Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 156: Trở lại sơn cốc

Trong ma thú sơn mạch, một hắc sam thanh niên bao phủ trong một lớp y phục đấu khí màu bạc cầm trong tay một thanh cự kiếm nhin chắm chú về phía một con báo màu trắng, phía sau nó là ba cái đuôi rắn khá dài. Toàn thân thể của con báo được bao phủ bởi lớp ánh áng màu xanh. Lúc này, con báo há miệng rộng lớn một tiếng, từ miệng của nó một đám mũi tên băng bắn về phía thanh niên.

 

“Keng, keng, keng…”

 

Thanh niên đưa kiếm đặt ngang lên người. Đám băng tiễn này bắn nên thanh cự kiếm phát ra tiếng leng keng. Toàn bộ đám băng tiễn bị đánh tan nhưng đồng thời thanh niên kia thân thể cũng trượt về phía sau vài bước.

 

Bàn tay của thanh niên cảm giác thanh niến trở nên lạnh như băng. Hắn hừ nhẹ một tiếng, ngọn lửa màu bạc nhanh chóng phủ lên thân của thanh kiếm khiến cho nó nhanh chóng tan chảy lớp băng đóng trên đó. Thanh niên đưa thanh cực kiếm lên quét ngang, một đoàn không khí trấn động màu bạc bắn về phía bạch báo tam vĩ xà. Bạch báo ngay lập tức nhảy sang bên tránh thoát.

 

Phanh!

 

Một âm thanh nổ lớn vang lên. Một cái cây lớn bị đoàn không khí từ kiếm của thanh niên kia đánh tan. Thanh niên bất chợt thấy được ba cái đuôi rắn dựng thẳng đứng lên. Ba cái đầu rắn ngóc nhìn thẳng về phía nó. Đột nhiên chúng há mồm. Con báo lao thắng về phía thanh niên.

 

Thanh niên thấy vậy lại quơ thanh cự kiếm lên chém thẳng về phía con báo. Con báo tốc độ vô cùng nhanh tránh thoát được đòn tấn công của thanh niên. Bất chợt nó lao lên há cái miệng cùng với móng vuốt lao thẳng về phía thanh niên. Thanh niên đưa kiếm vội vàng lên đỡ.

 

Phanh!

 

Cả người thanh niên bị đẩy lùi. Con báo đồng thời từ ba cái đuôi của nó liên tục bắn ra mấy mũi tên băng. Mấy mũi tên băng này ghim thẳng lên thân thể của thanh niên khiến cho cánh tay của hắn tê đi. Thanh niên hừ một tiếng khó chịu. Một đoàn lửa màu trắng bốc lên xua tan băng giá.

 

Thấy được thanh niên thất thế con báo tiếp tục truy tung. Thanh niên đưa thanh cực kiếm lên chém về phía nó. Con báo né tránh được, toàn thân của con báo bốc ra khí lạnh ngất trời. Tốc độ của nó cực nhanh bắn về phía thanh niên. Nó vừa đi, cái đuôi của nó liên tục bắn băng tiến vễ phía thanh niên. Thanh niên bị động đưa thanh cự kiếm lên cản phá.

 

Ngao!

 

Con bạch báo tam vĩ xà lao về phía thanh niên, nó há cái miệng tấn công về phía eo của thanh niên. Khóe miệng của thanh niên xuất hiện một nụ cười vui vẻ. Bàn tay của hắn tụ ra đấu khí. Hắn quát nhẹ một tiếng: “Bát cực băng!”

 

Đấu khí từ bàn tay mạnh mẽ phun ra. Hắn mạnh mẽ nện lên đầu con bạch báo tam vĩ xà. Một đón đánh bay bạch báo tam vĩ xà. Con báo bị đánh bật về phía sau. Thanh niên cũng lùi về phía sau vài bước. Vừa rồi hắn nghe được một tiếng sói chu khá lớn. Bàn tay của thanh niên có chút đau nhức.

 

Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!

 

Bốn tiếng nổ lớn trong cơ thể con sói vang lên. Hắn nhìn con sói nằm ở phía dưới đất, máu từ mắt, mũi, miệng của nó phun ra ngoài. Nó hoàn toàn tuyệt khí bỏ mình. Thanh niên nhìn trong tay mình vẫn dính máu của con ma thú phun ra.

