Nốt nhạc đệm hôm nay rất nhanh liền bị nàng quên ra phía sau, nháy mắt liền tới ngày mười lăm tháng hai này, Giang gia lại tới vận miến.
Đồng hành mà đến còn có Giang Minh Chiêu, hắn nhìn tiểu cô nương Noãn Noãn mềm manh phơi nắng dưới ánh mặt trời, lập tức liền thích vô cùng: “Như vậy cũng dễ nhìn, Lục Vân Khai, đem khuê nữ ngươi làm con gái nuôi của ta đi.”
“Không cần, bát tự không hợp.” Lục Vân Khai cự tuyệt, hắn mới không muốn nữ nhi đáng yêu nhất nhất của mình gọi người khác là cha đâu.
Giang Minh Chiêu hắc một tiếng, bất mãn nói: “Ngươi thế nào lại bát tự không hợp? Bát tự nữ nhi ngươi bao nhiêu, ta trở lại để cao tăng trong chùa tính toán thử.”
“Bát tự của nữ nhi ta là vật tư mật, vì sao ta phải cho ngươi.” Lục Vân Khai ngăn trở tầm mắt của Giang Minh Chiêu: “Thích khuê nữ tự mình trở lại sinh một đứa là được, không được mơ ước khuê nữ của ta.”
Giang Minh Chiêu câm nín, sao hắn không biết sau khi Lục Vân Khai làm cha rồi biến thành như vậy? “Nếu không vậy thì định thân từ bé cho con ta với khuê nữ ngươi?”
“Không.” Lục Vân Khai cự tuyệt không chút suy nghĩ.
“Chướng mắt con ta?” Giang Minh Chiêu nhíu mày, nhi tử nhà hắn thế nhưng là tử tôn đích hệ Giang gia, tiền nhà bọn họ bạc triệu, không ít người cầu bợ đỡ đâu.
“Ý hắn không phải thế.” Tống Tân Đồng vẫn ở bên cười nhìn hai người tranh cãi vội giải thích: “Chờ đứa nhỏ lớn lên lại nói đi, quan trọng nhất là con bé thích mới được, chúng ta không muốn thay con bé quyết định việc này, không thể manh hôn ách gả.”
Giang Minh Chiêu nói: “Mệnh cha mẹ lời mai mối, đó là lẽ thường, sao đệ muội có thể để chính con bé chọn? Vạn nhất nhân phẩm không tốt thì sao?”
“Ý của ta là trên điều kiện tiên quyết là con bé thích, chúng ta còn phải khảo sát người mới được, không phải nói con bé tùy ý tìm một người là được.” Tống Tân Đồng không nói gì: “Quan trọng nhất là hợp tâm ý con bé, thật tình đối tốt với con bé.”
Giang Minh Chiêu cười cười nói: “Vậy ta đem con ta đưa qua đây, để cho bọn họ cùng nhau lớn lên…”
“Nói đến mấy cái này làm chi, còn sớm.” Lục Vân Khai nghĩ khuê nữ xinh đẹp như vậy bị tiểu tử nhà người khác ủi đi, đáy lòng lại càng thấy không thoải mái.
Tống Tân Đồng nhìn sắc mặt Lục Vân Khai không khỏi cười, nói sang chuyện khác: “Giang công tử, công phu bên kia đã thanh toán xong chưa?”
“Còn chưa có.” Giang Minh Chiêu nói.
“Qua năm sau, xưởng chúng ta lại thêm một ít nhân thủ, làm miến nhiều, thanh toán chắc là phải tốn chút thời gian.” Tống Tân Đồng cười cười, đột nhiên nghĩ tới ý tứ của Địch huyện lệnh tới cửa hôm ấy, nói đơn giản một chút: “Giang công tử ngươi thấy thế nào?”
Giang Minh Chiêu nói: “Đệ muội, sau đầu năm cửa hàng của chúng ta ở địa phương lại phát hiện cũng có người làm ra miến này, chỉ là chất lượng làm ra không có tốt như của đệ muội, cũng không có dai trơn thoải mái như vậy, nhà phú quý người ta không phải quá thích, nhưng dân chúng bình thường rất thích.”
Tống Tân Đồng nhíu mày, không nghĩ đến có người thậm chí có thể đoán được bước cuối cùng, chỉ là thiếu chút bí quyết, cho nên làm ra còn không quá tốt.
