Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 344: Ký ức của Tiêu Viêm

Thành Thạch Mạc tọa lạc tại phía đông sa mạc Tháp Qua Nhĩ, một tòa nhà vô cùng nguy nga và tráng lễ nằm tại bên trong thành. Nó hiện ra khiến cho người ta có cảm giác vô cùng uy vũ. Một lá cờ bay phất phới trên nóc nhà. Nơi này chính là tổng bộ dung binh đoàn Mạc Thiết.

 

Tại tổng bộ dung binh đoàn vô cùng nhộn nhịp tuy nhiên tại khu vực này lại có một khu vực tương đối tĩnh lặng. Một thanh niên với mái tóc màu đen, thân hình rắn rỏi, nước da cổ đồng cùng với khuôn mặt không tuấn lãng nhưng khá là kiên nghị. Hắn ngồi khoanh chân đồng thời để cho toàn thân thể lộ dưới cái ánh nắng chói chang. Toàn bộ ánh nắng chiếu lên trên cơ thể của hắn.

 

Từng luồng năng lượng từ trong thiên địa nhanh chóng ồ ạt từ khắp bốn phương tám hướng tràn ngập tiến vào trong cơ thể người thanh niên này. Từ trên đầu người thanh niên xuất hiện một cái xoáy ốc nho nhỏ do không khí chuyển động tạo ra.

 

Không biết qua bao lâu chỉ thấy được mặt trời sắp đi tới cuối đường chân trời, người thanh niên cảm giác được trong cơ thể vang lên một tiếng nổ no nhỏ. Đôi mắt từ từ mở ra, trong con người của hắn xuất hiện một tia sáng màu xanh lam tuyệt đẹp, một ngọn lửa có chút hư ảo trong mắt hắn dập dờn. Ngay sau đó trên khóe miệng của hắn xuất hiện một nụ cười cực kỳ tự tin.

 

Miệng hắn khẽ mở ra, một hơi khí có chút vẩn đục từ miệng của hắn phun ra phía ngoài. Hắn lên tiếng nói: “Cuối cũng ta cũng đột phá đại đấu sư tứ tinh lên đại đấu sư ngũ tinh!” Bàn tay người thanh niên nắm chặt lại, trên khuôn mặt của hắn tràn ngập từ tin. Hắn vẫn còn nhớ như in tại ba năm trước thì người thiếu nữ kia đến Tiêu gia mang lại cho hắn vô cùng khuất nhục. Hai hàm răng của hắn khẽ cắn lại, khuôn mặt có chút biến đổi.

 

“Sách, sách...” Từ trong chiếc nhẫn cổ kính được đeo trên cổ người thanh niên phun ra một luồng hư ảnh. Một lão già mặc toàn thân màu trắng xuất hiện mỉm cười nhìn về phía người thanh niên: “Tiểu Viêm Tử, không tệ chút nào! Ngươi không cô phụ hy vọng của sư phụ. Hiện giờ ngươi đã đột phá đến đại đấu sư ngũ tinh. Xem ra ngươi vượt qua cả vi sư mong đợi.”

 

Tiêu Viêm nhìn về phía Dược Lão mỉm cười, nụ cười của hắn tràn ngập tự tin: “Lão sư, ta đã đột phá đại đấu sư ngũ tinh, hiện giờ chúng ta muốn đi nơi nào?”

