Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 209: Trong lòng đều biết

“Không muốn thì thôi, ta dùng tiền mua người về làm việc còn tiết kiệm được tiền công.” Tống Tân Đồng căn bản không bị uy hiếp: “Lại nói, lợi ích bày ngay trước mặt, những người trong thôn này thực sự không tiếc? Chỉ bán khoai lang cho ta thôi một năm đã kiếm được nhiều hơn so với hai, ba năm trước đây, không ai là đồ ngốc, không có người sẽ không cần lợi ích khả quan như thế.”

Thu bà bà giật mình, suy nghĩ một chút cũng phải.

Vạn thôn trưởng thở dài một hơi: “Chỉ là… ai, trong lòng ngươi đều biết là được.” Nói rồi hắn cũng cáo từ rời đi.

Chờ thôn trưởng đi rồi, người làm giúp ở xưởng cũng vào xưởng làm việc, Dương Tiểu Nguyệt lúc này mới vỗ ngực nói: “Qúa dọa người, người kia sẽ không lại đến náo loạn đi?”

Dương Tiểu Nguyệt vẫn ở trong đại thành đại phủ mà lớn, mặc dù các bà tử trong viện cũng nhiều lần có tranh chấp, nhưng xa xa không hung hãn như vầy, lần đầu tiền nhìn thấy thật đúng là bị dọa.

Không nói Dương Tiểu Nguyệt, chính là Tống Tân Đồng lần đầu tiên thấy Trương bà tử náo lăn lộn khóc lóc om sòm cũng bị dọa, lần đầu tiên biết thì ra còn có người ngang ngược vô lý như thế, bà ta có thể vẫn khóc mà còn có thể nói ra nhiều lời dơ bẩn như vậy, thật là trâu bò.

Tống Tân Đồng ngồi trên ghế, thở dài một hơi: “Bên này không có gì, Tiểu Nguyệt ngươi về trước tìm nương ngươi.”

“Ân.” Chờ Dương Tiểu Nguyệt đi rồi, Tống Tân Đồng nhìn về phía Thu bà bà: “Trên người Thu bà bà ngươi có bị thương hay không, có muốn mời đại phu qua đây xem một chút hay không?”

“Không có việc gì, ngược lại là Trương bà tử, bị ta cào cho.” Thu bà bà đi tới bờ sông rửa tay, sau đó lại đi trở về, ngồi lên ghế tre bên cạnh: “Trương bà tử này thật là càng sống càng không ra gì, lúc còn trẻ trừ keo kiệt ham món hời nhỏ cũng không đáng ghét như thế, hiện tại, quả thực như thay đổi thành một người khác vậy.”

Tống Tân Đồng nhìn nhìn mặt sông nơi ánh mặt trời chiếu xuống phiếm lấp lánh quang mang, không nói chuyện.

“Phải nói lúc cha ngươi còn nhỏ, Trương bà tử đối với cha ngươi còn rất tốt, thế nào đột nhiên thoáng cái sẽ không tốt đâu? Nếu không phải Đại Sơn là chúng ta tử nhỏ nhìn thấy lớn lên, còn tưởng rằng là nửa đường đổi đứa nhỏ đâu.” Thu bà bà vỗ vỗ bùn trên ống quần: “Trương bà tử như vậy, sớm muộn sẽ gặp báo ứng.”

Nghe xong lời này, đáy lòng Tống Tân Đồng tràn đầy nghi hoặc, trước tốt, sau đó sẽ không tốt? Nói cái gì khắc thân, mười năm trước không thể, sau này lại khắc, đạo lý chó má gì vậy!

“Cái đạo sĩ kia từ đâu tới đây?” Tống Tân Đồng hỏi.

“Không biết a.” Thu bà bà nghĩ nghĩ: “Dù sao là Tống gia lão đầu —– cũng chính là sau khi cha của cha ngươi chết, còn chưa qua thất tuần đi? Cái đạo sĩ kia liền chạy tới thôn, nhìn cha ngươi liền nói hắn khắc lục thân.”

“Ai, Trương bà tử thật đúng là hạ được ngoan tâm.” Thu bà bà lắc lắc đầu: “Nếu không phải là lúc trước nhiều người thấy Trương bà tử sinh ra cha ngươi như vậy, ta còn thật cảm thấy cha ngươi là nhặt về.”

“Ngươi và Đại Bảo, Tiểu Bảo đều lớn lên coi được hơn, cha nương ngươi cũng lớn lên coi được, tuy toàn gia Trương bà tử cũng lớn lên không tệ lắm, nhưng không có coi được như cha ngươi bọn họ.” Thu bà bà cười cười: “Chắc là người coi được của Tống gia đều đến nhà các ngươi rồi.”

Đáy lòng Tống Tân Đồng thoáng qua nghi hoặc: “Cha và Trương bà tử bọn họ nhìn không giống?”

“Không sao giống.” Thu bà bà nói: “Trái lại mắt thì giống, đều là mắt hai mí, mắt hai mí coi được.”

“…” Người trong cả thiên hạ mắt hai mí nhiều như thế, cái này cũng có thể giống? Tống Tân Đồng cũng say rồi.

Thu bà bà nói: “Ta nghe mấy tẩu tử rửa khoai lang nói Trương Thúy Hoa hình như là ngã gãy xương trên lưng, bây giờ còn nằm trong y quán đâu, cũng không biết có thể sống sót hay không.”

Ngã gãy xương sườn? Tống Tân Đồng chậc một tiếng, nếu không bị xuất huyết trong thì nằm mấy tháng hẳn là cũng tốt rồi.

