Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 210: Lôi Lặc

Vị cẩm bào nữ nhân xinh đẹp trước mặt này, bất ngờ đó là đấu giá sư cấp cao nhất tại phân hội đấu giá Mễ Đặc Nhĩ thành Ô Thản lúc đầu, Nhã Phi.

 

Bị nữ nhân xinh đẹp mặc áo y phục màu đỏ với mái tóc màu vàng này hỏi chuyện như vậy thì hai hàng lông mày xinh đẹp của Nhã Phi hơi cau lại. Thực lực của Nhã Phi hiện giờ là dung hồn sơ kỳ tương đương với đấu linh sơ cấp (từ nhất tinh đến tam tinh đấu linh). Nàng chú ý tới hai người này bởi vì nguyên nhân rất đơn giản, nàng nhìn không thấu thực lực của hai người. Phải biết thực lực của Nhã Phi đã đết đến dung hồn kỳ mà nàng không nhìn thấu thực lực của hai người có hai nguyên nhân một là họ không có tu vi hay nói là một người bình thường. Hai là thực lực của họ mạnh hơn mình. Hiển nhiên Nhã Phi định nghĩa hai người vào loại thứ hai rồi.

 

Nhã Phi mỉm cười một cách thân thiên: “Vị tiểu thư này sao ngươi lại nói như vậy a? Ta thật sự là Nhã Phi. Bất cứ một người nào ở đây cũng có thể làm chứng cho Nhã Phi.”

 

Nhất thời nghe được những lời như vậy nữ tử xinh đẹp mặc y phục màu đỏ vội vàng hành lễ: “Ra mắt chủ mẫu!” Thân mình của nàng trực tiếp quỳ xuống hành lễ với Nhã Phi.

 

Nhất thời đám người kinh hãi muốn chết, họ không hiểu tại sao nữ nhân xinh đẹp này lại hành lễ với Nhã Phi. Rốt cuộc vị nữ tử xinh đẹp cùng với lão già này có quan hệ như thế nào. Bị nữ tử quỳ xuống hành lễ với mình nhất thời Nhã Phi vội vàng đưa tay ra đối với nàng kéo lên, Nhã Phi có chút hoảng hốt hỏi: “Vị tiểu thư cùng lão tiên sinh đây, hai người có phải hay không nhầm lẫn. Ta quả thực là Nhã Phi nhưng các vị có hay không nhầm tên với người khác!”

 

Lão già mặc áo bào lam mỉm cười nhẹ nhàng, hắn ho khan vài tiếng nói: “Tiểu nữ oa, tên ngươi không phải là Mễ Đặc Nhĩ, Nhã Phi!”

 

“A” Nhã Phi nhất thời ngạc nhiên, ngay sau đó nàng có chút ngẩn người rồi đột ngột lên tiếng nói: “Lão tiên sinh, ta thực sự là Nhã Phi. Điều này không giả a!”

 

Nữ nhân xinh đẹp bốc lửa tóc vàng cười lanh lảnh như chuông bạc nói: “Vậy thì chắc chắn không nhầm rồi. Ngài đích thực là chủ mẫu của ta!”

 

Bị nữ tử này một mực nói mình là chủ mẫu, Nhã Phi nhất thời kinh ngạc. Dù sao nàng cũng hiểu một điều không tự dưng nữ nhân xinh đẹp tóc vàng này lại gọi nàng là chủ mẫu. Ánh mắt xinh đẹp của Nhã Phi quét về phía hai người một chút ngay sau đó nàng hơi chần chừ rồi mở miệng: “Hai vị tiên sinh và tiểu thư, không biết hai vị là ai? Tại sao lại gọi Nhã Phi là chủ mẫu a! Còn vị chủ nhân trong miệng hãi vị là ai!?”

 

Vẻ mặt lão già áo lam cau lai, ngón tay của hắn chỉ thẳng về phía nữ nhân xinh đẹp tóc vàng nói: “Đừng đánh đồng lão phu cùng với nàng ta. Chủ nhân là chủ nhân của nàng ta không phải của lão phu. Lần này lão phu trở lại nơi này chẳng qua thiếu hắn một nhân tình mà thôi. Hắn muốn lão phu tới để bảo vệ các ngươi. Lão phu nhân tiện cũng trở lại gia tộc nhìn nhìn một chút mà thôi!”