 

Thanh niên mặc y phục màu đen tiến về phía con sói, trong khi đi hắn rút ra một chiếc khăn tay lau sạch máu trên tay mình. Nhìn ma thú bên cạnh sụp đổ xuống, thanh niên vứt bỏ cái khăn vải bố dính đầy vết máu trong tay, sau đó xuất ra trong tay một chuôi chủy thủ rồi ngồi xổm người xuống, cứ thế rạch mở đầu ma thú ra sau đó chậm rãi tìm kiếm.

 

Khoảng một lát sau, thanh niên liền chau mày, bất đắc dĩ lắc đầu, đem lau sạch sẽ máu tươi trên chủy thủ cất vào, đứng dậy, hắn ngước nhìn lên bầu trời thấy được trời bắt đầu tối, hắn đối với mình khẻ nhún vai: “Xem ra ta tựa hồ rất xui xẻo, cái gì đều không có.”

 

Người này chính là Tiêu Viêm. Cầm trong tay trọng xích, Tiêu Viêm rảo bước rời đi, hắn cúi đầu nhìn nắm tay chính mình dù đã lau nhưng trên da vẫn còn đọng lại chút máu tươi, trong ánh mắt lại là nhảy lên hưng phấn, mặc dù nói hắn có thể đánh chết nhị giai trung cấp ma thú hoàn toàn nguyên do là thuộc tính tương khắc, bất quá uy lực của bạch hỏa thật đúng là vượt xa quá dự tính của Tiêu Viêm, nếu đổi lại như bình thường, cho dù là chính mình sử dụng cực hạn Bát cực băng nhiều lắm cũng chỉ có thể đem đầu Nhị cấp ma thú đả thương, muốn đánh chết thì đúng là có điểm không có khả năng.

 

Ngón tay từ trên Giới chỉ dấu trong áo choàng, Tiêu Viêm từ đó lấy ra một viên hồi khí đan, sau đó không chut dấu vết nhét vào trong miệng, yết hầu chuyển động một chút đem nuốt đi xuống.

 

“Ai, Đột quyết công pháp này, thật sự nếu không tiến hóa, Ta e rằng ngay cả hồi khí đan đều không có đủ để ăn.” Cảm thụ được đấu khí trong cơ thể từ từ hồi phục, Tiêu Viêm bất đắc dĩ nhẹ giọng nói.

 

Bất chợt một âm thanh vang lên: “Này, Tiêu Viêm, ngươi không sao chứ?” Âm thanh mềm mại trong trẻo của cô gái làm cho Tiêu Viêm uể oải ngẩng đầu lên nhìn, hắn thấy được một nữ nhân mặc một y phục màu xanh lá cây. Cả người thoát ra khí chất tươi mát. Tiêu Viêm khe khẽ mỉm cười, hắn tiến về phía nàng nói: “Không có việc gì.”

 

Nữ nhân mặc y phục màu xanh nói: “Ngươi không có việc gì thì tốt a!” Bất chợt nàng nhìn về phía tay của hắn thấy được trên đó vài vết thương nhỏ. Nàng lên tiếng nói: “Tay ngươi bị thương!?”

 

Tiêu Viêm cười khổ sờ sờ lỗ mũi của mình sau đó nói: “Mạc Ngân ta không có sao!? Chúng chỉ là những vết thương nhỏ!”

 

Mạc Ngân tiến tới cầm tay của hắn, từ trong ngực của nàng lấy ra một tấm vải trắng nhẹ nhàng lau đi vết thương của hắn. Sau đó từ trong tay áo nàng lấy ra một đám bột rắc lên cánh tay của hắn. Sau đó vì hắn mà tận tình băng bó. Thấy được nữ nhân này ân cần như vây, Tiêu Viêm trong lòng có chút cảm động.

 

Tiêu Viêm mỉm cười đáp: “Ta không sao!? Đúng rồi Mạc Ngân tại sao ngươi lại ở đây? Ta chẳng phải nói ngươi ở đó chờ rồi hay sao!?” Cảm giác được mùi thơm từ cơ thể của nàng tỏa ra, Tiêu Viêm có chút tâm hươu ý vượn. Dù sao nàng với hắn đã làm việc phu thê, hắn là nam nhân về khoản kia có vài phần cao hiển nhiên bây giờ có chút xuẩn xuẩn dục động muốn yêu thương nàng.

 

Nữ nhân vuốt ve bàn tay của hắn nói: “Ngươi ra ngoài ta thực sự không yên tâm. Thế nên ta muốn ra ngoài xem ngươi một chút. Vừa rồi có âm thanh ở đây đánh nhau, ta nghĩ qua thử xem không ngờ là ngươi thật!”

