Ban đêm sét giật sấm gầm không ngừng, mưa càng lúc càng lớn, một tiếng sấm lớn kinh thiên làm Tống Tân Đồng tỉnh giấc, lờ mờ cũng có thể nghe thấy tiếng người khác bị làm tỉnh lại.
Tống Tân Đồng mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài phòng sét giật sấm gầm, thoáng cái làm bên ngoài sáng như ban ngày, nhưng chớp mắt lại liền tối đi.
Nhiều lần như vậy, làm Tống Tân Đồng lại cũng không ngủ được, mở mắt thấy bóng cây lắc lư qua lại trên cửa sổ, đột nhiên nghĩ đến trong phim cổ trang đã xem trước đây, trong đêm mưa nguyệt hắc phong cao này là dễ dàng xuất hiện án mạng giết người nhất.
Nhìn bóng cây lắc lư không ngừng, càng lúc càng cảm thấy giống tội phạm giết người cầm cưa điện, thấy vậy đáy lòng nàng sợ sệt, chui chui vào lòng Lục Vân Khai, gắt gao dựa vào hắn mới cảm thấy an toàn một ít.
Nhận thấy động tĩnh của nàng, Lục Vân Khai cầm ngọn tóc nàng nhẹ nhàng vuốt ve một chút: “Sao vậy, không ngủ được?”
“Ân.” Tống Tân Đồng nâng mắt nhìn hắn: “Đánh thức chàng?”
“Không có.” Lục Vân Khai đưa tay ôm Tống Tân Đồng vào trong ngực, nghiêng thân thể cẩn thận tránh cái bụng đã nhô ra của nàng, đưa tay che tai nàng lại, “Đừng sợ, ngủ đi, ta ở đây.”
“Ân.” Tống Tân Đồng gối trên bờ vai hắn, lại chui chui vào trong ngực hắn: “Ta ngủ, chàng cũng ngủ đi.”
Lục Vân Khai phì một tiếng cười thấp, nói thật nhỏ: “Ân, ngủ.”
Mưa tiếp tục rơi, sấm tiếp tục vang.
Cũng không biết qua bao lâu, Tống Tân Đồng cuối cùng ngủ.
Cũng không biết ngủ bao lâu, Tống Tân Đồng bị một trận âm thanh huyên náo đánh thức, nàng nghi hoặc mở đôi mắt buồn ngủ nhập nhèm, nhìn thân ảnh chạy động ngoài cửa sổ, còn có tiếng gõ cửa, đáy lòng căng thẳng, lại nhìn về phía Lục Vân Khai: “Giờ gì? Nên rời giường?”
Lục Vân Khai liếc mắt nhìn sắc trời: “Vẫn chưa tới giờ mẹo.”
Tống Tân Đồng nhăn mày lại: “Vậy sao lại chạy tới chạy lui vậy, xảy ra chuyện gì?”
“Không biết, nàng dừng dậy, ta đi xem.” Lục Vân Khai đứng dậy lấy quần áo ở đầu giường mặc vào, Tống Tân Đồng nhìn động tĩnh ở bên ngoài, cảm thấy không đúng lắm, vội từ đằng sau kéo hắn: “Chàng trước đừng đi, ta cảm thấy hình như thật là gặp chuyện không may, ta có hơi sợ.”
Tống Tân Đồng không muốn hắn ra dính phải thứ nước đục gì.
“Không sao.” Lục Vân Khai đắp chăn lên cho Tống Tân Đồng: “Mấy đứa Đại Bảo ở sát vách, ta đi xem mấy đứa.”
“Mấy đứa…” Tống Tân Đồng có hơi do dự: “Đại Nha cơ linh, hẳn là cũng ở trong phòng không ra.”
Tuy là nói vậy, nhưng Tống Tân Đồng vẫn là đem áo ngoài dày một chút mặc vào.
Rầm rầm rầm ——
Tống Tân Đồng vừa mới mặc quần áo, cửa liền bị gõ.
