Gia tộc Mễ Đặc Nhĩ, ở trong một căn phòng khá lớn. Một thanh niên tóc bạch kim đang ôm một thiếu nữ xinh đẹp từ phía sau. Bàn chân hắn trực tiếp gác lên eo của nàng. Thiếu nữ ngoan ngoãn rúc vào trong ngực hắn. Phía sau lưng thiếu nữ là một nữ nhân xinh đẹp. Khuôn mặt nàng cực kỳ xinh đẹp, cả người nàng hoàn toàn lõa thể tuy nhiên phía dưới bụng nàng nhô lên có chút lớn. Bộ ngực phong mãn của nàng trực tiếp bị thanh niên kia túm lấy.
Lúc này, thanh niên đã tỉnh dậy. Cả ngày hôm qua Tiêu Sơn đã điên cuồng đối với Nhã Phi và Tiểu Y Tiên. Mặc dù Nhã Phi có bầu nhưng xét về mực độ ham muốn so với Tiểu Y Tiên còn mau hơn. Cuối cùng thì trong ngày hôm qua cũng là ngày đầu tiên sau nhiều ngày chịu đựng hắn thành công phun ra tinh nguyên đến mức cây côn thịt hoàn toàn mềm xuống.
Tiêu Sơn thấy được hai nữ nhân lười biến còn không có ý dậy mà nói thì cười khổ lắc lắc đầu. Hắn vội vàng tỉnh dậy vươn vai một cái. Sau đó đứng phía dưới đất, trên thân mình hắn xuất hiện một con rồng nước đem thân thể hoàn toàn tắm rửa sạch sẽ. Sau đó rồng nước phóng ra ngoài cửa xổ rồi bốc hơi ra ngoài không khí.
Tiêu Sơn mặc một bộ áo da màu đỏ để hở ngực trần. Hắn đẩy cánh cửa ra thì thấy được hai tì nữ đang đứng ở cửa. Thấy được Tiêu Sơn thì khuôn mặt hai vị tì nữ này trở nên ửng đỏ. Tiêu Sơn cong miệng lên, hắn bình đạm nói: “Để cho hai vị phu nhân nghỉ ngơi một chút. Khi nào các nàng dậy thì các ngươi nấu thứ gì bổ dưỡng cho các nàng một chút. Đúng rồi sau khi các nàng tỉnh dậy thì nhớ nấu nước nóng cho họ tắm rửa!?”
Hai tỳ nữ khom mình lại cúi người nó: “Vâng cô gia!”
Tiêu Sơn mỉm cười gật đầu. Ngay sau đó Tiêu Sơn tiến về phía phòng mẫu thân hắn Tiêu Yến. Ai ngờ Tiêu Yến dường như đã trở sẵn hắn trong phòng. Ngoài ra nàng còn nấu thêm rất nhiều thức ăn có tính chất tráng dương nữa làm cho hắn dở khóc dở cười. Ở đó cũng còn có cả Thanh Lân. Đối với tiểu thiếu nữ này, mẫu thân hắn cũng vô cùng yêu thích.
Hắn cũng nhớ đến mẫu thân hắn tu luyện còn thuộc đấu khí. Lần này thì thế lực hắn đã mạnh lên rồi vậy cũng không cần lo lắng nữa. Đợi một thời gian nữa để cho Tiểu Y Tiên giúp nàng tẩy tủy phạt mạch sau đó chọn công pháp tu chân thật tốt cho nàng là ổn. Suy nghĩ xong những vấn đề này thì Tiêu Sơn rời đi phòng Tiêu Yên. Kế đó hắ muốn đến gặp mấy vị trưởng lão một phen.
Không ngờ sau ngày hôm qua điên cuồng mà Nhã Phi vẫn có thể đến sớm như vậy. Do cuộc họp ngày hôm qua bị cắt đứt nên hôm nay họp lại. Tiêu Sơn tiến vào phía bên trong cũng không có binh lính hộ vệ nào dám ngăn cản hắn cả. Lúc này Nhã Phi đang ngồi gần kế bên một lão già mặc áo xám. Ở phía trong này cũng có khoảng gần chục lão già khác.
Lúc này, Nhã Phi đưa một cuốn sổ xách nói: “Đại trưởng lão! Người xem, đây là tài liệu về những sản phẩm chúng ta đã bán được trong tháng này. Mời ngài xem qua!”
Lão già áo hoa cầm lấy quyển sổ đang định xem thì thấy một thanh niên tuấn tú ăn mặc có chút kỳ dị bước về phía trong. Thấy được thanh niên này thì mấy người nhanh chóng đứng dậy cười một cách thân thiện: “Tiêu Sơn thiếu gia…”
Tiêu Sơn mỉm cười nói: “Các vị trưởng lão! Ta không làm phiền các vị đấy chứ!?”
