Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 441: Phiên ngoại - Hằng ngày (25)

Phố mới tiếp tục thi công, ruộng thực nghiệm còn chưa có kết quả, Lục Vân Khai nhân lúc rảnh rỗi mang Tống Tân Đồng bọn họ đi phía đông khu vực chăn dê cưỡi ngựa.

Song bào thai lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên cưỡi ngựa, hai bé vui vẻ muốn điên rồi, chờ được mang theo dạo một vòng rồi lại còn muốn cưỡi thêm vài vòng nữa.

Noãn Noãn đã học được cưỡi ngựa, nhưng không dám cho bé cưỡi ngựa lớn, chỉ có thể cưỡi ngựa con chậm rãi chạy mấy vòng.

“Nương, mau nhìn con, con biết cưỡi ngựa.”

“Nương, con rất là lợi hại nha.” Song bào thai hưng phấn la to.

Tống Tân Đồng nhìn kinh hồn táng đảm, “Chạy chậm chút, cẩn thận một chút.”

Song bào thai dang hai tay, tùy ý để gió thổi vào mặt, “Chạy nhanh chạy nhanh, wow, con đang bay.”

Chờ các bé chơi mệt rồi, lại chạy đến trước mặt Tống Tân Đồng, “Nương chơi thật vui.”

“Nương, con có thể nuôi nó không?” Màn Thầu chỉ vào ngựa con bé cưỡi hỏi.

“Nương, con muốn nó.”

“Không được.” Tống Tân Đồng bác bỏ không chút nghĩ ngợi, hai bé còn quá nhỏ, không biết cưỡi ngựa, vạn nhất thừa dịp không người chú ý vụng trộm cưỡi rồi ngã thì sao đây?

Hoa Quyển dẩu miệng, “Vì sao không thể?”

“Bởi vì các con kéo về nuôi mấy ngày rồi khẳng định liền quên nó sang chỗ khác.”

Màn Thầu nói: “Sẽ không.”

Tống Tân Đồng nói: “Sẽ không mới là lạ, năm ngoái các con bắt thỏ con nuôi mấy ngày liền vứt sang một bên cho bọn nha hoàn nuôi rồi. Các con ba phần nhiệt độ như thế, mang ngựa con về nhà cũng không nuôi được mấy ngày.”

Hoa Quyển đã không nhớ nổi con thỏ đáng yêu kia, có chút chột dạ nói: “Nương tin con đi, con sẽ không, sau này con sẽ cho nó ăn mỗi ngày.”

Lòng chơi đùa của trẻ con lớn, Tống Tân Đồng cũng không tin lời hai đứa nó: “Không tin.”

“Nương, bọn con bảo đảm sẽ không ba phút nhiệt độ.” Màn Thầu rất thích con ngựa con màu táo đỏ này, nếu để cho bé nuôi, bé nhất định sẽ chiếu cố nó thật tốt.”

“Các con còn nhỏ, chờ các con lớn như tỷ tỷ đi lại đến nói lời bảo đảm.” Kỳ thực Tống Tân Đồng cũng muốn khảo nghiệm hai bé một chút, nếu như qua nửa năm các bé còn muốn nuôi thì nuôi.

“Nương…” Đợi đến khi các bé 7 tuổi còn phải rất lâu rất lâu, Màn Thầu rũ bả vai nhìn Lục Vân Khai, muốn tìm cha hát đệm: “Cha…”

Tống Tân Đồng nói: “Đừng nhìn cha các con, nhìn hắn cũng vô dụng.”

“Nghe nương các con.” Lục Vân Khai sờ sờ mũi, dừng một chút, “Ngựa con nuôi ở ngay huyện Sa Hà, nếu như các con muốn thấy bọn nó liền đi chuồng ngựa bên kia xem, nếu như qua hai năm các con còn muốn nuôi, cha liền cho các con nuôi.”

Song bào thai thấy cha đều đã nói như thế, biết không có khả năng thay đổi, banh một khuôn mặt nhỏ nhắn không vui, cẩn thận từng li từng tí sờ sờ ngựa con, “Vậy mỗi ngày ta liền đi nhìn ngươi.”

Ngựa con phát ra tiếng phì phì trong mũi, tựa như đáp lại.

Tống Tân Đồng cũng không muốn hạn chế hai bé, nhưng có vài thứ chiếm được quá dễ dàng liền sẽ quá quý trọng, cho nên nàng muốn dạy dỗ hai bé cho kỹ.