Lục Vân Khai thấy nàng đã mặc xong rồi, lúc này mới đi tới mở cửa, mở cửa rồi lại thấy binh dịch dịch quán đứng bên ngoài, trong viện nhiều người dừng chân đứng đó: “Thế nhưng đã xảy ra chuyện gì sao?”
Dịch binh gì cũng không nói, biểu tình nghiêm trọng lớn tiếng nói: “Ra, đứng giữa sân đi.”
Lục Vân Khai nhíu nhíu mày, đang muốn nói chuyện, Tống Tân Đồng từ phía sau cầm tay hắn, vẻ mặt sợ hãi nhìn hắn: “Tướng công.”
Lục Vân Khai nắm tay nàng thật chặt: “Không có việc gì.”
Dịch binh liếc mắt nhìn hai người một cái: “Mau nhanh lên, đừng có chậm chạp!”
Đáy lòng Tống Tân Đồng run lên, đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lén nhìn sang bên cạnh, các dịch binh đang gõ cửa gần đó, gọi người dừng chân toàn bộ đi ra hết.
“Đừng sợ.” Lục Vân Khai kéo Tống Tân Đồng che chở nàng đi tới giữa sân: “Cẩn thận dưới chân, trơn.”
Tống Tân Đồng nhẹ ừ một tiếng, cơ hồ hơn nửa thân thể đều dựa vào Lục Vân Khai, bước đi cũng là cẩn thận từng li từng tí, chuyên lựa chỗ hắn đã đi mà đi, để tránh té.
Dịch binh nhìn nhìn động tác của hai người không có biểu tình gì đi vào phòng, lật lung tung một trận, sau khi thấy không có vật gì khả nghi mới lui ra.
Lục Vân Khai cau mày nhìn gian phòng bị lật loạn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Sau khi các dịch binh đi ra khỏi phòng liền tiếp tục đi đến gian phòng Đại Bảo các cậu ở, lúc này Lục Vân Khai lại nói: “Trong phòng bên cạnh là ấu đệ cùng một nha hoàn.”
Dịch binh: “Không cần ngươi nói, tự chúng ta biết nhìn.”
Vừa mới nói xong, Đại Nha liền mở cửa ra, cặp song sinh vẻ mặt mắt mũi nhập nhèm không tỉnh đi ra, nhưng lúc thấy dịch binh hung dữ lại không dám làm mò.
Dịch binh quát một tiếng: “Đi đứng đi!”
Chỉ có thể chạy đến bên người Tống Tân Đồng và Lục Vân Khai bọn họ đứng, nhỏ giọng hô một tiếng: “Tỷ, tỷ phu.”
Dịch binh thấy đích thực là hai tiểu hài tử với một nha hoàn, lại đi đập cửa bên cạnh, chờ người đi rồi, mọi người liền nhanh chóng vây quanh nhau, giao lưu tin tức:
“Các ngươi biết là chuyện thế nào không? Ta đang ngủ rất ngon đâu, gõ cửa ta rầm rầm, ta còn tưởng là cháy đâu.”
“Ta cũng tưởng vậy, nhưng đây đập cửa rồi hỏi hai câu liền đi, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra a?”
“Không biết a, ta đều là nghe thấy động tĩnh của các ngươi mới dậy, còn đang muốn hỏi các ngươi rốt cuộc là chuyện gì đâu?”
“Không biết.”
“Có phải có trộm đến hay không?”
“Hay là có đại quan gì vào ở, muốn đuổi chúng ta đi?”
“Này cũng không biết.”
Trời mặc dù không mưa, nhưng gió vẫn thổi như cũ, Tống Tân Đồng còn thấy có hơi lạnh, lại đem quần áo mùa thu dày mặc ngoài kéo chặt, sau đó bất an nhìn bốn phía.