 

Nhất thời Nhã Phi kinh ngạc, trong con ngươi của nàng thoáng qua một nét gì đó! Ngay sau đó nàng mở miệng nói: “Nhã Phi thất lễ, không biết tôn tính đại danh của lão tiên sinh!”

 

Lão già áo xám thấy vậy mỉm cười đáp lại một tiếng: “Lão phu rời đi nhiều năm như vậy xem ra nhiều người cũng không nhận ra được lão phu rồi. Năm xưa lão phu rời đi thì phụ thân ngươi vẫn chỉ là một tiểu hài tử a!” Ánh mắt của hắn quét về phía đám người ở trong đại sảnh. Nhất thời, đám người ở trong đại sảnh đều tò mò nhìn về phía lão già. Lão già bình thản nói ra tên của mình: “Tên lão phu chắc sớm bị người quên lãng. Tên của lão phu là Mễ Đặc Nhĩ, Hải Ba Đông.”

 

Nghe được cái tên này cả người Nhã Phi cứng lại. Mặc dù Nhã Phi chưa từng gặp qua lão già này nhưng không có nghĩa là chuyện trong gia tộc nàng không biết. Nàng nghe nói nhiều năm về trước gia tộc có một cường giả đấu hoàng rời gia tộc đi đến nay vẫn không rõ tung tích. Hiển nhiên lão già này nói mình là Băng Hoàng khiến cho nàng trở lên kinh hãi. Nhất thời, mấy người ở đây đều xì xào bàn tán to nhỏ, họ đối với người mới tới này cực kỳ tò mò. Lão già này lại có họ là Mễ Đặc Nhĩ, xem ra lão già này có mối quan hệ gì đó với gia tộc Mễ Đặc Nhĩ. Mọi người có người bàn tán có người nghị luận, mỗi người một ý bàn tán về lão già và nữ nhân xinh đẹp. Có người còn nói đám người là đến đây thấy sang bắt quàng làm họ, mỗi người một ý khác nhau. Điều này khiến cho Hoàng Tử Yên giận sôi.

 

“Ngươi, ngươi… thật sự là Hải Ba Đông!” Nhã Phi ở tại chỗ kinh hô. Khóe miệng của nàng hơi giật giật, ánh mắt mở to nhìn về phía Hải Ba Đông. Mọi người cũng kinh ngạc bởi vì sự thất thố của Nhã Phi. Nhất thời đám người lại một lần nữa kinh ngạc, xem ra người này thực sự có quan hệ với Nhã Phi, không chính xác là quan hệ với gia tộc Mễ Đặc Nhĩ.

 

Lão già cười, hắn đưa tay vuốt vuốt râu của mình sau đó nói: “Lão phu nói lời còn giả được sao!?”

 

“A” Nhã Phi nhất thời ngạc nhiên hô lên một tiếng. Ngay sau đó nàng mỉm cười một cách thân thiện, nàng đối với hai người nói: “Hải lão…” Nàng cũng không có xác định được người này nói thật hay nói dối chỉ đành gọi tên như vậy. Đôi môi đỏ mọng của Nhã Phi mỉm cười giống như phong hoa tuyết nguyệt vô cùng xinh đẹp: “Hải lão không ngại ta gọi tên ngài như vậy chứ!?”

 

Hải Ba Đông phá lên cười. Hắn bình thản nói: “Xem ra tiểu nữ oa ngươi còn chưa tin tưởng thân phận của ta rồi!”

 

“Cái này thật sự không phải a!” Nhã Phi cười khổ, đầu của nàng nhẹ nhàng lắc cũng không có phản đối lão già vừa nói mình như vậy. Bất quá, Nhã Phi cũng có cảm giác kỳ lạ bởi vì lão già này không bởi vì thế mà tức giận đối với nàng. Nhã Phi tiếp tục hỏi: “Đúng rồi, Hải lão, không biết vị chủ nhân đứng đằng sau là vị nào a!?”

 

Lắc đầu cười, Hải Ba Đông không muốn dây dưa vấn đề này, tầm mắt đảo qua đải sảnh, nhìn mình tựa hồ giống như tiêu điểm tại chỗ này, lập tức thấp giọng nói: “Tiểu oa nhi, ngươi xem chúng ta sắp trở thành tiêu điểm đây này? Có hay không tìm được một địa phương yên lặng để nói chuyện!”

 

“Được, hai vị đi theo ta.” Gật đầu cười, Nhã Phi xoay người, hướng về phía cầu thanh chỗ đại sảnh đi tới.

