Mặt trời chiều ngả về tây, ánh chiều tà chiếu vào cửa thành cao to nguy nga Lĩnh Nam thành, trên tường thành viết hai chữ to Lĩnh Nam, đại khí hào hùng, hiện rõ địa vị Lĩnh Nam châu thành bên này, dưới cổng thành là xa mã ra vào không ngừng, náo nhiệt vô cùng.
Xe ngựa Tống Tân Đồng bọn họ xếp ở phía sau, chờ đợi kiểm tra vào thành.
Tống Tân Đồng nhìn nhìn dãy xa mã thật dài phía trước, đến phiên các nàng sợ rằng còn cần thời gian uống cạn chén trà, nàng nhìn xung quanh, phát hiện bên ngoài nơi nơi đều là lều trà hoặc là lều gia súc, còn có không ít người bán hàng rong rao hàng.
“Những người này ở bên ngoài bán đồ có thể bán được?” Tống Tân Đồng tò mò hỏi.
“Đương nhiên là có thể.” Lục Vân Khai trả lời: “Cũng không phải là người có xe ngựa cũng có thể vào thành, có người liền đem xe ngựa để bên ngoài, có người ở bên ngoài chờ khách, đói bụng sẽ liền mua một chút thức ăn, bên ngoài rẻ hơn so với trong thành nhiều lắm, người hơi tiết kiệm một chút đều sẽ ở bên ngoài mua chút bánh bột ngô vào thành, chờ làm công mệt mỏi liền lấy ra ăn.”
“Thì ra là như vậy.” Tống Tân Đồng cảm thấy nhìn cái gì cũng rất hiếm lạ: “Đi vào có phải còn phải đưa bạc hay không?”
“Là phải đưa, nếu như chỉ có người vào thôi thì không cần đưa.” Lục Vân Khai chỉ vào chuồng gia súc bên kia, “Có mấy người không muốn đưa bạc liền gửi bên kia, so với bạc vào thành rẻ hơn một chút.”
“Phải đưa bao nhiêu?” Tống Tân Đồng sờ sờ hà bao, móc ra mấy chục văn tiền: “Đủ chưa?”
Lục Vân Khai nói: “Năm ngoái lúc vào thành là phải đưa hai mươi văn, năm nay thì không biết.”
“Mắc như vậy?” Tống Tân Đồng đếm bốn mươi văn tiền ra: “Chúng ta vào huyện thành* cũng mới hai ba văn tiền.”
*: Từ bây giờ mấy chỗ mà để thị trấn mình sẽ để nó thành huyện thành nhé, còn mấy cái trấn nhỏ chưa lên huyện thành được thì tùy vào cái trấn đó ra sao mà mình sẽ để nó là trấn hoặc là tiểu trấn nhé =]]
“Ân, người chuyển hàng vào sẽ không để ý mười mấy văn tiền này, những người có xa mã ở thôn phụ cận kia không nỡ tốn tiền liền gửi bên ngoài, cho nên bọn họ thu vẫn là xe ngựa từ chỗ khác tới như chúng ta.” Lục Vân Khai giải thích.
Ân, tương đương với thu phí qua đường, Tống Tân Đồng nghĩ như vậy: “Vậy người Lĩnh Nam thành ra vào thành không phải là mỗi lần trở về thành cũng đều phải đưa?”
Lục Vân Khai nói: “Kia trái lại không cần, xa mã bên trong Lĩnh Nam thành đều có đăng ký ở quan phủ, đến lúc đó vào thành đưa thẻ bài liền có thể trực tiếp ra vào, không cần xếp hàng giống chúng ta ở đây.”
Đã hiểu!
Tống Tân Đồng cảm thấy buồn cười, thật đúng là đúng như nàng nghĩ, giống như kiếp trước các nàng lái xe vậy, dân bản địa chạy xe trong thành không cần đưa lộ phí, nếu như xe nơi khác liền phải đưa, bọn họ lấy thẻ bài tương đương với một biển số xe bản địa
Lục Vân Khai liếc mắt nhìn ngựa xe thong thả di động phía trước, hỏi nàng: “Đói bụng không?”
“Không đói.” Tống Tân Đồng ngồi sát ở càng xe: “Chúng ta đi khách điếm mấy chưởng quỹ đề cử hay vẫn là tự chúng ta tùy ý chọn một cái?”
