"Người trong xe là ai?"
Bạch Kết đối với người canh giữ cổng thành tỏ vẻ nịnh nọt "Quan gia trong xe ngựa là chủ tử của thành Đông Tử Dạ cô nương". Vị lính gác kia ngờ vực, lệnh bên trên đã truyền xuống phàm là người muốn ra khỏi thành đều phải kiểm tra thật kĩ càng.
"Ta muốn kiểm tra, mạo phạm" nói rồi lích gác cổng tiến đến vạch màn xa ngựa ra. Ánh trăng rọi vào trong xe chỉ thất duy nhất có hai nữ tử xinh đẹp, đợi thấy rõ người ngồi bên trong tên lính canh liền giật mình cúi người "Trang tần nương nương, tiểu nhân thất lễ".
"Bổn cung muốn cùng Tử Dạ về quê mọt chuyến thăm ngoại công đang bệnh nặng, chẳng hay quan gia có cho bọn ta qua thành?". Tiểu quan kia nhìn một lượt trong xe không còn ai ngoài Phương Thanh và Tử Dạ liền cúi đầu "Tiểu nhân mạo phạm xin nương nương lượng thứ"
Hắn hô một tiếng mở cửa thành, trong kinh thành ai mà không biết Tử Dạ cùng Trang tần là bằng hữu trước khi vào cung.
Xe ngựa vừa đi một đoạn Hoắc Y mới phi ngựa đến, hắn nhìn cỗ xe ngựa kia có chút kì quái "Kia là người nào? Sao lại để xuất thành?". "Thưa đại nhân người trong xe là Tử Dạ cô nương cùng Trang tần nương nương, nương nương bảo ngoại công người bị bệnh nặng liền về quê thăm". Hoắc Y chau mày càng chặt, quả là từng nghe Trang tần xin phép hoàng thượng về quê một ngày, không phải quá trùng hợp sao?
Hoắc Y nhìn hướng xe ngựa một chút rồi thúc ngựa chạy đi
_Lan Uyển_
Hàn Khiết Tử tức giận nhìn Kiều Hữu Lan ngồi một bên "Không phải muội nhúng ta vào việc này chứ?". Hữu Lan cắn môi ngẩn đâu lên trong mắt có ủy khuất "Vậy tỷ làm sao lại tức giận như thế? Tỷ có quan hệ gì với họ?". Khiết Tử nhìn nàng ta bỗng bật cười lui về phía sau vài bước "Lan Nhi ta vốn coi muội là muội muội thật không ngờ lại quên mất muội vốn là một ác ma, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời"
Kiều Hữu Lan đứng bật dậy ánh mắt có chút dữ tợn "Tỷ đừng nhắc tới quá khứ của muội, muội làm như vậy không phải đều vì tỷ sao?". Khiết Tử khổ sở nhướng mày "Vì ta hay là vì bản thân ngươi? Lan Nhi ta nghĩ ngươi vì thích hắn nên mới tiến cung"
Kiều Hữu Lan hừ một tiếng "Chẳng phải ba năm trước cũng vì một cái đại họa liền biến tỷ thành như này sao? Tỷ không nói ta cũng tự biết Lam Khanh Khanh kia căn bản rất giống Phong Nguyệt Linh Nhi. Đại họa như vậy còn giữ được sao?"
"Bốp" Hàn Khiết Tử tức giận tát nàng ta một cái ngay sau đó liền có chút hối hận, nhắc đến Linh Nhi lại làm tim nàng đau nhói, đúng vậy Khanh Khanh rất giống Linh Nhi. "Cũng bởi vì nàng giống Linh Nhi, chuyện của ba năm trước ta tuyệt đối sẽ không lặp lại" bóng dáng cô độc của nàng rời đi
Kiều Hữu Lan nhìn theo nàng bất giác nước mắt tuôn ra, Khiết Tử còn không hỏi nàng ta nhốt các nàng ở đâu. Trong mắt dấy lên tia hận thù Kiều Hữu Lan xoay người phi thân đi mất
Lần này tỉnh dậy trời đã sáng, tính ra các nàng bị bắt cũng đã hai ngày. Lam Khanh Khanh mở mắt ánh sáng nhàn nhạt bên ngoài theo khe cửa chiếu vào, nàng quét mắt nhìn nơi các nàng bị nhốt, hình như là một căn nhà nhỏ bị bỏ hoang. Khanh Khanh nhìn qua bên cạnh thấy Mộc Vân tựa như con mèo nhỏ an ổn tựa lên vai nàng ngủ.
