Cơn đau nhứt toàn thân khiến nàng cau mày, Khanh Khanh chớp nhẹ đôi mắt tỉnh giấc, nàng nhìn lên đỉnh màn có chút xa lạ lại có chút quen thuộc
"Khanh Khanh cô tỉnh rồi"
Khanh Khanh ngồi dậy nhìn sang hướng vừa có âm thanh chau mày "Vân, sao ngươi lại ở đây?". Nàng nhìn khắp phòng một lần nữa liền sửa lời "Sao ta lại ở đây?" đây chẳng phải là phòng nàng sao?
"Tối hôm qua cô bất tỉnh bên giường Liễu An Nhiên, vương gia bảo ta đưa cô về đây" Vân đi lại gần nàng chăm chú nhìn "Cô không sao đấy chứ, làm ta sợ chết đi được"
Khanh Khanh hơi cự người liền cảm nhận được một trận đau nhứt toàn thân truyền đến. Nàng chỉ nhớ hôm qua nàng cố gắng vận khí trợ giúp lão Quỷ Y, sau đó thì mất khống chế, sau đó thì cảm giác như hồn phách bị kéo cả ra khỏi thể xác, sau đó nữa... Thì chẳng nhớ được gì nữa
Khanh Khanh cau mày vỗ vỗ cái đầu nặng trịch đau nhứt bỗng sắc mặt nghiêm trọng
"Vân, ta đã ngủ bao lâu rồi?"
"Từ hôm qua đến giờ đã gần một ngày, bây giờ trời cũng đã sắp tối rồi"
Khanh Khanh kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa sổ, nàng như vậy liền ngủ gần một ngày, ngoài cửa sổ đã phản phất ánh tà dương.
Khanh Khanh hất tung chăn lên nhanh chóng leo xuống giường. Vân thấy nàng như vậy cũng giật mình vội kéo nàng lại "Này cô đi đâu, cô vẫn nên nằm trên giường nghĩ ngơi đi". Khanh Khanh đẩy tay Vân ra "Không kịp rồi"
Vân khó hiểu "Không kịp gì cơ?" chưa kịp nghe câu trả lời từ nàng đã thấy nàng cầm áo choàng lông màu đỏ khoác lên người chạy đi
Khanh Khanh chạy một mạch đến biệt viện của Liễu An Nhiên, quả nhiên như mong đợi Phong Nguyệt Vô Thần đang ở đó. Lão Quỷ Y thấy nàng đội tuyết chạy đến liền kinh ngạc "Tiểu oa nhi, chẳng phải ngươi nên ở trong phòng dưỡng thương sao?"
Khanh Khanh thở gấp không màng đến lời của lão trực đẩy cửa vào phòng trong "Phong Nguyệt Vô Thần, ta muốn rời đi"
_xoảng_
Tiếng đổ vỡ khiến nàng và Phong Nguyệt Vô Thần phải quay đầu nhìn, nữ tử bệnh hoạn trên giường trong ấn tượng nàng giờ đang ngồi ở đó, có thể nhìn được rồi
Phong Nguyệt Vô Thần cau mày đi lại "An Nhiên, muội làm sao vậy?"
Liễu An Nhiên lắc đầu thủy chung ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Lam Khanh Khanh. Tiểu Lan bên cạnh cũng bất ngờ vì phản ứng của chủ tử nàng, Tiểu Lan nhanh chóng cuối người nhặt mảnh sứ vỡ trên sàn lên
Khanh Khanh nhếch môi nhưng chẳng thể giương lên nổi nụ cười "Tốt rồi, nàng ấy cũng đã tỉnh ta có thể đi làm chuyện của ta được rồi?". "Ngày mai sẽ lên đường về kinh". Khanh Khanh cười lạnh "Tốt thôi" nói rồi nàng quay người đi
Vân ngoài cửa thấy nàng chạy đi liền kéo nàng lại "Cô đi đâu đấy?" nàng không trả lời mà hỏi ngược lại "Đến Mông Cổ mất bao lâu". Vân kinh ngạc đưa tay sờ trán nàng "Không phải cô lại phát sốt rồi chứ, mặt trời đã gần xuống núi rồi đi Mông Cổ làm cái quái gì?"