Chờ hai bé lại đi chơi với ngựa con rồi, đưa tin quay người nhìn về phía xa, phía xa là một mảng xanh đậm.

Phương hướng ở đây với huyện Sa Hà khác nhau rất lớn, một bên là gió thổi cỏ thấp thấy dê bò, một bên là đầy trời cát vàng che mê mắt, ai có thể nghĩ đến giữa đó chỉ cách không đến ba mươi dặm đường?

Tống Tân Đồng nhìn một đoạn ngoặt sông nhợt nhạt phía xa, “Bên kia chính là lúa các chàng trồng?”

“Đúng vậy.” Lục Vân Khai chỉ vào đất đai khai khẩn ra phụ cận ngoặt sông, “Nhìn không tốt bằng Đào Hoa thôn.”

Tống Tân Đồng từ xa xa nhìn thấy một mảnh mầm xanh um tươi tốt, “Nhìn rất tốt.”

Lục Vân Khai nói: “Nông sự quan nói nguyên do bởi đất đai, để ta đừng báo lại hy vọng quá lớn.”

Tống Tân Đồng nhìn đất đó so ra khá cứng rắn, rất nhiều đá, dù cho biến thành ruộng cày cũng không thấy có thu hoạch tốt được.

“Vậy xem xem lại, hạt giống của chúng ta cũng sắp chuyển tới, chờ qua mùa tiếp theo xem kết quả lại xem.” Tống Tân Đồng nói.

“Chỉ có thể như thế.”

Hai người đi dọc theo ngoặt sông một hồi, chờ lúc mặt trời từ từ về tây liền cưỡi ngựa chậm rì rì về huyện Sa Hà.

Vừa mới về tới huyện nha, Lục Vân Khai liền bị Lâm sư gia gọi qua thương lượng sự tình, thẳng đến rất khuya mới về. Khi trở về sắc mặt Lục Vân Khai nặng nề, hình như xảy ra chuyện gì.

Tống Tân Đồng vội hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Sau khi ngồi xuống Lục Vân Khai nhấp một ngụm trà, thở dài: “Trú quân đến đây mượn lương.”

“Mượn lương?” Tống Tân Đồng ngẩn ra, “Muốn mượn cũng nên đi Tân châu mượn, sao có thể đến huyện Sa Hà mượn? Huyện Sa Hà là huyện thành nghèo nhất Tân châu trong mấy huyện phụ cận, đứa bé ba tuổi còn biết.”

Lục Vân Khai ừ một tiếng, “Chỉ vì đầu xuân năm nay khá trễ, cỏ trên đất mọc chậm, dẫn đến lương thảo của bọn họ khan hiếm.”

Tống Tân Đồng không hiểu rõ, “Triều đình không phải nên cấp lương thảo sao?”

Lục Vân Khai nói: “Năm ngoái tướng sĩ trú quân tăng vọt, ngựa cũng mở rộng mấy lần, nhưng lương thảo triều đình cấp xuống lại không đủ cho trú quân sử dụng, năm nay lại gặp thời tiết lạnh lẽo, cho nên chưa đợi đến vụ thu hoạch để thu lương thảo đã dùng hết rồi. Trương tướng quân không có cách nào, chỉ có thể đi đến chỗ phụ cận với châu phủ mượn lương.”

Tống Tân Đồng ồ một tiếng, thì ra là thế, “Tính mượn bao nhiêu?”

Lục Vân Khai nói: “Muốn mượn mấy chục vạn thạch, phải chống đỡ tới khi lương thực mùa thu ra.”

Tống Tân Đồng nhăn mày lại, “Hiện tại mới tháng 5, ít nhất còn phải ba bốn tháng mới được.”

Thu hoạch vụ thu rồi bách tính nộp thuế xong, quan phủ đưa lương thực mùa thu tới cùng, lại do triều đình ra roi thúc ngựa đưa tới biên ải, thiếu bốn tháng khẳng định là không được.

“Vậy mượn không được thì không phải liền thảm?”

Lục Vân Khai gật đầu, “Kho thóc Tân châu cũng không có bao nhiêu lương thực dự trữ, Trương tướng quân có thể phải ra ngoài mua.”

Tống Tân Đồng nói: “Lúc này đang kỳ giáp hạt, giá lương thực đang cao, vả lại con số quân doanh mua không nhỏ, đây chính là một khoản tiêu phí không nhỏ, quân doanh có bạc sao?”

