Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 341: Vân Vận rời đi, ý đồ nhắm vào Vân Vận

Tại bữa trưa của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ, trong một căn phòng khá lớn...

 

Một thanh niên với mái tóc bạch kim ngơ ngác nhìn về phía đám thức ăn ở trên bàn lớn. Mọi người đều quây quần xung quanh chiếc bàn lớn này. Tuy nhiên ở đây cũng chỉ có duy nhất hắn là một nam nhân mà thôi. Một nữ nhân có chút lớn tuổi mặc y phục màu xanh nhạt có hoa văn lớn tuổi nhất thì đang mỉm cười nhìn về phía đám nữ nhân trung quanh. Một thiếu phụ cực kỳ xinh đẹp mặc y phục màu đỏ với cái bụng bầu khá lớn, bàn tay của nàng vuốt ve trên cái bụng khá lớn. Một nữ nhân xinh đẹp khoảng mười bảy, mười tám mặc y phục màu trắng cả người toát lên vẻ thanh khiết tuy nhiên khuôn mặt của nàng đang phụng phịu và khó chịu. Một nữ nhân khác cũng khá xinh đẹp toát ra khí chất lành lạnh mặc y phục màu xanh làm, khuôn mặt của nàng có chút đăm chiêu và khó chịu. Một nữ nhân khác khá là thành thục mặc một thân quần áo màu vàng xinh đẹp, trên người nàng toát ra khí chất cao quý. Một nữ nhân khác mặc y phục màu tím xinh đẹp đến mê người, nàng chính là người đẹp nhất ở đây, ánh mắt nàng quan sát một chút đám người ở đây thì trên khuôn mặt của nàng xuất hiện một nụ cười tự tin.

 

Bàn tay của thiếu phụ mặc y phục màu xanh đưa lên bàn hẩy hẩy nói: "Mọi người ăn cơm đi!"

 

Người thanh niên đưa tay lên cấm chiếc đũa sau đó gắp một miếng thật to vào bát của thiếu phụ nói: "Nương, thứ này người thích nhất. Người cũng ăn nhiều một chút!"

 

Trên khuôn mặt thiếu phụ xuất hiện một nụ cười bình thản nói: "Sơn Nhi, ngươi thật tốt không hổ do chính mẫu thân sinh ra a!"

 

Thấy được thiếu phụ mở miệng khen người thanh niên kia thì đám người nữ nhân này cũng rối rít cầm lấy chiếc đũa tranh nhau gắp vào cho thiếu phụ. Thiếu phụ cười phẩy phẩy tay nói: "Được rồi, không cần như vậy! Sau này chúng ta đều là người nhà cũng không cần khách khí. Các con cũng ăn nhiều một chút!" Nói đến đây nàng quay về phía Vân Vận mỉm cười nói: "Vân Vận muội muội... à không... bây giờ nương phải gọi ngươi là Vận Nhi mới đúng. Vận Nhi, ngày hôm qua hẳn con rất mệt mỏi. Con cũng nên ăn nhiều một chút!" Khuôn mặt thiếu phụ cười như hóa cầm lấy một món cá gắp vào trong bát của Vân Vận.

 

Hai má Vân Vận đỏ ửng như ứ màu sau đó nàng ngước nhìn về phía Tiêu Yến mà lắp bắp: "Cảm... cảm ơn!" Tiêu Yến chỉ mỉm cười nhẹ nhẹ mà gật đầu.

 

Người thanh niên có mái tóc bạch kim đưa đũa ra gắp lấy một món thức ăn vào trong bát của Nhã Phi. Hắn mỉm cười, trong nụ cười tràn ngập yêu thương hướng về phía Nhã Phi nói: "Nhã Phi, nàng đang có bầu ăn đồ có nhiều dinh dưỡng một chút!"

 

Bàn tay của Nhã Phi nhẹ nhàng đưa ra nhận lấy món ăn mà Tiêu Sơn gắp vào bát cho nàng. Trên khuôn mặt thành thục và yêu kiều của Nhã Phi xuất hiện một nụ cười hạnh phúc. Nàng gật đầu nói: "Phu quân, cảm ơn ngươi!"

 

Trong lúc này Tiêu Sơn lại gắp lấy một món khá ngon. Hắn ngước nhìn về phía đám người. Ai dè Tiêu Ngọc cùng với Tiểu Y Tiên đều trực tiếp đưa bát ra. Ngay sau đó cả hai người đều quỷ dị nhìn về phía nhau. Nhất thời đầu của Tiêu Sơn to như cái đấu. Từng đợt tuyến màu đen xuất hiện trên trán của hắn, những hạt mồ hôi to như hạt đỗ chảy xuống. Hắn bắt đầu vì mình mà tính kế. Bất đắc dĩ Tiêu Sơn chỉ phải cười khan một tiếng. Ngay sau đó hắn đã nghĩ ra được một biện pháp.

 

(Đôi lời của tác giả: Cảm ơn các bạn trong thời gian dài qua đã ủng hộ truyện của mình. Tuy nhiên dưới đây là vài dòng tâm sự của mình khi viết về truyện Tu chân giả tại đấu phá thương khung, mình hy vọng các bạn sẽ đọc xong dòng dưới này rồi quyết định có đọc tiếp hay không?

 

Trong thời gian qua có rất nhiều phản hồi tích cực cũng như phản hồi trái chiều về tác phẩm của mình. Nhiều người nói truyện mình xuyên tạc tác phẩm cùng với làm mất hết hình tượng của Tiêu Viêm vậy các bạn cứ tự hỏi bản thân có thật như vậy hay không. Tác phẩm này mình để thể loại là đồng nhân mà không phải tiên hiệp hay võng du gì nhé. Nếu như các bạn đọc truyện của mình thì hy vọng các bạn có tâm lý thoải mái. Nếu như các bạn là fan của Tiêu Viêm vậy xin quay lại tác phẩm cũ đừng đọc tác phẩm của mình làm gì.

