Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 356: Công chúa Yêu Dạ

Tiêu Sơn có vài phần kinh ngạc khi có sự xuất hiện của công chúa Yêu Dạ. Phải biết được công chúa Yêu Dạ cùng với hắn cũng không phải quá thân quen. Đôi lông mày của hắn nhăn nhíu lại vài cái, hắn không tự chủ được liên tục lắc lắc đầu của mình. Hiển nhiên hắn cơ bản không có đoán được tại sao Yêu Dạ lại tới nơi này.

 

Tiêu Sơn trực tiếp lắc lắc đầu sau đó quay sang hỏi Nhã Phi: “Phi Nhi, nàng đoán được đại công chúa đến nơi này có việc gì hay không?”

 

Trên khuôn mặt của Nhã Phi xuất hiện được sự suy tư. Sau đó nàng mỉm cười nhìn về phía Tiêu Sơn. Nụ cười trên mặt của nàng hiển nhiên chính là một nụ cười châm chọc. Khóe miệng của hắn có chút co quắp. Hắn không hiểu được tại sao Nhã Phi nhìn về phía hắn như vậy. Hắn cười khổ tiếp tục hỏi: “Tiểu bảo bối của ta, nàng có ý gì nhìn ta như vậy đây?”

 

Bàn tay Nhã Phi đưa lên che miệng cười, trên khuôn mặt của nàng xuất hiện nụ cười có vài phần châm biếm nói: “Không nghĩ đến Gia lão cùng thật sự là người làm ăn lớn lại có thể bỏ nhiều tiền vốn như vậy a...”

 

Khóe miệng của Tiêu Sơn trở nên co quắp, hắn bắt đầu có thể hiểu được ý của Nhã Ph. Đôi mắt của Tiêu Sơn nhíu mày lại, hắn hướng về phía Nhã Phi hỏi: “Vì cái gì? Cũng chưa bức thiết đến mức đó a. Ta mới chưa đến mười tám tuổi thôi nha!” Hắn cười cười nhìn về phía Nhã Phi.

 

Trong lòng Nhã Phi có vài phần oán giận. Phải biết được nàng lớn hơn Tiêu Sơn vài tuổi. Mặc dù Tiêu Sơn chưa đến mười bảy tuổi nhưng xác thực đã làm cho cái bụng Nhã Phi trở nên to tướng, nơi nào còn nhỏ nữa. Mặc dù Nhã Phi có chút khoái cảm bởi vì trượng phu của mình có nhiều người ưa thích nhưng không có ý nghĩa nàng nguyện chia sẻ.

 

Sắc mặt Tiểu Y Tiên bắt đầu trở nên khó coi. Nàng mở miệng hỏi: “Phu quân, quan hệ giữa ngươi và đại công chúa Yêu Dạ là thế nào?”

 

“Việc này?” Khóe miệng Tiêu Sơn trở nên co quắp. Hắn quay sang thì thấy được Tiểu Y Tiên đang ở bộ dạng khoanh tay trước ngực sau đó hứ một tiếng quay đầu đi. Nữ vương Mỹ Đỗ Toa thì vờ như không thèm để ý đến tuy nhiên hai tay của nàng đã siết tạo ra gân xanh.

 

“Khụ, khụ...“ Tiêu Yến lắm tay lại ho khan sau đó mỉm cười nói: “Được rồi! Tiểu tử, ngươi còn mau không đi tiếp đại công chúa đi. Thật sự không lễ phép a!” Nói xong thì Tiêu Yến cũng trực tiếp xoay người tiến về phía trước.

 

Hắn thấy được Nhã Phi lẳng lặng ôm cái bụng bầu đit theo sau lưng Tiêu Yến. Nữ vương Mỹ Đỗ Toa đi qua người hắn một cái thì chỉ liếc hắn một cái mà thôi. Hiển nhiên trong ánh mắt ấy bao hàm băng hàn và có vài phần giận dữ. Trong lòng Tiêu Sơn gào rú điên cuồng: “Không thể chơi nhau như vậy a, ta hoàn toàn là người vô tôi. Ta chỉ có gặp được nàng ta mấy lần mà thôi! Ngay cả nói chuyện được số câu sợ rằng đếm được trên đầu ngón tay đây.”

 

Đột nhiên Tiêu Sơn cảm giác được eo trở nên vặn vẹo, bàn chân của hắn bị người dẫm một cái vô cùng mạnh. Nhất thời khóe miệng hắn trở nên co quắp quay sang thì thấy được Tiểu Y Tiên đang nhìn hắn với một bộ dạng lạnh lùng. Hắn mới vội vã vòng qua eo của Tiểu Y Tiên muốn dở trò đồi bại để thông qua vụ này. Bàn tay hắn đưa qua vòng lấy eo Tiểu Y Tiên, bộ mặt giả dạng dâm đãng nói: “Tiểu Y Tiên nàng thật là thơm a! Tối nay chúng ta hàn huyên một chút nhé!” Nói xong thì Tiêu Sơn dùng tay mò xuống bắt đầu xoa bóp cặp mông mềm mại của Tiểu Y Tiên

 

“Hứ!” Tiểu Y Tiên khoanh tay lại, nàng ngoảnh mặt đi mặc kệ hắn cho dù hắn có xoa mông nàng thế nào đi nữa thì nàng cũng không thèm để ý. Sau khi dẵm đay nghiến bàn chân của hắn thì Tiểu Y Tiên mới xoay người rời đi để mặc một mình hắn ở đấy.

 

Tiêu Sơn bất đắc dĩ kéo khóe miệng lên, ngón chỏ đưa lên gãi gãi sống mũi của mình. Xem ra quả thực phụ nữ thật sự là khó chiều a. Nói đến đây Tiêu Sơn lẳng lặng tiến về phía bên sau.

 

Đám người Tiêu Sơn tiến về phía bên trong phòng khách lớn, trong lúc này không ngờ Mễ Đặc Nhĩ Đằng Sơn lại không ngờ nhàn nhã ngồi uống trà nói chuyện với công chúa Yêu Dạ. Ngồi ở trên ghế đồng thời trò chuyện có cả Tiêu Ngọc. Hắn khi trở về không thấy nàng đâu xem ra là ngồi nơi này nói chuyện với đại công chúa Yêu Dạ.

 

Thấy được đám người tiến tới thì Tiêu Ngọc không ngờ lại ngoan ngoãn mở miệng cười hòa ái nói: “Mẫu thân, phu quân, Nhã Phi tỷ tỷ...” Lời nói của nàng trở nên vô cùng ngọt ngào. Nhất thời khóe miệng của Tiêu Sơn trở nên giật giật. Hắn cảm giác được Tiêu Ngọc có chút khang khác, bộ dạng có vài phần giả tạo. Trong tay áo của nàng hình như đang giữ một cuốn sách nhỏ.

