Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 129: Thắng cuộc

Nhìn thiết kiếm bay vút đến, Tiêu Viêm thân hình không nhúc nhích, tùy ý thiết kiếm mang theo kình khí lao tới. Đương lúc thiết kiếm chỉ còn cách thân thể Tiêu Viêm nửa thước, đột nhiên dừng lại trước người một cách bất ngờ rồi rơi xuống, cắm nghiêng vào khe hở của một khối đá. Nhún vai, Tiêu Viêm rút ra thiết kiếm quơ đại vài cái, hắn cũng chưa từng học qua đấu kĩ kiếm pháp, cho nên sử dụng kiếm có chút không quen.

 

Tiêu Viêm trấn định như vậy, làm cho Nhược Lâm đạo sư lông mày khẽ giật, trong đôi mắt đẹp hiện lên một nét than thở, tuổi còn nhỏ đã có được định lực như thế, còn có thiên phú nữa. Nhược Lâm đạo sư mơ hồ có thể dự cảm, tiểu tử trước mặt kia, có lẽ sẽ đi được rất xa trên con đường cường giả, rất xa...

 

“Bắt đầu đi?”

 

Nhược Lâm đạo sư trường tiên trong tay tùy ý vung lên trên thạch bản trước mặt Tiêu Viêm vài thước, mặt trên ẩn chứa thuỷ khí năng lượng, để lại trên thạch bản một vũng nước nhỏ, khuôn mặt xinh đẹp ngẩng lên, cười dài hỏi.

 

“Ừm.” Chậm rãi gật gật đầu, Tiêu Viêm khuôn mặt từ từ nghiêm túc, đây là lần đầu tiên hắn cùng cường giả cấp đại đấu sư giao thủ, tuy nói có Dược lão sư phụ hắn âm thầm tương trợ, nhưng chính diện giao phong cùng loại cường giả này, cũng thật sự tạo ra áp lực không nhỏ trong lòng Tiêu Viêm.

 

“Hừ, tên cuồng vọng, ỷ vào có chút điểm thiên phú liền d cùng Nhược Lâm đạo sư thân là ngũ tinh đại đấu sư đối kháng, thật đúng là càn rỡ.” Nhìn bộ dáng Tiêu Ngọc khẩn trương lo lắng, vốn La Bố bởi vì Tiêu Viêm thiên phú biểu hiện ra ngoài có chút kinh ngạc nhanh chóng thu liếm không dám khi dễ tân nhân nhưng lại bị tâm địa ghen ghét điều khiển, không nhịn được mà xuất ngôn trào phúng.

 

Thiếu niên Bạch Thanh Ngọc đứng ở đó lên tiếng nói: “Ta thấy chưa chắc đâu…”

 

La Bố cười lanh nói: “Đấu giả và đại đấu sư vốn là chênh lệch một trời một vực đây là không có cách nào xảy ra nếu như hắn chống trụ được hai mươi chiếu mới là lạ…”

 

“Ngươi có tư cách gì bình phẩm hắn? Hắn dám cùng đại đấu sư chiến đấu, còn ngươi có dám không? Suốt ngày chỉ biết giả bộ cười dối trá, đến khi gặp chuyện lại chuồn đi nhanh nhất, Tiêu Ngọc ta ghét nhất là cái loại nam nhân trong ngoài bất nhất này, muốn cho ta thích ngươi, đây là chuyện không thể nào xảy ra!?” Tiêu Ngọc cười lạnh nói, trong giọng nói mang theo trâm trọc cùng với khinh bỉ.

 

Thiếu niên Bạch Thanh Ngọc cười nhạt nhìn về phía La Bố lên tiếng nói: “La Bố học trưởng có muốn cả hay không? Ta cá Tiêu Viêm huynh đệ sẽ chống được qua hai mươi chiêu!?”

 

La Bố nghe được những lời này thì khóe miệng giật giật không biết nói gì cho tốt. Tiêu Ngọc mặt như băng hàn nhìn về phía La Bố càng khinh bỉ, Tiêu Ngọc bình đạm nói: “Đến cá cược cũng không dám cá không biết ngươi có phải là nam nhân không nữa!?”

