Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 3: Mười lượng

“Trương bà tử, ngươi đây là muốn làm gì!” Thu bà bà hùng hổ đi đến, đem đoạt sợi trúc trong tay Trương bà tử xuống, mang cặp song sinh bảo hộ phía sau người: “Ngươi cứ dung không được đứa nhỏ của Đại Sơn như vậy sao?”

Trương bà tử vốn đã béo, chạy hai vòng như thế càng là mệt đến không được, dựa vào tường thở hổn hển: “Ta giáo huấn cháu của ta, ngươi quản lão bà tử này chuyện gì?”

Thu bà tử hỏi: “Bọn họ làm cái gì? Cần phải đuổi theo đánh như vậy?”

Trương bà tử nói: “Bọn họ không hiếu kính trưởng bối.”

“Bà ta muốn đem gả tỷ đi.” Cặp song sinh thút tha thút thít khóc, nói.

“Phải không? Gả cho ai a? Nói ra chúng ta nghe một chút a!” Một vị phụ nhân khác hỏi theo.

Trương bà tử có chút né tránh: “Chuyện bí mật nhà chúng ta có thể nói với ngươi sao? Ngươi chẳng lẽ là muốn cướp việc hôn nhân nhà chúng ta?”

“Từ khi ngươi nghe lời cái đạo sĩ kia đem Đại Sơn đuổi ra khỏi nhà, sau này không quản qua một chuyện của nhà Đại Sơn, thế nào lại đột nhiên nghĩ muốn thay nha đầu Tân Đồng làm mai?” Thu bà tử có chút hoài nghi.

Trương bà tử lẽ thẳng khí hùng nói: “Nàng là tôn nữ của ta, đều đã mười lăm, ta không cho nàng nói thân, nàng còn có thể gả ra sao?” [*:Ý chỉ chuyện hôn nhân]

Chuyện này nói cũng có lý, trong nhà nếu không có trưởng bối làm mai vậy thì rất khó gả ra, Thu bà tử gật gật đầu: “Ngươi nếu là thật sự có thể thay nha đầu Tân Đồng nói cửa hôn nhân tốt đương nhiên là được rồi.”

“Chẳng lẽ ta lại còn có thể hại nàng.” Trương bà tử hừ lạnh: “Người nhà kia ruộng tốt mười mẫu, còn có một môn tay nghề, trên không trưởng bối, nha đầu gả qua sau có thể trực tiếp chưởng gia, không cần xuống ruộng trồng trọt, cũng không cần lo lắng vấn đề hương hỏa, này còn không tốt? Mười dặm tám thôn đều tìm không được mối nào so với này tốt hơn.”

“Là được, có tay nghề.”

“Còn có mười mẫu ruộng tốt, một năm lương thực hai, ba năm đều ăn không xong.”

Trương bà tử nói: “Các ngươi còn nói ta hại nàng không? Còn dám làm bộ làm tịch cho ta, cũng không nhớ nhà ngươi còn có hai cái chổi… Con ghẻ, nhà người ta không chê cũng không tệ rồi.”

“Phải không? Nha đầu Tân Đồng?” Hỏi chính là Thu bà bà, thường ngày đối với một nhà Tống Tân Đồng có chút chiếu cố: “Nghe lên là một mối hôn sự cực kỳ tốt, cô nương gia phải tìm nhà có của cải, nếu không phí thời gian một đời cũng mua không được mười mẫu ruộng tốt a, huống chi còn có một môn tay nghề đâu.”

Tống Tân Đồng mắt lạnh nhìn Trương bà tử miệng xán hoa sen nói khoác cười lạnh một tiếng.

Nàng vừa rồi cuối cùng có ký ức của nguyên chủ, Trương bà tử trước mắt này sau khi đem cha chừng mười tuổi đuổi ra khỏi nhà từ đó không quản sống chết của cha, sau đó cha ra ngoài làm công mấy năm đem nương của nguyên chủ về còn mua nền dựng cái nhà. Trương bà tử thấy cha có bạc lại tìm tới cửa muốn tiền phụng dưỡng nhiều năm. Cha là một người ngu hiếu, thường xuyên thuận theo đông tây, ngày lễ ngày tết cũng sẽ đưa một chút lễ tiết qua.

