Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 265: Người sớm chết rồi!


“Không nhọc các ngươi phiền!” Tống Tân Đồng thật sự là không muốn cùng loại người vô tình vô nghĩa này nói chuyện, quay người liền mang theo cặp song sinh đi lên lầu.

Lưu Đại xả cổ họng hô: “Các ngươi cũng quá không có lương tâm, bà ngoại ngươi còn nằm ở trên giường không thể động đậy đau, các ngươi về cũng không đi xem bà, thực sự là quá không hiếu thuận.”

“Lão thái bà nhà Lưu Đại ngươi không phải sớm đã chết rồi sao? Sao lại cho người ta tìm cái bà ngoại để trong nhà?” Không biết là ai bên ngoài đoàn người hô một tiếng.

Lưu Đại thoáng cái trừng lớn mắt, hận không thể đem kẻ lên tiếng ngoài kia bóp chết!

“Gì? Chết rồi còn để cho người ta trở lại nhìn? Nhìn phần mộ hay vẫn là nhìn quỷ nha.”

“Chết? Sao chết?” Lão bản nương cũng sán đến hỏi.

Người kia nói: “Mấy năm trước đây đã chết, trời mưa to xuống ruộng bị ngã, về nhà nằm hơn mười ngày liền chết.”

“Không có đưa đi y quán trị liệu?”

“Đưa y quán cái gì nha, nếu không phải là bị người đi ngang qua phát hiện, sợ rằng chết dưới ruộng cũng không ai biết nha.”

“Hai nhi tử bọn họ không phát hiện?”

“Sớm ở riêng, lão thái bà mặc dù theo con trưởng, nhưng toàn gia con trưởng đối với bà cũng không tốt, có thể cho ăn cơm no đã không tệ rồi, còn đưa đi y quán, nghĩ cũng đẹp.”

“Chết tiệt, sao lại có người như vậy nga.”

“Đúng vậy đúng vậy, lão bà tử kia sao mềm yếu như vậy nha, nếu như là ta thì đánh chết đám con cháu chẳng ra gì này.”

“Lão bà tử một chút tính tình cũng không có, nếu không sao có thể để hai nhi tử đem Lưu Tam Muội bán đi?”

“Lưu Tam Muội là bị bán đi?”

“Đúng vậy, lúc trước vốn là muốn bán cho một lão đồ tể Trương gia thôn làm vợ kế, sau đó vụng trộm trốn đi, cuối cùng không biết sao được Tống thợ săn Hạnh Hoa thôn cứu, sau đó vẫn ở Hạnh Hoa thôn chưa từng về thôn chúng ta.” Người nọ nhìn thoáng Tống Tân Đồng bọn họ một cái: “Không nghĩ đến vẫn có tôn tử tôn nữ.”

“Vậy mấy kẻ này cũng quá không được!”

“Đúng vậy a, sao có người như vậy, bịa đặt dối lừa bạc người ta, cũng quá không biết xấu hổ.”

Tống Tân Đồng không nghĩ tới ở đây còn ẩn tình như vậy, căm tức nhìn Lưu Đại bọn họ: “Thân thích như các ngươi vậy, ta cũng không dám nhận.”

“Đại Nha, đánh bọn họ ra đi cho ta.”

“Dạ.” Đại Nha xắn tay áo liền đem mấy người này ngăn lại: “Các ngươi không đi nữa ta liền động thủ!”

Lưu đại tức phụ thừa dịp thấy Đại Nha ngăn huynh đệ Lưu Đại thì bay nhanh từ bên cạnh chui qua, sau đó hướng về phía Tống Tân Đồng đánh tới.”

Tống Tân Đồng bị động tác của bà ta làm giật mình, không khỏi che bụng né sang bên cạnh, kết quả không cẩn thận vấp phải băng ghế phía sau: “A…”

Cặp song sinh thấy cảnh đó, sợ hãi hô lên: “Tỷ… cẩn thận…”

Trong phút chốc sau đó, giữa lúc trời đất quay cuồng, ngay lúc Tống Tân Đồng cho rằng chắc là mình sẽ ngã rồi, Lục Vân Khai rất nhanh ôm lấy hông nàng, lo lắng hỏi: “Có sao không hả? Có chỗ nào không thoải mái không?”

Nghe thanh âm run rẩy của hắn, Tống Tân Đồng nắm cánh tay hắn thật chặt, cố nén sợ hãi khẩn trương lắc đầu: “Không sao, ta không sao.”

Lục Vân Khai nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Tống Tân Đồng: “Mặt mũi đã trắng bệch, còn nói không sao.”

“Thực sự không sao, chính là hoảng sợ.” Tống Tân Đồng sờ bụng: “Bụng hình như cũng không có gì không thoải mái, ta ngồi chút là tốt rồi.”

“Chúng ta đi y quán.” Lục Vân Khai bế Tống Tân Đồng kiểu công chúa đi đến y quán trên đường, trước khi đi thập phần lãnh ngạnh nói: “Đừng để cho họ đi!”

