Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 87: Vân Lam tông

Vân Lam tông, là thế lực to lớn số một số hai Gia Mã đế quốc, tông môn trực tiếp đặt trên một dãy núi hùng vĩ cách đế đô chỉ hơn mười dặm, do có Vân Lam tông nên núi này được gọi là Vân Lam Sơn.

 

Vân Lam Sơn thế núi dốc đứng, ba mặt là vách đá rừng rậm, gần đó có một con đường thông lên đỉnh núi, có thể nói là một hiểm địa dễ thủ khó công, hơn nữa trên dưới khắp núi, đều có Vân Lam tông đệ tử tuần tra chu đáo, cả dãy núi nghiễm nhiên có thể coi là một cứ địa khổng lồ.

 

Cách chân núi Vân Lam Sơn gần hai dặm, có hơn năm vạn kỵ binh đế quốc đồn trú, mặc dù gọi là thủ vệ đô thành, nhưng ai cũng có thể nhìn ra là người thống trị của đế quốc đặt ra một cái phòng hộ đối với mãnh hổ gần đô thành này.

 

Vân Lam tông hậu sơn, mây mù lượn lờ, tựa như tiên cảnh.

 

Trên một khi nham thạch màu đen mọc ra giữa vách núi, một nữ tử thân xanh nhạt sắc váy bào, hay tay chính là đang kết ấn tu luyện, mắt nhắm chặt, mà theo mỗi lần hô hấp, hình thành nên một vòng tuần hoàn hoàn mĩ, mỗi lần tuần hoàn luân phiên, năng lượng nồng đậm chung quanh đều phát ra một luồng thanh sắc khí lưu nhàn nhạt xoay quanh thân hình nữ tử, sau đó không ngừng cuồn cuộn hấp thu vào trong cơ thể, tiến hành luyện hóa, thâu nạp...

 

Sau khi đoàn thanh sắc khí lưu cuối cùng bị nữ tử hấp thu vào trong cơ thể, nàng chậm rãi mở hai tròng mắt, thanh mang nhàn nhạt từ trong nhãn đồng xẹt qua, tóc đen trên vai không gió cũng bay lên.

 

“Nạp Lan sư tỷ, Nạp Lan Túc lão gia đã đến Vân Lam tông, lão gia bảo kêu sư tỷ tới gặp người.”

 

Nhìn thấy nữ tử đã rời khỏi trạng thái tu luyện, một thị nữ đã sớm chờ đợi bên cạnh vội vàng cung thanh nói.

 

“Phụ thân? Hắn tới làm cái gì?”

 

Nghe vậy, nữ tử lông mày đen hơi nhíu, nghi hoặc lắc đầu, ưu nhã động thân đến bên vách núi, từng cơn gió nhẹ đem váy bào xanh nhạt gắt gao áp vào thân thể nữ tử linh lung mềm mại, có lồi có lõm, cực kì mê người.

 

Ánh mắt biếng nhác quét qua vách núi sâu không thấy đáy, nữ tử ngọc thủ nhẹ phất váy bào xanh nhạt, chợt xoay người rời đi.

 

Trong đại sảnh rộng rãi sáng sủa, một trung niên nhân sắc mặt có chút âm trầm đang bưng chén trà. Bàn tay đặt trên bàn có chút kích động không ngừng gõ trên mặt bàn.

 

Nạp Lan Túc hiện tại rất kích động, bởi vì hắn cơ hồ là bị phụ thân Nạp Lan Kiệt vác gậy mà đuổi về Vân Lam tông.

 

Hắn không nghĩ tới, chỉ là suất binh đi tây bộ đồn trú một năm mà thôi, nữ nhi của hắn to gan lớn mật dĩ nhiên dám tự mình đem hôn sự do lão gia tử lập ra năm đó mà thối hôn.

 

Trong gia tộc ai chẳng biết Nạp Lan Kiệt cực kì coi trọng mặt mũi, mà hành động này của Nạp Lan Yên Nhiên không thể nghi ngờ sẽ làm người khác nói là Nạp Lan gia nhìn thấy Tiêu gia thế lực yếu ớt mà khinh thường kết thong giao, đồng nghĩa với việc huỷ luôn tín khí.

