Tử thần vương phi: Lãnh khốc tôn chủ, mời!

Chương 52: Hàm Lương Đệ

Cũng đã thật lâu rồi nàng mới có một giấc ngủ ngon như vậy, phải chăng là do quá mệt mỏi hay đã tìm được nơi cảm thấy bình an. Hàm Mộc Vân nhíu mày, tỉnh giấc, nàng chớp chớp mắt nhìn nam nhân điển trai đang nằm bên cạnh
Quả thật hắn rất đẹp giống như trai Hàn Quốc ấy, nàng công nhận điều đó, Hàm Mộc Vân nàng là thiếu nữ thế kỉ 21 à nha làm sao có thể sắt đá trước trai đẹp. Khoa học đã chứng minh ngắm trai đẹp vào mỗi buổi sáng rất bổ mắt nha, haiz nàng thừa nhận nàng rất mê trai
Mắt hắn cũng rất đẹp nha, rất trong suốt thật không hợp với hắn...khoan đã mắt?
"Xem ra nàng rất thích ngắm ta ngủ" Phong Nguyệt Phủ Hàn đã tỉnh từ khi nào, hắn đặt tay bên hông nàng, kéo về phía hắn "ta không ngại để nàng ngắm. Nàng lườm hắn, ừ thì đẹp mà hành động với lời nói chẳng đẹp tí nào
"Ta đói" Hàm Mộc Vân xoa xoa cái bụng đói meo từ hôm qua đến giờ, căm hận nhìn hắn. Phong Nguyệt Phủ Hàn mới nhớ hôm qua nàng vẫn chưa ăn, "được ta gọi người chuẩn bị cho nàng, muốn ăn gì?"
Nàng giãy ra khỏi móng vuốc của hắn lết xuống giường tùy tùy tiện tiện buộc lại tóc "món ngon, miễn ngon ta đều ăn được". Phong Nguyệt Phủ Hàn cười cười khoát áo choàng mỏng đi ra ngoài
Hàm Mộc Vân nhấc mắt nhìn theo bóng hắn thở dài, nên nói hắn là người tốt hay xấu đây? Cho dù nàng có tỏ ra lạnh lùng thế nào đi nữa thì trước mặt hắn nàng vẫn không giữa được. Cái cổ đại này rắc rối như vậy hắn có thể nào bảo vệ được nàng? Vẫn nên không tin tưởng được một ai.
Đã hai ngày trôi qua từ khi Hàm Mộc Vân vào cung, nàng chẳng được đi đâu mà cũng chẳng có ai có thể nhìn thấy mặt nàng. Không ai đến hỏi thăm mà nàng cũng chẳng buồn ra ngoài, nàng thiết nghĩ trong hậu cung càng yên ổn càng tốt, nhưng mà yên ổn thế nào khi đêm nào Hắn cũng đến...
Trong cung lời ra tiếng vào, tới nơi đâu cũng có chủ đề về Hàm lương đệ kia, chẳng ai biết cô ta là thần thánh phương nào. Trong cung náo nhiệt là thế nhưng vẫn chỉ một người "tâm bất biến giữ dòng đời nghiệt ngã"
Lam Khanh Khanh như mọi hôm lê chổi đến ngự thư phòng lười biếng ngồi bên góc lê, Bạch Nhi thấy cũng thành quen chỉ biết thở dài, vị chủ tử này cái gì cũng tốt trừ bệnh lười biếng nan y khó chữa
"Bạch Nhi" Lam Khanh Khanh vốn đang nhắm mắt dưỡng thần bỗng mở mắt ra nhìn cung nữa vừa gọi Bạch Nhi. Cung nữ đó nhìn thoảng qua Khanh Khanh rồi mở lời "Bạch Nhi, bên cung của Lan Phi đang thiếu cung nữ, người và cô ấy có thể qua giúp một tay được không?"
Lam Khanh Khanh chau mày "sao lại gọi bọn ta? Trong cung hết cung nữ rồi à?". Cung nữ kia khó sử, chủ nhân đã chỉ đích danh cô ấy sao cô dám không tuân, cô cũng đã từng nghe qua về vị Lam Khanh Khanh này
Cô ta cẩn thận "thật tình Lan Uyển cung chẳng biết đi đâu tìm người, cung chủ nhân đâu lớn lao gì để họ bận tâm..." Lam Khanh Khanh nhanh chóng hiểu ý "xem ra ra phải đi nhỉ? Chủ nhân ngươi chỉ đích danh ta?"
Cô ta ngạc nhiên, Bạch Nhi cũng quay sang nhìn nàng "Khanh Khanh à cô...", "Bên đó đang làm gì?" nàng hỏi. "Lan Uyển cung mở tiệc ngắm hoa cũng là đến mọi người xem mặt Hàm nương nương", Lam Khanh Khanh có chút suy nghĩ "được rồi ta sẽ đến" cô ta vui mừng rời đi
Đợi cô ta khuất bóng Bạch nhi mới quay sang Khanh Khanh "cô muốn qua đó thật sao? Liệu...", "không sao đâu! Lan phi đâu nguy hiểm như Lương chiêu nghi" nàng không biết cái người tên Lan phi ấy muốn gì ở nàng nhưng mà có lẽ nàng nên đi. Dường như có gì đó thúc giục nàng đi...

