Nam tử cởi bỏ nón rộng vành trên đầu đội cho nữ tử, nữ tử đó vận áo choàng lông màu đỏ tươi. Nàng hơi ngẩn đầu nhưng chỉ thấy được cái cằm thon gọn của nam tử
Nam tử khẽ cười, tiếng cười phóng khoáng như gió xuân giữa trời tuyết, ấm áp lại vô tình...
Ngày đó tuyết rơi, lạnh đến thấu xương, lạnh đến tâm can nữ tử bị tổn thương. Nam tử xa lạ quan tâm chăm sóc nàng, chỉ có điều nữ tử đó không nhớ hắn...
Nam nhân vô tình sẽ khiến nữ tử đau khổ, nhưng thích một người mà bị người ấy lãng quên thì còn gì đau khổ hơn?
*
Lam Khanh Khanh giật mình thức giấc, nàng lắc lắc đầu hơi đau, nặng trĩu. Nàng ngẩn đầu nhìn xung quanh "Đây là đâu?"
Hình như hôm qua nàng uống say, sau đó... Sau đó nhìn như Tô Yên cùng Lâm Bích Tần đưa nàng về phòng, sau đó nàng nói muốn đến tam vương phủ
Khoan đã! Tam vương phủ?
Nàng kinh ngạc nhìn kĩ xung quanh, căn phòng này chính là căn phòng Phong Nguyệt Vô Thần sắp xếp cho nàng khi mới vào phủ.
Khanh Khanh yểu xìu ngã ra giường vùng vằn đạp chăn "Lam Khanh Khanh ngươi thật là chẳng có chút tiền đồ nào!"
"Lam cô nương...."
Khanh Khanh ngồi bật dậy, ngó ra ngoài chính thất "Ai?"
"Nô tỳ là Yết Nhi bên Liễu tiểu chủ"
Yết Nhi? Không có ấn tượng. Liễu tiểu chủ? Chẳng lẽ là Liễu An Nhiên? Tiểu chủ chính là danh mà nô gia trong phủ gọi thất thiếp của Phong Nguyệt Vô Thần. Phong Nguyệt Vô Thần nạp Liễu An Nhiên làm trắc phi rồi sao? Còn tưởng hắn sẽ cưới nàng ta là chính thê
"Có chuyện gì không?"
"Liễu tiểu chủ dặn dò nô tỳ đến chăm sóc cô nương"
Lam Khanh Khanh nhớ lại nữ tử yêu kiều xinh đẹp kia thở dài "Không cần ngươi hầu hạ, trở về đi". Nàng nghe thấy tiếng bước chân rời đi mới mệt mỏi nằm lại xuống giường
Khanh Khanh nhìn đỉnh màn có chút ngơ ngác, nàng đột nhiên nhớ ra ngày trước lúc mới xuyên đến thời đại xa lạ này nàng thường xuyên bị mất ngủ. Cách duy nhất để nàng không suy nghĩ nhiều chính là nhìn đỉnh màn đến thẫn thờ
Khanh Khanh nhếch môi khẽ cười, lúc đó nàng nghĩ nàng sẽ chẳng bao giờ dung hợp được với thế giới này, chẳng để tâm đến bất cứ việc gì bởi vì nàng nghĩ đây có lẽ chỉ là giấc mơ bình an do nàng tự tạo ra. Sẽ có một ngày thời không này sẽ biến mất, nàng sẽ thức giấc trở về cuộc sống tối tăm như trước.
Nhưng hiện tại, nàng không chỉ để tâm mà còn bị tổn thương hay tức giận bởi những chuyện mà trước đây nàng cho là tầm thường của nhân loại, bởi vì nàng là ma quỷ
"Khanh Khanh, muội đâu rồi?"
Khanh Khanh cau mày nói vọng ra "Lại là ai?"
Liễu Mộng ngoài chính thất nghe thấy tiếng nàng liền đạp cửa phòng xông vào "Thì ra muội trốn ở đây!"
Khanh Khanh ngồi dậy nhìn Liễu Mộng có chút mơ hồ. Liễu Mộng híp mắt nhìn nàng, huơ huơ tay "Ta là Liễu Mộng, muội nhớ không?"