 

Loại nhàn ngôn toái ngữ này làm cho Nạp Lan Kiệt mỗi ngày đều ở trong nhà nổi trận lôi đình, nếu không phải vì không thể cử động, chỉ sợ hắn đã sớm kéo cái thân thể sắp như khúc gỗ mục mà bò đến Lam Vân Sơn rồi.

 

Đối với hôn sự của Nạp Lan gia tộc cùng Tiêu gia, kì thật Nạp Lan Túc cũng không quá tán thành. Dù sao lúc đầu Tiêu Viêm đại danh chính là phế vật, nếu bảo hắn đem nữ nhi dung mạo cùng tu luyện thiên phú đều là tốt nhất gả cho một cái phế vật, Nạp Lan Túc thực sự là trăm lần không tình nguyện.

 

Bất quá, lúc đầu là lúc đầu, căn cứ tin tức hắn đoạt được, hiện tại tiểu tử Tiêu gia đó không chỉ đã bỏ đi cái danh phế vật, tốc độ tu luyện bày ra bây giờ cơ hồ so với lúc đạt đỉnh phong khi trước còn muốn kinh khủng hơn.

 

Lúc này tiềm lực Tiêu Viêm biểu hiện ra, không thể nghi ngờ đã có thể làm cho Nạp Lan túc coi trọng. Hơn nữa ở Tiêu gia lại có hai người khác một là Tiêu Sơn, hai là Tiêu Mị. Tiêu Mị tiềm lực so với Tiêu Viêm còn cao cấp hơn một bậc. Tiêu Sơn thì khỏi nói, nghe nói khá thần bí nhưng sao lão không điều tra được một hai chứ. Song Nạp Lan Yên Nhiên tự mình hành động, lại đem song phương quan hệ lạnh nhạt như băng, cực kì bế tắc, điều này làm Nạp Lan Túc cực kì xấu hổ.

 

Dựa theo tình hình quan hệ đang xấu đi càng là bất hảo, hắn Nạp Lan Túc không chỉ mất đi một người con rể tiềm lực vô hạn, hơn nữa sẽ còn khiến quan hệ của Tiêu gia cùng với Nạp Lan gia hoàn toàn lâm vào bế tắc. Không nói đến tiềm lực khủng khiếp của Tiêu Mị cùng với Tiêu Sơn riêng phần Tiêu Viêm thì đã là một vấn đề vô cùng rắc rối.

 

Chỉ cần nghĩ tới Nạp Lan gia có thể có một đối thủ là đấu hoàng trong tương lai, không là đấu tông cùng với một cường giá không biết, nghĩ đến đây Nạp Lan Túc đã giận điên người. Nạp Lan Túc vừa lo lắng, vừa dậm chân.

 

“Nha đầu kia. Hiện tại lá gan càng lúc càng lớn...”

 

Càng nghĩ càng nộ, chén trà trong tay Nạp Lan Túc đột nhiên nặng nề đập lên mặt bàn, nước trà bắn tung tó, làm cho thị nữ hầu hạ một bên càng thêm hoảng sợ, vội vã cẩn cẩn dực dực thay chén lần nữa,“Vân Lam tông, như thế nào không thông tri chút nào a?”

 

Ngay lúc Nạp Lan Túc trong lòng đang tức giận, thanh âm nữ tử thanh thúy đột nhiên vang lên trong đại sảnh, một bóng hình thanh sắc xinh đẹp từ trong sa liêm chậm rãi tiến ra, hướng Nạp Lan Túc ngọt ngào cười nói: “Phụ thân!”

 

“Hừ, ngươi trong mắt còn có phụ thân này? Ta lại nghĩ ngươi trở thành Vân Vận đệ tử, sẽ không biết tới cái gì là Nạp Lan gia tộc ấy chứ!” Nhìn nữ nhi ngày càng xinh đẹp, Nạp Lan Túc trong lòng lửa giận thoáng thu liễm một điểm, hừ lạnh nói.

 

Nhìn Nạp Lan Túc sắc mặt không dễ nhìn, Nạp Lan Yên Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu, đối với thị nữ một bên phất phất tay, đem đuổi ra ngoài.

