Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 395: Cáo biệt


Sau khi tế bái trên núi về, Tống Tân Đồng bọn họ liền xuống núi về nhà.

Trên đường xuống núi còn có thể đi qua chỗ dâu tằm thành mảng thành mảng kia, có không ít thôn dân đang thu thập lá dâu.

Tống Tân Đồng nhớ nuôi tằm là vào mùa xuân hè, sao lúc này lại hái lá dâu chứ, liền tò mò hỏi cữu cữu tại sao muốn hái mấy lá già kia.

Hạ Duy nói: “Hiện tại là tháng chín, vào thu, vào sáng sớm sẽ xuống sương, lúc này liền bắt đầu thu thập lá dâu sương, loại lá dâu sương này có thể dùng làm thuốc, có công hiệu ngăn mồ hôi, bán cho tiệm thuốc cũng là một khoản thu nhập.”

Thì ra là như vậy.

Hạ Duy lại nói: “Toàn thân cây dâu đều là bảo vật, lá dâu có thể nuôi tằm, cành có thể đan sọt, kết trái có thể dùng để ăn với ủ rượu, lá cây, trái cây với vỏ cây cũng đều có thể làm thuốc.”

Trâu bò như vậy?

Tống Tân Đồng cảm thấy cây dâu thật đúng là đồ tốt, chỉ tiếc là thôn bọn họ bên kia không có trồng cái này, nàng nhớ mang máng là vào mùa hạ cây dâu sẽ kết quả, chỉ tiếc hiện tại đã vào thu, sớm đã không có loại quả dâu có màu đỏ hoặc tím kia rồi.

Kiếp trước trái lại thường xuyên mua trong siêu thị để ăn, vị chua ngọt ngon miệng, nghe nói có các công hiệu như bổ gan ích thận, sinh tân nhuận táo, đen tóc sáng mắt.

Hạ Duy nói: “Nếu Tân Đồng các ngươi tới vào mùa hè còn có thể được ăn dâu ngâm rồi, chỉ là hiện tại đều không có.”

“Vậy chúng ta tới không đúng lúc, nếu năm sau có cơ hội lại đến, nhất định phải ăn được một hồi.” Tống Tân Đồng nghĩ đến giá trong siêu thị ở kiếp trước, nhìn lại rừng dâu thành phiến, liền cảm thấy ăn ở đây thì tính ra ăn bao no.

“Tốt, nếu như không tới được cữu cữu liền đưa tới cho các ngươi.”

“Vậy thì cảm ơn cữu cữu.” Tống Tân Đồng cười đáp ứng, sau đó đi ở phía sau với Lục Vân Khai, khẽ nói: “Chàng từng ăn quả này chưa?”

“Chưa từng.” Lĩnh Nam hiếm thấy, cho dù có cũng là ở trong rừng núi, Lục Vân Khai không có khả năng đi chỗ đó.

“Vậy thì thật là đáng tiếc, ăn rất ngon, chua chua ngọt ngọt.” Tống Tân Đồng khẽ nói: “Chờ năm sau nhất định phải nếm thử.”

“Chỉ có nàng với Noãn Noãn mới thích chua chua ngọt ngọt.” Lục Vân Khai bất đắc dĩ cười sủng nịch: “Nếu không cũng trồng vài cây trong vườn trái cây ở nhà?”

“Ai, chàng nói đúng.” Ánh mắt Tống Tân Đồng sáng lên, nhưng rất nhanh lại dập tắt, “Thế nhưng nói không chừng sau này chúng ta rất ít ở nhà.”

“Vậy chờ chúng ta định ra rồi thì lại chọn chỗ trồng lên?” Lục Vân Khai đề nghị.

“Tốt.” Tống Tân Đồng kéo tay áo Lục Vân Khai, hạnh phúc ngọt ngào nói: “Trong nhà cũng trồng vài cây, đến lúc đó chúng ta mở cửa hàng trái cây, chuyên môn bán mấy trái cây tươi mới này cho khách thuyền.”

“Tốt, theo nàng.” Lục Vân Khai cảm thấy lòng ham chơi của thê tử rất lớn như trước, cái gì cũng muốn làm, nhưng hắn cũng vui vẻ phụng bồi, ủng hộ nàng.

“A…” Noãn Noãn vẫn chạy ở phía trước thoáng cái bị cỏ cây rậm rạp vấp cho, thoáng cái nằm trên đất, khóc ô ô lên, cũng không động, chờ Tống Tân Đồng các nàng kéo con bé dậy.

Cặp song sinh đi ở trước một chút thấy cảnh đó, lập tức liền muốn đi bế Noãn Noãn, Tống Tân Đồng vội ngăn hai người các cậu lại: “Để tự con bé dậy.”

Cặp song sinh không dám không theo, chỉ có thể đứng cạnh đó cỗ vũ Noãn Noãn: “Noãn Noãn, đứng lên.”

Noãn Noãn hừ hừ bất động, càng nghĩ càng khổ sở, khóc đến càng thương tâm.

Tống Tân Đồng đi qua, ngồi xổm ở một bên: “Ôi, con xem tiểu tỷ tỷ kia đang nhìn con đó, đều chê cười Noãn Noãn, tự mình té còn khóc đến thương tâm như vậy, còn chơi xấu ở trên đất…”

Noãn Noãn nhìn phía trước, nước mắt lăn một vòng, miệng mấp máy, sau đó thoáng cái liền bò dậy, sải bước chân ngắn bước nhanh về phía trước, cái mông nhỏ uốn a uốn éo, tỏ rõ bất mãn đáy lòng con bé, tức giận, quật cường, còn có tự tôn nho nhỏ.