Khanh Khanh gật đầu "Ta biết!". Liễu Mộng thở ra nhẹ nhỏm cười cười "May muội còn nhớ, nhưng sao muội lại trưng ra bộ mặt mơ hồ thế kia"
Khanh Khanh gượng cười có chút khó xử "Ta quên tỷ cũng là thiếp thất của Phong Nguyệt Vô Thần...". Liễu Mộng nhướng mày "Cũng là?"
Khanh Khanh gật đầu "Cho nên tỷ cũng gọi là Liễu Chủ tử", Liễu Mộng gật đầu Nàng lại nói tiếp "Cho nên Yết Nhi là nô tỳ của tỷ"
Liễu Mộng đương gật đầu lại lắc đầu "Không hẳn, ta và Yết Nhi đều là thuộc hạ của vương gia". Nàng cười gượng ấp úng "Cho nên..."
Liễu Mộng đột nhiên hiểu ra một chuyện "Cho nên ngươi mới đuổi Yết Nhi đi, cho nên ngươi tưởng Liễu Mộng ta là Liễu An Nhiên. Khanh Khanh ngươi giỏi lắm đến người ta ngươi cũng đuổi đi. Ngươi..."
Liễu Mộng thở phì phò vì tức giận, Khanh Khanh chỉ cười vô tội, ai bảo hai người có chung họ làm gì.
Liễu Mộng ngồi xuống giường vỗ vai Khanh Khanh "Ta nghe nói ở Nam Cương muội sảy ra chuyện". Khanh Khanh Khanh không nói gì chỉ cười trừ, Liễu Mộng ghét bỏ đẩy mặt qua một bên "Muội thu lại nụ cười giả tạo đó đi, khó coi muốn chết"
Khanh Khanh nhếch môi cũng không cười nổi cúi đầu, Liễu Mộng nhìn nàng "Muội cố chấp như vậy là vì vương gia, là vì Liễu đường chủ đã trở về!"
Liễu Mộng không phải hỏi mà chính là khẳng định sự việc, Khanh Khanh lắc đầu "Sao có thể...", "Có thể! Bởi vì muội thích vương gia rồi!"
Khanh Khanh không nói gì chỉ cúi đầu, nàng thông minh, tài trí, am hiểu mọi thứ, có thể nhìn ra sắc mặt tất cả mọi người. Nếu không phải do hoàn cảnh có lẽ nàng sẽ trở thành công tố viên hay cảnh sát. Nàng có thể nhìn ra suy nghĩ mọi người chỉ duy nhất nàng không hiểu bản thân cũng chẳng có tài che dấu cảm xúc. Nhất là về phương diện tình cảm nam nữ
"Khanh Khanh, có lẽ hai người đang có hiểu lầm gì đó, muội thử gặp vương gia nói rõ xem biết đâu..."
"Liễu Mộng tỷ, muội cảm thấy có chút đau đầu tỷ trở về đi muội muốn nghỉ ngơi" Khanh Khanh kéo chân trùm cả cơ thể lại cuộn thành một cục, chẳng màng Liễu Mộng đang lãi nhải một bên
Liễu Mộng thở dài bất đắc dĩ rời đi "Khanh Khanh, muội thử xem"
*
Khanh Khanh vận một bộ bạch y đơn giản, nàng dựa theo trí nhớ đến thư phòng trong phủ. Thư phòng của Phong Nguyệt Vô Thần nằm cạnh tẩm thất, nàng đi đến cạnh cây lê trước đình viện ngẩn đầu nhìn lên cao. Nàng nhớ trước ngự thư phòng cũng có một gốc lê, hiện tại vừa trải qua đông cây cũng đã sơ xác
Khanh Khanh hít một hơi thật sâu đi về phía thư phòng, nàng đứng ngoài cửa hơi ghé tai vào trong nghe một chút, hoàn toàn im ắng. Khanh Khanh cau mày, hiện tại hắn không ở thư phòng thì đi đâu?
