Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 373: Gặp lại Hải Ba Đông

Trong một sơn cốc nhỏ, thân hình một thiếu nữ mặc y phục màu xanh. Nàng đờ đẫn ngồi tại ở một tảng đá. Ánh mắt của nàng trở nên vô thần. Đôi mắt buồn bã, dung nhanh của nàng trở lên tiều tùy. Thấy được bộ dạng này của nàng khiến cho bất cứ nam nhân nào cũng có cảm giác được thương tiếc.

 

Một thiếu nữ xinh đẹp mặc y phục màu trắng cầm trong tay một bát cháo nhỏ. Trong bát cháo đều được dùng những loại dược thảo. Mặc dù có mùi dược thảo nhưng mùi cháo bốc lên quả thực vô cùng thơm. Nó kết hợp với dược thảo tạo ra mùi vô cùng tuyệt. Bất cứ ai ngửi đến cũng có cảm giác được vô cùng hấp dẫn, bụng sẽ không tự chủ được mà sôi lên.

 

Thiếu nữ mặc y phục màu trắng tỏa ra khí chất thân thiện. Đôi chân thon dài nhẹ nhàng bước đến bên cạnh thiếu nữ mặc y phục màu xanh. Nàng mở miệng với giọng nói ôn tồn và hòa nhã, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai thiếu nữ đồng thời lay động thân thể của nàng nhè nhẹ: “Tỷ tỷ Tiêu Ngọc, ngươi cũng nên ăn chút gì đi!”

 

Tiêu Ngọc nhẹ nhàng lắc lắc đầu đồng thời giữ im lặng không có đáp lại lời của thiếu nữ mặc y phục màu trắng. Thiếu nữ mặc y phục màu trắng xinh đẹp hơi mím lại đôi môi hồng của nàng. Thân mình nàng hơi cong xuống, nàng hướng về phía Tiêu Ngọc đồng thời tỏ ra quan tâm và lo lắng: “Tỷ tỷ Tiêu Ngọc, ngươi không ăn đối với cơ thể sẽ không tốt. Phu quân nếu như thấy bộ dạng này của ngươi sẽ rất đau lòng!”

 

Đôi môi hồng của Tiêu Ngọc hơi mím mím lại. Quay đầu nhìn về phía thiếu nữ mặc y phục màu trắng, Tiêu Ngọc mím mím môi đáp lại: “Muội muội Tiểu Y Tiên, thực sự ta không có cách nào ăn nổi.”

 

Nghe được Tiêu Ngọc trả lời như vậy thì Tiểu Y Tiên khe khẽ thở dài ra một hơi. Ánh mắt của nàng nhìn về phía đám ma thú hóa hình phát hiện được đám ma thú này đều nhìn về phía thức ăn của Tiểu Y Tiên, miệng của chúng đều đang chảy ra nước dãi. Mặc dù đã hóa hình thời gian dài nhưng chúng vẫn không thoát được bản tính của loài thú. Chúng vẫn bị hấp dẫn trước các loại thức ăn ngon.

 

Đột nhiên Tiểu Y Tiên nhíu mày lại. Nàng phát hiện được ở phía xa có người. Nàng đột nhiên quát lên một tiếng khá lớn: “Ai...”

 

“Tiểu Y Tiên, là ngươi sao!?” Âm thanh khàn khàn của một lão già vang lên. Giọng nói này phát ra âm thanh kinh ngạc.

 

Nhất thời Tiểu Y Tiên giật mình kinh ngạc. Trong lúc này thì nàng đang nhìn thấy một lão già từ phía xa tiến tới. Nhất thời Tiểu Y Tiên cùng với Tiêu Ngọc trợn mắt to nhìn về phía cảnh này. Một lão giả này tuổi tác hiển nhiên khá lớn, bất quá mặc dù lão giả mái tóc bạc cả đầu, làn da khô héo cùng với sắc mặt tái nhợt đang đi về phía họ.

 

Tiểu Y Tiên ngay lập tức hô lên: “Hải Lão, sao lão lại ở nơi này?”

