỉ có La Bố có ý nghĩ này, chỉ trừ hai, ba người, còn lại đều ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Tiêu Viêm, tuy tiềm lực cấp S cũng siêu, bất quá Huân Nhi là siêu cấp S cao hơn hắn hai tinh còn trực tiếp mới có mười sáu tuổi, thiên phú cực cao, nên mọi người đều hoài nghi.

 

Thấy khuôn mặt Huân Nhi hướng về phía Tiêu Viêm, Nhược Lâm đạo sư có chút nhíu mày lại, bất đắc dĩ nhìn về phía Tiêu Viêm hỏi :”Tiêu Viêm, ngươi còn có cái gì che giấu không.”

 

“Uy, Ngọc nhi, bọn họ rốt cuộc là đang làm cái gì? Chẳng lẽ giống như lời đạo sư nói, Tiêu Viêm đang che dấu cái gì?”Bên cạnh Tiêu Ngọc, mấy nữ sinh tò mò hỏi.

 

Tiêu Ngọc bình bình đạm đám nói: “Đúng thật là như vậy, Tiêu Viêm thiên phú ở đây có thể coi như mạnh nhất chẳng qua ta lại không nghĩ như thế. Nếu như có hắn ở đây bất cứ người nào cũng không thể so cùng…”

 

Nghe thấy vậy chúng nữ nhìn về phía khuôn mặt buồn bã của Tiêu Ngọc lên tiếng hỏi: “hắn là ai a Tiêu Ngọc…”

 

Tuyết Ny cười hì hì nói: “Là trong mộng của Tiêu Ngọc tỷ tỷ tên hắn a…” ai ngờ nàng bị Tiêu Ngọc véo eo. Tuyết Ny khóc không ra nước mắt.

 

“Cũng không có gì là giấu diếm, chuyện của ta ở Ô Thản Thành, mọi người ai cũng biết một ít.” Bị mọi người chăm chú nhìn, Tiêu Viêm trầm mặc một lát rồi cười nói.

 

“Ngươi nói cho ta nghe? Làm học sinh ở học viện, phải để cho học viện biết tiềm lực, giá trị để học viện biết đường mà bồi dưỡng, mà cái này đối với ngươi cũng có lợi.” Nhược Lâm Đạo Sư buông bút xuống,nhìn lên người thiếu niên nhẹ nói, quả thực làm cho nam nhân khó mà cự tuyệt.

 

“Để ta nói, Tiêu Viêm ca ca không thích nhắc đến chuyện cũ.”Sắc mặt Tiêu Viêm có chút chần chờ, bèn nhìn qua Huân Nhi cười, ý bảo Huân Nhi nói.

 

“A a, như vậy cũng tốt”Nhược Lâm đạo sư mỉm cuời, ánh mắt nàng tập trung qua phía Huân Nhi. Huân nhi xử lý việc này cho Tiêu Viêm, lấy kinh nghiệm của Nhược Lâm, tự nhiên nàng cũng dò ra một chút manh mối. Hành động của Huân Nhi, không thể nghi ngờ là có chút kiêu ngạo, Nàng trong lòng không muốn có một ai ô nhục, cười nhạo Tiêu Viêm.

 

“Tiểu tử này thật là có không ít diễm phúc. Chắc hẳn Tiêu Huân Nhi đối với tiểu tử này có ý” Ánh mắt kiều mỵ khẽ liếc về phía Tiêu Viêm. Nhược Lâm Đạo Sư trong lõng khẽ cười nói.

 

Thấy Tiêu Viêm gật đầu, Huân Nhi khẽ cười, nhíu mày sửa sang lại một chút trí nhớ, rồi chậm rãi cười nói :”Tiêu Viêm ca ca bốn tuổi đã luyện khí.”

 

Nghe câu này đầu tiên, Nhược Lâm có chút gật đầu, sơ giai đấu khí tu luyện khó khăn nhất, bốn tuổi tu luyện cũng không nói là sớm, mà cũng không tính là muộn.

 

“Mười tuổi đạt cửu đoạn đấu khí.”

