Lúc chuông cửa vang, Mộc Tử Duy là người đầu tiên chạy ra mở cửa. Cậu không muốn để bố mẹ thấy mình khóc, đành phải nghĩ biện pháp né tránh.
Lúc cậu đưa lưng về phía bố mẹ chạy ra cửa thì lặng lẽ dụi mắt.
Cậu cho rằng lúc này người tới chắc là người thu tiền điện hay tiền nước, nhưng cửa vừa mở thì cậu liền ngây ngẩn cả người.
Cậu ngẩng đầu nhìn người trước mặt, cảm thấy mình như đang nằm mơ, sao lại vừa mong gặp Quan Chước, Quan Chước đã tới rồi. Nhưng người trước mắt chân thực như thế, đưa tay ra có thể sờ được, sao có thể là nằm mơ?
Mộc Tử Duy vươn tay sờ mặt người này.
“Quan Chước!” Mộc Tử Duy vui vẻ nhào tới, hai chân rời đất, tay víu lấy cổ Quan Chước, cả người treo trên người Quan Chước.
Quan Chước cũng ôm lấy cậu. “Quan Chước sao anh lại tới đây?” Mộc Tử Duy cọ trên cổ Quan Chước, hít sâu một hơi. Là mùi vị của Quan Chước.
“Nhớ em thôi.”
Giọng Quan Chước trầm tĩnh êm tai, không có chút ngả ngớn biện hộ nào, giống như đang kể một sự thực. Đúng, đây là một sự thực.
Lúc bố mẹ Mộc Tử Duy thấy con trai ôm lấy người đàn ông này gọi hắn ‘Quan Chước’ là biết kẻ xấu bắt cóc con trai họ đã tới. Nhất thời sắc mặt khó coi. Nhất là nghe thấy câu ‘Anh nhớ em’ của Quan Chước, càng tức muốn chết.
Ở trước mặt người lớn mà cù cưa cù nhằng, hoa ngôn xảo ngữ, nếu bọn họ không ở đây, đứa con ngốc của họ chẳng phải cũng bị lừa như lọt vào sương mù sao, họ lại không biết gì.
Quan Chước buông Mộc Tử Duy ra, khom lưng cúi đầu với hai bậc trên: “Chào chú dì.”
Đương nhiên, hai vị trưởng bối không hề đáp lại anh.
Chỉ có Mộc Tử Duy hoàn toàn thấy rõ bầu không khí, lôi kéo Quan Chước vui vẻ giới thiệu với bố mẹ: “Bố mẹ, đây là Quan Chước. Con đã nói anh ấy tốt mà, không sai chứ.” Mộc Tử Duy cảm thấy Quan Chước tốt, cũng đương nhiên là nghĩ người khác cũng cảm thấy Quan Chước tốt.
“Cháu tới vội quá nên không mang theo qùa biếu ạ.” Quan Chước cười áy náy, mặc cho Mộc Tử Duy kéo anh vào cửa.
“Chờ đã.” Mẹ Mộc đột nhiên lên tiếng. “Không ai bảo cậu có thể vào nhà.”
Mộc Tử Duy và Quan Chước thoáng cái đều cứng người tại chỗ.
Mộc Tử Duy chỉ sửng sốt một lát, rồi lại kéo Quan Chước đi vào, còn mình đứng ở trước mặt Quan Chước, nhìn thẳng vào mẹ cậu. Cậu vừa rồi còn khóc, viền mắt vẫn đỏ, lúc như vậy nhìn một người, trông như con thỏ bị bắt nạt.
“Mẹ, con thích anh ấy, anh ấy cũng thích con.” Mộc Tử Duy nghiêm túc nói, mở to cặp mắt lóng lánh nước. “Vì sao không thể cho bọn con ở cùng nhau.”
Bố mẹ cậu đều sững sờ.
Đúng vậy, con trai vất vả lắm mới gặp được người ‘lưỡng tình tương duyệt’, lần đầu tiên nói với bọn họ nó muốn gì, lẽ nào lại vì đối phương là nam mà làm con khổ sở ư?
Bốn người giằng co ở cửa thật lâu. Cuối cùng, mẹ Mộc lui bước, hơi nhích người: “Thôi, hai đứa vào đi.”
Mộc Tử Duy lôi kéo Quan Chước đi vào, hoàn toàn mang thư thế người bảo vệ. Quan Chước mặc cậu lôi kéo, trông cậu dũng cảm lại quật cường, lòng thấy mềm mại.
Bốn người đều ngồi trên sô pha, mang tư thế phải nói chuyện cho rõ.
Bố Mộc thấy con trai vẫn kéo tay nam nhân kia, khụ một tiếng. “Duy Duy, giữa ban ngày ban mặt, hai đứa không thể chú ý một chút được sao?”
“Chúng con lại không làm chuyện xấu.” Mộc Tử Duy vẻ mặt nghiêm túc. “Hơn nữa, nếu như con không giữ Quan Chước, bố mẹ nhất định sẽ đuổi anh ấy đi.”
Cậu cuối cùng đã nhận thấy, bố mẹ thực sự không thích Quan Chước. Nhưng cậu không rõ vì sao bố mẹ lại không thích.
Bố Mộc lại giận, ông chẳng qua là nghĩ cho nó thôi, sao lại trở nên hung ác trong mắt con ông chứ? Ông và vợ mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau hồi lâu, sau đó đi đến cùng một ý kiến.
“Duy Duy, con về phòng trước đi, bố và mẹ còn phải nói chuyện cho rõ ràng với người kia.
Mộc Tử Duy vẫn ngồi yên đó, tay cầm tay Quan Chước càng chặt hơn.