 

Nghe vậy Hải Ba Đông cười gật đầu. Hai người theo sau Nhã Phi tiến vào. Nhã Phi cũng không tiếp tục nói chuyện chậm rãi hướng về phía cữa có mấy tên thủ vệ đang đứng.

 

Nhìn Hoàng Tử Yên cùng với Hải Ba Đông đi theo phía sau Nhã Phi, mấy tên thủ vệ liền liếc mắt. Dựa theo quy củ không phải thành viên tộc nhân thì bình thường không được tiến vào bên trong, nhưng hôm nay Nhã Phi vốn không phải cấp bậc mà mấy tên thủ vệ có thể ngăn cản. Quyền lực ngày hôm nay của nàng so với trưởng lão có khi còn cao hơn nhiều, cho nên mấy tên thủ vệ không dám ra mặt cản trở, đợi đến khi ba người chuẩn bị tiến vào thì một gã thủ vệ liền tiến lên định mở miệng nói nhưng chưa kịp mở miệng thì Nhã Phi đã nhàn nhạt cắt ngang lời của tên nói: “Bọn họ là bằng hữu của ta, có việc gì ta chịu trách nhiệm gánh vác.”

 

Nhàn nhạt nói một câu, Nhã Phi nhanh chóng mang hai người đi đến cầu thang nhưng tại cầu thanh bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân làm cho lông mày nàng khẽ cau lại.

 

Trên tầng lâu liền chậm rãi xuất hiện vài thân ảnh. Một vị nam tử nhìn qua thì cùng tuổi với Nhã Phi, khuôn mặt thoáng có chút tái nhợt rõ ràng sắc dục quá nhiều, tuy nhiên thân hình người này lại lộ ra một cổ ẩn tàng hơi của một cấp bậc đấu sư.

 

Thanh niên sắc mặt tái nhợt ánh mắt có chút khát vọng cùng với tham lam nhìn những đường cong gợi cảm vô cùng hoàn mỹ của hai nữ tử, đột nhiên hơi thở có chút dồn dập.

 

Thanh niên đột nhiên mở miệng hỏi : “A, a… ta nghe nói có một vị tiên sinh nhận mình là người gia tộc Mễ Đặc Nhĩ, ta còn không biết vị tiên sinh này đấy!?” Ánh mắt của hắn thoáng nhìn về phía Hải Ba Đông. Rõ ràng hắn không nhận thấy được lào già này có môt chút ba động đấu khí nào. Hắn đoán lão già này có lẽ có thực lực trên mình nhưng hắn cũng không lo lắng. Dù sao thì đây là gia tộc của mình nên hắn không có gì kiêng kị.

 

Nhận thấy ánh mắt của thanh niên có chút biến hóa, Khuôn mặt đang cười của Nhã Phi thoáng có chút khó coi, cùng với sự chán ghét. Thấy ánh mắt chán ghét của Nhã Phi, khuôn mặt thanh niên nhất thời âm trầm đi rất nhiều, lấy thiên phú tu luyện của hắn cũng xem như là một kỳ tài trong gia tộc Mễ Đặc Nhĩ, làm cho các nữ nhân khác đối với hắm rất là hâm mộ, nhưng Nhã Phi thấy hắn như thấy một con vi trùng kinh tởm, điều này làm cho lòng kiêu ngạo của hắn thật sự là một đả kích lớn.

 

“Ta nói rồi! Có chuyện gì ta chịu trách nhiệm. mời ngươi tránh ra.” Thanh âm Nhã Phi lạnh lùng nói, không cấp cho đối phương một chút mặt mũi, sau đó muốn gạt hắn ra tiến về phía cầu thang.

 

Nhìn Nhã Phi không cấp cho mình một chút mặt mũi, sắc mặt thanh niên tái nhợt thoáng có chút run rẩy, thanh niên nam tử có một cỗ lửa giận, chẳng qua hắn cũng biết vị trí hiện tại của Nhã Phi cũng như quyền lực của nàng không phải là hắn có thể đắc tội được.

 

Thanh âm của nam tử cười lạnh nói: “A, a… ngươi thật tự cho mình là cao sang a. Ngươi chẳng qua chỉ là một nữ nhân ti tiện mà thôi. Có phải hay không lâu chưa có người chơi qua ngươi nên ngươi không nhịn được muốn tìm một lão già để thỏa mãn ngươi? Ta xem cái lão già này làm sao mà để đủ thỏa mãn ngươi a!”

