Ngày hôm sau, Tống Tân Đồng liền ôm cái rổ tính toán ra sau núi, tính đi xem tường vây được thế nào, thuận tiện nhặt chút nấm cùng các loại rau dại.
Trước khi ra cửa, Tống Tân Đồng lại quẹo vào thư phòng nằm sấp trên khung cửa hướng về phía Lục Vân Khai gọi: “Tướng công, chúng ta muốn đến sau núi, chàng có muốn đi cùng hay không?”
Lục Vân Khai ngẩng đầu lên khỏi sách.
“Chàng đã xem sách hơn nửa ngày rồi, cũng nên cân bằng giữa công việc và vui chơi nghỉ ngơi một chút, đi thôi.” Tống Tân Đồng dịu dàng vươn tay về phía Lục Vân Khai, ra hiệu hắn mau ra một chút.
Đối mặt với thê tử dịu dàng, Lục Vân Khai từ trước đến nay không cự tuyệt được, buông sách liền đứng dậy đi tới cạnh cửa, dắt tay Tống Tân Đồng: “Đi thôi.”
Tống Tân Đồng và Lục Vân Khai đi ra cửa, rất xa đã nhìn thấy cặp song sinh từ bên dòng suối chạy đến học đường bên này, phía sau còn theo một chuỗi mấy tiểu tử cao sàn sàn nhau.
“Tỷ, tỷ phu.” Cặp song sinh vui vẻ gọi hai người, trong giọng nói lộ ra vô cùng thân thiết.
Theo phía sau là Dương Cao, Dương Viễn, còn có mấy người Cẩu Đản Nhi chơi khá được với cặp song sinh, nhìn thấy Tống Tân Đồng và Lục Vân Khai thì chó chút câu nệ, có nề nếp gọi bọn họ phu tử, Tân Đồng tỷ tỷ (cô nương).
“Các ngươi cũng đến sau núi bắt gà rừng?” Tống Tân Đồng hỏi.
Mấy cháu trai đại phòng Hà gia gật gật đầu, trong đôi mắt tràn đầy mong đợi: “Lúc trước gia gia nói trong hậu sơn có rất nhiều gà rừng, dễ bắt.”
Đối với mấy người lớn mà nói hẳn là dễ bắt, đối với mấy tiểu hài tử mà nói sợ là sẽ khó khăn, nhưng Tống Tân Đồng cũng không có đả kích tính tích cực của mấy đứa, chỉ là sờ sờ đầu Đại Bảo, nói: “Vậy các đệ mau đi một chút đi, có điều phải cẩn thận một chút.”
“Ai.” Cặp song sinh lập tức gật đầu dẫn đầu chạy lên núi, vừa chạy vừa kêu: “Chúng ta xem ai đến đỉnh núi.”
“Tiểu Bảo ngươi chơi xấu, ngươi chạy trước.” Cẩu Đản Nhi cấp tốc đuổi theo: “Ngươi đứng lại đó cho ta …”
Tiểu Bảo cười hì hì: “Ta lại không phải đồ ngốc, ta mới không đứng lại đâu…”
Nhìn tiểu bạch nghịch ngợm chơi đùa, Tống Tân Đồng cười lắc lắc đầu, nói với Đại Nha ở phía sau: “Ngươi cẩn thận nhìn chằm chằm bọn hắn, trên núi kia quá nhiều đá, vấp sẽ không tốt.”
“Biết cô nương.” Đại Nha cũng bước nhanh đi lên núi.
“Chúng ta cũng đi thôi.” Tống Tân Đồng lúc này mới chậm rì rì hướng trên núi đi, mấy ngày nay hậu sơn nhiều người tới, đường nhỏ trên núi mọc đầy cỏ cũng bị san bằng: “Chờ xây xong rồi, con đường này phải chỉnh đốn mở rộng ra, sau này xe ngựa cũng tiện đi vào.”
“Trên núi nhiều đá vụn, đến lúc đó liền lấy đá vụn rải lên thì tốt rồi.” Lục Vân Khai dắt Tống Tân Đồng chậm rãi đi về phía trước: “Cẩn thận rêu xanh dưới chân, đi chậm một chút.”
“Ân.” Tống Tân Đồng bây giờ mang thai chưa lộ rõ, nhưng vẫn là đi phải tương đối cẩn thận: “Tướng công, chàng là quan tâm ta, hay là quan tâm đứa nhỏ trong bụng a?”
Lục Vân Khai nhìn đôi mắt mong đợi của Tống Tân Đồng, thành thật nói: “Đều có.”
“Được rồi.” Tống Tân Đồng cảm giác câu này mình hỏi thật không đúng, quả thực là tìm việc á, ai, quả thật là mang thai tính tình thay đổi, sao có thể hỏi câu như thế đâu? Thực sự là khác người!
Nhưng hắn chỉ có hai chữ đơn giản đã đuổi mình đi rồi, cũng không nói dễ nghe chút dỗ dành mình, càng nghĩ càng phiền muộn! A a a a, bản thân thật là càng lúc càng làm kiêu!
“Nàng đừng không vui.” Lục Vân Khai nhìn Tống Tân Đồng cúi đầu không nói thêm gì nữa, nghĩ nghĩ, sau đó nói: “Nàng và đứa nhỏ đều quan trọng.”
Tống Tân Đồng sửng sốt, nâng mắt nhìn hắn.
“Nàng với ta, là người muốn làm bạn cả đời. Mà đứa nhỏ, là sự nối tiếp của chúng ta, ta để ý nàng, cũng để ý hắn.” Lục Vân Khai cầm chặt tay Tống Tân Đồng cầu khẩn: “Nàng đừng ghen với đứa nhỏ của mình.”
