Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 13: Ngươi muốn bao nhiêu?

Tống Tân Đồng cười lạnh một tiếng, “Ngươi đã nói đến đây rồi, vậy chúng ta vừa lúc tính toán sổ sách. Nhi tử nhà ngươi đem hai đệ đệ ta đẩy mạnh xuống sông không nói còn bị thương ở đầu, tiền mời đại phu rồi tiền thuốc ngươi phải cho ta!”

“Dựa vào cái gì ta phải cho ngươi tiền bạc, các ngươi đánh con trai bảo bối của ta, ngươi mới nên bồi thường cho ta!” Diệp Quế Hoa tính khí bá đạo lại thô bạo, đối với nhi tử Vạn Bảo Bối luôn sủng ái tới cực điểm, cho tới bây giờ chỉ có bọn họ bắt nạt người khác nên sổ sách này đương nhiên là không chịu tiếp thu, “Không có thiên lý, người nhà này lòng dạ hiểm độc đánh nhi tử đáng thương của ta bị thương còn không nói còn không bồi tiền, thiên lý ở đâu a!”

Tống Tân Đồng cười lạnh, “Ngươi đã muốn thiên lý, vậy chúng ta tìm thôn trưởng đến để cân nhắc quyết định là được rồi, đệ đệ của ta thế nhưng bị con trai bảo bối của ngươi đánh đến máu chảy không ngừng, thiếu chút nữa chết đuối, hôm nay ta với ngươi mà không hảo hảo mà nói chuyện này, thì tên của ta liền viết ngược lại!”

Diệp Quế Hoa thô bạo đã quen tự nhiên cũng sẽ không thừa nhận, ngạnh cổ lên nói: “Không phải còn chưa chết đuối sao, chỉ lưu có chút máu này còn muốn lừa tiền của lão nương? Con ta bị đồ ranh con kia đánh đến nằm ở trên giường không thể động đậy đâu.”

“Phải không? Không thể động đậy?” Vạn thôn trương mặt mày âm trầm đi đến.

Diệp Quế Hoa trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, “Đó cũng không phải sao.”

“Vậy đứa bé béo kia là ai?” Vạn thôn trưởng từ phía sau lưng xách một thằng nhỏ bụ bẫm ra.

Diệp Quế Hoa vừa nhìn thằng nhỏ vui vẻ mập mạp ở phía thôn trưởng thì lập tức bò dậy: “Nhi tử bảo bối của ta a, ngươi sao lại ra đây? Trên người còn đau không?”

“Nương.” Thằng nhỏ bụ bẫm hướng tới lòng bàn chân thôn trưởng một cước đá tới, sau đó hô lớn: “Nương, Vạn đại gia bắt nạt ta, nương, đánh hắn!”

Lời này vừa ra mọi người liền lập tức mở to hai mắt, Vạn thôn trưởng càng tức giận đến thổi râu trừng mắt, “Diệp thị, ngươi chính là dạy đứa nhỏ như vậy?”

Diệp Quế Hoa mặc dù thô bạo nhưng thôn trưởng dù gì cũng là một cái thôn quan, hơn nữa còn là người lớn Vạn gia bọn họ cho nên nàng vẫn còn có chút khiếp sợ, vội ôm chầm nhi tử, “Ơ kìa, Vạn thúc, con trẻ còn nhỏ không hiểu chuyện, ngươi ngàn vạn đừng tính toán với hắn.”

Thốt ra lời này xong, chuyện vừa chuyển liền chỉ vào Tống Tân Đồng mắng: “Ba người toàn gia này tất cả đều là lòng dạ hiểm độc, toàn gia đều đến đánh một mình bảo bối nhà ta.”Nói xong lập tức kéo ống tay áo Vạn Bảo Bối lên, lộ ra cánh tay béo núc ních, chỉ vào một vết mờ trên đó, “Đây chính là hai đồ ranh con kia đánh.”

“Có chuyện này?” Vạn thôn trưởng là đường thúc khác chi của Vạn lão tam, còn chưa có ra khỏi quan hệ thân thích ngũ phục cho nên đáy lòng tự nhiên sẽ thiên vị thân thích một chút.

Tống Tân Đống vừa nghe giọng điệu này thì đáy lòng liền lộp bộp một chút.

Một vài nhà xem náo nhiệt đứng ở trong sân cũng chỉ Thu bà bà dám đứng ra nói, “Thôn trưởng, nhi tử Diệp Quế Hoa nhưng lại đẩy hai đứa bé vào trong sông, hiện tại cũng còn chưa tỉnh đâu!”