 

Tiêu Viêm khe khẽ thở dài, hắn nhìn thấy được vẻ mặt có vài phần bén lẽn của nữ nhân xinh đẹp này. Tiêu Viêm cầm lấy bàn tay của nàng. Nữ nhân muốn rụt tay lại ai ngờ bị hắn giữ chặt lấy. Bàn tay của hắn đưa lên vuốt ve mái tóc của nàng. Nữ nhân xinh đẹp hơi cúi đầu xuống, Tiêu Viêm lại gần nàng muốn hôn lên đôi môi nàng một cái. Bất chợt âm thanh của Dược Lão vang lên: “Có lục giai ma thú bay qua!”

 

“Nga” Đột nhiên nữ nhân kinh ngạc. Hai bàn tay rắn chắc của thanh niên ôm chặt lấy nàng. Hắn với vẻ mặt hốt hoảng kéo nàng vào trong một cái cây lớn ở gần đó. Nữ nhân kinh hãi ngẫm nghĩ: “Chẳng lẽ hắn muốn làm việc đó ở chỗ này sao!?”

 

Mạc Ngân vừa muốn lên tiếng nói thì thanh niên đã ngắt lời nàng: “Im lặng! Có ma thú lục giai bay qua!”

 

Tiêu Viêm vừa dứt lời thì mấy cái bóng nhỏ ở trên bầu trời bay qua. Một con chim ưng khổng lồ vô cùng lớn bốc ra ngọn lửa màu xanh da trời. Một con hổ khổng lồ với đôi cánh chim ưng. Một con rắn lớn với tám cánh. Ba con ma thú này đồng thời là lục giai. Hai người đều ngẩn người nhìn lên đó.

 

Mạc Ngân kinh hô nói nhỏ: “Hình như trên lưng của ma thú có người!”

 

Mắt của Tiêu Viêm nheo lại, hắn nhìn về phía trước thấy được một người nam nhân mặc áo lam đang ôm một thiếu nữ mặc y phục màu trắng từ phía sau. Họ ngồi trên lưng của con hổ khổng lồ. Tiêu Viêm hoàn toàn kinh hãi bởi cành này. Hắn ngẫm nghĩ: “Cường giả mạnh mẽ đến bực nào mới có thể thu phục ba con ma thú lục giai này làm sủng vật a!?”

 

Âm thanh Dược Lão mang theo vài phần kinh ngạc: “Không sai!? Là lục giai ma thú hơn nữa còn là lục giai trung cấp. Tương đương với cường giả loài người ở ngũ tinh đấu hoàng. Thật sự là mạnh mẽ. Không ngờ ở nơi này lại có thể xuất hiện ba con ma thú lục giai trung cấp!”

 

Nghe được âm thanh Dược Lão vang lên, Tiêu Viêm tò mò hỏi: “Sư phụ, ma thú phân cấp như thế nào!?”

 

Dược Lão bình đạm trả lời hắn: “Cấp bậc của ma thú không dễ phân chia như vậy. Ma thú phân chia làm chín cấp bậc từ nhất giai cho đến cửu giai tương ứng với đấu giả, đấu sư cho đến đấu thánh. Ma thú đến cấp sáu có trí tuệ không kém con người hơn nữa đạt đến cấp bảy chúng còn có thể hóa thành hình người. Thân thể của ma thú cực kỳ mạnh mẽ thế nên đánh cận chiến đối với chúng thực sự đối với loài người là bất lợi. Sơ cấp ma thú thì lượng đấu khí tương đương với nhất tinh đến tam tinh, trung cấp là tứ tinh đến lục tinh, cao cấp là thất tinh đến cửu tinh. Tùy theo ma thú tu luyện lâu hay ngắn…”

 

“Thật sự không ngờ ở nơi này lại có người thu phục được ba con ma thú. Chẳng lẽ mấy người đó định!?”

 

Tiêu Viêm tò mò hỏi lại: “Sư phụ, họ định làm gì cơ!?”

