Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 221: An bài làm việc

Tống Tân Đồng nhìn nam nhân nói chuyện hàm hậu, hơi nhíu mày, rất nhanh đoán được ý nghĩ của bọn họ, cũng minh bạch loại tâm lý này của bọn họ: “Ta hiện tại chính là muốn trước cuối tháng sáu đem toàn bộ khoai lang mài ra, ta nghĩ tới hai phương pháp, một là ta lại mời một ít thôn dân cần lao tài giỏi về cùng các ngươi mài, hoặc là mười lăm người các ngươi bao hết chỗ khoai lang này, ta tổng cộng cho 50 lượng tiền công, mặc kệ các ngươi là thỉnh nam nhân trong nhà đến giúp hay phân phối thế nào, chỉ cần trước cuối tháng toàn bộ làm xong là được.”

Hiện tại người mài khoai lang ở đây tổng cộng 15 người sức lao động cường tráng, mỗi ngày tổng cộng có thể mài chừng hai, ba nghìn cân, một tháng tối đa có thể mài 10 vạn cân, ở đây 30 nghìn cân, tương đương với lượng công việc ba tháng.

Mà tiền công mấy người bọn họ vẫn chưa tới mười bốn lượng, thấy nàng cấp tiền công hình như nhiều hơn không ít, nhưng nếu bọn hắn gánh vác xuống thì tới tay dự đoán cũng không hơn được bao nhiêu so với tiền công một tháng làm 10 vạn cân, hơn nữa còn càng mệt, áo lực còn lớn hơn nữa.

“Các ngươi cảm thấy ái nào tốt?” Tống Tân Đồng nhìn mấy người Hà nhị thúc: “Nếu không các ngươi thương lượng một chút? Ta đi bên ngoài tán gẫu với Thu bà bà bọn họ một chút, các ngươi nghĩ kỹ nói với ta.”

Đi ra khỏi xưởng, Tống Tân Đồng đi tới trên bờ sông, ở đây bày một lều trà, có đôi khi lúc trời mua liền ở dưới đó, cũng không cần lo lắng gặp mưa, rất chắc chắn.

Ở bờ sông mấy vị thẩm thẩm bà bà đang rửa khoai lang đang nói chuyện.

“Nghe nói Trương bà tử bọn họ tối qua đem đón Tống Trường Viễn về, lúc trời tối về thôn.”

“Ta nghĩ cũng là, khẳng định sợ mất thể diện, trước đó làm tú tài liền uy phong khoe khoang khắp nơi, kết quả hiện tại cái gì cũng không có, còn nhốt vào trong đại lao, thực sự là nghiệp chướng nha.”

“Cũng không phải à, ta còn nghe nói Tống gia muốn bán hai mẫu tốt đấy, nghe nói Trương Thúy Hoa ở trấn trên chữa trị 20 lượng bạc, cũng không biết bạc bán đất có đủ hay không.”

“Một hai mẫu tốt cũng mới bảy lượng một mẫu, bán đi cũng mới 14 lượng, đâu đủ? Ta nghe nói Tống Đại Giang còn chạy đi tìm nương Trương Thúy Hoa, còn có nhà mẹ đẻ tức phụ Trường Qúy mượn một chút.”

“Lần này là nguy rồi, thoáng cái hai, ba mươi lượng liền không còn.”

“Đâu chỉ thế, ta nghe nói Trương Bà tử cứu Trường Viễn còn tốn rất nhiều bạc đâu.”

“Các nàng lấy bạc ở đâu?”

“Ta nghe nói là hướng Tân Đồng mượn, hình như là nói cho nàng cái tin tức lớn gì đó.”

“Tin tức lớn gì?”

“Ta nghe nói hình như Đại Sơn không phải là con ruột Trương bà tử?”

“A? Không phải? Thảo nào Trương bà tử vẫn đối với Đại Sơn không tốt…”

“Đừng nói nữa.” Không biết là ai vừa quay đầy lại liền nhìn thấy Tống Tân Đồng, vội nhắc nhở mấy người.

Mấy người đều quay đầu lại nhìn về phía Tống Tân Đồng, sau đó đều nhao nhao cúi đầu tiếp tục rửa, không dám nói nữa.

Tống Tân Đồng méo miệng một cái, tin tức này làm sao bọn họ biết? Không thể nào là Vương thị các nàng tiết lộ ra ngoài.

Lúc này Thu bà tử từ bên cạnh chọn một giỏ khoai lang đi tới: “Tân Đồng sao đứng đây, ngươi mau ngồi, đừng để mệt.”

Tống Tân Đồng ngồi trên ghế dưới bàn trà, cầm dao phay giúp Thu bà bà gọt bớt mấy chỗ rửa không sạch hoặc bắt đầu hỏng: “Thu bà bà, các ngươi đều biết?”

Thu bà bà ngốc một chút, quay đầu lại liếc mắt nhìn mấy bà tử, mấy mụ lắm mồm này, miệng không thể ngơi nghỉ chút à? “Hai ngày trước nghe Diệp Quế Hoa nói ra, nàng cũng là từ trong miệng Trương bà tử nghe được.”

“Uhm.” Tống Tân Đồng gật gật đầu.

