Buổi tối sau khi ăn thịt hươu nướng rồi mọi người mới tan đi.
Trở lại Lục gia, Tống Tân Đồng trực tiếp đi vào tịnh phòng, tẩy sạch một thân mệt mỏi đầy mùi khói dầu.
Chờ lúc nàng đi ra, Lục Vân Khai đã tắm rửa ngồi ở bên giường, đang cầm một kiện ngoại sam màu ngà nhìn kỹ.
Tống Tân Đồng nhìn kỹ một chút, phát hiện kiện ngoại sam kia là bộ sáng nay nàng mới làm xong, còn chưa kịp giặt sạch: “Cẩn thận chút, bên trên có kim.”
Ngón tay Lục Vân Khai lướt qua quần áo, “Đây là làm cho ta?”
“Không làm cho chàng làm cho ai? Nhà chúng ta lại không có nam nhi cao tám thước khác.” Tống Tân Đồng lấy khăn bố lau tóc: “Có điều y phục này cũng là lần đầu tiên ta làm, chàng thử một lần xem xem có hợp không.”
Lục Vân Khai cởi ngoại sam, mặc ngoại sam mới vào, ôn giọng hỏi: “Thế nào?”
Tống Tân Đồng đi tới trước mặt hắn, sửa lại vạt áo cùng đai lưng: “Không tệ, y phục ta làm rất đẹp mắt.”
Lục Vân Khai gật gật đầu, vuốt vuốt cổ tay áo, sau khi nhìn thấy cây trúc có chút mập mạp, khóe miệng cầm lòng không đậu co giật: “Xem ra nương tử thích trúc đại hoàng.”
Tống Tân Đồng dời tầm mắt khỏi cổ tay áo: “Hoàng trúc so với mặc trúc làm trò hề nhiều lắm.”
Lục Vân Khai trầm thấp cười rộ lên: “Thẩm mỹ của nương tử quả thật kỳ lạ.”
Tống Tân Đồng cáu thẹn: “Được rồi, được rồi, ghét bỏ ta làm vậy sau này không làm là được, cởi ra cho ta.”. Truyện Việt Nam
“Không có ghét bỏ, vô cùng thích.” Lục Vân Khai nắm tay Tống Tân Đồng, hạ giọng nói.
“Thích cũng cởi ra cho ta.” Tống Tân Đồng rút kiện ngoại sam trên người Lục Vân Khai xuống, tiện tay để trên bình phong bên cạnh, ngày mai giặt qua nước trong một lần mới được.
“Để ở đây, ngày mai ta mặc.” Lục Vân Khai lấy áo xuống, để trên ghế bên giường: “Hôm nay nương tử đã vất vả, để vi phu hầu hạ nương tử nghỉ ngơi đi.”
“Ai cần chàng tới hầu hạ? Ta cũng không phải không có tay.” Tống Tân Đồng cởi giày ra, bò vào trong giường.
Lục Vân Khai cười cười, cởi ngoại sam ra cũng lên giường theo, nằm cạnh Tống Tân Đồng: “Nương tử đừng giận ta.”
Tống Tân Đồng nghiêng người nhìn Lục Vân Khai: “Trước đây lúc chàng thi đỗ tú tài có từng mở tiệc chiêu đãi khách không?”
Lục Vân Khai: “Không có.”
“Điệu thấp như vậy.” Tống Tân Đồng suy nghĩ tính khí người Lục gia một chút, đều là tính khí không sang trọng*.”
[*: từ này vốn là đường hoàng, nghĩa là khí thế lớn, đàng hoàng, oai nghiêm, chỉ dáng điệu thẳng thắn sang trọng (hvdic.thivien). Nếu mình để nguyên là đường hoàng thì thấy có chút không hợp nên để là ‘sang trọng’ nhé. Nếu các bạn thấy không hợp hay có góp ý gì thì bình luận ra cho mình sửa]
“Ta không thích sang trọng.”
Tống Tân Đồng ừ một tiếng, ngước mắt nhìn Lục Vân Khai, tầm mắt rơi vào dấu vết trên mặt hắn, kìm lòng không được vươn tay sờ sờ vết sẹo, vừa mới tựa đến gần, Lục Vân Khai có chút né tránh tránh được.
Tống Tân Đồng thu tay về, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve một chút: “Đau không?”