 

Bị Tiêu Ngọc nói thẳng thừng cả người La Bố run lên. Khuôn mặt lúc trắng lúc xanh, một lát sau, La Bố khóe mắt co quắp dời đi, ánh mắt nhìn chằm chằm thiếu niên đang ngồi ở chiếu mà trung quanh là một đám mỹ nữ, trong nhãn đồng hiện lên một nét oán độc mịt mờ. La Bố tuyệt đối không tin Tiêu Viêm có thể đỡ được hai mươi chiêu của Nhược Lâm đạo sư, hắn cắn răng một cái nói: “Được, cá thì cá. La Bố ta tuyệt đối không sợ…” hắn nhìn về phía Bạch Thanh Ngọc lên tiếng hỏi: “Tiểu tử ngươi muốn cá cái gì!?”

 

Thiếu niên cười lạnh nói: “Ta cá Tiêu Viêm tiểu huynh đệ chống được qua hai mươi chiêu nếu như hắn không chống được qua hai mươi chiêu vậy tính là ta thua đi!? Nếu đã cá cược thì chúng ta đều có tiền đặt cược rồi?” Thiếu niên tự chỉ về phía bản thân mình nói: “Nếu như ta thua tình nguyện làm cho La Bố học trưởng bất cứ việc gì chỉ cần không vi phạm đạo nghĩa là được… Tất nhiên nếu như La Bố huynh thua ta cũng chỉ cần La Bố huynh làm một việc mà thôi hiển nhiên cũng không vi phạm đạo nghĩa có các vị tỷ tỷ muội muội ở đây làm chứng thế nào!?” Thiếu niên đưa hai tay giàng rộng.

 

La Bố cắn răng lên tiếng nói: “Được!”

 

Thiếu niên mỉm cười gật đầu nói: “La Bố học trưởng quả là một nam tử hán chân chính. Kĩnh ngưỡng!” La Bố thấy vậy chỉ hừ nhẹ một tiếng mà thôi.

 

Bên ngoài lạnh giọng nhạo báng, cũng không thể quấy nhiễu không khí khẩn trương trong vòng chiến. Tiêu Viêm hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Nhược Lâm đạo sư, thân thể không ngừng run rẩy rất nhẹ. Hắn biết, công kích của đại đấu sư, bất luận tốc độ, lực lượng cùng với kinh nghiệm chiến đấu, đều hơn xa các đối thủ thường gặp, cho nên giờ phút này, hắn phải dành toàn bộ tinh thần chăm chú phân tích từng cử động rất nhỏ trên thân thể đối phương, lấy đó tính ra phương thức lấy đó tính ra phương thức công kích kế tiếp.

 

Thản nhiên liếc nhìn Tiêu Viêm toàn thân đề phòng, Nhược Lâm đạo sư nhàn nhạt cười, cánh tay giương lên, trường tiên trong tay giống như độc xà xuất động, không trung xẹt qua lam ảnh nhàn nhạt, hướng Tiêu Viêm bổ thẳng xuống.

 

“Vút!”Trường tiên xẹt qua giữa không trung, không khí trở nên mát mẻ ẩm ướt.

 

Nhìn trường tiên đã vượt qua khoảng cách mười thước. Tiêu Viêm nhãn đồng hơi co lại, chậm rãi thở ra một hơi, đợi lúc trường tiên tới ngay đỉnh đầu, thân thể liền phóng qua bên trái. Trường tiên mang theo kình khí xé gió lướt qua quần áo Tiêu Viêm, cuối cùng nặng nề mà nện lên thạch bản, lại một vũng nước nhanh chóng hiện lên.

 

Tránh được Nhược Lâm đạo sư một kích, Tiêu Viêm sắc mặt ngưng trọng. Bàn chân nặng nề bước một bước, thân thể cong lại, chợt như tên rời dây cung, hướng Nhược Lâm đạo sư xông tới. Ngắn ngủn chỉ cách hơn mười thước, cơ hồ là nháy mắt liền tới, song ngay lúc Tiêu Viêm sắp tiến vào phạm vi công kích, một cỗ kình khi từ phía sau lại mạnh mẽ áp đến.

