Tuy rằng Mạnh Tử Lăng nhất quyết từ chối Dương An đưa nàng về nhà, nhưng Dương An cũng không phải là cái loại không biết phải trái để nàng một mình đi về giữa đêm như vậy, dù về tình về lý hay gì đi nữa, hắn nhất định phải đưa nàng đưa về nhà an toàn.
- Không phải cậu có chuyện quan trọng cần làm sao, không cần đưa tớ về đâu mà! Bạn đang đọc chuyện tại
Mạnh Tử Lăng lại từ chối.
Nhưng Dương An chẳng nhiều lời, làm bộ như tức giận thốt lên:
- Không phải là cậu ghét cái xe cà tàng của tớ đấy chứ!
Thấy Dương An nói đến nước này, Mạnh Tử Lăng biết chẳng thể từ chối được nữa, mỉm cười gật đầu, nàng hiểu Dương An chỉ là đang giả vờ khích tướng.
Dương An khẽ cười, không nói thêm mà chạy lên phòng cầm khóa xe, mặc thêm một cái áo khoác mỏng rồi xuống dắt "cái xe cà tàng" ra. Trung Thu đã qua, thời tiết bắt đầu se lạnh, buổi tối sẽ càng lạnh rõ rệt, đi xe máy cũng cần mặc thêm cái áo khoác.
Tuy đang vội, nhưng Dương An vẫn tỏ ra trầm ổn, chầm chậm lái xe, an toàn là trên hết!
Nhà Mạnh Tử Lăng cũng không xa, cách chừng hai mươi phút chạy xe. Dương An chỉ chuyên tâm lái, Tử Lăng ở sau không biết có phải do lạnh mà hai tay vòng qua ôm eo thật chặt, nhẹ nhàng tựa sát lên lưng hắn.
Dương An cũng không thấy có gì lạ, chỉ nghĩ hai người đã khôi phục loại tình cảm như anh trai - em gái trước kia, nhưng hắn lại không biết Mạnh Tử Lăng phía sau đang trộm mỉm cười thực ngọt ngào, giống như nụ cười hạnh phúc của một cô gái đang yêu.
(DG: được ông main chơi game nhiều hỏng não rồi)
(BD: ông dịch giả cũng rứa)
Đi hơn mười phút đã sắp tới nhà Tử Lăng, đột nhiên nàng kêu dừng lại, Dương An hốt hoảng, tưởng có chuyện gì, vội vàng dừng xe.
- Sao thế?
Dương An tá hỏa hỏi.
Mạnh Tử Lăng từ từ xuống xe, nhìn Dương An mỉm cười, nói:
- Tớ biết cậu đang vội, nhưng mà vào đây với tớ một chút được không?
Nói xong, chẳng chờ Dương An có đồng ý hay không, từ từ xoay người đi qua.
Dương An bất đắc dĩ cười, lúc này hắn mới phát hiện nơi này là công viên bên bờ sông nơi hai người họ thường đến chơi. Trước kia mỗi một lần đưa Tử Lăng về nhà, nếu không có chuyện gì gấp, bọn hắn sẽ ở này dừng lại nơi này, đi dạo tâm sự một chút, ngoại trừ sấm chớp dữ dội, bằng không dù mưa gió cũng duy trì nếp đó.
- Dù sao cũng muộn sẵn rồi, thêm lát nữa cũng thế!
Nghĩ một lát rồi Dương An liền đi theo.
Có lẽ là nghỉ lễ Quốc Khánh, công viên hôm nay đông hơn mọi hôm, không ít đôi tình nhân đang bên nhau tâm sự, hẹn hò.
Mạnh Tử Lăng đi thẳng tới rào chắn cạnh bờ sông, chăm chú nhìn dòng nước cuồn cuộn. Gió lạnh mang theo hơi nước thổi tới làm người ta thấy thư thái, bình yên lại, có điều nó lại khiến Tử Lăng chỉ mặc một bộ T-shirt mỏng manh không kìm được khẽ run lên.
Dương An đi phía sau thấy thế lập tức cởi áo khoác nhẹ choàng lên người Tử Lăng, nói nhỏ:
- Mặc vào đi, kẻo cảm lạnh bây giờ!