Lục Vân Khai hít sâu một hơi, “Không đau.”
Dứt lời, hai người đều im miệng không nói.
Rất lâu sau, Lục Vân Khai nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Tân Đồng, ủy khuất nàng.”
Y theo tướng mạo cùng gia tài của Tống Tân Đồng, nếu không nóng lòng né tránh tuyển tú, sao có thể tùy ý tuyển hắn làm phu như vậy, hơn nữa hắn vẫn chưa cho nàng mười dặm hồng trang, cũng không có hôn lễ long trọng, đáy lòng thật sự thấy nợ nàng.
Hơn nữa, đáy lòng hắn cũng tồn tư lợi, vì những ý nghĩ không người nhận ra dưới đáy lòng ấy đem nàng chiếm làm của mình, không cho nàng bất luận đường lui nào.
Đáy lòng Tống Tân Đồng cứng lại, tới gần Lục Vân Khai một chút: “Ta ủy khuất cái gì? Ta một nữ tử thanh danh không tốt còn có ấu đệ, có thể gả cho một người có công danh tú tài như chàng, đã là chuyện may mắn của ta.”
“Tân Đồng, nàng rất tốt, đừng tự coi nhẹ mình, nàng vốn có thể gả cho người tốt hơn, ta chiếm tiện nghi.” Lục Vân Khai dừng một chút: “Hơn nữa tướng mạo ta có tổn hại, thật sự là phối…”
Tống Tân Đồng đưa tay che miệng Lục Vân Khai: “Cho dù có vết sẹo này cũng dễ nhìn, chàng không biết câu tình nhân trong mắt thành tây thi sao?”
Lục Vân Khai đưa tay kéo tay Tống Tân Đồng xuống, có chút kích động nhìn nàng: “Thế nhưng ta nghĩ ý tứ kia.”
“Nhưng không phải là ý chàng nghĩ kia sao.” Tống Tân Đồng nhẹ ‘chậc’ một tiếng: “Không nghĩ đến Lục phu tử chàng ấm nhuận như ngọc, phong khinh vân đạm còn có thể có lúc không xác định như vậy, nếu đáy lòng ta không có chút thích chàng, nơi nào ta sẽ đi tìm chàng đâu.”
Nghe lời này, đáy lòng Lục Vân Khai vui vẻ.
“Lục phu tử, chàng có phải cũng đã sớm hâm mộ ta hay không?” Tống Tân Đồng tới gần, nhẹ giọng hỏi.
Lục Vân Khai nhìn đôi má chỉ cách mình không đến hai ngón tay, đáy lòng nhảy lên một cái.
Tống Tân Đồng thúc giục: “Nói a.”
Lục Vân Khai nhìn đôi môi đỏ của nàng, khẽ ‘ân’ nhẹ một tiếng.
Tống Tân Đồng cười hì hì, cúi đầu hôn lên môi Lục Vân Khai một cái, sau đó cấp tốc rời đi: “Vậy chúng ta coi như là lưỡng tình tương duyệt, không phải manh hôn ách gả*.”
[*:mù hôn câm gả]
Lục Vân Khai mấp máy môi: “Ân không phải.”
“Vậy khi nào bắt đầu?” Tống Tân Đồng mất hết buồn ngủ hứng thú dạt dào hỏi: “Lần đầu tiên khi gặp ta chàng còn dạy dỗ ta.”
“Ta khi nào dạy dỗ nàng?” Lục Vân Khai nghĩ không ra.
Tống Tân Đồng lẽ thẳng khí hùng nói: “Chàng nói ta không biết chăm sóc trẻ con.”
Lục Vân Khai nghĩ nghĩ: “Vậy nàng vốn rất che chở chúng, lại để chúng rớt xuống nước.”
“Là bị đẩy xuống nước.” Tống Tân Đồng cường điệu: “Trước đây có phải ta đặc biệt đen hay không, cho nên chàng đều cũng không muốn nhìn ta?”
“Không có.” Lục Vân Khai nhìn đôi mắt sáng ngời của Tống Tân Đồng, nghĩ đến lần đầu tiên gặp nàng, quần áo nàng bị thấm ướt nhẹp, hắn vốn là người khiêm tốn, sao có thể nhìn nhiều chứ?
“Thực sự?” Tống Tân Đồng bĩu môi: “Vậy khi nào hâm mộ ta?”