 

Âm thanh Dược Lão vang lên nói: “Tại ma thú sơn mạch có tất cả năm lục giai ma thú phân biệt là Tử Tinh Dực Sư Vương, Thanh Hỏa Kim Trảo Ma Ưng, Bát Dực Hắc Xà Hoàng, Kim Sỉ Kim Quang Ưng Dực Hổ cùng với Tam Trảo Tử Sắc Giao Long. Vừa rồi vi sư đoán không nhầm thì ba con ma thú đi cùng với nhau là Thanh Hỏa Kim Trảo Ma Ưng, Bát Dực Hắc Xà Hoàng cùng với Kim Sỉ Kim Quang Ưng Dực Hổ…”

 

Tiêu Viêm nghe thấy vậy giật mình bất chợt âm thanh của nữ nhân vang lên làm cho hắn giật mình: “Ôm đủ chưa!?” Thanh niên nhìn về phía âm thanh phát ra thấy được nữ nhân đang bị mình ôm chặt vào trong lòng. Hai má của nàng ửng đỏ. Cặp ngực phong mãn của nàng áp lên ngực của hắn, nơi tư mật nhất của hai người áp vào nhau. Tiêu Viêm cảm giác được cây nhục bổng của mình đang ngóc đầu lên chọ vào nơi tư mật của nữ nhân. Mặc dù cách qua lớp vải cũng làm cho hắn có cảm giác tê dại.

 

Tiêu Viêm đành buông tay để cho nàng rời hắn mặc dù hắn có cảm giác mất mát. Hai má của nữ nhân ửng đỏ, nàng đưa tay chỉnh lại quần áo cùng vuốt lại tóc nói: “Chúng ta mau trở lại hang động! Trời đã tối, ở ngoài này sẽ có rất nhiều ma thú!”

 

Tiêu Viêm gật đầu nói: “Ân!”

 

Âm thanh Dược Lão cười dâm đãng, già mà không nên nết như đấm vào tai Tiêu Viêm: “hắc, hắc… tiểu tử không tệ a! Thế nào cảm nhận mỹ vị xong nên không nhịn được a! Hahaha… Tiểu nữ oa kia vi sư nhìn thấy nàng ta cũng đã sớm không nhịn được. Chỉ cần tối nay ngươi nhẹ nhàng một chút nàng còn không để cho ngươi làm thịt nàng sao!?”

 

Tiêu Viêm dở khóc dở cười bởi vì Dược Lão so với hắn biết không ngờ lại là người già rồi mà không nên nết.

 

Tiêu Sơn sau khi cùng với Tiểu Y Tiên và đám ma thú trở lại sơn cốc nhỏ. Tiểu Y Tiên lại đột nhiên trở mặt. Tiêu Sơn muốn tiến tới yêu thương vỗ về nàng ai ngờ nàng đáp lại bằng một tiếng hứ. Tiêu Sơn không biết làm sao đành phải phân phó cho Tiểu Y Tiên chiếu cố một chút Hoàng Tử Yên dạy cho nàng một chút kiến thức làm người. Thứ hai hắn cùng với Thanh Hỏa Kim Trảo Ma Ưng tiến về phía khu vực mộc tinh linh và thổ tinh linh xem xét. Sau khi hắn đảm bảo hai thứ này không có vấn đề gì thì Tiêu Sơn mới tiếp tục quay trở lại sơn cốc.

 

Trời đã tối, hiện tại sơn cốc có thêm một cái lều. Cái lều nho nhỏ này dành cho Hoàng Tử Yên , Tiểu Y Tiên bắt đầu dạy nàng cách ăn mặc ngủ nghỉ giống như loài người.

 

Trong căn lều tranh nho nhỏ, một thanh niên rúc lên giường của thiếu nữ. Thiếu nữ ngoảnh mặt làm ngơ chẳng thèm để ý đến hắn. Thanh niên muốn đưa tay lên sờ người của nàng ai ngờ nàng gạt tay của hắn ra. Thiếu nữ hẵng giọng, trong giọng nói của thiếu nữ mang theo oán giận: “Hừ… Đừng động đến ta!”

 

“Ách” Thanh niên ngẩn người, hắn muốn ấu yếm nàng một chút ai ngờ thiếu nữ lại phản ứng mạnh mẽ như vậy. Thanh niên muốn ôm hôn nàng cũng khó. Ngay từ buổi tối nàng đã cáu kỉnh khó chịu như thế. Tiêu Sơn thực sự không biết đã đắc tội nàng ở chỗ nào. Hắn hỏi nhỏ: “Tiên Nhi a, nàng làm sao vậy!?”

 

Giọng thiếu nữ hồn rỗi trách móc nói: “Hừ… ta không có sao!?”

 

Thanh niên hoàn toàn chết lặng. Đây đến tột cùng là chuyện gì đang xảy ra. Tiểu Y Tiên ngây thơ, hiện thục thành thiện giống như thánh nữ của ta đâu mất rồi. Hiện giờ không khác gì bình dấm chua di động cả. Con mắt thanh niên đờ đẫn. Hắn không biết mình có nhầm lẫn gì không. Hồi trước không phải Tiểu Y Tiên cười rất thánh thiện, nàng rất ôn nhu hay sao? Hiện giờ chẳng khác gì mấy thiếu phụ đánh đá lúc nào cũng ngồi với nhau nói xấu trượng phu của mình cả.

