- Ha ha!
Cảm nhận lực đạo đến từ bàn tay, cùng ánh mắt bất thiện của đối phương, Dương An bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, bất quá, đã đáp ứng Tử Lăng giúp cô đuổi ruồi, hắn phải làm một tên hề rồi.
Với lại, biểu hiện của Lý Kiến Bằng cũng xem như hợp tình hợp lý, bất kỳ ai gặp "tình địch" của mình thì tâm tình tất nhiên sẽ không tốt, không lập tức trở mặt coi như thái độ của hắn tu dưỡng không kém rồi.
- Quả nhiên là nơi tiêu phí của kẻ có tiền, nhà hàng Tây Hoa quả thực không giống bình thường, tôi là lần đầu tiên tới đây.
Dương An nhẹ giọng nói, sau đó tự nhiên ngồi vào vị trí bên cạnh Tử Lăng.
Nếu đóng giả bạn trai Tử Lăng, Dương An tự nhiên phải cố diễn cho đạt rồi.
- Tôi cũng là lần đầu đến nơi này, thật cảm tạ giám đốc Lý rồi, nếu không những tiểu viên chức như chúng tôi cũng không có cơ hội đến nhà hàng cao cấp như vậy.
Mạnh Tử Lăng nhìn Dương An tươi cười ngọt ngào, giống như bộ dáng một người con gái nhìn người mình yêu.
- Tử Lăng em khách khí quá, có thể mời em ăn cơm là vinh hạnh của anh, nếu em thích, về sau anh sẽ đưa em đi thường xuyên!
Lý Kiến Bằng cười nói, cực kỳ đắc ý, giống như lập tức đem Dương An gạt sang một bên.
Dương An tự nhiên nghe ra ý tứ của hắn, nhưng cho dù người khác một thân hàng hiệu, âu phục cao cấp, mà chính mình chỉ là một tiểu tử nông thôn không tên tuổi, chỉ mặc một bộ sơ-mi, quần jean, cho dù người khác là giám đốc công ty lớn, chính mình chỉ là một người không nghề nghiệp, cho dù người khác đi xe xịn, mình chỉ có chiếc xe máy cổ lỗ sĩ, thì sao chứ. Có lẽ trước kia Dương An còn có thể cảm thấy tự ti, nhưng bây giờ Dương An lại cực kỳ tự tin, chính mình đã có con đường cần phải đi, cả ngày cứ so sánh với người khác như vậy, không bằng cố gắng đi tốt con đường của mình.
Đối với việc Lý Kiến Bằng thái độ khinh miệt, Dương An cũng chỉ khẽ cười cho qua.
- Vậy thì xin cảm ơn giám đốc Lý trước, sau này tôi và anh An có cơm ăn rồi.
Mạnh Tử Lăng lôi kéo Dương An cùng một chỗ với mình, ý tứ đã rất rõ ràng. Mạnh Tử Lăng lại nói:
- Dương An, quên nói cho anh biết, giám đốc Lý là con thứ ba của đổng sự trưởng, nhà hàng Tây Hoa cũng trực thuộc công ty chúng em, nên giám đốc Lý mời chúng mình đến đây ăn cơm cũng không thành vấn đề, đúng không giám đốc Lý.
- Ha ha, tất nhiên không thành vấn đề!
Lý Kiến Bằng lại càng cười đắc ý, nhìn về phía Dương An, trong ánh mắt có thêm vài phần kiêu ngạo.
- Khó trách còn trẻ như vậy mà đã làm giám đốc chi nhánh, thì ra là con ông cháu cha.
Dương An thầm nghĩ trong lòng, hắn không có chút cảm tình nào với cái loại con ông cháu cha này. Bạn đang đọc chuyện tại
-Trước kia hình như có người nói qua, tán gái đừng tranh giành cùng con ông cháu cha, nhân viên nhà nước tìm việc không tranh giành cùng con quan, ta đây hiện tại có tính là đang cùng con ông cháu cha tranh giành nữ nhân không nhỉ!
