Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 93: Giết người đến điên cuồng

 

Nghe thấy âm thanh này của Tiêu Sơn, nhất thời cả người Mục Lực run rẩy, Mục Lực nhìn về phía hắn trong giọng nói không thể không mang theo sự kinh ngạc. Mục Lực hỏi: “Làm sao người biết!”

 

Tiêu Sơn nhún nhún vài cười, hắn khoanh tay nhìn về phía Mục Lực như nhìn kẻ ngu ngốc: “Tự nhiên ngươi lại dễ dàng như thế mời rượu ta. Hơn nữa còn nói cái gì mà lỗ mãng, huynh đệ thật thân thiết làm sao. Trong lúc chiến đấu ta giả vờ giống như thực lực bị thoái hóa… Lúc đó không ngờ ánh mắt của người nhìn về phía ta mang đầy châm chọc và sát ý. Ta đoán không sai đi!?”

 

Giọng của Mục Lực run run nói: “ngươi không có trúng độc!?”

 

Tiêu Sơn nhún nhún vai giang rộng tay nói: “Ngươi nói xem!?” Thiếu niên xấu xí nhìn về phía Mục Lực như nhìn một kẻ ngốc. Đồng thời mắt của Tiêu Sơn phát ra sát khí làm cho người ta phát ghét. Mặc dù sát khí không mạnh mẽ nhưng nhìn vào đôi mắt của đối phương hiển nhiên hắn muốn giết tất cả mọi người ở đây.

 

Nhìn thấy dáng điệu này, Mục Lực run rẩy nhưng ngay sau đó hắn lại nói: “Ngươi không có trúng độc thì sao chứ? Ở đây chúng ta có hơn ba mươi người còn không tin không giết được ngươi…” Ngay sau đó Mục Lực quát lớn: “Các huynh đệ tất cả các ngươi lên giết chết hắn cho ta. Ai là người đầu tiên giết chết tên này, Mục Lực ta lấy danh dự bảo đảm sau khi giết người này xong, ta nhất định sẽ đưa cho người đó một phần tư số kim tê ở đây! Đặc biệt còn cùng hắn hưởng các thứ khác…” Mục Lực nói giống như đinh đóng cột làm cho tất cả lính đánh thuê ở đây phải động lòng.

 

Ngay sau đó một tên dung binh không nhịn được cầm cây đao lao thẳng lên: “Giết!” Ngay sau đó hầu như tất cả số người lình đánh thuê ở đây đều điên cuồng lao lên.

 

Trong ánh sáng nhàn nhạt Mục Lực quát lớn: “Các huynh đệ lên cho ta!” Nhưng hắn nói xong câu này khi thấy được tất cả bọn họ đang lao về phía Tiêu Sơn thì Mục Lực xoay người bỏ chạy. Hắn có cảm giác được chuyện này không ổn chút nào. Nếu như hắn muốn sống duy nhất thì ý nghĩ trong đầu của hắn hiện nay là: “Chạy”. Hắn thầm nghĩ một điều rằng: “Đám người đó cũng đủ cầm chân tên này ở đây một lát! Ta nhất định phải nhanh chóng quay lại bẩm báo việc này với phụ thân mới được!” Mục Lực toàn thân vận chuyến đấu khí đến cực hạn truyền vào chân nhanh chóng lao vút ra ngoài. Hắn chỉ hy vọng mình có thể sống sót rời khỏi đây, nhanh chóng trở lại Thanh Sơn trấn.

 

Nhìn tất cả chín tên lao về phía Tiêu Sơn. Tiêu Sơn lắc lắc đầu, vấn đề chênh lệch thực lực muốn đánh một trận thực để tăng lên kinh nghiệm nhưng với một bài kiểm tra hệ số nhỏ thực sự không giúp ích được gì nhiều. Một đại hán cầm trong tay một cây đao lớn chém thẳng xuống người Tiêu Sơn. Tiêu Sơn lách sang một bên, hắn đồng thời vung lên một quyền đánh thật mạnh vào đầu của đại hán này.

 

Rắc!

 

Âm thanh vang lên. Người này rõ ràng bị một quyền của Tiêu Sơn đánh nát, đồng thời đầu trên cổ của hắn bị đánh nghẹo sang một bên. Cả cái đầu bị Tiêu Sơn đấm vỡ khiến cho cả cái đầu vỡ nát, cả con mắt thòi ra ngoài. Từ đầu của hắn máu bắn tung tóe, thân hình của hắn bay về phía một tên đại hán khác. Cả người tên đại hán này bị thân thể tên đại hán mà Tiêu Sơn đánh giết đập vào, hai người bị đều bay lùi lại vài bước.