Khanh Khanh cau mày đẩy tay Vân ra "Ta hỏi mất bao lâu?", "Nhanh nhất thì phải tốc hành trong đêm, sáng mai sẽ đến nơi..." lời còn chưa dứt đã không thấy thân ảnh của nàng, lời nàng vẫn còn vọng lại "Ta mượn ngựa của ngươi nhé"
Vân gãi gãi đầu "Cô không biết cưỡi thì mượn ngựa của ta làm gì", hânứ vừa quay đầu đã bị khuôn mặt lạnh lùng của Phong Nguyệt Vô Thần làm cho giật nảy mình
"Nàng đi đâu?"
"Khanh Khanh hỏi đến Mông Cổ mất bao lâu, chắc là đến Mông Cổ Rồi" Vân thầm hỏi trong bụng rốt cuộc hai người này có chuyện gì mà suốt ngày mang khuôn mặt âm trầm đến mức dọa người như vậy nha.
Khanh Khanh chạy một mạch tới chuồng ngựa trong doanh trại, nàng có chút lưỡng lự, nàng không biết cưỡi ngựa phải làm sao đây? Nhưng chỉ có đi ngựa thì mới nhanh được
"Cô nương đến lấy ngựa sao?"
Khanh Khanh hơi giật mình ngẩn đầu nhìn nam tử vừa nói kia, nghe giọng nói của hắn thật quen nhưng đến khi nàng nhìn thấy khuôn mặt bên dưới nón vành rộng thì hoàn toàn xa lạ. Nam tử này có khuôn mặt tuấn tú, thân thể cười tráng dường như không hợp với bộ y phục vải thô, cũng chính bộ y phục vải thô cho nàng biết hắn là người chăm sóc ngựa chiến.
"Ngươi biết ngựa của thuộc hạ tam vương gia?", nam tử đó gật đầu "Tiểu nhân dắt ngựa đến cho cô nương". Nàng gật đầu
Tuyết lại bắt đầu rơi, trước khi rời khỏi phòng nàng chỉ mặc một bộ y phục bằng lụa mỏng, cũng tùy tiện khoác lên người cái áo choàng lông, trước thời tiết mùa đông khắc nghiệt như vậy có chút lạnh lẽo. Gió tuyết quất vào khuôn mặt nàng khiến cho hai gò má đỏ ửng, đã có vài bông tuyết rơi trên đầu nàng
Nam tử kia dắt ngựa đến có chút ngẩn người, Khanh Khanh nhìn con ngựa to cao hơn cô nhiều có chút do dự. Hắn nhìn một chút lại hỏi "Cô nương chẳng lẽ không biết cưỡi ngựa?", nàng cắn môi thành thật gật đầu
Nam tử kia nhìn nàng hồi lâu, hắn buộc ngựa vào gốc cột gần nàng, rồi chạy vào trong chòi chăn ngựa gần đấy lấy ra tấm thảm lông màu trắng lót lên yên ngựa. "Cô nương có việc rất gấp sao? Trời tuyết như vậy lại mạo hiểm rời đi, cô nương chẳng lẽ không sợ?". Hắn vừa nói vừa gỡ những bông tuyết dính trên tóc nàng, hắn tháo mũ rộng vành của mình ra đội cho nàng, ngăn tuyết.
Khanh Khanh hơi nhúng vai, cười nhạt "Sợ gì chứ? Ta nếu sợ thì sẽ không sống được đến bây giờ". Động tác buộc dây mũ cho nàng hơi khự lại, hắn bật cười, nụ cười như gió thoảng mang hơi ấm mùa xuân, gió xuân vô tình "Cô nương thật thú vị"
Khanh Khanh ngẩn đầu, hắn vốn cao hơn nàng cái đầu hiện tại bị vành mũ che khuất nàng chỉ thấy được cằm của hắn. Dường như cảm nhận được ánh mắt của nàng hắn nhìn xuống hơi cuối người để nàng nhìn thấy rõ mặt hắn, "Ngươi là ai?"
