Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 141: Tử tinh dực sư vương và thanh hỏa kim trảo ma ưng

Mặt trời tà tà xuống núi, một con chim ưng khổng lồ với đôi cánh dài đến mấy chục trượng, đôi mắt của nó ở bên trong con người xuất hiện ngọn lửa màu xanh da trời, nó nhẹ nhàng cất bước đi lại. Bộ móng vuốt sắc bén lấp lánh màu kim sắc, lúc này đôi mắt của nó nhìn chằm chằm về phía trước. Phía trướ là một cây dược thảo hơi ngóc đầu lên, nó có chút hao hao giống hình người, hai phía cành chìa ra ngoài giống như cánh tay, ở giữa thân là một cái chỏm đầu nở ra một bông hoa, bông hoa màu sắc đang trở nên đậm hơn.

 

Con chim ưng khổng lồ đang chăm chú nhìn về phía bông hoa. Bất chợt một cái bóng từ trên trời ngày một rõ dần. Chim ưng khổng lồ ngước đầu nhìn lên trên trời, đôi mắt của nó nheo lại. Hình ảnh bắt đầu lớn lên, sau đó hình ảnh hoàn toàn rõ ràng đó chính là một con sử tử khổng lồ, trên đâu xuất hiện một cái giác nhọn sắc bén, phía bên hông xuất hiện một đôi cách khá lớn.

 

Con chim ưng khổng lồ hừ lạnh một tiếng, sự xuất hiện của con tử tinh dực sư vương lúc này hoàn toàn chọc giận nó. Đám ma thú gặp phải cấp bậc của tử tinh dực sư vương hoàn toàn không giám giữ chân nó lại. Tất cả đều ngoan ngoãn nhường đường cho nó.

 

Con tử tinh dực sư vương lúc này bay trên trời cao xuất hiện trước mặt của con chim ưng khổng lồ. Con chim ưng khổng lồ lên tiếng nói: “Tử tinh dực sư vương, tại sao ngươi lai ở chỗ này!?” Con chim ưng khổng lồ nhìn về phía tử tinh dực sư vương phát hiện trên lưng của nó không có cường giả đấu tông kia.

 

Tử tinh dực sư vương mở miệng giọng lên tiếng cao ngất nói: “Thanh hỏa kim trảo ma ưng, bản vương phụng mệnh của chủ nhân đến đây yêu cầu ngươi giao ra bảo vật ngươi đang trông coi! Nếu không chủ nhân của ta sẽ không khách khí với ngươi!” Âm thanh của nó to ngất kéo dài khắp nơi.

 

Thanh hỏa kim trảo ma ưng nghe thấy vậy có vài phần tức giận, nó ngẫm nghĩ: “Khốn kiếp tại sao lại đến lúc này muộn thêm vài giờ không được sao? Di, khoan đã… tại sao chỉ có một mình tử tinh dực sư vương đi!?” Thanh hỏa kim trảo ma ưng nhìn về phía Tử tinh dực sư vương lên tiếng hỏi: “Ngươi là phụng mệnh của chủ nhân nhà ngươi!”

 

Tử tinh dực sư vương cáo mượn oai hùm lên tiếng nói: “Không sai! Là chủ nhân ta mệnh lệnh cho ta chỉ cần ngươi giao thứ đó cho ta!?” Nghe thấy vậy thanh hỏa kim trảo ma ưng cười lớn, nó cười ra sặc sụa nhìn về phía tử tinh dực sư vương. Tử tinh dực sư vương tức giận gầm lớn: “Thanh hỏa kim trảo ma ưng, ngươi có gì đáng để cười hay sao? Ngươi đang giễu cợt bản vương hay sao? Ngươi giễu cợt ta là giễu cợt chủ nhân nhà ta. Đến lúc đó chủ nhân nhà ta nhất định sẽ không tha cho ngươi a!”

 

Thanh hỏa kim trảo ma ưng vẫy vẫy đôi cánh khinh thường nhìn về phía tử tinh dực sư vương, nó lên tiếng nói: “Tử tinh dực sư vương đừng có đánh chủ ý lên người bản vương. Muốn bản vương giao ra bảo vật thì hãy mời chủ nhân của ngươi ra mặt đi đến lúc đó bản vương nhất định sẽ hai cánh cúng kính giao lên!”

 

Tử tinh dực sư vương nghe thấy vậy giận dữ nói: “Ngươi…” Nó từ lỗ mũi thở ra phì phì nói: “Không cần, thanh hỏa kim trảo ma ưng chỉ cần ngươi giao bảo vật cho bản vương là được rồi. Đến lúc đó bản vương sẽ trở về phụng mệnh đối với chủ nhân!”

