Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 177: Tìm được đường?

Trong một cách rừng khá lớn. Một màu xanh bạt ngàn kéo dài khắp nơi. Phía xa xa là một tòa núi khổng lổ. Một căn nhà khá lớn được thiết kế theo kiểu cổ đại truyền thống nắm giữa đỉnh núi. Một thanh niên mặc một y phục áo dài màu lam thiết kế khá giống với kiểu quý tộc thời Trung Cổ. Mái tóc bạch kim của hắn bay phất phơ trong gió. Một thiếu nữ khác mặc một thân y phục màu xanh da trời, cả người nàng tỏa ra khí chất thánh thiện. Bộ dạng của nàng có chút lười nhác tựa vào ngực của thanh niên có mái tóc bạch kim kia.

 

Hai người ngồi trên lưng một con chim ưng màu lam khá lớn. Đi theo hộ tống hai người là ba nam bốn nữ. Người nào cũng đều anh tuấn và xinh đẹp. So sánh với vẻ đẹp chung thì thiếu nữ cùng với thanh niên đều không so sánh được với năm người này nhưng từ hai người này toát ra khí chất mà năm người đi theo hộ tống đều không có. Con chim ưng màu lam được năm người này vây quanh, họ đều hướng về phía tòa nhà trên đỉnh ngọn núi cao chót vót mà đi tới.

 

Họ chậm dãi tới. Bất chợt khi họ bay được một đoạn ngắn thì ngay lập tức tòa nhà cùng đỉnh núi biến mất. Đoàn người lại xoay người lại thì thấy được không biết lúc nào ngọn núi cùng tòa nhà khổng lồ đã xuất hiện đằng sau của họ. Điều này có vài phần quỷ dị.

 

Thanh niên ngồi trên lưng con chim ưng màu lam chớp chớp đôi mắt của mình, hai hàng lông mày của hắn cau lại. Đến lúc này, khóe miệng thanh niên giật giật không ngừng: “Đây đã là lần thứ mười chúng ta bị như vậy. Nếu không phải càng đi càng xa thì ngọn núi lại đột nhiên biến mất xuất hiện ở sau lưng chúng ta. Thật sự kỳ quái…”

 

Nữ nhân xinh đẹp mặc một bộ y phục màu tím, trên lưng của nàng xuất hiện một đôi cánh phát ra ánh sáng màu xanh da trời kèm theo lôi điện rực rỡ. Mái tóc màu tím bay phất phơ trong gió. Bởi vì gió thổi khiến cho y phục bó sát thân thể của nàng làm cho thân hình lồi lõm như ma quỷ của nàng hiện lên khiến cho đám người thanh niên ở đây đều liếc mắt nhìn về phía nàng. Giọng nói của nàng cảm giác lạnh lùng và cao ngạo giống như nữ vương ở trên cao nhưng trong lời nói lại mang theo sự cung kính: “Chủ nhân! Chúng ta có cần đi thêm vài lần nữa hay không!?”

 

Thiếu nữ nằm trong lồng ngực của thanh niên chớp chớp đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía trước. Đôi môi đỏ mọng của nàng hấp hay: “Phu quân, thiếp đoán nơi này có lẽ tồn tại trận pháp nào đó. Trận pháp này bảo vệ tòa núi đó ngăn chúng ta không tiến vào tòa nhà này…”

 

Thanh niên nghe được những lời này thì đầu của hắn hơi gật xuống đồng ý: “Tiên Nhi, nàng nói đúng! Muốn phá trận này quả thực rất khó a!” Nói xong hắn di chuyển một cánh tay đang ôm thiếu nữ, cả bàn tay túm lại cằm. Đầu của hắn bắt đầu rơi vào suy tư, sau đó hắn khe khẽ mỉm cười.

 

Hắn quay về phía mấy người tùy tùng lên tiếng nói: “Trong các ngươi, ai thử từ đây tấn công ngọn núi ấy cho ta thử xem…”

 

Nữ nhân xinh đẹp mặc y phục màu đỏ với mái tóc màu vàng mỉm cười đứng ra nói: “Chủ nhân! Để ta…” Nói xong nàng đứng ra phía trước, bàn tay ngọc ngà trắng nõn đưa lên. Từ bàn tay của nàng hình thành một cái chưởng ấn khá lớn. Chưởng ấn bốc ra ngọn lửa màu trắng xanh vô cùng mạnh mẽ. Nó trực tiếp đánh về phía tòa nhà ở phía trước.