Cách cửa mục nát mở ra ánh sáng bên ngoài chiếu vào có chút chói mắt, người kia đóng cửa lại Khanh Khanh mới ngẩn đầu nhìn. Thấy rõ diện mạo người tới, Khanh Khanh giương khóe môi cười nhạt "Lan phi hẳn là rảnh rỗi nên mới đến đây đi"
Kiều Hữu Lan nhếch môi cũng chẳng rõ nàng ta có cười hay không, ngồi xuống đối diện Khanh Khanh. Hữu Lan nhìn thoáng qua Mộc Vân đang ngủ ngon bên cạnh hừ lạnh "Bị bắt còn nhàn nhã như vật sao, Các người thật ra không nên xuất hiện, nếu các người không xuất hiện trước mặt bọn họ hôm nay cũnng không như thế này". Nàng ta bỗng thu lại nụ cười nhạt trên môi, đưa ngón trỏ xinh đẹp chỉ vào Khanh Khanh "Nhất là ngươi". Khanh Khanh bật cười không cho là đúng "Bọn ta có nên xuất hiện hay không cũng không do ngươi định đoạt, ta lại thật hiếu kì cái nguyên nhân"
Kiều Hữu Lan không nói gì, nâng cằm nàng lên "Ta thật không biết rốt cuộc dung mạo này ba năm trước đã gây ra cái đại họa gì?" Khanh Khanh hay nói cách khác là Linh Nhi kia nhan sắc không đến nỗi vạn người mê nhưng tại sao lại gây chuyện lớn như vậy.
Lam Khanh Khanh chau mày, ba năm trước? Nàng chỉ mới xuyên không gần một năm thôi mà? Linh cảm mách bảo cho nàng biết có uẩn khuất trong chuyện này.
Kiều Hữu Lan nhìn vẻ mặt khó hiểu của nàng bật cười "Có lẽ ngươi thật không biết khuôn mặt của ngươi rất giống... Linh Nhi điện hạ". Khanh Khanh không nói gì đợi cô ta nói tiếp, "Ta nghe nói trước đây hoàng thượng có một muội muội ruột lên là Phong Nguyệt Linh Nhi. Nhưng mà nàng đã mất vào ba năm trước vào lúc Phong Nguyệt vương triều đang hỗn loạn" cũng tức là trước khi Phong Nguyệt Phủ Hàn lên ngôi
"Linh Nhi điện hạ này rất được hoàng thượng sủng ái, hẳn khi nàng ta chết Phong Nguyệt Phủ Hàn rất đau lòng. Không ngờ sau ba năm lại xuất hiện một nữ tử giống muội muội quá cố của mình đến vậy, sẽ có cảm giác gì đây?".
Cuối cùng Lam Khanh Khanh cũng hiểu ra tại sao Phong Nguyệt Phủ Hàn lại bao dung nàng như vậy, dù nàng có khi quân phạm thượng hắn cũng chưa từng ra lệnh chém đầu. Hắn tức giận đến đâu cũng chỉ dọa chém nàng, cũng lắm chỉ là đánh vài trượng
Lam Khanh Khanh ngẩn đầu đối diện với Kiều Hữu Lan "Vì vậy nên ngươi mới hợp tác với bọn người Bạch Kết kia bắt ta? Hàm Mộc Vân có liên quan sao?". Kiều Hữu Lan cười nhẹ "Cô ta được Phủ Hàn yêu thương như vậy ta chỉ nghĩ nếu hắn mất đi cô ta sẽ như thế nào? Hắn nếu không không thuộc về ta thì chỉ có thể là Khiết Tử, nữ nhân khác cũng đừng mơ tưởng"
Lam Khanh Khanh cười, nụ cười xinh đẹp sảng khoái "Ta có thể thấy ngươi rất trọng tình trọng nghĩ với người kia, nhưng đáng tiếc tâm ma trong người ngươi lại bất giác trỗi dạy, ngươi không khống chế được". Kiều Hữu Lan giật mình nhìn nàng "Sao ngươi biết?", Khanh Khanh nhếch môi cười nàng vốn mẫn cảm với hơi thở tàn ác không khó gì nhận ra Kiều Hữu Lan có chút khác thường
Kiều Hữu Lan nhìn nàng một cái liền đứng dậy lảo đảo rời đi
Bạch Kết đối với người canh giữ cổng thành tỏ vẻ nịnh nọt "Quan gia trong xe ngựa là chủ tử của thành Đông Tử Dạ cô nương". Vị lính gác kia ngờ vực, lệnh bên trên đã truyền xuống phàm là người muốn ra khỏi thành đều phải kiểm tra thật kĩ càng.