 

Đây chính là chênh lệch sức mạnh. Thế nên trong chiến đấu, Tiêu Sơn cảm giác tốc độ của mấy tên này có chút chậm chạp. Hắn hoàn toàn có thể dễ dàng tránh thoát. Mấy tên này hoàn toàn sử dụng sát chiêu nhằm mục đích đưa hắn vào chỗ chết. Tiểu Y Tiên nhìn cảnh này có chút kinh ngạc. Con mắt của nàng mở to tròn nhìn về những thứ này. Nhưng lúc này cũng có phiền phức với nàng vì nàng nhanh chóng bị một tên đại hán khác tấn công.

 

Một đại hán ở bên trái của Tiêu Sơn vung kiếm lên quét quang thân thể phần eo của hắn. Tiêu Sơn nhảy bật người lên tránh thoát hắn đồng thời ở trên không trung vung một quyền ra nện thẳng vào đầu của tên đại hán đã vung kiếm lên quét vào người của hắn. Cả cái đầu của tên đại hán này đã bị quyền của hắn đãnh cho gẫy cổ, cả cái đầu đứt lìa ra rơi xuống phía dưới. Máu theo cổ phun ra giống như một dòng suối.

 

Cùng lúc đó một người bên phải đã vung kiếm lên bổ xuống người của Tiêu Sơn. Trên thân kiếm còn mang theo đấu khí nhàn nhàn. Hắn lúc này chân còn chưa chạm đất muốn dùng lực né tránh là không có khả năng. Tiêu Sơn ngay lập tức túm lấy cái thân thể vừa đứt đầu làm một cái khiên. Hắn đưa cả thân thể này lên khiến cho tên đại hán chém vào đó phát ra một tiếng giống như chém vào thịt vậy. Bụp! Cả thân thể đứt đầu bị chém ra một vết rạch lớn trên lưng, máu thịt bầy nhầy.

 

Tiêu Sơn không biết lúc nào lòng bàn tay trái đã xuất hiện một quả cầu nước. Đằng sau lưng của hăn đã có một kẻ lẻn ra phía sau. Tiểu Y Tiên đang bị một kẻ khác kiềm chế. Nàng thấy vậy kinh hô lên một tiếng: “Cẩn thận!” Nhưng không thể tự thân ra tay giúp được. Nàng hiện giờ đâu rảnh giúp hắn một tay.

 

Người đại hán im lặng dùng kiếm lao đến chọc về phía ngực trái của Tiêu Sơn. Nơi buồng tim hắn đang ở đó. Trong tay của Tiêu Sơn, quả cầu biến thành một con thủy long. Ngay sau đó thủy long vòng qua ngươi hắn xuất hiện giữa lưng của hắn và đại hán kia. Đột nhiên con thủy long hóa thành một mũi tiễn bắn về phía đại hán. Hắn còn chưa kịp định thần thì mũi tên nước đã bắn xuyên qua đầu của hắn.

 

Cả thân hình hắn ấm ầm đổ xuống. Tiêu Sơn nhảy giật lùi lại, trước đó hắn vung tay ném cái xác vào một tên. Hiên giờ hắn đã giết chết tất cả tộng cộng ba người còn năm người đang vây công hắn. Một người khác đang vây công tổng cộng có tất cả sáu tên còn chưa chết. Tiêu Sơn nhảy lùi về phía sau đồng thời hắn giẫm lên xác của tên đại hán cao lớn định từ phía sau lưng đánh lén Tiêu Sơn.

 

Tiêu Sơn trong hai bàn tay, mỗi bàn tay xuất hiện một viên cầu nước. Ngay lập tức trong tay trái của hắn, quả cầu nước hóa thành một mũi tên nhọn tấn công về phía đại hán đang đánh với Tiểu Y Tiên. Đại hán này không biết lục nào đột nhiên nghe được một tiếng vút vang lên. Ngay sau đó hắn kinh hãi vô cùng phát hiện trước ngực của mình một vòi màu. Hắn đồng thời bị Tiểu Y Tiên vung ra một cược đá ra ngoài.