- Cảm ơn!
Mạnh Tử Lăng cảm nhận hơi ấm còn vương trên áo, trong lòng bỗng dâng lên niềm hạnh phúc ấm áp, không phải cô gái nào cũng được sự đối xử đặc biệt như này.
Mạnh Tử Lăng lấy hết dũng khí, xoay người đối mặt với Dương An, chợt nói:
- Nhớ hồi học trung học, mỗi lần cậu đưa tớ về đều ghé vào đây tản bộ.
- Ừm, nơi này là "chốn cũ" của chúng ta.
Dương An có chút bùi ngùi nói:
- Hồi ấy thật vui, thế mà nháy mắt cái đã 6 năm. Nhiều lúc tớ tưởng như mới hôm qua vẫn đang thời trung học, nhiều khi thật muốn quay về lúc đó…
- Đúng vậy, là "chốn cũ" của hai chúng ta.
Mạnh Tử Lăng dừng một chút, cắn chặt răng, nói:
- Nơi này cũng là chỗ cậu từ chối tớ.
- Thực xin lỗi!
Nghe được Tử Lăng nhắc tới việc kia, Dương An ngập ngừng, không biết nói sao. Bất kể là vì nguyên nhân gì, nam nhân làm cho một nữ nhân đau lòng vẫn là không đúng, là cực kỳ tồi tệ.
- Không sao, chuyện đã qua lâu như vậy, giờ tớ cũng không còn giận cậu nữa.
Mạnh Tử Lăng khẽ cười.
Tuy Tử Lăng nói thế, Dương An vẫn cảm thấy vô cùng áy náy, lúc này rốt cuộc hắn đã hiểu được tâm tình của Vũ Nguyệt trong trò chơi, có một số tình cảm dù đã trải qua ngàn năm vạn tháng cũng sẽ không phai mờ, trái lại vĩnh viễn khắc sâu trong lòng.
- Nếu, nếu tớ nói...
Một hồi lâu, Mạnh Tử Lăng lại ngập ngừng, ấp úng muốn nói gì, nhưng dường như không thể mở lời.
Dương An nghiêm túc lắng nghe, tuy không biết nàng định nói gì, nhưng cũng không cắt ngang.
Tử Lăng bối rối nhìn thẳng vào hai mắt Dương An, cuối cùng hít sâu một hơi, thật nghiêm túc nói:
- Nếu tớ muốn hỏi lại chuyện bốn năm trước một lần nữa, bây giờ cậu sẽ trả lời thế nào?
- Tớ...
Dương An nhất thời không biết phải làm sao, hắn không nghĩ tới Tử Lăng sẽ đột nhiên nói như vậy, cũng không biết nàng đang đùa hay thật.
- Chúng ta hẹn hò đi!
Không đợi Dương An trả lời, Mạnh Tử Lăng lại giành nói, bốn năm, nàng không thể đợi thêm nữa, giọng nói từ bình thản mà trở nên kích động:
- Tớ rất nghiêm túc, tớ cũng biết cậu thích tớ.
Bốn năm chờ đợi, nỗi chua xót trong tim làm mắt nàng ngấn nước, nói:
- Tớ hiểu trong lòng cậu nghĩ gì, cậu sợ mình không có năng lực làm tớ hạnh phúc, sợ tớ theo cậu sẽ chịu khổ, nhưng cậu cũng biết tớ đâu có phải loại con gái tham phú quý, 'chàng gánh ngàn cân nặng, thiếp đỡ một bờ vai', với tớ có thể cùng người mình yêu đồng cam cộng khổ chính là hạnh phúc lớn nhất trong đời.
"Ầm ~ "
Một lời từ đáy lòng của Tử Lăng khiến Dương An tỉnh ngộ lại, đầu như vừa được mở ra, hắn thừa nhận từ trước tới nay mình luôn yên mến Tử Lăng, nhưng lại quá lý trí, để chủ nghĩa đại nam nhân chó má che mờ tình cảm.
- Sai rồi, mình sai tất cả rồi!
