Bạch Nhi cúi đầu không nói gì chỉ thấy trên mu bàn tay nàng có vài giọt nước, Lam Khanh Khanh đưa tay nâng mặt nàng lên lau lau nước mắt hộ nàng "ngươi không nên khóc, khóc chẳng làm được tích sự gì. Điều ngươi phải làm bây giờ là sống thật tốt, thật vui vẻ, khiến người làm ngươi tổn thương phải đau hơn ngươi gấp trăm gấp ngàn lần. Cho họ thấy việc là ngươi tổn thương là việc sai lầm lớn nhất họ đã làm, cho họ thấy chính mình có mắt như mù".
Bạch Nhi càng khóc dữ dội hơn nhào tới ôm nàng "huhu Khanh Khanh cô là tốt với ta nhất, nhưng, nhưng...". Lam Khanh Khanh vỗ nhẹ lưng nàng ấy nói "ngươi chưa bao giờ trải qua nổi đau xé tâm can nhất nên không biết được"
Lam Khanh Khanh đẩy nhẹ Bạch Nhi ra nắm vai nàng "ngoan kể ta nghe nào, ta giúp ngươi báo thù".
Bạch Nhi sụi sùi kể "một năm trước ta còn là cung nữ thân cận Hy phi nương nương, không biết tại sao hôm đó Hy phi dẫn người tra xét phòng ta thấy... Thấy cây trâm phượng hoàng do hoàng đế ban tặng, thế là ta bị vu oan lấy cắp đồ lôi ra đáng bốn mươi gậy rồi đem ta ném đếm đây".
Lam Khanh Khanh nghe xong liền cười "Bạch Nhi ngươi quá ngay thơ rồi", Bạch Nhi tròn mắt nhìn Lam Khanh Khanh, rốt cuộc cô nương này đã trải qua chuyện gì mà có thể rắn rỏi đến vậy? Người này, nàng là ai rốt cuộc có lai lịch gì? Nhưng mà Bạch Nhi nàng mặc kệ nàng ấy đối tốt với nàng thì nàng sẽ không phụ nàng ấy.
*****
Lam Khanh Khanh ngáp dài vương vai chóng tay lên cây chổi "cmn có ai nói ta đã làm gì sai không?" nàng nhớ không nhằm chỉ giết trên dưới gần trăm người, đôi lúc trêu ghẹo này nọ chút thôi mà. "Thôi đừng than nữa" Bạch Nhi thúc tay nàng cười hì hì "ta không hiểu tại sao cô vào cung với vẻ mặt không tình nguyện vậy, ai ép buộc cô sao?"
Lam Khanh Khanh sẵng giọng "thì là cái tên Phong..." biết mình lỡ lời nàng vội sửa miệng "haha tại hoàng thượng rất độ lượng là một đấn minh quân ta rất ngưỡng mộ nên muốn ở gần người một chút thôi mà"
Khoé môi Bạch Nhi giật giật vài cái cười gượng nhìn cô nàng nào đó măt thay đổi còn nhanh hơn thời tiết, ờ chắc tạm tin được lời nàng nói ha.
"Là hai kẻ này sao?" giọng nói đanh đá truyền đến Lam Khanh Khanh và Bạch Nhi vừa quay sang đã thấy dàn cung nhân hoa hoa lệ lệ đi tới. Hoa Mai cùng mấy cung nữ hôm qua đứng bên cạnh nói "đúng vậy là bọn ả, nương nương người phải lấy lại công đạo cho nô tỳ"
Đương lúc Lam Khanh Khanh cùng Bạch Nhi đang ngẩn ra cung nữ thiếp thân Yến Nga của Hy phi đã đanh giọng quát "tiện tỳ kia thấy Hy phi nương nương còn không mau hành lễ". "Nô..." Bạch Nhi định qùy xuống hành lễ đã bị Lam Khanh Khanh kéo lên.
Lam Khanh Khanh nhìn cũng không nhìn bọn họ kéo Bạch Nhi đi nói "Bạch Nhi cô đừng lười nữa mau quét ruồi nhặng rác tước đi hết đi tránh hoàng thượng hạ triều thấy những thứ dơ bẩn này lại tức giận". Bạch Nhi khó xử nhìn bọn họ rồi nhìn Lam Khanh Khanh nhớ lại lời hứa báo thù giúp nàng ngày hôm qua của nàng ấy ngoan ngoãn xách chổi quét.
Hy phi thấy bọn họ làm lơ mình lại còn nói mình là ruồi nhặng thì tức điên lên "tiện tỳ to gan ngươi dám nói bản cung là ruồi nhặng, xem ra gan ngươi khá lớn nhỉ". Lam Khanh Khanh quét tước về phía Hy phi không quay đầu nói "thứ cho nô tỳ ngu dốt, nô tỳ nghĩ gan nô tỳ cũng giống gan của người khác thôi không biết Hy phi người làm sao phân biệt được?"