“Bọn họ đánh con ta toàn thân là vết thương đây.” Diệp Quế Hoa lập tức gào thét, “Còn lấy thân trúc đánh ta, hôm nay phải bồi thường ta năm lượng bạc tiền thuốc men!” Nàng nhưng là sẽ lấy được rồi, chỉ cần nhà Tống Tân Đồng không đưa ra được tất nhiên sẽ tìm biểu cữu của nàng giúp, đến lúc đó nha đầu Tống gia còn không ngoan ngoãn xuất giá? Đến lúc đó biểu cữu sợ là còn phải đưa cho mình mấy lượng bạc tạ lễ đấy.

Năm lượng bạc, mọi người vừa nghe đều hít một hơi khí lạnh, năm lượng bạc là lột mấy tầng da của Tống gia cũng là lấy không ra.

Thu bà bà quát to: “Diệp Quế Hoa ngươi muốn bạc đến điên rồi a, rõ ràng là con trai ngươi đẩy người còn muốn tiền, ngươi nằm mơ!”

“Lão bà tử ngươi quản ta chuyện gì? Không biết còn tưởng rằng Tống lão tam là ngươi sinh đấy.” Diệp Quế Hoa xuy một tiếng.

“Ngươi … Ngươi … Ta xé miệng ngươi.” Thu bà bà tức giận đến khí huyết xông lên, lời điều tiếng bại danh này nàng ta cũng dám tùy tiện nói ra mồm.

Tạ thẩm vội đỡ lấy Thu bà bà đang lảo đảo: “Nương, nương, người không sao chứ?”

Thu bà bà ngã ngồi xuống dưới đất, “Thôn trưởng a, Thu bà tử ta thủ tiết hai mươi mấy năm, không dễ dàng gì đem con trai nuôi lớn, mắt thấy con cháu cả sảnh đường sắp hưởng phúc rồi, kẻ không lương tâm này vậy mà lại đem tai họa thanh danh ta, người không biết cũng không biết nghĩ thế nào, ta sống còn có ý gì? Còn không bằng đi gặp đương gia nhà ta sớm một chút… ô ô.”

“Mình làm chuyện hạ tiện còn không cho người nói?” Diệp Quế Hoa luôn luôn không ngăn được miệng mình.

“Diệp thị, ngươi lại nói hươu nói vượn, có tin ta để Vạn lão tam bỏ ngươi!” Vạn thôn trưởng lại muốn thiên vị như thế nào hiện tại cũng không cách nào thiên vị.

“Vạn thúc…” Diệp Quế Hoa còn muốn nói chuyện nhưng bị đôi mắt như dao cạo của Vạn thôn trưởng nhìn sang, nhịn không được rụt cổ một cái.

Tống Tân Đồng biết mình không thể không nói thêm lời nào nữa liền tiến lên phía trước một bước, ra vẻ khóc rồi lau khóe mắt, giọng mang theo nức nở nói: “Thôn trưởng, nàng ta bắt nạt chúng ta bơ vơ không chỗ nương tựa, ba tỷ đệ chúng ta không có quan hệ, cũng không thể chửi bới Thu bà bà như vậy. Thu bà bà thiện tâm đối tốt với chúng ta, đây không thể thành lý do để bị chửi bới a, còn thỉnh thôn trưởng xử lý theo lẽ công bằng, không thể để cho người hữu tâm đem đi nói này nọ, đến lúc đó truyền ra ngoài thế nhưng sẽ tổn hại thanh danh Đào Hoa thôn chúng ta a!”

Trong lời nói Tống Tân Đồng cũng không nhắc tới chuyện Vạn Tứ Nhi đẩy Đại Bảo xuống sông mà chỉ đem chuyện Thu bà bà bị chửi bới phóng đại lên. Ở trong ấn tượng của nàng, Vạn thôn trưởng mặc dù thiên vị thân thích nhà mình nhưng nếu ai đó làm ra chuyện tổn hại thanh danh Đào Hoa thôn thì hắn bình thường đều sẽ nghiêm trị.

Qủa nhiên, nghe lời Tống Tân Đồng nói, mặt Vạn thôn trưởng lập tức càng trở nên khó coi, “Vạn* gia thế nào lại có một cái tức phụ như ngươi!”