 

Tiêu Sơn cảm thấy cả người nóng ran, một cảm giác kích thích khoái cảm khi hắn giết mấy tên này. Hắn thầm cười khổ trong lòng: “Chẳng lẽ ta là kẻ biến thái thích giết người!” Ngẫm nghĩ xong trong tay hắn lại xuất hiện hai quả cầu nước khác.

 

Một người trong đó hét lên: “Hắn là đấu sư!” Nói xong tên này ngay lập tức chạy mất. Bởi vì chỉ có đấu sư thì đấu khí mới có thể có hình cùng với ngoại phóng như Tiêu Sơn đã làm. Nếu không chúng chỉ giống như các chiêu thức, theo chiêu thức mà đấu khí chuyển hóa thành lực tấn công. Đấu sư cùng với đấu giả đó chính là khác nhau giữa người đứng dưới núi và người đứng trên núi. Tiêu Sơn hừ lạnh, từ trong tay hắn vung ra, một con thủy long bắn thẳng về phía tên lính đánh thuê đang chạy kia.

 

Ngay lập tức tên lính đánh thuê của Lang Thủ dung binh đoàn này đang bỏ chạy bị con thủy long phun mạnh lên người. Cả người bị xô ngã. Thiếu niên xấu xí lao nhanh về phía một tên lính đánh thuê, trong tay hắn quả cầu rít gào quay tròn giống như một cơn lốc bằng nước nhỏ. Thấy vậy tên lính đánh thuê ngay lập tức đưa kiếm lên đỡ. Nhưng bàn tay của Tiêu Sơn nhanh như chớp ném thẳng quả cầu nước vào trên người của hắn.

 

Oanh!

 

Một âm thanh nhỏ nổ ra. Ngay sau đó quả cầu nước biến thành những mảnh nước nhỏ vô cùng sắc bén bao lấy cơ thể của tên lang thủ dung binh đoàn này. Cả thân thể của hắn bị nước đánh cho rách nát. Từ trên thân thể của hắn quần áo rách nát, nhiều miếng thịt bị xẻ xuống xuất hiện những dấu vết có thể nhìn thấy được tận xương. Cây kiếm của hắn có dấu hiệu nứt vỡ. Hắn ngay tại chỗ biến thành người máu ngã ập xuống phía dưới đất.

 

“Chạy!”

 

Âm thanh của một lính đánh thuê hét lên. Ngay sau đó là ba người còn đứng ở đó nhanh chóng bỏ chạy. Khí thế ban đầu muốn giết Tiêu Sơn hoàn toàn bị đánh nát. Tiêu Sơn liếm liếm khóe miệng. Cả người hắn đều là máu của đối thử, cả bộ y phục của hắn đã biến thành màu đỏ do máu nhuộm lên, ngay cả mái tóc của hắn cũng trở thành màu đỏ do máu ở trên đầu.

 

Tiêu Sơn lao thẳng về phía một lính đánh thuê. Hắn dùng quyền thực tiếp đánh nát đầu của họ hoặc đánh bay làm cho cả thân thể của họ bắn đi. Thân thể của chúng đập mạnh vào tường, từ miệng của chúng phun ra một ngụm máu. Ngay sau đó tắt thở.

 

Mục Lực triển khai toàn thể đấu khí của bàn thân điên cuồng mà chạy. Hắn rõ ràng nghe được tiếng hét thảm của mấy tên lính đánh thuê trong cửa động. Hắn lúc này muốn đó chính là chạy trốn. Hắn nhanh chóng chạy đến chỗ đoạn dây, phía trên lập lòe những bó đuốc khắp nơi. Có tất cả hai mươi bó đuốc tất cả.

 

Thấy được phía dưới có người lờ mờ, một tên lính đánh thuê hét lên: “Là ai!?”

 

Mục Lực ở phía dưới quát lên: “Là ta! Mau, mau kéo ta lên!” Nói xong hắn vội vàng cấm lấy dây thừng. Hai tay túm chặt, chân đạp cuốn lên dây thừng.

 

Tên lính đánh thuê kia thấy vậy vội vàng hô hào phất tay: “Là Mục Lực thiếu gia! Nhanh! Nhanh kéo thiếu gia lên!” Tên lính đánh thuê này vội vàng phất phất tay chỉ huy về phía mấy người lính đánh thuê. Ngay lập tức hai ba người vội vàng túm lấy dây thừng nhanh chóng kéo Mục Lực lên.