 

“Phụ thân, hơn một năm không gặp, người trước tiên lại răn dạy Yên nhi, đợi lúc trở về, ta nhất định phải nói cho mẫu thân!” Đợi đến khi thị nữ rời khỏi, Nạp Lan Yên Nhiên mũi thon liền nhăn lại, ngồi xuống bên cạnh Nạp Lan Túc

 

“Trở về? Ngươi còn dám trở về?” Nghe vậy, Nạp Lan Túc khóe miệng nứt ra: “Ngươi còn dám trở về, xem gia gia ngươi có dám hay không đoạn tuyệt với ngươi.”

 

Bĩu môi, Nạp Lan Yên Nhiên trong lòng rõ ràng, tự nhiên là minh bạch ý tứ trong lời Nạp Lan Túc.

 

“Ngươi hẳn là biết mục đích ta tới đây chứ?” Hung hăng uống một ngụm nước trà, Nạp Lan túc mặt âm trầm nói.

 

“Là vì chuyện ta thối hôn sao?” Cánh tay nhỏ nhắn nhẹ vuốt mái tóc đen, Nạp Lan Yên Nhiên thản nhiên nói.

 

Nhìn Nạp Lan Yên Nhiên bộ dáng bình tĩnh này, Nạp Lan Túc nhất thời tức đến tối mắt, bàn tay nặng nề đập lên bàn, tức giận nói: “Hôn sự là gia gia ngươi năm đó tự mình xếp đặt, ai cho ngươi đi giải trừ ?”

 

“Đó là hôn sự của ta, ta mới không cần dựa theo ý tứ các ngươi gả cho ai, chuyện của ta, tự ta làm chủ! Ta mặc kệ là ai xếp đặt, ta chỉ biết, nếu như dựa theo ước định, gả đi chính là ta, không phải gia gia!” Nhắc tới việc này, Nạp Lan Yên Nhiên mặt cũng không vui, nàng tính tình có chút độc lập, rất chán ghét đại sự của mình lại phải nghe theo người khác điều khiển, cho dù có là trưởng bối của nàng.

 

“Ngươi đừng tưởng ta không biết, ngươi đơn giản là cho rằng Tiêu Viêm lúc đầu một tên phế vật nên không xứng với ngươi sao? Nhưng hiện tại người ta tiềm lực so với ngươi cũng không thấp! Lấy địa vị của ngươi tại Vân Lam tông, hẳn là đã sớm nhận được tin tức liên quan tới thực lực hắn chứ?” Nạp Lan Túc cả giận nói.

 

Nạp Lan Yên Nhiên lông mày đen hơi nhíu, trong đầu hiện lên thiếu niên năm đó tràn ngập quật tính, môi đỏ mọng khẽ nhếch, thản nhiên nói: “Đích xác có nghe nói qua một ít tin tức của hắn, không nghĩ tới, hắn đúng là có khả năng bỏ đi cái danh phế vật, việc này đích xác làm ta rất ngoài ý muốn.”

 

“Ngoài ý muốn? Một câu ngoài ý muốn là được?” Nạp Lan Túc cau mày nói: “Ngươi đây đúng là ngu ngốc a! Tiểu nha đầu này! Phụ thân ta cũng không quá oán trách ngươi đã thối hôn với Tiêu gia a. Ngươi có nghe nói đến hai người là Tiêu Sơn cùng với Tiêu Mị sao!?”

 

Nạp Lan Yên Nhiên nghe thấy vậy có chút giật mình sau đó bình thản nói: “Đương nhiên có nghe một chút!”

 

Nạp Lan Túc hừ lạnh nói: “Vậy ngươi còn nghĩ mình rất giỏi sao! Tiêu Mị năm nay bao nhiêu tuổi, so ra kém ngươi một tuổi a. Vậy mà người ta đã là một tứ tinh đấu giả. Ngươi làm sao lại đẩy quan hệ của chúng ta với Tiêu gia tuyệt như vậy chứ!?”

 

Nạp Lan Yên Nhiên bíu môi hừ lạnh nói: “Nàng thiên phú hơn ta thì như thế nào chứ? Nàng có tông môn lớn như Vân Lam tông sao? Ta có tông môn Vân Lam tông hỗ trợ, tông môn có đan vương Cổ Hà, công pháp đấu kỹ nhiều vô kể. Ta còn không tin ta sẽ thua kém nàng!”

 

“ Tiểu nha đầu, ngươi thật hồ độ. Được, được…” Nạp Lan Túc giận dữ nói: “Ta nói cho ngươi một tin ngươi nghe xong sau đó ngươi hãy quyết định có xin lỗi Tiêu gia hay không?”