Sân này không lớn, chính là loại tứ hợp viện vuông vức ấy nhưng bởi vì đặc biệt xây để ở tạm thời, cũng không có chỗ yến khách cho nên bốn bề cộng lại tổng cộng có mười hai gian phòng, còn có một mặt là phòng bếp với nhà kho.
Từ hành lang bên nhà kho lại đi vào một chút, còn có một tiểu viện, cũng là tứ hợp viện, bên trong hẳn là còn người ở, nhưng Tống Tân Đồng bọn họ ở bên ngoài, cũng chưa từng đi vào xem qua, cũng không biết cụ thể bên trong là dạng gì.
Mà bây giờ người bên trong cũng bị kêu lên, toàn bộ tập trung ở sân hơi lớn hơn bên này.
Đây rốt cuộc là muốn làm gì a? Tống Tân Đồng đáy lòng lo lắng vô cùng, nhỏ giọng nói với Lục Vân Khai: “Tướng công, hình như thực xảy ra chuyện.”
“Ân.” Lục Vân Khai cũng không phải lo lắng, dù sao bọn họ cũng không phạm chuyện gì, cho dù thẩm vấn cũng không thẩm ra được cái gì.
“Cũng không biết phát sinh chuyện gì, đem phòng chúng ta lật đến lộn xộn.” Tống Tân Đồng dừng một chút, giảm thấp âm thanh nói: “Cũng may tiền bạc đều để trên người, nếu như bị bọn họ lật ra thì nguy rồi.”
Lục Vân Khai gật đầu một cái, mấy dịch binh này thường ngày không có bạc thu nhập, chỉ có thể xảo trá vơ vét tài sản trên người lữ khách, hắn hoài nghi việc là có thể là cố ý làm ra, muốn được chút bạc, nếu không vì sao vẫn cứ lục rương này nọ?
Tống Tân Đồng vui mừng vô cùng, từ sau hôm Tiểu Bảo rớt túi tiền ấy, nàng liền đem ngân phiếu mệnh giá lớn khâu ở trong mền, chỉ có chút bạc vụn để ở trên người, như vậy cũng miễn cho mấy dịch binh thấy hơi tiền nổi máu tham.
Tống Tân Đồng mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài phòng sét giật sấm gầm, thoáng cái làm bên ngoài sáng như ban ngày, nhưng chớp mắt lại liền tối đi.
Nhiều lần như vậy, làm Tống Tân Đồng lại cũng không ngủ được, mở mắt thấy bóng cây lắc lư qua lại trên cửa sổ, đột nhiên nghĩ đến trong phim cổ trang đã xem trước đây, trong đêm mưa nguyệt hắc phong cao này là dễ dàng xuất hiện án mạng giết người nhất.
Nhìn bóng cây lắc lư không ngừng, càng lúc càng cảm thấy giống tội phạm giết người cầm cưa điện, thấy vậy đáy lòng nàng sợ sệt, chui chui vào lòng Lục Vân Khai, gắt gao dựa vào hắn mới cảm thấy an toàn một ít.
Nhận thấy động tĩnh của nàng, Lục Vân Khai cầm ngọn tóc nàng nhẹ nhàng vuốt ve một chút: “Sao vậy, không ngủ được?”
“Ân.” Tống Tân Đồng nâng mắt nhìn hắn: “Đánh thức chàng?”
“Không có.” Lục Vân Khai đưa tay ôm Tống Tân Đồng vào trong ngực, nghiêng thân thể cẩn thận tránh cái bụng đã nhô ra của nàng, đưa tay che tai nàng lại, “Đừng sợ, ngủ đi, ta ở đây.”
“Ân.” Tống Tân Đồng gối trên bờ vai hắn, lại chui chui vào trong ngực hắn: “Ta ngủ, chàng cũng ngủ đi.”
Lục Vân Khai phì một tiếng cười thấp, nói thật nhỏ: “Ân, ngủ.”
Mưa tiếp tục rơi, sấm tiếp tục vang.
