Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 113: Đếm bạc

Tống Tân Đồng vụng trộm liếc mắt nhìn, phát hiện Lục mẫu có được một tay chữ tốt, chữ kiểu trâm hoa nhỏ, xinh đẹp mà lại lịch sự tao nhã.

Một tay chữ đẹp như vậy nếu không phải luyện tập rất lâu thì sợ là không viết ra được, vị Lục mẫu này chẳng lẽ là một tiểu thư khuê các? Tống Tân Đồng hoài nghi nhìn Lục mẫu, nếu là tiểu thư khuê các, vì sao lại ở nơi xa xôi này?

Tống Tân Đồng cũng không tốt mà nghĩ sâu hơn, cái này dù sao cũng là việc nhà người ta.

Đại Bảo kéo ống tay áo của nàng, Tống Tân Đồng vội cúi đầu nhìn về phía cậu: “Tỷ, ngươi đang suy nghĩ cái gì?”

Tống Tân Đồng có chút xấu hổ cười cười với Lục mẫu, “Phu nhân, thật xấu hổ, người quá đẹp, ta đều nhìn đến ngốc.”

Lục mẫu cười cười, làm một động tác không sao, sau đó chỉ vào một chỗ có rất nhiều người đứng bên kia, ra hiệu các nàng qua bên chờ một chút.

Tống Tân Đồng vội vã gật đầu, mang theo cặp song sinh qua đó.

Người chờ bên trong có thật nhiều người đều là thôn dân đã đưa rau cho Tống Tân Đồng, hai tháng tới mỗi ngày hơn hai mươi văn, một hai tháng tới cũng buôn bán lời chút lượng bạc, cho nên đều vội vàng đưa đứa nhỏ đến học đường.

“Tân Đồng, nhà ngươi không buôn bán à?” Một vị phụ nhân hỏi.

Tống Tân Đồng gật gật đầu, “Hiện tại đã chuyển cho Tạ thẩm, các ngươi bán cho bà cũng giống vậy.”

Phụ nhâ gật đầu, “Ta biết, ta chỉ là hỏi một câu.”

“Ân.” Tống Tân Đồng đáp một tiếng, cũng không tiếp tục nói nữa, lúc này Lục Vân Khai đi ra, Lục mẫu cầm tập đi phía sau, đi về liền bắt đầu đọc danh sách.

Chia người có chút cơ sở toàn bộ đưa tới ban giáp, đại tự không nhìn ra toàn bộ đưa tới ban ất.

Cặp song sinh kéo tay Tống Tân Đồng, cao hứng nói: “Tỷ, bọn đệ ở ban giáp.”

“Thật lợi hại.” Tống Tân Đồng không chút keo kiệt lời khen của mình, xây dựng nên lòng tin của hai cậu, “Về nhà tỷ làm thịt viên cho các đệ ăn.”

“Uh.” Tiểu Bảo thèm ăn, lập tức gật đầu nói: “Muốn ăn thịt viên lớn.”

Tạ thẩm dẫn mấy người Tạ Nghĩa tới, “Tân Đồng, nhờ có mấy người Đại Bảo dạy Cẩu Đản Nhi bọn họ học thuộc với viết chữ, nếu không mấy tiểu tử này phải phân đến ban ất rồi.”

“Là Cẩu Đản Nhi bọn họ vốn thông minh.” Tống Tân Đồng nói.

“Tỷ, chúng ta vào phòng học, buổi trưa mới có thể về nhà.” Cặp song sinh kéo tay Tống Tân Đồng nói.

“Được, tỷ trở lại làm thịt viên cho hai đứa, chờ hai đứa về.” Tống Tân Đồng dừng một chút, “Mau vào thôi, đừng khóc nha.”

“Bọn đệ mời sẽ không khóc đâu.” Cặp song sinh đồng thời đáp lời, sau đó cùng Cẩu Đản Nhi bọn họ đi vào phòng học.

Rất nhanh, phòng học không lớn bên trong liền ngồi đầy người.”

Ban giáp có hai mươi hai người, ban ất có ba mươi người.

Tống Tân Đồng nhìn cặp song sinh ngồi vị trí hàng trước cạnh cửa sổ, phất phất tay với hai cậu, sau đó nói với Tạ thẩm: “Thẩm, chúng ta cũng về trước đi.”

Hai người theo những thôn dân khác rời khỏi học đường. Sau khi rời đi, học đường lại lần nữa khôi phục những ngày yên tĩnh.

“May mắn học đường ở ngay trong thôn, Cẩu Đản Nhi bọn họ có thể trở về nhà ăn cơm trưa, giống mấy người thôn khác phải tự chuẩn bị cơm.” Tạ thẩm nói.

“Có thể ăn ở chỗ Lục phu tử, có điều một tháng phải giao chút bạc.” Tống Tân Đồng lúc trước từng hỏi thăm qua chuyện này.

Tạ thẩm nói: “Sao không tiếc a, một tháng chừng trăm căn, đọc sách nửa năm phải năm trăm văn, tự bọn họ mang cơm canh, mùa hè có thể trực tiếp ăn, mùa đông có thể đem củi đến học đường, thỉnh Lục phu tử hâm nóng một chút.”

Tống Tân Đồng vuốt vuốt tóc, không có nói cái gì nữa.

Phút chốc, từ xa đã nghe thấy tiếng la của Thu bà bà: “Tân Đồng, mau về nhà một chút, đông gia tửu lâu tới, đang ở cửa nhà chờ ngươi đâu.”

Tống Tân Đồng vừa nghe liền vội chạy về nhà.

Chạy đến cửa nhà đã thở không ra hơi, thi lễ với Hứa Minh An, “Hứa công tử, không phải các ngươi nói xế chiều tới sao?”