 

Thanh hỏa kim trảo ma ưng với đôi mắt nheo lại, nó ngước nhìn về phía tử tinh dực sư vương lên tiếng nói: “Thực sự ngươi phụng mệnh chủ nhân của ngươi đến đây!?”

 

Nghe thấy vậy tử tinh dực sư vương khuôn mặt thoáng biến đổi, sau đó nó giật mình lên tiếng nói: “Đương nhiên! Đương nhiên là phụng mệnh chủ nhân nhà ta đến rồi! Ngươi tốt nhất ngoan ngoãn giao ra bảo vật ngươi đang giữ như vậy ta sẽ bẩm báo với chủ nhân biết đâu chủ nhân sẽ ban tặng ngươi một quả hóa hình đan cũng nên…”

 

Thanh hỏa kim trảo ma ưng thấy được tử tinh dực sư vương mở miệng như vậy thì thầm mắng: “Ra là thằng này tự chủ trương đến đây hy vọng gạt lấy dược thảo hóa hình thảo của ta. Hừ, hừ… đừng có mà nằm mơ. Đúng là con sư tử ngu ngốc!” Thanh hỏa kim trảo ma ưng lên tiếng nói: “nếu chủ nhân nhà ngươi không đến gặp mặt vậy xin thứ lỗi ta không thể giao thứ đó cho ngươi được!”

 

“Ngươi…” Tử tinh dực sư vương rít gào lên tức giận. Cả người hắn bốc lên ngọn lửa, toàn thân nó phủ một lớp giáp bằng tử linh tinh vô cùng đẹp mắt. Tử tinh dực sư vương quát hỏi thanh hỏa kim trảo ma ưng nói: “Bản vương nhắc lại một lần nữa giao ra bảo vật nếu không đừng trách bản vương không khách khí!”

 

Thanh hỏa kim trảo ma ưng lúc này cả thân mình của nó xuất hiện một lớp giáp màu xanh da trời do đấu khí ngưng tụ, toàn thân nó bốc ra ngọn lửa màu xanh da trời. Nó vỗ vỗ cánh kêu lên một tiếng vang động trời xanh, nó nhìn về phía tử tinh dực sư vương lên tiếng nói: “Tử tinh dực sư vương, bản vương cho ngươi mặt mũi đừng tưởng bản vương sợ ngươi. Nếu chủ nhân nhà ngươi đến đây bản vương có thể nể mặt nhưng bằng vào ngươi không xứng!”

 

Tử tinh dực sư vương gầm lên: “Ngươi muốn chết!” Ngay sau đó nó há miệng, đầu ngửa từ phía sau. Từ miệng của nó phun ra một quả cầu lửa bắn về phía thanh hỏa kim trảo ma ưng.

 

Thanh hỏa kim trảo ma ưng nhìn quả cầu kia giận dữ kêu lớn, từ miệng của nó khác ra một ngọn lửa màu xanh da trời. Ngọn lửa này bắn thẳng về phía quả cầu lửa màu tím. Quả cầu lửa hoàn toàn bị đánh cho nổ tung. Oanh! Một tiếng nổ lớn vang lên khiến không khí chấn động, đám cây cối bị thổi nghiêng ngả.

 

Thanh hỏa kim trao ma ưng kêu lớn: “Tử tinh dực sư vương ngươi đây là muốn chết!” Nó đập mạnh đôi cánh phóng vút lên trời.

 

Lúc này hai con lục giai ma thú đang đập cánh nhìn về phía nhau. Tử tinh dực sư vương mở miệng nói: “Chỉ cần ngươi giao ra bảo bối, bản vương sẽ rời đi!” Nó hất cằm nhìn về phía thanh hỏa kim trảo ma ưng giống như bề trên giao mệnh lệnh cho bề dưới vậy.

 

Đôi chân của thanh hỏa kim trảo ma ưng co quắp lại, nó đập mạnh đôi cánh nhìn về phía tử tinh dực sư vương lên tiếng nói: “Chỉ cần chủ nhân ngươi đến gặp mặt bản vương, hiển nhiên bản vương sẽ cung kính mà giao ra thứ bản vương đang giữ còn bằng ngươi không xứng!”