 

Linh hồn Tiêu Sơn quét qua thấy được mấy dòng chữ: “Làm thế nào giữ được trái tim của nam nhân. Làm thế nào để lấy lòng được công công, bà bà...” Khóe miệng Tiêu Sơn trở nên giật giật và co quắp.

 

Mọi người cũng rối rít đối với nhau chào hỏi. Sau khi chào hỏi kết thúc thì Tiêu Sơn mới hướng về phía Tiêu Ngọc nói: “Ta đang muốn hỏi nàng đi đâu cả ngày nay không thấy đây. Hóa ra là ra ngoài mua sách sao?”

 

Khuôn mặt Tiêu Ngọc trở nên đỏ ửng, nàng hơi mím mím đôi môi đỏ mọng lại, bộ dạng có vài phần đáng yêu và mê người. Nàng hướng về phía Tiêu Sơn nói: “Ta... thiếp chỉ cảm giác có chút nhàm chán muốn ra ngoài cho khuây khỏa mà thôi!”

 

“A” Tiêu Sơn giả vờ kinh ngạc sau đó mở miệng hỏi: “Là như vậy sao?” Khuôn mặt Tiêu Ngọc có chút đỏ lên. Nàng trực tiếp chạy về phía sau lúp sau lưng Tiêu Yến. Tiêu Yến khe khẽ mỉm cười đưa tay lên vỗ vỗ nhẹ vào bàn tay Tiêu Ngọc.

 

Trong lúc này thì công chúa Yêu Dạ đột nhiên mở miệng nói: “Vài ngày trước ta nghe nói tiên sinh đã trở lại đế đô nhưng hiềm nỗi công việc bề bộn không có cách nào đến thăm được xin tiên sinh chờ trách tội Yêu Dạ?” Khi mà Yêu Dạ nhìn về phía nữ vương Mỹ Đỗ Toa khiến cho tinh thần Yêu Dạ thoáng đờ đẫn. Nàng không nghĩ ra được trên đời lại có một nữ nhân xinh đẹp như vậy. Điều này khiến cho Yêu Dạ chỉ có than thở trong lòng.

 

Hiển nhiên bây giờ Tiêu Sơn mới để ý đến Yêu Dạ. Nàng hôm nay mặc một thân quần áo cầm bảo cực kỳ cao quý. Trên người từng đường cong hiện lên rõ ràng kết hợp với khí chất cao quý hơi băng lãnh cộng thêm khuôn mặt xinh đẹp của nàng khiến cho nàng trong mắt Tiêu Sơn mang theo mấy phần hấp dẫn.

 

Mọi người bắt đầu tiến về phía bàn trà ngồi với nhau trò chuyện. Hiển nhiên họ trò chuyện nhưng lần này Nhã Phi lại làm chủ đạo bởi vì mấy vấn đề mà Yêu Dạ muốn hỏi đều là vấn đề về mua bán. Hiển nhiên công chúa Yêu Dạ cũng hỏi thăm qua vấn đề sức khỏe của Tiêu Sơn và mẫu thân của hắn.

 

Sau khi trò chuyện xong thì Yêu Dạ cũng trực tiếp đưa ra yêu cầu muốn trở về. Tuy nhiên khi mà nàng đưa ra trở về thì nàng lại mở miệng nói: “Tiên sinh Tiêu Sơn, lần này ta vốn đi ra ngoài không có mang theo binh lính bảo vệ bởi vậy khi ta trở về cảm giác có chút không an toàn. Không biết ta có thể làm phiền ngài hộ tống ta một đoạn đường hay không?”

 

“A” Nghe được lời này thì Tiêu Sơn giật mình một cái. Khóe miệng hắn cong lên, hiển nhiên hắn cảm giác được từ phía sau của hắn bắn ra mấy ánh mắt sắc bén. Tiêu Sơn cảm giác được từ sau lưng của hắn có chút lạnh lẽo. Khóe miệng hắn nhất thời trở nên co quắp. Hắn hít một hơi thật sâu sau đó thở dài ra nhìn về phía Yêu Dạ nói: “Được rồi, vậy ta hãy tiễn đưa công chúa một đoạn đường đi!”

 

Trên mặt của nàng xuất hiện một nụ cười, một nụ cười không có chút tự nhiên nói: “Vậy làm phiền tiên sinh!”

 

Đầu Tiêu Sơn nhẹ nhàng gật xuống, đôi môi của hắn hơi mím mím lại vài cái. Hắn lẳng lặng đưa tay về phía trước. Công chúa Yêu Dạ nhẹ nhàng gật đầu một cái, thân thể của nàng uyển chuyển bước về phía trước. Tiêu Sơn thở dài ra một hơi, hẳn cảm giác được mấy ánh mắt lạnh lẽo phía sau lưng khiến hắn không có cách nào dám quay đầu lại.

 

Công chúa Yêu Dạ trực tiếp đi song song hành theo bên cạnh Tiêu Sơn tiến về phía con đường lớn. Bởi vì bây giờ là ban đêm ở đế đô Gia Mã nên nơi này vẫn vô cùng nhộn nhíp, nhà nhà treo đèn, người đi đường tấp nập khắp nơi. Hiển nhiên Tiêu Sơn cũng có vài phần quen thuộc với cảnh nhộn nhịp nơi này.

 

Tiêu Sơn bỉnh thản bước đi bên cạnh công chúa Yêu Dạ. Hiển nhiên đám người Tiêu Sơn nhanh chóng trở thành tiêu điểm của đám người ở đây. Ngón chỏ Tiêu Sơn đưa lên gãi gãi sống mũi của mình, hắn cười khổ một tiếng. Xem ra hôm nay Yêu Dạ ăn mặc đẹp như vậy hiển nhiên dẫn đến công chúng bàn tán.

 

Tuy nhiên lần này Tiêu Sơn cảm giác được công chúa Yêu Dạ dường như dẫn đường của hắn vào nhưng nơi ít người. Khi mà nàng dẫn hắn tới ven hồ thì có khá nhiều cặp nam nữ yêu nhau đang lén lút ở đó. Khóe miệng Tiêu Sơn nhất thời co quắp. Hắn mở miệng hỏi: “Công chúa Yêu Dạ, ta nhớ đây cũng không phải là đường dẫn đến hoàng cung đi!”

 

Hai má Yêu Dạ trở nên đỏ hồng, Tiêu Sơn không nghĩ đến được sẽ có ngày nàng trở nên như vậy.. Thân thể của nàng khẽ run lên. Nàng hướng về phía một chiếc ghế đá nhỏ ở đó nói: “Chúng ta có thể đến nơi đó ngồi hay không?”

