Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 111: Tâm vẫn nghiêng về phía Lục Vân Khai

Hết tiệc rượu, người rời đi.

Tống Tân Đồng nhìn đại viện tử vắng vẻ, có chút hư thoát ngồi xuống dựa vào lan can, nhìn Đại Bảo và Tiểu Bảo đang cầm cái chổi quét rác trong sân, hai chú chó con đang vòng quanh hai người đi qua đi lại, đáy lòng lại dâng lên một cỗ cảm giác một nhà yen vui.

Đại Bảo đang quét rác, nhận thấy được tầm mắt của nàng, lập tức chạy tới: “Tỷ, có phải mệt mỏi hay không?”

“Đệ giúp tỷ đấm đấm vai.” Tiểu Bảo cũng sấn qua đây.

“Tỷ không mệt.” Tống Tân Đồng nhìn cặp song sinh mặt dần dần có thêm chút thịt, thân thể cũng cao hơn không ít, cuối cùng có chiều cao bình thường khi tuổi mụ sáu tuổi, “Hai đứa có mệt không?”

“Không mệt.” Cặp song sinh lập tức lắc đầu: “Tỷ, Xuân Thụ bọn họ hâm mộ chúng ta có căn nhà lớn, còn nói nhà chúng ta đẹp.”

“Đệ còn muốn dẫn bọn hắn ra phía sau chơi, thế nhưng tỷ khóa cổng.” Tiểu Bảo có chút thất lạc nói.

“Ân, sau này có cơ hội.” Tống Tân Đồng nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại nhỏ nhắn của cậu, “Có điều không thể người nào đều tùy tiện dẫn về biết không? Còn có sân của tỷ không thể dẫn người đi vào biết không?”

“Tiểu Bảo gật đầu, “Sân của tỷ cất bạc, chúng ta không thể tùy tiện lật loạn.”

Tống Tân Đồng cười cười, “Đâu đâu, các ngươi dẫn về đều là nam tử hán, tỷ là cô nương, cho nên không thể đi vào, biết không?”

“Đệ biết.” Tiểu Bảo gật gật đầu.

Tống Tân Đồng hài lòng gật đầu, lấy ra hai hồng bao, “Hôm nay chúng ta thăng quan đại hỉ, tỷ cũng cho các đệ hai bao lì xì nhỏ, cầm.”

“Cảm ơn tỷ.” Tiểu Bảo cao hứng nhận lấy, vừa mở thì phát hiện có mấy chục văn tiền, “Oa, tỷ, thật nhiều.”

Đại Bảo nhìn bạc trong hồng bao, sau đó bình tĩnh nhìn Tống Tân Đồng: “Sau này đệ muốn kiếm rất nhiều rất nhiều bạc, để tỷ không mệt, ở nhà hảo hảo làm tiểu thư.”

Tống Tân Đồng phù một tiếng bật cười, “Tỷ không làm tiểu thư, tỷ muốn làm người phú quý rảnh rỗi.”

“Nhưng Xuân Thụ nói tỷ tỷ của hắn qua chính là làm tiểu thư, không cần xuống đất làm việc, cũng không cần làm cơm, mỗi ngày đều thêu hoa, thật thanh nhàn.” Đại Bảo nói, “Đệ cũng muốn chị trải qua ngày lành như vậy.”

Tống Tân Đồng sau khi nghe không nhịn ha ha cười rộ lên, cười đến nước mắt đều chảy ra, đồng thời đáy lòng lại cực kỳ cảm động, có người nhà thật tốt.

Chẳng sợ tuổi mụ chỉ có sáu tuổi, đều sẽ quan tâm mình như vậy, cũng sẽ nghĩ vì mình sau này mà mở một khoảng trời.

Tuy chỉ là lời trẻ con, cũng không biết sau này cưới vợ có thể biến đi hay không, có điều giờ khắc này, Tống Tân Đồng cảm động.

“Tốt, sau này tỷ liền dựa vào các ngươi.”

“Ân, tỷ, người chờ.” Đại Bảo nhéo nhéo quả đấm nhỏ, nói như chém đinh chặt sắt.

Tiểu Bảo cũng không cam lòng tỏ ra yếu kém, “Đệ cũng sẽ, sau này tỷ dựa vào ta.”

“Tốt.” Tống Tân Đồng ôm lấy cặp song sinh, “Sau này tỷ đều dựa vào các ngươi, sau này các ngươi cũng phải nuôi tỷ, không thể ghét bỏ tỷ ăn không ngồi rồi, biết không?”

“Ân, sẽ không.” Cặp song sinh lập tức nói.

Đại Bảo còn bồi thêm một câu: “Tỷ, bây giờ chúng ta mới là ăn không ngồi rồi.”

Tống Tân Đồng sửng sốt, sau đó lại cười rộ lên.

Đại Bảo nhìn tỷ tỷ mặt mày cong cong cười, mắt sáng rõ, cầm không đậu nói: “Tỷ, người thật là đẹp mắt.”

“Đa tạ Đại Bảo khen ngợi.” Tống Tân Đồng sờ sờ tóc mai của Đại Bảo, “Được rồi, thời gian không còn sớm, chúng ta đi đến các đệ đã chọn trước trải giường chiếu.”

“Tỷ, đệ vẫn muốn ngủ cùng ca ca.” Tiểu Bảo vội vàng nói.

“Tốt.” Tống Tân Đồng dẫn hai cậu vào viện trồng cây mai của Đại Bảo, tứ hợp viện nho nhỏ, ngũ trương đều có.

“Nơi này là thư phòng tỷ chuẩn bị cho các ngươi, sau này liền ngoan ngoãn ở đây đọc sách, biết không?” Tống Tân Đồng đẩy cửa chái nhà trong viện trong viện trồng mai, nói với hai cậu: “Hai bộ bàn học, toàn bộ đều chuẩn bị đầy đủ cho các đệ.”