Trước khi ra cửa, Tống Tân Đồng lại quẹo vào thư phòng nằm sấp trên khung cửa hướng về phía Lục Vân Khai gọi: “Tướng công, chúng ta muốn đến sau núi, chàng có muốn đi cùng hay không?”
Lục Vân Khai ngẩng đầu lên khỏi sách.
“Chàng đã xem sách hơn nửa ngày rồi, cũng nên cân bằng giữa công việc và vui chơi nghỉ ngơi một chút, đi thôi.” Tống Tân Đồng dịu dàng vươn tay về phía Lục Vân Khai, ra hiệu hắn mau ra một chút.
Đối mặt với thê tử dịu dàng, Lục Vân Khai từ trước đến nay không cự tuyệt được, buông sách liền đứng dậy đi tới cạnh cửa, dắt tay Tống Tân Đồng: “Đi thôi.”
Tống Tân Đồng và Lục Vân Khai đi ra cửa, rất xa đã nhìn thấy cặp song sinh từ bên dòng suối chạy đến học đường bên này, phía sau còn theo một chuỗi mấy tiểu tử cao sàn sàn nhau.
“Tỷ, tỷ phu.” Cặp song sinh vui vẻ gọi hai người, trong giọng nói lộ ra vô cùng thân thiết.
Theo phía sau là Dương Cao, Dương Viễn, còn có mấy người Cẩu Đản Nhi chơi khá được với cặp song sinh, nhìn thấy Tống Tân Đồng và Lục Vân Khai thì chó chút câu nệ, có nề nếp gọi bọn họ phu tử, Tân Đồng tỷ tỷ (cô nương).
“Các ngươi cũng đến sau núi bắt gà rừng?” Tống Tân Đồng hỏi.
Mấy cháu trai đại phòng Hà gia gật gật đầu, trong đôi mắt tràn đầy mong đợi: “Lúc trước gia gia nói trong hậu sơn có rất nhiều gà rừng, dễ bắt.”
Đối với mấy người lớn mà nói hẳn là dễ bắt, đối với mấy tiểu hài tử mà nói sợ là sẽ khó khăn, nhưng Tống Tân Đồng cũng không có đả kích tính tích cực của mấy đứa, chỉ là sờ sờ đầu Đại Bảo, nói: “Vậy các đệ mau đi một chút đi, có điều phải cẩn thận một chút.”
“Ai.” Cặp song sinh lập tức gật đầu dẫn đầu chạy lên núi, vừa chạy vừa kêu: “Chúng ta xem ai đến đỉnh núi.”
“Tiểu Bảo ngươi chơi xấu, ngươi chạy trước.” Cẩu Đản Nhi cấp tốc đuổi theo: “Ngươi đứng lại đó cho ta …”
Tiểu Bảo cười hì hì: “Ta lại không phải đồ ngốc, ta mới không đứng lại đâu…”
Nhìn tiểu bạch nghịch ngợm chơi đùa, Tống Tân Đồng cười lắc lắc đầu, nói với Đại Nha ở phía sau: “Ngươi cẩn thận nhìn chằm chằm bọn hắn, trên núi kia quá nhiều đá, vấp sẽ không tốt.”
“Biết cô nương.” Đại Nha cũng bước nhanh đi lên núi.
“Chúng ta cũng đi thôi.” Tống Tân Đồng lúc này mới chậm rì rì hướng trên núi đi, mấy ngày nay hậu sơn nhiều người tới, đường nhỏ trên núi mọc đầy cỏ cũng bị san bằng: “Chờ xây xong rồi, con đường này phải chỉnh đốn mở rộng ra, sau này xe ngựa cũng tiện đi vào.”
“Trên núi nhiều đá vụn, đến lúc đó liền lấy đá vụn rải lên thì tốt rồi.” Lục Vân Khai dắt Tống Tân Đồng chậm rãi đi về phía trước: “Cẩn thận rêu xanh dưới chân, đi chậm một chút.”
“Ân.” Tống Tân Đồng bây giờ mang thai chưa lộ rõ, nhưng vẫn là đi phải tương đối cẩn thận: “Tướng công, chàng là quan tâm ta, hay là quan tâm đứa nhỏ trong bụng a?”
Lục Vân Khai nhìn đôi mắt mong đợi của Tống Tân Đồng, thành thật nói: “Đều có.”
“Được rồi.” Tống Tân Đồng cảm giác câu này mình hỏi thật không đúng, quả thực là tìm việc á, ai, quả thật là mang thai tính tình thay đổi, sao có thể hỏi câu như thế đâu? Thực sự là khác người!
Nhưng hắn chỉ có hai chữ đơn giản đã đuổi mình đi rồi, cũng không nói dễ nghe chút dỗ dành mình, càng nghĩ càng phiền muộn! A a a a, bản thân thật là càng lúc càng làm kiêu!
“Nàng đừng không vui.” Lục Vân Khai nhìn Tống Tân Đồng cúi đầu không nói thêm gì nữa, nghĩ nghĩ, sau đó nói: “Nàng và đứa nhỏ đều quan trọng.”
Tống Tân Đồng sửng sốt, nâng mắt nhìn hắn.
“Nàng với ta, là người muốn làm bạn cả đời. Mà đứa nhỏ, là sự nối tiếp của chúng ta, ta để ý nàng, cũng để ý hắn.” Lục Vân Khai cầm chặt tay Tống Tân Đồng cầu khẩn: “Nàng đừng ghen với đứa nhỏ của mình.”