 

Đôi mắt Dược Lão hơi nheo lại, hắn trầm ngâm một chút. Thực ra với thực lực của Tiêu Viêm bây giờ thì Dược Lão cũng hoàn toàn tin tưởng hắn có thể đánh bại Nạp Lan Yên Nhiên. Tuy nhiên Dược Lão quả thực không thể nói cho hắn những điều này bởi vì Dược Lão sợ một khi mình nói ra như vậy thì rất có thể Tiêu Viêm sẽ trở nên ngạo mạn. Trên khuôn mặt Dược Lão xuất hiện một nụ cười đầy thân tiểu: “Tiểu Viêm Tử, ngươi không thể lấy như vậy mà tự mãn. Trên đại lục đấu khí này thì cường giả như mây. Ngươi có thể đánh bại Nạp Lan Yên Nhiên chính là một bước đi đầu tiên mà thôi! Nạp Lan Yên Nhiên so với những thiên tài khác thì nàng chẳng đáng là gì. Sau này ngươi tiến vào Trung Châu đó mới là nơi ngươi thực sự bộc lộ ra bản thân mình!”

 

Đầu Tiêu Viêm nhẹ nhàng gật xuống, hắn mở miệng nói: “Lão sư ta biết!”

 

Dược Lão suy nghĩ một chút sau đó trầm ngâm nói: “Hài, nếu như mà có đủ thời gian thì vi sư muốn dẫn ngươi đi phương Bắc một phen. Hy vọng nơi đó sẽ có tin tức của Dị Hỏa!”

 

Đôi lông mày của Tiêu Viêm hơi nhăn lại sau đó hắn lên tiếng nói: “Sư phụ, nơi đó cùng có dị hỏa sao?”

 

Dược Lão suy ngẫm một chút sau đó bất đắc dĩ lắc lắc đầu rồi đáp lại lời của Tiêu Viêm: “Nơi đó đã từng xuất hiện một đóa dị hỏa. Đóa dị hỏa này thuộc một đất nước man tộc. Họ có thể chiến đấu hợp thể với ma thú nên thực lực vô cùng mạnh mẽ. Mặc dù số lượng cường giả không thể so bì với Trung Châu nhưng thực lực cũng coi là mạnh mẽ. Dị hỏa do mỗi đời man vương nắm giữ.”

 

“A” Tiêu Viêm có vài phần kinh ngạc hô lên một tiếng. Ngay sau đó hắn nhẹ nhàng gật đầu một cái. Hắn không có tiếp tục suy nghĩ nhiều, thân mình đứng dậy dùng tay phủi phủi đi chân tay của mình. Bàn tay hắn cầm lấy một bộ y phục từ nhẫn không gian trực tiếp mặc lên người.

 

Sau khi mặc xong y phục thì Tiêu Viêm trực tiếp rời đi nơi này tiến vào tổng bộ dung binh đoàn. Thấy được Tiêu Viêm bước tới thì đám người nhất thời cúi người, đồng thời đứng sang một bên nhường đường. Bộ dạng của họ biểu thị cực kỳ cung kính đối với Tiêu Viêm.

 

Thanh niên trên người mặc một bộ trang phục lính đánh thuê, thân thể cao ngất, thẳng tắp mạnh mẽ, con ngươi đen nhánh. Một người thanh niên khác mặc áo bào trắng bộ dạng có chút tuấn dật. Cả hai người này có hình dáng khá giống với Tiêu Viêm. Khi thấy được Tiêu Viêm thì cả hai người xuất hiện một nụ cười hòa ái. Người thanh niên mặc bộ trang phục lính đánh thuê bước về phía Tiêu Viêm, hắn mỉm cười hỏi: “Tiểu Viêm Tử, ngươi đã đột phá?”

 

“Ân” Tiêu Viêm mỉm cười gật đầu một cái, hai vai hơi nhún nhún, hắn mở miệng nói: “Miễn cường đạt đến đại đấu sư ngũ tinh đi!”

 

Nghe được lời Tiêu Viêm nói thì nhất thời hai người thanh niên nhìn về phía nhau. Cả hai hít một hơi khí lạnh vào trong ngực sau đó phả ra thật dài nhìn về phía Tiêu Viêm.Tiêu Đỉnh bất đắc dĩ cười khổ nói: “Tiểu tử, xem ngươi chính là một quái vật a! Ta và nhị ca không thể so sánh với ngươi được. Không biết ngươi tu luyện thế nào mà tốc độ của ngươi lại nhanh như vậy. Xem ra chúng ta sau này phải theo ngươi lẫn vào mất thôi!”