 

Hai hàng lông mày Tiêu Sơn nhăn lại, hắn thở dài một hơi. Xem ra những điều mà Nhã Phi nói cũng không phải là không đúng. Bất đắc dĩ hắn chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái, hắn lên tiếng nói: “Được rồi, chúng ta tới đó đi!”

 

Hai người lẳng lặng tiến về phía chiếc ghế đá, thân mình của Yêu Dạ hơi run lên nhè nhẹ, hai má của nàng trở nên hồng hào khiến cho mị lực của nàng tăng lên khá cao. Tiêu Sơn cũng có chút rung động tuy nhiên hắn chỉ bình thàn mỉm cười gật đầu một cái.

 

Thấy được thân thể của Yêu Dạ hơi run lên, hắn cười khổ lắc lắc đầu, hắn hướng về phía công chúa Yêu Dạ hỏi: “Công chúa Yêu Dạ, ngươi có việc gì cứ việc nói thẳng?”

 

Yêu Dạ nghe được lời Tiêu Sơn nói như vậy thì nàng cố gắng hít một hơi thật sâu lấy lại trấn tĩnh. Hai chân của nàng uyển chuyển khép lại, bàn tay của nàng đan vào nhau đặt lên hai chân. Yêu Dạ hơi cắn răng nhè nhẹ sau đó lên tiếng nói: “Tiên sinh, ngươi cảm thấy Yêu Dạ là người như thế nào?”

 

Nghe thấy lời Yêu Dạ nói như vậy thì Tiêu Sơn cười khổ trong lòng. Hắn không biết trả lời sao cho phải nữa. Bộ dạng Tiêu Sơn rơi vào trầm tư một lúc. Một lúc sau hắn mới bình thản nhìn về phía Yêu Dạ mà mỉm cười nói: “Công chúa Yêu Dạ, ngươi rất muốn nghe lời nói thật sao?” Yêu Dạ nhẹ nhàng gật đầu nói. Tiêu Sơn tiếp tục nói: “Công chúa không những thông minh lại còn xinh đẹp. Mặt ngoài lạnh như băng nhưng đó bởi vì nàng chính là đại công chúa của đế quốc Gia Mã. Nàng cần dáng vẻ như vậy để bảo vệ uy nghiêm trong hoàng tộc. Tuy nhiên dấu ở trong vỏ bọc ấy chính là một trái tim nồng cháy, dễ dàng xấu hổ và biết yêu thương người khác. Xác thực là một thiếu nữ vô cùng đáng yêu!”

 

Nghe được lời ca ngợi của Tiêu Sơn khiến cho khuôn mặt của nàng nhất thời trở nên ửng đỏ. Nàng mở miệng nói: “Tiên sinh, Yêu Dạ cũng không có tốt như tiên sinh tưởng tượng.”

 

Đầu Tiêu Sơn nhẹ nhàng lắc lắc, hắn lên tiếng nói: “Công chúa xác thực giống như ta nói nhưng không biết công chúa vì sao lại hỏi ta những điều này?”

 

Khuôn mặt Yêu Dạ hơi đỏ lên, thân thể của nàng hơi run lên, hai hàm răng khẽ cắn vào nhau. Tiêu Sơn có thể thấy được hai bàn tay của nàng đang run lên. Hắn chợt nghe được công chúa Yêu Dạ mở miệng nói: “Tiên sinh, ngươi... ngươi có hay không yêu thích ta?”

 

Nhất thời khóe miệng Tiêu Sơn trở nên co quắp. Đây là cái ý gì nha? Tự nhiên có người chạy đến rồi hỏi ngươi có thích người ta không. Tiêu Sơn cảm giác được mồ hôi lạnh toát cả sau lưng. Hắn lên tiếng nói: “Công chúa Yêu Dạ, người vừa xinh đẹp lại vừa đáng yêu như vậy có ai không thích đây!”

 

Rắc!

 

Một âm thanh ở trong bóng tối phát ra khiến cho khóe miệng Tiêu Sơn nhất thời trở nên co quắp lại. Nghe được âm thanh này thì Yêu Dạ mở miệng nói: “Tiếng gì vậy?”

 

Tiêu Sơn cười khổ lắc lắc đầu nói: “Hẳn là tiếng gió đi? Đúng rồi, công chúa Yêu Dạ ngươi tại sao muốn hỏi ta điều này?”

 

Hít một hơi thật xâu, hai má Yêu Dạ trong lúc này đỏ ửng như ứ máu, nàng lấy hết nghị lực của mình nói: “Tiên sinh, ngươi cũng yêu thích ta sao?”

 

“Sao công chúa lại hỏi như vậy đây? Không phải ta đã trả lời rồi sao?” Tiêu Sơn mỉm cười bình thản nhìn về phía nàng nói.

 

Dường như được lời Tiêu Sơn tiếp cho tự tin, nàng lấy hết ra dũng khí, lan da nàng trở nên đỏ hồng đã lan tràn đến tận mang tai. Nàng mở miệng nói: “Tiên sinh, nếu như tiên sinh muốn Yêu Dạ có thể trở thành nữ nhân của tiên sinh!”

 

“U...” Âm thanh trong bóng tối vang lên. Nhất thời sau đó âm thanh cũng không có vang lên nữa.

 

Yêu Dạ có chút nhíu mày vì âm thanh này. Tuy nhiên Tiêu Sơn thì cười khổ khe khẽ thở dài lần nữa. Tiêu Sơn nhìn về phía Yêu Dạ mà mở miệng hỏi: “Công chúa Yêu Dạ, ngươi thực sự yêu ta sao?”

 

Nghe được Tiêu Sơn hỏi như thế thì Yêu Dạ không biết trả lời sao. Thời gian giữa Yêu Dạ cùng với Tiêu Sơn gặp nhau sợ rằng đếm được trên đầu ngón tay nói gì là thích còn là không thích. Dù đẹp đến đâu đi nữa thi đó chẳng qua là thích cũng không phải là yêu. Cái loại tình yêu sét đánh vô cùng khó gặp. Hiển nhiên giữa Tiêu Sơn và Yêu Dạ không có tình yêu sét đánh rồi. Yêu Dạ mở miệng nói: “Những người như hoàng tộc chúng ta không có thể nói đến chữ Yêu”

 

Nghe được lời này thì Tiêu Sơn gật đầu nói: “Ta hiểu ý của công chúa rồi! Tuy nhiên rất xin lỗi ta phải từ chối công chúa mà thôi. Ta sẽ không đồng ý việc này.” Khi Tiêu Sơn hắn nói ra thì trong tối phát ra âm thanh nho nhỏ. Hắn cười khổ thở dài.

 

“A” Nghe được lời này thì Yêu Dạ có chút kinh ngạc hô lên một tiếng. Nàng cảm giác được trong lòng nàng có chút mất mạc. Khuôn mặt nàng trở lên ảm đạm, nàng cúi đầu mở miệng nói: “Bởi vì ta không xinh đẹp sao? Ta biết ở bên cạnh tiên sinh nhiều vị xinh đẹp như vậy, Yêu Dạ còn cảm giác mình kém xa họ. Xem ra ta còn không vừa mắt tiên sinh a...” Nụ cười của nàng có chút chua xót.