“Thức dậy sớm thì liền tới đây.” Hứa Minh An theo Tống Tân Đồng tiến vào đại viện, nhìn hoa hoa cỏ cỏ trồng trong bốn phía sân, “Tống cô nương quét dọn qua chỗ này, nhìn qua thoải mái không ít, cảnh sắc cũng không tồi.”

“Ngày ấy nhiều người, tất nhiên không nhìn ra cái gì.” Tống Tân Đồng uống một ngụm trà, chờ nhuận khí rồi nói: “Hứa công tử đã chuẩn bị xong bạc chưa?”

“Tất nhiên.” Hứa Minh An nháy với Chu Tam Nhi bên người, Chu Tam Nhi hiểu ý liền trực tiếp đưa một cái tráp chất lượng thượng tầng đến chỗ Tống Tân Đồng, “Tống cô nương thỉnh đếm qua.”

Tống Tân Đồng xốc tráp lên, bên trong có một xấp ngân phiếu dày, có một ngàn lượng, cũng có năm trăm lượng, một trăm lượng, mặt trên đều có dấu ấn của Thông Bảo tiền trang, đây vẫn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy ngân phiếu, cũng không biết là thật hay giả.

Tống Tân Đồng lấy một tờ đưa ánh nắng mặt trời nhìn nhìn, không nhìn ra điểm hiếm lạ cổ quái gì.

Hứa Minh An cảm thấy buồn cười, “Tống cô nương yên tâm, nếu chỗ ngân phiếu này là giả, ngươi có thể đi Cát Tường tửu lâu tìm ta.”

Tống Tân Đồng thả lại ngân phiếu vào tráp, chờ tìm cơ hội đem mấy cái ngân phiếu này đổi lại thành vàng cái loại đồng tiền mạnh ấy, miễn cho sau này bị giảm giá trị hay tiền trang đóng cửa.

“Con số chính xác.”

“Đương nhiên là chính xác.” Hứa Minh An nhẹ nhàng lắc lắc cây quạt, “phương pháp nuôi tôm đâu?”

“Chờ ta một lát.” Tống Tân Đồng cầm cái tráp đựng ngân phiếu quay về hậu viện, giấu ngân phiếu vào ngăn ngầm nàng đặc biệt cho xây dựng cùng với hơn một trăm lượng bạc còn lại lùa trước cất cùng một chỗ, lúc này mới cầm một xấp tư liệu dày về việc nuôi tôm đã viết trước đi tới chính sảnh ngoại viện.

“Đã đợi lâu.” Tống Tân Đồng đưa toàn bộ tư liệu cho Hứa Minh An, “Đều ở chỗ này, Hứa công tử xem xem, có gì không rõ có thể hỏi ta.”

Hứa Minh An cấp tốc mở ra xấp giấy đầy chữ như giun bò, chờ cuối cùng đọc ra phát giác phía trên này viết rất tỉ mỉ, rất nhiều hạng mục công việc cần chú ý đều ký hiệu ở bên trên.

“Tạ sa phải dùng lưới sắt vây lại?” Hứa Minh An hỏi.

“Tôm hùm thích đào động, hang động bình thường ở chiều sâu hai ba xích, có thể đạt trên ba thước, cho nên để tránh chúng đào huyệt chạy mất thì phải xây bờ ruộng cao, lại đào sâu, phía dưới chôn thanh sắt hoặc lưới đánh cá, như vậy mới có thể phòng ngừa tôm hùm chạy trốn. Hứa công tử cũng không muốn tôm nuôi lớn đều chạy mất đi?” Tống Tân Đồng nói.

Hứa Minh An gật gật đầu, “Nuôi tôm còn là một môn học vấn.”

Tống Tân Đồng tán đồng điểm này, “Hứa công tử tốt nhất là tìm mấy người giỏi nuôi cá đến làm mấy cái này, hơn nữa thức ăn của tôm, tiêu độc hồ nước, cùng với tôm sinh sôi này nở, đều phải cực kỳ chú ý.”

Hứa Minh An gật đầu, “ Ta xem ở đây ngươi viết vào phương pháp nuôi trồng ngày đông.”

“Đúng vậy, Hứa công tử nếu có ôn tuyền thôn trang thì tốt nhất, nếu không có cũng dễ, dùng cách nhóm lửa tăng nhiệt độ, như vậy tôm có thể trưởng thành nhanh bình thường như mùa hè.” Tống Tân Đồng nói.

Nhà Hứa Minh An không thiếu thôn trang, cũng không thiếu ôn tuyền thôn trang, chỉ trong chớp mắt thì đã đánh được chủ ý: “Đa tạ Tống cô nương giải thích nghi hoặc.”

“Đây là ta phải làm.” Tống Tân Đồng uống một ngụm trà rồi nói: “Hứa công tử có thể hỗn dưỡng, nuôi cá chạch, lươn, cá mấy loại thức ăn có thể lên bàn, có điều tôm hùm sẽ lấy cá nhỏ cùng ốc nước ngọt làm đồ ăn cho nên nếu nghĩ muốn làm món chính vẫn là nuôi riêng thì hơn.”

Trái lại Hứa Minh An cảm thấy đây là một ý kiến hay.

“Phương pháp rửa tôm cùng ốc nước ngọt ta cũng đã viết ở trên, còn nhiều hơn ta liền không biết.”

Hứa Minh An nhìn sổ tay nuôi tôm tỉ mỉ, đã hết sức hài lòng: “Vậy là đủ rồi, đa tạ Tống cô nương.”

Tống Tân Đồng cười nhạt đáp lại, “Chúc Hứa công tử sinh ý thịnh vượng.”

back top