Lục Vân Khai ho nhẹ một tiếng: “Không phải nói mệt mỏi sao, ngủ sớm chút đi.”
“Không mệt mỏi.” Tống Tân Đồng cuối cùng đã hiểu tại sao kiếp trước lúc các bạn tốt yêu đương thích chơi đùa loại đối thoại trí thông minh thấp này, hiện tại nàng cũng cảm giác sâu sắc có ý tứ a: “Xấu hổ nói sao?”
Lục Vân Khai nhìn Tống Tân Đồng đáy mắt thoáng qua ý cười: “Tân Đồng nàng vì sao luôn đưa đồ ăn?”
Tống Tân Đồng không chút giấu giếm nói: “Hối lộ chàng đó, để chàng đối đãi đệ đệ ta khá hơn một chút.”
“Vậy ta liền là bị lần hối lộ này hối lộ rồi.” Lục Vân Khai bình tĩnh nhìn Tống Tân Đồng: “Ta thích nàng.”
Tống Tân Đồng hé miệng cười, “Ta biết.”
“Ta muốn cùng nàng cùng đến già.”
Thanh âm của Lục Vân Khai trầm nhẹ lại có chút mê hoặc rơi vào tai Tống Tân Đồng, đặc biệt êm tai, nàng đã nghe rất nhiều người biểu lộ cùng mình, người có thể nói êm tai nhất, làm nàng vui mừng nhất.
Có lẽ, cũng là bởi vì nàng thích hắn đi.
“Ta cũng muốn cùng chàng đến già.”
Lục Vân Khai cười si ngốc, giơ tay lên sửa lại tóc trên trán Tống Tân Đồng: “Chưa buồn ngủ sao?”
Tống Tân Đồng đích thực là không mệt nhọc: “Không buồn ngủ.”
“Đã không buồn ngủ, vậy chúng ta làm chút chuyện giết thời gian đi.” Lục Vân Khai lừa thân mà lên, đem Tống Tân Đồng áp dưới thân, cúi đầu hôn đôi môi đỏ thẫm muốn cự tuyệt kia, đem tất cả lời nói đều nuốt lấy.
Trong phòng ánh nến mờ nhạt, phù dung noãn trướng độ **.
Trở lại Lục gia, Tống Tân Đồng trực tiếp đi vào tịnh phòng, tẩy sạch một thân mệt mỏi đầy mùi khói dầu.
Chờ lúc nàng đi ra, Lục Vân Khai đã tắm rửa ngồi ở bên giường, đang cầm một kiện ngoại sam màu ngà nhìn kỹ.
Tống Tân Đồng nhìn kỹ một chút, phát hiện kiện ngoại sam kia là bộ sáng nay nàng mới làm xong, còn chưa kịp giặt sạch: “Cẩn thận chút, bên trên có kim.”
Ngón tay Lục Vân Khai lướt qua quần áo, “Đây là làm cho ta?”
“Không làm cho chàng làm cho ai? Nhà chúng ta lại không có nam nhi cao tám thước khác.” Tống Tân Đồng lấy khăn bố lau tóc: “Có điều y phục này cũng là lần đầu tiên ta làm, chàng thử một lần xem xem có hợp không.”
Lục Vân Khai cởi ngoại sam, mặc ngoại sam mới vào, ôn giọng hỏi: “Thế nào?”
Tống Tân Đồng đi tới trước mặt hắn, sửa lại vạt áo cùng đai lưng: “Không tệ, y phục ta làm rất đẹp mắt.”
Lục Vân Khai gật gật đầu, vuốt vuốt cổ tay áo, sau khi nhìn thấy cây trúc có chút mập mạp, khóe miệng cầm lòng không đậu co giật: “Xem ra nương tử thích trúc đại hoàng.”
Tống Tân Đồng dời tầm mắt khỏi cổ tay áo: “Hoàng trúc so với mặc trúc làm trò hề nhiều lắm.”
Lục Vân Khai trầm thấp cười rộ lên: “Thẩm mỹ của nương tử quả thật kỳ lạ.”
Tống Tân Đồng cáu thẹn: “Được rồi, được rồi, ghét bỏ ta làm vậy sau này không làm là được, cởi ra cho ta.”. Truyện Việt Nam
“Không có ghét bỏ, vô cùng thích.” Lục Vân Khai nắm tay Tống Tân Đồng, hạ giọng nói.