[*: Gốc là Trần gia nhưng mình thấy không đúng lắm, chắc tác giả bị nhầm nên mình tự chỉnh nhé]

Diệp Quế Hoa rụt cổ một cái, “Ta không có cái ý kia, ta không phải là nóng nảy sao.”

Nói xong liền chỉ vào Tống Tân Đồng, “Tiểu tiện nhân này lấy gậy trúc đánh ta, còn có hai thằng nhãi kia đánh con ta, ta để cho nàng bồi tiền thuốc sai sao?”

Vạn thôn trưởng gật gật đầu.

Không đợi hắn nói chuyện, Tống Tân Đồng lập tức mở miệng: “Vị đại nương này, ngươi và con trai ngươi trên người một chút vết thương đều không có, ta bồi cái tiền thuốc gì, đổi lại là đệ đệ ta, bị nhi tử ngươi đẩy mạnh xuống sông, nếu không phải là ta đến kịp lúc, bọn họ liền…”, Nức nở hai tiếng rồi tiếp tục nói: “Ta còn không tìm ngươi đòi tiền đâu! Ngươi còn lẽ thẳng khí hùng lừa tiền của chúng ta? Đây còn có thiên lý không?”

Diệp Quế Hoa há mồm muốn nói nhưng Tống Tân Đồng nơi nào sẽ cho nàng ta cơ hội mở miệng, nàng hướng phía Vạn thôn trưởng dịu dàng cúi đầu, “Thôn trưởng, ngày hôm trước chính ngươi mới thay ta chủ trì công đạo, ta cùng với một nhà Mã đồ tể thế nhưng không có quan hệ gì, ngươi cũng biết nữ tử coi trọng nhất thanh danh, thế nhưng vị đại nương này không chỉ truyền lời hãm hại thanh danh ta ra xung quanh, hôm nay lại tới cửa khiêu khích, ta… ta không sống được a!”

“Tỷ, tỷ…” Đại Bảo và Tiểu Bảo lệ rơi đầy mặt chạy ra, ôm hai chân Tống Tân Đồng khóc rống lên, “Đệ không muốn tỷ chết a, không muốn chị chết.”

“Ta đánh ngươi cái kẻ xấu xa này, đánh chết ngươi cái kẻ xấu xa này, đều là ngươi buộc tỷ ta xuất giá, đều là ngươi…” Đại Bảo hướng chỗ Diệp Quế Hoa nhào tới.

“Đại Bảo, Đại Bảo.” Tống Tân Đồng vội vàng đem kéo Đại Bảo lại, rất sợ hắn bị Diệp Quế Hoa làm bị thương.

“Trời ơi, đầu Đại Bảo bị thương thật nghiêm trọng như thế a?”

“Khuôn mặt nhỏ nhắn của hai đứa đều trắng bệch.”

“Còn nói đem nhi tử nàng đánh hỏng rồi, ta xem rõ ràng là đem đứa nhỏ con nhà người ta đánh mà.”

Trên mặt Vạn thôn trưởng cũng trở nên hết sức khó coi, dù sao vết thương trên đầu Đại Bảo đều là chân chân thực thực, ho nhẹ hai tiếng: “Đây đều là tiểu hài tử càn quấy, vợ Vạn lão tam, mau xin lỗi cùng Tống gia tỷ đệ.”

“Dựa vào cái gì, bọn họ đánh con ta còn không bồi tiền?” Diệp Quế Hoa không muốn mọi chuyện cứ xong như vậy, nàng ta còn muốn thừa dịp cơ hội này lập công với biểu cữu đây.

Mặt Vạn thôn trưởng đều tái rồi, “Ngươi xem đứa nhỏ nhà người ta cũng đã như vậy, còn dám méo mó nhiều lời? Mau lên!”

Đáy lòng Tống Tân Đồng cười lạnh, Vạn thôn trưởng này tâm thật sự quá lệch rồi.

“Vị đại nương này đã muốn tiền thuốc, vậy thừa dịp này còn có thôn trưởng và các vị thẩm tử ở đây, chúng ta hãy tính toán thật tốt đi.”

Đáy lòng Diệp Quế Hoa vui vẻ, đắc ý nhìn sang Tống Tân Đồng nhưng lúc vừa chạm vào đôi mắt âm trầm kia của nàng phía sau lưng đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo.

“Nha đầu Tân Đồng, không thể.” Thu bà bà lập tức lên tiếng ngăn nàng.

Tống Tân Đồng mỉm cười một chút, “Ngươi muốn bao nhiêu?”

back top