 

Tiêu Viêm mỉm cười hòa ái nhìn về phía hai người. Hai người này vốn là thân ca ca của hắn. Tại trước kia ở trong gia tộc, cho dù là chính mình đang suy bại như phế vật, nhưng thanh niên trước mặt, vẫn như cũ là tiểu tâm cẩn thận để bảo toàn tôn nghiêm chínhmình còn giữ lại, giống như ác lang thông thường, đem tất cả tộc nhân dám phát ngôn trào phúng “cắn” cho khắp mình đầy thương tíchthâm tím mình mẩy. Sau khi sự việc đó xảy ra,vẫn mang theo các vết thương bị gia pháp trừng phạt, đến bên người cười híp mắt mà an ủi tinh thần đang ảm đạm sa sút của chính mình. Chính vì vậy mà tình cảm ba người trở nên vô cùng thân thiết.

 

“A...ha, không cố gắng tu luyện không được a, dù sao ba năm kì hạn củng là sắp tới rồi...” Tiêu Viêm nhún vai, cười nói.

 

Tiêu Đỉnh cùng Tiêu Lệ nhìn nhau một cái, trên khuôn mặt hiện lên ý cười nhu hòa, nhẹ giọng nói:“Tốt lắm, tốt lắm, thật vất vả ngươi mới quay lại thăm mấy người chúng ta, không nhắc tới việc này nữa. Đến đây, đệ muội cùng với Tuyết Lam dường như đã chuẩn bị đồ ăn sẵn cho chúng ta rồi. Mấy ngày nay ta ăn nhiều thức ăn của đệ muội nấu cũng sắp nghiện mất rồi. Không biết sau này ngươi rời mang theo đệ muội rời đi, chúng ta sống thế nào đây!” Nói đến đây Tiêu Lệ và Tiêu Đỉnh thở dài ra một hơi.

 

Ba người cũng đi tới một căn phòng khá lớn. Tại trong căn phòng đã bày biện khá nhiều món ăn ngon. Từng món ăn bốc ra mùi hương ngào ngạt được sắp sẵn ở trên bàn. Hai thiếu nữ đang chuẩn bị món ăn đem mấy món ăn đặt lên bàn.

 

Thấy được Tiêu Viêm đi tới thì Mạc Ngân bước đến mỉm cười cúi chào nói: “Tiêu Viêm, đại ca, nhị ca!”

 

Tiêu Đỉnh và Tiêu Lệ mỉm cười sau đó nhìn về phía Mạc Ngân nói: “Đệ muội, ngươi không nên khách khí như vậy. Sau này chúng ta là người một nhà rồi! Tất cả ngồi vào đi” Bàn tay Tiêu Lệ đưa ra vỗ vỗ nhẹ bà vai của Mạc Ngân.

 

Lần này tụ tập tại phòng ăn cũng chỉ có những vị trí quan trọng trong dung binh đoàn Mạc Thiết tham gia. Một chiếc bàn hình chữ nhật kéo dài, Tiêu Đỉnh ngồi ở vị trí giữa, vị trí quan trọng nhất. Tiêu Lệ ngồi bên cạnh Tiêu Đỉnh. Trong đó Tiêu Viêm thì ngồi phía một bên khác của Tiêu Đỉnh. Mạc Ngân cũng kéo ghế tới ngồi bên cạnh Tiêu Viêm.

 

Nàng mở miệng hỏi: “Tiêu Viêm, chàng đã đột phá rồi sao?”