Mấy lão già vội nhanh chóng đáp lại: “Không có, không có…”
Trong căn phòng rộng lớn này có một chiếc bàn hình dẹp kéo dài mà vị trí đầu là của đại trưởng lão. Ngoài ra Tiêu Sơn phát hiện được một nam nhân trung tuổi có chút lớn tuổi cũng có vị trí cực kỳ quan trọng. Người này hiển nhiên là tộc trưởng gia tộc Mễ Đặc Nhĩ. Tuy nhiên xét về quyền hạn thì gia tộc Mễ Đặc Nhĩ phần lớn nằm trong tay đại trưởng lão. Hiện nay đứng thứ hai về quyền hành là Nhã Phi sau đó mới đến vị tộc trưởng này.
Nhã Phi mỉm cười hướng về phía hắn nói: “Phu quân, sao chàng lại đến đây!?”
Tiêu Sơn tiến về phía Nhã Phi. Bàn tay hắn đưa lên sờ mặt nàng, trong con mắt tràn đầy yêu thương nói: “Đến thăm nàng thôi! Đúng rồi, Tiên Nhi, nàng ta chưa dậy hay sao!?”
Nghe được lời này thì Nhã Phi cười hì hì nói: “Muội muội còn giống như một con mèo lười đang rúc trong chăn a!”
Tiêu Sơn nhún nhún vai, hắn dùng ngón chỏ gãi gãi sống mũi rồi mỉm cười. Sau đó ánh mắt hắn quét về phía đám người trưởng lão nói: “Các vị trưởng lão ngồi xuống đi. Nhân đây, ta cũng có chuyện bàn bạc với mọi người…”
“A” Đại trưởng lão vội vàng hô mấy thị nữ nhanh chóng đem một chiếc ghế cho Tiêu Sơn. Tiêu Sơn trực tiếp ngồi ngay bên cạnh Nhã Phi do một vị trưởng lão nhường ghế. Hắn lúc này mới ngồi lên vị trí ghế ngồi vào trong bàn. Hiện giờ vị trí Tiêu Sơn trong gia tộc Mễ Đặc Nhĩ quả thực có chút nhạy cảm là người tham gia nhưng cũng lại là ngoại tộc. Bất quá người này lại mang đến những món lợi khổng lồ cho gia tộc Mễ Đặc Nhĩ.
Tiêu Sơn hắn cầm lấy giấy bút sau đó bắt đầu nói ra mấy vấn đề khác. Hiện giờ gia tộc Mễ Đặc Nhĩ cũng chỉ có ba món đồ đặc biệt bán ra mà thôi. Lần này hiển nhiên Tiêu Sơn nói đến mấy món đồ độc đáo hơn nhiều. Hắn vẽ ra rất nhiều thứ. Hiển nhiên bây giờ gia tộc đã có thực lực mạnh mẽ nên hắn cũng không có ngại mà bắt đầu tung ra mấy thứ này.
Có rất nhiều thứ hắn đưa ra như: “bút kẻ lông mày, son môi, phấn hồng…” đây vốn là một số vật dụng cực kỳ quan trọng với nữ nhân. Ngoài ra hắn còn nói đến một số thức khác giống như các môn thể thao. Mà một trong các môn thể thao hiển nhiên là bóng đá. Bóng đá yêu cầu như thế nào thì hắn cũng miêu tả cực kỳ chi tiết. Sau đó hắn còn nói đến vấn đề cá cược v.v…
Nghe được mấy thứ này thì nhất thời mấy người đều nhìn nhau. Có người suy nghĩ, có người trầm ngâm rồi có người kinh hãi. Họ không nghĩ được những ý tưởng này lại xuất phát từ một thanh niên chỉ có mười sáu, mười bảy tuổi. Tiêu Sơn cực kỳ vô liêm sỉ cộp luôn con dấu bản quyền trên đó trong khi tại dị giới không có mấy môn này.
Tuy nhiên khi nhắc đến vật liệu làm quả bóng thì tất cả đều rơi vào trầm tư. Chính Tiêu Sơn cũng thở ra một hơi nói: “Làm thế nào để làm một quả bóng phù hợp với thực lực của tuyển tủ. Ngoài ra còn đảm bảo cho quả bóng không quá nặng cũng không quá cứng…” Tiêu Sơn nghĩ đến rất nhiều vấn đề nhưng hắn chưa từng nghĩ đến cái vấn đề này. Nói đến đây Tiêu Sơn khe khẽ thở dài một hơi.