"Ta muốn kiểm tra, mạo phạm" nói rồi lích gác cổng tiến đến vạch màn xa ngựa ra. Ánh trăng rọi vào trong xe chỉ thất duy nhất có hai nữ tử xinh đẹp, đợi thấy rõ người ngồi bên trong tên lính canh liền giật mình cúi người "Trang tần nương nương, tiểu nhân thất lễ".
"Bổn cung muốn cùng Tử Dạ về quê mọt chuyến thăm ngoại công đang bệnh nặng, chẳng hay quan gia có cho bọn ta qua thành?". Tiểu quan kia nhìn một lượt trong xe không còn ai ngoài Phương Thanh và Tử Dạ liền cúi đầu "Tiểu nhân mạo phạm xin nương nương lượng thứ"
Hắn hô một tiếng mở cửa thành, trong kinh thành ai mà không biết Tử Dạ cùng Trang tần là bằng hữu trước khi vào cung.
Xe ngựa vừa đi một đoạn Hoắc Y mới phi ngựa đến, hắn nhìn cỗ xe ngựa kia có chút kì quái "Kia là người nào? Sao lại để xuất thành?". "Thưa đại nhân người trong xe là Tử Dạ cô nương cùng Trang tần nương nương, nương nương bảo ngoại công người bị bệnh nặng liền về quê thăm". Hoắc Y chau mày càng chặt, quả là từng nghe Trang tần xin phép hoàng thượng về quê một ngày, không phải quá trùng hợp sao?
Hoắc Y nhìn hướng xe ngựa một chút rồi thúc ngựa chạy đi
_Lan Uyển_
Hàn Khiết Tử tức giận nhìn Kiều Hữu Lan ngồi một bên "Không phải muội nhúng ta vào việc này chứ?". Hữu Lan cắn môi ngẩn đâu lên trong mắt có ủy khuất "Vậy tỷ làm sao lại tức giận như thế? Tỷ có quan hệ gì với họ?". Khiết Tử nhìn nàng ta bỗng bật cười lui về phía sau vài bước "Lan Nhi ta vốn coi muội là muội muội thật không ngờ lại quên mất muội vốn là một ác ma, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời"
Kiều Hữu Lan đứng bật dậy ánh mắt có chút dữ tợn "Tỷ đừng nhắc tới quá khứ của muội, muội làm như vậy không phải đều vì tỷ sao?". Khiết Tử khổ sở nhướng mày "Vì ta hay là vì bản thân ngươi? Lan Nhi ta nghĩ ngươi vì thích hắn nên mới tiến cung"
Kiều Hữu Lan hừ một tiếng "Chẳng phải ba năm trước cũng vì một cái đại họa liền biến tỷ thành như này sao? Tỷ không nói ta cũng tự biết Lam Khanh Khanh kia căn bản rất giống Phong Nguyệt Linh Nhi. Đại họa như vậy còn giữ được sao?"
"Bốp" Hàn Khiết Tử tức giận tát nàng ta một cái ngay sau đó liền có chút hối hận, nhắc đến Linh Nhi lại làm tim nàng đau nhói, đúng vậy Khanh Khanh rất giống Linh Nhi. "Cũng bởi vì nàng giống Linh Nhi, chuyện của ba năm trước ta tuyệt đối sẽ không lặp lại" bóng dáng cô độc của nàng rời đi
Kiều Hữu Lan nhìn theo nàng bất giác nước mắt tuôn ra, Khiết Tử còn không hỏi nàng ta nhốt các nàng ở đâu. Trong mắt dấy lên tia hận thù Kiều Hữu Lan xoay người phi thân đi mất
Lần này tỉnh dậy trời đã sáng, tính ra các nàng bị bắt cũng đã hai ngày. Lam Khanh Khanh mở mắt ánh sáng nhàn nhạt bên ngoài theo khe cửa chiếu vào, nàng quét mắt nhìn nơi các nàng bị nhốt, hình như là một căn nhà nhỏ bị bỏ hoang. Khanh Khanh nhìn qua bên cạnh thấy Mộc Vân tựa như con mèo nhỏ an ổn tựa lên vai nàng ngủ.