Vì Trương bà tử không thích cha cho nên đối với nương và nàng cùng với cặp song sinh cũng không có sắc mặt tốt, thường thường mắng bọn họ là sao chổi, là ngôi sao rủi ro, khắc chết chính cha mẹ ruột mình lại còn muốn khắc chết bà ta- lão bà tử này.

Vì cha đeo thanh danh khắc thân này người ngoài trong thôn cũng sẽ không cùng cha qua lại nhiều, lại cũng sẽ không kì lạ Trương bà tử quá cay nghiệt, dù sao mọi người đối với khắc thân nói đến nhưng còn rất sợ.

Đương nhiên trừ người mấy nhà Thu bà bà đối với nhà Tống Tân Đồng có giúp đỡ một chút, nhưng có thể nói chuyện thay bọn họ cũng chỉ có người một nhà Thu bà bà.

Tống Tân Đồng đi ra, vô tội lắc đầu: “Thu bà bà, ta không biết. Chẳng qua bà vừa nói để ta đợi hai ngày liền gả qua.”

Thu bà bà hét toáng lên: “Cái gì? Nạp cát nạp thái cũng không có?”

“Kia có phải là đi làm tiểu thiếp hay không a?” Có người nói: “Nha đầu Tân Đồng nhìn mặc dù đen đen xấu xấu nhưng hẳn là sinh dưỡng tốt.”

Tống Tân Đồng nghe nói như thế mặt đều tái rồi. Cái gì đen đen xấu xấu, nàng còn chưa nảy nở, chờ nàng trắng lại dĩ nhiên là dễ nhìn.

“Trương bà tử, ngươi nói ngươi muốn đưa nha đầu Tân Đồng đi làm tiểu thiếp phải không? Ngươi thế nào lại ác tâm như vậy a?” Thu bà bà léo tay Tống Tân Đồng: “Nha đầu Tân Đồng, ta nói với ngươi nhưng thà gả làm thê người nghèo không làm thiếp người giàu. Ngươi đừng vì một chút bạc nhỏ liền mê mắt, ngươi suy nghĩ một chút đến hai đứa Đại Bảo và Tiểu Bảo.”

Tống Tân Đồng tự nhiên không muốn đi nhưng mặt ngoài tự nhiên không nói như vậy: “Còn có bạc sao?”

“Bạc?” Thu bà bà ngây ra một lúc, ngược lại nhìn về phía Trương bà tử: “Ngươi liền tiền sính lễ đều tham? Ta nói ngươi Trương bà tử lòng dạ hiểm độc này tâm can ngươi đâu có tốt như vậy, ngươi nói ngươi một đời nghiệp chướng một đời sẽ không sợ gặp báo ứng sao?”

Trương bà tử chột dạ không nói chuyện, bà nguyên vốn định lén lén lút lút qua đây nói cùng nha đầu chết tiệt kia, y theo tính khí mềm yếu của nha đầu chết tiệt này tất nhiên sẽ không phản kháng lại còn có thể mang ơn bà thay nàng chọn việc hôn nhân cùng chiếu cố hai đứa đệ đệ, nhưng bây giờ lại đem bà tử đáng chết này dẫn qua đây, cái này liền không dễ làm!”

Tống Tân Đồng nói: “Bà nói nhà người nông dân không chú ý này đó.”

“Nhà người nông dân nào không chú ý những thứ này? Không có những thứ này, đó chính là danh không chính ngôn không thuận.” Thu bà bà mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm Trương bà tử: “Ngươi nói ngươi không tính toán đem nha đầu Tân Đồng đi làm thiếp?”

“Ngươi làm bậy nha!” Một cái bà tử khác cũng nói như vậy.

Trương bà tử cường ngạnh cứng cổ nói: “Là chính thê không phải tiểu thiếp!”