Nghe được lời này thì Nhã Phi cũng suy nghĩ một chút thì đột nhiên nói: “Nếu như dùng da của nhị giai ma thú Thạch Đầu Tê Giác làm quả bóng sẽ không có vấn đề gì?” Nhất thời mọi người nghe được đến Thạch Đầu Tê Giác thì ngạc nhiên. Loại ma thú này vốn là ma thú nhị giai nhưng da của nó cực kỳ rắn chắc. Ngay cả đấu sư cùng đẳng cấp của nó cũng rất khó phá được da của nó. Ngoài ra, da của Thạch Đầu Tê Giac rất dai và bền thường được dùng làm áo giáp nhẹ hiển nhiên nếu như dùng nó làm quả bóng cũng không phải không thể. Tuy nhiên có chút hơi lãng phí mà thôi.
Tiêu Sơn nghe thấy thế thì gật đầu mỉm cười. Hắn đồng ý nói: “Da của Thạch Đầu Tê Giác cũng không phải là quá đắt đỏ. Một quả bóng cũng yêu cầu không nhiều lượng da của Thạch Đầu Tê Giác. Nếu như chúng ta dùng nó làm bóng cũng có thể. Tuy nhiên lần này lợi ích ta muốn năm phần trong đó. Chia lời cho hoàng tộc Gia Mã một phần, các vị chiếm bốn phần. Thế nào?”
Tiêu Sơn quét ánh mắt về phía đám lão già. Mấy lão già nhìn về phía nhau. Mặc dù mấy lão già có chút lòng tham trong mấy việc này nhưng mấy lão đều hiểu tình trạng Tiêu Sơn lúc này không phải như xưa. Thực lực của hắn cực kỳ mạnh mẽ hoàn toàn đủ thay đổi hoàng gia Gia Mã. Lão già mặc áo xám mỉm cười nói: “A, a, a… Tiêu Sơn, tiểu chất đã có ý như thế thì chúng ta cứ quyết định như vậy đi. Tiểu chất năm, chúng ta bốn, hoàng thất một điều này cực kỳ hợ lý. Không có gì không ổn cả!”
Tiêu Sơn mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu. Hắn nhìn về phía Nhã Phi nói: “Như vậy đi toàn bộ lợi tức mà ta nhận được sẽ do đại phu nhân của ta là Nhã Phi làm chủ. Nàng có toàn quyền quyết định đối với năm phần này. Bất cứ chuyện gì liên quan tới quyết định cần phải làm gì sẽ do nàng quyết định!”
Đôi mắt xinh đẹp Nhã Phi chớp chớp, nàng tò mò nhìn về phía Tiêu Sơn hỏi: “Phu quân, vậy thiếp sẽ đứng trên danh nghĩa giúp nàng bảo quản tốt năm phần lợi tức này!”
Mấy trưởng lão thầm thở trong lòng: “Nữ bất trung lưu a!” Mấy đại trưởng lão đều nhìn về phía Nhã Phi và Tiêu Sơn thấy được hai người tình chàng ý thiếp quả thực có cảm giác khó nói. Cả hội nghị lúc này sặc mùi tình ái.
Thấy được cảnh này vị đại trưởng lão Đằng Sơn vội vàng đưa nắm tay lên miệng sau đó giả làm ho khan vài tiếng: “Khụ, khụ…” đến lúc đó hai người mới tách nhau khỏi cái tình trạng yêu thương đắm đuối. Sau đó Đằng Sơn vội vàng nói: “Đã đến giờ nghỉ chưa? Tiêu Sơn tiểu chất, nếu như tiểu chất không chê vậy cùng chúng ta dùng bữa?”
Tiêu Sơn nghe thấy vậy thì nhẹ nhàng gật đầu. Mọi người sau khi ăn xong thì đều tập trung lại với nhau. Duy chỉ có đám người do ma thú hóa hình từ chối lời mời của đại trưởng lão. Ngoài ra, Hải Ba Đông cũng khá thích tập hợp với đám người ma thú cùng với nhau bàn bạc nói chuyện. Tiêu Sơn xem ra cường giả cùng với cường giả có lắm thứ cần phải bàn bạc.
Sau khi bữa trưa kết thúc đến buổi chiều hắn dẫn theo Tiểu Y Tiên, Nhã Phi ngoài ra còn có Thanh Lân đi dạo phố trong đế đô. Đám người người trong thành thị đối với Tiêu Sơn có thể đi cùng ba mỹ nhân như vậy thì đếu nghiến răng nghiến lợi ghen tức. Quả thực khiến cho Tiêu Sơn cảm giác được có rất nhiều ánh mắt đang quét xem về phía hắn. Trong những con mắt đó đều là một ngọn lửa của sự ghen tuông. Hiển nhiên cũng có một số ánh mắt khen ngợi sự tuấn tú của Tiêu Sơn khiến hắn đắc ý không ngớt.
Tiêu Sơn quay sang nhìn về phía hai người Nhã Phi và Tiểu Y Tiên bên cạnh nói: “Sách, sách… Xem ra hai lão bà của ta hình như cũng được rất nhiều nam nhân ái mộ a!?”