Dương An rốt cục nghĩ thông.
- Đúng vậy, có thể cùng người mình yêu đồng cam cộng khổ chính là hạnh phúc lớn nhất trên cõi đời này.
Giờ phút này, Dương An đã nhận ra một nửa của mình chính là cô gái nhỏ bé trước mắt, người vì hắn mà chờ đợi suốt bốn năm qua. Mải miết tìm kiếm tận đâu đâu, hóa ra người có thể bên cạnh cả đời lại luôn ở sát mình.
Tử Lăng lặng lẽ nhìn vào mắt Dương An đợi câu trả lời.
- Những lời cậu vừa nói đều là thật? Cậu vẫn có thể yêu gã con trai từng làm tổn thương cậu ư?
Một hồi lâu, Dương An thành thật hỏi, vẻ tự trách trên mặt cũng biến thành tươi cười nhẹ nhõm.
- Ừm!
Mạnh Tử Lăng xúc động gật gật đầu, nước không cầm được bỗng lăn dài.
- Không được, như vậy không được, coi như tớ chưa từng nghe cậu nói gì đi!
Dương An mỉm cười thản nhiên nói.
Nhưng một câu thản nhiên này lại giống như đẩy Mạnh Tử Lăng xuống vực sâu vạn trượng. Tử Lăng không thể tin được lắc lắc đầu, nàng biết Dương An thích mình, khó khăn lắm mới quyết định bày tỏ lần nữa, hay là sai rồi, hay là hắn vốn không thích nàng?
Nhất thời Mạnh Tử Lăng mất hết can đảm, trong lòng bắt đầu chết lặng, nước mắt tuôn như mưa. Nhìn Dương An còn có thể tươi cười, nàng không kìm nổi, ném chiếc áo khoác trên người xuống đất, xoay người chạy đi.
Nhưng ngay khi nàng vừa xoay bước, một bàn tay mạnh mẽ mà ấm áp đã kéo lấy tay nàng, người này đương nhiên chính là Dương An.
- Cậu còn muốn thế nào nữa, tôi đã thế này...
Cố vùng cánh tay nhỏ bé muôn thoát đi, cảm giác đau từ da thịt hòa với cảm giác thắt lại trong lòng, Tử Lăng nhịn không được kêu gào ra tiếng, trong tiếng khóc tràn ngập tức giận cùng ấm ức.
Dương An nhẹ kéo nàng lại đối diện mình, tay còn lại nắm lấy nốt bàn tay kia, hai tay nắm thật chặt, không cho nàng rời đi.
- Tớ còn chưa nói xong mà!
Dương An thâm tình nhìn thẳng vào mắt Tử Lăng, âm trầm nói:
- Anh nói là coi như chưa nghe thấy, bởi vì người nói câu kia không nên là con gái mà phải là con trai như anh mới đúng.
- Tử Lăng, chúng ta hẹn hò đi!
Lời Dương An vô cùng chân thành:
- Em nói đúng, đáng lẽ anh nên sớm hiểu được hạnh phúc thật sự chính là hai người có thể nương tựa bên nhau.
- A...
Tử Lăng nín khóc, ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn vui mừng nhìn Dương An, rồi hạnh phúc bất chợt khiến nàng lại rơi nước mắt.
Tuy là rơi lệ, nhưng lần này là vì hạnh phúc!
Tử Lăng lập tức nhào vào lòng Dương An, gắt gao ôm chặt lấy hắn, sợ hắn sẽ đột nhiên bỏ chạy. Bốn năm chua xót chờ đợi, hôm nay rốt cục được một đáp án vừa lòng nhất, cuối cùng nàng cũng đợi được rồi.
- Xấu xa, anh là đại xấu xa!
Tử Lăng nhẹ quát trong tiếng khóc tràn ngập hạnh phúc.
Dương An cũng ôm thật chặt Tử Lăng, nói:
- Đúng vậy, anh là đồ xấu xa, lại để em đợi bốn năm, để em đau khổ bốn năm, anh thật sự là một gã siêu cấp đại xấu xa!
