Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 220: Mặc gia

Thành Thạch Mạc, tổng bộ dung binh đoàn Mạc Thiết…

 

Ánh mắt trời lên cao, chiếu sáng mấy con phố. Trong một căn phòng nhỏ có một đôi nam nữ hoàn toàn lõa thể ôm nhau. Cả trong phòng nồng nặc hương thơm, mùi mồ hôi cùng tinh nguyên giao hoan… Mùi nồng đậm đến mức ai tiến vào trong phòng đều sẽ phải đỏ mặt tởi mang tai…

 

“Cốc, cốc…”

 

Bất chợt tiếng gõ cửa làm cho thanh niên chớp chớp đôi mắt tỉnh dậy. Hắn đang quắp thiếu nữ vào trong người thì hai hàng lông mày nhíu lại. Hắn rút cây nhục bổng vẫn nằm nguyên tọt trong người thiếu nữ ra. Thiếu nữ cảm giác thân mình có gì đó tác động vào một cái thì nàng khẽ ưm một tiếng. Thiếu nữ lưỡi nhác rúc vào bên trong chiếc chăn mỏng.

 

Tiêu Sơn cười khổ, hắn tỉnh dậy, nhẹ nhàng vươn vai. Thân mình chuyển động xuống giường. Bàn tay nhẹ nhàng vươn lên, trong tay hắn một đám rồng nước xuất hiện. Đám rồng nước lan tràn qua cơ thể của hắn và toàn bộ những vết dịch còn đọng lại trong ngày điên cuồng giao hoan hôm qua. Đám rồng nước cũng mơn trớn quanh thân thể thiếu nữ đang lười nhác nắm trên giường.

 

Đem toàn bộ dịch cùng mồ hôi các chất bẩn cuốn sách sẽ, đám rồng nước đi xuyên qua song cửa xổ đồng thời khi chúng tiến ra ngoài thì đều bốc hơi sạch sẽ. Bàn tay Tiêu Sơn đem nhẹ nhàng bóp hai cánh mũi của mình. Dù hắn điều khiển rồng nước thế nào đi nữa thì đám rồng nước này cũng không khử được toàn bộ mùi do cuộc ân ái ngày hôm qua gây ra.

 

Thanh niên đem y phục mặc lên người. Đó là một bộ y phục da màu đỏ để hở ngực, chiếc áo khoác kéo dài đến tận đầu gối. Chiếc quần vẫn là chiếc quần jean màu đen kèm theo chiếc thắt lưng da đầu sư tử bằng bạc. Hắn đem bộ y phục khoác lên người sau đó tiến về phía cánh cửa đem cánh cửa mở ra rồi nói: “Thật sớm a, Thanh Lân!?”

 

“A” Thiếu nữ mặc y phục màu xanh nhỏ nhắn đứng sau cánh cửa nói: “Xin lỗi thiếu gia vì đánh thức ngài sớm như vậy!” Ánh mắt nàng hơi liếc vào trong thấy được thân mình lười nhác của Tiểu Y Tiên. Đặc biệt nàng ngửi được mùi vị nhè nhẹ của vị giao hoan từ trong không khí, hai má nàng trở nên đỏ bừng.

 

Tiêu Sơn tò mò hỏi: “Thanh Lân, có chuyện gì không?”

 

“Thiếu gia, người cũng không nên trách Thanh Lân quấy rầy mộng đẹp của hai người, hôm nay là Mạc Thiết dong binh đoàn mỗi ba tháng một lần tổ chức trắc nghiệm, cũng là ba tháng một lần là lúc náo nhiệt nhất bên trong binh đoàn, cũng là người đêm qua nhắc nhở Thanh Lân, nhất định phải đúng lúc gọi người thức giấc, nếu không...” Thanh Lân nói đến chỗ này, trên khuôn mặt xin xắn nhỏ nhắn thoáng hiện lên một nét nhàn nhạt ửng, thanh âm thấp không thể nghe thấy nói: “Nếu không gọi người thì mông của Thanh Lân phải gặp nạn.”