Nam tử có chút bất ngờ vì câu hỏi của nàng song hắn lại vui vẻ "Ta họ Hắc tên một chữ Kết, Hắc trong hắc ám Kết trong vĩnh kết đồng tâm"
Trong bóng tối chỉ mong có một tri kỉ?Nàng có cảm giác gì đó không đúng, cái tên Hắc Kết này có cảm giác quen quen nhưng nàng nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ nhanh chóng muốn lên ngựa rời đi
Hắc Kết thấy nàng muốn lên ngựa liền đỡ ở eo nàng để nàng lên ngựa một cách nhẹ nhàng. "Đa tạ ngươi" Khanh Khanh có chút lúng túng cầm dây cương không biết nên làm thế nào
"Cô nương giật dây cương về phía mình thúc chân vào bụng ngựa, muốn ngựa phi nhanh thì cứ thúc chân vào bụng ngựa liên tục"
Nàng hơi do dự, làm theo cuối cùng con ngựa cũng đi, Hắn Kết mỉn cười cẩn thận dặn dò "Cô nương muốn rẽ đường thì giữ căng dây, kéo dây cương về phía cô nương muốn đi, nhớ phải giữ chặt dây cương kẻo bị ngã ngựa đấy"
Mới lúc đầu Khanh Khanh cảm thấy có chút sóc nảy dần cũng quen được, nàng thúc ngựa chạy thật nhanh không quên cảm ơn hắn "Đa tạ ngươi, Hắc Kết, nếu có dịp gặp lại ta sẽ trả ân", nàng trời sinh có ân có báo
Hắc Kết mỉn cười "Khanh Khanh ta chờ nàng ở kinh thành" chỉ là lời này Khanh Khanh không nghe thấy được, nàng chỉ loáng thoáng nghe có ai đang gọi tên nàng
"Khanh Khanh cô tỉnh rồi"
Khanh Khanh ngồi dậy nhìn sang hướng vừa có âm thanh chau mày "Vân, sao ngươi lại ở đây?". Nàng nhìn khắp phòng một lần nữa liền sửa lời "Sao ta lại ở đây?" đây chẳng phải là phòng nàng sao?
"Tối hôm qua cô bất tỉnh bên giường Liễu An Nhiên, vương gia bảo ta đưa cô về đây" Vân đi lại gần nàng chăm chú nhìn "Cô không sao đấy chứ, làm ta sợ chết đi được"
Khanh Khanh hơi cự người liền cảm nhận được một trận đau nhứt toàn thân truyền đến. Nàng chỉ nhớ hôm qua nàng cố gắng vận khí trợ giúp lão Quỷ Y, sau đó thì mất khống chế, sau đó thì cảm giác như hồn phách bị kéo cả ra khỏi thể xác, sau đó nữa... Thì chẳng nhớ được gì nữa
Khanh Khanh cau mày vỗ vỗ cái đầu nặng trịch đau nhứt bỗng sắc mặt nghiêm trọng
"Vân, ta đã ngủ bao lâu rồi?"
"Từ hôm qua đến giờ đã gần một ngày, bây giờ trời cũng đã sắp tối rồi"
Khanh Khanh kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa sổ, nàng như vậy liền ngủ gần một ngày, ngoài cửa sổ đã phản phất ánh tà dương.