 

Hiển nhiên Băng Hoàng Hải Ba Đông cũng bị sự xuất hiện của Tiểu Y Tiên tại nơi này làm cho kinh ngạc. Hải Ba Đông lên tiếng nói: “Tiểu Y Tiên còn có Tiêu Ngọc? Tại sao mọi người ở nơi này. Vậy còn Tiêu Sơn, hắn hiện giờ đang ở đâu?”

 

Người thanh niên mặc y phục màu đen cực kỳ tuấn lãng mở miệng hỏi: “Hải lão, lão cũng trốn được sao?”

 

Đầu của lão già Hải Ba Đông nhẹ nhàng gật đầu một cái. Hắn hướng về phía đám người mở miệng nói: “Khụ, khụ... may mắn trốn thoát được. Vẫn may cái mạng già này vẫn còn chưa mất.”

 

Thấy được bộ dạng cực kỳ trật vật của Hải Ba Đông đồng thời trên cơ thể của hắn còn có băng vải trắng được băng bó. Tiểu Y Tiên mở miệng hỏi: “Hải lão, người bị thường?”

 

Hải Ba Đông hiển nhiên không có phủ nhận. Lão già lên tiếng nói: “Ài, may mắn thoát chết đã là may lắm rồi!”

 

Tiểu Y Tiên cũng không nói nhiều trực tiếp hướng về phía Hải Ba Đông nói: “Hải Lão, ngài mau để cho ta xem thương thế.”

 

Hải Ba Đông cười khổ gật đầu nói: “Làm phiền ngươi, Tiểu Y Tiên!”

 

“Hải Ba Đông, người khách khí!” Bàn tay của Tiểu Y Tiên trực tiếp đưa ra đặt lên chỗ vết thương của Hải Ba Đông. Hải Ba Đông thấy được bàn tay Tiểu Y Tiên phát ra ánh sáng lờ mờ đồng thời từ tay của nàng phun ra một màn sương trắng. Màn sương trắng này trực tiếp tiến vào phía bên trong vết thương.

 

Vết thương nhanh chóng sinh trưởng ra giống như một đám sâu nhỏ lúc nhúc sau đó nối kết vào với nhau. Vết thương bằng tốc độ bình thường nhanh chóng liền lại. Mặc dù đã nhiều lần thấy được khả năng trị thương của Tiểu Y Tiên nhưng Hải Ba Đông cũng không thể không kinh ngạc trước năng lực của nàng.

 

“Hà...” Hải Ba Đông nhìn thương thế trên thân thể của mình nhanh chóng liền lại. Hắn mở miệng đáp lại lời của Tiểu Y Tiên: “Không nghĩ tới nhiều lần nhìn như vậy rồi mà lão phu vẫn không quen a. Thực sự quá thần kỳ!”

 

Bàn tay Tiểu Y Tiên đưa lên chấm chấm trên trán, nàng đem mấy giọt mồ hôi nhanh chóng lau đi. Tiểu Y Tiên hướng về phía Hải Ba Đông nói: “Hải lão, thương thế của lão đã tốt hơn nhiều rồi. Lão chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là sẽ khỏe hắn.”

 

Cảm giác được toàn thân thỏa mái, Hải Ba Đông mỉm cười gật đầu hướng về phía Tiểu Y Tiên trả lời: “Cảm ơn ngươi, Tiểu Y Tiên!” Nói đến đây thì Hải Ba Đông xực nhớ đến một việc, nàng tiếp tục lên tiếng hỏi: “Đúng rồi, tại sao mọi người ở nơi này? Tiểu Y Tiên, Tiêu Ngọc... không phải mọi người cùng với Tiêu Sơn trở về Tiêu gia sao? Đúng rồi, Tiêu Sơn, hắn đâu! Ta có việc gấp muốn nói cho hắn biết.”

 

“Hải Lão!” Tiểu Y Tiên nhìn về phía Hải Ba Đông sau đó ai thán nhẹ nhàng lắc đầu đồng thời thở dài nói: “Hải Lão, hắn đã biết được tin tức Nhã Phi cùng với mẫu thân bị người bắt đi!”