Toàn Đại Chu mấy trăm vạn người, nhà người phú quý chỉ chiếm số ít số lẻ, dân chúng bình thường thế nhưng nhiều vô cùng.
“Vậy có ảnh hưởng gì với sinh ý của chúng ta không?” Tống Tân Đồng lo lắng hỏi.
“Tạm thời còn chưa có, nếu là thật sự bị người làm ra tốt như nhà đệ muội, thế thì nói không tốt.” Giang Minh Chiêu dừng một chút: “Nếu là như thế, chúng ta sẽ suy nghĩ hạ giá.”
Hạ giá, vậy giá chọn mua từ chỗ nàng đây cũng sẽ hạ thấp, vậy giá thành mua khoai lang cũng phải hạ thấp.
Tống Tân Đồng nhíu nhíu mày, không nghĩ đến trí tuệ của cổ nhân lợi hại như vậy, nhanh như vậy đã có thể làm ra, may mắn, may mắn phương thuốc của tửu lầu nàng thành thành thật thật mà nắm ở trong tay, cho tới bây giờ, phối liệu của các loại món kho vẫn đều là làm xong từ trong nhà, một bao lại một bao gửi tới tửu lầu, hai bao cơ bản có thể sử dụng một hồi, nước sốt thiếu liền dùng một bao, dư lại canh gia vị là có thể sử dụng lặp lại, nhưng phối liệu mỗi ngày phải thêm vào, bức cho bảo đảm vị đủ.
“Có điều gần nửa năm hẳn không chịu ảnh hưởng quá lớn, thế nhưng đệ muội vẫn là sớm làm chuẩn bị mới tốt.” Giang Minh Chiêu lại nói: “Tháng tư sau khi thuyền vận hải ngoại khởi hành, chúng ta muốn vận rất nhiều miến ra, còn thỉnh đệ muội để bụng, hai tháng này hết sức làm nhiều một ít, càng nhiều càng tốt.”
“Được.” Đáy lòng Tống Tân Đồng yên lặng tính toán một chút, tháng tư, vậy vẫn phải mời nhiều công nhân một ít mới được, thừa dịp còn chưa có tràn lan toàn bộ kiếm nhiều một khoản trước, hiện tại khoai lang của toàn bộ Đào Hoa thôn đều ở chỗ nàng, dự đoán làm được tới tháng tư chắc là đủ rồi.
Nói thỏa đáng, lại kết toán miến, lại lấy được một ngàn lượng ngân phiếu, đáy lòng Tống Tân Đồng cũng vui vẻ, tâm tình tươi đẹp không ít.
“Đệ muội, ta thấy hiện tại đã trồng loại ớt kia?” Giang Minh Chiêu nói.
“Đúng vậy, đã ươm giống, chậm nhất là cuối tháng sáu lại có thể được mùa một nhóm.” Tống Tân Đồng nghĩ đến Tống gia bên kia đã cắt ra tới 5000 cân ớt khô, một nhóm này trái lại có thể bán trước cho Giang Minh Chiêu, do dự một chút nói: “Giang công tử, loại gia vị này ngươi thu bao nhiêu tiền một cân?”
“Chỉ bán cho một nhà ta?” Giang Minh Chiêu trong đầu chuyển rất nhanh: “Ngươi muốn bao nhiêu?”
“Giang công tử cũng biết loại gia vị này tinh quý, ta không dễ dàng gì mới chăm sóc ra được mấy nghìn cân, ba mươi mẫu đất mới được một chút như thế, Giang công tử ngươi suy nghĩ một chút.” Tống Tân Đồng đưa ra một ngón tay: “Ta cũng không cần giá cao, nhìn trên phần chúng ta hợp tác lâu như vậy, một lượng bạc một cân.”
Giang Minh Chiêu nhíu nhíu mày, ớt này cũng quá mắc chút.
“Giang công tử ngài yên tâm, ta bảo đảm sẽ không để cho ngươi chịu thiệt, trước khi chúng ta sản xuất lượng lớn, ta bảo đảm, cái giá này người mua đặc biệt nhiều.” Tống Tân Đồng có tự tin này.
Giang Minh Chiêu lắc lắc đầu: “Quá mắc, ớt bên trong thỏ lạnh ở cửa hàng của đệ muội cũng không ít, cái này sao có thể làm cho người ta tiếp thu được ớt mắc như vậy.”