 

Mục Lực lúc này túm lấy dây nhanh chóng bị mấy tên lính đánh thuê.

 

Vút!

 

Âm thanh vang lên. Mục Lực giống như bị một vật gì đó đánh mạnh về phía tay của mình. Hắn kêu lên một tiếng vô cùng lớn: “Aaa…” Ngay sau đó cả người hắn ngã lăn xuống đất. Cả thân thể lăn được vài vòng. Hắn cảm giác được bàn tay đau nhói. Thân hình hắn lăn lốc.

 

Tên đại hán ở bên trên hô to: “Mục Lực thiếu gia, ngài làm sao vậy!?”

 

Mục Lực thấy được vết thương trên cánh tay mình bị rạch ra một vết lớn. Do lăn xuống dưới đất nên trên bàn tay của hắn một đống đất cát dính trên đó. Hắn nghe được tiếng bước chân lộp cộp. Hắn ngửa đầu lên phía trên thì thấy hình dáng đầy máu của Tiêu Sơn. Trong mắt Mục Lực lúc này người này không khác nào ác mà là mấy.

 

Mục Lực run bắn sợ hái, hắn nhanh chóng lùi lại, hắn đưa tay lên ngăn cản nói: “Đừng, đừng giết ta. Nếu ngươi giết ta…”

 

Tiêu Sơn cười lạnh ngay lập tức cười lạnh ngắt lời của Mục Lực, hắn hỏi: “nếu ngươi giết ta, phụ thân ta là đoàn trưởng Lang Thủ dung binh đoàn sẽ không tha cho người đâu. Có phải đây câu là ngươi muốn nói…” Mục Lực hơi ngẩn người ngay sau đó Tiêu Sơn lại hỏi: “ngươi sẽ bắt đầu khoe khoang là phụ thân ngươi mạnh mẽ như thế nào? Thế lực của Lang Thủ dung binh đoàn sẽ mạnh mẽ như thế nào để dọa nạt ta đúng không? Sau đó ngươi lại đưa ra lợi ích hy vọng đánh động được ta đúng không?”

 

Nghe thấy vậy Mục Lực há hốc miệng không biết nói gì. Tiêu Sơn khoanh tay lắc đầu thờ dài nói: “Mấy người trước bị ta giết chết cũng nói y hệt như vậy! Nếu như ngươi là trong tình cảnh của ta ngươi liệu có tin tưởng người phía trước muốn diệt trừ ngươi hay không!?”

 

Mục Lực hoàn toàn im lặng. Từng bước chân lạnh lẽo của Tiêu Sơn tiến về phía hắn. Mục Lực kinh hãi lùi lại, hắn run rẩy quỳ xuống: “Đại nhân, đại nhân xin ngài tha mạng, xin ngài tha mạng chó của tiểu nhân! Tiểu nhân nguyện phụng ngài vì chủ tuyệt không nuốt lời!”

 

Tiêu Sơn lắc lắc đầu, trong tay của hắn xuất hiện một quả cầu lửa bắn thẳng về hướng Mục Lực. Mực Lực hét lên một tiếng thảm thiết nói: “Bất Bại, ta nguyền rủa cả nhà ngươi! Ta nguyền rủa cả nhà ngươi. Ta nguyền rủa cả nhà ngươi chết sẽ không được tử tế. Aaaa…” Cả thân thể của Tiêu Mục bốc lên giống như một ngọn đuốc.

 

Nhìn thấy cảnh này mấy tên lính đánh thuê ở phía trên đều ngây người. Một người hô lên: “Mục Lực thiếu gia đã chết! Mục Lực thiếu gia đã chết!” Ngay sau đó một ánh mắt vô cùng lạnh lẽo nhìn về phía họ. Tất cả mọi người run lên.

 

Một người cầm đầu trong đó vội vàng hô lên chỉ về phía đoạn dây nói: “Nhanh, nhanh chặt đứt dây!” Hắn bàng hoàng và sợ hãi. Hắn không muốn thấy được tên ác ma kia lên trên đây. Nhưng hắn không nghĩ đến nếu như có bọn hắn ở đó Tiêu Sơn cũng tuyệt đối không dám lên trên đó bởi vì khi hắn đu dây chỉ cần một tên chặt đứt dây thừng hắn phải chết không thể ngờ. Nhưng mấy tên này quả thực là thần hồn nát thần tính mà ra. Hoặc họ ở đó canh giữ Tiêu Sơn sau đó một bộ phận chạy về báo cho tên đoàn trưởng là được.