Hy phi á khẩu bỗng chốc cười "hay cho một con tiện tỳ, ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám láo với ta, xem ra ngươi chán sống rồi". Bạch Nhi kéo kéo ống tay áo Lam Khanh Khanh nói nhỏ "Khanh Khanh nếu cô đang trả thù giúp ta thì thôi đi, đừng đắc tội Hy phi, đây là ngự thư phòng đấy".
Lam Khanh Khanh gạt tay nàng ra cố ý nói lớn "cô ta là ai chứ? Chó điên thì đi đâu cũng cắn người à? Không ở nhà uống thuốc mà chạy loạn ở ngoài mất mặt chết đi được, loại người như cô ta tốt nhất là cho vào lồng heo rồi quẳn đi cho sạch sẽ". Hy phi nghe Lam Khanh Khanh nói như vậy tức tối quát "người đâu bắt ả lại vả cho ta dám chửi cả bổn cung"
Hai cung nữ xắn tay áo lên định xông tới chưa kịp bắt được Lam Khanh Khanh nàng đã né qua một bên cười mỉa mai nói "nương nương người kích động quá làm gì, khi nảy Bạch Nhi chỉ kể cho ta vài ngày trước nàng có thấy một tên điên chạy loạn cắn người không thuốc chữa thôi mà". Nàng liếc nhìn Hy phi đầy ý tứ "không phải người cho là ta đang nói người đấy chứ? Chậc Hy phi nương nương người tự minh họa bản thân quá sâu sắc nha, so sách chính mình với chó điên".
Hy phi tức đỏ bừng mặt tính mở miệng nói gì đã bị Lam Khanh Khanh cướp lời, nàng đi đến vỗ vai cô ta "nương nương ta thật khâm phục người, muốn chia buồn nổi đau của người khác mà tự mình ví bản thân thành như vậy, đúng là trên đời này chưa ai có đức độ như người nha, khâm phục, nô tỳ khâm phục".
Hy phi trợn mắt nhìn Lam Khanh Khanh, trên đời này có ai còn mặt dày vô sỉ độc mồn độc miệng hơn nàng không? Hy phi tiến không được lùi cũng chẳng xong bèn miễn cưỡng cười "không...
không có gì". Lam Khanh Khanh nhìn vẻ mặt thối hoắc của cô ta cười cười nhìn xung quanh may thật không có nhiều người xung quanh chắc không bị ai để ý nhỉ?
Lam Khanh Khanh nghĩ là vậy nhưng nàng đâu biết sau hôm nay cái tên Hy phi này còn nổi hơn cồn trong hậu cung. Vâng và mấu chốt khiến vấn đề này sảy ra đó chính là nàng.
Bạch Nhi càng khóc dữ dội hơn nhào tới ôm nàng "huhu Khanh Khanh cô là tốt với ta nhất, nhưng, nhưng...". Lam Khanh Khanh vỗ nhẹ lưng nàng ấy nói "ngươi chưa bao giờ trải qua nổi đau xé tâm can nhất nên không biết được"
Lam Khanh Khanh đẩy nhẹ Bạch Nhi ra nắm vai nàng "ngoan kể ta nghe nào, ta giúp ngươi báo thù".
Bạch Nhi sụi sùi kể "một năm trước ta còn là cung nữ thân cận Hy phi nương nương, không biết tại sao hôm đó Hy phi dẫn người tra xét phòng ta thấy... Thấy cây trâm phượng hoàng do hoàng đế ban tặng, thế là ta bị vu oan lấy cắp đồ lôi ra đáng bốn mươi gậy rồi đem ta ném đếm đây".
Lam Khanh Khanh nghe xong liền cười "Bạch Nhi ngươi quá ngay thơ rồi", Bạch Nhi tròn mắt nhìn Lam Khanh Khanh, rốt cuộc cô nương này đã trải qua chuyện gì mà có thể rắn rỏi đến vậy? Người này, nàng là ai rốt cuộc có lai lịch gì? Nhưng mà Bạch Nhi nàng mặc kệ nàng ấy đối tốt với nàng thì nàng sẽ không phụ nàng ấy.
*****
Lam Khanh Khanh ngáp dài vương vai chóng tay lên cây chổi "cmn có ai nói ta đã làm gì sai không?" nàng nhớ không nhằm chỉ giết trên dưới gần trăm người, đôi lúc trêu ghẹo này nọ chút thôi mà. "Thôi đừng than nữa" Bạch Nhi thúc tay nàng cười hì hì "ta không hiểu tại sao cô vào cung với vẻ mặt không tình nguyện vậy, ai ép buộc cô sao?"