Đại Nha được lệnh chuyển băng ghế ngồi ở cửa: “Các ngươi cứ chờ ở đây, các ngươi phải bồi tiền thuốc men!”

Cặp song sinh chống nạnh phẫn hận trừng mấy người: “Còn phải tống các ngươi đi quan phủ, đánh trượng các ngươi!”

Lưu Đại bọn họ chột dạ nói: “Các ngươi dám, chúng ta nhưng là cữu công các ngươi…”

“Không phải cữu công, không phải!” Cặp song sinh chung mối thù ôm tay đứng ở cửa, oán hận trừng mấy kẻ này: “Các ngươi đều chờ đó ta chúng ta!”

Bên đây, Tống Tân Đồng đã bắt mạch xong, đại phu nói: “Hơi động thai khí, nhưng cũng may phu nhân trụ cột tốt, không có trở ngại gì lớn, uống một bộ thuốc dưỡng thai thì tốt rồi.”

“Làm phiền.” Lục Vân Khai thấy hai má Tống Tân Đồng lại khôi phục lại hồng hào: “Cũng may không có việc gì.”

“Ân, cũng đã nói không có chuyện gì.” Tống Tân Đồng không dám nói trước đó có chút không thoải mái, nhưng bây giờ trái lại được rồi: “Bây giờ sắc thuốc uống, hôm nay chúng ta còn có thể đi huyện thành sao? Ta muốn đi xem hội đèn lồng đêm thất tịch.”

Nàng vẫn mong mỏi buổi tối đi xem hội đèn lồng với Lục tú tài nhà nàng đâu, không muốn bởi vì chuyện này mà bị hoãn lại.

“Chờ uống thuốc lại đi, dù sao thời gian còn sớm, chậm chút nữa đi huyện thành cũng kịp.” Lục Vân Khai giờ đặc biệt may mắn hai ngày trước đã đem thuốc dưỡng thai kia ngao ra cho nàng uống, nếu không mấy ngày nay luân phiên phát cáu, còn không biết sẽ phát sinh ra chuyện gì.

Lục Vân Khai nghĩ mà sợ nói: “Sau này cũng không thể lại phát cáu.”

“Tính tình ta cũng tính tốt, thật sự là bọn họ…” Tống Tân Đồng thấy sắc mặt Lục Vân Khai hơi trầm xuống, biết là hắn tức giận, vội nhỏ giọng dỗ: “Lúc đó ta không nhịn được mà, chàng đừng nóng giận, lần sau chàng bảo đi lên lầu ta liền lên lầu, tuyệt đối không nán lại.”

“Còn có lần sau?” Lục Vân Khai vừa thấy sắc mặt nàng vô cùng khó coi, tâm đều căng lên: “Sau này gặp phải loại chuyện này để Đại Nha lên, không thể đánh liền để ta lên, nàng ngoan ngoãn núp phía sau đi.”

“Ân.” Tống Tân Đồng đáy lòng đặc biệt ngọt: “Biết rồi.”

Sau khi về khách điếm, Tống Tân Đồng liền kéo cặp song sinh lên lầu, Lục Vân Khai ở lại khách điếm, “Tổng cộng một lượng ba đồng bạc, đưa bạc hay vẫn là tống quan phủ?”

“Bạc cái gì, không có bạc.” Lưu Đại ngạnh cổ nói: “Các ngươi là muốn bạc đến điên rồi đi, một bao thuốc liền một lượng ba đồng bạc, lừa quỷ hả!”

“Không phải chúng ta đẩy, không liên quan tới chúng ta.” Lưu Nhị với Lưu Nhị tức phụ đồng thời né tránh, vội vã phủi sạch liên quan tới mình: “Các ngươi muốn tìm thì tìm đại ca, đại tẩu, đừng có tìm chúng ta.”

“Lão nhị các ngươi…” Lưu đại tức đến mắt trợn tròn, lúc trước khi bàn tốt là cùng đi nhận họ hàng đòi bạc chạy còn nhanh hơn bất cứ ai, giờ chạy còn nhanh hơn!

“Chúng ta lại không đẩy nàng, chính nàng lui về phía sau, liên quan gì đến chúng ta.” Lưu đại tức phụ hướng trên mặt đất xì một tiếng khinh miệt: “Các ngươi cũng đừng vu oan chúng ta, mọi người thế nhưng mắt sáng như tuyết, tay ta lại gần còn không có, tự nàng liền ngã ra phía sau.”

“Đừng nhiều lời với bọn họ, Đại Nha ngươi trực tiếp bắt bọn họ đi gặp đại nhân.” Lục Vân Khai không muốn nhiều lời với mấy kẻ này, trực tiếp cầm thuốc dưỡng thai đi ra sau bếp khách điếm, trước sắc thuốc lại nói.

Không đến thời gian một nén hương Đại Nha đã về tới: “Cô gia, mấy tên Lưu gia từ trên xe ngựa nhảy xuống chạy trốn, ta thấy bọn họ khập khiễng chạy đi liền không có đuổi.”

Lục Vân Khai không có biểu tình gì ừ một tiếng, bưng thuốc đã sắc xong đi lên lầu.

back top