 

“Xin lỗi? Khó có khả năng!” Nạp Lan Yên Nhiên từ chối thẳng thừng.

 

Nạp Lan Túc cắn hàm răng sau đó quan sát trung quanh đây không có người hắn mới lên tiếng nói: “Tiêu Sơn hắn là một tứ phẩm luyện dược sư! Ngươi nói xem ngươi đã đẩy Nạp Lan gia ta vào tình thế gì không? Mười năm tuổi đạt đến tứ phẩm luyện dược sư! Ta không hiểu tiểu nha đầu ngươi cùng với Cát Diệp có não hay không đi đắc tội với một tứ phẩm luyện dược sư!”

 

Nạp Lan Yên Nhiên nghe thấy câu này hoàn toàn cứng đờ, có chút kinh hãi nói: “Làm sao có khả năng”.

 

Nạp Lan Túc hừ lạnh nói: “Tin này là hoàn toàn chính xác 100%. Ta có người cực kỳ thân cận quen biết ở Tiêu gia trong lúc hắn uống say rượu mới nghe được. Mặc dù Tiêu Chiến đã đem tin tức này phong tỏa tuyệt đối nhưng ta vẫn tra ra được… Giờ ngươi có đi xin lỗi Tiêu gia cho ta hay không hả!?”

 

Nghe vậy, Nạp Lan Yên Nhiên mày liễu dựng lên, không chút do dự trực tiếp cự tuyệt, hừ lạnh nói: “Thì sao chứ? Dù Tiêu Viêm có khôi phục thiên phú thì sao? Hắn so với Tiêu Sơn kém qua xa. Nạp Lan Yên Nhiên ta sẽ chỉ gả cho người tài giỏi nhất mà thôi. Nếu như muốn ta kết hôn ta sẽ chọn Tiêu Sơn mà không phải là hắn. Ngươi đừng nghĩ đến việc ta sẽ đi đến Ô Thản thành lần nữa. Càng đừng có đề cập đến chuyện ta nói cái gì xin lỗi, các ngươi thích thì cứ tự mình đi!”

 

Nạp Lan Túc hừ lạnh nói: “Ngươi nghĩ sẽ gả cho Tiêu Sơn! Ý nghĩ thật hay, mặt của Nạp Lan gia chúng ta bị ngươi làm mất hết rồi! Chúng ta còn dám cùng với Tiêu gia ngỏ lời hay sao? Hiện giờ Tiêu gia đã liên kết với Đặc Thước Nhĩ gia tộc hoàn toàn khuấy động toàn bộ thị trường của Gia Mã đế quốc. Với ba người kia không sớm thì muộn cũng vươn tới đại gia tộc chỉ cần ba người họ không có đủ thời gian lớn lên. Mười năm tuổi đã là tứ phẩm luyện dược sư ai đảm bảo sau này hắn sẽ là lục phẩm là thất phẩm luyện dược sư đây. Nếu như hắn đến thất phẩm luyện dược sư thì đừng nói Vân Lam tông ngay cả toàn bộ Gia Mã đế quốc hắn chỉ cần nói một câu là không hiếm cường giả sẽ giúp hắn diệt sạch sẽ.”

 

Nạp Lan Túc hừ hừ, bộ mặt đỏ bừng nói: “Đây là ngươi đã từ chối con đường sống rồi đó! Hoạ là ngươi gây, ngươi phải đi chấm dứt cho ta”

 

“Không đi!” Mặt ngọc lạnh lại, Nạp Lan Yên Nhiên dẫm mạnh lên tuyết, trên gương mặt thoáng hiện lên một nét cao ngạo: “Tiêu Viêm không phải là rất mạnh sao? Nếu năm đó dám ứng hạ ước định ba năm, ta đây Nạp Lan Yên Nhiên tại Vân Lam tông chờ hắn đến khiêu chiến, nếu là ta bại, làm nô làm tì, nghe hắn xử trí, hừ, còn không muốn ta xin lỗi, khó có khả năng!”

 

“Hỗn trướng, nếu như ba năm ước định, ngươi cuối cùng thua, đến lúc đó làm nô tì, vậy chẳng phải Nạp Lan gia tộc tới ta, mặt mũi mất hết hay sao?” Nạp Lan Túc nổi giận nói.