 

Tiêu Viêm mỉm cười gật đầu nói: “Ừ, may mắn tiến vào đại đấu sư ngũ tinh!” Lời này nói ra nhất thời đám người ở đây đều kinh hãi. Chưa đến mười tám tuổi đạt đến đại đấu sư ngũ tinh. Ở một nơi hẻo lãnh như đế quốc Gia Mã này cũng có người đạt được cái loại thực lực ở độ tuổi này đúng là kiến sở vị kiến, văn sở vị văn. Có lẽ đã từng có nhưng số lượng e rằng đếm ở trên đầu ngón tay.

 

Nhìn Tiêu Viêm thái độ thoải mái, Tiêu Lệ miệng khẽ nhếch lên, một hồi lâu, mới sợ hãi lắcđầu than thở: “Tiểu tử kia. Rất giỏi a... Vậy Nạp Lan Yên Nhiên nọ con mắt bị c*t chó che lấp sao chứ? Huynh đệ nhà ta ưu tú như vậy được mấy người? Gia Mã đế quốc này khả năng tìm ra mấy người ? Nàng dĩ nhiên vẫn vứt bỏ?”

 

Tiêu Viêm tươi cười, vươn ra cậm lấy cái đũa nói: “Ít nhất Huân Nhi sẽ không yếu hơn so với ta.”

 

“Huân Nhi? Aa... Là cô gái nhỏ nọ a. Thiệt nhiều năm không trở về, vậy cô nàng khẳng định lớn lên rất tươi ngon mọng nước phải không? phải biết rằng khi còn bé vì nàng những thiếu gia bên trong Ô Thản thành mỗi ngày tại bên ngoàiTiêu gia leo tường vào xem đấy chứ. Bất quá nàng tựa hồ dính chặt với ngươi phải không? Hắc hắc.” Nghe danh từ thanh nhã này, Tiêu Lệ sửng sốt, có chút hoài niệm cười nói.

 

Nghe được Tiêu Lệ và Tiêu Viêm nhắc tới Huân Nhi thì trên khuôn mặt Mạc Ngân thoáng qua nét không vui, nàng cảm giác được trái tim mình như đang thắt lại. Nàng cảm giác được có chút đau khổ. Nàng cảm giác được mình không có cách nào so sánh với Huân Nhi. Nàng nghe nói thiếu nữ tên Huân Nhi này rất đẹp, đẹp hơn so với nàng nhiều. Hơn nữa gia cảnh sau lưng Huân Nhi còn vượt xa nàng tượng tượng nhiều. Chính vì vậy nàng cảm giác được mình vô cùng mất mát. Nàng có cảm giác được mình giống như không xứng với Tiêu Viêm.

 

Tiêu Đỉnh ho khan vài tiếng sau đó nói: “Tiểu Viêm Tử, nói với chúng ta một chút sau khi ngươi rời đi thành Thạch Mạc đã đi đâu hay không?”

 

Tiêu Viêm mỉm cười gật đầu. Sau đó hắn từ từ vừa ăn vừa kể về chuyện này. Tuy nhiên hắn đang kể thì bất chợt Mạc Ngân quay mặt ra chỗ khác. Nàng bắt đầu nôn ọe ra một tiếng. Thấy vậy thì mấy người ngẩn người lại. Thiếu nữ xinh đẹp mặc y phục bốc lửa ngồi trong bàn tò mò hỏi: “Mạc Ngân muội muội, ngươi làm sao vậy?”

 

Tiêu Viêm nhìn về phía Mạc Ngân hỏi: “Mạc Ngân, nàng có sao không?”

 

Bàn tay của Mạc Ngân đưa về phía sau nói: “Ta... ta không có sao... Ọe...”

 

Hai người Tiêu Đỉnh và Tiêu Lệ nhìn về phía nhau. Cả hai người nheo mắt lại. Một người trong đó lên tiếng nói: “Tiểu Viêm Tử, có phải hay không đệ muội đã có rồi!?” Đôi mắt của họ nhìn về phía Mạc Ngân, nàng đang dùng tay che miệng của mình.