Dương An cùng Tử Lăng cứ như đôi vợ chồng mấy chục năm tâm đồng ý hợp, chẳng cần nói gì, chỉ lặng lẽ ôm nhau thật chặt dưới ánh trăng dịu dàng.
- Không phải cậu có chuyện quan trọng cần làm sao, không cần đưa tớ về đâu mà! Bạn đang đọc chuyện tại
Mạnh Tử Lăng lại từ chối.
Nhưng Dương An chẳng nhiều lời, làm bộ như tức giận thốt lên:
- Không phải là cậu ghét cái xe cà tàng của tớ đấy chứ!
Thấy Dương An nói đến nước này, Mạnh Tử Lăng biết chẳng thể từ chối được nữa, mỉm cười gật đầu, nàng hiểu Dương An chỉ là đang giả vờ khích tướng.
Dương An khẽ cười, không nói thêm mà chạy lên phòng cầm khóa xe, mặc thêm một cái áo khoác mỏng rồi xuống dắt "cái xe cà tàng" ra. Trung Thu đã qua, thời tiết bắt đầu se lạnh, buổi tối sẽ càng lạnh rõ rệt, đi xe máy cũng cần mặc thêm cái áo khoác.
Tuy đang vội, nhưng Dương An vẫn tỏ ra trầm ổn, chầm chậm lái xe, an toàn là trên hết!
Nhà Mạnh Tử Lăng cũng không xa, cách chừng hai mươi phút chạy xe. Dương An chỉ chuyên tâm lái, Tử Lăng ở sau không biết có phải do lạnh mà hai tay vòng qua ôm eo thật chặt, nhẹ nhàng tựa sát lên lưng hắn.
Dương An cũng không thấy có gì lạ, chỉ nghĩ hai người đã khôi phục loại tình cảm như anh trai - em gái trước kia, nhưng hắn lại không biết Mạnh Tử Lăng phía sau đang trộm mỉm cười thực ngọt ngào, giống như nụ cười hạnh phúc của một cô gái đang yêu.
(DG: được ông main chơi game nhiều hỏng não rồi)
(BD: ông dịch giả cũng rứa)
Đi hơn mười phút đã sắp tới nhà Tử Lăng, đột nhiên nàng kêu dừng lại, Dương An hốt hoảng, tưởng có chuyện gì, vội vàng dừng xe.
- Sao thế?
Dương An tá hỏa hỏi.
Mạnh Tử Lăng từ từ xuống xe, nhìn Dương An mỉm cười, nói:
- Tớ biết cậu đang vội, nhưng mà vào đây với tớ một chút được không?
Nói xong, chẳng chờ Dương An có đồng ý hay không, từ từ xoay người đi qua.
Dương An bất đắc dĩ cười, lúc này hắn mới phát hiện nơi này là công viên bên bờ sông nơi hai người họ thường đến chơi. Trước kia mỗi một lần đưa Tử Lăng về nhà, nếu không có chuyện gì gấp, bọn hắn sẽ ở này dừng lại nơi này, đi dạo tâm sự một chút, ngoại trừ sấm chớp dữ dội, bằng không dù mưa gió cũng duy trì nếp đó.
- Dù sao cũng muộn sẵn rồi, thêm lát nữa cũng thế!
Nghĩ một lát rồi Dương An liền đi theo.
Có lẽ là nghỉ lễ Quốc Khánh, công viên hôm nay đông hơn mọi hôm, không ít đôi tình nhân đang bên nhau tâm sự, hẹn hò.
Mạnh Tử Lăng đi thẳng tới rào chắn cạnh bờ sông, chăm chú nhìn dòng nước cuồn cuộn. Gió lạnh mang theo hơi nước thổi tới làm người ta thấy thư thái, bình yên lại, có điều nó lại khiến Tử Lăng chỉ mặc một bộ T-shirt mỏng manh không kìm được khẽ run lên.
Dương An đi phía sau thấy thế lập tức cởi áo khoác nhẹ choàng lên người Tử Lăng, nói nhỏ:
- Mặc vào đi, kẻo cảm lạnh bây giờ!
- Cảm ơn!