 

“Ai nói ta sẽ bại? Cho dù Tiêu Viêm hắn hồi phục thiên phú, Nạp Lan Yên Nhiên ta chẳng lẽ sẽ kém hắn cái gì? Nếu như hắn dựa vào Tiêu Sơn đòi lại mặt mũi cho Tiêu gia dù Nạp Lan Yên Nhiên ta có thua cũng khinh thường hắn!” bị Nạp Lan Túc xem nhẹ như vậy, Nạp Lan Yên Nhiên nhất thời giống như bị dẫm phải đuôi, nàng ghét nhất là bị người khác nói là kém hơn cái tên phế vật mà mình vạn lần xem thường!

 

Bị nữ nhi cãi lại, Nạp Lan Túc tức giận đến vểnh râu trừng mắt, đột nhiên đứng dậy, vung tay lên định đánh Nạp Lan Yên Nhiên.

 

“Nạp Lan huynh dừng lại, có chuyện gì từ từ nói! Ngươi cũng không nên làm bậy a.” Nhìn thấy động tác của Nạp Lan Túc, một đạo bóng trắng vội vàng tiến vào, chắn trước mặt Nạp Lan Yên Nhiên.

 

“Cát Diệp, ngươi tên hỗn đản này, nghe nói lần trước đi Tiêu gia, cũng là ngươi giúp nó phải không?” Nhìn bóng người che ở trước mặt, Nạp Lan túc càng lại càng tức giận, giận dữ nói.

 

Xấu hổ cười, Cát Diệp cười khổ nói: “Đây là ý tứ của tông chủ, ta cũng không còn biện pháp.”

 

“Vân Vận nàng đây là làm gì a!? Đây hoàn toàn là đoạn tuyệt quan hệ của Nạp Lan gia tộc cùng với Tiêu gia a!” Nghe hai chữ tông chủ, Nạp Lan Túc tức giận có chút thu liễm, bất quá trong giọng nói vẫn có không ít oán khí, không những mất đi con rể tốt mà còn hoàn toàn đánh vỡ mặt cùng với Tiêu gia.

 

“Aa, Nạp Lan huynh không nên gấp gáp, việc không nên làm cũng đã làm, hiện tại nói cái gì cũng vô dụng, hơn nữa cho dù ngươi có bắt Yên Nhiên đi xin lỗi, cũng khó có thể cứu vãn quan hệ hai nhà, cần gì phải đi chuốc lấy chuyện không vui? Về phần ba năm đích ước định, ngươi cứ yên tâm đi, tông chủ gần đây đã tự mình xuống núi, thay thản Yên Nhiên chuẩn bị tài liệu luyện dược cuối cùng, chỉ cần đến lúc đó Cổ Hà trưởng lão đem đan dược luyện ra, vậy Tiêu Viêm nọ tuyệt đối khó có thể đuổi theo tiến độ tu luyện của Yên Nhiên, chỉ cần Yên Nhiên tại ước hẹn ba năm hạ thủ lưu tình, liền cũng làm tan đi oán khí trong lòng hắn.” Cát Diệp mỉm cười nói.

 

“Phương thuốc gì mà lại diệu dụng như vậy?” Nhíu mày, Nạp Lan Túc hỏi.

 

“Aa, cái này vẫn không thể nói, thuốc này nguyên là Cổ Hà trưởng lão năm ngoái trong lúc lịch lãm, ngẫu nhiên từ thâm sơn đoạt được, vậy chắc hẳn là của tiền nhân lưu lại, về phần dược hiệu, đến lúc đó ngươi sẽ biết...” Cát Diệp thần bí nói.

 

Nạp Lan Túc sau đó cười lạnh nhìn về phía Cát Diệp hỏi: “Như vậy không biết việc quyết đấu của Cát Diệp huynh với Tiêu Sơn của Tiêu gia thì sao đây!?”

 

Nghe thấy việc này Cát Diệp ngẩn người sau đó thở dài nói: “Tuổi ta đã lớn. Lần này ta định nhờ Cổ Hà đại sư cùng với bí pháp cưỡng ép tăng lên tu vi. Hy vọng ta sẽ không có làm cho Vân Lam tông mất đi mặt mùi. Hài…”

 

Nghe thấy vậy Nạp Lan Túc tò mò nhìn về phía Cát Diệp hỏi: “Nghe nói Tiêu gia có nhiều lời đồn về Tiêu Sơn. Nghe nói không ai biết thực lực của hắn đạt mức bao nhiêu. Chỉ là mong Cát Diệp sư huynh chỉ giáo một chút lúc đó thực lực của Tiêu Sơn lúc đó thế nào!?”