Dương An không khỏi bật cười trong lòng:
- Có lẽ là như vậy, ít nhất đêm nay xem như vậy đi.
- Được rồi, anh thấy em cũng đói bụng rồi, anh cho gọi đồ ăn nhé!
Lý Kiến Bằng nói, hắn đang tận lực gây ấn tượng tốt trước Tử Lăng.
Mặc dù đêm nay Mạnh Tử Lăng thật sự mang người bạn trai trong miệng đi cùng, nhưng sau khi gặp Dương An, trong lòng liền bật cười, bất luận là tướng mạo hay gia cảnh, căn bản không cùng một cấp bậc, hắn hoàn toàn tin tưởng có thể dẫm nát Dương An dưới chân, khiến cho Tử Lăng nhìn rõ ai mới là lựa chọn tốt nhất.
(Dịch: đoạn này hơi chém chút:D)
Nói xong, chỉ thấy Lý Kiến Bằng nhẹ nhàng ngoắc tay, một phục vụ cách đó không xa liền đi tới.
-Tam công tử, xin hỏi ngài có yêu cầu gì!
Phục vụ tươi cười chân thành nói.
- Có thể mang thức ăn lên.
Lý Kiến Bằng mỉm cười nói, trong lòng tính toán làm sao để Dương An mất mặt trước Tử Lăng.
Hiệu suất phục vụ của nhà hàng Tây Hoa cũng không chậm, chỉ một lát liền có hai phục vụ đẩy xe mang thức ăn tới trước mặt Lý Kiến Bằng.
- Tam công tử, đây là bình rượu nho Bordeaux nước Pháp 82 năm theo yêu cầu của ngài, mời thưởng thức xem có phù hợp không.
Một gã phục vụ cung kính nói, chỉ thấy tay hắn nâng một bình rượu đỏ, có thể thấy bình rượu đỏ này giá trị cực cao.
- Tốt lắm, đặt xuống đi!
Lý Kiến Bằng cười nhẹ một tiếng, sau đó liền cầm bình rượu nho kia, săn sóc cẩn thận, rót cho Tử Lăng nửa chén.
- Rượu nho lâu năm, uống một bình liền ít đi một bình, bình Bordeux 82 năm này anh rất quý, không nỡ thưởng thức, hôm nay có mặt em ở đây, vừa hay nhấm nháp một chút loại rượu hiếm có này.
Lý Kiến Bằng vừa rót rượu, vừa mỉm cười nói, hoàn toàn không để ý đến sự tốn tại của người "bạn trai" Dương An.
- Để giám đốc Lý phải tốn kém, thật là không phải, đáng tiếc tôi không có hiểu biết gì về rượu nho, sợ sẽ lãng phí rồi.
Mạnh Tử Lăng khẽ gật đầu, lịch sự nói.
- Không sao, anh từ từ dạy em sẽ hiểu ngay.
Lý Kiến Bằng cười nói, sau đó lại rót cho Dương An nửa chén, tuy rằng hắn không vừa mắt tên "tình địch" này, nhưng trước mặt Tử Lăng, hắn không muốn thiếu lễ độ, hơn nữa hắn cũng muốn tìm cơ hội làm xấu mặt Dương An một chút.
- Dương tiên sinh cũng nếm thử chút đi, tôi nghĩ chắc Dương tiên sinh cũng chưa có cơ hội thưởng thức loại rượu nho trân quý như vậy.
Lý Kiến Bằng khẽ cười nói, trên mặt lóe lên vẻ kiêu ngạo.
- Loại rượu nho Bordeaux nước Pháp có thể nói là thượng hạng trong các loại rượu nho.
Phục vụ đứng bên cạnh liền cướp lời nói, hắn vừa nhìn tình huống này liền hiểu rõ sự tình, liền vội vàng lấy lòng vị Tam công tử này,
- Một ngụm nho nhỏ cũng phải mấy ngàn đồng, hơn nữa có tiền cũng chưa chắc mua được, không phải là người bình thường có thể thưởng thức, cũng chỉ có người có thân phận cao quý như Tam công tử mới có được.