Tiểu Y Tiên quát ánh mắt về phía đám nam nhân đang chăm chú nhìn về phía mình thì lạnh giọng nói: “Thiếp chỉ cần chàng nhìn là đủ rồi! Hừm. hừm… nếu như họ nhàm chán như vậy ta không ngại giáo huấn cặp mắt của họ biết ngoan ngoãn một chút!”
“Sách, sách…” Nhã Phi nở một nụ cười phong hoa tuyết nguyệt cực kỳ xinh đẹp. Ánh mắt quét về phía Tiểu Y Tiên nói: “Xem ra muội muội đối với phu quân không tệ a!”
Thấy hai người chuẩn bị đấu khẩu thì Tiêu Sơn lắc lắc đầu cười khổ. Hắn đạm mạc nói: “Thế nào mà lại không có tên nào gây sự a!?” Ba người Tiểu Y Tiên, Thanh Lân cùng Nhã Phi đều nhìn về phía Tiêu Sơn, trong đôi mắt họ đều hiện lên vẻ mờ mịt. Tiêu Sơn cười khổ nói: “Các nàng đừng nhìn ta như vậy có được không? Ý ta nói là trong mấy tình huống này hay xuất hiện một tên thiếu gia ăn chơi hay lưu manh gì đó? Cụ thể vì thấy được ta đi cùng các mỹ nữ mà muốn lên chặn đường sau đó tất nhiên là ta sẽ anh hùng cứu mỹ nhân rồi? Các nàng không thấy cốt truyện như vây là rất hay hay sao?” Nghe được mấy lời này thì đám người Nhã Phi đều bĩu môi khinh bỉ nhìn về phía hắn.
Buổi chiều đi dạo cũng không có gì bất ngờ xảy ra cả. Họ cũng không có gặp phải cái tình trạng có tên nào đó sắm vai nhân vật phản diện chặn đường đám người Tiêu Sơn để cho hắn làm anh hùng ra oai cả.
Trời trở về chiều, bốn người trở lại gia tộc Mễ Đặc Nhĩ… Khi hắn trở lại phòng thì một thị nữ đến thông báo hắn có tiểu thư Nạp Lan gia Nạp Lan Yên Nhiên cầu kiến. Tiêu Sơn biết rõ chuyện gì. Lần này Nạp Lan Yên Nhiên đến đây hiển nhiên là muốn mời hắn đi chữa cho gia gia nàng.
Ở trong một căn phòng khá lớn được thiết kế theo kiểu châu Âu cổ đại. Đám người gồm Nạp Lan Yên Nhiên, Tiêu Sơn, Tiểu Y Tiên, Nhã Phi cùng một vài thị nữ ở trong căn phòng này. Thanh Lân đã trở về phòng. Vài thị nữ rất cẩn thận cho mọi người châm chà.
Vừa rồi, Nạp Lan Yên Nhiên cực kỳ ngac nhiên khi Tiêu Sơn đỡ Nhã Phi xuống phía dưới ngồi. Tình cảm hai người hết sức thân mật. Trong khi rõ ràng thê tử của hắn là Tiểu Y Tiên không hề ghen chút nào. Nhã Phi trực tiếp ngồi xuống phía dưới ghế.
Nhìn về phía Nạp Lan Yên Nhiên mặc một thân y phục màu hồng xinh đẹp, Nhã Phi mỉm cười lên tiếng hỏi: “Tiểu thư Nạp Lan, không biết tiểu thư tìm đến phu quân của ta có việc gì!?”
Nghe được những lời này của Nhã Phi thì cả khuôn mặt Nạp Lan Yên Nhiên trở nên đờ đẫn. Nàng mở lớn con mắt nhìn về phía ba người Tiêu Sơn. Sau khi hít một hơi khí lạnh rồi thở ra, nàng mới tiếp tục nói: “Thì ra tiên sinh là phu quân của Nhã Phi. Tiên sinh, chúng ta từng gặp nhau ở đâu rồi không?”
Nhã Phi cau mày lại nhìn về phía Nạp Lan Yên Nhiên, trong ánh mắt chưa đầy phòng bị. Ngay cả Tiểu Y Tiên cũng là như vậy. Tiêu Sơn nhìn về phía Nạp Lan Yên Nhiên thì cau mày lại. Hắn biết không sớm thì muộn nàng cũng sẽ phát hiện được. Qua hơn hai năm thì hắn đã biến đổi rất nhiều nhưng có vài nét vẫn giống. Mặc dù khí chất thay đổi, khuôn mặt trở nên đẹp hơn nhưng hắn vẫn có vài nét khắc sâu trong lòng Nạp Lan Yên Nhiên.
Tiêu Sơn thở dài ra một hơi sau đó nói: “Không sai? Tên của ta là Tiêu Sơn!”