“Thích cũng cởi ra cho ta.” Tống Tân Đồng rút kiện ngoại sam trên người Lục Vân Khai xuống, tiện tay để trên bình phong bên cạnh, ngày mai giặt qua nước trong một lần mới được.
“Để ở đây, ngày mai ta mặc.” Lục Vân Khai lấy áo xuống, để trên ghế bên giường: “Hôm nay nương tử đã vất vả, để vi phu hầu hạ nương tử nghỉ ngơi đi.”
“Ai cần chàng tới hầu hạ? Ta cũng không phải không có tay.” Tống Tân Đồng cởi giày ra, bò vào trong giường.
Lục Vân Khai cười cười, cởi ngoại sam ra cũng lên giường theo, nằm cạnh Tống Tân Đồng: “Nương tử đừng giận ta.”
Tống Tân Đồng nghiêng người nhìn Lục Vân Khai: “Trước đây lúc chàng thi đỗ tú tài có từng mở tiệc chiêu đãi khách không?”
Lục Vân Khai: “Không có.”
“Điệu thấp như vậy.” Tống Tân Đồng suy nghĩ tính khí người Lục gia một chút, đều là tính khí không sang trọng*.”
[*: từ này vốn là đường hoàng, nghĩa là khí thế lớn, đàng hoàng, oai nghiêm, chỉ dáng điệu thẳng thắn sang trọng (hvdic.thivien). Nếu mình để nguyên là đường hoàng thì thấy có chút không hợp nên để là ‘sang trọng’ nhé. Nếu các bạn thấy không hợp hay có góp ý gì thì bình luận ra cho mình sửa]
“Ta không thích sang trọng.”
Tống Tân Đồng ừ một tiếng, ngước mắt nhìn Lục Vân Khai, tầm mắt rơi vào dấu vết trên mặt hắn, kìm lòng không được vươn tay sờ sờ vết sẹo, vừa mới tựa đến gần, Lục Vân Khai có chút né tránh tránh được.
Tống Tân Đồng thu tay về, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve một chút: “Đau không?”
Lục Vân Khai hít sâu một hơi, “Không đau.”
Dứt lời, hai người đều im miệng không nói.
Rất lâu sau, Lục Vân Khai nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Tân Đồng, ủy khuất nàng.”
Y theo tướng mạo cùng gia tài của Tống Tân Đồng, nếu không nóng lòng né tránh tuyển tú, sao có thể tùy ý tuyển hắn làm phu như vậy, hơn nữa hắn vẫn chưa cho nàng mười dặm hồng trang, cũng không có hôn lễ long trọng, đáy lòng thật sự thấy nợ nàng.
Hơn nữa, đáy lòng hắn cũng tồn tư lợi, vì những ý nghĩ không người nhận ra dưới đáy lòng ấy đem nàng chiếm làm của mình, không cho nàng bất luận đường lui nào.
Đáy lòng Tống Tân Đồng cứng lại, tới gần Lục Vân Khai một chút: “Ta ủy khuất cái gì? Ta một nữ tử thanh danh không tốt còn có ấu đệ, có thể gả cho một người có công danh tú tài như chàng, đã là chuyện may mắn của ta.”
“Tân Đồng, nàng rất tốt, đừng tự coi nhẹ mình, nàng vốn có thể gả cho người tốt hơn, ta chiếm tiện nghi.” Lục Vân Khai dừng một chút: “Hơn nữa tướng mạo ta có tổn hại, thật sự là phối…”
Tống Tân Đồng đưa tay che miệng Lục Vân Khai: “Cho dù có vết sẹo này cũng dễ nhìn, chàng không biết câu tình nhân trong mắt thành tây thi sao?”
Lục Vân Khai đưa tay kéo tay Tống Tân Đồng xuống, có chút kích động nhìn nàng: “Thế nhưng ta nghĩ ý tứ kia.”
“Nhưng không phải là ý chàng nghĩ kia sao.” Tống Tân Đồng nhẹ ‘chậc’ một tiếng: “Không nghĩ đến Lục phu tử chàng ấm nhuận như ngọc, phong khinh vân đạm còn có thể có lúc không xác định như vậy, nếu đáy lòng ta không có chút thích chàng, nơi nào ta sẽ đi tìm chàng đâu.”