Tống Tân Đồng muốn một lượng bạc một cân, Giang Minh Chiêu hắn qua tay bán ít nhất bốn lượng bạc một cân mới có thể kiếm lớn, nếu như bạc nhỏ hắn căn bản không có ý kia.
“Giang công tử, lời không thể nói như vậy, ớt ta làm thỏ lạnh cũng không ai ăn, ta còn có thể dùng lặp lại.” Một phần thỏ lạnh trong tửu lâu ở Lĩnh Nam của Tống Tân Đồng liền muốn bán hai lượng bạc, rẻ đâu ra?
“Hơn nữa hiện tại ta ở ngay Lĩnh Nam thành mở hai nhà cửa hàng, chỉ có nơi này có ớt, toàn Đại Chu nhiều nơi như vậy cũng không có, sao lại bán không được?” Tống Tân Đồng tiếp tục nói: “Tiền vốn ta đắt, chỉ cần một lượng bạc một cân đã là giá hữu nghị, nếu như ta bắt được bến tàu bán cho thương hộ vãng lai, hai ba lượng bạc một cân cũng có người chịu mua.”
Giang Minh Chiêu nào không biết đạo lý này, người lúc trước từng ăn ớt nhưng đều hiếm lạ đến không được, nhưng tìm khắp nơi đều không tìm được, chính là bán 10 lượng một cân, cũng là có người không tiếc mua.
“Bây giờ ngươi có bao nhiêu?”
“Không nhiều, chỉ có 6000 cân.” Năm ngoái dùng ớt không ít, còn có năm sáu nghìn cân, lấy một chút nhóm ớt mới vào này, gom đủ 6000 cân.”
“Ta đều muốn.” Giang Minh Chiêu nói.
“Giang công tử quả thực có quyết đoán.” Tống Tân Đồng cười nở hoa: “Vậy ta để tướng công chỉnh hiệp ước cho chúng ta.”
Giang Minh Chiêu gật đầu: “Đệ muội ngươi dự đoán có thể bán lớn bao lâu?”
Pen: Về cách xưng hô với Noãn Noãn của chúng ta, chỉ có người lớn hơn và là trưởng bối thân thiết với bé mới gọi bé là con bé nha, nghe thân thiết, còn người khác thì gọi là nàng.
Đồng hành mà đến còn có Giang Minh Chiêu, hắn nhìn tiểu cô nương Noãn Noãn mềm manh phơi nắng dưới ánh mặt trời, lập tức liền thích vô cùng: “Như vậy cũng dễ nhìn, Lục Vân Khai, đem khuê nữ ngươi làm con gái nuôi của ta đi.”
“Không cần, bát tự không hợp.” Lục Vân Khai cự tuyệt, hắn mới không muốn nữ nhi đáng yêu nhất nhất của mình gọi người khác là cha đâu.
Giang Minh Chiêu hắc một tiếng, bất mãn nói: “Ngươi thế nào lại bát tự không hợp? Bát tự nữ nhi ngươi bao nhiêu, ta trở lại để cao tăng trong chùa tính toán thử.”
“Bát tự của nữ nhi ta là vật tư mật, vì sao ta phải cho ngươi.” Lục Vân Khai ngăn trở tầm mắt của Giang Minh Chiêu: “Thích khuê nữ tự mình trở lại sinh một đứa là được, không được mơ ước khuê nữ của ta.”
Giang Minh Chiêu câm nín, sao hắn không biết sau khi Lục Vân Khai làm cha rồi biến thành như vậy? “Nếu không vậy thì định thân từ bé cho con ta với khuê nữ ngươi?”
“Không.” Lục Vân Khai cự tuyệt không chút suy nghĩ.
“Chướng mắt con ta?” Giang Minh Chiêu nhíu mày, nhi tử nhà hắn thế nhưng là tử tôn đích hệ Giang gia, tiền nhà bọn họ bạc triệu, không ít người cầu bợ đỡ đâu.
“Ý hắn không phải thế.” Tống Tân Đồng vẫn ở bên cười nhìn hai người tranh cãi vội giải thích: “Chờ đứa nhỏ lớn lên lại nói đi, quan trọng nhất là con bé thích mới được, chúng ta không muốn thay con bé quyết định việc này, không thể manh hôn ách gả.”