 

“Cái gì!” Dường như Hải Ba Đông có chút kinh ngạc. Hắn ngay sau đó quay ra nhìn về phía đám người ma thú. Hải Ba Đông ngay lập tức thở dài rồi khe khẽ gật đầu nói: “Phải rồi!” Hắn biết được rằng đám ma thú hóa hình nhất định sẽ đem việc này nói cho Tiêu Sơn biết. Tuy nhiên Hải Ba Đông ngay lúc này tỏ ra sốt sắng, hắn mở miệng nói: “Tiêu Sơn, hắn đâu rồi! Lão phu quả thực có chuyện rất gấp phải nói cho hắn biết!”

 

“Hải Lão...” Đôi mi thanh tú của Tiểu Y Tiên nhăn mày lại. Ngay cả đám người Tiêu Ngọc và ma thú hóa hình cũng tò mò nhìn về phía Hải Ba Đông. Tiểu Y Tiên nhẹ nhàng phất tay, nàng tò mò hỏi: “Hải Lão, đến cùng thì có chuyện gì mà lão gấp như vậy?”

 

Hai hàm răng Hải Ba Đông cắn lại, hắn hít một hơi thật sâu rồi mở miệng nói: “Lão phu biết được kẻ nào đã bắt đi Tiêu Yên cùng với Nhã Phi!” Hai hàm răng Hải Ba Đông nghiến vào với nhau phát ra âm thanh ken két.

 

“A” Nghe được lời này ở đây khiến tất cả mọi người không nhịn được mà đồng loạt kinh hô. Ánh mắt đều nhìn chăm chú về phía Hải Ba Đông, Hải Ba Đông thấy được ánh mắt của mọi người nhìn về phía hắn thì hắn thở dài ra một hơi.

 

Trong lúc này thì Hoàng Tử Yên đã không nhịn được đứng dậy quát lớn: “Hải Lão, ai? Ai là kẻ đã giết hài tử của ta đồng thời bắt đi lão phu nhân và phu nhân. Chúng là ai?” Ánh mắt của Hoàng Tử Yên đã biến thành màu tím đậm. Trong mắt của nàng bốc ra ngọn lửa màu tím cực kỳ mạnh mẽ.

 

Lão già Hải Ba Đông thời cúi thấp đầu xuống, hắn chản nản thở dài ra một hơi, vẻ mặt Hải Ba Đông trở thành nặng trĩu. Hắn mở miệng đáp lại Hoàng Tử Yên: “Là người của Vân Lam tông làm việc này!”

 

“Cái gì!?” Lần này ngay cả Tiểu Y Tiên và Tiêu Ngọc cũng đồng thời kinh ngạc hô lên. Mọi người hoàn toàn ngạc nhiên bởi vì lời nói này của Hải Ba Đông. Đám ma thú hóa hình cũng không ngoại lệ đều ngạc nhiên kêu lên. Phải biết hiện giờ quan hệ giữa Vân Lam tông và gia tộc Mễ Đặc Nhĩ mặc dù có nhiều vấn đề mâu thuẫn nhưng kể từ khi có lời tông chủ Vân Vận muốn kết hôn với Tiêu Sơn của Tiêu gia thì toàn bộ vấn đề được giải quyết. Tuy nhiên lần này tấn công gia tộc Mễ Đặc Nhĩ bắt đi Tiêu Yến và Mễ Đặc Nhĩ Nhã Phi cũng là người của Vân Lam tông.

 

“Khốn kiếp!” Lần này một tiếng chửi lớn trực tiếp từ miệng của Tiêu Ngọc vang lên. Mặt của nàng biến thành ửng đó. Nàng trực tiếp mở miệng nói: “Tất cả do người Vân Lam tông làm. Chết tiệt, ta muốn giết chết bọn chúng. Thù của Tiêu gia chúng ta muốn máu phải trả bằng máu.”