Nghe lời này, đáy lòng Lục Vân Khai vui vẻ.
“Lục phu tử, chàng có phải cũng đã sớm hâm mộ ta hay không?” Tống Tân Đồng tới gần, nhẹ giọng hỏi.
Lục Vân Khai nhìn đôi má chỉ cách mình không đến hai ngón tay, đáy lòng nhảy lên một cái.
Tống Tân Đồng thúc giục: “Nói a.”
Lục Vân Khai nhìn đôi môi đỏ của nàng, khẽ ‘ân’ nhẹ một tiếng.
Tống Tân Đồng cười hì hì, cúi đầu hôn lên môi Lục Vân Khai một cái, sau đó cấp tốc rời đi: “Vậy chúng ta coi như là lưỡng tình tương duyệt, không phải manh hôn ách gả*.”
[*:mù hôn câm gả]
Lục Vân Khai mấp máy môi: “Ân không phải.”
“Vậy khi nào bắt đầu?” Tống Tân Đồng mất hết buồn ngủ hứng thú dạt dào hỏi: “Lần đầu tiên khi gặp ta chàng còn dạy dỗ ta.”
“Ta khi nào dạy dỗ nàng?” Lục Vân Khai nghĩ không ra.
Tống Tân Đồng lẽ thẳng khí hùng nói: “Chàng nói ta không biết chăm sóc trẻ con.”
Lục Vân Khai nghĩ nghĩ: “Vậy nàng vốn rất che chở chúng, lại để chúng rớt xuống nước.”
“Là bị đẩy xuống nước.” Tống Tân Đồng cường điệu: “Trước đây có phải ta đặc biệt đen hay không, cho nên chàng đều cũng không muốn nhìn ta?”
“Không có.” Lục Vân Khai nhìn đôi mắt sáng ngời của Tống Tân Đồng, nghĩ đến lần đầu tiên gặp nàng, quần áo nàng bị thấm ướt nhẹp, hắn vốn là người khiêm tốn, sao có thể nhìn nhiều chứ?
“Thực sự?” Tống Tân Đồng bĩu môi: “Vậy khi nào hâm mộ ta?”
Lục Vân Khai ho nhẹ một tiếng: “Không phải nói mệt mỏi sao, ngủ sớm chút đi.”
“Không mệt mỏi.” Tống Tân Đồng cuối cùng đã hiểu tại sao kiếp trước lúc các bạn tốt yêu đương thích chơi đùa loại đối thoại trí thông minh thấp này, hiện tại nàng cũng cảm giác sâu sắc có ý tứ a: “Xấu hổ nói sao?”
Lục Vân Khai nhìn Tống Tân Đồng đáy mắt thoáng qua ý cười: “Tân Đồng nàng vì sao luôn đưa đồ ăn?”
Tống Tân Đồng không chút giấu giếm nói: “Hối lộ chàng đó, để chàng đối đãi đệ đệ ta khá hơn một chút.”
“Vậy ta liền là bị lần hối lộ này hối lộ rồi.” Lục Vân Khai bình tĩnh nhìn Tống Tân Đồng: “Ta thích nàng.”
Tống Tân Đồng hé miệng cười, “Ta biết.”
“Ta muốn cùng nàng cùng đến già.”
Thanh âm của Lục Vân Khai trầm nhẹ lại có chút mê hoặc rơi vào tai Tống Tân Đồng, đặc biệt êm tai, nàng đã nghe rất nhiều người biểu lộ cùng mình, người có thể nói êm tai nhất, làm nàng vui mừng nhất.
Có lẽ, cũng là bởi vì nàng thích hắn đi.
“Ta cũng muốn cùng chàng đến già.”
Lục Vân Khai cười si ngốc, giơ tay lên sửa lại tóc trên trán Tống Tân Đồng: “Chưa buồn ngủ sao?”
Tống Tân Đồng đích thực là không mệt nhọc: “Không buồn ngủ.”
“Đã không buồn ngủ, vậy chúng ta làm chút chuyện giết thời gian đi.” Lục Vân Khai lừa thân mà lên, đem Tống Tân Đồng áp dưới thân, cúi đầu hôn đôi môi đỏ thẫm muốn cự tuyệt kia, đem tất cả lời nói đều nuốt lấy.
Trong phòng ánh nến mờ nhạt, phù dung noãn trướng độ **.