Thu bà bà lại tiếp tục nói: “Chiều hôm qua, Tống Đại Giang liền vội vội vàng vàng đi đưa tin cho Tống Trường Qúy, không ở trong thôn, nếu như hắn ở, Trương bà tử hôm nay đoán chừng còn không được náo một trận này, dự đoán cũng là vì bạc náo.”

Tống Tân Đồng mấp máy môi: “Thu bà bà cũng cảm thấy ta quá không thông tình lý?

“Không có.” Thu bà bà lập tức phủ nhận: “Ta cảm thấy ngươi nói đúng, lúc trước náo sao không nghĩ đến hôm nay, nàng nghĩ đến bán thì tới bán à? Đâu có đạo lý này a, không cái gì… quy củ?”

“Không quy củ không thành phạm vi.”

“Đúng.” Thu bà bà gật đầu: “Đừng nói xưởng, nhà ai cũng có chút quy củ, ai trái nhất định trọng phạt, bọn họ lúc trước chỉ biết cho mồm thống khoái, bây giờ đừng ở đằng kia khóc!”

“Cảm ơn Thu bà bà.” Tống Tân Đồng cười cười, “Thu bà bà ngươi đối với ta tốt nhất.”

Thu bà bà bị lời này phủng đến đặc biệt cao hứng: “Ta đâu phải người đối với ngươi tốt nhất nha, Lục tú tài mới là người đối với ngươi tốt nhất.”

Tống Tân Đồng xấu hổ cười cười, sau đó cấp tốc nói sang chuyện khác: “Thu bà bà, gần đây khoai lang thế nào? Hiện tại có phải khoai lang đều hỏng rồi?”

“Cũng không là, có tồn tốt còn chưa hư.” Thu bà bà vẻ mặt đau lòng nói: “Đại Nghĩa bọn họ lúc cân cũng không có chú ý tới thật xấu, có không ít khoai lang bên trên cũng có chỗ hư hỏng, thực sự là thua thiệt, tổn thất không ít tiền bạc của ngươi.”

“Không có bao nhiêu, Đại Nghĩa ca cũng nói qua với ta.” Tống Tân Đồng dừng một chút, lại nói: “Hắn còn nói phụ cận thị trấn cũng đã thu không sai biệt lắm, tính lại đi tới chỗ xa một chút.”

“Xa một chút không nhất định sẽ trồng khoai lang, cho dù trồng cũng ít.” Thu bà bà nhìn khoai lang phơi trên mặt đất, sau đó nói: “Tân Đồng, nếu như thực sự không có liền ngừng một khoảng thời gian, đợi đến tháng chín tháng mười, khoai lang trong thôn chúng ta cũng có thể đào.”

“Khó mà làm được, ta và Giang công tử đã ký hiệp nghị, nếu là không thể cấp, chúng ta còn phải bồi bạc.” Tống Tân Đồng nói.

Thu bà bà lập tức mở to hai mắt nhìn, mấp máy môi bất mãn nói: “A? Còn có như vậy a? Giang công tử không phải là bằng hữu Lục tú tài sao? Hắn còn muốn các ngươi bồi bạc?”

“Thu bà bà, ngươi phải biết ở thương nói thương, đâu có cái quan hệ bằng hữu cá nhân gì đáng nói?” Tống Tân Đồng nói.

“Vậy cũng không có khoai lang, các ngươi còn lấy cái gì làm miến?” Thu bà bà nói.

“Chỉ chờ lần sau khi Giang công tử tới, chúng ta nói với hắn một câu, để hắn ở Lĩnh Nam thành bên kia xem có khoai lang hay không, có thì liền đưa qua đây cho chúng ta, nếu thực sự không có, cũng chỉ có thể ấn hiệp nghị làm việc.” Tống Tân Đồng than một tiếng: “Chỉ hi vọng lần này Đại Nghĩa ca đi bên kia có thể thu nhiều một chút, nếu không mười vạn cân khoai lang còn lại cũng chỉ có thể chống đỡ đến cuối tháng sáu.”

“Vậy để cho bọn họ đi xem xem, cẩn thận nhìn nhìn, đừng để thiếu.” Thu bà tử thương tiếc nhìn Tống Tân Đồng: “Ai, không nghĩ đến làm ăn còn có nhiều chú ý như vậy, ta còn tưởng rằng liền cho bọn hắn dễ tính.”

“Đều định xong quy củ rồi, nếu như bọn họ đột nhiên không cần hàng của chúng ta, bọn họ cũng phải bồi bạc cho chúng ta.” Tống Tân Đồng đơn giản lại nói mấy câu chuyện ký hợp đồng, sau khi Thu bà bà nghe kinh ngạc đến không khép miệng được.

“Không nghĩ đến phức tạp đến thế, ta thấy thẩm ngươi bọn họ bán thức ăn, hình như một chút cũng không phiền phức đâu.” Thu bà bà dừng một chút lại nói: “Cũng phải thiệt là Tân Đồng ngươi, nếu như đổi lại những người khác nói không chừng liền mấy hiệp nghị này lừa cho.”

Tống Tân Đồng cười cười: “Vậy Thu bà bà về nhà làm Tạ thẩm bọn họ cũng đừng tùy ý ký hiệp nghị, có mấy người xấu liền sẽ thiết trí cạm bẫy ở bên trong, hơi không chú ý liền rớt vào hố.”

Thu bà bà gật đầu lia lịa: “Đúng đúng đúng, vậy lát nữa ta trở lại liền nói với bọn họ đi.”

back top