 

Tiểu Y Tiên trong lúc này giận dữ cắn lại hàm răng, nàng trong lúc này cũng cực kỳ tức giận. Dù sao thời gian nàng sống với Nhã Phi cùng với Tiêu Yến khiến cho nàng cũng bắt đầu sinh tình cảm. Nhã Phi mặc dù cướp đi một phần yêu của Tiêu Sơn đối với nàng nhưng Nhã Phi đối với nàng còn rất tốt. Mặc dù Tiêu Yến đối xử với nàng không quá tốt thường hay khó chịu với việc nàng sống thời gian lâu như vậy còn không mang bầu nhưng bản thân nàng biết được Tiêu Yến cũng không quá xấu. Dù sao Tiêu Yến đối xử với nàng cũng rất tốt. Sống một thời gian với nhau như vậy sao nàng không có tình cảm cho được.

 

Tuy nhiên khác hẳn với Tiêu Ngọc biểu hiện tức giận và mất lý trí thì Tiểu Y Tiên trong lúc này biểu hiện bình tĩnh hơn nhiều. Có lẽ bởi vì nàng sống độc lập từ nhỏ. Bất chợt ánh mắt của nàng thấy được Tiêu Ngọc trực tiếp tế xuất ra phi kiến thì Tiểu Y Tiên ngay lập tức cả kinh. Bàn chân của Tiêu Ngọc đạp trên phi kiếm muốn bay đi thì một dải lụa trắng phá không bay vút đi. Chiếc dải lục trắng trực tiếp cuốn lấy thân thể của Tiêu Ngọc.

 

Tiểu Y Tiên mở miệng quát lên: “Tỷ tỷ Tiêu Ngọc, ngươi muốn đi đâu!?”

 

Tiêu Ngọc quay đầu nhìn về phía Tiểu Y Tiên. Thân thể của Tiêu Ngọc trong lúc này lắc lư trong không khí. Thấy Tiểu Y Tiên muốn ngăn cản mình thì Tiêu Ngọc trực tiếp mở miệng quát lên: “Tiểu Y Tiên, ngươi không muốn ngăn cản ta. Ta nhất định phải trả thù cho Tiêu gia. Ta muốn máu phải trả bằng máu.”

 

“Tỷ tỷ, ngươi không thể hồ đồ!” Tiểu Y Tiên nhìn về phía Tiêu Ngọc đồng thời lập tức khuyên nhủ. Nàng tiếp tục nói: “Với thực lực của ngươi hiện nay, ngươi có thể làm gì được đám người bọn họ. Ngươi đi chẳng khác nào chịu chết. Hơn nữa, việc này còn chưa điều tra rõ ràng!”

 

Tiêu Ngọc ngay lập tức dùng lực lượng của mình, thân thể chuyển một cái, thanh kiếm bay ra khỏi chân sau đó vọt vào tay của Tiêu Ngọc. Bàn tay của nàng trực tiếp vung lên đem đám dải lụa trực tiếp chém rách. Nàng quát nói: “Mọi chuyện đã rõ còn cần điều tra gì nữa! Ta muốn đám người Vân Lam tông phải trả giá cho điều này.”

 

Tiêu Ngọc cầm thanh kiếm màu xanh trực tiếp muốn vọt đi. Ngay lập tức thân mình Tiểu Y Tiên nhanh hơn một bước trực tiếp chắn trước người của nàng. Tiểu Y Tiên quát lên một tiếng: “Tỷ tỷ, ngươi đi lúc này chẳng khác gì phải chịu chết. Nếu như ngươi có chuyện, phu quân hắn phải làm sao bây giờ! Đến lúc đó tỷ tỷ ngươi không trả được thù mà còn liên lụy tới phu quân. Ngươi biết rõ tính cách của phu quân mà!”

 

Lời này nói ra khiến cho Tiêu Ngọc nhất thời kinh ngạc, nàng không biết phải trả lời sao cho phải. Nàng biết rõ lời của Tiểu Y Tiên nói không sai, một khi Tiêu Ngọc xảy ra chuyện đến lúc đó Tiêu Sơn sẽ tuyệt không bỏ qua đến lúc đó hắn sẽ hành động ngu ngốc gì, ai biết được đây. Hai hàm răng Tiêu Ngọc cắn vào nhau phát ra ken kén, đôi mắt của nàng đã trợn lên biến thành đỏ bừng, nàng mở miệng gằn từng chữ: “Chẳng lẽ thù này chúng ta không trả được sao?”