 

Tiêu Sơn phì cười một tiếng: “Hà…” Hắn đưa tay lên xoa xoa đầu Thanh Lân một cái. Thiếu nữ thấp đầu ngoan ngoãn để hắn xoa đầu. Bộ dạng của nàng có vẻ như rất hưởng thụ cái xoa đầu của Tiêu Sơn. Mặc dù trước mặt hắn, tuổi tác Thanh Lân mới mười ba mười bốn nhưng có lẽ bởi vì duyên cớ do huyết mạch người và rắn đồng thể, nên thân hình xinh xắn linh lung, cái nên lõm thì lõm, cái nên đầy đặn thì đầy đặn, chổ thì mảnh mai tinh tế, này các loại đều hội đủ, phối hợp với tuổi càng làm cho có chút cổ quái đối với người bình thường mà nói, đều là những hấp dẫn trí mạng. Đặc biệt sau khi nàng tu luyện đồng thuật thì đôi mắt nàng tuyệt đối sẽ trở thành hấp dẫn trí mạng đối với nam nhân.

 

Tiêu Sơn đem bàn tay vuốt ngược mái tóc lại. Khi Tiêu Sơn làm động tác này, hai mắt Thanh Lân thoáng nhìn về phía hắn. Hai má nàng bất ngờ trở nên đỏ hồng hào. Ánh mắt đảo liên tục không dám trực diện nhìn về phía Tiêu Sơn. Tiêu Sơn than vãn nói: “Được rồi, nếu đã như vậy chúng ta đi thôi!”

 

Thanh Lân tò mò ngước nhìn về phía bên trong nhẹ giọng nói: “Thiếu gia, không để thiếu phu nhân đi cùng sao!?”

 

Tiêu Sơn nhún nhún vai, hắn cười nói: “Không cần! Mặc kệ nàng ấy đi. Cả ngày hôm qua nàng được thiếu gia cho ăn no hiện giờ còn đang tiêu hóa không hết a. Hắc, hắc… hiện giờ thiếu phu nhân còn không có sức để dậy nữa a!”

 

“Bại hoại!” Từ phía bên trong truyền ra tiếng nói của nữ nhân. Thấy vậy Tiêu Sơn quay đầu lại thì thấy được Tiểu Y Tiên đem toàn bộ chăn chùm lên đầu của mình. Nàng rúc vào trong trăn đem một cái chăn lớn ôm vào mình. Thấy vậy, Tiêu Sơn phì cười.

 

Tiêu Sơn phất phất tay nói: “Được rồi, chúng ta cùng đi. Dặn người đừng ai làm phiền nàng ấy!”

 

“Vâng!” Thanh Lân nhẹ nhàng gật đầu.

 

Sau đó hai người xoay người rời đi. Tiêu Sơn nhẹ nhàng đem cánh cửa đóng lại không làm phiền Tiểu Y Tiên để cho nàng tiếp tục ngủ. Vừa đi ra ngoài, đám người đều đối với Tiêu Sơn cực kỳ cung kính chào hỏi, Tiêu Sơn mỉm cười nhàn nhạt nói: “Hài… Cuộc sống này thật giống như mấy tên phú nhị đại thiếu gia gì đó a. Cuộc sống quả thật có vài phần thoải mái. Sáng dậy thì có người đánh thức lại lấy khăn rửa mặt v.v… So với cuộc sống trước kia a, nếu như không có Thanh Lân là ta sẽ phải dậy sớm nấu cơm rồi phải tự làm mọi thứ a. May mắn là có ngươi a, Thanh Lân!”

 

Nghe vậy, Thanh Lân trong lòng có vị ngọt, trải qua mấy ngày nay ở chung, trong quan hệ giữa nàng cùng Tiêu Sơn cũng là càng ngày càng hữu hảo. Mà bởi vì Tiêu Sơn đối với nàng ôn hòa, như thế cũng khiến cho Thanh Lân cực kì vui thích hầu hạ hắn.