Nạp Lan Yên Nhiên nghe được mấy lời này thì hoàn toàn kinh hãi. Nàng mở miệng lớn, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Tiêu Sơn. Sau đó nàng cúi đầu cố gắng hít một hơi thật sâu rồi thở ra. Khi nàng ngẩng đầu lên thì phát hiện được ánh mắt hắn đang đạm mạc nhìn nàng. Nạp Lan Yên Nhiên có chút khổ sở nói ra: “Ngươi quả nhiên là hắn!”
Tiêu Sơn nhún nhún vai nói: “Tiểu thư Nạp Lan, nếu như ngươi đã biết được thân phận của ta. Vậy ngươi sẽ làm gì đây!?”
Nạp Lan Yên Nhiên ngẩn người, nàng cũng không biết phải nói tiếp với hắn như thế nào. Nạp Lan Yên Nhiên cắn hai hàm răng nói: “Tiêu Sơn, lần đó là ta làm sai! Chuyện đi Tiêu gia từ hôn hoàn toàn do ta tự chủ ý. Chuyện này không liên quan gì tới gia gia và gia tộc Nạp Lan cả. Nạp Lan Yên Nhiên tự làm tự chịu. Nếu như ngươi muốn trừng phạt chỉ cần nhắm đến ta là đủ rồi. Một mình Nạp Lan Yên Nhiên ta sẽ đứng ra gánh chịu hết thảy lỗi lầm. Chỉ cần ngươi chịu chữa trị cho gia gia ta là được!”
Tiêu Sơn nghe được mấy lời này thì khóe miệng cong lên. Hắn trầm ngâm cũng không biết nói sao cho phải. Ánh mắt quay về phía Nhã Phi thì Nhã Phi chỉ nhìn về phía hắn một cái. Sau đó hắn lại quay đầu nhìn về phía Tiểu Y Tiên một cái thì Tiểu Y Tiên cũng nhìn về phía hắn một cái. Bàn tay của hắn một để khoanh trước ngực, một cầm vào cằm mình, bộ dạng tỏ ra suy ngẫm.
Nạp Lan Yên Nhiên hai tay nắm chặt, trên cả hai tay đều chứa đầy mồ hôi. Nàng đang chờ đợi cuối cùng Tiêu Sơn sẽ đáp lai lời nàng hay là không. Bất chợt hắn đột nhiên gật đầu: “Được thôi!”
“A” Nạp Lan Yên Nhiên cực kỳ ngạc nhiên. Nàng cứ nghĩ hắn sẽ từ chối chữa trị cho gia gia nàng. Khuôn mặt nàng trở nên mừng rỡ, nàng nhìn về phía Tiêu Sơn hỏi: “Thật sự! Ngươi sẽ thật sự chữa trị cho gia gia ta!?”
“Tất nhiên” Tiêu Sơn cười lạnh nói ra: “Nhưng ta có điều kiện!?”
Nạp Lan Yên Nhiên hít một hơi, đôi mắt xinh đẹp của nàng nhìn về phía Tiêu Sơn nói: “Ngươi có điều kiện gì cứ nói? Nạp Lan gia tộc chúng ta sẽ tận lực đáp ứng. Dù là đan dược cao cấp ta cũng có thể lấy cho ngươi!?”
Tiêu Sơn nhún nhún vai, hắn cười lạnh nói: “Ngươi nghĩ đan dược ta cần thì Cổ Hà, hắn có sao? Một luyện dược sư cấp sáu luyện chế ra được cấp bảy đan dược, cấp tám đan dược hay cấp chín đan dược hay sao?”
Nghe được lời này thì Nạp Lan Yên Nhiên ngẩn người ra. Lời này Tiêu Sơn nói hoàn toàn là sự thực. Với thân phận của hắn thì quả thực không coi trọng mấy món đồ đó. Toàn thân Nạp Lan Yên Nhiên run lên sau đó nàng nói: “Xin ngươi hãy cứu gia gia ta, bất cứ việc gì ta cũng có thể đáp ứng ngươi!?”
Tiêu Sơn hơi ngẩn ra mỉm cười nói: “Bất cứ việc gì!?”
Nạp Lan Yên Nhiên cắn răng nói: “Đúng vậy! Là bất cứ việc gì!”
Khóe miệng Tiêu Sơn cong lên. Đôi mắt hắn cực kỳ dâm đãng nhìn về phía Nạp Lan Yên Nhiên. Hắn cười dâm đãng nói: “Vậy thì ta muốn ngươi làm tính nô của ta!”