 

Khuôn mặt hơi đổi, Tiêu Viêm thân thể lập tức hạ xuống, lam ảnh từ phía sau đầu phi ngang qua.

 

Thân hình bắn lên. Tiêu Viêm một chưởng chém mạnh xuống, vô hình kình khí mạnh mẽ nặng nề oanh kích lên mặt đất, nhất thời, một cỗ phản đẩy lực đem thân hình Tiêu Viêm bắn lên cao. Người ở giữa không trung, Tiêu Viêm thân thể xoay tròn thật mạnh, thiết kiếm trong tay mượn lực xoay rời khỏi, hướng Nhược Lâm đạo sư bắn tới.

 

Thiết kiếm phá trường không, hắc ảnh tạo nên một nét kình khí bén nhọn như tia chớp.

 

Thản nhiên nhìn thiết kiếm phá không lao đến, Nhược Lâm đạo sư bàn tay trắng nõn rung nhẹ, lam sắc trường tiên chuyển đầu quay về. Cuối cùng ở giữa không trung quấn lại tạo thành một vách tường màu lam.

 

“Đinh!” Thiết kiếm cùng vách tường màu lam va chạm, phát ra một tiếng vang thanh thúy, bị lực phản chấn quá lớn, nhất thời bị chấn gãy thành nhiều khúc.

 

Nhìn thiết kiếm bị chấn thành hơn mười đoạn, Nhược Lâm đạo sư cái miệng nhỏ nhắn hồng thuận nhếch lên, vừa muốn tiếp tục phát động công kích, sắc mặt chợt biến.

 

Không trung hơn mười mảnh kiếm vỡ chính là bị một cỗ lực lượng vô hình chấn bay ngược trở lại, hơn nữa phương hướng chính là nhằm ngay vị trí Tiêu Viêm. Mảnh kiếm nhỏ phá không bay tới phát ra tiếng rít nhè nhẹ, so với lúc trước thiết kiếm bay tới, lực lượng mạnh hơn không ít. Bất quá lúc đã bay được một nửa khoảng cách, lực đẩy phô thiên cái địa trong giây lát từ trong lòng bàn tay Tiêu Viêm bạo xuất, bụi đất phía dưới bị cuốn lên mịt mù.

 

“Hưu, hưu, hưu!”

 

Lực đẩy hung mãnh dễ dàng hoá giải kình khí trên các mãnh kiếm vỡ, sau đó, hơn mười mảnh vỡ mạnh mẽ chuyển hướng, tốc độ và lực lượng càng thêm hung hãn, như tia chớp đánh úp về phía Nhược Lâm đạo sư.

 

“Tiểu tử kia quả nhiên có chút bản lãnh.” Nhìn Tiêu Viêm thực lực đấu giả, dĩ nhiên có thể cách không hấp vật cùng phóng vật, chính là kĩ năng mà ít nhất là đại đấu sư mới có thể sử dụng, Nhược Lâm đạo sư kinh ngạc hô một tiếng, bàn tay trắng nõn rất nhanh kết xuất một cái thủ ấn trước người, đấu khí trong cơ thể theo những kinh mạch đặc thù cấp tốc vận chuyển.

 

“Tá lực thủy kính!”

 

Theo tiếng quát nhẹ của Nhược Lâm đạo sư, trong lòng bàn tay lam sắc đấu khí mạnh mẽ tuôn ra, cuối cùng tại trước người hình thành một cái lam sắc thủy kính hình trứng.

 

Tá lực thủy kính, một loại phòng hộ đấu kĩ phải do người tu tập thuỷ tính đấu khí mới có thể nắm giữ, cấp bậc cũng không cao, chỉ là hoàng bậc cao cấp mà thôi, bất quá lại cực kì thực dụng. Trên đấu khí đại lục có rất nhiều cường giả tinh thông thủy tính đấu khí, phần lớn cũng có thể đấu khí bản thân mạnh mẽ ngưng tụ thuỷ kính có hiệu quả tá lực kì dị.

 

Thủy kính dày chừng nửa thước, ánh mặt trời chiếu vào bị phản xạ, bắn ra quang mang hai màu xanh đỏ.