 

Tử tinh dực sư vương rít gào lên một tiếng: “Bản vương cho ngươi mặt mũi nếu không giao ra đây đừng trách bản vương!” Nói xong nó rít gào hướng về phía thanh hỏa kim trảo ma ưng đánh tới. Bàn chân của tử tinh dực sư vương hướng về phía thanh hỏa kim trảo ma ưng quét một cái. Năm vệt tử sắc vô cùng sắc bén mang theo một chút tử hỏa bắn về phía thanh hỏa kim trảo ma ưng.

 

Thanh hóa kim trảo ma ưng so sánh về tốc độ của nó vô cùng nhanh. Nó hất người môt cái ngay lập tức bay tránh thoát. Hai cánh của thanh hỏa kim trảo ma ưng đồng thời vỗ vỗ điên cuồng, từ cánh của nó hàng loạt lông vũ vô cùng sắc bén được bao trùm một ngọn lửa màu xanh bay về phía tử tinh dực sư vương.

 

Tử tinh dực sư vương ngửa cổ ra phía sau từ miệng của nó phun ra một quả cầu lửa, lần này quả cầu lửa khá lớn. Nó bay về phía đám hỏa lông vũ kia va chạm vào chúng phát ra những tiếng nổ vô cùng lớn. Nhưng đám lông vũ không hoàn toàn bị quả cầu lửa của tử tinh dực sư vương đánh nát, đám lông vũ của chúng bây giờ đã đánh xuyên qua quả cầu lửa đánh lên thân thể của tử tinh dực sư vương.

 

Đinh! Đinh…

 

Đám lông vũ này đâm về phía lớp áo giáp tử linh tinh của nó giống như đâm vào sắt thép phát ra những tia lửa vô cùng sắc bén. Trên bộ áo giáp bằng từ linh tinh của tử tinh dực sư vương có vài vết xước nho nhỏ. Từ tinh dực sư vương gầm nhẹ một tiếng.

 

Bất chợt không biết lúc nào thanh hỏa kim trảo ma ưng đã xuất hiện trên đầu của tử tinh dưc sư vương, hai trảo của nó bốc ra ngọn lửa hừng hực. Nó chính mặt hướng về phía tử tinh dực sư vương, bốn móng của nó nhanh chóng hướng về phía tử tinh dực sư vương đánh xuống. Một cái móng vuốt bằng đấu khí nện thẳng về phía đầu của tử tinh dực sư vương.

 

Phanh!

 

Tử tinh dực sư vương bị nó đánh cho đầu choáng mắt hoa, trên đầu xuất hiện ba lỗ máu, bộ áo giáp tử linh tinh đó đã hoàn toàn bị đánh nát. Tử tinh dực sư vương lộn vòng vài cái rơi xuống phía dưới nhưng rất nhanh nó lấy lại thăng bằng.

 

Tử tinh dực sư vương hống lên một tiếng lớn: “Gràoooo…” toàn thân của nó bốc lên ngọn lửa đỏ rực. Cọn lửa này bốc cao lên cả chục trượng, ngọn lửa màu tím bắt đầu điên cuồng xoay tròn, nó xoay tròn rít gào giống như một cơn lốc bằng lửa vậy.

 

Thanh hỏa kim trảo ma ưng hai cánh mạnh mẽ vỗ lên, đồng thời từ miệng của nó phát ra một âm thanh cao vút một ngọn lửa màu xanh da trời từ thân thể của nó hừng hực bốc lên, ngọn lửa này lấy thân thể của nó làm trung tâm cũng bốc lên cao cả chục trượng. Sau đó nó cũng quay tít lại giống như một cơn lốc lửa.

 

Hai ngọn lửa rời đi thân thể của hai con ma thú. Chúng hung hăng đụng vào nhau sau đó phát ra một tiếng nổ rầm trời vang lên.

 

Oanh!

 

“Thình thịch!” Hai ngọn lửa rằng co trong chốc lát ngay sau đó sau vài phút vòi rồng màu xanh lúc này đã chiếm thương phong, nó lúc này bắn về phía tử tinh dực sư vương. Tử tinh dực sư vương lúc này từ cái giác mù tím bắn ra một đạo tử sắc hoả diễm dài đến nửa thước. Ngọn lửa vô cùng nóng bóng ngay lập tức đánh tan đi cơn lốc lửa.

 

Ngưng ngay sau đó làm cho tử tinh dực sư vương vô cùng kinh hãi là từ trong ngọn lửa một con chim lớn mang theo thanh hỏa kim sắc bay xuyên qua. Nó hai cánh mở rộng vô cùng lớn, hai cánh cùng với toàn thân của nó được gia cường bừng một lớp phòng hộ màu xanh da trời. Nó lúc này mở cánh hết cỡ nhưng không có đập cánh, toàn thân của nó giống như một quả đại pháo bắn về phía tử tinh dực sư vương.