 

Các bạn nói mình làm mất hình tượng của Tiêu Viêm vậy các bạn tự vấn lòng xem có thật như vậy hay không? Mình biết các bạn tuổi đọc truyện còn rất trẻ nên nghĩ rằng Tiêu Viêm nhiệt huyết mạnh mẽ như thế đáng cho mình học tập. Vậy có thực như vậy chăng?

 

Bây giờ mình sẽ nói về Tiêu Viêm một chút. Nếu như ai đã đọc tác phẩm nguyên gốc thì sẽ biết rồi. Tiêu Viêm sôi nổi, nhiệt huyết... Nếu như bị bắt nạt sẽ ngay lập tức anh bật lại ngay. Anh không sợ cường quyền, không sợ chèn ép ngay lập tức đem đối phương đánh gục có khi là giết cả nhà đối phương. Ngay cả con ông cháu cha thì anh cũng không sợ, anh đập con ông cháu cha trước sau đó tính sau. Sau khi anh cưỡng hiếp Thải Lân xong thì anh bỏ đi không có bất cứ cảm giác tội lỗi gì ai bảo Thải Lân muốn giết anh đây. Đối với anh trinh tiết của Thải Lân không đáng giá chút nào. Nói đến đây các bạn biết rồi đấy nếu như Thải Lân không có thai cùng với thực lực mạnh mẽ liệu Tiêu Viêm có chấp nhận hay không? Các bạn tự vấn lòng đi.

 

Nếu đổi thằng Tiêu Sơn ở trong trường hợp này thì sao? Hắn sẽ trả lời bất đắc dĩ rằng dù đó có là kỹ nữ đi nữa thì hắn cũng sẽ chịu trách nhiệm. Nhiều người sẽ nói rằng hắn có suy nghĩ như vậy là hắn ngu tuy nhiên các bạn thích tính cách nào hơn. Vô trách nhiệm còn là ngu ngốc đứng ra chịu trách nhiệm.

 

Bây giờ mình chỉ đặt câu hỏi: "Nếu trường hợp vợ của bạn bị nam nhân khác ngủ thì bạn sẽ làm gì? Bạn có tiếp tục ngủ với cô ấy sao?" Mình đặt câu hỏi này cho Tiêu Viêm và Tiêu Sơn.

 

Tiêu Sơn: Trong trường hợp cô ấy thông dâm thì tôi sẽ bỏ tuy nhiên nếu như cô ấy bị người cưỡng dâm vậy thì trách bản thân tôi quá vô dụng. Tôi sẽ trở nên mạnh mẽ bảo vệ cô ấy. Tất nhiên tôi vẫn sẽ ngủ với cô ấy. Ngủ đến khi cô ấy quên luôn bóng ma trong lòng.

 

Tiêu Viêm: Các bạn là fan thì trả lời câu này hộ mình cái. Với tính cách của Tiêu Viêm thì mình muốn biết hắn sẽ lựa chọn thế nào? Các bạn trả lời hộ mình cái! Nếu như Huân Nhi bị người rape mà sau lưng nàng không có gia tộc mạnh mẽ cùng với thực lực bản thân mạnh mẽ. Tiêu Viêm sẽ lựa chọn thế nào?

 

Truyện của mình viết sắc chính là câu chữ. Tuy nhiên nhiều người nói mình dâm dục vậy thì mình không phủ nhận điều này. Vậy các bạn đặt câu hỏi nếu như các bạn vào trường hợp Tiêu Sơn có Tiểu Long Nữ, Hoàng Tử Yên, Nguyệt Mị, Hoa Xà Nhi... đều xinh đẹp như hoa sẽ hành động như thế nào? Tiêu Sơn của mình đều lựa chọn người có tình cảm với hắn mà không phải cứ thấy đẹp mà nhảy vào nhé! Trong đó hắn yêu nhất chính là Tiểu Y Tiên cho dù Tiểu Y Tiên so ra sợ rằng kém xa Nữ vương Mỹ Đỗ Toa, Nhã Phi... Tại sao hắn yêu nhất Tiểu Y Tiên thì các bạn biết rồi đấy! Với mỗi nữ nhân vật thì hắn đều trải qua một đoạn thời gian dài bồi dưỡng tình cảm mới được như vậy.

 

Tất nhiên các bạn sẽ hỏi rằng Tiêu Sơn rõ ràng đã hứa là chỉ có hai người nhưng hắn lại thất hứa! Hắn là kẻ dối trả. Vậy mình cũng chẳng ngại trả lời các bạn rằng không sai! Hắn thực sự rất dối trá nhưng hắn rất thật. Bạn cứ tự đặt bản thân mình vào Tiêu Sơn đi. Khi có một nữ nhân vô cùng xinh đẹp cũng yêu bạn thật lòng liệu bạn có cưỡng lại được hay không? Hắn chỉ hy vọng mình có thể đối tốt nhất với nữ nhân mà mình yêu thích mà thôi. Mặc dù làm việc này Tiểu Y Tiên sẽ tức giận, sẽ khó chịu có lẽ là coi thường hắn. Tuy nhiên bạn cứ thử đặt mình vào vị trí Tiêu Sơn đi rồi bạn sẽ giải quyết như thế nào? Tiêu Sơn sau khi thu nữ vương Mỹ Đỗ Toa thì hắn còn chạy đến dỗ dành Tiểu Y Tiên, làm đủ trò để lấy lại lòng của nàng. Biểu hiện rất giả dối đúng không. Vậy bạn thử đặt mình vào vị trí hắn một chút, bạn sẽ xử lý thế nào! Bạn tự vấn lòng xem có đem nữ vương Mỹ Đỗ Toa đè xuống hay không? Hay như quân tử Liễu Hạ Huệ bỏ qua cho nữ vương Mỹ Đỗ Toa.