 

Chưởng ấn bay về phía trước không ngờ khi đi qua một vùng thì giống như biến mất không có tăm hơi. Hàng lông mày đen nhánh của nữ nhân xinh đẹp với mái tóc màu vàng cau lại. Bàn tay của nàng nâng lên muốn đánh ra thêm một chưởng ấn nữa ai ngờ họ nghe một tiếng nổ khá lớn truyền vao tai họ. Thanh niên trực tiếp đưa ngón tay chỏ chỉ về phía trước đồng thời hắn quát lên: “Đi! Mau đi về phía đó xem sao!?”

 

Đám người vỗ mạnh cánh bay vút về phía trước. Họ đâm xuyên qua khu vực chưởng lực vừa biến mất. Sau đó truyện kỳ lạ lại xảy ra, tòa núi mà họ thấy lại biến mất, sau đó nó xuất hiện phía sau của họ. Chuyện này thực sự quái dị…

 

Ở phía xa, khói bốc mù lên, lửa cháy rừng rực. Vừa rồi đòn thế này của nàng rõ ràng tấn công vào tòa núi lớn, cớ gì đòn tấn công này lại đánh vào chỗ này. Hai hàng lông mày như lá liễu của nàng cau lại, nàng cảm giác có chút nghi ngờ.

 

Một thanh niên với mái tóc màu vang trong đó lên tiếng hỏi: “Chủ nhân, chẳng lẽ tòa núi đó chỉ là một áo ảnh thôi sao!?”

 

Nghe được lời của thanh niên tóc màu vàng, thanh niên với mái tóc màu bạch kim rơi vào trâm tư. Mọi người chờ quyết định của hắn. Ngay sau đó đầu của hắn lắc lắc, hắn thở ra một hơi dài nói: “Ta thấy chưa chắc đã là một ảo ảnh. Chúng ta hãy kiểm tra một chút xem…”

 

Nói xong thanh niên trực tiếp yêu cầu mọi người bay lòng vòng trung quanh tòa tháp đồng thời thanh niên mở ra linh hồn lực xem xét toàn bộ khu vực xung quanh. Họ bay quanh khu vực trung quang, cứ một đoạn thanh niên lại để đám người thay nhau đánh chưởng về phía tòa núi lớn. Bất quá, hắn cũng không thu thập được gì cả bởi vì xung quanh đều có phản ứng giống nhau. Đòn tấn công nào tấn công vào đây cũng sẽ xuất hiện ở đầu bên kia. Điều này thật quái lạ…

 

Dường như Tiểu Y Tiên cảm nhận được gì đó, đôi môi đỏ hồng của nàng quay về phía thanh niên lên tiếng nói: “Phu quân, người xem phía dưới đó…” Ngón tay của nàng chỉ thẳng về phía một mảnh nhấp nhô toàn đá là đá. Con mắt của thanh niên cũng nhíu lại. Hắn trực tiếp dùng linh hồn lực tiến nhập vào đó. Sau đó một kết quả làm cho hắn giật mình là nơi này rõ ràng khi thâm nhập linh hồn lực lại khiến cho linh hồn của hắn giống như đá chìm vào bùn nhão không tạo ra được bất cứ sóng gió nào. Nếu như không kiểm tra kỹ khó mà phát hiện được.

 

Thanh niên mỉm cười nhìn về phía Tiểu Y Tiên. Tiểu Y Tiên cũng đáp lại hắn bắng một nụ cười ngọt ngào. Thanh niên ngón tay chỉ thẳng về phía dưới đó lên tiếng nói: “Hắc Nha, ngươi xuống dưới đó kiểm tra cho ta!”

 

Hai tay của thanh niên có mái tóc màu đen chắp lại, hắn nhẹ nhàng gật đầu nói: “Vâng!” Toàn thân của hắn phủ lên một lớp áo giáp màu đen bóng nhẫy. Hắn lập tức lao vọt xuống phía dưới. Sau đó thân hình của hắn biến mất tại trước mắt mọi người. Đám người ở phía trên không trung đều chờ đợi xem cuối cùng chuyện gì đang xảy ra.

 

Sau hơn nửa tiếng, thanh niên Hắc Nha mới bay lên. Hắn hướng về phía thanh niên có mái tóc bạch kim và thiếu nữ đang ngồi trên lưng chim ưng nói: “Chủ nhân, chủ mẫu! Ở phía dưới đó là một hồ nước lớn!”