 

Cát Diệp cười khổ nói: “Lúc đó ta ước chừng thực lực của hắn đạt đến cửu tinh đấu sư. Ta lúc đó cảm giác được người này tiềm lực vô hạn. Lần đó chỉ trách Cát Diệp lỗ mãng gây ra đại họa. Lần đó không ngờ ta lại gây ra đại họa dẫn phát một kẻ tiềm lực vô hạn có thể trở thành đại địch của Vân Lam Tông. Lần này là ta thất trách rồi!”

 

Nạp Lan Túc nghe thấy vậy cười khổ nói: “Cát Diệp huynh sau ba năm huynh có hay không đảm bảo có thể chắc chắn chiến thắng tiểu tử này!”

 

Cát Diệp lắc lắc đầu sau đó nói: “Kẻ này tiềm lực vô hạn. Ngày đó đỡ được một kích toàn lực của ta mà không chết thiên phú thật đáng sợ. Hài… là thất trách của Cát Diệp!”

 

Nạp Lan Túc nghe thấy vậy giật mình. Hắn nghe thấy lời nói này của Cát Diệp thì lâm vào bị động, bởi vì như Cát Diệp nói ra như vậy rất có khả năng Cát Diệp không có đủ tự tin chiến thắng Tiêu Sơn. Như vậy đến cùng Nạp Lan Túc lên làm thế nào đây. Cát Diệp bình thản sau đó nói: “Đến lúc đó dù thắng dù thua ta cũng sẽ không để việc này liên lụy đến thanh danh của Vân Lam tông!”

 

Nạp Lan Túc có chút tức giận nói: “Đây là đem đá tự đập vào chân mình a!”. Hắn xoay người rời đi. Bóng dáng kia mang theo cô đơn và tĩnh mịch.

 

Nhìn bóng lưng kia biến mất trong tầm mắt, Cát Diệp lúc này mới thở dài một hơi, quay đầu lại nhìn Nạp Lan Yên Nhiên vẻ mặt đồng dạng là bất đắc dĩ, thở dài một hơi, nói: “ Lần này chúng ta đi đến Tiêu gia đến tột cùng là đúng hay sai đây!?”

 

Nạp Lan Yên Nhiên cắn răng sau đó nói: “Ta tuyệt đối không sai! Dù hắn vẫn có thiên phú trước kia thì thế nào? Ta sẽ không vì thế mà từ bỏ việc đi từ hôn!” Nạp Lan Yên Nhiên quay sang nhìn về phía Cát Diệp lên tiếng nói: “Cát Diệp thúc thúc, ba năm ngươi không nắm chắc đánh thắng Tiêu Sơn sao?”

 

Cát Diệp cười khổ lắc đầu nói: “Nếu như bình thường thì không thể! Nhưng ta nghĩ ta sẽ dùng mọi cách để chiến thắng hắn! Dù là thất bại ta quyết cũng không để cho thanh danh của Vân Lam tông bị hủy hoại được…”

 

Nạp Lan Yên Nhiên mím mím môi thở ra một hơi. Nàng ngồi lên ghế sau đó trầm ngâm. Nàng nhớ đến hình ảnh hắn nam nhân cao ngạo, ngạo nghễ đứng ở trên đài. Hình ảnh hắn bị Cát Diệp đả thương, ngạo nghễ mà đứng ở đó. Hình ảnh hiên ngang đó hoàn toàn ghim sâu vào trong đầu của nàng. Nạp Lan Yên Nhiên tự hỏi rất nhỏ: “Người con gái nào cũng đều hy vọng có một phu quân giỏi giang! Mong muốn của Nạp Lan Yên Nhiên ta là sai sao? Tại sao ngươi lại nói như vậy chứ!?” Khuôn mặt Nạp Lan Yên Nhiên trở nên ảm đạm. Nàng vẫn nhớ như in câu nói kia, hắn rất ghét loại nữ nhân như nàng.

back top