 

Tử tinh dực sư vương hô lên: “Đáng chết!” Bàn chân của nó vung lên, năm vết trảo sắc bén bắn về phía thanh hỏa kim trảo ma ưng. Đáng tiếc đám trảo này rơi vào người của nó chỉ tạo ra một vết thương nhỏ không đáng có.

 

Tử tinh dực sư hốt hoảng cố tránh thoát nhưng thanh hỏa kim trảo ma ưng giống như một thanh kiếm sắc bén toàn thân đều là lưỡi đao sắc bén bắn thẳng về phía nó. Tử tinh dực sư vương muốn tránh thoát sang một bên thì cánh của thanh hỏa kim trảo ma ưng rạch ở bên trên đó phát ra âm thanh rít lên. Toàn bộ áo giáp tử linh tinh tại vị trí đó phát ra âm thanh giống như một thanh kiếm sắc bén chém vào một miếng thủy tinh dày vậy.

 

Rẻng, rẻng…

 

Âm thanh phát ra, tốc độ của thanh hỏa kim trảo ma ưng hơi chậm lại một chút nhưng cánh của nó đã rạch nát lớp áo giáp này đâm sâu vào ngang hông của tử tinh dực sư vương. Một vết rạch khá là sắc bén lên thân của tử tinh dực sư vương để lại cho nó một lỗ máu khá lớn.

 

Hống!

 

Tử tinh dực sư vương nhịn đau một chút há miệng cắn thẳng về phía cánh của thanh hỏa kim trảo ma ưng.

 

Nghe tiếng sư ngâm ẩn chứa sự cuồng bạo cùng với âm thanh cao vút của một con chim ưng, Dược Lão nét mặt già nua khẽ biến, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm bầu trời xa xa, chính là nơi truyền ra năng lượng cuồng bạo, mà nhờ ánh mắt lợi hại, Dược Lão dường như mơ hồ nhìn nhìn thấy bóng dáng của hai con ma thú…

 

“Đây chính là tiếng gầm của lục giai ma thú tử tinh dực sư vương cùng với tiếng kêu của thanh hỏa kim trảo ma ưng. Hai con ma thú đang tranh chấp lãnh thổ hay là dược liệu cao cấp sao!?”

 

“Lục giai ma thú?” Nhãn đồng hơi co lại, Tiêu Viêm nuốt một miếng nước bọt: “Đây chính là tương đương với cường giả cấp đấu hoàng của nhân loại a, hai con ma thú đánh nhau a!?”

 

Trên bầu trời xanh biếc, năng lượng không ngừng ba động kịch liệt tạo ra một thứ âm thanh như sấm rền, dù Tiêu Viêm ở khoảng cách rất xa cũng cảm thấy lùng bùng lỗ tai.

 

Mắt gắt gao nhìn chằm chằm phía chân trời xa xôi, nơi mà hai màu xanh đỏ cơ hồ tràn ngập phân nửa bầu trời, ngay đến tầng tầng mây trắng cũng bị phủ lên lưỡng sắc quang mang.

 

Bên tai lại vang lên một tiếng như sấm nổ, Tiêu Viêm nuốt một miếng nước bọt, năng lượng uy áp truyền đến trên bầu trời làm cho chân hắn có chút run rẩy.

 

“Đây là trận chiến giữa hai cường giả chân chính sao?” Trong miệng thì thào, sơ bộ kiến thức uy thế kinh khủng được sinh ra khi cường giả cấp bậc này chiến đấu, Tiêu Viêm cảm thấy bản thân trước kia giống như ếch ngồi đáy giếng. Tới hiện tại, hắn rốt cuộc cũng biết, trong sách ghi là cái gì lấy một địch vạn thật sự cũng không phải

 

Đứng ở bên cạnh Tiêu Viêm, Dược Lão khẽ cau mày nhìn tràng chiến đấu ở chân trời xa xôi, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Hai con ma thú này đang đánh nhau có lẽ quyết định vị trí cai quản lãnh địa của chúng nhiều hay ít…”

 

“Như thế nào? Cảm thấy rất rung động?” Quay đầu nhìn thân thể phát run của Tiêu Viêm, Dược Lão đột nhiên cười nói.