Cách cửa mục nát mở ra ánh sáng bên ngoài chiếu vào có chút chói mắt, người kia đóng cửa lại Khanh Khanh mới ngẩn đầu nhìn. Thấy rõ diện mạo người tới, Khanh Khanh giương khóe môi cười nhạt "Lan phi hẳn là rảnh rỗi nên mới đến đây đi"
Kiều Hữu Lan nhếch môi cũng chẳng rõ nàng ta có cười hay không, ngồi xuống đối diện Khanh Khanh. Hữu Lan nhìn thoáng qua Mộc Vân đang ngủ ngon bên cạnh hừ lạnh "Bị bắt còn nhàn nhã như vật sao, Các người thật ra không nên xuất hiện, nếu các người không xuất hiện trước mặt bọn họ hôm nay cũnng không như thế này". Nàng ta bỗng thu lại nụ cười nhạt trên môi, đưa ngón trỏ xinh đẹp chỉ vào Khanh Khanh "Nhất là ngươi". Khanh Khanh bật cười không cho là đúng "Bọn ta có nên xuất hiện hay không cũng không do ngươi định đoạt, ta lại thật hiếu kì cái nguyên nhân"
Kiều Hữu Lan không nói gì, nâng cằm nàng lên "Ta thật không biết rốt cuộc dung mạo này ba năm trước đã gây ra cái đại họa gì?" Khanh Khanh hay nói cách khác là Linh Nhi kia nhan sắc không đến nỗi vạn người mê nhưng tại sao lại gây chuyện lớn như vậy.
Lam Khanh Khanh chau mày, ba năm trước? Nàng chỉ mới xuyên không gần một năm thôi mà? Linh cảm mách bảo cho nàng biết có uẩn khuất trong chuyện này.
Kiều Hữu Lan nhìn vẻ mặt khó hiểu của nàng bật cười "Có lẽ ngươi thật không biết khuôn mặt của ngươi rất giống... Linh Nhi điện hạ". Khanh Khanh không nói gì đợi cô ta nói tiếp, "Ta nghe nói trước đây hoàng thượng có một muội muội ruột lên là Phong Nguyệt Linh Nhi. Nhưng mà nàng đã mất vào ba năm trước vào lúc Phong Nguyệt vương triều đang hỗn loạn" cũng tức là trước khi Phong Nguyệt Phủ Hàn lên ngôi
"Linh Nhi điện hạ này rất được hoàng thượng sủng ái, hẳn khi nàng ta chết Phong Nguyệt Phủ Hàn rất đau lòng. Không ngờ sau ba năm lại xuất hiện một nữ tử giống muội muội quá cố của mình đến vậy, sẽ có cảm giác gì đây?".
Cuối cùng Lam Khanh Khanh cũng hiểu ra tại sao Phong Nguyệt Phủ Hàn lại bao dung nàng như vậy, dù nàng có khi quân phạm thượng hắn cũng chưa từng ra lệnh chém đầu. Hắn tức giận đến đâu cũng chỉ dọa chém nàng, cũng lắm chỉ là đánh vài trượng
Lam Khanh Khanh ngẩn đầu đối diện với Kiều Hữu Lan "Vì vậy nên ngươi mới hợp tác với bọn người Bạch Kết kia bắt ta? Hàm Mộc Vân có liên quan sao?". Kiều Hữu Lan cười nhẹ "Cô ta được Phủ Hàn yêu thương như vậy ta chỉ nghĩ nếu hắn mất đi cô ta sẽ như thế nào? Hắn nếu không không thuộc về ta thì chỉ có thể là Khiết Tử, nữ nhân khác cũng đừng mơ tưởng"
Lam Khanh Khanh cười, nụ cười xinh đẹp sảng khoái "Ta có thể thấy ngươi rất trọng tình trọng nghĩ với người kia, nhưng đáng tiếc tâm ma trong người ngươi lại bất giác trỗi dạy, ngươi không khống chế được". Kiều Hữu Lan giật mình nhìn nàng "Sao ngươi biết?", Khanh Khanh nhếch môi cười nàng vốn mẫn cảm với hơi thở tàn ác không khó gì nhận ra Kiều Hữu Lan có chút khác thường
Kiều Hữu Lan nhìn nàng một cái liền đứng dậy lảo đảo rời đi