“Đó là nhà ai có bản lĩnh lớn như vậy?”

“Ta hôm nay thấy Mã đồ tể thôn kế bên đến nhà Trương bà tử, nói có thể là nhà Mã đồ tể hay không a?”

Thu bà bà vừa nghe, suy nghĩ một chút sau đó lập tức liền tức giận đến giậm chân: “Nhi tử Mã đồ tể đều đã thành thân, ngươi còn nói không phải làm thiếp? Ấy, không đúng! Không phải là Mã đồ tể đi?”

Trương bà tử rất chột dạ nhưng vẫn đang thanh sắc lệ nhiễm mà nói: “Ta thay tôn nữ của ta xem nhà người, các ngươi hỏi thăm nhiều như vậy làm chi? Thế nào, muốn cướp tôn nữ tế của ta a?”

Con dâu Thu bà bà Chu Hòe Hoa chạy vào: “Nương, ta vừa thấy con dâu Trương bà tử Trương Thúy Hoa nhiệt tình tiễn bước Mã đồ tể còn thu người ta mười lượng sính lễ đâu!”

“Mười lượng?” Mọi người đều hít một hơi khí lạnh, mười lượng trong tay bọn họ những nhà nông dân dùng tiết kiệm có thể qua ba, bốn năm.

“Hay cho ngươi thứ lòng dạ hiểm độc, ngươi đáng chém ngàn đao, vì mười lượng bạc liền muốn đem nha đầu Tân Đồng đưa cho Mã đồ tể làm vợ kế, Mã đồ tể kia là thứ gì, đã đánh chết bao nhiêu bà nương rồi?” Thu bà bà tức đến giậm chân.

Trương bà tử hướng trên mặt đất phun một ngụm đờm: “Ngươi quản lão bà tử ta chuyện gì? Ta cho cháu gái ta tìm nhà chồng, làm cho nàng đi hưởng phúc, ngươi đừng ở chỗ này nói xấu nhân duyên!”

Thu bà bà hừ lạnh một tiếng chỉ vào mũi Trương bà tử lớn tiếng mắng: “Ngươi thế nào lại không mang cháu gái nhỏ bảo bối của ngươi đưa sang hưởng phúc a? Thực sự không được chính ngươi qua đó a, vừa lúc hai tai họa cùng một chỗ, để xem ai tai họa ai!”

“Trương gia các ngươi thế nào có hai kẻ tâm can lòng dạ hiểm độc? Các ngươi không sợ quỷ gõ cửa sao?”

“Tỷ, không gả!” Cặp song sinh kéo tay Tống Tân Đồng, tha thiết mong chờ nhìn nàng.

Tống Tân Đồng gật đầu: “Tỷ không gả, tỷ vẫn ở cùng các đệ.” Nói xong đi đến bên người Thu bà bà: “Thu bà bà, ta nhớ lúc trước là cha bị bà nội đuổi ra khỏi nhà còn nói đoạn tuyệt quan hệ?”

Thu bà bà mặc dù không hiểu được Tống Tân Đồng muốn làm gì nhưng vẫn lớn tiếng phụ họa: “Đúng vậy, lúc trước Trương bà tử ngươi thế nhưng đã nói tới chết già cũng không đi tới, lúc đó mọi người đều nhớ rõ ràng.

“Đúng vậy, chỗ thôn trưởng ấy cũng còn ghi chép đấy.”

Thì ra còn có văn thư đoạn tuyệt quan hệ a, nàng còn tưởng chỉ đem cha phân gia đuổi ra khỏi nhà mà thôi. Tống Tân Đồng xuy một tiếng, cha cũng thật sự là tính tình tốt, rõ ràng đã đoạn tuyệt quan hệ còn hàng năm đưa quà tặng trong ngày lễ qua, thói quen tống tiền của Trương bà tử cũng do cha nuông chiều ra tới!

Tống Tân Đồng nhìn Trương bà tử một thân thịt mỡ “Đã là như thế này, vị bà nội này, ngài cũng không có quyền thay ta làm chủ.”

back top