Khanh Khanh hất tung chăn lên nhanh chóng leo xuống giường. Vân thấy nàng như vậy cũng giật mình vội kéo nàng lại "Này cô đi đâu, cô vẫn nên nằm trên giường nghĩ ngơi đi". Khanh Khanh đẩy tay Vân ra "Không kịp rồi"
Vân khó hiểu "Không kịp gì cơ?" chưa kịp nghe câu trả lời từ nàng đã thấy nàng cầm áo choàng lông màu đỏ khoác lên người chạy đi
Khanh Khanh chạy một mạch đến biệt viện của Liễu An Nhiên, quả nhiên như mong đợi Phong Nguyệt Vô Thần đang ở đó. Lão Quỷ Y thấy nàng đội tuyết chạy đến liền kinh ngạc "Tiểu oa nhi, chẳng phải ngươi nên ở trong phòng dưỡng thương sao?"
Khanh Khanh thở gấp không màng đến lời của lão trực đẩy cửa vào phòng trong "Phong Nguyệt Vô Thần, ta muốn rời đi"
_xoảng_
Tiếng đổ vỡ khiến nàng và Phong Nguyệt Vô Thần phải quay đầu nhìn, nữ tử bệnh hoạn trên giường trong ấn tượng nàng giờ đang ngồi ở đó, có thể nhìn được rồi
Phong Nguyệt Vô Thần cau mày đi lại "An Nhiên, muội làm sao vậy?"
Liễu An Nhiên lắc đầu thủy chung ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Lam Khanh Khanh. Tiểu Lan bên cạnh cũng bất ngờ vì phản ứng của chủ tử nàng, Tiểu Lan nhanh chóng cuối người nhặt mảnh sứ vỡ trên sàn lên
Khanh Khanh nhếch môi nhưng chẳng thể giương lên nổi nụ cười "Tốt rồi, nàng ấy cũng đã tỉnh ta có thể đi làm chuyện của ta được rồi?". "Ngày mai sẽ lên đường về kinh". Khanh Khanh cười lạnh "Tốt thôi" nói rồi nàng quay người đi
Vân ngoài cửa thấy nàng chạy đi liền kéo nàng lại "Cô đi đâu đấy?" nàng không trả lời mà hỏi ngược lại "Đến Mông Cổ mất bao lâu". Vân kinh ngạc đưa tay sờ trán nàng "Không phải cô lại phát sốt rồi chứ, mặt trời đã gần xuống núi rồi đi Mông Cổ làm cái quái gì?"
Khanh Khanh cau mày đẩy tay Vân ra "Ta hỏi mất bao lâu?", "Nhanh nhất thì phải tốc hành trong đêm, sáng mai sẽ đến nơi..." lời còn chưa dứt đã không thấy thân ảnh của nàng, lời nàng vẫn còn vọng lại "Ta mượn ngựa của ngươi nhé"
Vân gãi gãi đầu "Cô không biết cưỡi thì mượn ngựa của ta làm gì", hânứ vừa quay đầu đã bị khuôn mặt lạnh lùng của Phong Nguyệt Vô Thần làm cho giật nảy mình
"Nàng đi đâu?"
"Khanh Khanh hỏi đến Mông Cổ mất bao lâu, chắc là đến Mông Cổ Rồi" Vân thầm hỏi trong bụng rốt cuộc hai người này có chuyện gì mà suốt ngày mang khuôn mặt âm trầm đến mức dọa người như vậy nha.
Khanh Khanh chạy một mạch tới chuồng ngựa trong doanh trại, nàng có chút lưỡng lự, nàng không biết cưỡi ngựa phải làm sao đây? Nhưng chỉ có đi ngựa thì mới nhanh được
"Cô nương đến lấy ngựa sao?"
Khanh Khanh hơi giật mình ngẩn đầu nhìn nam tử vừa nói kia, nghe giọng nói của hắn thật quen nhưng đến khi nàng nhìn thấy khuôn mặt bên dưới nón vành rộng thì hoàn toàn xa lạ. Nam tử này có khuôn mặt tuấn tú, thân thể cười tráng dường như không hợp với bộ y phục vải thô, cũng chính bộ y phục vải thô cho nàng biết hắn là người chăm sóc ngựa chiến.