 

“Phốc, phốc...” Hơn mười mảnh kiếm vỡ phá không bay đến đánh lên thuỷ kính, nhất xuyên thấu, bất quá sau khi tiến vào trong thuỷ kính, lại bị luồng nước chảy xiết trong đó đem lực lượng hoá giải đi.

 

“Đang...” Mất đi lực lượng, mảnh kiếm vỡ vừa ra khỏi thuỷ kính liền vô lực rơi xuống nền đá, phát ra tiếng vang thanh thúy.

 

Nhìn giữa sân giao phong như thiểm điện, mọi người ngoài trận nhất thời ánh mắt đối với Tiêu Viêm đều kinh ngạc, bọn họ không nghĩ tới, người này đứng trước cường giả cấp bậc đại đấu sư, dĩ nhiên còn có lá gan chủ động phát ra công kích mặc dù không thu được hiệu quả bao nhiêu, bất quá Tiêu Viêm cũng không có uể oải, hắn biết, nếu không phải chính mình có “Hấp chưởng” cùng “Xuy hỏa chưởng” diệu dụng phối hợp với nhau, đã sớm bị thua bởi thế công quỷ dị của trường tiên. Thân hình bị vây ở không trung không có điểm mượn lực, Tiêu Viêm thân thể nhanh chóng bắt đầu hạ xuống, song ngay lúc Tiêu Viêm cách mặt không quá hai ba thước, lam sắc trường tiên đang dính dưới mặt đất tựa như độc xà phóng lên, hướng Tiêu Viêm mà quấn lại.

 

Tay phải gập lại, Tiêu Viêm nhằm mặt đất phát ra hấp lực, thân hình lập tức bị hút xuống.

 

Lần nữa mượn năng lực của “Hấp chưởng” tránh thoát một kiếp, Tiêu Viêm chân vừa chạm đất liền điểm nhẹ, thân thể cong lại, lần nữa hướng tới phía trước, rốt cuộc thì cũng chính thức tiến vào phạm vi công kích mà mình am hiểu nhất.

 

Tiêu Viêm cũng không am hiểu sử dụng binh khí. Hắn thích dùng thân thể chiến đấu, dùng cận thân công kích, quyền, đầu, khuỷu tay, chân... Toàn thân mỗi địa phương tựa hồ đều có thể trở thành lợi khí giết người, chỉ cần có đủ tốc độ, hắn liền có thể trong thời gian ngắn thi triển công kích cuồng mãnh như gió bão.

 

Khi đã gần thân thể Nhược Lâm đạo sư địa, Tiêu Viêm sắc mặt ngưng trọng. Quyền trảo chưởng cước điên cuồng vãi ra như thiểm điện, bất quá mỗi lần công kích lại bị đối phương dễ dàng hóa giải.

 

“Toái tâm chưởng!” “Phách thạch thối!” “Trọng trửu kích!”

 

Thật vất vả mới có được cơ hội điên cuồng công kích, Tiêu Viêm cơ hồ là tất cả sở học đấu kĩ hoàn toàn thi triển ra, song hiệu quả đạt được tựa hồ là rất nhỏ.

 

Tiêu Viêm cảm thấy Nhược Lâm đạo sư trước mặt thân thể giống như được bao trùm bởi một lớp màng nước trơn láng, mỗi khi công kích của hắn chạm phải đều bị trượt đi một cách quỷ dị, thành ra đều trở nên vô dụng.

 

Công kích một lần nữa, Tiêu Viêm ánh mắt vừa vặn lướt qua nhãn đồng Nhược Lâm đạo sư, thân thể liền có chút chấn động, hắn rõ ràng từ trong nhãn đồng kia tìm ra một nét trêu tức.

 

“Hừ” Tiêu Viêm hừ lạnh một tiếng ngay sau đó trên bàn tay của hắn xuất hiện một quả cầu màu vang, quả cầu màu vang điên cuồng rít gào, nó toàn lực xoáy tròn khiến không khí trung quanh bị bạo động vô cùng nhanh. Nhược Lâm thoáng qua nét kinh ngạc. Bàn tay của Tiêu Viêm mang theo quả cầu màu vàng đấm trực tiếp lên kính gương của Nhược Lâm.