“Không có cũng phải mua.” Lục Vân Khai thở dài, lo lắng sau đó trú quân có khả năng có người chết đói vì thiếu lương, “Chủ yếu là bởi năm nay Tân châu tuyết tan quá muộn, dẫn đến cỏ khô cho ngựa không đủ ăn, quân doanh liền kéo một bộ phận nhỏ lương thực ra, kết quả dẫn đến không chống được.”

“Cũng phải, ngựa này cũng không thể chết đói.” Nếu như chết đói thì khi mọi người đánh trận chỉ có thể dùng chân chạy.

Tống Tân Đồng nói đến đây, trong đầu đột nhiên tuôn ra một chủ ý, “Có phải quân doanh thường xuyên ra ngoài mua cỏ khô cho ngựa ăn hay không?”

Lục Vân Khai gật đầu.

Tống Tân Đồng nói: “Không bằng chúng ta trồng cỏ nuôi súc vật ở huyện Sa Hà đi, chuyên môn cung cấp cỏ khô cho ngựa ăn.”

“Trồng cỏ?” Lục Vân Khai chưa từng nghe qua còn có thể chuyên trồng cỏ cho ngựa ăn, bình thường ngựa ăn đậu nành cán mạch các loại cây nông nghiệp, còn có cỏ xanh cắt ở dã ngoại với cỏ khô, nhưng ngựa không quá thích ăn cỏ xanh phổ thông.

“Đây không phải cỏ xanh phổ thông, ngựa nhất định sẽ thích ăn, hơn nữa trồng loại cỏ này một tháng là có thể cắt, hơn nữa rất tiện.” Tống Tân Đồng dừng một chút, “Dù sao quân doanh cũng phải thường xuyên mua cỏ khô, chúng ta trồng vừa tươi lại mới, bọn họ có lý do gì không mua của chúng ta?”

“Hơn nữa vừa lúc ta có hạt giống.” Tống Tân Đồng ở đây vừa lúc có một bao hạt giống cỏ nuôi súc vật lớn, vẫn là khi Hứa gia ra biển năm ngoái mang về, lúc đó nàng còn cảm thấy không có gì dùng cứ đặt trong nhà kho, lúc này mới tới huyện Sa Hà không biết nghĩ gì mà mang đi cùng luôn.

Thực sự là trời cũng giúp ta!

Nói làm liền làm!

Cách ngày, Tống Tân Đồng liền dẫn người vòng tới một phần của mảnh đất phụ cận ngoặt sông hôm qua cưỡi ngựa kia, vòng ước chừng cỡ 50 mẫu.

Sau đó cho người ta cày đơn giản một chút, sau đó liền vẩy hạt giống lên, tiếp đó lại đắp đất chừng 1 cm, lại tưới thấm nước là được. Ngoài ra lại cho người góp nhặt không ít phân ngựa với phân dê, hơi lên men một chút, chờ mấy ngày lại pha với chút nước làm phì đất một lần, đến lúc thì liền chờ gặt cỏ nuôi súc vật.

Năm ngày sau, tất cả hạt giống cỏ nuôi súc vật gieo xuống đều nảy mầm, một luống một luống màu xanh đậm, nhìn rất giống mùa xuân.

“Phu nhân, đều nảy mầm.”

“Nảy mầm thì tốt.” Tống Tân Đồng xem như là thở phào nhẹ nhõm, sau đó sai người thử phì một lần, tiếp đó liền chờ thu gặt.

Ngoài ra, Tống Tân Đồng lại viết thư để người vội vàng đưa đi Lĩnh Nam, xin người Hứa gia giúp đỡ tìm thêm một ít hạt giống cỏ nuôi súc vật về, nếu không năm nay cắt xong thì sang năm có thể sẽ không có hạt giống trồng.

Không đợi Hứa gia hồi âm, cỏ nuôi súc vật cũng đã mọc cao dài tới cánh tay, đã có thể thu gặt.

Lục Vân Khai nhìn gần 50 mẫu đất cỏ nuôi súc vật, mừng rỡ đến cực điểm, lập tức phái người thông báo người của trú quân.

Trú quân ở ngoài huyện Hắc Hà cách huyện Sa Hà 200 dặm, ra roi thúc ngựa một đi một về đã là buổi tối.