 

“Nếu là thiếu gia nguyện ý, Thanh Lân có thể vẫn đi theo bên cạnh người làm thị nữ.” Bàn tay nhỏ vuốt lên nếp gấp trên tay áo Tiêu Sơn, Thanh Lân thấp giọng nói.

 

Tiêu Sơn lắc đầu mỉm cười nói: “Không được! Ta cũng nhanh phải rời đi nơi này. Trong khoảng hơn một tháng nữa ta sẽ phải rời đi nhưng ngươi yên tâm đi ta sẽ bảo mấy người đoàn trưởng để cho họ chiếu cố lấy ngươi.” Nghe Tiêu Sơn nói thế, con ngươi màu bích lục của Thanh Lân buông xuống thoáng xuất hiện một nét thất vọng. Lúc này, Tiêu Sơn tò mò hỏi: “Thế nào, công pháp tu luyện Thiên Ma Đại Đồng của ngươi có tiến bộ hay không?”

 

Thanh Lân nghe được lời này thì ấp úng sau đó nói: “Thiếu gia, Thanh Lân cũng tu luyện được đến luyện khí sơ kỳ rồi!”

 

Tiêu Sơn nhẹ nhàng gật đầu nói: “Tốt! Với tốc độ tu luyện ngày sau ngươi nhất định có thể trở thành cường giả một phương…”

 

Thanh Lân nghe được lời này thì thì thầm trong lòng: “Ta không muốn trở thành cường giả gì cả! Ta chỉ muốn ở bên cạnh thiếu gia mãi mãi mà thôi!” Ngay sau đó, nàng vội vã cố gắng tươi cười nói: “Tốt lắm! Thiếu gia, chúng ta đi thôi, có lẽ trắc nghiệm hiện tại đã bắt đầu rồi.”

 

Tiêu Sơn phẩy phẩy tay áo, hắn nhẹ nhàng gật đầu sau đó đi theo phía sau Thanh Lân. Cái gọi là trắc nghiệm là Mạc Thiết dong binh đoàn mỗi ba tháng một lần kiểm nghiệm thực lực. Mục đích loại kiểm tra này nhằm để khích lệ đoàn viên cố gắng tu luyện. Bởi vì bình thường chỉ cần tại trong trắc nghiệm biểu hiện ra xuất sắc liền có thể đạt được chính mình tư cách tổ chức một chi tiểu đội. Vì thế cũng có thể tấn chức trở thành một người đội đội trưởng.

 

Vì có thể đạt được một tư cách, bên trong dung binh đoàn Mạc Thiết không khí chăm chỉ hướng phía trước tiến thủ vẫn tương đối tăng lên. Thực lực của đoàn viên ở trong loại cạnh tranh này thì tốc độ phát triển của họ so với dung binh đoàn khác cũng càng nhanh thêm một ít. Mà thực lực đoàn viên dung binh đoàn Mạc Thiết trong mắt dân chúng vẫn dẫn đầu các dung binh đoàn khác trong trong thành Mạc Thiết là một trong những nguyên nhân.

 

Đối với loại trắc nghiệm mang tính cạnh tranh này, Tiêu Sơn cũng có chút đồng ý vì chính hắn cũng áp dụng điều này cho mấy con ma thú tại ma thú sơn mạch. Vì nơi đây là loài người nên Tiêu Sơn cũng không có cách nào thực hiện điều này mà thôi. Một đường vừa đi vừa hỏi Thanh Lân thì Tiêu Sơn biết được đề nghị loại cạnh tranh này do vị đoàn trưởng Tiêu Đỉnh đề ra.

 

Tới hiện giờ. Loại này vốn là trắc nghiệm có chút khuyết điểm, đã từng bước dần hoàn thiện. Giờ thu được hiệu quả cũng là càng lúc càng thêm rõ rệt. Ở bên trong dung binh đoàn một vài vòng, trên đường cũng gặp một ít chính loại tay chân luống cuống mới từ trên giường đi xuống. Mọi người thấy nhau, cười đánh bắt chuyện. Sau đó một đám bắt đầu bán mạng hướng sân huấn luyện phía hậu viện chạy như điên đi.