 

Nhưng tên Mục Tam kia lại làm một hành động vô cùng quả quyết, với khả năng ngọn lửa ngoại phóng như vậy chỉ có thể là tứ phẩm luyện dược sư nếu không là tứ phẩm luyệ dược sư thì người này thực lực cũng rất mạnh. Hắn không chần chờ gì mà ra lệnh này.

 

Ngay sau đó một tên vung đao lên chém đứt ngay chiếc dây thừng. Dây thừng từ trên không trung rơi xuống phía dưới. Tiêu Sơn nhìn về phía dây thừng khe khẽ cau mày. Hắn hừm một tiếng.

 

Một tên lính đánh thuê hô lên: “Mục Tam đại ca, chúng ta làm gì bây giờ!?”

 

Tên lính đánh thuê to lớn, mặt mũi dự tợn nói: “Nhanh chóng chạy về bẩm bảo việc này với đoàn trưởng để ông ấy quyết định!?”

 

“Vâng!” Mấy tên lính đánh thuê vội vàng khom người hành lễ. Sau đó tất cả nhanh chóng vọt vào trong rừng. Họ hy vọng sớm trở về Thanh Sơn trấn, sớm trở về tổng bộ Lang Thủ dung binh đoàn.

 

Một bóng đen từ trong động bước ra, một âm thanh mang theo kinh ngạc nói: “Ngươi đã giết chết hắn!”

 

Tiêu Sơn gật đầu. Hắn thở dài nhìn lên phía trên nói: “Mấy tên phía trên đã cắt đứt sợi dây sau đó chúng rời đi! Ta đoán là chúng muốn quay lại Thanh Sơn trấn báo cho cái tên gọi là đoàn trưởng của Cẩu Thủ dung binh đoàn gì đó!?”

 

Tiểu Y Tiên nhìn về phía trên núi. Rõ ràng phía trên núi vẫn còn một số đốm ánh sáng lòe lòe của mấy cây đuốc đang rời đi. Tiêu Sơn khoanh tay lại thở dài nói: “Làm sao mà rời đi đây! Hài…” Tiêu Sơn lắc lắc đầu. Hắn không sợ ở lại đây nếu như hắn đột phá đến kim tinh kỳ có thể chế tạo pháp bảo như vậy có thể phi hành chẳng ngại ngần gì nhưng nếu như cứ ở đây muốn lĩnh ngộ thủy nguyên lực sau đó đột phá kim tinh kỳ thì không biết đến lúc nào.

 

Tiêu Sơn rõ ràng cảm nhận được khi chiến đấu với đám lính đánh thuê kia hắn có chút ngộ hiểu thủy nguyên lực. Tiêu Sơn lúc này quay ra nhìn bộ dạng của Tiểu Y Tiên, thấy cả thân thể thon thả của nàng, hắn không nhịn được khẽ cười một nụ cười dâm đãng. Tiểu Y Tiên thấy vậy giật mình nói: “ngươi cười cái gì vậy!?”

 

Tiêu Sơn cười gãi gãi mũi: “Ta bị nhốt ở đây với tiểu thê tử xinh đẹp, có vẻ như ông trời cũng không bạc đãi với ta…” Tiêu Sơn ngước đầu lên trời sau đó mỉm cười nói: “Tiên Nhi, nàng nói xem đây có phải lương duyên mà trời đất tác thành hay không?” Sau đó hắn vuốt vuốt bàn tay vô cùng dâm đãng nói: “Tiên Nhi, chúng ta đã định cả đời này là phu thê rồi ha!”

 

“Hừ” Tiểu Y Tiên không ngờ hắn mặt dày như vậy. Tiểu Y Tiên từ trong người móc ra một cái trúc địch (1 loại nhạc cụ) ngắn ngủn, đem đặt ở cái miệng nhỏ, nhẹ nhàng thổi một hơi. Một đạo sóng âm có chút kỳ dị từ trong trúc địch nhanh chóng truyền ra, xuyên qua thông đạo cuối cùng vang vọng trong bầu trời đêm xung quanh vách núi.

 

Tiêu Sơn quay về phía Tiểu Y Tiên nói: “Di, thứ gì vậy Tiên Nhi!?”

