Lăng Á nói muốn tìm hiểu tình huống dĩ nhiên là phải tìm hiểu ngay. Dù sao trước đó họ đã chậm trễ không ít thời gian, trát gọi hầu tòa thì vẫn để đó, thời gian lại là thứ chẳng chờ đợi ai.
Thế nhưng….
Quan Chước khó khăn mở lời: “Tử Duy, em có thể dẫn Quan Quan về nhà trước không?”
Mộc Tử Duy đương định nhận lời, nhưng vừa cúi đầu đã thấy Quan Quan ủ rũ lại có chút không đành lòng.
Cậu biết chuyện trước đó mọi người giấu Quan Quan đã làm tổn thương tâm hồn thằng bé, nhưng nếu thuận theo ý Quan Quan thật, để bé biết việc bố mẹ bé vì bé đã làm ầm ĩ thành ra thế, đối với Quan Quan có phải là tổn thương lớn hơn nữa không đây?
Trong chốc lát, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Quan Quan, Lăng Á cũng không ngoại lệ.
Hiển nhiên, Quan Quan bị mọi người nhìn lom lom như thế càng thêm hoảng loạn luống cuống, cắn môi không biết phải làm sao. Bé không muốn bị người lớn gạt không biết khi nào thì bị ném cho người khác, nhưng cũng sợ nếu bé không nghe lời, có phải chú bé cũng không thích bé nữa.
Khi bé khẩn trương vặn vẹo ngón tay, cái anh dữ dằn kia liền nói: “Nếu như nó muốn nghe thì cứ giữ nó lại, trẻ con cũng là đương sự, các người không thể cướp đoạt quyền biết rõ sự việc vì nó còn nhỏ được.”
Quan Quan không hiểu rõ Lăng Á đang nói gì, bé ngẩng đầu mở to cặp mắt trong suốt nhìn hắn.
Lăng Á cảm thấy bản thân hắn ghét những đứa trẻ trông mềm yếu, nhỏ nhắn, cứ như thể bóp một cái sẽ chết, nhưng lại luôn bó tay với ánh mắt vô tri, ngây thơ, sáng trong của bọn chúng.
Hắn ngắc ngứ nói với Quan Quan: “Ừ thì… em tên Quan Quan đúng không? Em ở lại đây nghe xem bố với cô chú em làm thế nào để giữ em lại cũng hay.”
Quan Quan sửng sốt, sau đó trong mắt thằng bé dần nhòa nước, bé quay đầu, nhìn về phía Quan Trạc để chứng tỏ những lời anh kia nói là đúng.
Trong thoáng chốc, Quan Trạc cũng phần nào xúc động, môi mấp máy vài cái nhưng chung quy không nói gì, chỉ dịu dàng nhìn Quan Quan.
Mộc Tử Duy cũng sờ đầu Quan Quan, ghé vào tai bé nhẹ giọng nói: “Thấy chưa, không ai bỏ rơi Quan Quan đâu.”
Quan Quan nghe thấy lời cậu, mắt càng ướt hơn, lòng xót xa nhoi nhói nhưng lại thấy rất vui. Tiếp đó chính là thời gian của người lớn.
Bọn Quan Chước kể vắn tắt sự tình lại một lần, sau đó Lăng Á hỏi một câu thì họ đáp theo. Cứ như thế, nét mặt Lăng Á dần nghiêm túc hơn. Đến khi Lăng Á nghe đến tên luật sư bên nguyên thì càng xụ mặt hỏi: “Rốt cuộc các anh đã đắc tội ai rồi?”
Tần Cáp thấy Lăng Á cau mày, lòng xót xa thực muốn cầm bàn là ủi phẳng. “Làm sao? Luật sư kia rất ghê gớm? Giỏi hơn cả cậu hả?”
Nhìn ánh mắt lo lắng của Tần Cáp, Lăng Á trầm mặc giây lát, mím chặt môi: “Ừ.”
“Đó là bậc tiền bối trong giới, nhưng mấy năm nay vẫn đang làm việc ở sở hành chính, hướng dẫn người mới, hiếm khi nhận án.” Lăng Á ngừng hơi, “Cho nên các anh rốt cuộc đã đắc tội ai? Chỉ là một vụ tranh chấp quyền nuôi nấng nho nhỏ thôi có cần mời một đại thần tòa án tới không?”
Quan Chước và Quan Trạc đều im lặng, đôi bên nhìn nhau, đều không muốn nói. Không muốn nói, không muốn nói, chỉ nghĩ tới thôi lòng dạ đã ngột ngạt rồi.
Lăng Á giận, đôi mày lá liễu cau có. “Tôi hiện đang giúp các người, nếu có chút chuyện đó các người cũng không muốn nói thì tôi còn giúp làm sao được?”
“Ừ thì…” Mộc Tử Duy lắp bắp mở miệng. “Là bố của Quan Chước.”
Lăng Á: “Bố? Bố đẻ ấy hả?”
Mộc Tử Duy liếc mắt nhìn sắc mặt bình thản của hai người, nói quanh co: “… Cứ cho là vậy đi, đại khái…”
Lăng Á: “Có người bố đẻ như vậy ư? Giúp con dâu cướp cháu nhà mình? Các người có chắc người bố đấy không ‘quan hệ’ với vợ trước đấy chứ?”