 

Các bạn xem một chút cách Tiêu Viêm đối xử với nữ nhân Vân Vận, Thanh Lân... ở bản gốc cùng với bản của mình

 

Nhân vật chính mình phân tích xong rồi nhé!

 

Bây giờ mình so sánh hai nhân vật boss của bản gốc và bản đồng nhân của mình đi.

 

Trong trường hợp thiên tài phát triển nhanh mạnh có khả năng khiêu chiến vượt cấp. Nếu như bạn thử đặt mình vào boss đi bạn sẽ suy nghĩ gì? Tất nhiên ban đầu thì thiên tài yếu bạn có thể phẩy phẩy tay cho qua. Việc rất bình thường mà thôi. Tuy nhiên khi mà thiên tài đạt đến độ cao nhất định vậy bạn sẽ làm gì? Trong lịch sử đã có rất nhiều điều chứng tỏ bởi vì một gia tộc để cho thiên tài phát triển sau đó quay lại diệt tộc của mình. Mấy lão già sống hàng nghìn năm có khi cả gần vạn năm rồi chẳng lẽ không nhìn thấy điều này?

 

Tuy nhiên các bạn nhìn vào bản gốc và bản của mình sẽ thấy khác biệt hoàn toàn nhé! Các bạn đọc bản gốc thì biết rồi đấy nhỉ...

 

Mình chỉ nói bản của mình thì thằng boss nào cũng tính kế với nhau cả. Boss Cổ Nguyên tuyệt đối là một đời kiêu hùng sẵn sàng hy sinh con gái của mình để bảo vê lợi ích của gia tộc. Boss Hồn Thiên Đế thì cũng không ngại mặt dày ra mặt, hắn sẵn sàng bỏ qua mặt mũi vì lợi ích của gia tộc. Điều này đủ các bạn biết rồi chứ.

 

Tiêu Viêm trong bản gốc được tác giả buff nên anh không sợ, bởi vì boss làm sao mà thông mình bằng anh được? Còn của mình hả? Thằng Tiêu Sơn của mình chả tuổi chó gì mà đòi đú với hai boss này đâu nhé. Ban đầu nó dung hợp linh hồn nên còn hổ báo như Tiêu Viêm nhưng các bạn đọc những chương tiếp theo thấy thế nào? Mình viết nhân vật của mình ban đầu dạng ngu ngơ sau đó càng ngày càng chín chắn hơn chính là điểm này đây.Tiêu Sơn mà hi hoe bố láo như Tiêu Viêm thì boss nó mạt sát chết ngay. Các bạn đừng nghĩ rằng boss sẽ sai lính kiểu tặng kinh nghiệm như bản gốc mà nó sai cao hơn mấy giai để mạt sát Tiêu Sơn ấy chứ! Trong truyện thì Tiêu Sơn bất quá chỉ là một con cờ mà thôi. Tiêu Sơn không ngoan ngoãn làm người nó mạt sát ngay, đợi ở đấy mà đòi hổ báo.

 

Mình biết các bạn còn trẻ nên thích Tiêu Viêm nhưng mình chỉ xin lỗi các bạn một câu: "Có lẽ các bạn thần tượng Tiêu Viêm nhưng mình e rằng Tiêu Viêm thuộc về não tàn!". Nếu như các bạn đọc truyện để vui thích, giải trí vậy thì mình chỉ yêu cầu các bạn đọc truyện của mình với tinh thần thật thoải mái. Đây là truyện đồng nhân nhé. Khi nào các bạn ra ngoài đời đi làm mới biết. Sếp bảo một vâng một bảo hai vâng hai hi hoe bố láo nó tống cổ ngay ấy chứ ở đấy mà đòi hổ báo. Trong trường hợp đó các bạn làm sao? Không có hậu trường vững chắc nó đuổi thẳng ở đấy mà đòi bật lại.

 

Trong truyện của mình thì Hồn Thiên Đế cùng với Cổ Nguyên chính là boss, hai người này là người cầm cờ. Tiêu Sơn chỉ là một con cờ trên bàn cờ mà thôi. Nếu như các bạn cảm giác mình nói sai vậy thì cứ việc phản bác nếu muốn. Mình thừa nhận rằng fan của ĐPTK vượt quá xa số lượng người theo tác phẩm của mình. Nói đúng hơn là số người theo tác phẩm của mình không bằng cọng lông của ĐPTK. Tuy nhiên các bạn nếu là fan ĐPTK vậy thử đặt mình vào một bên thứ ba đi quan sát hai tác phẩm rồi so sánh main của mình với main của bản gốc. Trí tuệ của nhân vật nữ trong bản mình và bản gốc. Trí tuệ của boss trong bản mình với bản gốc. Tác phẩm này mình còn tự đặt mình vào boss xem boss nó sẽ suy nghĩ ra sao? Xử lý như thế nào! Vậy các bạn xem bản gốc đi! So sánh khi đứng trước một tình tiết thì boss cùng với nhân vật chính sẽ phải xử lý như thế nào!

 

Mình viết truyện này chính là theo nguyên tắc không có bữa ăn nào miễn phí! Boss tuyệt đối không ngu mà biết nhìn đại cuộc! Các bạn đọc nhiều truyện thì hiểu rồi đấy khi mà main động đến con ông cháu cha thì theo đúng hợp lý sẽ xảy ra như sau:

 

Boss 1: Cái gì, thằng này láo mày dám động vào con ông cháu cha nhà ông cơ à? Được rồi mày nói xem hậu đài của mày có to hay không? Sao, to hơn nhà ông à!? Thôi được rồi anh tạm tha cho chú.