- Ha ha, không ngờ một người phục vụ cũng biết nhiều như vậy, đúng là một nhân tài.
Lý Kiến Bằng cười đắc ý nói, phục vụ này nói đúng những lời mà hắn muốn nói, nhưng sợ mở miệng sẽ khiến Tử Lăng phản cảm, vừa vặn phục vụ này đã giúp hắn một phen.
- Cảm tạ Tam công tử khen ngợi!
Tên phục vụ cao hứng nói.
- Ha ha!
Dương An thản nhiên cười nói, với trí tuệ của "An quỷ kế", sao lại không rõ tâm tư của Lý Kiến Bằng, bất quá ngoài mặt hắn vẫn ung dung, hắn không có quên nhiệm vụ tối nay của mình là"đuổi ruồi", nếu người ta muốn chơi, hắn tự nhiên sẽ phụng bồi.
- Ha ha, trước kia nghe trong TV nói về loại rượu nước Pháp 82 năm tuổi này, nhưng bây giờ xác thực là lần đầu tiên nếm thử, một ngụm liền mấy ngàn đồng, cũng xấp xỉ hai tháng tiền lương của tôi, thật cảm tạ giám đốc Lý chiếu cố.
Dương An tươi cười nói.
- Nghe Dương An nói như vậy, Mạnh Tử Lăng có chút khó hiểu, nhưng thấy nụ cười quen thuộc trên mặt hắn, liền hiểu ra, lúc trước Dương An muốn chỉnh người nào, đều lộ ra nụ cười như vậy.
- Đáng tiếc ah, tôi không có phúc hưởng thụ rồi.
Dương An có chút đau lòng lắc đầu, nói.
- Oh! Xin hỏi Dương tiên sinh cảm thấy đáng tiếc cái gì vậy?
Lúc này Lý Kiến Bằng cũng rót cho mình một ly, vốn tâm tình uất nghẹn cũng dần dần tốt hơn, hắn không hiểu tái sao Dương An lại tự hạ thấp mình như vậy, chẳng qua như vậy cũng hợp với tâm ý của hắn.
- Đáng tiếc anh ấy không thể uống rượu được!
Tử Lăng vội vàng nói thay Dương An, trên mặt tràn đầy vẻ quan tâm.
-Ha ha, không thể uống rượu cũng không sao, nơi này đồ uống gì cũng có, anh Dương cứ tùy tiện gọi, tối nay phần của hai người đều tính cho ta.
Lý Kiến Bằng vui vẻ cười nói, trong lòng hắn một nam nhân không thể uống rượu không khác gì phế vật, chẳng qua Dương An càng vô dụng, hắn càng cao hứng.
-Thật sự loại đồ uống nào cũng có?
Dương An giả vờ không biết hỏi.
-Đúng vậy, nhà hàng Tây Hoa của chúng tôi loại đồ uống nào cũng đều có, ngài cứ tùy tiện gọi.
Tên phục vụ nịnh nọt vừa rồi nói.
- Oh! Nếu bình rượu nho nước Pháp này là 82 năm tuổi, tôi cũng nếm thử loại 82 năm tuổi.
Dương An "đơn thuần" nói với phục vụ:
- Tôi muốn một lon Coca Cola 82 năm.
- Ặc…
Tên phục vụ nịnh nọt có chút xấu hổ.
Một lon Coca Cola bình thường chỉ vài đồng, nhưng 82 năm tuổi thì chỉ sợ tìm khắp thế giới cũng không thấy!
- Oh, không có Coca Cola 82 năm tuổi sao?
Dương An nhíu mày, nói:
- Cũng không sao, không có Coca Cola 82 năm, vậy tùy tiện lấy một chai nước Lavie 82 năm cũng được.