Nghe được lời này nhất thời mọi người ở đây đều há hốc mồm. Ngay cả thị nữ cũng không ngoại lệ. Moi người còn tưởng mình nghe lầm. Nạp Lan Yên Nhiên ngẩn ra sau đó vẻ mặt nàng trở nên cực kỳ tức giận. Hắn lại muốn nàng làm tính nô của hắn mà không phải phu nhân gì đó. Nàng đường đường là thiếu tông chủ Vân Lam tông mà lại bị ép đi làm tính nô. Nếu nàng trở thành tính nô của hắn thì hoàn toàn vứt đi mặt mũi Nạp Lan gia cùng với Vân Lam tông ở đế quốc Gia Mã.
Giọng nàng phát ra run run vì tức giận: “Ngươi… ngươi muốn ta làm tính nô của ngươi!?”
Tiêu Sơn nhún nhún vai mỉm cười nói: “Không sai! Ngươi nghe không nhầm. Là tính nô mà không phải tiểu thiếp gì đó. Ngươi sẽ không có bất cứ danh phận gì cả. Ngày ngày ngươi sẽ bị ta chơi qua. Sách, sách… ta rất muốn biết cảm giác đút vào trong người thiếu chủ Vân Lam tông so với người khác có gì khác nhau hay không? Rất muốn biết cái mông của thiếu chủ Vân Lam tông so với người khác có gí khác hay không? Muốn nghe được tiếng rên rỉ của thiếu chủ Vân Lam tông có dâm đãng hơn nữ nhân khác hay không? Nghĩ đến ta đã không kìm được lòng rồi!” Hắn híp mắt nhìn về phía Nạp Lan Yên Nhiên.
Nạp Lan Yên Nhiên nghe thấy vậy thì cực kỳ tức giận. Bộ ngực mới lớn của nàng liên tục phập phùng. Nàng chưa bao giờ gặp phải loại người đê tiện và vô sỉ đến như vậy. Nàng hít một hơi, ánh mắt căm tức nhìn vè phía hắn, làn da đỏ bừng vì tức giận. Thấy một bộ dạng nhàn nhã của hắn thì Nạp Lan Yên Nhiên cố gắng nén giận lại. Hiện giờ nếu như hắn muốn thì tùy tiện một câu nói hoàn toàn có thể diệt Vân Lam tông, nàng đang đứng ở thế yếu.
Nạp Lan Yên Nhiên lạnh lùng nói: “Xin thứ lỗi, việc này ta không thể quyết định được! Việc này liên quan tới mặt mũi của Nạp Lan gia ta đồng cũng là mặt mũi của Vân Lam tông. Ta không thể tự ý quyết định được…”
“Hắc, hắc…” Tiêu Sơn cười cực kỳ dâm đãng, hắn vòng tay qua hai bên đep Tiểu Y Tiên và Nhã Phi ôm vào sau đó nhìn về phía Nạp Lan Yên Nhiên nói: “Tiểu thư Nạp Lan. Ta chỉ muốn cô hãy trả lời sớm cho ta. Kịch độc của gia gia cô chữa trị sớm một ngày thì hay ngày ấy. Cô nên suy nghĩ kỹ. Ngoài ra Vân Lam tông cũng chỉ có một đấu hoàng, tiền tông chủ Vân Sơn thì không biết ra sao? Có lẽ đã tiến vào đấu tông đi! Nếu như ta mang theo một đấu tông, bốn đấu hoàng cao cấp. Ta rất muốn biết Vân Lam tông sẽ trụ được trong bao lâu a!”
Hoàn toàn là uy hiếp tới mức trắng trợn. Nạp Lan Yên Nhiên cắn răng nhìn về phía Tiêu Sơn nói: “Ngươi… ngươi đang uy hiếp ta sao!?”
Tiêu Sơn nhún nhún vai mỉm cười nói: “Cứ cho là như thế đi!” Hắn nhìn về phía Nạp Lan Yên Nhiên đầy dâm đãng nói: “Ta rất muốn biết mùi vị của vị thiếu tông chủ Vân Lam tông có khác gì so với nữ nhân khác không? Hẳn là rất tiêu hồn a! Sách, sách… nàng yên tâm đi tiền vốn của ta rất lớn a. Ta đảm bảo nàng sẽ cảm nhận được dục tiên dục tử. Đến khi đó nàng ngày ngày còn muốn ta cầu xin chơi nàng kia!” Tiêu Sơn giang rộng hai tay lạnh nhạt nói: “Vận mệnh Nạp Lan gia, gia gia nàng cùng với Vân Lam tông hoàn toàn phụ thuộc vào tay nàng? Ta rất muốn biết nàng sẽ lựa chọn bản thân nàng còn là họ đây?”
Hoàn toàn sỉ nhục đến cùng cực, hai bàn tay Nạp Lan Yên Nhiên bấm vào nhau thấy máu. Hai mắt Nạp Lan Yên Nhiên đỏ bừng chứa đầy tơ máu nhìn về phía Tiêu Sơn nói: “Được, ta đồng ý với ngươi. Chỉ cần ngươi chữa trị cho gia gia ta đồng thời bỏ qua cho Nạp Lan gia và Vân Lam tông, ta sẽ trở thành tính nô của ngươi…” Những lời nói này Nạp Lan Yên Nhiên dường như gằn ra từng chữ một.