 

Có lẽ nguyên nhân là bởi vì Tiêu Sơn, hiện tại đoàn viên Mạc Thiết cũng quay mắt về phía Thanh Lân, tâm tình chán ghét biểu hiện ra đã thu liễm rất nhiều. Mặc dù đối với nàng thái độ vẫn lãnh đạm như cũ. Bất quá ít nhất không có như trước kia lời lẻ cay độc.

 

Tiêu Sơn cũng không có ý đi thi kiểm tra. Cho nên hắn cũng không cần như bọn họ sốt ruột mà cùng Thanh Lân thay nhau cười trò chuyện, chậm rãi đi vào hậu viện. Chờ khi hai người đi tới sân huấn luyện, thì phía trên hỏa nhiệt chiến đấu đã bắt đầu bốc lên hướng lên trời, tại sân thượng là hơn trăm người loạn chiến, ở dưới trường mọi người đều là sắc mặt kích động đích rống lớn, có địa phương, thậm chí mở ra bàn đổ đánh cá năm người kiên trì tới cuối cùng là ai.

 

Đứng ở phần đất bên ngoài trường thi đâú trên một khối cự thạch, Tiêu Sơn cũng là đem Thanh Lân kéo đi lên, hai người song song mà đứng, thả cổ hăng hái nhìn sân huấn luyện thượng đang tràn ngập không khí chiến đấu, thỉnh thoảng lại nhìn sân huấn luyện thượng đang tràn ngập không khí chiến đấu, thỉnh thoảng lại nhìn thấy một ít chiêu số cực kì hạ lưu, đều là không nhịn được có chút bật cười.

 

“Thiếu gia, đoàn trưởng Tiêu Đỉnh ở mặt trên.” Tại lúc Tiêu Sơn xem náo nhiệt, Thanh Lân một bên đột nhiên ngón tay chỉ hướng trường đối diện trên đài cao, quay về Tiêu Sơn mỉm cười nói.

 

“Ah?” Hơi hơi sửng sốt, Tiêu Sơn giương mắt nhìn lên, quả nhiên là nhìn thấy tại nơi trên đài cao, Tiêu Đỉnh cùng Tiêu Lệ đang ngồi ở phía trên. Tại bên người bọn họ, vẫn có một ít người mặc Mạc Thiết dong binh ngồi phục thị, nghĩ đến bọn họ hẳn đó là cao tầng trong binh đoàn, đến mấy ngày nay, Tiêu Sơn cũng cùng bọn họ đều đã gặp mặt, cho nên mơ hồ lúc này cũng có thể nhận thức.

 

Tiêu Sơn vừa đến thì đám người Tiêu Đỉnh và Tiêu Lệ vội vàng rời khu vực phía trên tiến về phía hắn tiếp đón một cách nồng nhiệt. Tiêu Đỉnh và Tiêu Lệ tiến tới mỉm cười với Tiêu Sơn nói: “Dược Sơn huynh đệ, mời!”

 

“Ừ!” Tiêu Sơn nhẹ nhàng gật đầu. Hắn theo đám người Tiêu Đỉnh và Tiêu Lệ tiến lên đài cao. Hắn nhẹ nhàng ngồi xuống ghế. Lúc này không ngờ Thanh Lân lại đứng, Tiêu Sơn hơi cau mày hắn đưa bàn tay vỗ vỗ lên ghế nói: “Thanh Lân, ngươi ngồi xuống bên cạnh ta đi!”

 

Đám người ở đây đều nhìn về phía Thanh Lân với ánh mắt chán ghét. Thân mình Thanh Lân hơi run lên, nàng đáp lại: “Thanh Lân không dám!”

 

Tiêu Đỉnh mỉm cười đối với Thanh Lân: “Thanh Lân, Dược Sơn huynh đệ đã có ý nghĩ này vậy ngươi vẫn ngồi xuống phía dưới đi!”