Cũng không biết qua bao lâu, Tống Tân Đồng cuối cùng ngủ.
Cũng không biết ngủ bao lâu, Tống Tân Đồng bị một trận âm thanh huyên náo đánh thức, nàng nghi hoặc mở đôi mắt buồn ngủ nhập nhèm, nhìn thân ảnh chạy động ngoài cửa sổ, còn có tiếng gõ cửa, đáy lòng căng thẳng, lại nhìn về phía Lục Vân Khai: “Giờ gì? Nên rời giường?”
Lục Vân Khai liếc mắt nhìn sắc trời: “Vẫn chưa tới giờ mẹo.”
Tống Tân Đồng nhăn mày lại: “Vậy sao lại chạy tới chạy lui vậy, xảy ra chuyện gì?”
“Không biết, nàng dừng dậy, ta đi xem.” Lục Vân Khai đứng dậy lấy quần áo ở đầu giường mặc vào, Tống Tân Đồng nhìn động tĩnh ở bên ngoài, cảm thấy không đúng lắm, vội từ đằng sau kéo hắn: “Chàng trước đừng đi, ta cảm thấy hình như thật là gặp chuyện không may, ta có hơi sợ.”
Tống Tân Đồng không muốn hắn ra dính phải thứ nước đục gì.
“Không sao.” Lục Vân Khai đắp chăn lên cho Tống Tân Đồng: “Mấy đứa Đại Bảo ở sát vách, ta đi xem mấy đứa.”
“Mấy đứa…” Tống Tân Đồng có hơi do dự: “Đại Nha cơ linh, hẳn là cũng ở trong phòng không ra.”
Tuy là nói vậy, nhưng Tống Tân Đồng vẫn là đem áo ngoài dày một chút mặc vào.
Rầm rầm rầm ——
Tống Tân Đồng vừa mới mặc quần áo, cửa liền bị gõ.
Lục Vân Khai thấy nàng đã mặc xong rồi, lúc này mới đi tới mở cửa, mở cửa rồi lại thấy binh dịch dịch quán đứng bên ngoài, trong viện nhiều người dừng chân đứng đó: “Thế nhưng đã xảy ra chuyện gì sao?”
Dịch binh gì cũng không nói, biểu tình nghiêm trọng lớn tiếng nói: “Ra, đứng giữa sân đi.”
Lục Vân Khai nhíu nhíu mày, đang muốn nói chuyện, Tống Tân Đồng từ phía sau cầm tay hắn, vẻ mặt sợ hãi nhìn hắn: “Tướng công.”
Lục Vân Khai nắm tay nàng thật chặt: “Không có việc gì.”
Dịch binh liếc mắt nhìn hai người một cái: “Mau nhanh lên, đừng có chậm chạp!”
Đáy lòng Tống Tân Đồng run lên, đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lén nhìn sang bên cạnh, các dịch binh đang gõ cửa gần đó, gọi người dừng chân toàn bộ đi ra hết.
“Đừng sợ.” Lục Vân Khai kéo Tống Tân Đồng che chở nàng đi tới giữa sân: “Cẩn thận dưới chân, trơn.”
Tống Tân Đồng nhẹ ừ một tiếng, cơ hồ hơn nửa thân thể đều dựa vào Lục Vân Khai, bước đi cũng là cẩn thận từng li từng tí, chuyên lựa chỗ hắn đã đi mà đi, để tránh té.
Dịch binh nhìn nhìn động tác của hai người không có biểu tình gì đi vào phòng, lật lung tung một trận, sau khi thấy không có vật gì khả nghi mới lui ra.
Lục Vân Khai cau mày nhìn gian phòng bị lật loạn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Sau khi các dịch binh đi ra khỏi phòng liền tiếp tục đi đến gian phòng Đại Bảo các cậu ở, lúc này Lục Vân Khai lại nói: “Trong phòng bên cạnh là ấu đệ cùng một nha hoàn.”