 

Thanh niên không biết nói sao? Hắn cứ sát lại gần Tiểu Y Tiên nàng lại nhích người ra xa không để cho hắn ôm chứ đừng nói đến chuyện hôn hít gì ở đây. Thanh niên hít một hơi sau đó nói nhỏ vào tai của nàng: “Tiên Nhi, ta yêu nàng!”

 

“Hừ…” Thiếu nữ chỉ hừ lạnh một tiếng. Sau đó lém thẳng vào mặt của hắn. Cái đồ lót màu đỏ này rơi bẹt một cái vào mặt của thanh niên.

 

Thanh niên cười khổ, hắn cầm trong tay cái đồ màu đỏ này thì ra là quần lót của một nữ nhân. Từ chiếc quần lót vẫn còn dịch lỏng màu trắng đã khô. Hơn nữa nó vẫn tỏa ra một mùi hương kích thích dục vọng của nam nhân nhè nhẹ. Tiểu Y Tiên thấy hắn đưa lên mũi hít ngửi thì mặt đỏ lên tức giận mắng: “Phu quân, ngươi nói đi món đồ đó là của ai!?”

 

Thanh niên thấy món đồ quần lót màu đỏ này thì phì cười. Hắn cũng không biết nói gì cho phải. Cái quần lót này là của Nhã Phi để lại. Mỗi lần hắn nhớ đến Nhã Phi không nhịn được lại lấy ra sau đó đưa lên mũi ngửi rồi tự thỏa mãn bản thân. Có vẻ như Tiểu Y Tiên lấy được.

 

Thấy được thanh niên phì cười thì thiếu nữ tức giận mắng: “Còn cười được nữa!? Có gì đáng cười sao!? Ô…” Bất chợt thanh niên trực tiếp nhảy lên người nàng đè nàng xuống dưới thân thể của hắn. Nàng muốn dãy dụa nhưng không thoát được.

 

Thanh niên mở miệng nói: “Tiểu ny tử này, nàng lại ghen đấy hả! Có biết thứ này là của ai hay không!?” Bàn tay của thanh niên giơ cái quần lót màu đỏ lên, hắn vân vê cái quần lót, ánh mắt của hắn ngưng trọng nhìn về phía thiếu nữ nói: “Cái này là của Nhã Phi a! Nhưng lúc ta nhớ nàng ấy thì đem ra sử dụng không ngờ nàng lại lấy được. Vì cái này mà mấy hôm nay nàng trở nên như vậy sao!?”

 

Nghe được lời nói của Tiêu Sơn, Tiểu Y Tiên giật mình sau đó hỏi: “Thật! Thật sự là của Nhã Phi tỷ tỷ!?”

 

“Hài, ta có lý do gì phải lừa nàng sao!?” Ngay sau đó bàn tay của hắn hất ra. Từ trong nhân trữ vật một đống quần lót cùng với áo ngực đủ các màu nhưng chỉ có màu đỏ là chính. Chúng rõ ràng đã được nữ nhân dùng qua. Trên chúng còn bốc ra mùi hương ngào ngạt. Tiểu Y Tiên ban đầu khẳng định rằng mùi đó là của một nữ hồ ly tinh không ngờ con hồ ly tinh ấy lại là Nhã Phi mà thôi.

 

Thanh niên thở dài một hơi sau đó thu đám quần áo lót này vào trong trữ vật không gian. Hắn nhìn về phía Tiểu Y Tiên lên tiếng nói: “Tiên Nhi, bây giờ nàng biết lỗi hay chưa!?” Thiếu nữ xấu hổ đỏ mặt, đầu nàng quay đi. Nàng không biết phải trả lời sao. Bất ngờ khi nàng quay đầu lại đã thấy thanh niên trực tiếp vươn vai lột đi bộ quần áo của mình. Tiểu Y Tiên thấy vậy biết hắn muốn làm gì mặt mũi ửng đỏ nói: “Phu quân…”

 

Thanh niên cười dâm đãng nói: “Tiên Nhi thật sự là hư! Dám nghi ngờ cả phu quân a! Đáng trách phạt! Hôm nay ta phải thực hiện gia pháp với nàng thật tốt mới được!”

 

Một lúc sau từ trong lều tranh truyền ra tiếng rên rỉ của nữ nhân và âm thanh thở dốc của nam nhân.

back top