 

“Việc này!” Nghe được lời Tiêu Đỉnh và Tiêu Lệ nói thì hai mắt Tiêu Viêm hơi nhíu mày lại. Tuy nhiên trong lòng Tiêu Viêm lúc này tràn ngập những cảm xúc vô cùng phức tạp.

 

Tuyết Lam vốn là phái nữ nên đối với việc này cực kỳ chu toàn. Nàng tiến về phía Mạc Ngân, bàn tay đưa ra vỗ vỗ nhẹ lên lưng của Tuyết Lam. Mạc Ngân nhìn về phía Tuyết Lam nói: “Cảm ơn!” Nàng quay đầu nhìn về phía mọi người sau đó nói: “Mọi người, ta... có cảm giác không được khỏe. Ta trở về phòng nghỉ một chút là được. Không làm phiền mọi người!”

 

Tuyết Lam mỉm cười thân thiện đối với Mạc Ngân nói: “Để tỷ đưa muội về phòng!”

 

Mạc Ngân nhìn về phía Tuyết Lam nói: “Cảm ơn tỷ!”

 

Tiêu Viêm thấy được Tuyết Lam muốn đưa Mạc Ngân về phòng nhưng hắn cũng không có ý định đi giúp nàng một tay đưa nàng về phòng. Hắn trong lúc này có chút suy nghĩ rắc rối trong lòng. Mặc dù hắn cùng với Mạc Ngân có quan hệ phu thê thực sự nhưng hắn không có thực sự yêu thương Mạc Ngân. Tình cảm mà hắn dành cho nàng thuần túy chính là một nam nhân đối với nữ nhân xinh đẹp tính về mặt thưởng thức mà thôi. Người hắn yêu chính là Huân Nhi mà không phải Mạc Ngân.

 

Nguyên nhân bởi vì Mạc Ngân đã một lần cứu hắn, bất kể về mặt lợi ích còn là về mặt nợ người khác chân tình thì Tiêu Viêm đều thiếu nàng. Hắn cảm giác đó không phải là một tình yêu mà là gánh nặng, là một món nợ thì đúng hơn. Hắn tất nhiên vẫn sẽ tiếp nhận Mạc Ngân nhưng với điều kiện Huân Nhi chấp nhận Mạc Ngân.

 

Bởi vì Mạc Ngân trong lòng của hắn xa xa không thể so sánh với Huân Nhi được. Tiêu Viêm có chút chột dạ và sợ hãi. Hắn sợ nếu như để cho Huân Nhi biết được một nữ nhân khác ngoài nàng ra mang thai tiểu hài tử của hắn. Hắn sợ Huân Nhi sẽ phản đối sự có mặt của người nữ nhân này. Đúng ra Tiêu Viêm thực sự yêu thích Huân Nhi nhưng cũng đồng thời sợ mất nàng.

 

Trong lòng Tiêu Viêm thoáng qua một ý niệm tốt nhất đem cái thai phá đi nếu như Mạc Ngân mang thai. Tuy nhiên ngay sau đó Tiêu Viêm cũng phản đối cái ý kiến này vì chính hắn cho rằng cái ý kiến này không thể được. Dù sao đây cũng là nhi tử của hắn. Hắn không thể nào làm vậy được. Hai hàm răng Tiêu Viêm khẽ cắn lại. Hắn cứ để việc này đến đâu thì đến. Cùng lắm thì hắn ngửa bài với Huân Nhi là được.

 

Tiểu Đỉnh vỗ vỗ vào bả vai của Tiêu Viêm rồi nói: “Nam nhân trên đời tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường. Ta nghĩ tiểu nha đầu Huân Nhi kia cũng không ngại ngươi có thêm một nữ nhân khác!” Nghe được lời nói của Tiêu Đỉnh thì Tiêu Viêm nhẹ nhàng gật đầu một cái.