Dịch binh: “Không cần ngươi nói, tự chúng ta biết nhìn.”
Vừa mới nói xong, Đại Nha liền mở cửa ra, cặp song sinh vẻ mặt mắt mũi nhập nhèm không tỉnh đi ra, nhưng lúc thấy dịch binh hung dữ lại không dám làm mò.
Dịch binh quát một tiếng: “Đi đứng đi!”
Chỉ có thể chạy đến bên người Tống Tân Đồng và Lục Vân Khai bọn họ đứng, nhỏ giọng hô một tiếng: “Tỷ, tỷ phu.”
Dịch binh thấy đích thực là hai tiểu hài tử với một nha hoàn, lại đi đập cửa bên cạnh, chờ người đi rồi, mọi người liền nhanh chóng vây quanh nhau, giao lưu tin tức:
“Các ngươi biết là chuyện thế nào không? Ta đang ngủ rất ngon đâu, gõ cửa ta rầm rầm, ta còn tưởng là cháy đâu.”
“Ta cũng tưởng vậy, nhưng đây đập cửa rồi hỏi hai câu liền đi, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra a?”
“Không biết a, ta đều là nghe thấy động tĩnh của các ngươi mới dậy, còn đang muốn hỏi các ngươi rốt cuộc là chuyện gì đâu?”
“Không biết.”
“Có phải có trộm đến hay không?”
“Hay là có đại quan gì vào ở, muốn đuổi chúng ta đi?”
“Này cũng không biết.”
Trời mặc dù không mưa, nhưng gió vẫn thổi như cũ, Tống Tân Đồng còn thấy có hơi lạnh, lại đem quần áo mùa thu dày mặc ngoài kéo chặt, sau đó bất an nhìn bốn phía.
Sân này không lớn, chính là loại tứ hợp viện vuông vức ấy nhưng bởi vì đặc biệt xây để ở tạm thời, cũng không có chỗ yến khách cho nên bốn bề cộng lại tổng cộng có mười hai gian phòng, còn có một mặt là phòng bếp với nhà kho.
Từ hành lang bên nhà kho lại đi vào một chút, còn có một tiểu viện, cũng là tứ hợp viện, bên trong hẳn là còn người ở, nhưng Tống Tân Đồng bọn họ ở bên ngoài, cũng chưa từng đi vào xem qua, cũng không biết cụ thể bên trong là dạng gì.
Mà bây giờ người bên trong cũng bị kêu lên, toàn bộ tập trung ở sân hơi lớn hơn bên này.
Đây rốt cuộc là muốn làm gì a? Tống Tân Đồng đáy lòng lo lắng vô cùng, nhỏ giọng nói với Lục Vân Khai: “Tướng công, hình như thực xảy ra chuyện.”
“Ân.” Lục Vân Khai cũng không phải lo lắng, dù sao bọn họ cũng không phạm chuyện gì, cho dù thẩm vấn cũng không thẩm ra được cái gì.
“Cũng không biết phát sinh chuyện gì, đem phòng chúng ta lật đến lộn xộn.” Tống Tân Đồng dừng một chút, giảm thấp âm thanh nói: “Cũng may tiền bạc đều để trên người, nếu như bị bọn họ lật ra thì nguy rồi.”
Lục Vân Khai gật đầu một cái, mấy dịch binh này thường ngày không có bạc thu nhập, chỉ có thể xảo trá vơ vét tài sản trên người lữ khách, hắn hoài nghi việc là có thể là cố ý làm ra, muốn được chút bạc, nếu không vì sao vẫn cứ lục rương này nọ?
Tống Tân Đồng vui mừng vô cùng, từ sau hôm Tiểu Bảo rớt túi tiền ấy, nàng liền đem ngân phiếu mệnh giá lớn khâu ở trong mền, chỉ có chút bạc vụn để ở trên người, như vậy cũng miễn cho mấy dịch binh thấy hơi tiền nổi máu tham.