Lục Vân Khai lắc đầu: “Bọn họ đề cử ở thành tây, bên kia vàng thau lẫn lộn, chúng ta vào thành thường thường đi phía đông, thành đông với đông bắc đều chỗ nhà giàu cư trú, ngoại vi thành đông gần sát thư viện, nơi ở bên kia càng lịch sự tao nhã an tĩnh một ít.”
Tống Tân Đồng nói: “Chỗ khách điếm dựa gần như viện bực này sợ là rất đắt.”
“Hiện tại đã sớm qua thời gian khoa khảo, khách điếm đều quạnh quẽ xuống, thêm vào là lúc nông nhàn, người bên kia không nhiều.” Lục Vân Khai nói: “Ta dẫn nàng đi chỗ khách điếm trước đây lúc chúng ta khoa khảo từng ở, yên tĩnh, trong sân trồng không ít hoa quế, mấy ngày nay hẳn đã nở.”
Tống Tân Đồng suy nghĩ một chút cũng phải, cũng không phải mấy phố chính, nên người ít hơn: “Tốt.”
Cặp song sinh hai cậu tỉnh ngủ phát hiện xe ngựa đã dừng, đem đầu lộ ra xe ngựa phát hiện bên ngoài có rất nhiều người, còn có rất nhiều xe ngựa, tức thì chui ra xe ngựa hỏi Đại Nha: “Đại Nha tỷ tỷ, đây là đâu?”
Đại Nha nói: “Lĩnh Nam thành, lập tức liền muốn vào thành.”
“Tỷ bọn họ đâu?” Đại Bảo vừa hỏi xong liền nhìn thấy xe ngựa cách xa mấy mét phía trước: “Ta đi tìm tỷ.”
Cặp song sinh nhảy xuống xe ngựa bịch bịch bịch chạy tới trên xe ngựa Tống Tân Đồng các nàng: “Tỷ.”
“Sao hai đứa chạy tới.” Tống Tân Đồng nhường chỗ ra, để hai cậu lên xe ngựa: “Mau ngồi yên một chút, chúng ta sắp vào thành.”
Cặp song sinh ngồi bên cạnh thùng xe, xốc màn che lên nhìn về phía trước, cười hì hì: “Tỷ, chúng ta tới a?”
“Đúng, chúng ta tới.”
“Tỷ, cổng thành thật lớn, thật là nhiều người.” Tiểu Bảo nhìn cái gì đều cảm thấy đặc biệt hiếm lạ, đôi mắt quay tròn xoay chuyển không ngừng: “Bán bánh nướng thật nhiều, thơm quá, ngửi thấy đệ đều đói bụng.”
Đại Bảo cũng gật đầu nói: “Tỷ, chúng ta còn bao lâu nữa mới có thể đi.”
“Chừng thời gian uống cạn chén trà đi.” Tống Tân Đồng chỉ vào cổng thành hùng vĩ nguy nga: “Mấy đứa biết mấy chữ phía trên kia sao?”
Đại Bảo cẩn thận nhìn nhìn, sau đó cười nói: “Đệ biết đệ biết, viết là hai chữ Lĩnh Nam thành.”
Tống Tân Đồng không keo kiệt khen ngợi: “Thật giỏi.”
“Tỷ, đệ cũng biết.” Tiểu Bảo nâng giọng, cướp lời nói: “Là Lĩnh Nam, là Lĩnh Nam!”
“Phải, là hai chữ Lĩnh Nam.”
“Tỷ, nhưng hai chữ này sao không giống với tỷ phu dạy?” Đại Bảo không hiểu hỏi.
Tống Tân Đồng nói: “Vậy tỷ cũng không biết, đệ hỏi tỷ phu đệ một chút.”
Đại Bảo: “Tỷ phu, vì sao không giống a?”
“Hai chữ này là dùng thể chữ lệ viết, ta dạy cho các đệ là thể chữ khải.” Lục Vân Khai nói.
“Vậy sau này bọn đệ cũng có thể học loại chữ này sao?” Đại Bảo hỏi.