Tiêu Sơn mỉm cười nói: “Không hối hận!”
Nạp Lan Yên Nhiên cắn răng sau đó lạnh lùng nói: “Nạp Lan Yên Nhiên ta từng quyết định việc gì tuyệt đối sẽ không hối hận. Nếu như ngươi không tin ta có thể thề! Nạp Lan…”
“Hahahaha…” Bất chợt Tiêu Sơn phá lên cười. Nạp Lan Yên Nhiên đang muốn thề thì hoàn toàn bị tiếng cười cắt đứt. Hắn phì cười nhìn về phía Nạp Lan Yên Nhiên. Bất chợt hắn cảm giác được eo đau nói, vẻ mặt hắn ngừng lại thở ra một hơi: “Hà…” Ánh mắt hắn quét về phía Tiểu Y Tiên và Nhã Phi bên cạnh.
Nhã Phi che miệng cười khanh khách nói: “Tiểu thư Nạp Lan Yên Nhiên, nãy giờ phu quân ta chỉ đùa với ngươi thôi. Ngươi đừng cho là thật. Vừa rồi phu quân ta chỉ muốn thử ngươi một chú mà thôi!” Nói xong ánh mắt nàng trừng về phía Tiêu Sơn cảnh cáo hắn. Nàng lạnh lùng nói: “Cho hắn mười lá gan hắn cũng không dám đi ra ngoài tìm nữ nhân khác!”
Nạp Lan Yên Nhiên hoàn toàn kinh ngạc, con mắt nàng tỏ ra mờ mịt không hiểu được chuyện gì. Tiêu Sơn thở ra một hơi, hắn bất đắc dĩ nhún nhún vai nói: “Đúng là như thế? Ở nhà ta đã có hai bình dấm chua di động rồi. Nếu như ta còn dám kiếm thêm lão bà nữa chắc hẳn khó mà sống được!”
Tiểu Y Tiên ở bên cạnh lạnh lùng nói: “Coi như chàng thức thời!”
Tiêu Sơn cười khổ nói: “mặc dù tiểu thư rất đẹp nhưng ta vẫn yêu quý mạng sống của mình hơn a! Nói chung là, tiểu thư cứ trở về đi. Tối nay ta sẽ tới nhà bái phỏng!? Còn cái vụ điều kiện gì đó thì chúng ta sẽ suy nghĩ yêu cầu tiểu thư sau. Tất nhiên chúng ta cũng sẽ không đòi hỏi quá đáng khiến cho tiểu thư và Nạp Lan gia ngươi cảm thấy khó xử!”
Hiện giờ Nạp Lan Yên Nhiên hoàn toàn rõ chuyện gì xảy ra. Vừa xấu hổ lại vừa tức giận, tuy nhiên khi đứng trước thành niên này thì nàng không biết phải làm như thế nào. Sau khi trò truyện qua loa thì nàng vội vội vàng vàng xin phép ra về. Ngay cả để cho ba người đi tiễn cũng không cần.
Nạp Lan Yên Nhiên đi khỏi phủ gia tộc Mễ Đặc Nhĩ thì hai má nàng trở nên đỏ ửng. Nàng ngước nhìn về phía phủ gia tộc Mễ Đặc Nhĩ thì vừa thẹn lại vừa xấu hổ. Nàng cũng không biết mình phải làm sao cho đúng. Nàng nhỏ nhẹ nói: “Tên đó thật đáng ghét, lại dám đùa bỡn ta!... Xem ra hắn cũng không quá xấu a!” Sau đó đi được một đoạn thì Nạp Lan Yên Nhiên lại thở dài ra một hơi nói: “Hắn đã có thê tử sao ta có thể nghĩ lung tung được!” Nạp Lan Yên Nhiên lắc lắc đầu. Hai người bên cạnh Tiêu Sơn, nàng sợ tuyệt đối so với nàng không kém chút nào kể cả về thân phận lẫn gia thế cùng tư sắc, khí chất. Nàng cũng sợ rằng khi nàng đi từ hôn nàng đã để lại ấn tượng xấu đối với hắn.
Tiêu Sơn đứng ở cửa chống hai tay vào eo thở dài ra một hơi. Tiểu Y Tiên mỉm cười nhìn về phía hắn nói: “Phu quân, xem ra phu quân đối với nữ nhân rất biết cách lấy lòng a! Có lẽ không sớm thì muộn tiểu thư Nạp Lan cũng trở thành tỷ muội của chúng ta!?”