Mạnh Tử Lăng cảm nhận hơi ấm còn vương trên áo, trong lòng bỗng dâng lên niềm hạnh phúc ấm áp, không phải cô gái nào cũng được sự đối xử đặc biệt như này.
Mạnh Tử Lăng lấy hết dũng khí, xoay người đối mặt với Dương An, chợt nói:
- Nhớ hồi học trung học, mỗi lần cậu đưa tớ về đều ghé vào đây tản bộ.
- Ừm, nơi này là "chốn cũ" của chúng ta.
Dương An có chút bùi ngùi nói:
- Hồi ấy thật vui, thế mà nháy mắt cái đã 6 năm. Nhiều lúc tớ tưởng như mới hôm qua vẫn đang thời trung học, nhiều khi thật muốn quay về lúc đó…
- Đúng vậy, là "chốn cũ" của hai chúng ta.
Mạnh Tử Lăng dừng một chút, cắn chặt răng, nói:
- Nơi này cũng là chỗ cậu từ chối tớ.
- Thực xin lỗi!
Nghe được Tử Lăng nhắc tới việc kia, Dương An ngập ngừng, không biết nói sao. Bất kể là vì nguyên nhân gì, nam nhân làm cho một nữ nhân đau lòng vẫn là không đúng, là cực kỳ tồi tệ.
- Không sao, chuyện đã qua lâu như vậy, giờ tớ cũng không còn giận cậu nữa.
Mạnh Tử Lăng khẽ cười.
Tuy Tử Lăng nói thế, Dương An vẫn cảm thấy vô cùng áy náy, lúc này rốt cuộc hắn đã hiểu được tâm tình của Vũ Nguyệt trong trò chơi, có một số tình cảm dù đã trải qua ngàn năm vạn tháng cũng sẽ không phai mờ, trái lại vĩnh viễn khắc sâu trong lòng.
- Nếu, nếu tớ nói...
Một hồi lâu, Mạnh Tử Lăng lại ngập ngừng, ấp úng muốn nói gì, nhưng dường như không thể mở lời.
Dương An nghiêm túc lắng nghe, tuy không biết nàng định nói gì, nhưng cũng không cắt ngang.
Tử Lăng bối rối nhìn thẳng vào hai mắt Dương An, cuối cùng hít sâu một hơi, thật nghiêm túc nói:
- Nếu tớ muốn hỏi lại chuyện bốn năm trước một lần nữa, bây giờ cậu sẽ trả lời thế nào?
- Tớ...
Dương An nhất thời không biết phải làm sao, hắn không nghĩ tới Tử Lăng sẽ đột nhiên nói như vậy, cũng không biết nàng đang đùa hay thật.
- Chúng ta hẹn hò đi!
Không đợi Dương An trả lời, Mạnh Tử Lăng lại giành nói, bốn năm, nàng không thể đợi thêm nữa, giọng nói từ bình thản mà trở nên kích động:
- Tớ rất nghiêm túc, tớ cũng biết cậu thích tớ.
Bốn năm chờ đợi, nỗi chua xót trong tim làm mắt nàng ngấn nước, nói:
- Tớ hiểu trong lòng cậu nghĩ gì, cậu sợ mình không có năng lực làm tớ hạnh phúc, sợ tớ theo cậu sẽ chịu khổ, nhưng cậu cũng biết tớ đâu có phải loại con gái tham phú quý, 'chàng gánh ngàn cân nặng, thiếp đỡ một bờ vai', với tớ có thể cùng người mình yêu đồng cam cộng khổ chính là hạnh phúc lớn nhất trong đời.
"Ầm ~ "
Một lời từ đáy lòng của Tử Lăng khiến Dương An tỉnh ngộ lại, đầu như vừa được mở ra, hắn thừa nhận từ trước tới nay mình luôn yên mến Tử Lăng, nhưng lại quá lý trí, để chủ nghĩa đại nam nhân chó má che mờ tình cảm.
- Sai rồi, mình sai tất cả rồi!
Dương An rốt cục nghĩ thông.
- Đúng vậy, có thể cùng người mình yêu đồng cam cộng khổ chính là hạnh phúc lớn nhất trên cõi đời này.