 

“Một hồ nước lớn!?” Miệng của thanh niên mở ra phát ra những lời này. Hai hàng lông mày của hắn cau lại. Hắn nhìn về phía đám người sau đó lên tiếng nói: “Hắc Nha, Hoàng Phi Hổ, Thanh Viêm, các ngươi cùng xuống đó đi! Tiên Nhi nàng ở đây cùng với Hoàng Tử Yên và Tiểu Long Nữ. Ta muốn xuống đó xem một chút…”

 

Vẻ mặt của Tiểu Y Tiên tỏ ra khó chịu nhìn hắn nói: “Phu quân, ngươi để cho ta đi cùng ngươi đi.”

 

Thanh niên từ chối: “Không được! Dưới đó rất có thể sẽ có nguy hiểm, mang theo nàng ta không yên tâm. Nàng vẫn ở đây đi!”

 

Mặt của Tiểu Y Tiến tỏ ra phụng phịu. Nàng lên tiếng nói: “Phu quân, ngươi đừng lo. Ta có Hoàng Tử Yên cùng với Tiểu Long Nữ. Hai người bảo vệ ta hẳn sẽ không có việc gì!”

 

Đầu của thanh niên lắc lắc, hắn bình thản từ chối: “Không được, dưới đó rất nguy hiểm, ta không thể để nàng đi theo được!”

 

Tiểu Y Tiên biết thừa hắn yêu mình, điều này cũng chỉ bảo vệ nàng mà thôi bất quá chuyện gì hắn cũng quyết định không để ý đến ý kiến của nàng khiến cho nàng cảm giác khó chịu và hậm hực. Mặt mũi của Tiểu Y Tiên đỏ phừng phừng nói: “Lão công, người đến cùng để ta đi hay không!?”

 

Thanh niên thở ra lắc lắc cái đầu của mình, bàn tay của hắn phất phất tà áo, hắn thẳng thừng lên tiếng: “Không được! Lần này đi có khả năng rất nguy hiểm. Nàng đi cùng ta nếu có nguy hiểm ta không an tâm. Ta có bất tử chỉ thân chỉ cần đầu không bị thương nặng, linh hồn không bị thương, ta đều có thể sống sót nhưng nàng khác…” Thấy vẻ mặt khó chịu của Tiểu Y Tiên, Tiêu Sơn bất đắc dĩ dừng lại.

 

Thật sự lần này đi tìm hiểu thứ này, hắn đã không muốn Tiểu Y Tiên đi cùng vì sợ nàng gặp nguy hiểm. Quả thật nhiều khi Tiêu Sơn lo lắng có chút thái quá. Tiêu Sơn trực tiếp đạp phá không toa bay hướng phía dưới. Tiểu Y Tiên tức giận dặm mạnh chân xuống phía dưới làm cho con chim ưng màu lam cảm giác đau đớn kêu lên: quác, quác…

 

Thấy vậy ba nam nhân cũng vội vàng bay theo Tiêu Sơn. Bất chợt có một luồng âm thanh truyền vào tai của hắn, âm thanh này chỉ riêng hắn mới nghe thấy mà thôi: “Nếu ngươi không mang theo lão nương thì trong mấy ngày này ngươi đừng hòng đè lão nương xuống phía dưới. Ngươi cũng khỏi động chạm tới lão nương. Muốn đút cái khốn kiếp của ngươi vào người lão nương không có cửa đâu…”

 

Tiêu Sơn nghe được lời này thì cười khổ. Thân mình hắn dừng lại, đầu hắn quay lại thì thấy được Tiểu Y Tiên đang khoanh tay trước ngực. Khi nàng thấy được Tiêu Sơn quay về phía mình thì mắt quay quoắt đi miệng nhẹ nhàng phát ra một tiếng: “Hứ” .

 

Tiêu Sơn đầu to như cái đấu, trên trán của hắn tràn đầy mồ hôi. Tiểu ny tử này rõ ràng tính cách có chút trẻ con, ngay cả cái việc ân ái nàng cũng đem ra để làm lý do uy hiếp. Tiêu Sơn thật sự không còn gì để nói nữa. Vẻ mặt của hắn có vài phần khó chịu bất quá hắn vẫn lên tiếng thở dài: “Được rồi, đi cùng đi!”

 

Tiểu Y Tiên từ trên lưng con chim ưng trực tiếp nhảy xuống phía dưới. Thân mình của nàng trực tiếp rơi vào người của Tiêu Sơn. Tiêu Sơn theo bản năng ôm chặt nàng vào lòng. Đôi môi của nàng trực tiếp hôn lên đôi môi của hắn. Một nụ hôn nhẹ nhàng của nàng áp lên môi của hắn. Sau đó, Tiểu Y Tiên phất phất tay đem con chim ưng màu xanh thu vào trong không gian. Tiểu Y Tiên cười hì hì nói: “Phu quân, thiếp biết chàng yêu thiếp nhất!”