________________________
_Lan Uyển cung_
"Lan Phi muội muội, lâu rồi chúng ta không gặp nhau nhỉ, muội vẫn ổn chứ?" một đám nữ nhân váy áo lượn là ỏ ẻo đi đến. Kiều Hữu Lan nhìn cũng chẳng nhìn lấy một cái, nghịch nghịch chén trà trong tay "các tỷ tỷ đến rồi? Mời ngồi"
"Hữu Lan, xem ra muội sống rất tốt nha càng ngày càng đẹp ra, cũng thật lâu mới có dịp tỷ muội ta họp mặt thưởng hoa" Kiều Hữu Lan ngẩn mặt, nhận ra là Lương Chiêu Nghi liền cười nhẹ ra lễ "tỷ tỷ quá lời rồi, muội làm sao so với tỷ đây? Cỏ dại làm sao so với mẫu đơn"
Qua lại vài câu khách sáo rồi ngồi uống trà thưởng hoa nói chuyện son phấn phụ nữ. Lam Khanh Khanh lắc đầu nhàm chán nhìn bọn giả tạo kia, Bạch Nhi nhìn cô cười cười "sao vậy?", "chán quá chả có gì chơi"
Bạch Nhi đưa đĩa điểm tâm đến trước mặt nàng "vốn dĩ hội họp phi tần thì chỉ có vậy thôi nhưng mà khi có hoàng thượng mới thật thú vị". Lam Khanh Khanh bĩu môi "sớm biết như vậy ta thà ở lại ngự thư phòng"
"Này, các người mau đem trà và điểm tâm ra đi chứ?" một cung nữ thúc giục, nàng chau mày, đúng thật sung sướng chịu lại đến đây là nô dịch cho bọn ả. Bạch Nhi thúc tay nàng đưa ấm trà "đi mau đi, nào", nàng chán nản lê thân đi
"Ah, đây chẳng phải Khanh Khanh sao? Ngươi chuyể sang Lan Uyển cung rồi chăng?" Lương chiêu nghi vừa thấy nàng có chút ngạc nhiên. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía nàng, ít nhiều học cũng nghe qua danh nàng, cung nữ từng hãm hại Hy phi hay sao
Kiều Hữu Lan cũng bất giác quay đầu nhìn, đôi mày có hơi nhíu lại, cô ấy là Lam Khanh Khanh? Tại sao tỷ ấy lại muốn gặp cô ta?
Bạch Nhi giữ lễ thưa "Lan Uyển cung vắng người bọn nô tỳ đến giúp một tay". Lương chiêu nghi đã quá quen với tính cách của nàng cũng chẳng so đo việc Bạch Nhi trả lời thay nhưng bọn phi tần kia lại lục đục khó chịu
Trang Phi là người đầu tiên lên tiếng "Lương chiêu nghi là hỏi cô ta đâu hỏi ngươi, ngươi mở miệng làm gì?", Trần thái nữ lên tiếng "đúng vậy nha, ngươi là không tôn trọng sao?". Lại vài người lên tiếng, một số còn lại thức thời im lặng, chỉ những kẻ ngốc mới chẳng biết chuyện, Lương chiêu nghi còn chưa lên tiếng ắt là có gì đó
"Lương tỷ tỷ, đối với bọn nô tỳ chẳng biết quy tắc như vậy nên trừng phạt" Lương chiêu nghi vẫn thản nhiên thưởng trà lại lén nhìn về phía Khanh Khanh. Bọn họ chỉ biết lòng Lương chiêu nghi mà động trúng ổ khiến lữa...à không động vào sư tử à nha
"Thật ra....."

back top