 

Huân Nhi nhẹ giọng nói, cũng làm toàn thể người trong lều chấn động, sơ giai đấu khí tu luyện rất là gian nan, bình thường mà nói nếu bốn tuổi tu luyện đấu khí, thiên phú có tốt đi chăng nữa thì cũng phải đến mười ba, mười bốn tuổi mới có thể đạt được cửu đoạn đấu khí. Đằng này mười tuổi đạt đến cửu đoạn đấu khí, tốc độ ấy có chút làm người ta sợ hãi.

 

“Mười một tuổi, tấn cấp đấu giả” Nghe được lời này, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Tiêu Viêm, trong mắt có chút quỷ dị, mười một tuổi...đấu giả, cái này ở Già Nam học viện cũng là chưa từng nghe qua.

 

Ngồi ở phía trên, ánh mắt của Nhược Lâm Đạo Sư sáng lên như có một tia sáng xẹt qua.

 

“Ân...Tiếp tục đi” Nói đến chỗ này Huân Nhi che cái miệng nhỏ nhắn, nhẹ giọng nói :”Mười hai tuổi đến mười lăm tuổi... Tiêu Viêm ca ca từ đấu giả hạ xuống... tam đoạn Đấu Khí.”

 

“Ách...”nghe nói vậy, trong lều không có ai nói lên tiếng nào, đa số các khuôn mặt đều đọng lại.

 

”Trở về tam đoạn đấu khí ?”

 

Câu nói này làm mọi người đại biến, khuôn mặt Nhược Lâm đạo sư có chút kinh ngạc, câu chuyện này được nghe chuyện xưa. Lấy tay che đôi môi đỏ mọng, sau một lát thời gian, Nhược Lâm đạo sư mới khôi phụ lại tâm trạng quỷ dị của mình, ngay sau đó liền hỏi :”Vậy sau này thế nào?”

 

“Sau đó, Tiêu Viêm ca ca sau ba năm tu luyện trống rỗng, lại hồi phục thiên phú của mình, sau mười lăm tuổi, ngắn ngủi hơn một năm thời gian từ tam đoạn đấu khí cho tới hiện tại là lục tinh đấu giả.” Cái miệng nhỏ nhắn của Huân Nhi cười nhẹ, trầm ngâm nói :”Cho nên tính thực lực hiện tại của Tiêu Viêm ca ca, chỉ tính là hơn một năm tu luyện mà thôi, mà Huân Nhi tính ra là mười sáu năm tu luyện, Ai cường, ai nhược, không nói cũng biết.”

 

“Tê...”

 

Lời Huân Nhi vừa dứt, trong lều vải những tiếng hít vào không ngừng vang lên, ánh mắt tập trung tại người Tiêu Viêm, tu luyện như thế chỉ có một từ khủng bố mà hình dung.

 

Nhắm hai mắt lại, Nhược Lâm đạo sư thoáng thở ra một hơi, khuôn mặt ôn nhu hướng về phía thiếu niên nói:”Không nghĩ tới ngươi là một tên tiểu tử khủng bố như vậy, nếu Huân Nhi không nói, lần này thực để cho ngươi thoát được rồi.”

 

Bất chợt âm thanh vang lên sau lưng không vui lên tiếng nói: “Hừ như vậy có gì giỏi chứ tu luyện một năm chỉ có tăng được từng ấy đúng là chả có gì đáng nói!”

 

Tiêu Viêm cười khổ gãi gãi mũi quay lại nhìn về phía âm thanh phát ra, lúc này người phát ra âm thanh này không phải là Tiêu Mị thì còn là ai. Mọi người ngẩn người ra nhìn về phía Tiêu Mị. Tiêu Mị bước về phía trước mỉm cười hướng về phía mọi người bước đến nói: “Đến phiên ta đi!?”

 

Tiêu Viêm cùng với Tiêu Huân Nhi tách ra một bên, Tiêu Mị cười nhẹ nhàng đi đến, Nhược Lâm tò mò nói: “Ngươi đi cùng với Tiêu Ngọc đúng không!?”