 

Boss 2: Cái gì, thằng này láo mày dám động vào con ông cháu cha nhà ông cơ à? Được rồi mày nói xem hậu đài của mày có to hay không? Sao, bé hơn à! Mày láo này... mày láo à... Ông đánh cho mày to đầu ra. Mới tí tuổi mà đã hi hoe bố láo với nhà ông rồi. Láo này... láo à.

 

Main: Ô..ô... Ngươi là boss làm sao có thể làm như vậy? Ngươi sai phái người cao hơn ta mấy giai để đi giết ta mà không nhục không thấy mất mặt à. Đã vậy còn chưa chờ ta thương thế khôi phục còn đưa người đến đánh lén, ngươi không biết xấu hổ à?

 

Boss 2: A thằng này láo dám bật à! Mày nghĩ ông sống mấy nghìn năm lại ngu như mày chắc! Mày thử động vào con ông cháu cha nhà ông xem, ông không chém chết mày thì ông là con mày. Mày láo với con ông cháu cha nhà ông thì mày nghĩ ông sẽ sai lính hơn mày một chút? Thế mày nhầm to rồi con à! Ông chỉ sai cao hơn một giai mà thôi! Cái gì một giai còn chưa chết? Được rồi, vậy hai ba giai thì sao? Cái gì còn chưa có chết? Thôi ông đành mặt dày ra mà chém mày cho chắc

 

Mình chỉ hy vọng các bạn đứng về bên thứ ba để đọc hai cuốn sau khi so sánh một chút rồi hãy cho ra khẳng định mình có xuyên tạc tác phẩm không, mình có làm mất hình tượng nhân vật hay không? Nếu các bạn nói rằng mình viết boss cùng với các nữ nhân thông mình hơn chính là xuyên tạc tác phẩm, viết đúng sự thật về Tiêu Viêm thì các bác nói làm mất hình tượng vậy thì mình xin nhận.

 

Ngoài ra truyện của mình cũng chỉ share trên một trang mà thôi! Mình hy vọng các admin của các diễn đàn tôn trọng mình. Mình là tác giả Việt. Các bạn chỉ cần vào đó gửi cho mình 1 dòng tin nhắn: Bạn ơi cho mình lấy truyện của bạn nhé! Chỉ đơn giản như vậy mà thôi. Hy vọng các admin không quên điều này)

 

Linh hồn lực dưới sự điều khiển uyển chuyển của Tiêu Sơn thì chúng nhanh chóng hóa thành một bàn tay. Nó nhanh chóng nâng theo mấy món thức ăn trực tiếp đem những món này thả vào bát của mấy nữ nhân. Nói đúng hơn thì động tác vô cùng đồng đều khiến cho tất cả đều có chút ngạc nhiên. Tiểu Y Tiên và Tiêu Ngọc chỉ quay đầu về phía nhau một chút sau đó quay ngoắt mặt đi. Trong lòng Tiêu Sơn cười khổ không dứt. Hắn không nghĩ đến tính tình của Tiêu Ngọc lại có vài phần giống với Tiểu Y Tiên.

 

Trong lúc này Tiêu Sơn vận dụng truyền âm thức nói chuyện riêng với Nhã Phi: "Nhã Phi, chúng ta nói chuyện riêng một chút được không?"

 

Nhã Phi có chút giật mình. Ngay sau đó nàng bỏ đũa xuống bàn tay nàng vuốt nhè nhẹ lên bụng của mình. Ngay sau đó nàng cũng dùng phương thức truyền âm hướng về phía Tiêu Sơn hỏi: "Phu quân, chàng muốn hỏi chuyện gì?"

 

Tiêu Sơn bình thản gắp một món ăn vào bát của mình, hắn tiếp tục truyền âm cho Nhã Phi: "Ta nghe được Lung Linh nói chuyện này nàng đã xử lý. Hơn nữa nàng không có giết đám người Ma Viêm cốc? Chuyện này là như thế nào?"

 

Nhã Phi mỉm cười sau đó liếc mắt về phía mấy người sau đó quay sang Tiêu Sơn, nàng dùng truyền âm để nói chuyện: "Đầu tiên thiếp phải xin lỗi phu quân một điều bởi vì tự ý thiếp đã xử lý mà không theo ý của chàng!"

 

Hai hàng lông mày Tiêu Sơn nhăn lại, hắn đưa chiếc thừa múc lấy một chút nước. Trên bát cánh của hắn bốc ra hơi nghi ngút. Hắn nhẹ nhàng húp lấy một hơi. Ngay sau đó hắn dùng truyền âm đáp lại: "Đây là chuyện gì?"

 

Nhã Phi truyền âm đáp lại câu hỏi của Tiêu Sơn: "Phu quân, ngươi có nghĩ hay không nếu như xử lý theo cách của ngươi chỉ là trị phần ngọn mà không trị được phần gốc!" Nhã Phi bình thản dùng đũa gắp lấy một món ăn rồi bỏ vào miệng của mình. Một tay nàng nâng bụng một tay cầm lấy đũa. Nàng tiếp tục truyền ấm cho Tiêu Sơn: "Phu quân, ngươi chẳng lẽ không suy nghĩ tại sao tứ trưởng lão của Ma Viêm cốc lại là một người ẩn thân tại nơi đó. Nếu như chúng ta có thể thay thế được hắn như vậy mọi việc sẽ toàn vẹn hay sao?"

 

Đôi mắt Tiêu Sơn chớp nhẹ, hắn quay sang nhìn về phía Nhã Phi, đồng thời hắn cũng dùng truyền âm nói: "Nàng muốn nói gì?"

 

Nhã Phi mỉm cười quan sát mọi người sau đó tiếp tục ăn, Nhã Phi dùng truyền âm cho Tiêu Sơn nói: "Phu quân ngốc, chàng chẳng lẽ để thiếp giải thích rõ ra hay sao? Tại sao tứ trưởng lão Ma Viêm cốc lại được cài ở Ma Viêm cốc? Thân phận hắn là gì? Nhiệm vụ của hắn là gì? Nếu như chúng ta có thể thay thế vị trí của hắn ở thế lực đằng sau hắn. Với mạng lưới đường dây của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ cùng với quan hệ của chàng với tộc xà nhân và Vân Lam tông... Ta còn không tin họ không động lòng đây! Vậy chàng đã hiểu hay chưa?"