 

“Hừm” Tiên Nhi chẳng thèm đáp lại lời của hắn. Vì với cái loại mặt dày như Tiêu Sơn có nói thêm chỉ tổ tức giận mà thôi. Nàng rõ ràng lúc nào cũng điềm đạm không hiểu tại sao khi hắn ở gần là muốn vả vào miệng của hắn vài cái.

 

Đôi mắt đẹp của Tiểu Y Tiên đảo trong trời đêm, lại đem trúc địch bỏ vào miệng thổi, sóng âm kỳ dị lặng yên không một tiếng động quanh quẩn trong bầu trời đêm. “Quác !”

 

Tiêu Sơn tò mò hỏi: “Là phi hành ma thú sao!?”

 

Giơ giơ cây trúc địch trong tay, Tiểu Y Tiên cười thật tươi nói : “Là một con Nhất giai Lam ưng.”

 

Tiêu Sơn xoay người về phía Tiểu Y Tiên cười hỏi: “Đúng rồi còn cái hộp thứ ba thì sao!?”

 

Tiểu Y Tiên từ trong ngực lấy ra một quyền trục. Quyển trục này có màu vàng, trên quyền trục có ghi: “huyền giai sơ cấp công pháp: Cuồng sư nộ cương” Tiêu Sơn nhíu mày lại. Tiểu Y Tiên cười hì hì nói: “mọi thứ trong động ta đều được còn thứ này tặng cho ngươi đi! Đúng rồi nếu ngươi muốn có thể quay lại trong sơn động gom đống kim tê lại. Đống kim tê ta cũng không cần!”

 

Tiêu Sơn lắc đầu nói: “Với ta đống kim tê đó còn chưa để vào mắt a!” Nói xong hắn cầm lấy quyển trục của Tiểu Y Tiên. Tiểu Y Tiên thấy vậy thì mừng rỡ. Nhưng lúc này bàn tay của hắn nắm chặt lên bàn tay của nàng, cả người Tiểu Y Tiên giống như điện giật. Nàng nhanh chóng rụt tay lại, hai má ửng đỏ nhìn về phía hắn.

 

Tiêu Sơn mỉm cười, hắn đưa quyền trục lên múi hít lấy hít để giống hệt một con cẩu cẩu ngưởi thấy c*t. Tiểu Y Tiên nhìn bộ dạng vô cùng dâm đãng háo sắc này của hắn thì hai má đỏ ửng, đầu cúi xuống, nhìn đáng yêu đến chảy cả nước. Tiêu Sơn cười đáp: “Thật là thơm a!”

 

Tiểu Y Tiên thấy thế vừa giận, vừa tức, xấu hổ lại mang theo thứ gì đó kích thích. Tim của nàng hơi đập nhanh một chút. Mặc dù hắn xấu xí cùng với dâm đãng nhưng hắn có lẽ không phải là người xấu. Một con lam ưng khá lớn nhanh chóng đáp xuống phía dưới đất. Tiểu Y Tiên nhanh chóng nhảy lên người của Lam Ưng sau đó chìa tay về phía Tiêu Sơn nói: “Nhanh lên đây đi! Nếu không ta sẽ để ngươi ở đây đó!”

 

Tiêu Sơn cười đáp nói: “Được rồi cho ta một chút thời gian đi!”

 

Tiểu Y Tiên nói: “Nhanh lên một chút! Không nên ở đây lâu! Bởi vì ngươi đã giết đám người lính đánh thuê kia lên mùi máu sẽ hấp dẫn đám ma thú đến đây!” Tiêu Sơn gật đầu, hắn nhanh chóng cởi toàn bộ quần áo ra chỉ để mặc một chiếc khố. Tiểu Y Tiên thấy thế đỏ mặt hơi kinh hãi sau đó mắng: “ngươi làm gì vậy hả!?”

 

Tiêu Sơn chỉ nhàn nhạt đáp lại: “Thay quần áo!” Ngay sau đó từ trong không khí phương viên trung quanh hơi nước tụ họp lại. Đám hơi nước nhanh chóng kết thành những giọt nước nhanh chóng cuốn quanh thân thể của Tiêu Sơn gọi rửa trên thân thể của hắn. Tất cả thân thể của hắn bị một con du long bằng nước rửa sạch sẽ máu tươi trên người.