*nguyên văn là bái hôi, có nghĩa là gạt thiếc khỏi bụi, nó đọc gần giống với từ ‘trộm dâu’, chỉ quan hệ giữa bố chồng với con dâu (mình định để gian díu, cơ mà ở dưới MTD không hiểu từ này nên hỏi lại)
Sắc mặt Quan Trạc tái xanh, nếu không phải xét Lăng Á đang giúp họ thì hắn đã trở mặt tại chỗ.
Quan Chước thờ ơ nói: “Không phải bây giờ cậu đã thấy rồi sao?”
Nói đến nhìn thấy, Mộc Tử Duy đột nhiên lấy lại tinh thần: “Đúng rồi! Hôm nay em đã nhìn thấy.”
Quan Chước, Quan Trạc và Lăng Á: “Nhìn thấy cái gì?”
Bị ba người đồng thanh đặt câu hỏi, Mộc Tử Duy sửng sốt chầm chậm đáp: “… Quan Chước, bố Quan Chước.”
Quan Chước và Quan Trạc đều giật mình.
Quan Chước lập tức cầm tay cậu, nhìn kỹ nét mặt Mộc Tử Duy, khẩn trương hỏi: “Sao em lại gặp ông ta? Ông ta có làm gì em không? Có ức hiếp em không?”
Lăng Á thấy thế, gần như tức khắc khẳng định bố đẻ Quan Chước có thói quen dụ dỗ con dâu, hơn nữa chẳng phân biệt nam nữ nữa. Chậc! Thói đời gì thế này!
Quan Trạc thì có phần không tin: “Cậu chắc chắn cậu đã gặp ông ta?”
“Chắc là vậy.” Mộc Tử Duy nghiêm túc nghĩ lại. “Ông ta trông rất giống anh cả.” Nói xong liền quay đầu nói với Quan Chước: “Tại sao lại bị ức hiếp? Em cũng đâu phải trẻ con.”
Quan Quan nghe thấy mất cả hứng: “Cháu cũng không bị ức hiếp.”
Lăng Á ở bên nghe thấy mà phiền: “Chuyện nhà các người có thể về nhà rồi hẵng nói không? Trước tiên hãy nói chuyện chính đi. Người bố đẻ kia của các người rốt cuộc là làm sao? Tại sao muốn đối nghịch với các người?” Cuối cùng, nhìn sắc mặt Quan Trạc. “Thực ra kiểu quan hệ giữa bố chồng với con dâu này, tôi cũng gặp nhiều ở tòa rồi, anh không cần thấy mất mặt đâu.”
Gân xanh trên trán Quan Trạc như sắp nổ tung.
Mộc Tử Duy tiến đên bên tai Quan Chước nhỏ giọng hỏi: “Quan hệ gì vậy?”
Quan Chước nhíu mày một cái, vẫn đành giải thích: “Chính là bố chồng với con dâu loạn luân.” Anh vẫn nói với giọng bình thường, thế cho nên anh cả nghe được rất rõ.
Đáng thương cho Quan Trạc sắp giận điên nhưng vẫn phải kiên trì giải thích với Lăng Á về ông bố im hơi lặng tiếng được nhiều năm, vừa xuất hiện đã tính cướp con trai với anh.
“Nói vậy, trước đây mẹ anh ly hôn với ‘bố đẻ’ anh, mang theo anh và Quan Chước đi. Thế Quan Tiểu Cẩn là ở đâu ra?”
“Mẹ tôi tái hôn rồi có nó.”
“Cùng mẹ khác cha? Vậy hiện giờ mẹ anh với bố dượng anh đâu?”
Bầu không khí thoáng chốc im bặt. Mộc Tử Duy lén cầm tay Quan Chước.
“Qua đời rồi.” Quan Chước rũ mắt, không nhìn rõ được vẻ mặt, chỉ cầm lại tay Mộc Tử Duy.
Người đã mất nhiều năm, quan trọng là phải quý trọng lúc này, quý trọng người và cuộc sống hiện tại.
Lăng Á: “… Xin lỗi.”
Quan Chước: “Không sao. Nhà tôi đã không còn liên quan gì tới người đàn ông kia nữa rồi, nhiều năm qua cũng chưa từng liên lạc. Cho nên cũng không rõ lần này tại sao ông ta phải đột nhiên xuất hiện còn có ý định với Quan Quan.”
“Vậy trước đó, lúc các anh nói chuyện với ông ta, ông ta cũng không nói rõ ý đồ hử?”
“Không. Ông ta chỉ từng nói rất thích Quan Quan.” Quan Chước nhìn về phía Quan Quan.
“Nhưng chúng ta cũng không phát hiện ông ta từng tiếp xúc với Quan Quan.”
“Thực ra… coi như có tiếp xúc.” Mộc Tử Duy nói ra.
“Hôm nay ông ta đã đi tìm Quan Quan rồi, ừ.. đi cùng với mẹ Quan Quan.”
“Lúc em tới, họ đang muốn mang Quan Quan đi.”
><><
Lời tác giả: xóa mất một truyện, bị tấn giang tiểu thuyết khóa mất một truyện, hiện giờ chỉ còn bộ này (bộ này chay quá mà lị =))). Hy vọng mọi người có thể bình an vượt qua đại kiếp nạn lần này. Kể ra thì, tôi muốn viết một bộ tiểu thuyết cực ‘huyễn’, tên gọi là ‘ngày ngày tỉnh giấc bởi sự đẹp trai của mềnh’. Kết quả kể cho mấy cô bạn, bị mắng cho là hài hước ngốc nghếch, bực cả mình.