Nàng nghe thấy tiếng động, nàng vừa nấp đi nơi khuất cánh cửa vốn đang kép chặt bỗng mở ra. Bên trong bước ra một nữ tử, nàng ta vận y phục vàng nhạt thêu hoa hải đường, từng cái giơ tay nhấc chân đều lộ vẻ thanh tao
Liễu An Nhiên vốn rời đi bỗng quay người, nàng ta hơi nhìn qua phía Khanh Khanh đang nấp nhưng nhanh chóng thu nhãn quang.
"Sao lại không đi?" - Phong Nguyệt Vô Thần từ trong thư phòng bước ra chau mày hỏi
Liễu An Nhiên lắc đầu ôn nhu cười "Không có gì, muội đột nhiên nhớ ra một chuyện". "Chuyện gì?" Phong Nguyệt Vô Thần lơ đảng hỏi
"Trước đây huynh từng nói sẽ chăm sóc muội cả đời, hiện tại vẫn còn hiệu lực chứ?". Không chỉ Lam Khanh Khanh mà Phong Nguyệt Vô Thần cũng bất ngờ bởi câu hỏi của nàng ta
Liễu An Nhiên khẽ cười lại nói tiếp "Trước đây muội từng vì huynh mà không tiếc mạng, ngày đó ở Thiên Khanh không phải huynh đã nói như vậy sao. Hiện tại muội cái gì cũng đã mất, bắt đền huynh đấy"
Phong Nguyệt Vô Thần cười xoa đầu nàng ta "Đương nhiên ta sẽ chăm sóc muội"
Liễu An Nhiên cười vui vẻ nhìn bóng đen nơi khuất hành lang rời đi, nàng ta né đầu khỏi cánh tay Phong Nguyệt Vô Thần bĩu môi "Ta đùa huynh đó, tiểu muội cần phải đi tìm lang quân như ý để hắn ta chăm sóc không cần huynh lo"
Phong Nguyệt Vô Thần thu lại cánh tay, nụ cười trên môi có chút mất tự nhiên "Ta mong muội sẽ hạnh phúc"
Liễu An Nhiên khẽ cười bước đi, tiếng cười như chuông bạc, thanh âm trong trẻo "Muội sẽ tìm một nam nhân giống huynh!"
Nam tử khẽ cười, tiếng cười phóng khoáng như gió xuân giữa trời tuyết, ấm áp lại vô tình...
Ngày đó tuyết rơi, lạnh đến thấu xương, lạnh đến tâm can nữ tử bị tổn thương. Nam tử xa lạ quan tâm chăm sóc nàng, chỉ có điều nữ tử đó không nhớ hắn...
Nam nhân vô tình sẽ khiến nữ tử đau khổ, nhưng thích một người mà bị người ấy lãng quên thì còn gì đau khổ hơn?
*
Lam Khanh Khanh giật mình thức giấc, nàng lắc lắc đầu hơi đau, nặng trĩu. Nàng ngẩn đầu nhìn xung quanh "Đây là đâu?"
Hình như hôm qua nàng uống say, sau đó... Sau đó nhìn như Tô Yên cùng Lâm Bích Tần đưa nàng về phòng, sau đó nàng nói muốn đến tam vương phủ
Khoan đã! Tam vương phủ?
Nàng kinh ngạc nhìn kĩ xung quanh, căn phòng này chính là căn phòng Phong Nguyệt Vô Thần sắp xếp cho nàng khi mới vào phủ.
Khanh Khanh yểu xìu ngã ra giường vùng vằn đạp chăn "Lam Khanh Khanh ngươi thật là chẳng có chút tiền đồ nào!"
"Lam cô nương...."
Khanh Khanh ngồi bật dậy, ngó ra ngoài chính thất "Ai?"
"Nô tỳ là Yết Nhi bên Liễu tiểu chủ"
Yết Nhi? Không có ấn tượng. Liễu tiểu chủ? Chẳng lẽ là Liễu An Nhiên? Tiểu chủ chính là danh mà nô gia trong phủ gọi thất thiếp của Phong Nguyệt Vô Thần. Phong Nguyệt Vô Thần nạp Liễu An Nhiên làm trắc phi rồi sao? Còn tưởng hắn sẽ cưới nàng ta là chính thê
"Có chuyện gì không?"