 

Tiểu Y Tiên lúc này len lén nhìn về phía cơ thể của hắn. Nàng thầm nghĩ: “Tên này có làn da trắng thật đấy so với nữ tử còn trắng hơn nhiều. Nhưng hắn thân hình thật đẹp a! Nga, sao ta lại nghĩ như vậy!” thiếu nữ lắc lắc đầu nhanh chóng xua tan ý nghĩ này. Nhưng nàng không nhịn được, ánh mắt của nàng giống như không sai xử của nàng len lén nhìn về phía phần ngực cùng với bụng của Tiêu Sơn.

 

Tiêu Sơn nhảy lên không trung theo một đường cong. Từ trê không trung không biết hắn lấy đâu ra một bộ y phục và mảnh vải lớn. Hắn trên không trung chuyển động vô cùng nhanh. Ngay sau đó hắn đạp nhẹ nhàng lên trên cánh của Lam Ưng sau đó bắt lấy tay của nàng nói: “Cảm ơn!”

 

Tiểu Y Tiên thấy vậy có chút khó chịu thầm nghĩ: “ngươi rõ ràng đã ở trên lưng chim ưng rồi” Nàng giật mình hét lên một tiếng: “A”. Hắn lúc này đãng dùng tay quàng vào eo của Tiêu Y Tiên sau đó kéo vào người mình.

 

Tiêu Sơn cười dâm đãng nói: “An toàn là trên hết!”

 

“hừ” Tiêu Y Tiên hừ một tiếng. Hai má của nàng ửng đỏ. Nàng đẩy hắn ra sau đó nàng cùng với hắn ngồi xuống phía dưới lưng chim ưng. Tiểu Y Tiên ra hiệu lệnh: “Tiểu Lam, đi mau.”

 

Con chim ưng cất cao một tiếng sau đó hắn nhanh chóng đập cánh vỗ cao lên không trung. Do đang ngồi chồm hỗm trên lưng ưng, cuồng phong thổi trúng khíên cho mái tóc dài của Tiểu Y Tiên có chút bừa bộn, bàn tay ôn nhu vuốt ve thân thể Lam ưng, quay đầu hướng về phía Tiêu Sơn cười nói : “Hiện tại đã an toàn.”

 

Tiêu Sơn lúc này ngẩy ngẩn nhìn về phía nàng. Tiểu Y Tiên thấy hắn thất thần nhìn mình như vậy, nàng cảm giác trong lòng có chút loạn. Mặc dù hắn có chút xấu nhưng tại sao hình ảnh của hắn trong đầu của nàng lại ngày một rõ ràng như vậy. Tiểu Y Tiên hẵng giọng mắng: “Tiểu hỗn đản, ngươi nhìn cái gì vậy!?” Sau đó nàng lạnh lung dọa nạt: “ngươi có tin hay không ta đẩy ngươi xuống chim ưng!”

 

Tiêu Sơn lắc lắc đầu, hắn xoay đầu đi nói: “Không, không có gì!” Sau đó hắn ngước nhìn về phía trước. Tiểu Y Tiên thấy vậy cũng rơi vào im lặng nhưng nàng lại phát hiện được hắn đưa bàn tay nhè nhẹ sờ lên trái tim của mình. Tiểu Y Tiên không hiểu hắn làm vậy có ý nghĩa gì.

 

Lam ưng cũng dần dần rời xa, Tiêu Sơn cũng thu lại ánh mắt, quay mặt hướng Tiểu Y Tiên hỏi : “Ngươi tính toán gì bây giờ?”

 

Ngón tay gạt gạt những sợi tóc trước trán, cuồng phong thổi tới quá mạnh mẽ khiến cho quần áo dính chặt lên người Tiểu Y Tiên, lộ ra đường cong ẩn hiện tuyệt vời.

 

“Ta sẽ quay trở về đội hái thuốc.” Tiểu Y Tiên nhàn nhạt cười nói.

 

Tiêu Sơn lắc lắc đầu nói: “còn hai mươi tên a! Chúng chưa chắc sẽ tha cho ngươi!”

 

“Ha ha, về tới đội hái thuốc rồi, họ cũng không còn dám làm cái gì đối với ta nữa.” Tiểu Y Tiên mỉm cười nói, với thanh danh của nàng tại Thanh Sơn trấn, họ cũng không ngu đến mức rat ay với Tiểu Y Tiên, tuyệt đối sẽ không sẽ không dám ra tay với nàng.

 

Tiêu Sơn thấy vậy tò mò hỏi: “Mục Lực đã chết phụ thân hắn là Mục Xà tuyệt đối không thể để yên việc này!”