 

“Đến, mọi người cùng uống!” Tiêu Lệ ngay tại lú đó thì đã vươn ra một cái cốc rượu hướng về phía mọi người đưa ra. Tất cả mọi người đều đưa cốc rượu lên cùng nâng ly chúc mừng.

 

Mọi người bắt đầu bàn việc trong tiệc rượu khá là vui vẻ. Tuy nhiên đề tài nhiều lúc toàn bộ đều là xoay quanh tới việc gia tộc Mễ Đặc Nhĩ, tộc xà nhân. Đặc biệt chủ đề liên quan tới tứ đệ nói đúng hơn là nghĩa tử của tộc trưởng Tiêu Chiến, Tiêu Sơn. Rất nhiều câu chuyện được bịa ra được nhắc tới hắn giống như thần thoại khiến cho Tiêu gia quật khởi như thế nào.

 

Do sự tồn tại của Tiêu Sơn mà Tiêu gia đã phát triển vô cùng mạnh mẽ. Tiêu gia liên kết với gia tộc Mễ Đặc Nhĩ làm mối làm ăn lớn. Tiêu Sơn kết hôn với viên ngọc minh châu của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ gồm Nhã Phi. Mễ Đặc Nhĩ liên kết buôn bán với tộc xà nhân... Rất nhiều câu chuyện được nhắc đến.

 

Thấy cảnh này thì hai người Tiêu Đỉnh và Tiêu Lệ nhìn về phía nhau mỉm cười lắc lắc đầu. Họ không thể nói gì cho phải. Hầu như các câu chuyện này do những người tồn tại trong tửu lầu phóng đại để kiếm tiền ăn mà thôi.

 

Hai mắt Tiêu Viêm nheo lại. Khi mà hắn đi đâu cũng nghe được thi thoảng có người bàn về sự tích của Tiêu Sơn thế này, Tiêu Sơn thế lọ. Rồi sự tích về nữ thần y, y thuât thông thần có thể cứu người chết sống lại tại đế đô Gia Mã. Nghe nói đó chính là nhị phu nhân của Tiêu Sơn. Rồi rất nhiều lời đồn khác. Trong lòng Tiêu Viêm có chút khó chịu khi nghe được những lời như vậy. Hắn vẫn còn nhớ như in một số lần đã gặp Tiêu Sơn.

 

Một tiểu hài tử khoảng bảy, tám tuổi dẫn theo hai bé gái khá là xinh xắn, một tiểu nữ hài mặc y phục màu xanh xinh xắn, một tiểu nữ hài mặc y phục màu hồng xinh xắn bước chậm trên con đường đá. Bất chợt âm thanh với gọi trên đường khiến cho ba người chú ý đến.

 

Một tiểu nam hai xách theo một cái bát được đậy kín lại, hắn mỉm cười đưa cái bát về phía một tiểu nữ hài mặc y phục màu trắng mà nói với cái giọng trẻ con: “Tuyết Nhi muội muội, món này do chính mẫu thân ta dạy đó! Ta cũng nấu thử rồi, ta ăn nó rất ngon đây thế nên ta đem nó để dành cho Tuyết Nhi muội muội. Muội mau nhận lấy đi!” Tiểu nam hài hướng về phía tiểu nữ hài mặc y phục màu trắng, tiểu nam hài mở miệng dỗ dành.

 

Trên khuôn mặt tiểu nữ hài xuất hiện một nụ cười vô cùng hạnh phúc nói: “Cảm ơn Tiêu Sơn ca ca!” Tiểu nữ hài đưa bàn tay nhỏ bé ra cầm lấy cái bát của tiểu nam hai.

 

Bất chợt một thiếu phụ từ phía xa đi tới, nàng quát lớn một tiếng: “Tuyết Nhi trở lại đây!”

 

Thấy được tiếng gọi này thì tiểu nữ hài tên Tuyết Nhi kia quay lại mừng rỡ hô lên: “Mẫu thân!”