 

Oanh! Nước bắn tung tỏa, nước vẩy khắp xung quanh, mọi người nhìn không rõ chuyện gì. Chỉ thấy được chỗ giao nhau của chưởng mà Tiêu Viêm oanh lên tấm kính nước của Nhược Lâm nổ ra một tiếng vô cùng lớn. Hơi nước bốc lên phát ra tiếng xèo xèo… tỏa ra khắp nơi.

 

Bạch Thanh Ngọc có chút kinh hãi thầm nghĩ: “Hắn có thể tu luyện thành công!?”

 

Cả người của Tiêu Viêm bị đẩy lùi mấy thước, cánh tay của hắn lúc này đã hoàn toàn tê dại rách nát chứa đầy vết thương. Tiêu Mị kinh hãi hô lên nói: “Là tiểu long quyển phong… Thực sự là tiểu long quyển phong… Tiêu Viêm biểu ca không ngờ học thành công tiểu long quyển phong!?”

 

Mọi người hít vào một hơi, một nam nhân lên tiếng nói: “Uy lực thật sự là mạnh, uy lực này so với huyền giai trung cấp còn mạnh hơn đi…”

 

Tiêu Ngọc có chút giật mình cũng hô lên nói: “Thực sự là tiểu long quyển phong! Không sai là tiểu long quyển phong!”

 

Tuyết Ny cũng giật mình kinh hãi: “Uy lực thật sự quá mạnh mẽ, chiêu này ngang với thực lực đấu sư đi. Nếu là nhất tinh đấu sư cũng có thể bị đánh thành trọng thương…” Tuyết Ny hướng về phía Tiêu Ngọc lên tiếng hỏi: “Đây là đấu kỹ gia truyền của gia tộc các ngươi sao Ngọc Nhi!?”

 

Tiêu Ngọc đang muốn trả lời thì Tiêu Mị lên tiếng cắt ngang nói: “Không phải! Không phải đấu kỹ của gia tộc mà là có người sáng tạo ra đấu kỹ này!”

 

Nghe thấy vậy mọi người nhất thời kinh ngạc. Chính Nhược Lâm đang ở trong vòng chiến cũng thoáng kinh ngạc dựng thắng lỗ tai. Lúc này toàn bộ số người ở đây toàn bộ nhìn về phía Tiêu Mị trừ một số người ra. Lúc này hơi nước đã tản đi, Nhược Lâm đạo sư vòng hộ thể nước chỉ thoáng mờ đi một chút nhưng sau đó nhanh chóng được đấu khí bổ điền đầy đủ.

 

Một người lên tiếng hỏi: “Cái này thực sự là người sáng tạo ra hay sao!?”

 

Tiêu Mị tự hào gật đầu lên tiếng nói: “Huynh ấy chính là Tiêu Sơn ca ca. Chính huynh ấy cũng dạy ta loại đấu kỹ như vậy. Tiêu Viêm biểu ca hẳn là học được chiêu thức này từ huynh ấy!” Tiêu Mị đột nhiên trong tay xuất hiện một quả cầu gió, quả cầu gió nhanh chóng khiến cả cái bạt bốc lên phong lốc ngập trời thổi tung bay nhiều thứ.

 

Nhược Lâm lên tiếng nói: “Tiêu Mị mau dừng lại!”

 

Tiêu Mị gật đầu mỉm cười nói: “Vâng!” Lúc này Nhược Lâm cực kỳ tò mò về phía thiếu niên có cái tên Tiêu Sơn kia. So sánh với Tiêu Viêm thì Tiêu Sơn làm cho nàng hứng thú hơn nhiều. Nhược Lâm lúc nãy rõ ràng phát hiện loại đấu kỹ này uy lực phải là trên huyền giai cao cấp chính xác là đã bước vào hàng ngũ địa giai.

 

Nhược Lâm nhìn về phía Tiêu Viêm lên tiếng hỏi: “Đấu kỹ này ngươi học được là từ Tiêu Sơn. Hắn thực sự sáng tác ra đấu kỹ này sao!?”