 

Thanh Lân hơi ngước nhìn về phía mọi người, nàng nhẹ nhàng gật đầu. Ngay sau đó nàng cúi đầu xuống trước ngực, thân mình nàng khom xuống. Cả người nàng ngồi bệt xuống phía dưới ghế. Tiêu Sơn cũng không có tiếp tục để ý đến nàng mà bắt đầu quan sát cuộc chiến ở phía dưới.

 

Bởi vì trận đấu của các đấu giả nên đối với Tiêu Sơn cũng không có cảm giác quá hứng thú. Tiêu Đỉnh và Tiêu Lệ có chút lo lắng đối với Tiêu Sơn nên họ lẳng lặng quan sát Tiêu Sơn một chút. Lúc này, thấy hắn cũng không có biểu hiện gì không hài lòng nên hai người thoáng thở phào một chút.

 

Tiêu Sơn chợt nhớ đến một điều hình như mình có chữa thương thuật so với Tiểu Y Tiên cũng không kém là bao. Nếu như có thời gian rảnh rỗi nghịch ngợm một chút cũng không tệ. Dù sao mấy lính đánh thuê này cũng cùng hắn không có quan hệ. Nói thế chẳng khác gì nói người khác cũng là người mà người thân ngươi cũng là người tại sao người lại có thể lấy người khác ra làm thí nghiệm. Vậy thì Tiêu Sơn sẽ nói một câu cực kỳ vô trách nhiệm: “Chết ai thì chết chứ không chết bần đạo và người thân bần đạo là được!”

 

Trong đó một tên lính đánh thuê đang cùng với một tên lính đánh thuê khác giao chiến. Đó là một người mặc áo lam cầm thương, một người mặc áo đen cầm thanh đao lớn. Hai người đang giao đấu kịch liệt. Thanh niên mặc áo màu lam đánh ra liên tục những thương ảnh cực kỳ nhanh. Tu vi Thanh Lân còn thấp nên nàng nhìn thấy toàn bộ những chiêu người này ra đều nhanh đến mức tạo ra những hiệu ứng cực kỳ đẹp mắt. Tiêu Sơn phát hiện được người này tu luyện đấu khí thuộc hệ phong nên tốc độ cực kỳ nhanh.

 

Người lính đánh thuê mặc áo đen nhảy lùi lại. Hắn quơ đao lên một cái, sau đó bổ thẳng về phía người lính đánh thuê mặc áo xanh lam. Đao liên tục chém ra mười mấy chiêu. Mỗi chiêu phát ra kình phòng màu vàng nhạt đánh mạnh lên thân thương phát ra những tiếng leng keng vô cùng mạnh.

 

“Hừ” Người mặc áo lam xoay mạnh thân thương, một luồng đấu khí cuồn cuộn hướng về phía thân thương. Thân thương rít mạnh lên một tiếng sau đó hắn đâm mạnh về phía trước. Hắn hướng về phía nơi sơ hở của nam nhân mặc áo đen kia.

Keng! Xẹt…

 

Người nam nhân mặc áo đen bị đâm vào chỗ hiểm thì cả kinh hắn vội vàng dùng thân đao lên đỡ. Ai ngờ đưa đao lên đỡ nhưng kình lực do thương xoáy mạnh đánh vào khiến hắn bắn cả ra ngoài. Miệng hắn phun ra một ngụm máu, thân mình rơi bịch xuống đài. Tuy nhiên chính nam nhân áo lam cũng thở ra hồng hộc, vẻ mặt trở nên trắng bệch xem ra vừa rồi chiêu này đã thiêu đốt hắn không ít đấu khí.

 

Tên trong tài đứng ở trên đài cao lập tức đưa tay lên hô cao nói: “Trận thi đấu này Lam Đán thẳng cuộc”

 

Khi cuộc chiến này kết thúc, lính đánh thuê chung quanh nhất thời lại sôi trào lên, Thanh Lân ngồi ở bên cạnh Tiêu Sơn nhất thời liên tục vỗ tay nói: “Thiếu gia, hay quá đi!”