"Liễu tiểu chủ dặn dò nô tỳ đến chăm sóc cô nương"
Lam Khanh Khanh nhớ lại nữ tử yêu kiều xinh đẹp kia thở dài "Không cần ngươi hầu hạ, trở về đi". Nàng nghe thấy tiếng bước chân rời đi mới mệt mỏi nằm lại xuống giường
Khanh Khanh nhìn đỉnh màn có chút ngơ ngác, nàng đột nhiên nhớ ra ngày trước lúc mới xuyên đến thời đại xa lạ này nàng thường xuyên bị mất ngủ. Cách duy nhất để nàng không suy nghĩ nhiều chính là nhìn đỉnh màn đến thẫn thờ
Khanh Khanh nhếch môi khẽ cười, lúc đó nàng nghĩ nàng sẽ chẳng bao giờ dung hợp được với thế giới này, chẳng để tâm đến bất cứ việc gì bởi vì nàng nghĩ đây có lẽ chỉ là giấc mơ bình an do nàng tự tạo ra. Sẽ có một ngày thời không này sẽ biến mất, nàng sẽ thức giấc trở về cuộc sống tối tăm như trước.
Nhưng hiện tại, nàng không chỉ để tâm mà còn bị tổn thương hay tức giận bởi những chuyện mà trước đây nàng cho là tầm thường của nhân loại, bởi vì nàng là ma quỷ
"Khanh Khanh, muội đâu rồi?"
Khanh Khanh cau mày nói vọng ra "Lại là ai?"
Liễu Mộng ngoài chính thất nghe thấy tiếng nàng liền đạp cửa phòng xông vào "Thì ra muội trốn ở đây!"
Khanh Khanh ngồi dậy nhìn Liễu Mộng có chút mơ hồ. Liễu Mộng híp mắt nhìn nàng, huơ huơ tay "Ta là Liễu Mộng, muội nhớ không?"
Khanh Khanh gật đầu "Ta biết!". Liễu Mộng thở ra nhẹ nhỏm cười cười "May muội còn nhớ, nhưng sao muội lại trưng ra bộ mặt mơ hồ thế kia"
Khanh Khanh gượng cười có chút khó xử "Ta quên tỷ cũng là thiếp thất của Phong Nguyệt Vô Thần...". Liễu Mộng nhướng mày "Cũng là?"
Khanh Khanh gật đầu "Cho nên tỷ cũng gọi là Liễu Chủ tử", Liễu Mộng gật đầu Nàng lại nói tiếp "Cho nên Yết Nhi là nô tỳ của tỷ"
Liễu Mộng đương gật đầu lại lắc đầu "Không hẳn, ta và Yết Nhi đều là thuộc hạ của vương gia". Nàng cười gượng ấp úng "Cho nên..."
Liễu Mộng đột nhiên hiểu ra một chuyện "Cho nên ngươi mới đuổi Yết Nhi đi, cho nên ngươi tưởng Liễu Mộng ta là Liễu An Nhiên. Khanh Khanh ngươi giỏi lắm đến người ta ngươi cũng đuổi đi. Ngươi..."
Liễu Mộng thở phì phò vì tức giận, Khanh Khanh chỉ cười vô tội, ai bảo hai người có chung họ làm gì.
Liễu Mộng ngồi xuống giường vỗ vai Khanh Khanh "Ta nghe nói ở Nam Cương muội sảy ra chuyện". Khanh Khanh Khanh không nói gì chỉ cười trừ, Liễu Mộng ghét bỏ đẩy mặt qua một bên "Muội thu lại nụ cười giả tạo đó đi, khó coi muốn chết"
Khanh Khanh nhếch môi cũng không cười nổi cúi đầu, Liễu Mộng nhìn nàng "Muội cố chấp như vậy là vì vương gia, là vì Liễu đường chủ đã trở về!"
Liễu Mộng không phải hỏi mà chính là khẳng định sự việc, Khanh Khanh lắc đầu "Sao có thể...", "Có thể! Bởi vì muội thích vương gia rồi!"