Cảm nhận lực đạo đến từ bàn tay, cùng ánh mắt bất thiện của đối phương, Dương An bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, bất quá, đã đáp ứng Tử Lăng giúp cô đuổi ruồi, hắn phải làm một tên hề rồi.
Với lại, biểu hiện của Lý Kiến Bằng cũng xem như hợp tình hợp lý, bất kỳ ai gặp "tình địch" của mình thì tâm tình tất nhiên sẽ không tốt, không lập tức trở mặt coi như thái độ của hắn tu dưỡng không kém rồi.
- Quả nhiên là nơi tiêu phí của kẻ có tiền, nhà hàng Tây Hoa quả thực không giống bình thường, tôi là lần đầu tiên tới đây.
Dương An nhẹ giọng nói, sau đó tự nhiên ngồi vào vị trí bên cạnh Tử Lăng.
Nếu đóng giả bạn trai Tử Lăng, Dương An tự nhiên phải cố diễn cho đạt rồi.
- Tôi cũng là lần đầu đến nơi này, thật cảm tạ giám đốc Lý rồi, nếu không những tiểu viên chức như chúng tôi cũng không có cơ hội đến nhà hàng cao cấp như vậy.
Mạnh Tử Lăng nhìn Dương An tươi cười ngọt ngào, giống như bộ dáng một người con gái nhìn người mình yêu.
- Tử Lăng em khách khí quá, có thể mời em ăn cơm là vinh hạnh của anh, nếu em thích, về sau anh sẽ đưa em đi thường xuyên!
Lý Kiến Bằng cười nói, cực kỳ đắc ý, giống như lập tức đem Dương An gạt sang một bên.
Dương An tự nhiên nghe ra ý tứ của hắn, nhưng cho dù người khác một thân hàng hiệu, âu phục cao cấp, mà chính mình chỉ là một tiểu tử nông thôn không tên tuổi, chỉ mặc một bộ sơ-mi, quần jean, cho dù người khác là giám đốc công ty lớn, chính mình chỉ là một người không nghề nghiệp, cho dù người khác đi xe xịn, mình chỉ có chiếc xe máy cổ lỗ sĩ, thì sao chứ. Có lẽ trước kia Dương An còn có thể cảm thấy tự ti, nhưng bây giờ Dương An lại cực kỳ tự tin, chính mình đã có con đường cần phải đi, cả ngày cứ so sánh với người khác như vậy, không bằng cố gắng đi tốt con đường của mình.
Đối với việc Lý Kiến Bằng thái độ khinh miệt, Dương An cũng chỉ khẽ cười cho qua.
- Vậy thì xin cảm ơn giám đốc Lý trước, sau này tôi và anh An có cơm ăn rồi.
Mạnh Tử Lăng lôi kéo Dương An cùng một chỗ với mình, ý tứ đã rất rõ ràng. Mạnh Tử Lăng lại nói:
- Dương An, quên nói cho anh biết, giám đốc Lý là con thứ ba của đổng sự trưởng, nhà hàng Tây Hoa cũng trực thuộc công ty chúng em, nên giám đốc Lý mời chúng mình đến đây ăn cơm cũng không thành vấn đề, đúng không giám đốc Lý.
- Ha ha, tất nhiên không thành vấn đề!
Lý Kiến Bằng lại càng cười đắc ý, nhìn về phía Dương An, trong ánh mắt có thêm vài phần kiêu ngạo.
- Khó trách còn trẻ như vậy mà đã làm giám đốc chi nhánh, thì ra là con ông cháu cha.
Dương An thầm nghĩ trong lòng, hắn không có chút cảm tình nào với cái loại con ông cháu cha này. Bạn đang đọc chuyện tại
-Trước kia hình như có người nói qua, tán gái đừng tranh giành cùng con ông cháu cha, nhân viên nhà nước tìm việc không tranh giành cùng con quan, ta đây hiện tại có tính là đang cùng con ông cháu cha tranh giành nữ nhân không nhỉ!