“Chờ thêm hai năm nữa các đệ có thể viết chữ xong, lại tìm thể chữ mình thích để luyện tập.” Lục Vân Khai còn chưa có để cho bọn họ học thể chữ của các đại thư pháp gia, dù sao hai cậu mới vừa đọc sách một năm, còn chưa có học được bao nhiêu chữ, có thể đem từng nét bút được dạy mà viết chữ đã không tồi rồi.
“Dạ.” Cặp song sinh cũng biết hiện tại chữ còn không tốt, cho nên không có cầu mong cái gì viễn vông xa vời là bây giờ liền muốn học bảng chữ mẫu.
Rất nhanh, liền đến phiến xe ngựa Tống Tân Đồng các nàng.
Các binh lính giữ cổng thành chặn bọn họ lại: “Đâu tới?”
Lục Vân Khai đem những vật chứng minh như hộ tịch đưa cho binh lính, binh lính nhìn nhìn sau đó lại liếc mắt quan sát mấy người Lục Vân Khai một cái, liền đem hộ tịch chứng minh trả cho bọn họ: “Một chiếc xe ngựa hai mươi văn.”
Tống Tân Đồng lấy ra bốn mươi văn đưa cho binh lính, binh lính đếm đếm, không có vấn đề liền ném vào tráp lớn đựng tiền phía sau, sau đó liền cho đi.
Hai cỗ xe ngựa chậm rãi lăn bánh dọc theo cổng thành đi đến nội thành, chờ vào thành, Tống Tân Đồng mới phát hiện trong thành với ngoài thành khác biệt quá lớn.
Ngoài thành là đường lớn đất vàng, trong thành tất cả đều là đường lát đá xanh, mặt đường rộng rãi, ven đường tiểu thương không nhiều lắm, hai bên đường là cửa hàng, tửu lâu, khách điếm san sát nối tiếp nhau, vô cùng náo nhiệt.
Ở đây vẫn là mới vừa vào cổng thành, khu vực càng đi vào trung ương thì càng náo nhiệt, tửu lâu trà quán chỗ nào cũng có, bên trong ngồi đầy người uống trà uống rượu, cửa hàng bên cạnh cũng là người đến người đi, khách nhiều như mây a!
“Tỷ, thật là nhiều người, thật náo nhiệt.” Cặp song sinh nằm sấp trên cửa sổ xe nhìn bên ngoài, hai cậu kích động tựa như nhà quê lên tỉnh vậy, không ngừng hô: “Tỷ, náo nhiệt hơn so với huyện thành.”
Xe ngựa Tống Tân Đồng bọn họ xếp ở phía sau, chờ đợi kiểm tra vào thành.
Tống Tân Đồng nhìn nhìn dãy xa mã thật dài phía trước, đến phiên các nàng sợ rằng còn cần thời gian uống cạn chén trà, nàng nhìn xung quanh, phát hiện bên ngoài nơi nơi đều là lều trà hoặc là lều gia súc, còn có không ít người bán hàng rong rao hàng.
“Những người này ở bên ngoài bán đồ có thể bán được?” Tống Tân Đồng tò mò hỏi.
“Đương nhiên là có thể.” Lục Vân Khai trả lời: “Cũng không phải là người có xe ngựa cũng có thể vào thành, có người liền đem xe ngựa để bên ngoài, có người ở bên ngoài chờ khách, đói bụng sẽ liền mua một chút thức ăn, bên ngoài rẻ hơn so với trong thành nhiều lắm, người hơi tiết kiệm một chút đều sẽ ở bên ngoài mua chút bánh bột ngô vào thành, chờ làm công mệt mỏi liền lấy ra ăn.”
“Thì ra là như vậy.” Tống Tân Đồng cảm thấy nhìn cái gì cũng rất hiếm lạ: “Đi vào có phải còn phải đưa bạc hay không?”
“Là phải đưa, nếu như chỉ có người vào thôi thì không cần đưa.” Lục Vân Khai chỉ vào chuồng gia súc bên kia, “Có mấy người không muốn đưa bạc liền gửi bên kia, so với bạc vào thành rẻ hơn một chút.”
“Phải đưa bao nhiêu?” Tống Tân Đồng sờ sờ hà bao, móc ra mấy chục văn tiền: “Đủ chưa?”
Lục Vân Khai nói: “Năm ngoái lúc vào thành là phải đưa hai mươi văn, năm nay thì không biết.”