 

Nghe thấy vậy thì Tiêu Sơn khe khẽ thở dài ra một hơi, hắn lên tiếng nói: “Công chúa Yêu Dạ, ngươi nghĩ như vậy thì sai lầm rồi. Không phải ngươi không xinh đẹp mà ngươi vô cùng xinh đẹp vô cùng đáng yêu”.

 

Nghe được lời này thì Yêu Dạ có chút không vui, nàng lên tiếng hỏi: “Vậy tại sao?”

 

“Hà...” Hai tay Tiêu Sơn bất đắc dĩ khoanh lại trước ngực hắn cười khổ lên tiếng nói: “Công chúa Yêu Dạ, ngươi đừng nhìn ta mặt ngoài phong quang đạo mạo xem ra ta là người rất chính trực. Công chúa đừng để bị vẻ bề ngoài ấy đánh lừa. Ta thực sự cũng giống như những nam nhân bình thường khác cũng dâm đãng cũng háo sắc giống như họ.”

 

Nói đến đây ngón tay Tiêu Sơn đưa lên gãi gãi sống mũi của mình, hắn cười khổ nhìn về phía Yêu Dạ nói: “Tin hay không thì là tùy công chúa. Ta cũng đã từng có ý dâm với nàng. Nếu như ta nói ta không muốn đem nàng lên giường thì hoàn toàn là giả dối. Ta xác thật rất muốn đem nàng bế lên giường thỏa mãn dục vọng bản thân. Bởi vì khi đem nàng đè dưới người bất cứ nam nhân nào cũng sẽ cảm giác mình vô cùng thành công. Ta cũng chính là người như vậy đi. Nếu như là ta trước đây ta sợ rằng trong lúc này không có ai mà ý đồ bất chính đem gạo nấu thành cơm ấy chứ?” Trên khuôn mặt của hắn xuất hiện một nụ cười bình thản, bàn tay hắn khẽ đưa lên kéo quần của mình chỉnh lại quần của mình một chút.

 

Lời thổ lộ của Tiêu Sơn khiến cho khuôn mặt Yêu Dạ nhất thời đỏ lên, nàng lắp bắp hướng về phía Tiêu Sơn hỏi: “Vậy, tại sao...”

 

“ha...” Tiêu Sơn xuất hiện một nụ cười đồng thời phả ra một hơi. Hắn lên tiếng nói: “Bởi vì có rất nhiều lý do. Nói ra có vẻ vô cùng giả dối nhưng ta rất sợ trách nhiệm. Nếu như đem công chúa Yêu Dạ làm xong ta sẽ phải chịu trách nhiệm với nàng. Bên cạnh ta có rất nhiều nữ nhân, ta đều rất yêu họ. Yêu nhất là Tiên Nhi, thích nhất là Nhã Phi cùng Lung Linh mà thương nhất là Ngọc Nhi và Vận Nhi. Tuy nhiên mỗi người đều cho ta một phần trách nhiệm tình cảm vô cùng nặng nề”

 

“Có lẽ công chúa Yêu Dạ, ngươi không cần ta chịu trách nhiệm với ngươi. Ngươi có lẽ chỉ cần sự giúp đỡ để bảo hộ Gia Mã đế quốc không rơi vào tay người khác mà thôi, ta nói đúng chứ?” Yêu Dạ không có trả lời Tiêu Sơn, Tiêu Sơn mỉm cười nhìn về phía nàng: “Công chúa Yêu Dạ, ngươi yên tâm, ta đối với ngôi vị của đế quốc Gia Mã không có hứng thú. Hơn nữa, ta sẽ nói vài lời với Vân Lam tông hy vọng họ quản tốt người của họ một chút. Lời như vậy công chúa đã hoàn toàn yên tâm rồi chứ? Nếu như công chúa không tin ta có thể thề!”

 

Nhất thời khuôn mặt Yêu Dạ có chút biến ảo, một lúc sau nàng thở dài ra một hơi nói: “Tiên sinh, ngươi không cần thề, ta tin tưởng ngươi!” Khóe miệng Tiêu Sơn lại nhếch lên hắn lắc lắc đầu rồi lại mỉm cười. Hai người thoáng im lặng một chút. Trong lúc này không ngờ Yêu Dạ lại lên tiếng nói: “Tiên sinh, xem ra ngươi rất yêu những vị phu nhân ở nhà?”

 

“Hà... nói thế nào đây?” Hắn cảm giác được Yêu Dạ có vài phần giống người tri kỷ. Hắn lên tiếng cười nói: “Ta cũng không biết ta yêu họ đến đâu thật là kỳ quái a? Tiểu Y Tiên thì mặt ngoài thánh thiện nhưng thực ra là một nữ nhân hay ghen và nhiều tật xấu a. Tiêu Ngọc thì rất xấu tính rất thích hay dùng chân đá người và tính tình đỏng đảnh giống một vị tiểu thư chanh chua. Lung Linh thì lúc nào cũng làm bộ dáng cao ngạo không thèm để ý đến người khác có việc gì cũng dấu trong lòng. Vân Vận thì kỳ cực hơn, nàng ta nấu ăn dở đến thậm tệ. Còn Nhã Phi thì lúc nào cũng tính toán lợi ích vào trong đó.”

 

Yêu Dạ nghe được lời nói xấu của Tiêu Sơn về thê tử của mình như vậy thì nàng mỉm cười nói: “Nhưng tiên sinh vẫn rất yêu họ, không phải sao?”

 

Khóe miệng Tiêu Sơn trở nên co quắp, hắn cười khổ gật đầu nói: “Đúng vậy! Mặc dù có nhiều điểm xấu tính như vậy nhưng chính vì lý do đó mà ta yêu họ. Ta chỉ sợ ngày nào đó sẽ có một nam nhân so với ta còn tốt hơn đem họ cướp đi mà thôi!”

 

Yêu Dạ mỉm cười hướng về phía Tiêu Sơn nói: “Ta tin tưởng sẽ không có ai có thể thay đổi lòng dạ của họ bởi vì thực sự tiên sinh đối với nữ nhân chúng ta mà nói, ngươi thực sự rất hấp dẫn!”