Dương An không khỏi bật cười trong lòng:
- Có lẽ là như vậy, ít nhất đêm nay xem như vậy đi.
- Được rồi, anh thấy em cũng đói bụng rồi, anh cho gọi đồ ăn nhé!
Lý Kiến Bằng nói, hắn đang tận lực gây ấn tượng tốt trước Tử Lăng.
Mặc dù đêm nay Mạnh Tử Lăng thật sự mang người bạn trai trong miệng đi cùng, nhưng sau khi gặp Dương An, trong lòng liền bật cười, bất luận là tướng mạo hay gia cảnh, căn bản không cùng một cấp bậc, hắn hoàn toàn tin tưởng có thể dẫm nát Dương An dưới chân, khiến cho Tử Lăng nhìn rõ ai mới là lựa chọn tốt nhất.
(Dịch: đoạn này hơi chém chút:D)
Nói xong, chỉ thấy Lý Kiến Bằng nhẹ nhàng ngoắc tay, một phục vụ cách đó không xa liền đi tới.
-Tam công tử, xin hỏi ngài có yêu cầu gì!
Phục vụ tươi cười chân thành nói.
- Có thể mang thức ăn lên.
Lý Kiến Bằng mỉm cười nói, trong lòng tính toán làm sao để Dương An mất mặt trước Tử Lăng.
Hiệu suất phục vụ của nhà hàng Tây Hoa cũng không chậm, chỉ một lát liền có hai phục vụ đẩy xe mang thức ăn tới trước mặt Lý Kiến Bằng.
- Tam công tử, đây là bình rượu nho Bordeaux nước Pháp 82 năm theo yêu cầu của ngài, mời thưởng thức xem có phù hợp không.
Một gã phục vụ cung kính nói, chỉ thấy tay hắn nâng một bình rượu đỏ, có thể thấy bình rượu đỏ này giá trị cực cao.
- Tốt lắm, đặt xuống đi!
Lý Kiến Bằng cười nhẹ một tiếng, sau đó liền cầm bình rượu nho kia, săn sóc cẩn thận, rót cho Tử Lăng nửa chén.
- Rượu nho lâu năm, uống một bình liền ít đi một bình, bình Bordeux 82 năm này anh rất quý, không nỡ thưởng thức, hôm nay có mặt em ở đây, vừa hay nhấm nháp một chút loại rượu hiếm có này.
Lý Kiến Bằng vừa rót rượu, vừa mỉm cười nói, hoàn toàn không để ý đến sự tốn tại của người "bạn trai" Dương An.
- Để giám đốc Lý phải tốn kém, thật là không phải, đáng tiếc tôi không có hiểu biết gì về rượu nho, sợ sẽ lãng phí rồi.
Mạnh Tử Lăng khẽ gật đầu, lịch sự nói.
- Không sao, anh từ từ dạy em sẽ hiểu ngay.
Lý Kiến Bằng cười nói, sau đó lại rót cho Dương An nửa chén, tuy rằng hắn không vừa mắt tên "tình địch" này, nhưng trước mặt Tử Lăng, hắn không muốn thiếu lễ độ, hơn nữa hắn cũng muốn tìm cơ hội làm xấu mặt Dương An một chút.
- Dương tiên sinh cũng nếm thử chút đi, tôi nghĩ chắc Dương tiên sinh cũng chưa có cơ hội thưởng thức loại rượu nho trân quý như vậy.
Lý Kiến Bằng khẽ cười nói, trên mặt lóe lên vẻ kiêu ngạo.
- Loại rượu nho Bordeaux nước Pháp có thể nói là thượng hạng trong các loại rượu nho.
Phục vụ đứng bên cạnh liền cướp lời nói, hắn vừa nhìn tình huống này liền hiểu rõ sự tình, liền vội vàng lấy lòng vị Tam công tử này,
- Một ngụm nho nhỏ cũng phải mấy ngàn đồng, hơn nữa có tiền cũng chưa chắc mua được, không phải là người bình thường có thể thưởng thức, cũng chỉ có người có thân phận cao quý như Tam công tử mới có được.
