Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 217: Cười nữa ta cắn chàng đó

Trương bà tử ‘ô ô’ dùng lưỡi đem khăn lau bàn phun ra, phi phi phun ra vài cái: “Không được, ngày mai là 25 rồi, không còn kịp rồi, đến lúc đó hắn liền bị đưa đi phục lao dịch trừ bạc.”

“Liên quan gì đến ta?” Tống Tân Đồng xuy một tiếng.

“Ta biết Thái lão đầu ở đâu, các ngươi có thể trực tiếp đi tìm đi.” Trương bà tử mặc cả với Tống Tân Đồng: “Ngươi cho ta bạc, ta cho ngươi biết.”

Tống Tân Đồng nhíu mày: “Ngươi nói trước.”

“Ta nói ngươi lại không cho ta làm sao giờ? Ngươi cho ta trước?” Trương bà tử lập tức nói.

Còn trở nên thông minh, Tống Tân Đồng cười cười, đem ngân phiếu đưa cho bà ta: “Nói xong.”

Trương bà tử nhận lấy ngân phiếu một phen, ba hai cái trong nháy mắt giấu vào giày dưới bàn chân, mùi thối cấp tốc bốc lên, Tống Tân Đồng ghét bỏ bịt mũi.

“Nói mau!” Đại Nha chống nạnh tàn bạo nhìn chằm chằm bà ta: “Nói mau.”

Trương bà tử cấp tốc nói: “Ở tại Lâm huyện, trấn Thu Lâm, Lô Thủy thôn.”

“Đại Nha ngươi đi, nếu như tìm không được liền đi Lĩnh Nam thành cướp ngân phiếu về!” Tống Tân Đồng nói.

“Dạ.” Đại Nha ứng hạ sau đó liền nhanh chóng đi về phía chuồng ngựa, dắt ngựa ra liền đi ra ngoài thôn.

Chờ Đại Nha đi rồi, Trương bà tử cũng cấp tốc bò dậy, rất nhanh chạy ra ngoài sân.

“Cô nương, này vạn nhất là…” Vương thị lo lắng nói.

“Không ngại, bạc cuối cùng vẫn sẽ trở lại trên tay chúng ta.” Chợt, Tống Tân Đồng lại nhíu mày, bị nhét bàn chân, bạc này nàng có còn muốn hay không a?

Nghe Tống Tân Đồng nói như vậy, Vương thị đoán được cô nương dự đoán làm một trận, nhưng đây cũng không phải cái bà nên hỏi, khom người dọn trà táo: “Cô nương bị bà ta chọc tức, trên người có thể có chỗ không thoải mái? Nếu không ta đi mời đại phu đến thay người xem xem?”

“Không cần, không có chỗ nào không thoải mái.” Tống Tân Đồng sờ sờ bụng, chắc là nàng thực sự đối với Tống Đại Sơn bọn họ không có cảm tình gì đi, cho nên tức giận thế nào cũng không giận đến bệnh được.

Đứng lên hoạt động eo một chút, nhìn cây đào đã chiết trong góc sân, hi vọng năm nay có thể ăn được đào mật.

Vương thị lại hỏi: “Cô nương, trưa nay có muốn ở bên cạnh dùng cơm?”

Tống Tân Đồng nhìn nhìn mặt trời, đều sắp gần giờ ngọ, vội nói: “Không được, ta đi về trước, trong nhà còn hầm canh gà cho ta đâu.”

“Vậy cô nương trên đường chậm một chút.”

“Ân.” Tống Tân Đồng đi ra ngoài hai bước: “Trời này càng ngày càng nóng, tuy trong núi gió mát phơ phất, nhưng đang làm việc vẫn là nóng, xế chiều ngươi nấu một chút canh đậu xanh đi vào núi, để tránh cho bị nóng.”

“Cô nương yên tâm, nô tì nhớ kỹ.”

Tống Tân Đồng ừ một tiếng liền đi ra ngoài ngoại viện, hướng về phía nhà đi về.

Tới nhà, học đường vừa vặn tan học, Lục mẫu cũng làm xong bữa trưa, canh gà mùi thơm nồng đậm đập vào mặt, làm các học sinh ăn cơm trong sân không khỏi nuốt nước miếng.

Người có thể tới học đường đọc sách trừ hai ba người trong nhà có tiền bạc ra thì còn lại đều bớt ăn bớt dùng cung bọn họ đến học đường đọc sách, quanh năm suốt tháng thời gian ăn thịt đều rất ít.

Tống Tân Đồng nhìn 30, 40 tiểu hài bộ dáng cực kỳ hâm mộ, đáy lòng ẩn ẩn phiếm chua chát, do dự một chút đi vào viện, đứng trong phòng bếp lén lút lục, xem có thể có gì cho bọn hắn ăn hay không.

“Nàng đang tìm cái gì?” Lục Vân Khai đi vào theo.

Tống Tân Đồng chỉ chỉ học sinh bên ngoài: “Có chút không đành lòng.”

Lục Vân Khai biết nàng thiện tâm, cũng không nói gì: “Nương nói chỗ này có chút gan lợn hôm nay Tạ thẩm đưa tới, nương không thích ăn, nếu không làm cho bọn hắn ăn?”

“Có thể chứ?” Tống Tân Đồng hỏi.