 

Đầu của Tiêu Sơn lắc lắc, hắn cười khổ, hắn cảnh báo nàng: “Có gì cũng phải cẩn thận đứng sau ta nhớ chưa!”

 

Đầu của Tiểu Y Tiên nhẹ nhàng gật xuống: “Phu quân, thiếp biết!”

 

Bàn tay của Tiêu Sơn kéo lấy cánh tay của Tiểu Y Tiên. Cả bảy người đồng thời bay xuống phía dưới. Họ xuyên qua một khu vực thì thấy được phía dưới là một cái hồ khá lớn. Đám người trực tiếp dùng đấu khí bao bọc xung quanh cơ thể tạo thành một quả cầu khí còn thanh niên thì trực tiếp vận dụng thủy nguyên lực đâm xuyên vào dòng suối.

 

Họ chìm xuống phía dưới, cả đám đi được khoảng hai canh giờ mới đi tới đáy của hồ nước. Toàn bộ hồ nước một mảnh đen kịt không có chút nào ánh sáng cả. Ánh sáng do đấu khí phát ra chỉ chiếu sáng được một khoảng. Thanh niên hướng về phía đám người sau đó lên tiếng nói: “Tất cả mọi người tìm trung quanh xem sao!?”

 

Năm người bắt đầu tiến hành tìm kiếm. Cái hồ nước khá sâu này cũng không rộng lớn lắm. Sau đó thanh niên Hắc Nha trở lại hô lên: “Chủ nhân! Ta tìm thấy được một cái hàng động!” Sau đó đám người đều trở lại đây thông báo kết quả. Có vẻ như ở đây chỉ có duy nhất một cái động mà thôi.

 

Thanh niên gật đầu ra lệnh: “Mọi người đi vào trong động xem sao!?” Cả đám người đều tiến vào cái động. Đó là một cái động cũng không quá lớn. Nó có chiều rộng khoảng chục trượng, đám người tiến vào phía bên trong không gặp bất cứ trở ngại gì. Chẳng qua đường đi có chút vòng vào mà thôi. Họ lại đi khoảng ba canh giờ nữa.

 

Ùm!

 

Mọi người ngoi lên khỏi mặt nước. Thanh niên nhìn xung quanh thì thấy được nơi họ đang ở phát ra một chút ánh sáng lờ mờ. Thanh niên cùng với đám người trực tiếp ngoi lên khỏi mặt nước. Bởi vì đều dùng bảo hộ thế nên không có bất cứ ai bị nước làm ướt y phục cả. Đám người nhanh chóng bước lên phía trước.

 

Một còn đường động rãi khá lớn, trung quanh chúng được khảm những viên ngọc đủ các màu sắc sặc sỡ. Nó khiến cho con đường sảng lên rất nhiều màu. Tiểu Y Tiên nhìn về phía cảnh này không khỏi phát ra tinh quang bởi vẻ đẹp của các loại đá. Thanh niên hướng về phía trước lên tiếng nói: “Mọi người cần thận một chút!”

 

Hắn mở ra linh hồn lực vừa đi vừa quét xem. Bất quá, việc làm này của hắn có chút vô ích vì cả đám người tiến vào phía trước đều không có nguy hiểm gì cả. Đến cuối cùng đám người Tiêu Sơn đến một khu vực khá là rộng lớn. Đây là một khu vực giống như nhà ngục khổng lồ vậy. Nó có thể chứa chục con Tam Trảo Tử Sắc Giao Long khi chúng ở nguy hình.

 

Mọi người đi đến nơi khổng lồ này thì đều ngước mắt nhìn trung quanh. Bởi vì khi họ đi đến nơi này thì nơi này đã cụt đường không còn đường đi nữa. Bất quá trên tường lại khắc những chữ số và chữ viết của đấu khí đại lục. Ở trên ba mặt tường đều có những ký hiệu của những bài viết này. Những bài viết này không quá khó bất quá chúng đều là những bài viết kiểm tra trí tuệ của con người.