 

Tiểu Y Tiên thở dài ra một hơi, nàng lên tiếng nói: “Trước đó chúng ta hãy tới nơi mà phu quân nói. Chúng ta chờ sau khi gặp được phu quân hãy để cho hắn đưa ra quyết định!” Tiểu Y Tiên cảm giác được đầu có chút đau. Nàng quả thực xử lý mọi việc không giỏi như Nhã Phi và Mỹ Đỗ Toa. Nếu như ở đây có một trong hai người ấy thì việc này tốt rồi.

 

Băng Hoàng Hải Ba Đông quay sang nhìn đám ma thú hóa hình, hắn tò mò hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy!?”

 

Một người trong đó thở dài ra một hơi nói: “Tiêu gia bị người ta diệt môn!”

 

“A” Con mắt của Hải Ba Đông trợn lớn lên nhìn về phía đám người này. Khóe miệng hắn liên tục co quắp. Ánh mắt biến thành kinh ngạc và sợ hãi. Cố gắng đè nén tâm tình súc động của mình. Hải Ba Đông lên tiếng nói: “Là... là ai làm?”

 

“Việc này...!?” Mấy con ma thú hoa hình nhìn về phía nhau. Một người trong số chúng thở dài ra một hơi: “Hình như việc này cũng do người Vân Lam tông làm!”

 

“Cái gì!?” Hải Ba Đông hoàn toàn lâm vào kinh hãi, vẻ mặt biến thành hoảng sợ.

 

Đột nhiên cảm giác được có gì đó không đúng. Nàng nhớ được Tiêu Sơn đem Thanh Viêm cử đến Vân Lam tông để đưa Vân Vận bỏ trốn. Ngay sau đó Tiểu Y Tiên nhăn mày lại. Nàng lập tức mở miệng đáp lại: “Không được, chúng ta ngay lập tức rời đi nơi này!”

 

Thật ra thì nơi này chính là nơi mà nàng đã để hẹn gặp với Thanh Viêm cùng với Vân Vận. Một khi Thanh Viêm đem Vân Vận tới nơi này thì nàng cũng sẽ trực tiếp rời đi. Không nghĩ tới mọi việc lại do Vân Lam tông làm ra.

 

Thiếu nữ xinh đẹp mặc một thân quần áo màu tím, nàng tò mò lên tiếng hỏi: “Chủ mẫu! Có chuyện gì?”

 

Hai hàm răng Tiểu Y Tiên nói: “Chúng ta mau chóng rời đi nơi này. Nơi này tuyệt đối không thể ở lâu!”

 

Thành Ô Thản, Tiêu gia...

 

Một thanh niên mặc một bộ đồ đen che kín toàn thân. Hắn trực tiếp bước về phía con đường cái lớn. Ánh mắt của hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa thành. Trên cửa thành còn treo mấy chữ: “Thành Ô Thản”. Ánh mắt hắn quét về phía mấy chữ này thì trong lòng cảm giác được cực kỳ thỏa mái. Hắn đã lâu lắm rồi không có trở lại thành Ô Thản. Hắn muốn gặp mặt phụ thân của hắn.

 

Đem bộ y phục luyện dược sư mặc thoáng hiện ra sau chiếc áo bào màu đen che kín toàn thân thì lập tức đám người ở đây đều kinh ngạc. Mấy tên gác thành cực kỳ cung kính hành lễ: “Đại nhân, mời ngài vào thành!”

 

Người thanh niên chỉ mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu một cái. Hắn trực tiếp đạp chân bước về phía bên trong tòa thành. Dưới con đường lớn, một đám người và xe ngựa bắt đầu đi tấp nập. Ở hai bên có khá nhiều quán uống nước cùng với quán trọ dùng để cho khách đi đường xa nghỉ lại.