 

Hắc sam thiếu niên nghe thấy thế trong con mắt lóe lên không vui nhưng cũng thừa nhận gật đầu nói: “Đúng vậy!? Coi như ta học từ hắn đi!”

 

Tiêu Viêm lúc này đột nhiên bàn chân hoàn toàn khóa cứng, hắn kinh hãi nhìn về phía chân của mình, không biết chân của mình lúc nào đã bị nước bao phủ. Thình lình xảy ra biến hóa, làm cho Tiêu Viêm nhãn đồng có chút co rụt, mắt ngước lên nhìn Nhược Lâm đạo sư gương mặt đang cười nhẹ. Tiêu Viêm hô lên một hơi: “Trúng bẫy!”

 

“Aa, đúng vậy Tiêu Viêm, hết thảy đều kết thúc nga, một đòn cuối cùng!” Nhược Lâm đạo sư cười khanh khách nhìn Tiêu Viêm sắc mặt cấp tốc biến ảo, nữ nhân ôn nhu cười, bàn tay trắng nõn quơ nhẹ, lam sắc trường tiên liền quấn lấy cánh tay ngọc ngà. Bàn tay nắm chặt xà khẩu trên lam sắc trường tiên, Nhược Lâm đạo sư đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, lam sắc đấu khí từ trong trường tiên mạnh mẽ tuôn ra.

 

Lam sắc năng lượng tuôn ra như thác đổ, giữa không trung bốc lên không ngớt, một lát sau đã ngưng tụ thành một thuỷ xà cực lớn đang quay cuồng, ước chừng dài đến ba bốn thước. Thủy xà ngửa mặt lên trời rít gào, không có tiếng động, chỉ có những giọt nước thật lớn từ trên thân thể đập xuống mặt đất ướt đẫm.

 

Rít gào một trận, thủy xà dưới khống chế của Nhược Lâm đạo sư đích mang theo uy thế kinh khủng phô thiên cái địa, hướng về phía Tiêm Viêm đang bị vây cứng mà đánh tới.

 

Nhìn thuỷ xà thật lớn xoay quanh giữa không trung, nhất thời mọi người xung quanh thất thanh kinh hô.

 

“Huyền bậc trung cấp đấu kĩ: Thủy mạn đà la?”

 

“Trời ạ, đạo sư dĩ nhiên đem chiêu này thi triển ra, xem ra Tiêu Viêm tiểu gia hỏa kia lần này phải chịu khổ không nhỏ.” Tuyết Ny lắc đầu sợ hãi than, ánh mắt đồng tình hướng tới Tiêu Viêm đang bị đóng tại chỗ không thể động

 

La Bố cười lạnh lên tiếng nói: “Chiêu này là kết thúc đi. A, a, a…” Vẻ mặt của La Bố xuất hiện mừng rỡ nhìn về phía thiếu niên đang bị khóa chặt trong sân.

 

Tiêu Ngọc lên tiếng đáp: “Đạo sư muốn hạ mã uy với hắn đi!”

 

Mặc dù Nhược Lâm đạo sư sử dụng huyền bậc trung cấp đấu kĩ, bất quá Tiêu Ngọc cũng không quá lo lắng, nàng biết Nhược Lâm đạo sư cũng không thật sự đả thương Tiêu Viêm, nếu không với thực lực của nàng mà thi triển“Thủy mạn đà la”, sao lại chỉ có chừng đó điểm thanh thế?

 

Lúc đầu tại học viện, Tiêu Ngọc từng may mắn nhìn thấy qua Nhược Lâm đạo sư toàn lực sử dụng “Thủy mạn đà la”, lúc ấy đấu khí ngưng tụ ra thủy xà, chính là dài có hơn bảy tám thước, lúc này đây so ra đã thu nhỏ lại rất nhiều.

 

Mắt lạnh nhìn Tiêu Viêm lâm vào khốn cảnh, La Bố khóe miệng cười lạnh nhìn có chút hả hê, trong lòng hung tợn nguyền rủa hắn tốt nhất chết luôn dưới công kích Nhược Lâm đạo sư này.

 

Giữa sân, thủy xà thật lớn hướng Tiêu Viêm đập xuống, phong áp thật lớn đem quần áo Tiêu Viêm ép chặt vào thân thể.