Lục Vân Khai: “Có thể, trước đây lúc cha dạy học, nương cũng đã làm như vậy. Chỉ là sau đó không làm nữa.”

“Vì sao a?”

Lục Vân Khai cười cười không nói.

Tống Tân Đồng cũng không có truy vấn, mà động tác rất nhanh nhẹn lên, thời gian chưa đến lúc uống cạn chén trà đã xào xong rồi: “Chàng đưa đi đi.”

“Vậy nàng chờ ta một chút.” Lục Vân Khai bưng một chậu gan heo xào gừng béo ngậy rất lớn đi ra ngoài, đặt trên bàn dưới cây hoa quế.

Nhóm tiểu tử này lớn nhất chẳng qua mới 12, 13 tuổi, nhỏ cũng chỉ có 7, 8 tuổi, cũng sẽ không giả bộ, lúc vừa nhìn thấy gan lợn xào hương thơm nồng đậm, mắt đều sáng, không ngừng nuốt nước bọt.

“Đây là sư mẫu xào cho các ngươi, cảm ơn các ngươi mấy ngày nay đưa củi tới, mau ăn.” Lục Vân Khai nói xong liền về sân trong, rửa tay, lúc này mới đi vào nhà dùng bữa trưa.

Chờ Lục Vân Khai và Tống Tân Đồng ngồi xuống gần, Lục mẫu ra dấu tay nói: “Ăn cơm đi.”

Sau động tác ra dấu của bà, mấy người mới bắt đầu động đũa.

Lục Vân Khai trước múc canh gà cho Lục mẫu, lại múc một bát canh gà cho Tống Tân Đồng, cuối cùng lúc nhìn về phía cặp song sinh, cặp song sinh lập tức ôm lấy bát của mình: “Tỷ phu, tự chúng ta làm.”

Tống Tân Đồng cho cặp song sinh mỗi người một cái đùi gà to: “Nhanh ăn đi.”

“Cảm ơn tỷ.” Đại Bảo toét miệng cười, lộ ra hàm răng thiếu răng cửa.

“Cẩn thận một chút, chớ để hai cái răng cũng rớt gặm rớt luôn.” Tống Tân Đồng cố ý đùa cậu.

Đại Bảo vội che miệng lại, xấu hổ cười cười.

Lục mẫu nhìn bộ dáng cặp song sinh, lại nhìn nhìn bụng Tống Tân Đồng, đáy mắt tràn đầy mong đợi, chờ sau khi em bé sinh ra là bà có thể giúp đỡ cả ngày trông hài tử.

Một bữa cơm ăn được có tư có vị, chờ sau khi Tống Tân Đồng ăn trưa xong, lúc chuẩn bị lấy chậu về rửa thì phát hiện chậu đã được rửa sạch sẽ đặt ở phía ngoài phòng bếp.

Cũng còn rất ngoan, Tống Tân Đồng nghĩ vậy.

Nhưng nàng không nghĩ đến chính là, sáng sớm hôm sau, phía ngoài phòng bếp bọn họ chất đầy củi, lúc đó Tống Tân Đồng mới biết vì sao Lục mẫu không làm nữa, bởi vì bọn nhỏ đều đặc biệt biết cảm ơn, luôn luôn sẽ ở chỗ bên ngoài hồi báo về.

Lục Vân Khai đóng kín cửa, đi tới bên giường ngồi.

Tống Tân Đồng ngồi ở trên giường làm quần áo như cười như không nhìn hắn: “Nương nói với chàng cái gì đó?”

“Không phải nàng đã biết sao?” Lục Vân Khai vươn tây nhéo nhéo hai má Tống Tân Đồng: “Nếu nàng có chỗ nào không thoải mái, nhớ nói với ta.”

“Lề mề.” Tống Tân Đồng hừ khẽ một tiếng, khẽ ngượng ngùng nói: “Đều nói có thể.”

Lục Vân Khai cười cười: “Có hỏi ra không?”

“Ân, bà ta vì muốn bạc, cái gì đều nói.” Tống Tân Đồng đem sự tình đơn giản nói với Lục Vân Khai một lần: “Ta đã để Đại Nha đi Lâm huyện, chỉ là không biết có thể tìm được người này hay không.”

Lục Vân Khai nghĩ nghĩ: “Hẳn sẽ không nói dối, dù cho bà ta lại keo kiệt cũng sẽ không lấy tiền đồ của Tống Trường Viễn tới làm.”

“Hi vọng như vậy.” Tống Tân Đồng nha nha nói.

“Ta thực sự rất tò mò, cha ruột của cha ta rốt cuộc là ai? Đem chúng ta sinh ra đẹp như vậy.” Tống Tân Đồng nâng má: “Hi vọng Đại Nha có thể mang về một tin tốt.”

“Sẽ.” Lục Vân Khai nhìn áo lót trong sọt chỉ, hoa nhỏ bên trên như trước đặc biệt mượt mà: “Thêu nghệ của nàng cũng…”

“Không được nói ra.” Tống Tân Đồng vội đem sọt chỉ giấu ra sau lưng: “Không cho phép nhìn.”

Lục Vân Khai cười rộ lên: “Nương đã làm rất nhiều, nàng không cần lại làm.”

“Nương làm là nương làm, ta làm là ta làm, không cho phép chàng.” Tống Tân Đồng đánh về phía Lục Vân Khai: “Chàng cười nữa ta cắn chàng đó!”

back top