 

Hai tay Tiêu Sơn khoanh lại, hắn cười vô cùng tự tin nói: “Công chúa Yêu Dạ, nàng cũng thấy thế sao? Ta cũng cho rằng là như thế!” Nghe được lời này của Tiêu Sơn thì nhất thời công chúa Yêu Dạ che miệng cười. Bộ dạng của nàng trông vô cùng đáng yêu. Tiêu Sơn nhìn về phía nàng nói: “Công chúa Yêu Dạ, nàng cười quả nhiên rất đẹp sau này nàng nên cười nhiều hơn một chút.” Nhất thời khuôn mặt Yêu Dạ trở nên đỏ ửng, Tiêu Sơn đánh đầu sang một phía nói: “Dường như từ chối công chúa xem ra là một lựa chọn không đúng lắm nha! Ta có thể hối hận được hay không?”

 

“A” Bộ dạng Yêu Dạ không còn lạnh như băng mà trở nên hài hòa hơn. Nàng đỏ ửng mặt nhưng cũng biết mở miệng trêu đùa Tiêu Sơn nói: “Nếu như tiên sinh không ngại, Yêu Dạ bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng!”

 

“Hà...” Hai vai Tiêu Sơn nhún nhún, hắn cười khổ lên tiếng nói: “Thôi đi! Ta rất muốn a nhưng ta còn sợ mình bị mấy thê tử của mình cấm cửa ở ngoài hơn. Dù sao thì các nàng ấy hiện giờ hẳn đang chờ ta trở về dùng bữa đây. Ta cần phải sớm hoàn thành công việc hộ tống công chúa cao quý Yêu Dạ trở về đi thôi!” Nói xong hắn đúng dậy vươn vai.

 

Yêu Dạ cũng bắt đắc dĩ đứng dậy sau đó hai người giảo bước đi cùng nhau. Yêu Dạ đan xen hai tay đặt ở phía dưới người. Thân mình uyển chuyển của nàng quả thật có tính hấp dẫn khá lớn với nam nhân. Tuy nhiên Tiêu Sơn chỉ mỉm cười nhìn về phía trước. Đi được vài bước không ngờ Yêu Dạ lại mở miệng hỏi: “Tiên sinh, nếu như người ngươi gặp đầu tiên là ta, ngươi sẽ yêu ta sao?”

 

“Ừ!” Tiêu Sơn nhẹ nhàng gật đầu xuống. Hắn mỉm cười hòa ái nhìn về phía nàng nói: “Hẳn là như thế. Ta chắc chắn sẽ yêu công chúa Yêu Dạ tuy nhiên ta gặp trước lại là Ngọc Nhi, Nhã Phi, Tiên Nhi, Vân Vận cùng Lung Linh a!” Hắn bình thản đáp lại.

 

“Cảm ơn tiên sinh đã tiến ta đến tận nơi này! Ta có thể tự đi trở về!” Yêu Dạ không ngờ lại mở lời nói những lời như vậy.

 

“A” Nghe được lời này thì Tiêu Sơn kinh ngạc, hắn mở miệng nói: “Công chúa Yêu Dạ, sao như vậy được? Ta nên đưa ngươi về hoàng cung mới đúng!”

 

“Không cần!” Nói đến đây không ngờ Yêu Dạ lại trực tiếp hôn lên má của Tiêu Sơn phát ra một tiếng ba rất nhỏ. Tiêu Sơn hoàn toàn ngây ngẩn ra trong giây lát. Hắn hoàn toàn cứng người lại. Hắn không nghĩ đến được với tính cách lạnh như băng của Yêu Dạ lại thể hiện ra mặt nóng bóng như thế này. Tiêu Sơn phải cho một câu cực phẩm a.

 

Hai má của Yêu Dạ trở nên ửng đỏ, nàng mím mím môi nhìn về phía Tiêu Sơn nói: “Bây giờ ta đã biết ta đã bắt đầu thích tiên sinh rồi nhưng ta hy vọng ta có thể trôn dấu những tình cảm này sâu trong đáy lòng mình. Cảm ơn tiên sinh hôm nay dành cho ta những kỷ niệm vui vẻ?” Nói đến đây nàng trực tiếp xoay người lại, đôi mắt của nàng hơi đỏ lên và dưng dưng nước mắt. Nàng trực tiếp bước từng bước để lại Tiêu Sơn ngây ngẩn ở nơi đó.

 

“Hà...” Tiêu Sơn khe khẽ thở dài ra một hơi. Hắn lấy ra một chiếc khăn sạch nhẹ nhàng lau đi vết son môi trên mặt của hắn. Vết son môi đỏ chói khiến cho Tiêu Sơn lắc đầu cảm thán. Hắn vẫn còn ngửi được mùi hương cơ thể Yêu Dạ thơm thoang thoảng vương vấn xung quanh. Hắn cảm giác có chút khó hiểu nữ nhân a. Không phải hắn đã bộc lộ ra bản chất của mình là một tên háo sắc dâm đãng. Không phải nữ nhân rất ghét háo sắc dâm đãng sao vậy tại sao lại có truyện này cơ chứ?

 

Lau sạch khuôn mặt của mình, Tiêu Sơn nhìn về phía trong góc bóng tối sau đó lên tiếng nói: “Được rồi, các nàng còn trốn đến bao giờ nữa hả? Các nàng quên rằng ta là một luyện dược sư có linh hồn lực hay sao?”

 

Nhất thời từ trong bóng tối đi ra ba thân ảnh một màu xanh, một màu tím và một màu trắng. Hiển nhiên bộ dạng của các nàng có chút xấu hổ nhưng lại biểu hiện ra mình là người vô can. Khóe miệng Tiêu Sơn trở nên co quắp nói: “Mấy phu nhân của ta đang ra ngoài tản bộ hay sao thế hả?”

 

Tiêu Ngọc có chút xấu hổ mở miệng nói: “Phu quân, không liên quan tới ta là nàng ta cố bắt ta đi theo!” Ngón tay của nàng chỉ thẳng về phía Tiểu Y Tiên đem lỗi lầm đổ cho Tiểu Y Tiên.

 

Nhất thời Tiểu Y Tiên tức giận nhìn về phía nàng mắng: “Hừ, không phải người ngay từ đầu ra cái chủ ý này chính là cô sao?” Tiểu Y Tiên và Tiêu Ngọc bắt đầu muốn cái nhau.

 

Tiêu Sơn bất đắc dĩ quay sang nhìn về phía nữ vương Mỹ Đỗ Toa. Ngay lập tức nữ vương Mỹ Đỗ Toa lại giống như biểu hiện Tiểu Y Tiên khoanh tay trước ngực, nàng ngoảng đầu đi sau đó lạnh lùng đáp lại lời Tiêu Sơn: “Không liên quan tới bản vương!” Làm cho khóe miệng Tiêu Sơn nhất thời trở nên co quắp. Ánh mắt Tiêu Sơn nhất thời có vài phần tức giận và vô kế khả thi. Đánh các nàng thì đau tay mà mắng các nàng thì không đành lòng, Tiêu Sơn cảm giác được mình có chút giống như nam nhân bất lực.

