Từ Một Tin ‘Tìm Bạn Trăm Năm’ Trở Thành ‘Vợ’ Người

Chương 42: So với được anh nuôi, em muốn nuôi anh hơn

Buổi chiều cùng ngày, đoàn người liền mang Quan Quan tới thăm nhà trẻ ấy.

 

Nhà trẻ mới mở, các vật dụng bên trong đều rất mới, nhà dạy học cũng xây theo kiểu đáng yêu. Quan Quan tới trường, chuyện đầu tiên là chạy đến chỗ cầu trượt chơi, còn đụng phải một đứa trẻ cũng được phụ huynh mang tới thăm trường. Trẻ con không có lòng dạ mưu mô gì cho nên chơi với nhau rất nhanh, hai đứa trẻ chơi cũng rất vui.

 

Các phụ huynh bên này đã bị giáo viên mang đi thăm chung quanh nhà trẻ.

 

Đợi đến khi sắc trời hơi sầm, hai đứa trẻ đều đã tới lúc phải về nhà, hai đứa còn nghéo tay hẹn phải đến đây học.

 

Đối với chuyện Quan Quan đi học, người nhà họ Quan đã nhất trí với nhau. Quan Quan bởi vì chiếc cầu trượt chơi rất vui, Quan Tiểu Cẩn thì bởi bức tranh tường siêu cute, Quan đại ca thì bởi vì cô giáo ở đấy rất xinh, Quan Chước lại là do trường học gần nhà. Chỉ có Mộc Tử Duy hơi do dự, nhưng hỏi cậu, cậu cũng không nói gì.

 

Sau khi về nhà, thừa dịp Quan Tiểu Cẩn mang Quan Quan đi tắm, Quan Chước cúi đầu, hỏi: “Sao thế? Không thích nhà trẻ kia à?”

 

“… Không phải.” Mộc Tử Duy cúi đầu, chần chờ lâu mới mở miệng.

 

“Em chỉ là thấy… ừm… đắt quá.”

 

Hôm nay lúc tư vấn, sau khi giáo viên kia báo giá xong thật sự đã dọa Mộc Tử Duy. Cậu không nghĩ ra chi phí cho một đứa trẻ đi nhà trẻ lại đáng sợ như thế, học phí còn hơn cả phí sinh hoạt, sắp vượt cả tổng phí học bao năm của cậu rồi. Tuy rằng cậu biết Quan Chước cũng khá là có tiền, mua nhà cũng không cần vay, thậm chí mở quán chi tiêu các kiểu cũng hoàn toàn không để trong lòng, nhưng cậu vẫn….

 

“Gần đây mất rất nhiều tiền, chuyện mở quán.” Mỗi một món tiền đều là cậu nhìn thấy nó đi mất, Quan Chước không xót, nhưng cậu xót.

 

“Sau này có thể còn phải mất nhiều tiền hơn nữa…” Tuy rằng không phải là không kiếm lại được, nhưng vừa nghĩ đến đó là tiền của Quan Chước, cậu lại bắt đầu trở nên keo kiệt. Nhưng cậu lại sợ cậu keo kiệt sẽ làm Quan Chước ghét, vẫn không dám nói.

 

Quan Chước cũng hiểu suy nghĩ của cậu, nói: “Học phí của Quan Quan là do anh cả cho, mỗi tháng còn có thể lấy phí sinh hoạt nữa.”

 

“… À.”

 

“… À.” Mộc Tử Duy thở dài một hơi, thầm xin lỗi Quan đại ca. Là cậu bị ngốc rồi, bởi vì Quan Quan ở đây nên đương nhiên cho rằng Quan Quan là do họ nuôi, hoàn toàn gạt bỏ ông bố ruột như Quan đại ca.

 

“Chuyện tiền nong không cần lo lắng.” Quan Chước nhìn cậu, ánh mắt mềm mại. “Anh nuôi được em mà.”

 

Mặt Mộc Tử Duy thoáng cái đỏ lừ, đã bị cảm động. Nói thật, tuy từ trước tới giờ cậu chưa từng nghĩ tới để Quan Chước nuôi, nhưng lúc biết Quan Chước có tâm ý ấy vẫn thấy cảm động lắm.

 

Nhưng đi đôi với cảm động còn có xấu hổ. Đều là đàn ông con trai, cậu lại phải để Quan Chước nuôi, nói thế nào cũng không thể nói nổi.

 

“Cái kia… không cần nuôi.” Mộc Tử Duy cúi đầu nói quanh co. “Thực ra, so với bị anh nuôi, em muốn nuôi anh hơn.”

 

Giá trị HP của Quan Chước lại rớt lần nữa, tim đập nhanh chóng, đầu óc choáng váng, lúc con người vui quá không thể điều khiển trạng thái cảm xúc nên cũng không biết mặt mình như thế nào.

 

Anh nhếch môi, mặt cứng ngắc, bước qua bước lại vài bước, đi vào trong phòng, chốc lát đã lại đi ra. Trên tay cầm một thứ.

 

Mộc Tử Duy chôn đầu, tay chân cũng không biết đặt đâu.

 

Cậu biết mình vừa rồi nhất thời xung động nói ra câu hơi ngốc. Với năng lực của cậu, đừng nói tới nuôi Quan Chước, ngay cả nuôi mình thôi cũng khó, lại còn dám nói ra lời kiêu ngạo như vậy. Đúng là cái đồ không biết trời cao đất rộng.