“Mắc như vậy?” Tống Tân Đồng đếm bốn mươi văn tiền ra: “Chúng ta vào huyện thành* cũng mới hai ba văn tiền.”
*: Từ bây giờ mấy chỗ mà để thị trấn mình sẽ để nó thành huyện thành nhé, còn mấy cái trấn nhỏ chưa lên huyện thành được thì tùy vào cái trấn đó ra sao mà mình sẽ để nó là trấn hoặc là tiểu trấn nhé =]]
“Ân, người chuyển hàng vào sẽ không để ý mười mấy văn tiền này, những người có xa mã ở thôn phụ cận kia không nỡ tốn tiền liền gửi bên ngoài, cho nên bọn họ thu vẫn là xe ngựa từ chỗ khác tới như chúng ta.” Lục Vân Khai giải thích.
Ân, tương đương với thu phí qua đường, Tống Tân Đồng nghĩ như vậy: “Vậy người Lĩnh Nam thành ra vào thành không phải là mỗi lần trở về thành cũng đều phải đưa?”
Lục Vân Khai nói: “Kia trái lại không cần, xa mã bên trong Lĩnh Nam thành đều có đăng ký ở quan phủ, đến lúc đó vào thành đưa thẻ bài liền có thể trực tiếp ra vào, không cần xếp hàng giống chúng ta ở đây.”
Đã hiểu!
Tống Tân Đồng cảm thấy buồn cười, thật đúng là đúng như nàng nghĩ, giống như kiếp trước các nàng lái xe vậy, dân bản địa chạy xe trong thành không cần đưa lộ phí, nếu như xe nơi khác liền phải đưa, bọn họ lấy thẻ bài tương đương với một biển số xe bản địa
Lục Vân Khai liếc mắt nhìn ngựa xe thong thả di động phía trước, hỏi nàng: “Đói bụng không?”
“Không đói.” Tống Tân Đồng ngồi sát ở càng xe: “Chúng ta đi khách điếm mấy chưởng quỹ đề cử hay vẫn là tự chúng ta tùy ý chọn một cái?”
Lục Vân Khai lắc đầu: “Bọn họ đề cử ở thành tây, bên kia vàng thau lẫn lộn, chúng ta vào thành thường thường đi phía đông, thành đông với đông bắc đều chỗ nhà giàu cư trú, ngoại vi thành đông gần sát thư viện, nơi ở bên kia càng lịch sự tao nhã an tĩnh một ít.”
Tống Tân Đồng nói: “Chỗ khách điếm dựa gần như viện bực này sợ là rất đắt.”
“Hiện tại đã sớm qua thời gian khoa khảo, khách điếm đều quạnh quẽ xuống, thêm vào là lúc nông nhàn, người bên kia không nhiều.” Lục Vân Khai nói: “Ta dẫn nàng đi chỗ khách điếm trước đây lúc chúng ta khoa khảo từng ở, yên tĩnh, trong sân trồng không ít hoa quế, mấy ngày nay hẳn đã nở.”
Tống Tân Đồng suy nghĩ một chút cũng phải, cũng không phải mấy phố chính, nên người ít hơn: “Tốt.”
Cặp song sinh hai cậu tỉnh ngủ phát hiện xe ngựa đã dừng, đem đầu lộ ra xe ngựa phát hiện bên ngoài có rất nhiều người, còn có rất nhiều xe ngựa, tức thì chui ra xe ngựa hỏi Đại Nha: “Đại Nha tỷ tỷ, đây là đâu?”
Đại Nha nói: “Lĩnh Nam thành, lập tức liền muốn vào thành.”
“Tỷ bọn họ đâu?” Đại Bảo vừa hỏi xong liền nhìn thấy xe ngựa cách xa mấy mét phía trước: “Ta đi tìm tỷ.”
Cặp song sinh nhảy xuống xe ngựa bịch bịch bịch chạy tới trên xe ngựa Tống Tân Đồng các nàng: “Tỷ.”
“Sao hai đứa chạy tới.” Tống Tân Đồng nhường chỗ ra, để hai cậu lên xe ngựa: “Mau ngồi yên một chút, chúng ta sắp vào thành.”
Cặp song sinh ngồi bên cạnh thùng xe, xốc màn che lên nhìn về phía trước, cười hì hì: “Tỷ, chúng ta tới a?”
“Đúng, chúng ta tới.”