 

Bất chợt người thanh niên ngừng lại, hai hàng lông mày của hắn nhăn lại. Hắn nghe được âm thanh của một đám người phát ra. Một người nam nhân trung tuổi cáo lớn, râu xồm xoàm. Hắn mở miệng nói: “Các ngươi nghe tin tức gì chưa?”

 

Một người thanh niên gầy hom hem trong đoàn người, con mắt hắn sâu hoắm lại, hắn dùng bàn tay đặt trên bàn uống nước, ánh mắt tò mò nhìn về phía người nam nhân cao lớn mặt đầy râu hỏi: “Viên Bạch, ngươi muốn nói chuyện gì cơ?”

 

“Ngươi còn không biết!?” Người nam nhân tên Viên Bạch với mặt đầy râu nói. Ánh mắt của mấy tên khác ngồi trung quanh cũng cực kỳ tò mò nhìn về phía Viên Bạch. Tất cả đám người nghe được Viên Bạch nói thế thì đều lắc lắc đầu. Tên nam nhân Viên Bạch nhỏ giọng nói: “Tiêu gia bị diệt môn!”

 

“Cái gì!?” Đám người ở đây đều kinh ngạc hô lên.

 

Người nam nhân trong đó nói: “Đây là chuyện gì vậy Viên Bạch, có người dám diệt Tiêu gia!”

 

Khóe miệng người nam nhân trung tuổi cao lớn có râu rê rậm rạp đáp lại nói: “Chuyện này không giả. Ngươi tìm bất cứ ai trong thành Ô Thản này hỏi cũng sẽ biết rõ Tiêu gia đã bị người diệt môn.”

 

Một người thanh niên trực tiếp vọt tới. Mắt của hắn đã biến thành đỏ bừng. Đám người giật mình khi thấy được Viên Bạch bị người xách cổ lên. Viên Bạch thấy được đôi mắt của tên thanh niên này đang đỏ bừng nhìn về phía hắn. Người thanh niên quát lớn, giọng biến thành gằn lên: “Ngươi nói cái gì? Ngươi nói có người diệt môn Tiêu gia!?”

 

“Làm cái gì vậy hả?” Một số người trong đám người trực tiếp vỗ bàn, ánh mắt trực tiếp nhìn về phía người thanh niên. Tuy nhiên đám người nhất thời kinh hãi khi thấy được bộ y phục luyện dược sư xuất hiện trong chiếc áo bào đen. Một số người thấy được nhanh chóng kéo đồng bạn của mình.

 

Thấy được thân phận luyện dược sư của đối với, Viên Bạch kinh hãi: “Đại nhân, đại nhân... ngài là!?”

 

“Ta hỏi ngươi Tiêu gia diệt môn là thật hay giả!?” Xách cổ tên nam nhân thì người thanh niên trực tiếp hét lên.

 

Viên Bạch run lẩy bẩy, bàn tay hắn nắm lấy cổ tay của tên thanh niên đang xách mình. Viên Bạch nói: “Đại nhân, đại nhân... chuyện này ta cũng chỉ nghe được người ta nói. Hiện giờ chuyện này đã đồn đại khắp thành Ô Thản, không ai không biết. Đại nhân... chuyện này ta cũng chỉ nghe người khác nói mà thôi! Ta, ta... không biết gì cả.”

 

Người thanh niên mặc áo bào đen trực tiếp quát lên: “Mau nói cho ta biết chuyện gì xảy ra, nếu không ngươi đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt!”

 

“Có chuyện gì vậy hả?” Một người nam nhân cầm đầu dẫn theo một đám hộ vệ trực tiếp tiến về phía bàn uống nước. Hắn hiển nhiên chính là người trị an ở nơi này. Tuy nhiên khi người thanh niên ngoảnh mắt ra nhìn về phía hắn thì người nam nhân cầm đầu nhăn nhíu mày lại. Hắn trong lúc mơ hồ một chút thì giật mình nói: “Tiêu... Tiêu Viêm!?”

back top