"Ngươi biết ngựa của thuộc hạ tam vương gia?", nam tử đó gật đầu "Tiểu nhân dắt ngựa đến cho cô nương". Nàng gật đầu
Tuyết lại bắt đầu rơi, trước khi rời khỏi phòng nàng chỉ mặc một bộ y phục bằng lụa mỏng, cũng tùy tiện khoác lên người cái áo choàng lông, trước thời tiết mùa đông khắc nghiệt như vậy có chút lạnh lẽo. Gió tuyết quất vào khuôn mặt nàng khiến cho hai gò má đỏ ửng, đã có vài bông tuyết rơi trên đầu nàng
Nam tử kia dắt ngựa đến có chút ngẩn người, Khanh Khanh nhìn con ngựa to cao hơn cô nhiều có chút do dự. Hắn nhìn một chút lại hỏi "Cô nương chẳng lẽ không biết cưỡi ngựa?", nàng cắn môi thành thật gật đầu
Nam tử kia nhìn nàng hồi lâu, hắn buộc ngựa vào gốc cột gần nàng, rồi chạy vào trong chòi chăn ngựa gần đấy lấy ra tấm thảm lông màu trắng lót lên yên ngựa. "Cô nương có việc rất gấp sao? Trời tuyết như vậy lại mạo hiểm rời đi, cô nương chẳng lẽ không sợ?". Hắn vừa nói vừa gỡ những bông tuyết dính trên tóc nàng, hắn tháo mũ rộng vành của mình ra đội cho nàng, ngăn tuyết.
Khanh Khanh hơi nhúng vai, cười nhạt "Sợ gì chứ? Ta nếu sợ thì sẽ không sống được đến bây giờ". Động tác buộc dây mũ cho nàng hơi khự lại, hắn bật cười, nụ cười như gió thoảng mang hơi ấm mùa xuân, gió xuân vô tình "Cô nương thật thú vị"
Khanh Khanh ngẩn đầu, hắn vốn cao hơn nàng cái đầu hiện tại bị vành mũ che khuất nàng chỉ thấy được cằm của hắn. Dường như cảm nhận được ánh mắt của nàng hắn nhìn xuống hơi cuối người để nàng nhìn thấy rõ mặt hắn, "Ngươi là ai?"
Nam tử có chút bất ngờ vì câu hỏi của nàng song hắn lại vui vẻ "Ta họ Hắc tên một chữ Kết, Hắc trong hắc ám Kết trong vĩnh kết đồng tâm"
Trong bóng tối chỉ mong có một tri kỉ?Nàng có cảm giác gì đó không đúng, cái tên Hắc Kết này có cảm giác quen quen nhưng nàng nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ nhanh chóng muốn lên ngựa rời đi
Hắc Kết thấy nàng muốn lên ngựa liền đỡ ở eo nàng để nàng lên ngựa một cách nhẹ nhàng. "Đa tạ ngươi" Khanh Khanh có chút lúng túng cầm dây cương không biết nên làm thế nào
"Cô nương giật dây cương về phía mình thúc chân vào bụng ngựa, muốn ngựa phi nhanh thì cứ thúc chân vào bụng ngựa liên tục"
Nàng hơi do dự, làm theo cuối cùng con ngựa cũng đi, Hắn Kết mỉn cười cẩn thận dặn dò "Cô nương muốn rẽ đường thì giữ căng dây, kéo dây cương về phía cô nương muốn đi, nhớ phải giữ chặt dây cương kẻo bị ngã ngựa đấy"
Mới lúc đầu Khanh Khanh cảm thấy có chút sóc nảy dần cũng quen được, nàng thúc ngựa chạy thật nhanh không quên cảm ơn hắn "Đa tạ ngươi, Hắc Kết, nếu có dịp gặp lại ta sẽ trả ân", nàng trời sinh có ân có báo
Hắc Kết mỉn cười "Khanh Khanh ta chờ nàng ở kinh thành" chỉ là lời này Khanh Khanh không nghe thấy được, nàng chỉ loáng thoáng nghe có ai đang gọi tên nàng