Chân trời phía Đông đã sáng hẳn, bán mặt trời nhô lên ở phía xa xua tan cái lạnh lẽo khi màn đêm buông xuống, chiếu rọi xuống thành hoang Liêu quốc.
Đám người Na Bố Lạp Hàn Minh trở về căn nhà cũ, trên người đều mang vết thương, Lăng Vân và Thiệu Phi dìu Vu Trác Nhạn đang bất tỉnh.
Bọn họ ra ngoài tìm kiếm Vu Trác Nhạn, thật như Khanh Khanh đoán gặp phải Xích Liệt. Ông ta hẳn là đã có chủ ý từ trước, bắt Vu Trác Nhạn làm con tin, bao vây chặt chẽ bốn người họ. Vật lộn một đêm mới có thể cứu người từ trong tay Xích Liệt ra, đáng tiếc lại để ông ta trốn mất.
Bốn người đem Vu Trác Nhạn trở về liền bắt gặp một mảnh phế tích chiến trường hỗn loạn xung quanh căn nhà cũ kĩ. Hắc Kết hốt hoảng chạy vội vào trong, ba người còn lại cũng khinh hãi, vội vàng trở vào.
Bốn người vào trong, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt hoàn toàn khiến họ bất ngờ.
Khanh Khanh nhàn nhã ngồi gác chân lên cái ghế bên cạnh, dưới sàn là một hắc y nữ tử hai tay bị trói phía sau. Bên kia Nạp Lan Hinh Nhã vẫn còn thất thần ngồi ở trên giường. Nàng ta thính giác nhạy bén nghe tiếng bước chân liền lên tiếng "Ai vậy?"
Na Bố Lạp Hàn Minh buông tảng đá nặng nề trong lòng, nhẹ thở một hơi "Hinh Nhã, là ta! Bọn ta trở về rồi!"
Tâm trạng căn thẳng cả đêm của Nạp Lan Hinh Nhã cuối cùng cũng thả lỏng, nàng ta thoáng cái phấn khởi ra mặt "Tỷ phu, huynh cuối cùng cũng trở về rồi! Làm ta lo..."
"Hừ!"-Lam Khanh Khanh nhíu mày hừ lạnh, Nạp Lan Hinh Nhã lặp tức im bặt.
Hắc Kết nhìn nàng vứt áo ngoài dính máu một bên, trên người chỉ mặc một kiện trung y màu trắng thì khẽ nhíu mày. Y cỡi áo choàng tương đối sạch sẽ phủ lên người nàng.
Khanh Khanh nhận ra là Hắc Kết liền mở mắt, nàng không kiêng dè kéo chặt áo choàng mang theo chút hơi ấm của y đắt cho bản thân. Nàng lười biếng mở miệng "Thiệu Phi, ngươi có thể thay mắt cho Nạp Lan Hinh Nhã?"
Thiệu Phi bị nàng hỏi có chút ngẩn ra "Ah, ta có biết một chút y thuật, học từ tam ca chắc không sai đi?"
Học từ Mộ Dung Xuất? Hắn là y sư sao? Là độc sư thì có!
"Muội hỏi chuyện này làm gì?" Thiệu Phi mờ mịt nhìn nàng, đột nhiên nhìn tới hắc y nữ tử bị trói ở dưới đất nảy giờ làm không khí. Không phải là...
Khanh Khanh chỉ hắc y nữ tử "Nàng ta muốn hiến mắt ngươi có cần không?"
Câu này là hỏi Nạp Lan Hinh Nhã, nàng ta cắn cắn môi đột nhiên có cảm giác xấu hỗ trước nay chưa từng có. Nàng hôm trước còn muốn lấy mắt Khanh Khanh thay thế chỗ khuyết của bản thân hôm nay Khanh Khanh lại dùng mọi cách khiến người khác hiến mắt cho nàng.
Na Bố Lạp Hàn Minh nghi ngờ nhìn hắc y nữ tử điềm tỉnh ngồi dưới sàn "Nàng ta tự nguyện?"
Khanh Khanh nhúng vai "Tự hỏi nàng ta đi." Nàng lười đi giải thích!
Hắc y nữ tử cắn cắn cánh môi nhìn thoáng qua Khanh Khanh "Là ta tự nguyện!"
Mọi người còn đang nghi hoặc đã nghe Khanh Khanh buồn bực thúc giục "Mắt cần phải thay khi còn sống sao? Ta giữ người sống các người còn do dự? Đợi đến lúc vô phương cứu chữa rồi thay sao?"
Khóe miệng hắc y nữ tử giật giật, thì ra là vì lí do này mới giữ mạng nàng?
*
Một canh giờ trước.
"Ta muốn mắt của ngươi!"
Nạp Lan Hinh Nhã ngẩn ra, Hắc y nữ tử cũng bị câu nói của nàng làm cho bất ngờ.
Khanh Khanh ngồi trước mặt nữ tử ngắm nghía "Đôi mắt của ngươi rất đẹp, rất to, khá giống với nàng ta, chọn ngươi là hợp nhất!"
Một đoàn sát thủ hai mươi ba nữ tử đến chỉ giữ lại một người chính là chọn đôi mắt hợp để thay cho Nạp Lan Hinh Nhã?!