 

Gian nan gật gật đầu, Tiêu Viêm cười khổ nói: “Xem hai ma thú cao giai chiến đấu, ta mới biết được, trước kia chiến đấu cũng chỉ giống như đứa trẻ so với gia gia mà thôi.”

 

“Aa, ta sớm nói qua, đấu khí đại lục rất lớn, hơn nữa người còn mạnh hơn so với đấu hoàng cũng không ít, ngươi rất có tiềm lực, chờ ngày sau ngươi bước tới cấp bậc đó tự nhiên sẽ phát hiện, thế giới này, rất là đặc sắc.” Dược Lão lại cười nói.

 

“Mặc dù xem bọn họ chiến đấu tạo thành uy thế làm ta rất rung động, bất quá ta cũng không muốn mơ xa, con đường này thủy chung bản thân phải kiên định mà đạp từng bước.” Tiêu Viêm sáng lạn cười nói. Nghe vậy, Dược Lão sửng sốt, chợt vui mừng mỉm cười gật đầu.

 

“Ngươi có muốn tới xem bọn chúng chiến đấu một chút không?” Nâng cằm nhìn trận chiến trên không trung xa xa, Dược Lão mỉm cười nói.

 

“Sẽ không bị bọn chúng phát giác chứ?” Đầu tiên là vui vẻ, bất quá sau đó Tiêu Viêm có chút lo lắng nói.

 

“Ngươi cũng quá xem thường ta rồi?” Dược Lão phất phất tay, thân thể hóa thành một tia lưu quang tiến vào cơ thể Tiêu Viêm. Nhất thời một cỗ sâm bạch năng lượng bao bọc lấy thân thể: “Đoạn thời gian này cứ để ta khống chế thân thể ngươi.”

 

Nói xong lời này sau, bạch ngân dực sau lưng Tiêu Viêm tự động mọc ra. Bạch ngân dực dài đến bốn năm thước mà trên bề mặt, bạch quang lưu chuyển cực kì linh động và thần bí. Tiêu Viêm lên tiếng kinh hãi nói: “Đây là đấu khí hóa cánh sao sư phụ!?”

 

“Đi thôi, hôm nay mang ngươi đi xem cái gì gọi là cường giả chân chính!” Dược Lão thản nhiên cười, Bạch ngân dực hơi hơi chấn động đem thân thể Tiêu Viêm chậm rãi bay lên. Hai cánh rung lên lần nữa rồi hướng địa phương đang chiến đấu mà điên cuồng lướt đi.

 

Nhìn cây cối không ngừng hoá thành tàn ảnh vụt qua dưới thân, Tiêu Viêm khuôn mặt kích động đến mức hơi đỏ lên. Bởi vì bạch ngân dực được Dược Lão điều khiển tốc độ rất nhanh, đây cũng là lần đầu mà Tiêu Viêm bay lượn, khoái cảm bay với tốc độ cao thật sự đã suýt làm Tiêu Viêm xúc động mà ngửa mặt lên trời mà huýt dài.

 

Phía trên cánh rừng, Tiêu Viêm bay đi với tốc độ nhanh vô cùng, hơn mười phút sau đã đến gần chỗ đang chiến đấu, trên bầu trời năng lượng ba động kịch liệt tạo ra uy áp mạnh đến nỗi dù Tiêu Viêm đã được Dược Lão bảo vệ cũng còn cảm thấy run sợ.

 

Cách trận chiến trên không trên không còn khoảng chục thước, Tiêu Viêm thân thể ngừng lại, mượn rừng cây rậm rạp che giấu mà lẻn đến chỗ một cây đại thụ che trời. Ở chỗ này, Tiêu Viêm có thể nhìn rõ song phương đang đối chiến trên bầu trời.

 

Quan khán ở gần, Tiêu Viêm lại một lần nữa lĩnh hội được sự hung hãn của đấu hoàng cường giả. Trên bầu trời xanh biếc, hai màu xanh đỏ bao phủ cả một nửa chân trời, nhìn qua cực kì đồ sộ.

 

Ánh mắt đầu tiên quét về phía cự đại ma thú ở trên không trung, ma thú này hình thể khổng lồ có hơn bảy tám thước, toàn thân lại bao trùm một tầng kết tinh màu tím, ánh nắng chiếu rọi làm quang hoa bắn ra tứ phía, có chút chói mắt.