“Tỷ, cổng thành thật lớn, thật là nhiều người.” Tiểu Bảo nhìn cái gì đều cảm thấy đặc biệt hiếm lạ, đôi mắt quay tròn xoay chuyển không ngừng: “Bán bánh nướng thật nhiều, thơm quá, ngửi thấy đệ đều đói bụng.”
Đại Bảo cũng gật đầu nói: “Tỷ, chúng ta còn bao lâu nữa mới có thể đi.”
“Chừng thời gian uống cạn chén trà đi.” Tống Tân Đồng chỉ vào cổng thành hùng vĩ nguy nga: “Mấy đứa biết mấy chữ phía trên kia sao?”
Đại Bảo cẩn thận nhìn nhìn, sau đó cười nói: “Đệ biết đệ biết, viết là hai chữ Lĩnh Nam thành.”
Tống Tân Đồng không keo kiệt khen ngợi: “Thật giỏi.”
“Tỷ, đệ cũng biết.” Tiểu Bảo nâng giọng, cướp lời nói: “Là Lĩnh Nam, là Lĩnh Nam!”
“Phải, là hai chữ Lĩnh Nam.”
“Tỷ, nhưng hai chữ này sao không giống với tỷ phu dạy?” Đại Bảo không hiểu hỏi.
Tống Tân Đồng nói: “Vậy tỷ cũng không biết, đệ hỏi tỷ phu đệ một chút.”
Đại Bảo: “Tỷ phu, vì sao không giống a?”
“Hai chữ này là dùng thể chữ lệ viết, ta dạy cho các đệ là thể chữ khải.” Lục Vân Khai nói.
“Vậy sau này bọn đệ cũng có thể học loại chữ này sao?” Đại Bảo hỏi.
“Chờ thêm hai năm nữa các đệ có thể viết chữ xong, lại tìm thể chữ mình thích để luyện tập.” Lục Vân Khai còn chưa có để cho bọn họ học thể chữ của các đại thư pháp gia, dù sao hai cậu mới vừa đọc sách một năm, còn chưa có học được bao nhiêu chữ, có thể đem từng nét bút được dạy mà viết chữ đã không tồi rồi.
“Dạ.” Cặp song sinh cũng biết hiện tại chữ còn không tốt, cho nên không có cầu mong cái gì viễn vông xa vời là bây giờ liền muốn học bảng chữ mẫu.
Rất nhanh, liền đến phiến xe ngựa Tống Tân Đồng các nàng.
Các binh lính giữ cổng thành chặn bọn họ lại: “Đâu tới?”
Lục Vân Khai đem những vật chứng minh như hộ tịch đưa cho binh lính, binh lính nhìn nhìn sau đó lại liếc mắt quan sát mấy người Lục Vân Khai một cái, liền đem hộ tịch chứng minh trả cho bọn họ: “Một chiếc xe ngựa hai mươi văn.”
Tống Tân Đồng lấy ra bốn mươi văn đưa cho binh lính, binh lính đếm đếm, không có vấn đề liền ném vào tráp lớn đựng tiền phía sau, sau đó liền cho đi.
Hai cỗ xe ngựa chậm rãi lăn bánh dọc theo cổng thành đi đến nội thành, chờ vào thành, Tống Tân Đồng mới phát hiện trong thành với ngoài thành khác biệt quá lớn.
Ngoài thành là đường lớn đất vàng, trong thành tất cả đều là đường lát đá xanh, mặt đường rộng rãi, ven đường tiểu thương không nhiều lắm, hai bên đường là cửa hàng, tửu lâu, khách điếm san sát nối tiếp nhau, vô cùng náo nhiệt.
Ở đây vẫn là mới vừa vào cổng thành, khu vực càng đi vào trung ương thì càng náo nhiệt, tửu lâu trà quán chỗ nào cũng có, bên trong ngồi đầy người uống trà uống rượu, cửa hàng bên cạnh cũng là người đến người đi, khách nhiều như mây a!
“Tỷ, thật là nhiều người, thật náo nhiệt.” Cặp song sinh nằm sấp trên cửa sổ xe nhìn bên ngoài, hai cậu kích động tựa như nhà quê lên tỉnh vậy, không ngừng hô: “Tỷ, náo nhiệt hơn so với huyện thành.”