 

Tiểu Y Tiên chỉ vào một bài viết sau đó nói: “Phu quân ngươi xem này!” Tiêu Sơn chạy xuống Tiểu Y Tiên phát hiện được một số bài viết đều có những câu trả lời phía dưới. Hơn nữa mỗi câu trả lời đều có một cái ân ký kỳ lạ. Tiêu Sơn thử đem cái ấn ký của đáp án đúng ấn xuống phía dưới thấy được cái ấn này bị đẩy xuống. Phía bên trong rõ ràng có một hệ thống nhưng khi linh hồn lực của hắn muốn xâm nhập vào bên trong thì giống như bị trận pháp che dấu.

 

Hoàng Phi Hổ nóng tính hô lên: “Chết tiệt! Chỗ này là chỗ nào a…” Bàn tay của hắn sờ mó lên vách tường.

 

Tiêu Sơn lập tức đưa tay lên nói: “Tất cả dừng lại!” Hắn quét mắt về phía đám người. Ngay sau đó hắn đi khắp nơi quan sát mấy lời này thấy được mỗi câu hỏi đều có đáp án cho người lựa chọn. Tiêu Sơn thở ra một hơi nói: “Các ngươi cẩn thận rất có thể có cấm chế! Đến lúc đó sẽ xảy ra nguy hiểm vô cùng…”

 

Đám người nhìn nhau sau đó đều gật đầu. Chúng đứng im tại chỗ cũng không có tiếp tục dò xét. Tiêu Sơn trực tiếp đi trung quanh xem xét các câu trả lời. Đây rõ ràng là những câu hỏi để dò xét trí tuệ của một người. Mặc dù những câu hỏi này không quá khó. Có khoảng mấy chục câu đều in lên vách tường. Chỉ có ở phía một góc là có hình chữ nhật. Chữ viết ở đó không có mà thôi.

 

Tiểu Y Tiên chỉ vào câu này nói: “Phu quân, ta biết câu này!” Nói xong nàng trực tiếp ấn vào một tảng đá nhỏ. Tảng đá này lún về phía sau. Tiêu Sơn cũng bắt đầu đem hết các câu trả lời có thể trả lời. Ngay sau khi hắn trực tiếp đáp đến câu cuối cùng thì.

 

Ầm, ầm…

 

Cả cái động bắt đầu rung lên. Dường như nó đang chuyển động. Mọi người theo bản năng ngước nhìn về phía xung quanh. Cái động chỉ rung chuyển trong một lúc nho nhỏ ngay sau đó ánh sáng rực rỡ lóe lên. Mọi người giật mình nhìn về phía trước thì thấy được phía góc nơi mà không có bất cứ câu hỏi nào được viết lên thì đã sáng lên tạo ra một cái cửa.

 

Thông qua cái cửa người ta thấy được một vùng cánh rừng xanh bạt ngàn. Tiêu Sơn thấy vậy cũng mở mắt to kinh ngạc nhìn về phía đó. Sau đó hắn vội vàng hô lên: “Tất cả, mau đi!” Nói xong hắn trực tiếp kéo tay Tiểu Y Tiên vọt về phía trước. Đám người theo phía sau cũng trực tiếp vọt vào theo. Chỉ khoảng chục giây sau khi đám người Tiêu Sơn vọt vào thì cánh cửa hoàn toàn biến mất. Cánh cửa ánh sáng đã hóa thành vách đá. Hang động trở lại trước kia không có bất cứ phản ứng nào.

 

Mọi người vọt ra, không ngờ tất cả bọn họ lại xuất hiện tại một khu vực rộng lớn. Chính xác họ xuất hiện tại chân của một ngọn núi lớn. Mọi người nhìn xung quanh thì thấy được phía trên là một căn nhà lớn đang nằm gỏn gọn trên đỉnh núi. Mọi người ngước mắt lên thì thấy được ngọn núi này thực sự rất cao, cao đến mức họ kinh hãi nếu như không có khả năng phi hành thì họ muốn lên đó quả thực có chút trật vật.

 

Tiêu Sơn ngước nhìn thì lại thấy được một cái bậc thanh dài đằng đẵng thắng tắp chạy đến tận ngôi nhà. Hai mắt của Tiêu Sơn nhíu lại, hắn ngước nhìn về phía không trung. Tiểu Y Tiên nắm chặt tay của hắn. Hắn cảm giác được mấy chuyện mà mình trải qua có chút kỳ lạ. Hắn cảm giác được giống như mình bị thử thách vậy.

 

Tiêu Sơn quay về phía đám người nói: “Chúng ta đi!” Nói xong hắn trực tiếp kéo tay của Tiểu Y Tiên. Từ trong không gian giới chỉ lấy ra phá không toa. Hai người đạp lên phá không toa rơi xuống bay lên phía không trung.

back top