Tống Tân Đồng phì một tiếng cười rộ lên, sao lại đáng yêu như vậy.

Xuống núi, cơm trưa cũng bày lên rồi, cả thôn 1500 người, cộng thêm các thân thích của con gái, trên chỗ đất trống giữa thôn chen đến tràn đầy, mọi người đều chạy đến nhìn khuê nữ với nhi tử của Hạ Tú tìm trở về.

Một cô cô chưa có ra ngũ phục hỏi: “Các ngươi ở Lĩnh Nam à? Nghe nói bên kia rất nghèo, tất cả đều là xó núi, trong ruộng đều không mọc lúa nổi, các ngươi đều dựa vào cái gì mà sống a?”

Tống Tân Đồng không quá thích khẩu khí của cô cô này, “Ở núi ăn núi dựa sông ăn sông a.”

“Đó là đi săn đánh cá?”

Tống Tân Đồng cong cong môi: “Đó là thứ đồ chơi tiêu khiển khi không có chuyện gì.”

Cô cô vừa nghe, hăng hái nha: “Vậy có chuyện thì làm cái gì?”

Tống Tân Đồng cười cười: “Giống như nông hộ phổ thông, làm ruộng trồng lúa a.”

“…” Sắc mặt cô cô này thay đổi, lúc này còn không biết là bị trêu chọc thì bà liền sống uổng mấy chục năm rồi.

Tống Tân Đồng cũng không sợ đắc tội người, dù sao chỉ là một thân thích ngoài tam phục, đắc tội thì đắc tội thôi, nàng lại không dựa vào Hạ gia mà sống qua ngày. Mấu chốt nhất chính là thật sự không thích cái loại khẩu khí kia của cô cô này, cảm thấy sinh ý tơ tằm của mấy bà làm tốt lắm, khinh người.

Hừ, nàng cũng không phải không có bạc.

Nàng thế nhưng là một tiểu phú bà.

Đại biểu tẩu bên cạnh đi tới, giúp phá vỡ cái cục diện bế tắc này: “Thất cô, bên kia đang đánh bài lá, thiếu người, gọi thất cô ngươi qua đó gom một người đâu.”

Cô cô đang cảm thấy không thoải mái, cũng mượn cơ hội này rời đi.

Đại biểu tẩu cầm lấy tay Tống Tân Đồng, cười nói: “Thất cô nói chuyện không dễ nghe, nhưng mà người tốt, biểu muội ngươi đừng tính toán với bà.”

“Sẽ không.” Tống Tân Đồng nói.

“Đúng rồi, cảm ơn Tân Đồng ngươi cho mấy đứa Tiểu Nhã trâm hồ điệp, các nàng thật thích: “Đại biểu tẩu cười nói, bọn họ còn thu được không ít vải vóc, tính chất thượng tầng, đều là đồ tốt, biểu muội này thật đúng là hào phóng.

Nghe công công (cha chồng) nói biểu muội mở một nhà tửu lầu ở Lĩnh Nam, mặc dù trong nhà không có nhiều bạc như bọn họ, vốn dĩ còn lo lắng các nàng đến Hạ gia tống tiền, nhưng bây giờ nhìn bộ dáng xuất thủ hào phóng này, lại cảm thấy là tự mình nghĩ nhiều.

Hơn nữa biểu muội phu là cử nhân, thân phận này liền không giống nhau, sau này là có chức vị, các nàng bợ đỡ nhiều một chút, sau này cũng có chỗ dựa nhiều không phải sao.

Tống Tân Đồng không biết suy nghĩ ở đáy lòng đại biểu tẩu, nếu biết, nàng nhất định phải đem mấy chục vạn lượng tiền tiết kiệm của mình ném vô mặt đại biểu tẩu mà nói cho nàng, ta là phú bà! Dày hơn của cải Hạ gia nhiều lắm.

Chờ bà ngoại ngủ trưa tỉnh lại, Tống Tân Đồng lại dẫn cặp song sinh Noãn Noãn đi bồi bà nói chuyện, nói một buổi trưa, cộng thêm cả đêm, lúc này mới thả các nàng rời đi.

Sáng sớm hôm sau, Tống Tân Đồng và Lục Vân Khai bọn họ dậy sớm, nói lời từ biệt với bà ngoại cữu cữu cữu mẫu sau liền khởi hành.

Trước khi ly biệt, bà ngoại lại khóc lên, không nỡ rời khỏi bọn họ.

Xe ngựa đón sương mù sáng sớm cùng ánh nắng mặt trời, chậm rãi đi về phía trước, bánh xe ngựa chuyển động vang lên, du dương mà dài dòng, dần dần trở nên có chút bi thương, làm nổi bật bầu không khí càng thêm đau thương.

Cặp song sinh lau viền mắt, vẫy tay về phía bà ngoại: “Bà ngoại, nếu như người nhớ chúng con liền tới Lĩnh Nam thành, chúng con liền ở Lĩnh Nam thành, ngồi thuyền chỉ cần ba ngày thời gian.”

“Được được được.” Bà ngoại vẫy tay đáp lời, thân thể run run rẩy rẩy này của bà, đâu thể đi thêm phiền cho các cháu ngoại trai a, một lần ly biệt này, cũng chẳng biết lúc nào có thể gặp nha.

“Nương, hiện tại trời lạnh, chờ năm sau thời tiết ấm áp chút, chúng con lại đưa người đi gặp bọn họ.” Hạ Duy nói: “Sang năm nếu như bọn họ trúng đồng sinh, chờ Tân Đồng bọn họ định xuống, nhất định là muốn đón bọn họ đi, đến lúc đó nương cũng đi cùng đi.”

Bà ngoại gật đầu: “Tốt, tốt, tốt.”

back top