“Lục đại nhân, ngươi nói chỗ các ngươi có cỏ khô? Thật chứ?” Người tới là Lý hiệu úy tâm phúc của Trương tướng quân, trước đó hai người đã gặp qua ở Tân Châu, bởi vậy vừa gặp mặt cũng không khách khí, đi thẳng vào vấn đề hỏi.

Lục Vân Khai gật đầu, “Đúng vậy.”

“Vậy thì thật sự là quá tốt.” Lý hiệu úy mừng rỡ như điên, trước đó khi cỏ khô đứt đoạn rồi, cỏ dại trên núi không đủ, rất nhiều ngựa đều đói muốn chết không sống, lòng tướng quân không đành, vận dụng bộ phận lương thực cho ngựa ăn, sau đó tuy đã mượn tới không ít lương thực, nhưng vẫn không mua đủ cỏ khô như trước, bởi vậy nghe Lục Vân Khai nói có cỏ khô thì hắn lập tức chạy tới.

Lục Vân Khai cũng không dừng lại, lập tức mang Lý hiệu úy đi nơi trồng cỏ súc vật, “Lý hiệu úy, ngươi xem, những thứ này đều cỏ tươi mới trồng ra.”

“Này…” Lý hiệu úy tưởng là cán đậu nàng lúa mạch các lại cỏ khô, không nghĩ đến là cỏ xanh, lập tức có chút không vui, “Lục đại nhân, không gạt ngươi, nếu như ngựa sẽ ăn loại cỏ xanh phổ thông này, chúng ta đã chẳng lo.”

“Lý hiệu úy chớ vội.” Lục Vân Khai nói rồi sai người cắt một nắm cỏ xanh cho ngựa của Lý hiệu úy ăn.

Đang lúc Lý hiệu úy muốn cự tuyệt, liền thấy con ngựa trong ngày thường kén chọn nhất của mình đã bắt đầu ăn cỏ, hơn nữa ăn xong lại đi ăn cỏ trồng dưới đất, “Nó đúng thật là ăn.”

“Lý hiệu úy, loại cỏ nuôi súc vật này là chuyên cung cấp cho ngựa với dê bò, không phải cỏ dại phổ thông có thể so.” Lục Vân Khai chỉ vào con ngựa khác, “Lý hiệu úy ngươi xem.”

Lý hiệu úy thấy ngựa khác cũng ăn rất vui, trong lòng cuối cùng hạ chủ ý, “Bán thế nào?” Hỏi rồi đồng thời trong lòng không ngừng nghĩ rằng ngàn vạn đừng quá đắt, nếu như quá đắt thì sợ là bọn họ không mua nổi.

“Một văn tiền một cân.” Lục Vân Khai báo giá đã thương lượng với Tống Tân Đồng cho Lý hiệu úy.

Lý hiệu úy không ngờ vậy mà sẽ rẻ như thế?

“Đây là giá cỏ tươi, nếu như mùa đông cần phơi khô thì đương nhiên phải đắt thêm mấy văn.” Lục Vân Khai giải thích.

Một mẫu đất một lần có thể cắt ít nhất 500 cân cỏ nuôi súc vật, 50 mẫu cỏ nuôi súc vật một lần ít nhất có thể kiếm 25 lượng bạc, đối với bán cỏ mà nói thì đây cũng không phải một số lượng nhỏ, hơn nữa trên cơ bản thì mỗi tháng đều phải bán một lần, một năm có thể bán sáu tháng, dựa vào cỏ nuôi súc vật này bọn họ cũng có thể làm giàu.

Lý hiệu úy không nghĩ nhiều liền trực tiếp đánh nhịp đáp ứng, một lần hai ba mươi lượng bạc, mua về lại trộn lẫn chút cỏ khô khác, ít nhất có thể cho nghìn mấy trăm con ngựa ăn được nửa tháng.

Lục Vân Khai sai người thu gặt, sau đó cho người xếp gần 3 vạn cân cỏ đi suốt đêm đưa tới quân doanh.

Chờ người đưa cỏ về nói, chiến mã quân doanh còn thích ăn cỏ bọn họ đưa qua hơn so với đậu nành các loại, nghe được tin này, Lục Vân Khai không khỏi nói với Tống Tân Đồng: “Nương tử, nếu như còn có nhiều cỏ hơn thì tốt rồi, ta thấy đám đưa đi hôm nay sợ là không đủ cho ngựa của quân doanh ăn.”