 

Thiếu phụ nhìn về phía tiểu nam hài sau đó trừng mắt nhìn về phía tiểu nữ hài nói: “Tuyết Nhi, chúng ta đi về. Ngươi hôm nay còn phải học viết chữ không nhớ sao?”

 

Nghe được lời này thì tiểu nữ hài chớp đôi mắt to nhìn về phía thiếu phụ hỏi: “Mẫu thân, con nhớ rằng mình đã viết xong ba bài mà mẫu thân đưa con rồi mà? Mẫu thân cũng nói chỉ cần con học xong sẽ để Tuyết Nhi đi chơi mà!”

 

“Hừ...” Thấy được tiểu nữ hài nói như vây thì miệng thiếu phụ nói ra tiếng hừ lạnh một cái. Nàng lên tiếng quát lạt: “Đi về là đi về! Chẳng lẽ mẫu thân nói ngươi không nghe!”

 

“Vâng!” Tiểu nữ hai ngoan ngoãn cúi đầu xuống. Nàng trực tiếp bị thiếu nữ dắt tay kéo đi.

 

Tuy nhiên khi thiếu phụ thấy được cái bát nhỏ bên tay còn lại của tiểu nữ hài thì nàng có chút khó chịu nói: “Cái gì thế này?” Bàn tay của nàng đem thứ này đoạt lấy sau đó đem cái bát trực tiếp quăng về phía bụi câu. Thấy được món đồ của mình bị đoạt như vậy thì tiểu nữ hài khóc òa lên. Thiếu phụ làm như không thây kéo tay của nàng đi về phía bên trong nhà.

 

Một cái bát vỡ choang biến thành từng mảnh sành nhỏ. Tiểu nam hài ngơ ngác nhìn về phía mấy mảnh sảnh nằm ở dưới đất. Từng dòng chất lỏng do dính bụi đất mà trở thành màu đen đang chảy trên đất. Trông bộ dạng tiểu nam hài trong lúc này có chút tủi thân. Đầu tiểu nam hài cúi xuống, hắn xoay người rời đi.

 

Trong lòng Tiêu Viêm thở dài một hơi. Hắn biết tiểu nam hài này có cái tên Tiêu Sơn do kinh mạch vốn bị thương nên tu luyện cực kỳ trật vật. Hắn không có cách nào so sánh được với chính bản thân của mình. Mặc dù thấy được Tiêu Sơn như vậy thì Tiêu Viêm cũng cảm giác được có chút tội nghiệp cho số phận của hắn mà thôi.

 

Một nam hài khoảng bảy tuổi dùng tay chạm lên trên chiếc ma thạch bia chuyên dùng chắc nghiệm. Mấy cái chữ ở đó nhanh chóng xuất hiện. Nhìn thấy mấy chữ này thì người giám khảo hô lên: “Tiêu Sơn đấu lực nhị đoạn, cấp thấp!”

 

“Hahaha... ta đã nói rồi mà hắn vẫn là hai đoạn đấu khí đi. Tốc độ tu luyện này đúng là rùa bò còn nhanh hơn hắn nhiều!”

 

“Không biết kiếp trước hắn làm nên lỗi lầm gì nên mới bị trời phạt đây mà!”

 

“Nếu ta là hắn thì đã sớm buông tha cho tu luyện rồi!”

 

Bàn tay Tiêu Sơn trực tiếp đấm vào cây cột. Máu trên đó rịn xuống. Hắn tin tưởng mình liên tục cố gắng nhất định sẽ thành công. Tuy nhiên tiểu nam hài đã sai lầm. Dù hắn có cố gắng đến đâu đi nữa thì một năm hắn điên cuồng tu luyện không bằng người ta tu luyện trong vòng vài tháng. Hắn lấy gì để đòi đuổi kịp người ta. Với cái kinh mạch như vậy e rằng cả đời không thể ngưng tụ đấu khí toàn ấy chứ?

back top