 

Tiêu Sơn quay sang nàng phì cười một cách nhẹ nhàng. Lúc này, đám người tiến tới kéo lấy nam nhân mặc áo đen kia định đưa đi thì Tiêu Sơn đạp mạnh chân xuống dưới đất. Thân mình giống như một con chim ưng từ trong không trung lượn xuống phía dưới. Tà áo hắn tung bay, khí chất cực kỳ phiêu dật. Nhất thời đám người trở nên ngạc nhiên tò mò nhìn về phía Tiêu Sơn.

 

Tiêu Sơn lúc này tiến về phía người mặc áo đen bị thường. Mấy người thấy Tiêu Sơn tiến đến vội vàng khom người hành lễ nói: “Đại nhân!”

 

Đám người Tiêu Đỉnh tò mò nhìn về phía nhau. Trên đài cao, Tuyết Lam ánh mắt phiêu lướt qua bên trong sân đấu, sau đó nàng quay sang Tiêu Đỉnh hỏi: “Đoàn trưởng, vị đại nhân Dược Sơn muốn làm gì a!?” Nghe Tuyết Lam vấn đề hỏi, mấy vị cao tầng khác trên đài mặt cũng là đem ánh mắt đầu lại đây, nhìn vị ngày thường quyết sách sự vụ lớn nhỏ bên trong đoàn Tiêu Đỉnh.

 

Tiêu Đỉnh lắc lắc đầu nhẹ nhàng nói: “Ta cũng không biết Dược Sơn huynh đệ, hắn muốn làm gì nhưng có lẽ không phải việc xấu!”

 

Tiêu Sơn bước về phía người áo đen, hắn nhẹ nhàng phẩy phẩy tay nói: “Được rồi, các ngươi để cho hắn cho ta đi!”

 

“A…” Mấy người ngạc nhiên sau đó vội vàng gật đầu nói: “Vâng!”

 

Nam nhân áo đen kia thấy thế con mắt mang theo tò mò và vài phần ngạc nhiên nhìn về phía Tiêu Sơn hỏi: “Đại nhân…”

 

Bàn tay Tiêu Sơn đưa lên, nó phát ra ánh sáng màu xanh tràn đầy sức sống. Bàn tay chạm vào vùng ngực bị thương của tên nam nhân mặc áo đen kia. Nhất thời, mọi người đều nhìn về phía này. Nam nhân mặc áo đen cảm giác được thương thế của mình bằng mắt thường đang khỏi với tốc độ cực kỳ . Chỉ sau một phút, Tiêu Sơn thu lại, khóe miệng Tiêu Sơn nhếch lên nói: “Thử kiểm tra một chút thương thế của mình xem!”

 

Nam tử mặc áo đen sờ sờ ngực mình, con mắt mở to ra kinh hãi hô lên: “Đại nhân, đại nhân… ngài làm sao mà làm được!?”

 

Tiêu Sơn nhíu mày lại hỏi: “Thương thế của ngươi thế nào?”

 

“Ta, ta…” Hắn ngơ ngác nhìn về phía mình sau đó nói: “Thương thế của ta hoàn toàn khỏi hẳn. Là hoàn toàn khỏi hắn a!” Hắn nhìn về phía trên đài nói: “bây giờ ta hoàn toàn có thể đánh một trận mà thân thể không có vấn đề gì khác. Ta, ta… đã khôi phục hoàn toàn. Ngay cả chiến lực cũng đạt đến đỉnh cao. Không… không… dường như so với trước còn mạnh hơn một chút!”

 

Nghe được lời nói này của nam tử mặc áo đen mọi người đều ngạc nhiên mở to mắt nhìn về phía Tiêu Sơn. Nhất thời, Tiêu Đỉnh và Tiêu Lệ nhìn về phía nhau. Tiêu Đỉnh cảm thán nói: “Không ngờ Dược Sơn huynh đệ không những là một luyện dược sư mà còn là một y sư cao cấp a! Người này sợ rằng sau này tiền đồ khó mà đoán được. Xem ra chúng ta kết giao phải một nhân vật không tầm thường a…” Tiêu Lệ đồng ý gật đầu.