 

Bất đắc dĩ khi trở về sau bữa ăn hắn trực tiếp kéo vào trong phòng khiến cho ba người nữ vương Mỹ Đỗ Toa, Tiểu Y Tiên và Tiêu Ngọc vào trong phòng. Ngay sau đó trong phòng phát ra tiếng rên rỉ liên tục của các nữ nhân kèm theo những âm thanh vô cùng mạnh mẽ: “đét, đét...” do thịt va chạm mạnh vào với nhau. Thời gian âm thanh diễn ra liên tục, một lúc sau vang lên tiếng cầu xin tha thử của Tiêu Ngọc sau đó là đến nữ vương Mỹ Đỗ Toa cuối cùng là Tiểu Y Tiên. Mặc dù Tiểu Y Tiên kể cả tu vi và cơ thể có nhu cầu kém xa nữ vương Mỹ Đỗ Toa nhưng về lực kéo dài nàng vượt xa qua hai người.

 

Mấy tì nữ đi qua mà khuôn mặt xấu hổ đỏ bừng cúi đầu xuống phía dưới, đám hộ vệ nam thì ca thán về sự uy vũ của Tiêu Sơn. Trận chiến kéo dài đến qua nửa đêm mới kết thúc.

 

Toàn thân Tiêu Sơn có chút ê ẩm, làm việc ân ái lâu như vậy khiến cho cơ thể của Tiêu Sơn có chút mệt mỏi. Hắn đi ra khỏi phòng khoác lên một chiếc áo trực tiếp tới phòng của Nhã Phi. Đen trong phòng Nhã Phi vẫn còn sáng, Tiêu Sơn trực tiếp mở ra tiến vào phía bên trong thấy được Nhã Phi đang ngồi ở đó xử lý một đống tạp vụ.

 

Tiêu Sơn có vài phần đau lòng nói: “Nhã Phi, không phải ta nói với nàng rồi sao? Nàng đang mang thai vì vậy cần an thai cho tốt. Việc này để mấy người trong gia tộc nàng là được!” Nói đến đây Tiêu Sơn tiến về phía nàng đưa tay ra vòng lấy ôm lấy Nhã Phi, bàn tay vuốt ve cái bụng bầu của Nhã Phi sau đó hôn nhẹ lên môi của Nhã Phi. Nhất thời hai người có chút dây dưa với nhau.

 

Tiêu Sơn nhìn về phía cái bụng bầu khá lớn của Nhã Phi nói: “Ài đến bao giờ tên tiểu tử này mới ra đời a. Thật sự là... cái tên tiểu quỷ này ở lâu trong bụng nàng như vậy đến bao giờ ta mới được yêu thương thê tử của mình đây?” Nói đến đây vẻ mặt của Tiêu Sơn xuất hiện đầy vẻ bất đắc dĩ.

 

Nhã Phi vừa buồn cười vừa giận bởi vì vẻ không đứng đắn của hắn, nàng mở miệng mắng: “Coi chàng kìa, thật không đứng đắn. Ngay cả thiếp ở tận nơi này còn nghe được tiếng kêu của Tiểu Y Tiên muội muội, không biết chàng làm gì mà hung với ba người bọn họ như vậy!”

 

Hai vai Tiêu Sơn nhún nhún, hắn mỉm cười nói: “Ta chỉ muốn dạy cho mấy nàng ấy biết ai mới là chủ của cái giá đình này thôi nha!”

 

Nhã Phi liếc khéo về phía hắn sau đó lên tiếng nói: “Đúng rồi, chàng đem hơn hai trăm người đó đi đâu rồi?”

 

Tiêu Sơn hơi mím môi lại sau đó miệng đáp lại nói: “Ta cần họ dùng một chút. Sau khi dùng xong thì ta sẽ đem họ trả lại!” Nói đến đây Tiêu Sơn nhìn về phía Nhã Phi có chút lo lắng nói ra ý kiến của mình: “Ta chỉ cảm giác được gần đây có chút bất bình thường mà thôi. Ta có cảm giác được giống như có người nào đó đang cố ý nhắm vào chúng ta vậy!” Nhã Phi nhẹ nhàng gật đầu với ý kiến của hắn.

 

Nhẹ nhàng lắc lắc đầu vài cái, Tiêu Sơn nói: “Binh đến thì tướng ngăn, nước đến thì thành đỡ, chúng ta chỉ có thể bị động ứng đối mà thôi. Ta đã làm chuẩn bị trước nhưng hy vọng không có gì đó xảy ra với gia tộc chúng ta!” Tiêu Sơn luôn có cảm giác bất ổn không biết tại sao. Hắn thở dài tiếp tục nói: “Được rồi, Nhã Phi, ta đưa nàng đi ngủ a!”

 

Nhã Phi nhẹ nhàng gật đầu xuống. Nàng cũng không làm kênh kiệu gì dù sao hai bến vốn đã là phu thê thời gian dài như vậy hơn nữa còn đã có hài tử của nhau. Tiêu Sơn trực tiếp nâng đỡ tay của nàng tiến về phía trước đem nàng đưa tới giường. Hắn cũng không có ở lại ngủ cùng với Nhã Phi. Mặc dù Nhã Phi đã có bầu nhưng nàng quả thực vẫn vô cùng mê người, Tiêu Sơn vừa được thỏa mãn xong nên hắn có lẽ không động đến nàng nhưng đến sáng rất có thể hắn không nhịn được đem nàng yêu thương như vậy rất có thể ảnh hưởng tới thai nhi. Hơn nữa trong khi ngủ cùng giường rất có thể gây nguy hiểm đến cho thai phụ.

 

Nếu như thỉnh thoảng hai người có tiến hành thân mật một chút thì chẳng qua Tiêu Sơn cũng chỉ dùng tay cùng với miệng nghịch ngợm những nơi tư mật của nàng. Hai người chỉ hôn nhau và nhẹ nhàng ôm ấp thỏa mãn một chút nhu cầu và tăng tiến tình cảm mà thôi.

 

Bước ra khỏi cửa thì Tiêu Sơn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Bầu trời bị một tâng mây đên che kín không nhìn thấy ánh trăng đâu giống như chính hắn không biết chuyện gì đang diễn ra ở nơi này. Đến tột cùng là đang có chuyện gì xảy ra với Tiêu gia với gia tộc Mễ Đặc Nhĩ. Dường như có một bàn tay nào đó đang thao túng sự việc này, hắn không có cách nào nắm giữ thứ này. Nói đúng hơn hắn không nhìn ra được những gì đã xảy ra trước mắt.

 

Dường như Tiêu Sơn chỉ nghĩ rất đơn giản, thật ra thì hắn cũng chả có ý chí cao siêu gì nhiều có lẽ ban đầu hắn muốn trở nên xông xáo đại lục làm niềm vui nhưng thời gian qua khi mà hắn bắt đầu có thê tử và hắn sắp được làm cha thì ý chí của Tiêu Sơn cũng bắt đầu có chút mai một. Hắn chỉ muốn sống bình bình qua cả đời.