 

“Vâng” Tiêu Mị ngoan ngoãn đáp lời. nàng mỉm cười lên tiếng nói: “Tiêu Mị, mười sáu tuổi nhị tinh đấu sư!”

 

Nghe được toàn bộ người ở đây đều mở to con mắt nhìn về phía Tiêu Mị. Họ càng nhìn càng kinh hãi, thế nào mà mới mười sáu tuổi đã là nhị tinh đấu sư rồi. Bạch Thanh Ngọc hơi cau mày lại, Tiêu Ngọc nhớ đên hôm qua nàng đang còn là nhất tinh đấu sư đỉnh phong đi hôm này thế nào đã lên nhi tinh rồi.

 

Toàn trường hoàn toàn trấn kinh, mấy thiếu nữ nhìn về phía Tiêu Ngọc lên tiếng nói: “Ngọc Nhi ngươi đây là ta đang nghe nhầm đúng không!?”

 

Tiêu Ngọc lắc lắc đầu lên tiếng nói: “Các ngươi không có nghe nhầm tiểu ny tử này thực sự là một nhị tinh đấu sư!?”

 

Bút của mấy giám khảo sư cũng run lên, họ kinh hãi nhìn về phía Tiêu Mị, bàn tay cũng không tự chủ được run lên bần bật. Nhược Lâm nhìn về phía Tiêu Mị giống như bắt được bảo vậy hô lên nói: “Ngươi thực sự là nhị tinh đấu sư!?”

 

Tiêu Mị lẳng lặng gật đầu, bất chợt xuất hiện trung quanh nàng là một lớp đấu khí màu xanh che phủ toàn thân. Nhìn vào độ màu của Tiêu Mị có thể thấy được cấp bậc chất lượng của đấu khí không hề thấp chút nào. Cái này chứng tỏ nàng đã tiến vào một đấu sư. Nhược Lâm lúc này không nhịn được mà muốn cười lớn: “A, a… lần này thực sự đến Ô Thản thành bắt được bảo rồi! Lần này chúng ta đi nhặt nhưng đạt được bốn người tiềm lực cấp S đây không thể không nói chính là một chuyện vui a! Thật sự là quá tuyệt rồi, thực lực này đừng nói là yêu nữ ngay cả bản ghi chép từ trước đến nay cũng chưa bao giờ từng có. Thực lực này hoàn toàn đánh vỡ ghi chép của Già Nam học viện chiêu sinh từ trước đến nay a!”

 

Mọi người nhìn về phía Tiêu Mị giống như nhìn thấy yêu nghiệt không những xinh đẹp mà còn thực lực biến thái so sánh với Tiêu Viêm cùng với Tiêu Huân Nhi và Bạch Thanh Ngọc gì gì đó cao không biết bao nhiêu lần. Tiêu Mị có chút đắc ý cười. Tiêu Ngọc thầm nghĩ trong lòng: “Rõ ràng là hắn giúp nếu không làm sao Tiêu Mị biểu muội được như ngày hôm nay!? Hừ, hừ…”

 

“Aa ! Đăng ký hôm nay tạm thời chấm dứt, chúng ta còn lưu lại chỗ này bảy ngày, Hôm nay tân sinh đăng ký, xin chúc mừng các ngươi bây giờ đã là thành viên chính thức của Già Nam Học Viện. Hy vọng trong bảy ngày này đem hết các việc an bài, bảy ngày sau Đội xe phi hành của Già Nam Học Viện sẽ đến Ô Thản Thành, Đến lúc đó chúng ta sẽ đi thẳng tới học viện.” Đem tấm Da dê cất, Lâm đạo sư ôn nhu cười nói.

 

Bạch Thanh Ngọc mỉm cười gật đầu, lúc này bất ngờ Tiêu Viêm lại lên tiếng nói: “Nhược Lâm đạo sư, ta có chút việc...?” Bạch Thanh Ngọc có chút đề phòng đối với Tiêu Viêm cùng với Tiêu Huân Nhi. Rõ ràng vừa rồi hắn giao chiến thì hai người này đối với hắn có chút gì đó đặc biệt hứng thú.

back top