 

Khóe miệng Tiêu Sơn hơi nhếch lên, hắn gật nhẹ đầu một cái. Trong lòng Tiêu Sơn cũng thầm nói: "Xem ra Nhã Phi cũng không phải chỉ có trí tuệ và kinh doanh mà còn rất biết cách làm người a!" Nói đến đây thì Tiêu Sơn thở dài ra một hơi. Ngay sau đó hắn lên tiếng truyền âm cho Nhã Phi: "Phi Nhi, ta thật sự vẫn rất lo lắng. Nếu không ta sẽ đem các nàng cùng với mẫu thân rời đi đến một nơi bí mật như vậy sẽ an toàn hơn!"

 

Nhã Phi truyền âm cho Tiêu Sơn, hắn nghe được nàng thở dài ra một hơi nói: "Phu quân, thiếp làm sao có thể dễ dàng như vậy rời đi đây! Chẳng lẽ chàng chưa từng suy nghĩ chúng ta nếu rời đi mà sau lưng tứ trưởng lão Ma Viêm cốc có một thế lực khổng lồ thì sẽ ra sao? Chàng có nghĩ đến hay không? Hơn nữa nữ vương Mỹ Đỗ Toa sẽ nguyện ý nghe theo ý kiến của chàng sao? Nếu đến lúc đó đám người đó không tìm được chúng ta vậy sẽ ra sao đây?"

 

Nghe được lời này thì Tiêu Sơn cười khổ gật đầu. Hắn thở dài ra một hơi, trong lòng của hắn có chứa một tảng đá nặng trĩu. Hắn không biết mình phải làm gì cho phải. Nếu như hắn đề nghị mọi người cùng đi có lẽ sẽ có một số người đồng ý nhưng giống như Nhã Phi và Lung Linh thì e rặng không được. Nhã Phi có cả một gia tộc lớn ở sau lưng còn Lung Linh lại là nữ vương tộc xà nhân. Nếu như họ rời đi như vậy chắc chắn đám người đứng đằng sau tứ trưởng lão Ma Viêm cốc có thể sẽ chút giận lên người nhà của họ. Nhã Phi không thể nhìn người trong gia tộc của mình bị chính phu quân mình vạ lây. Hiển nhiên Lung Linh cũng là như thế.

 

Bàn tay Tiêu Sơn đưa ra gắp lấy một món ăn, tâm trạng của hắn có chút lặng lề. Hắn chớp nhẹ đôi mắt sau đó hướng về phía Nhã Phi trực tiếp hỏi: "Nhã Phi, nàng chuẩn bị những thứ kia cho ta chưa?"

 

Đầu Nhã Phi nhẹ nhàng gật xuống, nàng mỉm cười nói: "Thiếp đã chuẩn bị đầy đủ cả! Tuy nhiên phu quân, ngươi cần gì mà sử dụng nhiều như vậy? Ngoài ra ta cũng đã chuẩn bị 100 người cho chàng rồi. Chàng có thể sử dụng họ bất cứ khì nào!"

 

"Ta cần dùng chúng có việc!" Nói đến đây Tiêu Sơn quay đầu nhìn về Tiểu Y Tiên mà tò mò hỏi: "Tiên Nhi! Mấy người Tiểu Long Nữ đã khôi phục rồi chứ?"

 

Tiểu Y Tiên không lạnh không nóng chỉ bình thường gật đầu nói: "Muốn cho họ khôi phục cũng cần có một tuần!"

 

Đầu Tiêu Sơn gật gật nhẹ, đầu của hắn rơi vào trạng thái trầm ngâm. Hắn ngay sau đó quay về phía nữ vương Mỹ Đỗ Toa hỏi: "Lung Linh, mấy nữ xà nhân của tộc nàng tu luyện công pháp kia như thế nào?"

 

Nghe thấy vậy thì nữ vương Mỹ Đỗ Toa hơi ngừng lại, nàng có chút ngạc nhiên. Nàng tò mò lên tiếng nói: "Họ luyện tập khá nhanh! Có lẽ thứ đó thích hợp với tộc xà nhân của chúng ta. Chàng cần gì sao?"

 

"Chì là..." Tiêu Sơn thở dài lắc lắc đầu, hắn mở miệng nói: "Dù sao ta là người của Tiêu gia. Lần này hy vọng không có việc gì! Nếu không ta sẽ ân hận suốt đời. Ta chuẩn bị đảm bảo Tiêu gia lưu hậu đại mà thôi!" Lời nói của Tiêu Sơn khiến cho không khí cả căn phòng trở nên u ám. Vân Vận có chút ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Tuy nhiên lần này Tiêu Sơn bị thương nặng như vậy, hiển nhiên Tiêu Sơn đã chọc vào một thế lực nào đó vô cùng lớn. Vân Vận cũng không biết làm thế nào mà an ủi hắn.

 

Sau bữa trưa thì Vân Vận muốn trở lại Vân Lam tông, Tiêu Yến hiển nhiên đem Tiêu Sơn đẩy ra làm người đưa tiến riêng cho nàng. Hai người tản bộ ở trên một con đường lớn trong gia tộc Mễ Đặc Nhĩ.