 

Với mấy người thê tử như vậy thì hắn đã quá thỏa mãn, hắn cũng không yêu cầu gì hơn. Hắn chỉ mong muốn với mấy người thê tử như vậy sống qua cả đời vui vẻ hạnh phúc bên nhau. Hắn tăng lên thực lực chẳng qua chỉ đảm bảo an toàn cho họ mà thôi. Hắn không muốn xưng bá cái thế này gì đó mà chỉ muốn bảo vệ những người thân, người trong gia tộc của hắn nhưng xem ra hắn đã nhầm bởi vì cái thế giới này so với hắn phức tạp hơn nhiều.

 

Ban đầu hắn tự tin rằng mình chính là người chuyển kiếp sẽ có ưu thế nhưng xem ra hắn đã nhầm. Bởi vì hắn xem được mấy bộ phim trở về quá khứ thì nhân vât chính phát huy đủ cái gọi là ưu thế nhưng khi tiến vào thế giới này thì hắn mới nhận ra mình đã nhầm. Cái trí tuệ của hắn quá nhỏ bé so với những người ở đây. Ở đây họ sống lâu như vậy thì sự tính toán của họ vượt qua cái thời gian sống của hai linh hồn dung hợp của hắn. Trí tuệ của hắn chẳng khác gì một thằng nhóc hơn hai mươi tuổi làm sao có thể so sánh được vỡi những lão nhân đã sống cả vạn năm.

 

Mặc dù hắn biết dường như có bàn tay hoặc thứ gì đó cố ý nhắm vào hắn, vào người thân hắn và gia tộc hắn nhưng hắn cảm giác được giống như mình là một kẻ vô cùng nhỏ bé. Khi mà hắn tiêu diệt lão già tứ trưởng lão của Ma Viêm cốc thì mới khiến cho hắn nhận ra được núi này cao còn có núi khác cao hơn.

 

Hắn luôn tự tin rằng mình phát triển rất nhanh, không ai là đối thủ của hắn nhưng hắn đã nhầm, nhầm lẫn tai hại bởi vì trên đại lục đấu khí này rất rộng, người có thể giết được hắn e rằng vượt qua hàng trăm hàng ngàn người. Lần đầu tiên hắn đối mặt với một đấu tông chắc khoảng đấu tông thất tinhm bát tinh gì đó vậy còn lần sau đây. Lần sau sẽ đến cao hơn là đấu tông cửu tinh, đấu tôn có khi là đấu thánh thì sao đây.

 

Hắn quá hiểu rõ trên đời này không có nhiều trường may mắn như thế. Hắn có thể may mắn một lần những không thể may mắn mãi được. Bởi vì sự chông chờ vào đối thủ của ngươi gửi người có thực lực cao hơn ngươi một chút đi giết ngươi chính là hành động ngu xuẩn.

 

Trong lúc này hắn cảm giác được mình có chút sợ hãi. Gánh nặng về tình cảm, gánh nặng về gia tộc, gánh nặng về đồ đệ... Hắn cảm giác mình sao quá nhỏ bé. Hắn thấy mình giống như một con kiến có thể bị người khác bóp chết bất cứ khi nào. Hắn chẳng qua chỉ là con cờ trong cái bàn cờ đại lục đấu khí này mà thôi. Cái cảm giác này ngày một mạnh hơn làm cho hắn vô cùng khó chịu. Hắn muốn biết đến tột cùng thì chuyện gì sắp xảy ra khiến với Tiêu gia, với hắn, với thê tử hắn...

 

Đêm tối mờ mít che kín cả một đám nhà, thân ảnh một thiếu nữ mặc y phục màu xanh của một học viện nào đó đang đứng ở trên đỉnh núi. Một tiếng gió thổi nhè nhẹ khiến cho mái tóc của nàng nhẹ nhàng tung bay trong gió. Đưa bàn tay lên nhẹ nhàng gạt đi đám tóc rối, nàng mở miệng nói: “Lăng lão, ngươi đã trở lại rồi sao?”

 

Một thân ảnh màu đen xuất hiện sau lưng thiếu nữ, hắn mỉm cười bình thản nói: “Hahaha, lão phu lần này không có hoàn thành nhiệm vụ sao dám gặp mặt lại tiểu thư đây?”

 

Trên khuôn mặt thiếu nữ xuất hiện vẻ vui vẻ, nàng lên tiếng hỏi: “Lăng lão, hắn sao rồi?”

 

Đôi mắt Lăng Ảnh nhíu mày lại, hắn lên tiếng nói: “Tiểu thư, ngươi muốn nói đến thiếu gia Tiêu Sơn còn là thiếu gia Tiêu Viêm!”

 

Nhắc đến lời này thì thiếu nữ thở dài ra một hơi, nàng lên tiếng nói: “Lăng lão, biểu ca Tiêu Viêm, hắn làm cho ta có chút thất vọng.”

 

“A” Nói đến đây thì Lăng Ảnh chỉ nhíu mày lại một cái. Hắn cũng không có nói gì thêm. Quả thực việc giữa Tiêu Viêm và Mạc Ngân đã khiến cho Huân Nhi có chút không vui lòng. Bất cứ nữ nhân nào cũng không thích nam nhân mình yêu thích ở bên cạnh nữ nhân khác nhưng các nàng cũng cực kỳ ghét loại nam nhân bạc tình bạc nghĩa. Loại nam nhân thà rằng ngập ngừng không có dứt khoát giống như Tiêu Sơn có lẽ các nữ nhân sẽ coi thường hắn nhưng chí ít thì loại người Tiêu Sơn còn là người trọng tình trọng nghĩa, dám làm dám chịu, cực kỳ có trách nhiệm. Đây chính là loại nam nhân mà các nữ nhân có thể lựa chọn dựa vào mặc dù lựa chọn này không phải là lựa chọn tốt nhất.

 

Lăng Ảnh chỉ thở dài ra một hơi, hắn lên tiếng tiếp tục nói: “Tiểu thư, thiếu gia Tiêu Sơn đã tiến về đế đô. Theo như thông tin chúng ta cha được dường như Tiêu Sơn thiếu gia đã từng bị thương vô cùng nặng”

 

Nghe được lời này thì thiếu nữ khẽ siết tay lại, nàng lên tiếng nói: “Lăng lão, đã tra ra được là ai làm hay chưa?”