 

Nam nhân mặc áo đen rối rít đối với Tiêu Sơn cảm ơn. Tiêu Sơn nhẹ nhàng phất tay nói: “Được rồi! Mấy ngày nay ta ăn cơm không của dung binh đoàn Mạc Thiết lần này coi như ta ra tay trả công đi!”

 

“A” Đám người nhất thời ngạc nhiên nhìn về phía Tiêu Sơn. Một người trong đó vội vàng nói: “Đại nhân, ngài quá khách khí rồi! Dung binh đoàn Mạc Thiết chúng ta cực kỳ hiếu khách. Việc đón tiếp ngài phải là vinh hạnh của chúng ta mới đúng. Chúng ta đã có y sư riêng không dám làm phiền đại nhân.”

 

“Đúng, đúng…” Một vài người cũng gật đầu nhận đồng.

 

Nhẹ nhàng phẩy phẩy tay, Tiêu Sơn đạm mạc nói: “Không có gì! Chỉ là một chút sức mọn mà thôi. Đối với ta mà nói chẳng qua chỉ là một cái nhấc tay…” Tiêu Sơn kiên quyết đưa ra ý định của mình. Thấy vậy vài người cũng không có tiếp tục lên tiếng nói. Tại sao Tiêu Sơn lại muốn như vậy bởi vì trong khi chữa trị thương thế cho mấy người này hắn phát hiện được mình có chút lĩnh ngộ trong khi chữa thương cho đám người lính đánh thuê.

 

Bởi vì đám người lính đánh thuê được Tiêu Sơn chữa trị một cách thần kỳ khiến cho đám người trong khi giao thủ không còn cố kỵ nhiều thẳng tay làm tới chỉ cần không chết là được. Họ phát hiện dù vết thương nặng đến đâu Tiêu Sơn cũng có thể chữa trị được. Đối với y thuật của Tiêu Sơn, đám dung binh đoàn Mạc Thiết phát ra cảm thán và sợ hãi.

 

 

Tại thành Diêm, Mặc gia…

 

Mật thất hơi có chút ánh sáng mờ mờ, vài bóng người đang ngồi bên trong. Trên ghế chủ vị, một lão giả tóc hoa râm, áo bào mầu xám, hắn cầm trong tay một tập giấy vẻ mặt cực kỳ âm trầm. Khóe miệng liên tục giật giât, hắn ném mạnh tập giấy xuống đất nói: “Gia tộc Mễ Đặc Nhĩ đúng là khinh thường Mặc gia quá đáng mà!”

 

Một vị trung niên nam tử lên tiếng hỏi: “Đại trưởng lão chuyện chúng ta làm hàng giả đã bị hoàng thất cùng với gia tộc Mễ Đặc Nhĩ biết được. Họ đem người đến thanh tẩy mấy nơi làm hàng giả của chúng ta. Kế tiếp chúng ta nên làm gì đây? Chúng ta có cần thông báo việc này với Vân Lam tông hay không?”

 

Ngón tay lão già mặc áo bào xám liên tục gõ gõ trên ghế, hắn hít một hơi nói: “Đám người này chẳng lẽ không biết việc làm giả hàng hóa đem bán ra ngoài là chúng ta được Vân Lam tông chỉ thị hay sao?”

 

Vị trung niên nam tử lúc này lên tiếng nói: “Đại trưởng lão, lần này đi tiêu diệt mấy nơi làm hàng giả của chúng ta có hai vị đấu hoàng của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ xuất thủ!?”

 

“Cái gì!?” Vẻ mặt của lão già áo xám kinh hãi. Hắn há hốc mồm sau đó vẻ mặt không tin tưởng được những gì vừa nghe thấy nhìn về phía vị nam nhân trung tuổi kia hỏi: “Mặc Lâm, rốt cục chuyện gì đang xảy ra!? Ngươi đã điều tra ra hai vị đấu hoàng này chưa!?”