 

Đầu của ma thú là đầu của một con sư tử hung dữ, con ngươi của nó phát ra ánh sáng tử sắc, miệng của nó rộng chứa đầy răng nang sắc nhọn. Trên đầu của con sư tử này có một cái giác xoắn màu tím đậm, trên thân của nó mọc ra một đôi cánh dơi màu tím đậm, mỗi lần nó vỗ cánh thì ngay lập tức tử sắc hỏa diễm bốc ra nhàn nhạt.

 

“Đây chính là tử tinh dực sư vương trong truyền thuyết đó sao?” Ánh mắt mê ly nhìn ma thú mang trong mình cả sự xinh đẹp lẫn huỷ diệt, Tiêu Viêm nhẹ giọng lầm bầm nói.

 

Trong lòng bởi vì vẻ ngoài của tử tinh dực sư vương mà lắc đầu sợ hãi than, Tiêu Viêm lại đem ánh mắt hướng về phía thân thể đang cùng tử tinh dực sư vương đối thị.

 

Đối địch với tử tinh dực sư vương là một thân hình so với nó bé hơn đến hai ba thước nhưng sải cánh của nó thì lại dài đến tám, chín thước chiều dài. Một con chim ưng khá lớn, toàn thân của nó bốc ra ngọn lửa màu xanh da trời, đôi mắt của nó trong con ngươi phát ra thanh sắc, móng vuốt của nó lóe ra kim quang trông có vẻ vô cùng sắc bén.

 

Tiêu Viêm nuốt một ngụm nước miếng kinh hãi lên tiếng nói: “Đây là thanh hỏa kim trảo ma ưng hay sao!? Di, tử tinh dực sư vương bị thương!?”

 

Lúc này tử tinh dực sư vương trên thân nó xuất hiện một vết rạch vô cùng sắc bén, máu đỏ từ đó chảy ra ngoài. Tử tinh dực sư vương rít gào nhìn về phía thanh hỏa kim trảo ma ưng nói: “Tên khốn kiếp đây là ngươi rõ ràng muốn chết a!”

 

Nghe này ma thú lại có thể nói tiếng người, Tiêu Viêm đầu tiên là cả kinh, ngay sau đó chợt hiểu, ma thú đạt tới đẳng cấp này hẳn đã sớm đã mở linh trí, trí tuệ cũng không thấp hơn so với loài người.

 

Thanh hỏa kim trảo ma ưng vỗ vỗ đôi cánh, trên cánh của nó xuất hiện một dấu răng sắc bén, từ chỗ đó máu chảy ướt đẫm ra ngoài. Thanh hỏa kim trảo ma ưng kêu lớn: “Tử tinh dực sư vương ngươi lại dám làm bản vương bị thương, ngươi đây là muốn chết!”

 

Thanh hỏa kim trảo ma ưng hống khiếu lên một tiếng, từ miệng của nó một ngọn lửa màu xanh da trời xoắn ốc hướng về phía tử tinh dực sư vương bắn đi. Tử tinh dực sư vương với cái giác màu tím ngay lập tức phun ra một ngọn lửa nóng bỏng. Ngọn lửa nay hung hăng đập vào ngọn lửa màu xanh phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc.

 

Oanh, oanh…

 

Tiêu Viêm lau mồ hôi chảy xuống từ trên trán, rúng động nhìn hai ngọn lửa va chạm ở phía trên, miệng lưỡi khô rát nói. Tiêu Viêm nhìn về phía con tử tinh dực sư vương cùng thanh hỏa kim trảo ma ưng nhẹ giọng lên tiếng hỏi: “Sư phụ, người xem con ma thú nào sẽ thắng!”

 

Dược Lão lên tiếng nói: “Nếu không có vấn đề gì hiển nhiên là thanh hỏa kim trảo ma ưng sẽ thắng. Mặc dù tử tinh dực sư vương về thân thể mạnh hơn thanh hỏa kim trảo ma ưng nhiều nhưng đáng tiếc ma thú cùng với ma thú chênh nhau một tiểu cảnh giới chính là vấn đề lớn. Tử tinh dực sư vương chẳng qua là lục giai sơ cấp còn thanh hỏa kim trảo ma ưng lại là lục giai trung cấp. Ngươi nói xem ai sẽ thắng đây…”

 

Nhìn bên trên trời tử tinh dực sư vương Tiêu Viêm lên tiếng hỏi: “Sư phụ, ta xem tử tinh bên ngoài thân thể hắn hình như là nhờ hấp thu năng lượng mặt trời, tử sắc hoả diễm trong cơ thể của nó hẳn là do thứ này thúc giục mà phóng ra.” Tiêu Viêm mở trừng hai mắt, đột nhiên nói: “Sư phụ, cái loại tử sắc hoả diễm trong cơ thể tử tinh dực sư vương cùng với thanh sắc hỏa diễm của thanh hỏa kim trảo ma ưng có thể bị luyện dược sư luyện hóa chân hoả trong cơ thể hay không?”