Lam Khanh Khanh sẵng giọng "thì là cái tên Phong..." biết mình lỡ lời nàng vội sửa miệng "haha tại hoàng thượng rất độ lượng là một đấn minh quân ta rất ngưỡng mộ nên muốn ở gần người một chút thôi mà"
Khoé môi Bạch Nhi giật giật vài cái cười gượng nhìn cô nàng nào đó măt thay đổi còn nhanh hơn thời tiết, ờ chắc tạm tin được lời nàng nói ha.
"Là hai kẻ này sao?" giọng nói đanh đá truyền đến Lam Khanh Khanh và Bạch Nhi vừa quay sang đã thấy dàn cung nhân hoa hoa lệ lệ đi tới. Hoa Mai cùng mấy cung nữ hôm qua đứng bên cạnh nói "đúng vậy là bọn ả, nương nương người phải lấy lại công đạo cho nô tỳ"
Đương lúc Lam Khanh Khanh cùng Bạch Nhi đang ngẩn ra cung nữ thiếp thân Yến Nga của Hy phi đã đanh giọng quát "tiện tỳ kia thấy Hy phi nương nương còn không mau hành lễ". "Nô..." Bạch Nhi định qùy xuống hành lễ đã bị Lam Khanh Khanh kéo lên.
Lam Khanh Khanh nhìn cũng không nhìn bọn họ kéo Bạch Nhi đi nói "Bạch Nhi cô đừng lười nữa mau quét ruồi nhặng rác tước đi hết đi tránh hoàng thượng hạ triều thấy những thứ dơ bẩn này lại tức giận". Bạch Nhi khó xử nhìn bọn họ rồi nhìn Lam Khanh Khanh nhớ lại lời hứa báo thù giúp nàng ngày hôm qua của nàng ấy ngoan ngoãn xách chổi quét.
Hy phi thấy bọn họ làm lơ mình lại còn nói mình là ruồi nhặng thì tức điên lên "tiện tỳ to gan ngươi dám nói bản cung là ruồi nhặng, xem ra gan ngươi khá lớn nhỉ". Lam Khanh Khanh quét tước về phía Hy phi không quay đầu nói "thứ cho nô tỳ ngu dốt, nô tỳ nghĩ gan nô tỳ cũng giống gan của người khác thôi không biết Hy phi người làm sao phân biệt được?"
Hy phi á khẩu bỗng chốc cười "hay cho một con tiện tỳ, ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám láo với ta, xem ra ngươi chán sống rồi". Bạch Nhi kéo kéo ống tay áo Lam Khanh Khanh nói nhỏ "Khanh Khanh nếu cô đang trả thù giúp ta thì thôi đi, đừng đắc tội Hy phi, đây là ngự thư phòng đấy".
Lam Khanh Khanh gạt tay nàng ra cố ý nói lớn "cô ta là ai chứ? Chó điên thì đi đâu cũng cắn người à? Không ở nhà uống thuốc mà chạy loạn ở ngoài mất mặt chết đi được, loại người như cô ta tốt nhất là cho vào lồng heo rồi quẳn đi cho sạch sẽ". Hy phi nghe Lam Khanh Khanh nói như vậy tức tối quát "người đâu bắt ả lại vả cho ta dám chửi cả bổn cung"
Hai cung nữ xắn tay áo lên định xông tới chưa kịp bắt được Lam Khanh Khanh nàng đã né qua một bên cười mỉa mai nói "nương nương người kích động quá làm gì, khi nảy Bạch Nhi chỉ kể cho ta vài ngày trước nàng có thấy một tên điên chạy loạn cắn người không thuốc chữa thôi mà". Nàng liếc nhìn Hy phi đầy ý tứ "không phải người cho là ta đang nói người đấy chứ? Chậc Hy phi nương nương người tự minh họa bản thân quá sâu sắc nha, so sách chính mình với chó điên".
Hy phi tức đỏ bừng mặt tính mở miệng nói gì đã bị Lam Khanh Khanh cướp lời, nàng đi đến vỗ vai cô ta "nương nương ta thật khâm phục người, muốn chia buồn nổi đau của người khác mà tự mình ví bản thân thành như vậy, đúng là trên đời này chưa ai có đức độ như người nha, khâm phục, nô tỳ khâm phục".
Hy phi trợn mắt nhìn Lam Khanh Khanh, trên đời này có ai còn mặt dày vô sỉ độc mồn độc miệng hơn nàng không? Hy phi tiến không được lùi cũng chẳng xong bèn miễn cưỡng cười "không...
không có gì". Lam Khanh Khanh nhìn vẻ mặt thối hoắc của cô ta cười cười nhìn xung quanh may thật không có nhiều người xung quanh chắc không bị ai để ý nhỉ?
Lam Khanh Khanh nghĩ là vậy nhưng nàng đâu biết sau hôm nay cái tên Hy phi này còn nổi hơn cồn trong hậu cung. Vâng và mấu chốt khiến vấn đề này sảy ra đó chính là nàng.