 

Vân Vận đi song hành bên cạnh Tiêu Sơn, trong lúc này nàng cảm giác được trái tim của mình đập nhanh và vô cùng rạo rực. Hai má của nàng trở nên ửng đỏ giống như hoài xuân. Đôi mắt của nàng thỉnh thoảng ngước nhìn về phía hắn. Khi mà bàn tay của hắn chạm vào bàn tay của nàng thì nàng cảm giác được mình giống như bị điện giật. Toàn thân của nàng trở nên tê dại. Tuy nhiên bàn tay của hắn đã bặt chặt cánh tay của nàng. Hai người cứ đi như vậy cũng không có nói chuyện gì với nhau.

 

Đến cuối con đường hiển nhiên Vân Vận đã muốn rời đi. Nàng quay lại, đôi mắt hơi ướt át mê người nhìn về phía Tiêu Sơn. Đầu Tiêu Sơn đảo qua một chút. Trong lúc này không có bất cứ ai, hắn mới mạnh mẽ đem nàng ôm vào trong ngực. Thân mình Vân Vận hoàn toàn cứng đơ. Nàng có chút ngạc nhiên nhìn về phía Tiêu Sơn. Tuy nhiên hắn đã đem nàng ôm chặt vào trong ngực của mình. Vân Vận lắp bắp đám lại, hai má của nàng đỏ ửng lên: "Tiêu Sơn, có... nhỡ có người nhìn thấy thì sao?"

 

Tiêu Sơn mỉm cười thổi một hơi nóng vào tai của Vân Vận khiến tâm tình của nàng trở nên nhộn nhạo. Hắn mở miệng đáp lại: "Thì đã sao nào? Sau này không phải nàng sẽ trở thành thê tử của ta sao? Ta cùng với nàng ôm nhau là chuyện rất bình thường mà. Họ chẳng lẽ quản nhiều như thế sao!"

 

"ngươi..." Vân Vận không biết nói gì sau đó miệng của nàng trở nên lắp bắp nói: "Mặt ngươi thật là dày!"

 

"Hahaha..." Từ miệng của Tiêu Sơn phát ra nụ cười nhỏ nhẹ. Hắn xoay người lại đem Vân Vận hơi dịch ra một chút, cái trán của hắn cụng lên trán của nàng, hắn mở miệng hỏi: "Nếu như ta không mặt dày có thể hay không đưa Vận Nhi xinh đẹp và đáng yêu lên giường đây?" Nghe được lời này thì Vân Vân hung hăng trừng mắt nhìn về phía hắn một cái. Ánh mắt của nàng tràn ngập oán trách. Nàng không nghĩ hắn không những mặt dầy mà còn vô sỉ và biến thái như vậy.

 

Bàn tay Tiêu Sơn nhẹ nhàng đưa lên vuốt trên khuôn mặt trắng mịn của Vân Vận, hắn mỉm cười nói: "Lần này ta không biết có qua nổi không! Nếu như lần này gia tộc ta qua được, ta nhất định sẽ lên Vân Lam tông hỏi cưới nàng được không?"

 

Vân Vận nghe thấy vậy thì khuôn mặt của nàng có chút ảm đạm, nàng thân là tông chủ Vân Lam tông thì tất nhiên biết mình nên làm gì và mình không nên làm gì. Nàng tuyệt đối không thể vì Tiêu Sơn mà chấp nhận đưa Vân Lam tông vào vòng nguy hiểm. Khẽ cắn đôi môi đỏ thắm vài cái, Vân Vận nhìn hắn đáp lại: "Nếu như ngươi có mệnh hệ gì xảy ra! Ta... ta... tuyệt đối sẽ đi cùng ngươi."

 

Tiêu Sơn có chút giật mình khi nghe nàng nói lên điều này. Hắn không nghĩ đến Vân Vận lại có thể nói ra những điều như thế. Hắn hít một hơi thật sâu sau đó cười lớn: "Yên tâm đi! Ta mạng rất lớn sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Nàng đừng có quá lo lắng" Bàn tay hắn phất ra sau đó hai người lẳng lặng nhìn về phía nhau một chút. Trong lúc này Tiêu Sơn có chút đỏ mặt, hắn nhìn quanh sau đó quay về phía Vân Vận mà đỏ mặt đồng thời gãi gãi sống mũi của mình nói: "Vận Nhi, ta có thể đưa ra một yêu cầu được không?"

 

Nghe thấy vậy thì Vân Vận giật mình, nàng cảm giác được tim đập nhanh vô cùng, hai hàm răng khẽ cắn lại, nàng có chút lắp bắp nói: "Ngươi... ngươi muốn gì mau nói đi! Ta... ta sắp trở về Vân Lam tông rồi!"

 

Tiêu Sơn ngước nhìn xung quanh thấy không có ai, hắn có chút xấu hổ nhìn về phía Vân Vận nói: "Vận Nhi có thể cho ta sờ mông của ngươi một chút được không?"

 

Nghe thấy vậy thì Vân Vận có chút kinh ngạc nhìn về phía hắn. Nàng không nghĩ đến hắn lại yêu cầu như vậy. Một yêu cầu có chút biến thái. Khuôn mặt Vân Vận trở nên đỏ bừng như trái ớt, nàng cắn răng nói: "Ngươi... ngươi... ngươi làm sao có thể đưa ra yêu cầu như thế được?"

 

"A" Nghe được lời này thì Tiêu Sơn có chút ngạc nhiên, hắn cười khổ lắc đầu nói: "Không được sao?"

 

"Không... không phải!" Vân Vận không biết phải trả lời sao cho phải. Nàng ngơ ngác nhìn về phía xung quanh mới phát hiện không có ai. Hai má của nàng trở nên đỏ ửng như ứ máu. Nàng khe khẽ gật đầu một cái.