 

“Ách... Ngươi thật đúng là cái gì cũng dám nghĩ đến.” Bị cái ý nghĩ thiên mã hành không này của Tiêu Viêm làm cho sửng sốt một hồi, Dược Lão lắc đầu giải thích nói: “Loại hỏa diễm này rất khó bị luyện dược sư luyện hóa, chúng nó sinh ra từ trong cơ thể ma thú, so với dị hỏa lại càng khó có thể thuần phục, hơn nữa loại hoả diễm này căn bản cũng kém dị hoả, chỉ mạnh hơn một chút so với hoả diễm do đấu khí sinh ra mà thôi, cho nên cũng không ai chịu hao tổn khí lực lớn như vậy để thuần phục nó.”

 

Hơi gật gật đầu, Tiêu Viêm lại duy trì trầm mặc, ngẩng đầu nhìn trên bầu trời nhìn trận chiến cao cấp cực kì hiếm gặp này.

 

Thanh hỏa kim trảo ma ưng đột nhiên rống to một tiếng, Toàn thân của nó bốc lên ngọn lửa, sau đó ngọn lửa nhanh chóng hình thành một con chim lửa vô cùng lớn. Nó tức giận gầm rú về phía tử tinh dực sư vương: “Không biết sống chết thì đừng trách ta!”

 

“Thanh hỏa kim trảo ma ưng đừng tưởng bản vương sợ ngươi!” Một tiếng sư ngâm mơ hồ mang theo phẫn nộ từ trong miệng phát ra, tử quang trên thân thể tử tinh dực sư vương ngày càng thịnh, chỉ trong chốc lát, quang mang mãnh liệt mơ hồ đã át đi ánh trời chiều nơi chân trời.

 

“Thật sự muốn tới rồi...” Nhìn uy thế trên người hai con ma thú, Tiêu Viêm trong lòng thoáng có chút phát hỉ, thấp giọng nói.

 

Từ trên cơ thể của thanh hỏa kim trảo ma ưng, ngọn lửa màu xanh càng ngay càng lớn, nó lúc này đã hoàn toàn hình thành một con chim lửa khá lớn. Sau đó nó nhanh chóng áp súc lại chỉ to bằng một lửa con chim ưng mà thôi nhưng đồng thời ngọn lửa lúc này trở nên xanh đậm hơn nhiều.

 

Dược Lão lên tiếng nói: “Đây là tuyệt chiêu của thanh hỏa kim trảo ma ưng. Không ngờ nó lại nắm giữ chiêu này. Chiêu này vốn là một chiêu vô cùng mạnh mẽ có tên phượng vũ cửu thiên. Một loại đấu kỹ đặc biệt dùng lửa mô phỏng loài phượng hoàng… Xem ra tử tinh dực sư vương sẽ gặp phải vấn đề rồi!”

 

Tử sắc quang hoa bao phủ cả một phiến thiên địa, trải qua một hồi đột nhiên co rút nhanh, chỉ trong nháy mắt tử hoa đầy trời đều bị áp súc thành tử sắc quang trụ cõ gần nửa thước.

 

“Chính là phong ấn?” Cảm nhận được năng lượng bên trong tử sắc quang trụ, Dược Lão không khỏi thấp giọng kinh ngạc nói.

 

“Phong ấn?” Nghe được tên này, Tiêu Viêm vội vã hỏi tới.

 

“Một ít cao giai ma thú kì dị trời sinh hiểu được một ít kỹ năng phong ấn, không nghĩ tới tử tinh dực sư vương này cũng hiểu được trận đấu này xem ra sẽ phải kéo dài đây.”

 

Dược Lão vừa giải thích, đạo thâm tử sắc quang trụ đã như thiểm điện bắn ra, tốc độ cực kì khủng bố, cơ hồ giống như loé lên, vẻn vẹn loé lên hai cái là đã xuất hiện không xa trước người của thanh hỏa kim trảo ma ưng.

 

“Tử tinh phong ấn!” Lúc tử quang loé lên, tiếng rít gào trầm thấp của tử tinh dực sư vương cũng không ngừng quanh quẩn trong sơn mạch.