Giang Minh Chiêu nói: “Mệnh cha mẹ lời mai mối, đó là lẽ thường, sao đệ muội có thể để chính con bé chọn? Vạn nhất nhân phẩm không tốt thì sao?”
“Ý của ta là trên điều kiện tiên quyết là con bé thích, chúng ta còn phải khảo sát người mới được, không phải nói con bé tùy ý tìm một người là được.” Tống Tân Đồng không nói gì: “Quan trọng nhất là hợp tâm ý con bé, thật tình đối tốt với con bé.”
Giang Minh Chiêu cười cười nói: “Vậy ta đem con ta đưa qua đây, để cho bọn họ cùng nhau lớn lên…”
“Nói đến mấy cái này làm chi, còn sớm.” Lục Vân Khai nghĩ khuê nữ xinh đẹp như vậy bị tiểu tử nhà người khác ủi đi, đáy lòng lại càng thấy không thoải mái.
Tống Tân Đồng nhìn sắc mặt Lục Vân Khai không khỏi cười, nói sang chuyện khác: “Giang công tử, công phu bên kia đã thanh toán xong chưa?”
“Còn chưa có.” Giang Minh Chiêu nói.
“Qua năm sau, xưởng chúng ta lại thêm một ít nhân thủ, làm miến nhiều, thanh toán chắc là phải tốn chút thời gian.” Tống Tân Đồng cười cười, đột nhiên nghĩ tới ý tứ của Địch huyện lệnh tới cửa hôm ấy, nói đơn giản một chút: “Giang công tử ngươi thấy thế nào?”
Giang Minh Chiêu nói: “Đệ muội, sau đầu năm cửa hàng của chúng ta ở địa phương lại phát hiện cũng có người làm ra miến này, chỉ là chất lượng làm ra không có tốt như của đệ muội, cũng không có dai trơn thoải mái như vậy, nhà phú quý người ta không phải quá thích, nhưng dân chúng bình thường rất thích.”
Tống Tân Đồng nhíu mày, không nghĩ đến có người thậm chí có thể đoán được bước cuối cùng, chỉ là thiếu chút bí quyết, cho nên làm ra còn không quá tốt.
Toàn Đại Chu mấy trăm vạn người, nhà người phú quý chỉ chiếm số ít số lẻ, dân chúng bình thường thế nhưng nhiều vô cùng.
“Vậy có ảnh hưởng gì với sinh ý của chúng ta không?” Tống Tân Đồng lo lắng hỏi.
“Tạm thời còn chưa có, nếu là thật sự bị người làm ra tốt như nhà đệ muội, thế thì nói không tốt.” Giang Minh Chiêu dừng một chút: “Nếu là như thế, chúng ta sẽ suy nghĩ hạ giá.”
Hạ giá, vậy giá chọn mua từ chỗ nàng đây cũng sẽ hạ thấp, vậy giá thành mua khoai lang cũng phải hạ thấp.
Tống Tân Đồng nhíu nhíu mày, không nghĩ đến trí tuệ của cổ nhân lợi hại như vậy, nhanh như vậy đã có thể làm ra, may mắn, may mắn phương thuốc của tửu lầu nàng thành thành thật thật mà nắm ở trong tay, cho tới bây giờ, phối liệu của các loại món kho vẫn đều là làm xong từ trong nhà, một bao lại một bao gửi tới tửu lầu, hai bao cơ bản có thể sử dụng một hồi, nước sốt thiếu liền dùng một bao, dư lại canh gia vị là có thể sử dụng lặp lại, nhưng phối liệu mỗi ngày phải thêm vào, bức cho bảo đảm vị đủ.
“Có điều gần nửa năm hẳn không chịu ảnh hưởng quá lớn, thế nhưng đệ muội vẫn là sớm làm chuẩn bị mới tốt.” Giang Minh Chiêu lại nói: “Tháng tư sau khi thuyền vận hải ngoại khởi hành, chúng ta muốn vận rất nhiều miến ra, còn thỉnh đệ muội để bụng, hai tháng này hết sức làm nhiều một ít, càng nhiều càng tốt.”
“Được.” Đáy lòng Tống Tân Đồng yên lặng tính toán một chút, tháng tư, vậy vẫn phải mời nhiều công nhân một ít mới được, thừa dịp còn chưa có tràn lan toàn bộ kiếm nhiều một khoản trước, hiện tại khoai lang của toàn bộ Đào Hoa thôn đều ở chỗ nàng, dự đoán làm được tới tháng tư chắc là đủ rồi.