 

Trên đỉnh đầu truyền đến kình khí cường đại, làm cho Tiêu Viêm bất đắc dĩ thở dài một hơi, đại đấu sư thực lực quả nhiên kinh khủng, nàng bây giờ sợ rằng ngay cả một nửa thực lực cũng chưa đem ra, mà mà bản thân bây giờ sợ rằng ngay cả một nửa thực lực cũng chưa đem ra, mà mà bản thân bây giờ

 

Chậm rãi ngẩng đầu, Tiêu Viêm nhìn thủy xà trong ánh tà quang hiện lên vẻ dữ tợn, đôi mắt từ từ nhắm lại, miệng cười khổ nhẹ giọng nói mà chỉ hắn nghe thấy: “Ai, dược lão, ra tay đi, đại đấu sư, đích xác là ta lúc này không có khả năng chống đỡ!”

 

“Hắc hắc, tiểu tử ngươi rốt cuộc cũng biết, thực lực bây giờ của ngươi trong mắt cường giả chân chính kì thật cũng chẳng đáng quan tâm phải không? Con đường của cường giả, ngươi vẫn chỉ vừa mới bước được bước đầu tiên mà thôi!” Âm thanh già nua thản nhiên từ trong lòng Tiêu Viêm chậm rãi vang lên.

 

“Đích xác rất mạnh.” Tiêu Viêm gật gật đầu, nắm tay đột nhiên nắm chặt, ánh mắt híp lại xuyên thấu qua thủy xà trong suốt, nhìn chằm chằm ôn nhu mỹ nhân đang cười khanh khách xa xa: “Bất quá ta tin tưởng, ngày sau, ta so với nàng sẽ còn mạnh hơn!”

 

“Oanh!”

 

Thuỷ xà cuối cùng đã phóng tới đỉnh đầu, hung hăng nện lên thân thể Tiêu Viêm, nhất thời, mặt đất chấn động, bọt nước phóng lên cao tung toé.

 

Nhìn màn hơi nước mơ hồ bao phủ, Nhược Lâm đạo sư mỉm cười. dựa theo lực độ mà nàng tính toán, công kích lần này đủ để làm cho Tiêu Viêm hôn mê đi.

 

“Ngọc nhi, đưa hắn ra đi, tại trong nước lâu dài sẽ xâm bào thân thể, đối với thân thể không...” Nhược Lâm đạo sư quay đầu đi, đối với Tiêu Ngọc ôn nhu nói.

 

La Bố cười nói: “Trận này là ta thắng đi tiểu tử!” La Bố nhìn về phía Bạch Thanh Ngọc cười như điên.

 

Thiếu niên lắc lắc đầu cười lạnh nói: “Không là ta thắng mới đúng La Bố học trưởng!” Thiếu niên ngón tay nhẹ nhàng búng về phía trước, khóe miệng của hắn nhếch lên.

 

La Bố đầu quay lại lúc này chứng kiến cảnh này hắn há to miệng, con mắt mở trợn tròn, hắn nói: “Không thể nào!”

 

Thiếu niên Bạch Thanh Ngọc nhún nhún vai nhìn về phía trước, sương mù nhàn nhạt tràn ngập mảnh sân nhỏ, tiếng bước chân nhẹ nhàng đột nhiên từ trong màn hơi nước vang lên, thân ảnh cao lớn của thiếu niên chậm rãi hiện lên. Cuối cùng, đứng trên sân nhìn Nhược Lâm đạo sư đối diện sắc mặt khiếp sợ, thiếu niên gãi gãi đầu, cười nói: “Nhược Lâm đạo sư, xin lỗi, xem ra một năm ngày nghỉ này, tựa hồ chạy không thoát a...”

 

Nhìn thiếu niên vẻ mặt tươi cười bước ra từ trong làn hoi nước, mọi người khuôn mặt đều hiện lên vẻ kinh sợ!

 

Thiếu niên Bạch Thanh Ngọc nói: “La Bố học trưởng xem ra việc ngươi thua là tựa hồ là chạy không thoát a… Hahaha…” Hắn khóe miệng nhếch lên cười nhìn về phía La Bố.

back top