“Vậy sân của đệ có hay không?” Tiểu Bảo ngẩng đầu hỏi.

“Không có, không phải đệ ở cùng ca ca sao?” Tống Tân Đồng nói: “Chờ đệ cùng ca ca tách ra ở, đến lúc đó lại đem bàn học này nọ chuyển qua đó.”

“Tốt.” Tiểu Bảo cũng chỉ thuận miệng hỏi, mới không muốn tách ra khỏi ca ca đâu, “Vậy cái sân trung gian kia cũng có thư phòng nha, bỏ sao?”

“Các đệ muốn ở chỗ nào cũng có thể, sau này tỷ sẽ ở đó giám sát công khóa của các đệ.” Tống Tân Đồng kéo hai cậu đến trước giữa cửa sương phòng, đây ra rồi nói: “Nơi này chính là chỗ ở của các đệ, tỷ đã đem y phục của các đệ cùng đồ thường dùng đều bày ở chỗ này.”

“Tỷ, máy xay gió nhỏ của đệ.” Tiểu Bảo vừa vào phòng liền nhìn thấy trên cái giá bên trái bày đồ chơi bọn họ thích, “Còn có này, này, đều ở trong này.”

Tống Tân Đồng nhìn Tiểu Bảo cao hứng đến gọi tới gọi lui, không nhịn được buồn cười, đi tới trước ngăn tủ, đem chăn bông các loại đã sớm đặt bên trong toàn bộ lấy ra, sau đó trải trên giường lớn, lại bày hai tấm chăn ở phía trên.

“Sau này cái tiểu viện này liền giao cho các đệ quét dọn nga, tỷ cũng không có sức quét nhiều sân hư vậy.” Tống Tân Đồng cố ý nói.

Đại Bảo trịnh trọng gật đầu, “Tỷ yên tâm, đệ sẽ quét, còn có thể giúp tỷ quét sân trước.”

“Vậy đệ phải nhớ kỹ lời này a.” Tống Tân Đồng nói cho Đại Bảo y phục của hai cậu phân biệt cất ở chỗ đó, sau đó nói: “Các đệ ngủ trưa một chút trước, tỷ cũng đi thu thập viện của tỷ.”

“Dạ, tỷ.” Cặp song sinh xoay người liền bò lên chiếc giường mềm mại, lăn qua lăn lại, “Tỷ, giường này thật mềm, sau này chúng ta cũng không cần lo lắng mái nhà bị thổi lật.”

“Ân, an tâm đi, sẽ không bị thổi lật.” Tống Tân Đồng lui ra khỏi phòng, sau đó ra khỏi viện này, đi qua hành lang gấp khúc, đi vòng qua viện trồng hải đường.

Tống Tân Đồng không có gấp gáp đặt tên sân này nọ, một là cảm thấy nông hộ không cần giả bộ, hai là cho rằng loại chuyện đặt tên này chờ sau này cặp song sinh đọc sách, có ý nghĩ của mình, sau này lại đặt cũng không muộn.

Đẩy cửa vào sân của mình, bố cục của mấy cái sân đều không kém mấy, trực tiếp đi vào chái nhà, lại trải giường, lúc này mới ngồi vào bên cửa sổ, cây hải đường dựa vào cửa sổ theo gió mà động, mấy cái cây này cũng đã sống, đầy sức sống, nghĩ đến tháng ba năm sau, mấy bụi cây hải đường này sẽ nở hoa cực kỳ xinh đẹp.

Vốn định thưởng cảnh một chút, Tống Tân Đồng đột nhiên nghĩ đến trong thư phòng nhỏ cái viện của mình còn có để một chậu ớt đâu, vội vội vàng vàng chạy đến trong thư phòng nhỏ.

Ớt được bày trên bàn sách, ớt trưởng thành có màu đỏ, rõ ràng đã chín.

Tống Tân Đồng vê một quả ớt nghe nghe, ngửi thấy một cỗ mùi vị gay mũi đặc hữu của ớt, sao không có người phát giác đâu, ngược lại biến thành một loại thực vật để thưởng thức trong bồn hoa?

Lại nghĩ đến là Lục Vân Khai từ Lĩnh Nam thành mang về, Tống Tân Đồng cảm thấy rất cao hứng, lúc trước chỉ là ẩn ẩn nhắc một câu, không nghĩ đến Lục Vân Khai lại nhớ kỹ, người này còn rất là nhiệt tâm mà, tuyệt không giống người cao cao tại thượng như người ngoài nói vậy, lãnh ngạo không muốn cùng thôn dan tiếp xúc.

Tống Tân Đồng cảm thấy những người đó chính là đố kỵ, người ta mười lăm tuổi liền đỗ tú tài, còn là nhất danh, đây đã xem như là thần đồng khác người, bình thường người có tài hoa đều cao ngạo, hơn nữa thư sinh người ta sao có thể cùng mấy kẻ chân đất xưng anh xưng em?

Bất giác, tâm đã thiên vị Lục Vân Khai.

Có điều cái này Tống Tân Đồng cũng không nhận thấy được, nàng đem ớt hái hết xuống, chờ sau khi phơi khô đem lấy hạt giống ra, đến lúc đó thử gieo trồng một lần.

Vốn ớt bình thường hẳn là gieo vào tiết thanh minh, sáu bảy tháng nên thu hoạch.

Nhưng Tống Tân Đồng không kịp đợi sang năm, trước thử một lần đi, đến khi đó dùng phương pháp nhà ấm, hiện giờ tăng thêm hạt giống mới là quan trọng nhất.

back top