- Ha ha, không ngờ một người phục vụ cũng biết nhiều như vậy, đúng là một nhân tài.
Lý Kiến Bằng cười đắc ý nói, phục vụ này nói đúng những lời mà hắn muốn nói, nhưng sợ mở miệng sẽ khiến Tử Lăng phản cảm, vừa vặn phục vụ này đã giúp hắn một phen.
- Cảm tạ Tam công tử khen ngợi!
Tên phục vụ cao hứng nói.
- Ha ha!
Dương An thản nhiên cười nói, với trí tuệ của "An quỷ kế", sao lại không rõ tâm tư của Lý Kiến Bằng, bất quá ngoài mặt hắn vẫn ung dung, hắn không có quên nhiệm vụ tối nay của mình là"đuổi ruồi", nếu người ta muốn chơi, hắn tự nhiên sẽ phụng bồi.
- Ha ha, trước kia nghe trong TV nói về loại rượu nước Pháp 82 năm tuổi này, nhưng bây giờ xác thực là lần đầu tiên nếm thử, một ngụm liền mấy ngàn đồng, cũng xấp xỉ hai tháng tiền lương của tôi, thật cảm tạ giám đốc Lý chiếu cố.
Dương An tươi cười nói.
- Nghe Dương An nói như vậy, Mạnh Tử Lăng có chút khó hiểu, nhưng thấy nụ cười quen thuộc trên mặt hắn, liền hiểu ra, lúc trước Dương An muốn chỉnh người nào, đều lộ ra nụ cười như vậy.
- Đáng tiếc ah, tôi không có phúc hưởng thụ rồi.
Dương An có chút đau lòng lắc đầu, nói.
- Oh! Xin hỏi Dương tiên sinh cảm thấy đáng tiếc cái gì vậy?
Lúc này Lý Kiến Bằng cũng rót cho mình một ly, vốn tâm tình uất nghẹn cũng dần dần tốt hơn, hắn không hiểu tái sao Dương An lại tự hạ thấp mình như vậy, chẳng qua như vậy cũng hợp với tâm ý của hắn.
- Đáng tiếc anh ấy không thể uống rượu được!
Tử Lăng vội vàng nói thay Dương An, trên mặt tràn đầy vẻ quan tâm.
-Ha ha, không thể uống rượu cũng không sao, nơi này đồ uống gì cũng có, anh Dương cứ tùy tiện gọi, tối nay phần của hai người đều tính cho ta.
Lý Kiến Bằng vui vẻ cười nói, trong lòng hắn một nam nhân không thể uống rượu không khác gì phế vật, chẳng qua Dương An càng vô dụng, hắn càng cao hứng.
-Thật sự loại đồ uống nào cũng có?
Dương An giả vờ không biết hỏi.
-Đúng vậy, nhà hàng Tây Hoa của chúng tôi loại đồ uống nào cũng đều có, ngài cứ tùy tiện gọi.
Tên phục vụ nịnh nọt vừa rồi nói.
- Oh! Nếu bình rượu nho nước Pháp này là 82 năm tuổi, tôi cũng nếm thử loại 82 năm tuổi.
Dương An "đơn thuần" nói với phục vụ:
- Tôi muốn một lon Coca Cola 82 năm.
- Ặc…
Tên phục vụ nịnh nọt có chút xấu hổ.
Một lon Coca Cola bình thường chỉ vài đồng, nhưng 82 năm tuổi thì chỉ sợ tìm khắp thế giới cũng không thấy!
- Oh, không có Coca Cola 82 năm tuổi sao?
Dương An nhíu mày, nói:
- Cũng không sao, không có Coca Cola 82 năm, vậy tùy tiện lấy một chai nước Lavie 82 năm cũng được.