 

“Phượng vũ cửu thiên!” Thanh hỏa kim trảo ma ưng hét lên một tiếng vô cùng lớn. Từ miệng con chim lửa phát ra một tiếng khiếu oanh minh vang khắp sơn mạch ma thú.

 

Con chim lửa hung hăng đập mạnh vào tử sắc quang trụ.

 

Oanh!

 

Tử sắc quang trụ cùng con chim lửa màu xanh va chạm mạnh vào nhau, tử sắc quang trụ rõ ràng rơi vào hạ phong nhưng con chim lửa cũng trở nên nhạt hơn. Tử sắc quang mang hoàn toàn bị đánh tan, con chim lửa ngay lập tức hung hăng đụng mạnh lên người của tử tinh dực sư vương.

 

Phanh!

 

Cả thân thể của tử tinh dực sư vương bị ngọn lửa hung hăng đập vào. Ngay sau đó ngọn lửa nhanh chóng nổ tung tạo ra một trận bạo tạc vô cùng lớn. Tử tinh dực sư vương bị trấn toàn thân hộc máu, nó bị đẩy lùi mấy bước. Từ miệng của nó phun ra một ngụm máu tươi. Tiêm giác bị đánh nát làm cho tử tinh dực sư vương đau đớn kịch liệt, gầm lên một tiếng cuồng bạo, chưởng trảo mang theo kình khí hỗn loạn vô cùng hung hãn, nó hung hăng nện lên người của ma thú thanh hỏa kim trảo ma ưng.

 

Vút!

 

Thanh hỏa kim trảo ma ưng dùng thiên phú tốc độ của mình nhanh chóng tránh thoát nhưng đồng thời cánh của nó bị cắt ra một chút dấu vết. Từ đó một tia máu phụt ra ngoài.

 

Tử tinh dực sư vương gào lớn: “Thanh hỏa kim trảo ma ưng, bản vương nhớ mối thù này!” Nó xoay người muốn bỏ trốn đồng thời rống to lên: “Ta sẽ nói với chủ nhân của ta rằng ngươi tự ý đả thương bản vương hơn nữa còn đối với ngài bất kính. Thanh hỏa kim trảo ma ưng, ngươi đợi chủ nhân của ta trả thù đi. Đến lúc đó bản vương đến tột cùng xem chủ nhân sẽ tin lời nói của bản vương hay là tin tưởng lời nói của ngươi…”

 

“Hahaha… chủ mẫu của bản vương vốn là đấu tông vậy ngươi biết chủ nhân của ta là cấp độ gì đấy. Lão nhân gia ngài rất nể trọng mặt mũi, thanh hỏa kim trảo ma ưng đợi bản vương mời chủ nhân đến tính xổ với ngươi đi. Hahahaha… chủ nhân của ta bóp chết ngươi giống như bóp chết một con kiến vậy. Hahaha… cứ đợi chủ nhân của bản vương đến trả thù đi!” Tiếng cười của tử tinh dực sư vương vang vọng khắp sơn mạch, nó nhanh chóng xoay chân đập cánh chạy trốn.

 

Thanh hỏa kim trảo ma ưng nghe thấy vậy giật mình, nó cắn răng lẩm bẩm: “Không được, hóa hình thảo sắp thành thục nếu như để cho tử tinh dực sư vương quay trở lại báo với chủ nhân của nó đến lúc đó ta chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm. Nữ nhân kia vốn là chủ mẫu của nó đã có thực lực đấu tông nếu như chủ nhân của nó vậy chẳng phải!?” Thanh hỏa kim trảo ma ưng kêu lên một tiếng lớn: “Tử tinh dực sư vương đứng lại cho bản vương!”

 

Ngay lập tức toàn thân của thanh hỏa kim trảo ma ưng biến thành một ngọn lửa xanh lét, nó đập mạnh cánh tốc độ của nó gia tốc bắn về phía tử tinh dực sư vương.

 

Tiêu Viêm nghe thấy vậy kinh ngạc lên tiếng nói: “Sư phụ chủ nhân của tử tinh dực sư vương? Tử tinh dực sư vương có chủ hay sao!?”

 

Dược Lão có chút kinh ngạc sau đó hắn lên tiếng nói: “Không ngờ tử tinh dực sư vương lại có chủ. Chẳng lẽ nó là ma thú hộ sơn của một tông môn nào đó. Nếu như là chủ nhân của tử tinh dực sư vương hẳn là cường giả tối thiểu với cấp độ đấu tông!” Dược Lão cảm khái nói: “Đi, Tiểu Viêm tử chúng ta đi xem một chuyến!”

back top