Quan Chước lại buông tay ra, sờ đầu cậu: “Trở về phòng đi, anh sẽ nói ra suy nghĩ của mình cho bố mẹ.”
“Nói gì chứ?” Mộc Tử Duy không vui, cậu sợ Quan Chước bị bắt nạt.
“Cầu hôn.” Quan Chước mỉm cười.
Mặt Mộc Tử Duy thoáng cái đỏ bừng, mắt cười híp lại. Cậu đứng lên đi về phía phòng, lúc đi còn không quên nói với bố mẹ: “Không được bắt nạt Quan Chước.”
Chờ Mộc Tử Duy đi rồi, mẹ cậu mới mở miệng: “Cậu thật biết dỗ nó.”
“Không phải là dỗ.” Giọng Quan Chước bình thản, lại lộ ý thẳng thắn và chân thành. “Cháu nghiêm túc.”
“Nghiêm túc?” Bố Mộc nhăn mày lại sâu hơn. “Hai thằng con trai cầu hôn nỗi gì?”
Mẹ Mộc kéo ông một cái, sau đó dùng giọng điệu rất hòa ái nói với Quan Chước.
“Tôi biết cậu và Duy Duy là nghiêm túc, không thì nó cũng sẽ không về nói muốn ở bên cậu, cậu cũng sẽ không về tìm nó. Tôi và bố nó không tính là tiến bộ, nhưng không muốn để Duy Duy khổ sở. Nhưng mà, hai người con trai thì lâu dài thế nào? Không có hôn nhân ràng buộc, hai đứa cả đời ở bên nhau sao? Hai đứa hiện tại nghiêm túc, nhưng tương lai thì sao?”
“Bây giờ cháu có thể chuyển nhượng toàn bộ tài sản cho Tử Duy.”
“Không ai thèm chút tiền của cậu.” Bố Mộc nghe xong lời đó lòng rất khó chịu. Ông chỉ muốn Duy Duy hạnh phúc, sao lại bị nói như đang bán con thế chứ.
“Ý cháu không phải thế, tiền của cháu vốn đã để cho cậu ấy giữ. Chỉ là nếu hai bác muốn tình cảm của chúng cháu có gì có thể bảo đảm, chúng cháu sẵn lòng đi theo một trình tự pháp luật.”
“Cháu muốn tốt với cậu ấy, chỉ cần là thứ cháu có thể cho, cháu đều sẵn sàng.”
Mẹ Mộc có chút động lòng, nhưng vẫn nhếch mép. Bà không thể nhẹ dạ, dù bà thực sự bắt đầu cảm thấy Quan Chước này rất tốt.
Bà cắn răng, nói ra lo lắng lớn nhất trong lòng.
“Có chuyện cậu có thể không biết, thầy bói đã từng nói qua, năm nay Duy Duy phải kết hôn, không thì sẽ đoạn tử tuyệt tôn.”
Quan Chước cũng im lặng chốc lát, chậm rãi nói: “Tuy nói như vậy sẽ làm hai bác đau lòng, nhưng mà… Tử Duy đã ở với cháu, quả là…”
“Cậu không hiểu!” Bố Mộc chợt cắt ngang lời anh. “Lỡ như nói đó là ý khác thì sao? Lỡ không phải sau này sẽ không sinh được, mà là xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sau này không còn cơ hội thì sao?”
Nếu như là khả năng trước thì còn tốt, nếu là khả năng sau…. Lại nếu như, lỡ như xảy ra chuyện ngoài ý muốn nguy hiểm tính mạng thì sao….
Đây mới là điều bố mẹ Mộc Tử Duy lo lắng cả năm nay.
“Ý của chú dì là, cậu ấy phải kết hôn trong năm nay?” Vẻ mặt của Quan Chước có chút kỳ lạ.
“Ừ.” Bố Mộc mẹ Mộc đều gật đầu.
“Tử Duy năm nay 21 tuổi đúng không?”
“Đúng, tuổi thực 21, tuổi mụ 22, Duy Duy tuổi dê, cho nên đứa trẻ này chưa bao giờ ăn thịt dê.”
“Hơn nữa là phải tháng 5 sang năm mới tròn 22.”
“Đúng vậy.”
Vẻ mặt Quan Chước càng kỳ lạ: “Vậy các bác có biết nam giới Trung Quốc 22 tuổi trở nên mới được kết hôn không?”
“Biết a.” Bố Mộc, mẹ Mộc trăm miệng một lời trả lời, sau đó đột nhiên ngây ngẩn cả người.
21,22,21,22….
“Bố nó à, ông nói tuổi kết hôn có tính tuổi mụ không?”
“Không tính đâu, không có trên chứng minh thư thì không tính.”
Như vậy nghĩa là…. Con trai họ căn bản không thể kết hôn trong năm nay!
Vậy tiên đoán của thầy bói chính là….
Trời sụp xuống là cảm giác gì, bố mẹ Mộc Tử Duy đã cảm nhận được rồi.
Rõ ràng đã định trước là đoạn tử tuyệt tôn a!
Hơn nữa, đoạn tử tuyệt tôn cũng không phải là gay go nhất, lỡ Mộc Tử Duy có gì ….
Quan Chước nhìn bố mẹ vợ tựa hồ đã sụp đổ, không hiểu sao có cảm giác chịu tội, tuy rằng chuyện này không liên quan tới anh.
“Thực ra, nếu như phải kết hôn trong năm nay thì vẫn còn một biện pháp.”
“Cháu và Mộc Tử Duy có thể ra nước ngoài kết hôn.”
Bố mẹ Mộc Tử Duy thoáng chốc đột nhiên lại có hy vọng.