Nhã Phi che miệng đồng ý với ý kiến Tiểu Y Tiên nói: “Muội muội, muội nói phải. Có lẽ không sớm thì muộn chúng ta có thêm tỷ muội a. Thủ đoạn phu quân thực sự là rất cao a!”
“Hà…” Quay người lại nhìn về phía hai người, ánh mắt hiện lên sự cảnh cáo nói: “Hai vị lão bà a! Các nàng cũng không thể nói như vậy được. Dù có chọn nữ nhân nào đi nữa thì chắc chắn ta cũng không chọn nàng ta. Ngoài ra, ta cũng có hai nàng là quá đủ rồi. Ta làm sao có thể tham lam. Nữ nhân thì chọn nam nhân có tài tất nhiên ta cũng có nguyên tắc khi chọn thê tử a. Thê tử ta không cần xinh đẹp chỉ cần nàng không xấu đồng thời dám cùng ta đi ăn xin là được!”
Hiển nhiên Nhã Phi và Tiểu Y Tiên đều biết hắn nói đến cái gì. Hai nàng nhất thời nhìn nhau mỉm cười. Hai nàng xem ra trượng phu của họ cũng không phải xấu. Từ trước đến giờ hắn cũng không có ăn quàng. Hắn là kèm háo sắc, hoa tâm nhưng đồng thời lại là người đàn ông tốt.
Tiêu Sơn nhìn thấy hai vị phu nhân của mình thì nói lẩm bẩm trong lòng: “Hài… tuy vậy vẫn phải công nhận cưỡng bức, hiếp dâm thiếu tông chủ của Vân Lam tông hẳn sẽ rất phê đi. Cái miệng đó mà ngậm lấy cây côn thịt của mình thì cảm giác dục tiên dục tử thôi rồi! Nhất là âm thanh dâm đãng rên rỉ từ đôi môi đỏ mọng hồng hào đó phát ra. Hài… tốt nhất vẫn là người tình ta nguyện a!”
Chớp chớp đôi mắt nhìn về phía Nhã Phi nói: “Đúng rồi, Nhã Phi. Nàng có biết hay không gia tộc Nạp Lan có đồ gì để chúng ta có thể lấy!?”
Nhã Phi hiển nhiên hiểu được mấy món đồ mà Tiêu Sơn thu thập. Đối với mấy món đồ này nàng có chút hiếu kỹ. Đột nhiên nàng nhớ đến một thứ sau đó nhìn về phía Tiêu Sơn nói: “Phu quân, có một món đồ hiển nhiên chàng đối với nó chắc chắn có hứng thú!?”
Tiêu Sơn chớp chớp đôi mắt tò mò hỏi: “Thứ gì vậy!?”
Nhã Phi mỉm cười đáp lại: “Thất Huyễn Thanh Linh Tiên. Loài thực vật này khá kỳ dị, loại rễ cây của thực vật này, có thể đề luyện ra một loại vật chất lỏng cực kỳ huyền ảo, mà loại vật chất này, đó là dược vật hồi phục linh hồn lực lượng tốt nhất.”
Tiêu Sơn nghe được thứ này thì mỉm cười nói: “Thật sự như vậy!?”
Nhã Phi cười khanh khách nói: “Phu quân, ta biết ngươi đối với thứ này có hứng thú mà!”
Tiêu Sơn nhún nhún vai nói: “Thứ này ta cầm chắc rồi!”
Nhã Phi cười nhìn về phía hắn: “Phu quân, thiếp cảnh báo chàng nga! Gần đây đã có rất nhiều luyện dược sư đi thử, đáng tiếc, đều là đều thất bài không có ngoại lệ. Nếu như chàng không chữa trị tốt cho Nạp Lan lão gia tử, đến lúc đó mặt mũi cũng khó mà thu hồi!”
“Lần trước người Nạp Lan gia có tìm thiếp, muốn thiếp cho phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ chúng ta hỗ trợ tuyên truyền một chút, xem một chút có thể tìm kiếm được luyện dược sư có dị hỏa hay không. Dù sao chuyện trong gia tộc chàng, Nạp Lan lão gia tử cũng không có quan hệ quá lớn, thậm chí ở phía sau, còn lại là nổi giận đem Nạp Lan Yên Nhiên đuổi ra khỏi cửa vài lần, mặc dù cái này cũng không phải mãi mãi...”
Tiêu Sơ cau mày sau đó gật đầu hắn nhìn sang Tiểu Y Tiên nói: “Tiên Nhi, vậy thì lần này chúng ta đến tìm lão gia hỏa này quen biết một chút đi. Tu vi nàng cũng cần phải khôi phục!” Nghe được lời này thì Tiểu Y Tiên gật đầu. Nhã Phi có vài phần tò mò về những lời này nhưng cũng không có tiện lên tiếng dò hỏi.