 

Vị nam nhân trung tuổi gật đầu nói: “Đại trưởng lão, chúng ta tra ra được một số thông tin. Trong đó một vị là băng hoàng Hải Ba Đông. Hắn vốn là một trong thập đại cường giả của đời trước. Hắn mất tích đã mười năm. Thời gian trước hắn mới cùng một nữ tử cũng là cường giả đấu hoàng trở về gia tộc Mễ Đặc Nhĩ. Nàng ta tên là Hoàng Tử Yên. Đến bây giờ chúng ta cũng không có phát hiện được gì thêm…” Nói đến đây nam nhân trung tuổi hơi ngừng lại một chút sau đó hướng về phía lão già hỏi: “Đại trưởng lão! Chúng ta có cần hay không báo việc này với Vân Lam tông!?”

 

Lão già mặc áo bào xám thoáng rơi vào trầm tư. Hắn đang muốn trả lời thì một người bước vào, người này cung kính đối với lão già áo xám nói: “Các vị trưởng lão, có thư từ thành Thạch Mạc…”

 

Mấy người quay về phía người truyền tin vẻ mặt có chút khó chịu. Một người trong đó lên tiếng nói: “Ngươi không biết chúng ta đang họp bàn có việc quan trọng sao? Ngươi thật sự không biết lúc nào nên vào lúc nào không nên vào hay sao?”

 

Nam nhân mới tới này kinh ngạc, hắn vội vàng khom người nói: “Người này nói có chuyện hệ trọng. Hắn nhất định phải đưa một phong thư đến chính tay đại trưởng lão!”

 

Lão già áo xám nhìu mày một cái sau đó nhẹ nhàng gật đầu rồi phất tay nói: “Để cho hắn vào đây!”

 

“Vâng!” Người này cúi người hành lễ sau đó lùi ra ngoài. Một lúc sau một nam nhân cao lớn bước về phía bên trong.

 

Nam nhân cao lớn đối với đám người lão già cùng nam nhân trung tuổi cúi chào hành lễ: “Các vị trưởng lão, quản sự…”

 

Lão già áo xám vội vàng lên tiếng nói: “Ngươi có chuyện gì cần gặp riêng lão phu!?”

 

Nam nhân cao lớn vội vàng lấy từ trong ngực một bức thư. Bức thư được niêm phong khá kín. Hắn hai tay trình lên lẳng lặng nói: “Đại trưởng lão, đây là phong thư từ thành Thạch Mạc do chấp sự Mặc Lam yêu cầu chính tay ta đưa cho ngài. Chỉ cần ngài xem xong sẽ rõ!”

 

Hai hàng lông mày lão già cau lại, hắn tiến về phía nam nhân cao lớn cầm lấy bức mật thư đem xé bỏ niêm phong. Hai mắt lão già áo xám chăm chú đọc từng dòng chữ ở trên giây thì vẻ mặt lúc thì kinh hoàng lúc thì vui mưng sau đó lại trở nên âm trầm. Hắn hít một hơi sau đó hướng về phía đám người kia nói: “Mặc Lâm, Mặc Nhiệm… hai người tiến về phía thành Thạch Mạc đi gặp Mặc Lam một chuyến!”

 

Hai vị nam nhân trung tuổi nhất thời nhìn nhau. Một người trong đó không nhịn được tò mò lên tiếng hỏi: “Đại trưởng lão, không biết có việc gì?”

 

Lão già áo xám nói: “Chuyện này liên quan trọng đại đến sự phát triển của Mặc gia chúng ta. Nếu như chuyện này là thật thì đây có lẽ là thời cơ để Mặc gia chúng ta quật khởi…” Hắn nhìn về phía hai nam nhân trung tuổi tiếp tục nói: “Chuyện này quan hệ cực kỳ trọng đại, các ngươi tới thành Thạch Mạc gặp Mặc Lam sẽ rõ! Được rồi, đi đi…” Lão già phẩy phẩy tay.

 

“Vâng!” Hai người vội vàng khom người lĩnh mệnh. Ngay sau đó hai người nam nhân trung tuổi vội vàng lui lại nhanh chóng rời đi.

back top