Nói thỏa đáng, lại kết toán miến, lại lấy được một ngàn lượng ngân phiếu, đáy lòng Tống Tân Đồng cũng vui vẻ, tâm tình tươi đẹp không ít.
“Đệ muội, ta thấy hiện tại đã trồng loại ớt kia?” Giang Minh Chiêu nói.
“Đúng vậy, đã ươm giống, chậm nhất là cuối tháng sáu lại có thể được mùa một nhóm.” Tống Tân Đồng nghĩ đến Tống gia bên kia đã cắt ra tới 5000 cân ớt khô, một nhóm này trái lại có thể bán trước cho Giang Minh Chiêu, do dự một chút nói: “Giang công tử, loại gia vị này ngươi thu bao nhiêu tiền một cân?”
“Chỉ bán cho một nhà ta?” Giang Minh Chiêu trong đầu chuyển rất nhanh: “Ngươi muốn bao nhiêu?”
“Giang công tử cũng biết loại gia vị này tinh quý, ta không dễ dàng gì mới chăm sóc ra được mấy nghìn cân, ba mươi mẫu đất mới được một chút như thế, Giang công tử ngươi suy nghĩ một chút.” Tống Tân Đồng đưa ra một ngón tay: “Ta cũng không cần giá cao, nhìn trên phần chúng ta hợp tác lâu như vậy, một lượng bạc một cân.”
Giang Minh Chiêu nhíu nhíu mày, ớt này cũng quá mắc chút.
“Giang công tử ngài yên tâm, ta bảo đảm sẽ không để cho ngươi chịu thiệt, trước khi chúng ta sản xuất lượng lớn, ta bảo đảm, cái giá này người mua đặc biệt nhiều.” Tống Tân Đồng có tự tin này.
Giang Minh Chiêu lắc lắc đầu: “Quá mắc, ớt bên trong thỏ lạnh ở cửa hàng của đệ muội cũng không ít, cái này sao có thể làm cho người ta tiếp thu được ớt mắc như vậy.”
Tống Tân Đồng muốn một lượng bạc một cân, Giang Minh Chiêu hắn qua tay bán ít nhất bốn lượng bạc một cân mới có thể kiếm lớn, nếu như bạc nhỏ hắn căn bản không có ý kia.
“Giang công tử, lời không thể nói như vậy, ớt ta làm thỏ lạnh cũng không ai ăn, ta còn có thể dùng lặp lại.” Một phần thỏ lạnh trong tửu lâu ở Lĩnh Nam của Tống Tân Đồng liền muốn bán hai lượng bạc, rẻ đâu ra?
“Hơn nữa hiện tại ta ở ngay Lĩnh Nam thành mở hai nhà cửa hàng, chỉ có nơi này có ớt, toàn Đại Chu nhiều nơi như vậy cũng không có, sao lại bán không được?” Tống Tân Đồng tiếp tục nói: “Tiền vốn ta đắt, chỉ cần một lượng bạc một cân đã là giá hữu nghị, nếu như ta bắt được bến tàu bán cho thương hộ vãng lai, hai ba lượng bạc một cân cũng có người chịu mua.”
Giang Minh Chiêu nào không biết đạo lý này, người lúc trước từng ăn ớt nhưng đều hiếm lạ đến không được, nhưng tìm khắp nơi đều không tìm được, chính là bán 10 lượng một cân, cũng là có người không tiếc mua.
“Bây giờ ngươi có bao nhiêu?”
“Không nhiều, chỉ có 6000 cân.” Năm ngoái dùng ớt không ít, còn có năm sáu nghìn cân, lấy một chút nhóm ớt mới vào này, gom đủ 6000 cân.”
“Ta đều muốn.” Giang Minh Chiêu nói.
“Giang công tử quả thực có quyết đoán.” Tống Tân Đồng cười nở hoa: “Vậy ta để tướng công chỉnh hiệp ước cho chúng ta.”
Giang Minh Chiêu gật đầu: “Đệ muội ngươi dự đoán có thể bán lớn bao lâu?”
Pen: Về cách xưng hô với Noãn Noãn của chúng ta, chỉ có người lớn hơn và là trưởng bối thân thiết với bé mới gọi bé là con bé nha, nghe thân thiết, còn người khác thì gọi là nàng.