Tống Tân Đồng gật đầu, đích thực là không đủ, nhưng trong tay nàng không có thừa hạt giống, “Chờ Hứa Minh An hồi âm lại nói đi.”

Lục Vân Khai hỏi: “Không thể tự mình lưu giống sao?”

Tống Tân Đồng nói: “Tất nhiên là có thể, nhưng nếu mà lưu giống thì tiếp đó sợ là không thể thu gặt.”

“Vậy lại chờ chút đi.” Lục Vân Khai dừng một chút, “Nếu sau đó hạt giống tới, vậy có thể phân hạt giống cho bách tính không.”

Lục Vân Khai có một trái tim nhân thiện vì dân, Tống Tân Đồng tự nhiên nguyện ý giúp hắn thống trị tốt mảnh đất nghèo khó này, “Hy vọng Hứa gia có thể tìm nhiều hạt giống chút, đến lúc đó mỗi nhà nhận chút hạt giống cỏ nuôi súc vật về, mỗi người trồng một hai mẫu, ấn giá một văn tiền một cân, một năm cũng có thể kiếm hai ba lượng bạc.”

Lục Vân Khai gật đầu, “Chỉ sợ bên Trương tướng quân kia cũng sẽ muốn xin hạt giống cỏ nuôi súc vật.”

Lục Vân Khai một lòng vì nước, đương nhiên nguyện ý giúp đỡ Trương tướng quân, nhưng so với chuyện của trú quân, hắn càng muốn giúp bách tính trong phạm vi mình quản hạt cải thiện cuộc sống.

“Chúng ta không cho, nếu mà sau này bọn họ mua số lượng nhiều, chúng ta có thể lại cho hắn giá rẻ một ít là được.” Đó là hạt giống của nàng, nàng có quyền không cho người khác, đương nhiên nếu quân doanh nguyện ý đi hải ngoại kiếm, tìm được hạt giống cỏ nuôi súc vật từ chỗ khác, Tống Tân Đồng cũng không thể nói gì nữa.

Lục Vân Khai gật đầu: “Tốt.”

Như hai người dự đoán, 20 ngày sau, lúc một đám cỏ nuôi súc vật mới có thể thu gặt, Lý hiệu úy lại tới. Tới rồi đồng thời đưa ra ý muốn mua hạt giống.

Lục Vân Khai cự tuyệt, “Không dối gạt Lý hiệu úy, trong tay chúng ta tạm thời cũng không có hạt giống cỏ, hạt giống cỏ trong tay thê tử ta đều đã trồng rồi.”

Lý hiệu úy lại hỏi: “Vậy thì khi nào có thể có?”

Lục Vân Khai cũng không vòng vo với võ tướng, gọn gàng dứt khoát nói: “Không dối gạt Lý hiệu úy, giống loại cỏ này chính là thê tử có được từ hải ngoại, quý báu vô cùng, bởi thế bản quan cũng chẳng biết lúc nào có thể tìm được. Cho dù tìm được thì số lượng cũng không nhiều, hơn nữa bản quan muốn đưa giống cỏ giao cho bách tính bản địa dùng để cải thiện cuộc sống.”

Lý hiệu úy nhíu nhíu mày, “Lục đại nhân, ngươi với ta đều làm việc vì triều đình, giống cỏ này có thể trợ giúp quân doanh cũng là một việc công đức lớn.”

“Lý hiệu úy, giống cỏ cũng không nhiều, dù cho giao hết cho quân doanh cũng không đủ cho ngựa dùng quanh năm, quân doanh phải ra ngoài mua đậu nàng mạch kiết các loại cỏ khô như cũ.” Lục Vân Khai dừng một chút, “Vả lại cuộc sống bách tính huyện Sa Hà nghèo khó, ngày không no bụng, đồ không che được, nếu mà có thể mượn cái này để ấm no, đó càng là một kiện công đức.”

Lý hiệu úy vậy mà không nói đỡ được, cũng cảm thấy là cái đạo lý này.

Lục Vân Khai nói: “Lý hiệu úy, chờ năm sau tìm được giống cỏ lần nữa, nếu như nhiều thì trái lại có thể cho quân doanh một phần, nếu như thiếu thì mong rằng có thể giúp.”

Lý hiệu úy thở dài, chỉ có thể bất đắc dĩ thôi!

back top