 

Thấy được Vân Vận biểu hiện như vậy thì Tiêu Sơn cảm giác được máu của mình có chút sôi sục. Hắn đưa bàn tay ra đem Vân Vận kéo vào ngực. Hai mắt Vân Vận nhắm nghiền, hàm răng khẽ cắn. Thân mình của nàng run lên trong lúc này không ngờ hắn lại lớn mật bóp lấy hai cặp mông của nàng. Bàn tay của hắn liên tục vân vê trên cặp mông của nàng. Từ trên cặp mông của nàng truyền lên những cảm giác tê dại. Vân Vận cắn răng lại cố gắng xua tan đi cái cảm giác này. Tuy nhiên khiến cho nàng vô cùng tức giận là hắn mặt dày lại nói ra những điều cực kỳ vô sỉ: "Aaaa... Mẫu thân nói thật là đúng nha! Cặp mông của Vân Nhi săn tròn, eo thon lại thêm cặp chân dài như vậy thì gác lên cổ cùng với nhún nhảy sẽ khiến cho nam nhân có cảm giác vô cùng sướng đây." Hắn còn chưa có dừng lại vậy mà dùng bàn tay miết về nơi tư mật nhất của nàng. Một cảm giác tê dại lan tràn khắp toàn thân Vân Vận.

 

Tiêu Sơn cười nói: "Vận Nhi a, mông thon này, bộ ngưc lớn này, cặp mông săn chắc, eo thon dài... Nhất định sẽ sinh được nhiều Tiểu Sơn Sơn đây mà!"

 

"Ngươi..." Vân Vận có chút dãy dụa. Nàng không ngờ hắn giữa thanh thiên bạch nhất mà dám dở trò đồ bại với nàng.

 

Thân mình Vân Vận có chút dãy dụa, Tiêu Sơn cảm giác được từ mông Vân Vận truyền tới cảm giác nhu nhuyễn khiến hắn vô cùng thích thú. Hắn lúc này kéo Vân Vận ra, một bàn tay nầng lên khuôn mặt của nàng. Đôi môi của hắn trực tiếp áp lên đôi môi của nàng. Một nụ hôn sâu lên đôi môi Vân Vận. Vân Vận chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, một thứ mềm nhũn ướt át và nóng hổi trui vào trong miệng của nàng. Vân Vận có chút dãy dụa nhưng sau đó ngoan ngoàn chấp nhận hợp tác. Hai tay vòng qua cổ của Tiêu Sơn.

 

Sau khi hôn xong thì trên miệng của hai người dính chút nước bọt keo kéo trông vô cùng dâm mỹ. Trán Tiêu Sơn đụng vào trán Vân Vận nói: "Vận Nhi mê người như vậy mà ta không có ý dâm với nàng mới là lạ. Chờ ta... chờ ta giải quyết được việc này sẽ lên Vân Lam tông hỏi cưới nàng!" Bàn tay của hắn vuốt ve khuôn mặt Vân Vận sau đó mỉm cười nói nhỏ: "Đúng rồi! Ngày hôm qua ta còn không có không chế được mình khiến cho nàng đau. Lần sau ta tuyệt đối sẽ làm tốt. Ta đảm bảo cho nàng đạt đến cực sướng của việc làm nữ nhân mà không phải đau đớn!"

 

Vân Vận đỏ mặt lẩm bẩm nói: "Biến thái!"

 

Tuy nhiên Tiêu Sơn cũng không có trả lời nàng. Hắn hôn lên giữa trán của Vân Vận. Con mắt của hắn trong lúc này tràn ngập yêu thương nhìn về phía Vân Vận. Hắn nói: "Trở về Vân Lam tông nhanh một chút nếu không ta cùng với tiểu đệ đệ của ta không nhịn được muốn giữ nàng ở lại đấy!" Nói đến đây Tiêu Sơn nhìn xuống hạ thể của mình. Phía dưới có chút phùng lên.

 

Vân Vận trừng đôi mắt trắng nhìn về phía hắn. Thấy vậy thì Tiêu Sơn chỉ cười cười nhìn về phía nàng. Trong lòng Vân Vận cảm giác được vô cùng ngọt ngào. Phía sau lưng của nàng xuất hiện một đôi cánh. Tuy nhiên Vân Vận có chút giật mình. Nàng không ngờ lại tấn cấp đấu hoàng thất tinh. Khẽ ngước đầu lại nhìn về phía Tiêu Sơn một chút, đôi cánh vẫy mạnh đem thân mình của nàng bay vút đi. Bóng ảnh của Vân Vận trực tiếp hướng về phía Vân Lam tông mà bay đi.

 

Phía sau núi Vân Lam tông, nơi bế quan của lão tông chủ Vân Sơn.

 

Cảnh sắc xinh đẹp khiến cho người ta đang lạc vào tiên cảnh. Vân Sơn ngồi khoanh chân trên một tảng đá. Từng dòng khí lưu tiến vào trong cơ thể của hắn. Sau một lúc hắn mở ra đôi mắt, một ngụm chọc khí từ miệng của hắn thả ra.

 

Một người áo bào đen che kín xuất hiện đứng ở trên cành cây cao, thấy được người này thì Vân Sơn kinh ngạc. Hắn ngay lập tức hành lễ nói: "Cung nghênh đại nhân! Không biết đại nhân có gì phân phó..."

 

Bàn tay người mặc áo bào đen phất ra, đó là một bàn tay già nua. Vân Sơn dừng lễ lại đứng thẳng ngước nhìn về phía người áo đen đang ở trên cây. Người áo đen lên tiếng nói: "Vân Sơn, nhiệm vụ lần này người làm tốt lắm!"

 

Vân Sơn cực kỳ cung kính nói: "Đại nhân, đây là việc ta phải làm!" Đầu người mặc áo bào đen gật đầu một cái. Vân Sơn chăm chú nhìn về phía áo bào đen sau đó lên tiếng hỏi: "Đại nhân, lần này ngài trở lại sớm như vậy không biết có gì chỉ giáo!"