 

Tiểu Y Tiên mỉm cười nói: “Nếu ta ở Thanh Sơn trấn, phụ thân hắn chắc chắn không dám động thủ, thế lực của Vạn Dược Trai sẽ không thèm so sánh với một Lang Thủ dong binh đoàn nhỏ bé. Mặt khác thủ lĩnh của hai đại dong binh đoàn, đều từng thiếu nợ nhân tình của ta.”

 

Tiêu Sơn mỉm cười nói: “Như vậy a! Như vậy thì tốt!” Nàng trong trấn cũng là người có danh vọng, cho nên hẳn cũng không quá lo lắng về sự an toàn của nàng.

 

“Còn ngươi đi đâu?” Quay đầu lại, Tiểu Y Tiên hỏi.

 

Tiêu Sơn mỉm cười đáp lại: “Ta muốn quay về tìm đoàn trưởng của Lang Thủ dung binh Mục Xà!”

 

Tiểu Y Tiên giật mình kinh ngạc nói: “Cái gì, ngươi muốn quay về tìm Mục Xà” Tiêu Sơn gật đầu. Thấy thế Tiểu Y Tiên lo lắng nói: “Đội trưởng của Lang Thủ dong binh đoàn là một vị tam tinh đấu sư, nếu như ngươi muốn trả thù thì phải cẩn thận một chút.” Tiểu Y Tiên trịnh trọng đối với hắn nhắc nhở.

 

Tiêu Sơn lắc đầu nói: “Thực lực của ta hiện giờ cũng tương đương với khoảng đấu sư tam tinh đến đấu sư tứ tinh. Ta cần một viên đá mài đao. Chỉ có rèn luyện mới có thể trở nên mạnh mẽ được!” Tiểu Y Tiên nghe thấy vậy giật mình. Nói xong hắn quay về phía Tiểu Y Tiên nói: “Ta muốn theo cô trở về đoàn hái thuốc! Để cô đi một mình ta tuyệt đối không yên lòng!”

 

“Nga” Tiểu Y Tiên có chút ngạc nhiên, sau đó nàng nhìn về phía Tiêu Sơn hỏi: “Onii-chan, tại sao ngươi lại tốt với ta như vậy!?”

 

Tiêu Sơn lắc đầu nói: “Ta không biết tại sao?” Tiêu Sơn trầm ngâm nói: “Có lẽ là tại nó đi!” Hắn dùng ngón tay chỉ về phía trái tim của mình. Sau đó hắn nhìn về phía Tiểu Y Tiên nói: “Hơn nữa ngươi là một nữ nhân khả ái? Ta không thể để ngươi gặp bất cứ rủi ro gì? Có lẽ ít nhất là trước mặt ta!”

 

Nghe thấy vậy Tiểu Y Tiển ngẩn ra. Trái tim của nàng bắt đầu đập loạn liên hồi. Hai má của nàng xuất hiện một rặng mây đỏ. Thiếu nữ thầm nghĩ: “hắn, hắn đang hướng ta tỏ tình sao? Nhưng chúng ta còn chưa quen biết nhau vượt quá hai ngày mà!?” Lòng của thiếu nữ trở nên loạn như ma. Hình bóng xấu xí với nụ cười dâm tặc của Tiêu Sơn dần dần hiện rõ in lên trong trái tim của thiếu nữ.

 

Tiêu Sơn nhắm mắt lại, hắn bắt đầu điều tức một chút. Hắn cần điều tức lấy lại tinh thần. Hiện giờ sau khi dùng thiên nhân môt thức cùng với chiến đấu một hồi hắn rất mệt mỏi. Hắn bây giờ có lẽ là muốn ngủ một giấc. Nhưng hắn lại cảm giác Tiểu Y Tiên trở về không quá an toàn. Tiêu Sơn cười khổ lắc lắc đầu.

 

Tiểu Y Tiên nhìn về phía hắn, nhìn thấy bộ mặt xấu xí. Nhưng hiện giờ nàng lại thấy nó không quá xấu như lúc ban đầu nàng nhìn. Đến bây giờ nàng lại thấy bộ mặt ấy có chút đẹp trai, có chút hấp dẫn. Trong lòng Tiểu Y Tiên thầm nghĩ: “Hắn là vì ta sao?” nàng lại nhớ đến lần đó bị hắn ôm vào trong ngực khi mà nàng ngã từ trên cao xuống.

back top