Giờ phút này, Dương An đã nhận ra một nửa của mình chính là cô gái nhỏ bé trước mắt, người vì hắn mà chờ đợi suốt bốn năm qua. Mải miết tìm kiếm tận đâu đâu, hóa ra người có thể bên cạnh cả đời lại luôn ở sát mình.
Tử Lăng lặng lẽ nhìn vào mắt Dương An đợi câu trả lời.
- Những lời cậu vừa nói đều là thật? Cậu vẫn có thể yêu gã con trai từng làm tổn thương cậu ư?
Một hồi lâu, Dương An thành thật hỏi, vẻ tự trách trên mặt cũng biến thành tươi cười nhẹ nhõm.
- Ừm!
Mạnh Tử Lăng xúc động gật gật đầu, nước không cầm được bỗng lăn dài.
- Không được, như vậy không được, coi như tớ chưa từng nghe cậu nói gì đi!
Dương An mỉm cười thản nhiên nói.
Nhưng một câu thản nhiên này lại giống như đẩy Mạnh Tử Lăng xuống vực sâu vạn trượng. Tử Lăng không thể tin được lắc lắc đầu, nàng biết Dương An thích mình, khó khăn lắm mới quyết định bày tỏ lần nữa, hay là sai rồi, hay là hắn vốn không thích nàng?
Nhất thời Mạnh Tử Lăng mất hết can đảm, trong lòng bắt đầu chết lặng, nước mắt tuôn như mưa. Nhìn Dương An còn có thể tươi cười, nàng không kìm nổi, ném chiếc áo khoác trên người xuống đất, xoay người chạy đi.
Nhưng ngay khi nàng vừa xoay bước, một bàn tay mạnh mẽ mà ấm áp đã kéo lấy tay nàng, người này đương nhiên chính là Dương An.
- Cậu còn muốn thế nào nữa, tôi đã thế này...
Cố vùng cánh tay nhỏ bé muôn thoát đi, cảm giác đau từ da thịt hòa với cảm giác thắt lại trong lòng, Tử Lăng nhịn không được kêu gào ra tiếng, trong tiếng khóc tràn ngập tức giận cùng ấm ức.
Dương An nhẹ kéo nàng lại đối diện mình, tay còn lại nắm lấy nốt bàn tay kia, hai tay nắm thật chặt, không cho nàng rời đi.
- Tớ còn chưa nói xong mà!
Dương An thâm tình nhìn thẳng vào mắt Tử Lăng, âm trầm nói:
- Anh nói là coi như chưa nghe thấy, bởi vì người nói câu kia không nên là con gái mà phải là con trai như anh mới đúng.
- Tử Lăng, chúng ta hẹn hò đi!
Lời Dương An vô cùng chân thành:
- Em nói đúng, đáng lẽ anh nên sớm hiểu được hạnh phúc thật sự chính là hai người có thể nương tựa bên nhau.
- A...
Tử Lăng nín khóc, ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn vui mừng nhìn Dương An, rồi hạnh phúc bất chợt khiến nàng lại rơi nước mắt.
Tuy là rơi lệ, nhưng lần này là vì hạnh phúc!
Tử Lăng lập tức nhào vào lòng Dương An, gắt gao ôm chặt lấy hắn, sợ hắn sẽ đột nhiên bỏ chạy. Bốn năm chua xót chờ đợi, hôm nay rốt cục được một đáp án vừa lòng nhất, cuối cùng nàng cũng đợi được rồi.
- Xấu xa, anh là đại xấu xa!
Tử Lăng nhẹ quát trong tiếng khóc tràn ngập hạnh phúc.
Dương An cũng ôm thật chặt Tử Lăng, nói:
- Đúng vậy, anh là đồ xấu xa, lại để em đợi bốn năm, để em đau khổ bốn năm, anh thật sự là một gã siêu cấp đại xấu xa!
Dương An cùng Tử Lăng cứ như đôi vợ chồng mấy chục năm tâm đồng ý hợp, chẳng cần nói gì, chỉ lặng lẽ ôm nhau thật chặt dưới ánh trăng dịu dàng.