Khanh Khanh không nói gì chỉ cúi đầu, nàng thông minh, tài trí, am hiểu mọi thứ, có thể nhìn ra sắc mặt tất cả mọi người. Nếu không phải do hoàn cảnh có lẽ nàng sẽ trở thành công tố viên hay cảnh sát. Nàng có thể nhìn ra suy nghĩ mọi người chỉ duy nhất nàng không hiểu bản thân cũng chẳng có tài che dấu cảm xúc. Nhất là về phương diện tình cảm nam nữ
"Khanh Khanh, có lẽ hai người đang có hiểu lầm gì đó, muội thử gặp vương gia nói rõ xem biết đâu..."
"Liễu Mộng tỷ, muội cảm thấy có chút đau đầu tỷ trở về đi muội muốn nghỉ ngơi" Khanh Khanh kéo chân trùm cả cơ thể lại cuộn thành một cục, chẳng màng Liễu Mộng đang lãi nhải một bên
Liễu Mộng thở dài bất đắc dĩ rời đi "Khanh Khanh, muội thử xem"
*
Khanh Khanh vận một bộ bạch y đơn giản, nàng dựa theo trí nhớ đến thư phòng trong phủ. Thư phòng của Phong Nguyệt Vô Thần nằm cạnh tẩm thất, nàng đi đến cạnh cây lê trước đình viện ngẩn đầu nhìn lên cao. Nàng nhớ trước ngự thư phòng cũng có một gốc lê, hiện tại vừa trải qua đông cây cũng đã sơ xác
Khanh Khanh hít một hơi thật sâu đi về phía thư phòng, nàng đứng ngoài cửa hơi ghé tai vào trong nghe một chút, hoàn toàn im ắng. Khanh Khanh cau mày, hiện tại hắn không ở thư phòng thì đi đâu?
Nàng nghe thấy tiếng động, nàng vừa nấp đi nơi khuất cánh cửa vốn đang kép chặt bỗng mở ra. Bên trong bước ra một nữ tử, nàng ta vận y phục vàng nhạt thêu hoa hải đường, từng cái giơ tay nhấc chân đều lộ vẻ thanh tao
Liễu An Nhiên vốn rời đi bỗng quay người, nàng ta hơi nhìn qua phía Khanh Khanh đang nấp nhưng nhanh chóng thu nhãn quang.
"Sao lại không đi?" - Phong Nguyệt Vô Thần từ trong thư phòng bước ra chau mày hỏi
Liễu An Nhiên lắc đầu ôn nhu cười "Không có gì, muội đột nhiên nhớ ra một chuyện". "Chuyện gì?" Phong Nguyệt Vô Thần lơ đảng hỏi
"Trước đây huynh từng nói sẽ chăm sóc muội cả đời, hiện tại vẫn còn hiệu lực chứ?". Không chỉ Lam Khanh Khanh mà Phong Nguyệt Vô Thần cũng bất ngờ bởi câu hỏi của nàng ta
Liễu An Nhiên khẽ cười lại nói tiếp "Trước đây muội từng vì huynh mà không tiếc mạng, ngày đó ở Thiên Khanh không phải huynh đã nói như vậy sao. Hiện tại muội cái gì cũng đã mất, bắt đền huynh đấy"
Phong Nguyệt Vô Thần cười xoa đầu nàng ta "Đương nhiên ta sẽ chăm sóc muội"
Liễu An Nhiên cười vui vẻ nhìn bóng đen nơi khuất hành lang rời đi, nàng ta né đầu khỏi cánh tay Phong Nguyệt Vô Thần bĩu môi "Ta đùa huynh đó, tiểu muội cần phải đi tìm lang quân như ý để hắn ta chăm sóc không cần huynh lo"
Phong Nguyệt Vô Thần thu lại cánh tay, nụ cười trên môi có chút mất tự nhiên "Ta mong muội sẽ hạnh phúc"
Liễu An Nhiên khẽ cười bước đi, tiếng cười như chuông bạc, thanh âm trong trẻo "Muội sẽ tìm một nam nhân giống huynh!"