“Tân Đồng, chuyện này là thật? Các ngươi có đi tìm qua không?” Thu bà bà hỏi.

“Đã tìm, là thật.” Tống Tân Đồng nhìn khoai lang trong sọt, thở dài một hơi: “Cha mệnh khổ.”

“Cũng may là bây giờ các đứng lên, nếu không Đại Sơn cũng không cách nào nhắm mắt.” Thu bà bà lau mồ hôi, lại nói: “Tân Đồng, vậy các ngươi có tìm được cha ruột mẹ ruột của Đại Sơn hay không?”

“Đã qua đời.” Người bên ngoài đến miệng tạp, Tống Tân Đồng đem thân thế bi thảm của cha nói ra cũng không hay, chỉ nói: “Chờ học đường nghỉ thì mang theo Đại Bảo bọn họ đi tế bái gia gia bọn họ một chuyến.”

Thu bà bà nói: “Tốt lắm, các ngươi là có hiếu tâm.”

Tống Tân Đồng không có đón lời, mà là nói sang chuyện khác hỏi: “Thu bà bà, mấy ngày nay Tạ thẩm các nàng ở bến tàu làm ăn thế nào?”

“Nói là cũng được.” Thu bà bà vỗ mấy con muỗi nhỏ đậu trên chân: “Đúng rồi Tân Đồng, nhà ngươi có phải nên thu ở rồi hay không? Đến lúc đó ta và Tạ thúc ngươi đến giúp cho ngươi đi.”

Hiện tại đã tháng sáu, rất nhiều ớt vẫn còn xanh, nhưng có một phần đã ửng đỏ, chậm nhất là đầu tháng bảy có thể đỏ toàn bộ.

Tống Tân Đồng nghi hoặc hỏi: “Tạ thúc không đi làm việc trong điếm?”

“Không đi, cửa hàng nhỏ, chỉ Tạ thẩm ngươi là thẩm tử Hà gia cũng lo được hết.” Thu bà bà nói: “Tân Đồng, ngày mai ta sẽ không tới chỗ ngươi làm việc, Quyên tẩu tử ngươi một người lớn bụng cũng không tiện xuống đất, ta cũng phải thu hai mẫu trồng ớt, tháng bảy còn phải thu thóc.”

“Được, hôm nay liền phát tiền công.” Tống Tân Đồng không có gì không ứng, Thu bà bà mấy ngày nay đã sớm nói qua với nàng chuyện này.

Thu bà bà nói: “Vậy ngày mai ta không qua đây.” Dừng một chút lại nói: “Tân Đồng ngươi còn chưa có mời người đi? Vương quả phụ nói nàng qua đây, ngươi xem có được không?”

Vương quả phụ trước còn giúp nàng rửa tôm rất lâu đâu, sau đó liền giúp Tạ thẩm rửa này nọ, người cũng thành thật chịu khó, Tống Tân Đồng tất nhiên cũng không gì không đồng ý: “Thành, Thu bà bà ngươi để nàng trực tiếp tới là được.”

Thu bà bà: “Tốt lắm, ta đợi lát nữa trở lại liền nói với nàng.”

Mấy bà tử rửa khoai lang khác cũng sán qua đây: “Tân Đồng, nhà chúng ta tháng bảy cũng muốn thu lúc, còn phải nộp thuế lương này nọ, đến lúc đó sợ là cũng không qua được.”

Tống Tân Đồng mấp máy môi, không nói chuyện.

“Tân Đồng, nhưng việc này chúng ta lại không nỡ bỏ, mỗi tháng cũng có thể kiếm ít nhất một lượng bạc đâu, nhưng trong nhà cũng thực sự bận không qua nổi, chúng ta xin nghỉ mấy ngày, chờ hết bận lại đến, được không?”

Tống Tân Đồng chỉ chỉ nhà kho: “Mấy vị bà bà thẩm thẩm, các ngươi thấy đống khoai lang đó không, tổng cộng 30 nghìn cân, trước cuối tháng phải rửa xong hết, sau đó liền nghỉ phép đến khi khoai lang thôn chúng ta trồng ra thì thôi, nếu là các ngươi có thể rửa hết, vậy chờ tháng 9, tháng 10 xưởng lúc xưởng lại khai trương lần nữa, ta vẫn mời các ngươi.”

“Nhiều như vậy?” Một bà tử có chút lo lắng: “Vậy ta có thể gọi con dâu cùng cháu dâu ta đến giúp sao?”

Tống Tân Đồng gật gật đầu: “Có thể a.”

“Vậy có tiền công không?” Lại có người hỏi.

“Tiền công không có, có điều chờ cuối tháng các ngươi rửa xong, ta có thể phát thêm chút tiền thưởng cho các ngươi.” Tống Tân Đồng cười cười: “Chắc chắn so với tiền công các nhận lúc trước nhiều hơn.”

Mấy bà tử lập tức gật đầu đáp ứng, các nàng đều biết Tống Tân Đồng không phải người hẹp hòi, ít nhất không kém hơn 500 văn: “Vậy được, chờ lát nữa ta để người trở lại gọi bọn hắn, chắc chắn trước cuối tháng tiền rửa xong.”

Tống Tân Đồng cười cười, “Vậy vất vả các ngươi.”

back top