 

Bóng đen đáp lại thiếu nữ: “Tiểu thư, chúng ta chỉ điều tra được đó là tứ tưởng lão của Ma Viêm cốc. Người này theo như chúng ta phỏng đoán thực lực có là một đấu tông cao cấp. Tuy vậy có nhiều điểm khúc mắc ở đây bởi vì thực lực tứ trưởng lão Ma Viêm cốc theo vực Hắc Giác đưa ra thì chẳng qua đạt đến đấu hoàng đỉnh phong. Có lẽ người này rất có thể nằm vùng ở vực Hắc Giác, động cơ không rõ!”

 

Ngón tay thiếu nữ đưa lên nhẹ nhàng vân vê tóc, nàng mở miệng nói: “Tiêu Sơn ca ca đúng là làm cho người khác có chút lo lắng mà. Hài... Hy vọng Tiêu Sơn ca ca không gây ra những việc quá rắc rối a!”

 

Trong lúc này không ngờ bóng đen hít một hơi thật sâu lấy lại tự tin nói: “Tiểu thư, hiện giờ thiếu gia Tiêu Sơn đang ở tại đế đô Giã Mã trong gia tộc Mễ Đặc Nhĩ. Hiện giờ bên cạnh thiếu gia có rât nhiều nữ nhân dường như nữ vương Mỹ Đỗ Toa cùng với tông chủ Vân Lam tông Vận Vân đã trở thành nữ nhân của thiếu gia Tiêu Sơn.”

 

Nghe được lời này của Lăng lão thì vạt áo thiếu nữ bị tay nàng siết lại. Nàng lên tiếng nói: “Tiêu Sơn ca ca thật sự là một tên háo sắc. Hắn chẳng lẽ không thể ngừng việc trêu hoa ghẹo nguyệt lại hay sao? Chẳng lẽ có nhiều nữ nhân như vậy, hắn còn thấy chưa đủ?” Trong giọng nói của nàng mang theo phẫn hận và khó chịu, ẩn ẩn một tia ghen tuông nồng nặc.

 

“Hà” Lão già Lăng Ảnh khe khẽ thở ra một hơi, hắn hướng về phía thiếu nữ nói: “Tiểu thư, ngươi làm như vậy vì thiếu gia Tiêu Sơn có đáng hay không. Thứ cho lão phu nói thẳng, quả thật trước đây lão phu nhìn ra được thiếu gia rất thích tiểu thư nhưng e rằng bây giờ hắn đã...”

 

Hai bàn tay thiếu nữ xoắn xít vạt áo của mình lại, nàng cảm giác được trái tim của nàng như thắt lại. Tình cảm thứ này vô cùng vi diệu lúc đến thì nó đến không cảnh báo ngươi, khi ngươi nhận ra nó thì nó đã rời đi ngươi. Ban đầu có lẽ nàng rất thích Tiêu Viêm, bởi vì ở Tiêu Viêm có thứ gì đó hấp dẫn nàng vô cùng nhưng đó là sự sụng bái, hứng thú mà không hẳn là yêu có lẽ có thể pha lẫn một chút yêu. Tuy nhiên kể từ sau lần gặp lại Tiêu Sơn, hắn khiến cho nàng liên tục bị hấp dẫn, giống như có thứ gì đó hấp dân nàng thật sâu.

 

Nàng bắt đầu cảm giác đối với Tiêu Sơn có chút thú vị, nàng muốn tìm hiểu hắn kết quả là Tiêu Sơn giống như một kho báu mà nàng đào mãi không hết. Nàng đường đường là đại tiểu thư của Cổ tộc nhưng nàng lại không có cách nào khuất phục Tiêu Sơn. Khi mà nàng từ chối hắn thì Tiêu Sơn lại xuất hiện trước mặt với cái nhìn lạnh lùng, ẩn ẩn trên nụ cười của hắn là đôi mắt u buồn khiến cho nàng có chút đau lòng. Ngay sau đó xuất hiện Tiêu Mị ở bên cạnh hắn, Huân Nhi hiển nhiên cho rằng Tiêu Mị chẳng qua là có ý gì lợi dụng Tiêu Sơn mà thôi.

 

Đây chính là cái cớ mà nàng lấy ra muốn đem Tiêu Mị đuổi khỏi bên cạnh Tiêu Sơn. Chính vì vậy mà nàng mới bắt đầu để ý đến hắn bắt đầu dành thời gian bên hắn cãi nhau với hắn nhiều hơn. Chỉ là nàng không biết mình đã dần dần yêu Tiêu Sơn vào lúc nào không hay.

 

Trái tim của nàng trong lúc này thít thật chặt với nhau. Nàng có cảm giác mình có chút hối hận. Nếu như trong khi đó nàng quả quyết giữ Tiêu Sơn ở bên cạnh không để bất cứ ai ở bên cạnh hắn. Có lẽ hiện giờ nàng đã được ở bên cạnh Tiêu Sơn. Đôi mắt nàng đỏ lên dưng dưng như muốn khóc. Bàn tay nàng nắm lại đặt ở trước trái tim của mình. Bởi vì nàng đang tự hỏi rằng thực sự thì nàng có thể ở bên cạnh Tiêu Sơn hay sao?

 

Kể từ khi nàng còn rất nhỏ thì Tiêu Viêm đã tiến vào trong phòng của nàng đem thân thể của nàng sờ toàn bộ khắp nơi. Hắn liệu có chấp nhận một nữ nhân đã bị một nam nhân khác sờ khắp toàn thân trở thành thê tử hay không? Nàng rất sợ một ngày nào đó Tiêu Sơn sẽ biết được sự thật này mà coi thường nàng mà khinh bỉ nàng. Nàng không sợ từ miệng Tiêu Sơn nói ra những lời này mà cái nhìn khinh bỉ và coi rẻ của hắn. Chính đôi mắt của Tiêu Sơn khiến cho nàng mê mang cũng khiến cho nàng sợ hãi.

 

Bàn tay thiếu nữ đưa ra gạt nhẹ một cái, nàng lên tiếng nói: “Đủ rồi, Lăng lão, ta nghe được rồi! Ở đây không có việc gì nữa? Lão có thể rời đi được rồi!” Nghe được lời thiếu nữ nói như vậy thì lão già chỉ khe khẽ thở dài. Bóng ảnh của hắn thoắt hiện trực tiếp biến mất tại trong bóng đêm để lại bóng ảnh cơ đơn ở trên mỏm đá.

 

Một bóng ảnh nhỏ bé có chút đơn côi đứng trên mỏm đá. Thân thể của nàng hơi run lên, hai bàn tay của nàng hơi siết nhẹ vào với nhau. Đôi mắt của nàng nhìn về phía phương xa, trong đôi mắt ấy tràn đầy hiu quạnh. Gió đêm thổi nhè nhẹ lướt qua tà áo của nàng. Từ đô mắt của nàng hai hàng lệ nhẹ nhàng nhỏ xuống phía dưới. Hàng lệ này không biết là vì ai mà rơi? Là vì chính nàng còn là vì chính hắn?

back top