 

"Khụ..." Từ trong áo bào đen phát ra tiếng ho khan. Hắn nhìn về phía Vân Sơn đồng thời nói, trong giọng nói chứa đầy sự tò mò: "Vân Sơn, bản tọa nghe nói đồ nhi ngươi là Vân Vận có quan hệ cùng với Tiêu Sơn của Tiêu gia không tệ!?"

 

"A" Nghe được lời này thì Vân Sơn có chút kinh ngạc. Hắn không hiểu vì sao người áo bào đen lại hỏi như vậy. Hai tay của hắn cực kỳ cung kính nói: "Nghe nói quan hệ của hai người không tệ. Ta cũng nghe được mấy trưởng lão trong tông nói hắn chính là một đời tuổi trẻ tài cao. Mặc dù hiện giờ không bằng Cổ Hà trong tông nhưng tiềm lực tuyệt đối không kém. Nếu như có thể kết làm thông gia thì cũng là một lựa chọn không tệ!" Vân Sơn đưa bàn tay ra trình bày ý tưởng với người nam nhân mặc áo bào đen này.

 

"Ừm..." Từ miệng người mặc áo bào đen phát ra một tiếng ừm nhè nhẹ. Hắn chìa bàn tay già nua ra sau đó nói: "Tiêu Sơn, hắn chỉnh là một trong những mục tiêu của chúng ta!"

 

"Cái gì!" Nghe được lời này thì con mắt của Vân Sơn mở lớn. Hắn không thể tin được mà kinh ngạc nhìn về phía người mặc áo bào đen. Hắn vội vã nói: "Đại nhân, hắn là mục tiêu của các ngài?" Đầu người mặc áo đen nhẹ nhàng gật xuống. Vân Sơn kinh hãi vội vã chắp tay nói: "Đại nhân, việc này không liên can gì tới Vân Lam tông. Ta... Ta sẽ đem quan hệ giữa hai bên dứt khoát. Ta sẽ ngăn cấm nàng ta có quan hệ với Tiêu Sơn."

 

"Không..." Bàn tay của người mặc áo bào đen dơ lên, hắn bình thản nói: "ngươi không được ngăn cản mà ngươi còn cần phải xúc tiến quan hệ hai bên. Nếu như để cho Vân Vận trở thành nữ nhân của Tiêu Sơn thì càng tốt!"

 

"Cái gì?" Nghe được lời này thì Vân Sơn trợn tròn há hốc miệng lên kinh ngạc nói. Con mắt hắn mở trợn trừng nhìn về phía người mặc áo bào đen.

 

"Hừ..." Từ trong áo bào đen phát ra một tiếng hừ lạnh nói: "Ngươi nghi ngờ lời nói của ta?"

 

Hai tay Vân Sơn vội vã chắp lại nói: "Ta không dám!"

 

"Hừ, có ngươi mười lá gan cũng không dám!" Bàn tay người mặc áo bào đen phất nhẹ một cái. Ánh mắt của hắn quan sát nhìn về phía Vân Sơn sau đó lên tiếng hỏi: "Bản tọa chỉ muốn hỏi tình cảm của Vân Vận dành cho ngươi cùng với Vân Lam tông như thế nào? Tình cảm này liệu có hơn so với tình cảm mà nàng dành cho tình nhân Tiêu Sơn của nàng hay không?"

 

Vân Sơn nghe được lời này cũng hoàn toàn không hiểu tại sao người mặc áo bào đen lại nói như vậy. Hắn vội vã chắp tay nói: "Đại nhân yên tâm, ta sẽ đứng ra đảm bảo! Vận Vận chính là ta từ nhỏ thu nuôi. Nàng tuyệt đối sẽ không phản bội Vân Lam tông. Nếu như có xảy ra việc gì đó ngoài ý muốn thì ta dám đảm bảo nàng sẽ đứng chúng ta bên này!"

 

Đầu người mặc áo bào đen lắc lắc, hắn phất tay, trong ào chuyền tới sự hừ nhẹ mang theo vài phần ý vị khinh bỉ. Hắn lên tiếng nói: "Ngu xuẩn, ngươi thực sự coi thường nữ nhân a! Tuy nhiên cũng tốt. Chính vì vậy mà nàng ta mới có giá trị. Nếu không ta đã không đầu nhập vào nàng ta." Nói đến đây hắn hơi cúi đầu suy nghĩ, hắn lầm bẩm những câu mà Vân Sơn nghe được loáng thoáng: "Đám người Cổ Tộc thì cứ nhìn chằm chằm. Một đám ngụy thiện nhân, rõ ràng muốn lợi dụng tên tiểu tử này để đạt được thứ mình muốn. Rõ ràng thèm muốn đồ của hắn nhưng muốn Hồn tộc chúng ta ra tay trước làm việc ác. Hừ... làm gì có chuyện dễ dàng như thế. Lần này Hồn tộc ta làm như thế này xem các ngươi sẽ xử sự thế nào... Một đám người khoác da thú..." Trong lời nói của hắn có chút khinh thường.

 

Bàn tay của hắn trực tiếp phất tay ra sau đó nói: "Vân Sơn, ngươi không những không ngăn cản Vân Vận mà còn xúc tiến quan hệ giữa nàng và Tiêu Sơn. Nếu như để nàng trở thành thê tử của Tiêu Sơn như vậy đối với chúng ta đều là việc tốt"

 

Hai tay Vân Sơn chắp lại, hắn khom người nói: "Đại nhân, ta đã hiểu phải làm việc gì!"

 

"Ừm.." Từ trong áo bào đen phát ra tiếng nhè nhẹ. Người áo bào đen xoay người sau đó biến mất tại trước mặt của Vân Sơn. Thấy được người mặc áo bào đen xuất hiện như vậy thì Vân Sơn khe khẽ thở dài ra một hơi. Hắn biết rằng có lẽ mình đã đi vào một vũng nước khá đục. Với thực lực Vân Lam tông sợ rằng không đủ cho ngườ tai nhét kẽ răng

back top