 

“Ba”

 

Một cái tát vang dội vang lên, không biết từ bao giờ lão già kia đã đưa tay lên, cũng không biết lão già này rat ay từ lúc nào. Một cái tát vang dội đem thanh niên này tát một cái vô cùng mạnh. Thân hình của hắn bị tát bay ra ngoài. Miệng phun ra một ngụm máu, vài cái răng rụng xuống dưới đất, máu chảy đầm đìa.

 

Lão già đưa tay lên phất mạnh một cái rồi hừ nhẹ: “Hừ, hôm nay lão phu thay mặt gia trưởng dạy dỗ cho ngươi một bài học. Nếu như có lần sau nữa đừng trách lão phu không khách khí. May mắn ngươi là người của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ nếu không dù hôm nay ngươi có mười cái mạng cụng không đủ lão phu giết!”

 

Thân mình của thanh niên nam tử bị đánh bay, thân mình hắn va đạp vào một số đồ đem mấy món đồ kia toàn bộ bị đánh vỡ phá nát. Điều này làm cho mấy người ở đây đều kinh hãi. Hiển nhiên mấy gã thủ vệ cũng không dám lên tiếng. Vừa rồi lão già này ra tay quá nhanh, hắn chắc chắn là một cường giả bởi vì ngay cả những người có thực lực cao cấp ở đây cũng không nhìn rõ lào già này ra tay thế nào.

 

Thanh niên kia trật vật bò dậy, miệng của hắn chứa đầy máu tuôi, hắn giận dữ, khuôn mặt trở nên vặn vẹo cực kỳ dữ tợn. Ngón tay của hắn chỉ thẳng về phía lão già nói: “Ngươi, ngươi dám đánh ta. Người đâu bắt lại hai người này cho ta!”

 

Tới lúc này, mấy tên thủ hạ ở bên cạnh kia thanh niên mới phục hồi lại tinh thần, nhìn chủ tử bộ dáng thê thảm, khuôn mặt cả kinh chợt giận dữ quây quanh lão già lại.

 

“Lui ra cho ta !” Nhã Phi đang ở trên thang lầu nhìn cử chỉ của mấy tên hộ vệ rốt cuộc không thể nhịn được nữa bộc phát ra. Mắt hạnh trừng lên quát.

 

Nghe được tiếng quát của Nhã Phi, vài tên hộ vệ nhất thời lộ vẻ chần chừ. Chủ tử bọn họ dám đắc tội Nhã Phi nhưng bọn họ không có cái can đảm này.

 

“Các người còn dám đi tới một bước, từ nay về sau đừng nghĩ còn xuất hiện tại phòng đấu giá, mặc dù các ngươi không phải thuộc hạ của ta, bất quá ta nghĩ bằng vào thân phận trưởng lão, loại bỏ vài người cặn bã không vài người cặn bã không phải quá mức khó khăn ?” Nhã Phi lạnh như băng đảo một cái lộ ra phong thái uy nghiêm.

 

Nhìn Nhã Phi mặt cười hàm chứa sát ý, khuôn mặt mấy tên hộ vệ hiện lên vẻ sợ hãi, bốn mắt nhìn nhau không cam lòng lui xuống.

 

“Mang theo chủ tử các ngươi lăn trở về !” Ngón tay chỉ hướng về phía tên nam nhân trật vật đứng ở phía dưới, Nhã Phi lạnh lùng nói.

 

“Tốt ! Nhã Phi, ngươi dĩ nhiên giúp đỡ ngoại nhân, ngươi đợi đấy !” Được kẻ dưới nâng dậy, thanh niên bước chân có chút lảo đảo, chùi đi vết máu trên mép, giận dữ nhìn Nhã Phi. Chợt ánh mắt âm lãnh gắt gao chuyển hướng sang lão già hô hấp dồn dập nói: “Được, được lắm ! lão thất phu ngươi cứ chờ đấy!”

 

Sau khi ngoan độc đe dọa, thanh niên hung hăng tát một phát tên bên cạnh, cả giận nói “Ngu xuẩn, đi !”

 

Hải Ba Đông nhìn về phía tên nam tử kia rời đi, đôi mắt của hắn cau lại, hắn mở miệng nói: “Hừ, ta rời đi nhiều năm như vậy không ngờ gia tộc lại ra được đến một thứ phế tài như vậy! Ài… gỗ mục không thể điêu a!”