 

Nhưng đây đúng là lời trong lòng của cậu.

 

Đúng lúc cậu không biết nên lấy mặt mũi nào để đối mặt Quan Chước, một cánh tay duỗi tới trước mặt cậu. Bàn tay rất lớn, ngón tay rất dài, đốt ngón tay rõ ràng, sạch sẽ lại xinh đẹp. Thứ cầm trong tay chính là mấy tấm thẻ và sổ tiết kiệm.

 

Mộc Tử Duy ngẩng đầu, nhìn mặt Quan Chước, vẻ mặt hơi cứng, gương mặt hơi đỏ.

 

“Cho em.” Quan Chước lại phát hiện mình ăn nói cũng khó khăn, cổ họng căng cứng làm lời nói ra cứ thấy lạnh và cứng thế nào ấy, lòng hơi chán nản.

 

“… Hả?” Mộc Tử Duy ngơ ngác nhìn cậu, không rõ tình huống thế nào.

 

“Đều ở đây tất.” Quan Chước nói tiếp, giọng có vẻ trôi chảy hơn.

 

” Tiền tiết kiệm của anh.”

 

Mộc Tử Duy sửng sốt hồi lâu, mở to hai mắt, giọng không xác định: “Quan Chước… ý anh là muốn nuôi… nuôi em sao?”

 

“Có thể coi như vậy, cũng có thể không coi là vậy.”

 

“Nếu như em đồng ý, có thể nhận lấy, sau đó, em nuôi anh.”

 

Mộc Tử Duy không nói nên lời, cả người bị ôm lên, đầu ngón chân sắp vươn thẳng tắp, môi run run tới gần.

 

Quan Chước ôm lấy cậu, hai người hôn đến mức răng môi đều phát run, cọ vào nhau rồi lại mỉm cười.

 

“Em đồng ý… em đồng ý.” Mộc Tử Duy nói năng lẫn lộn, đầu tựa trên vai Quan Chước, mặc cho Quan Chước ôm cậu về phòng.

 

Mãi đến ngày hôm sau, Mộc Tử Duy mới có thời gian nhìn xem con số trên sổ tiết kiệm, vừa nhìn một cái cậu lại bị dọa.

 

“Quan Chước, trong thẻ của anh có bao nhiêu tiền?”

 

Chỉ với con số trong sổ tiết kiệm thôi cũng đã rất to rồi, hơn nữa còn mấy tấm chi phiếu…. Mộc Tử Duy không dám nghĩ.

 

“Không rõ ràng lắm.” Quan Chước vẻ mặt thản nhiên, giống như tiền ấy chẳng liên quan tới anh. “Anh cả giúp anh đầu tư, có kiếm lời, nhưng không biết là được bao nhiêu.”

 

“Anh cả thật là giỏi.” Mộc Tử Duy tôn trọng nói, nhưng đồng thời còn có nhận thức hoàn toàn mới với năng lực quản lý tài sản của Quan Chước. Trước đây còn cứ tưởng Quan Chước dùng tiền có vẻ phung phí, nhưng ai ngờ đến tiền tiết kiệm của anh mà anh cũng còn không rõ.

 

Vì thế, ý thức trách nhiệm quản gia, quản lý tài sản thay Quan Chước tự nhiên sinh ra.

 

Lúc chiều, Quan Chước vẫn đang bận rộn công tác chuẩn bị mở quán, Mộc Tử Duy thì chạy đến ngân hàng thăm dò con số trên thẻ.

 

Đến lúc thấy con số kia trên máy, cậu hơi choáng váng. Lại đếm những con số 0 đằng sau, cậu càng choáng váng.

 

“Thì ra mình đã gả cho một người có tiền…” Thoáng cái cậu đã bắt đầu sinh ra cảm giác như vậy, rồi lại lắc đầu. Không đúng, cậu là đàn ông con trai, sao có thể nói gả chứ?

 

Giờ thì cậu thấy tấm thẻ trên tay hơi nặng, vứt vào túi, cầm trên tay cũng thấy không an toàn. Thì ra cảm giác của người cầm nhiều tiền cũng không sung sướng, cứ thấp tha thấp thỏm.

 

Cẩn thận cất thẻ đi, Mộc Tử Duy lại nhìn xung quanh, xác định không có ai nhìn cậu rồi mới bước nhanh về nhà.

 

Mộc Tử Duy cúi đầu đi, trái tim cứ đập thình thịch. Nghĩ tới đây là tiền của Quan Chước, không, là tiền cậu cần dùng để nuôi Quan Chước, trong lòng có cảm giác cực kỳ khẩn trương.

 

Mộc Tử Duy thầm muốn nhanh về nhà hơn, nhưng lúc đi tới nửa đường thì bị một đoạn đối thoại kéo bước chân lại. Bởi vì trong đó có một giọng nói cậu khá là quen.

 

Giọng nói truyền đến từ cách đó không xa, chỉ cách cậu một lùm cây.

 

“Anh có ý gì?”

 

“Nói nhiều như vậy, tôi tưởng cô đã hiểu.”

 

“Hiểu cái gì? Anh nói rõ ràng cho tôi!”

 

“Quan Tiểu Cẩn, chúng ta chia tay thôi.”

 

><><><><

back top