 

“Hài… !” Lắc lắc đầu, Nhã Phi khẽ thở dài một hơi, cười khổ nói: “Lần này để Hải lão chê cười rồi! Gia tộc gia giáo không nghiêm a.” Lần này Nhã Phi nhận định lão già này rất có thể là Hải Ba Đông, thực sự lão già vừa rồi biểu hiện thực lực ngay cả đến mình cũng không nhìn rõ.

 

Hoàng Tử Yên đột nhiên mở miệng hỏi: “Lão già, đối với loại người như vậy ngươi không giết đi cho rảnh nợ. Loại người này bản vương sớm gặp bản vương thì đã chết không biết bao nhiêu lần rồi! Để loại này sống mà tác uy tác phúc thật sự là phiền phức a…”

 

Hải Ba Đông lắc đầu, khuôn mặt của hắn trở nên có chút âm trầm ngay sau đó mở miệng nói: “Dù sao hắn cũng là một thành viên trong gia tộc Mễ Đặc Nhĩ!”

 

Hoàng Tử Yên bĩu môi, nàng khinh thường nói: “Nếu như là ta đã giết hắn lâu rồi! Cái loại này sống chỉ hao phí tài nguyên mà thôi!”

 

Một đường đi theo Nhã Phi lên trên mấy lầu, cuối cùng ngừng lại trước một cánh cửa lớn, xem bộ dáng của nàng hiển nhiên đây là nơi thường lui tới. Bên cạnh cánh cửa đứng vài tên thủ vệ, mặc dù ánh mắt bọn họ nhìn hai người Hải Ba Đông đầy nghi hoặc, nhưng vẫn chưa mở miệng ngăn trở, y như cọc gỗ đứng đó.

 

Đẩy cửa phòng, lộ ra căn phòng rộng lớn, bên trong dựng đứng từng hàng giá sách chỉnh tề, trên đó để dày đặc đủ loại sách. Nhã Phi xuyên qua giá sách cuối cùng đi tới trước bàn làm việc, xoay người lại, mỉm cười nhìn hai người Hải Ba Đông nói: “Hải Lão, tiểu thư, hai vị ngồi đi!”

 

Nữ tử xinh đẹp tóc vàng mỉm cười gật đầu nói: “Cảm ơn, chủ mẫu!”

 

Nhã Phỉ mỉm cười nhìn về phía hai người nói: “Xin lỗi đã gây lên phiền toái cho hai vị. Tên kia là Lôi Lặc, cũng là thành viên trong Đặc Thước gia tộc chúng ta, hơi có chút cường ngạnh, bình thường ta cũng không muốn để ý đến hắn. Dù sao gia gia của hắn là một trưởng lão của gia tộc hơn nữa lào già này lại cực kỳ bao che khuyết điểm cho tôn tử của mình, thế nên ta cũng không muốn dây dưa với hắn.”

 

Hoàng Tử Yên giận dữ lên tiếng nói: “Tên kia thật sự là! Hắn dám đáng chủ ý với nữ nhân của chủ nhân. Chẳng lẽ hắn không muốn sống nữa…”

 

Nhã Phi lắc đầu mỉm cười nói: “Hiện giờ cũng không phải lúc. Ta chẳng qua không muốn nội bộ của gia tộc gặp lục đục mà thôi! Nếu không ta sớm giải quyết tên kia làm gì cần nhiều thời gian như vậy cơ chứ!?” Bởi vì thời gian này gia tộc Mễ Đặc Nhĩ phát triển quá mạnh thế nên dẫn đến một số gia tộc khác kiêng kị. Khắp nơi đều có tai mắt nhòm ngó vào gia tộc Mễ Đặc Nhĩ nếu như nàng đem tên kia xử lý đến lúc đó gia gia của hắn gây náo loạn thực sự cũng không phải là dễ dàng gì. Hiện giờ thực lực của nàng đều dựa vào gia tộc, thực lực ẩn dấu sau lưng còn quá nhỏ bé nếu như tên trưởng lão kia làm náo loạn đến lúc đó thực sự thu thấp sẽ có rất nhiều khó khăn.

 

Nhã Phi ho khan vài tiếng sau đó nhìn về phía hai người tiếp tục hỏi: “Hải lão, vị tiểu thư này, ta còn chưa biết tên vị chủ nhân đằng sau hai vị đấy!”

 

Ánh mắt của Hải Ba Đông nhìn về phía Hoàng Tử Yên. Ngay lập tức Hoàng Tử Yên cười lanh lảnh như chuông bạc, nàng mở miệng nói: “Tên chủ nhân ta, ngài tên là Tiêu Sơn. Như vậy, chủ mẫu cũng không nghi ngờ gì nữa chứ!?”

 

Nghe được lời này Nhã Phi nhất thời kinh hãi, nàng cũng không ngờ được người chủ nhân mà nữ nhân xinh đẹp này nói lại là hắn. Ngoài ra, hắn hình như có quan hệ đối với Hải Ba Đông, xem ra quan hệ cũng không hề nhỏ chút nào. Đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của Nhã Phi run run, nàng lên tiếng hỏi: “Hắn, hắn… thực sự là hắn!” Không phải người mà nàng thầm nhớ đêm mong sao? Không phải là người phụ thân mà giọt màu nàng đang mang sao?

 

Con ngươi Hải Ba Đông nhìn về phía Nhã Phi cảm khái. Thật may mắn là tôn nữ của mình thực sự xinh đẹp so với nữ nhân bên cạnh hắn kia còn cao hơn nhiều. Lần này thực sự làm cho lão già thở phào một tiếng. Dù thế nào đi nữa thì lão cũng là một người trong gia tộc Mễ Đặc Nhĩ thế nên lão cũng phải nghĩ tốt cho gia tộc rồi.

 

Nhã Phi hít một hơi cố gắng lấy lại bình tĩnh, ánh mắt của nàng chớp chớp nhìn về phía Hoàng Tử Yên hỏi: “Hắn vẫn tốt chứ!?”

 

Không chờ Hoàng Tử Yên trả lời thì lão già Hải Ba Đông đã lên tiếng nói: “A, a, a… Tiểu tử đó bây giờ hiển nhiên là tốt vô cùng. Hắn sống vô cùng khoái hoạt a. Nhã Phi, nếu như ngươi còn không quản hắn thật chặt ta sợ hắn tìm cho ngươi rất nhiều tỷ tỷ muội muội a!”

 

Con mắt Hoàng Tử Yên cau lại, nàng quay sang lườm về phía Hải Ba Đông nói: “Lão già ngươi dám nói xấu chủ nhân ta sao?”

 

Lão già liên tục hoa khan: “Khụ, khụ… Lão phu không có ý đó!”

 

Nghe được lời này khuôn mặt của Nhã Phi thoáng trở nên ảm đạm. Nàng thở ra một hơi nói: “hắn thực sự tìm thêm một nữ nhân khác hay sao?”

 

Nhìn khuôn mặt của Nhã Phi như thế lão già Hải Ba Đông có chút không đàng lòng. Lão già đưa nắm tay lên trước miệng liên tục ho khan, nhất thời ánh mắt của Nhã Phi nhìn về phía lão già Hải Ba Đông. Lão già Hải Ba Đông nhìn về phía Nhã Phi cười một cách từ ái, hắn bình tĩnh nói: “Ta xem mặc dù tiểu tử có chút hoa tâm nhưng bản chất của hắn cũng không tệ đi. Hắn thực lực rất mạnh hơn nữa còn là một luyện dược sư cao cấp nữa. Ngoài ra, Nhã Phi ngươi cũng không nên buồn a, lão phu xem hắn đối với ngươi yêu thương cũng không kém đây. Nếu không phải như vậy tại sao hắn lại muốn để chúng ta ở lại đây…” Ánh mắt của lão già quét về phía Hoàng Tử Yên nói: “Nhã Phi, ngươi cũng đừng nhìn nàng trẻ như vậy. Nàng là lục giai ma thú so với tuổi của lão phu còn cao hơn nhiều a. Lão phu còn phải gọi nàng ta một tiếng thái bà bà đấy…”

 

“Hừ” Nữ tử xinh đẹp với mái tóc màu vàng quét mắt về phía Hải Ba Đông thấy nụ cười toét miệng của lão già này. Hoàng Tử Yên rất tức giận nói: “Lão thất phu, ngươi có muốn hay không bản vương đem ngươi nuốt gọn! Đừng tưởng ngươi là lục tinh đấu hoàng mà lão nương sợ dù sao lão nương cũng là lục giai ma thú trung cấp. Hơn nữa, Ngươi tin hay không tử hỏa của bản vương đem ngươi đốt thành tro!”

back top