Nữ tử khinh thường cười lạnh "Nếu đã muốn lấy đôi mắt này của ta tại sao không trực tiếp đoạt đi? Phí lời!"
Khanh Khanh nhúng vai không đồng ý nửa thật nửa đùa "Ngươi không nghe qua mấy chuyện kinh dị trong dân gian? Lấy một bộ phận của người chết có oán niệm sẽ bị người đó ám đấy! Với lại ta không ép người bao giờ!"
"Ta cho ngươi đôi mắt đổi lại được cái gì?"
"Vậy ngươi đi theo Xích Liệt đổi lại được cái gì?"-Khanh Khanh cỡi ngoại y dính máu tùy tiện ném qua một bên, kéo lại một cái ghế ngồi lên, nhạo nghễ nhìn nàng ta.
Nạp Lan Hinh Nhã tuy không thấy được dáng vẻ bây giờ của Khanh Khanh nhưng cũng có thể nghe ra khí thế bức người, cao cao tại thượng trong giọng nàng.
Hắc y nữ tử trầm giọng "Đại nhân nuôi dậy ta, có ân đức to lao với chúng ta. Nguyện ý vào sinh ra tử vì người còn đòi hỏi lợi lộc gì?"
Khanh Khanh nhếch môi "Đi theo ta lợi lộc rất nhiều, ngược lại không cần vào sinh ra tử gì đó, chỉ cần có bản lĩnh sống sót. Chết rồi còn báo ân cái rắm gì?!"
Nữ tử không khỏi che dấu vẻ kinh ngạc nhìn nàng.
Khanh Khanh thản nhiên "Hắn dậy ngươi võ công lợi hại gì sao? Cùng lắm cũng chỉ vài thủ thuật từ Xích Hà cung mà ra. Thật may mắn ở cạnh ta có một vị tứ công tử Xích Hà cung!"
Nữ tử khó tin nhìn nàng.
Khanh Khanh lại nói tiếp "Còn nuôi dưỡng, tiền bạc gì đó..." nàng chỉ sang Nạp Lan Hinh Nhã đang ngồi trên giường "Nàng ta là công chúa Tây Hạ quyền thế ngút trời, sắp xếp cho một người một đời sung túc còn khó sao?"
Nữ tử nhíu mày "Vậy nên?"
"Ta muốn đôi mắt của ngươi!"
Này là đang dụ dỗ ah?!
Khanh Khanh nhếch môi lạnh nhạt "Xích Liệt nợ bọn ta hai đôi mắt, một là của đại tiểu thư Xích Hà cung Bối Lan một là của công chúa Tây Hạ Nạp Lan Hinh Nhã đây. Ngươi chẳng phải là thuộc hạ trung thành của ông ta sao? Vậy thay ông ta trả nợ đi! Ta tình nguyện chịu lỗ chỉ lấy một đôi mắt của ngươi!"
Nữ tử hắc y khinh thường hừ một tiếng "Nằm mơ đi!" trực tiếp quyết định không để ý đến nàng.
Khanh Khanh nghịch nghịch loạn tóc trước ngực qua loa nói "Như lời Tây Hạ công chúa nói gì ấy nhỉ? Chỉ cần ngươi hiến mắt cho ta chuyện gì ta cũng thành toàn cho ngươi. Ngươi có tâm nguyện gì đều có thể thành toàn, cuộc sống sau này sẽ được hoàng tộc che chở, sống sung túc giàu sang mãi về sau. Chỉ cần hiến mắt cho ta!"
Nữ tử đột nhiên bật cười "Hoàng tộc đúng là hoàng tộc, ngang ngược như nhau, thích thì cướp đoạt, ép buộc đến đường cùng! Ngươi lấy đi cuộc sống của người khác còn phải cảm ơn ngươi? Nực cười! Đáng tiếc ta không phải người Tây Hạ, không có hứng thú cống hiến cho các người!"
Khanh Khanh lỡ đễnh hỏi "Vậy ngươi từng nghe qua Thiên An quận chúa Mông Cổ?"
Nữ tử nhíu mày "Ngươi có ý gì?"
"Xích Hà cung hình như có một vài bí tịch tu luyện võ công rất cao thâm chỉ cần dựa vào cảm giác và thích giác. Bối Lan mất đi đôi mắt không phải rất còn cường hãn? Ta có từng gặp qua một thuộc hạ của Xích Liệt gọi là A Liên ngươi có biết? Nàng ta học một vài thủ thuật của Bối Lan, rất thành thạo!"
Nữ tử nhíu mày, A Liên là thủ hạ thân cận của Xích Liệt chúng thuộc hạ ai không nhận thức được?
Lại nghe Khanh Khanh nói tiếp "Mất một đôi mắt cũng không phải trở thành phế vật!"
Nữ tử có chút do dự nhìn nàng.
"Ngươi đi theo bổn quận chúa chỉ cần còn sống tuyệt không bạc đãi càng không thu kém bất cứ ai, cũng không cần sống chết vì ta!"
Nữ tử trợn mắt kinh ngạc "Ngươi... ngươi là..."
Khanh Khanh lạnh nhạt "Thiên An quận chúa! Hẳn là đã từng nghe qua?"
Nào phải chỉ từng nghe qua! Hai năm trước Thiên An quận chúa đồ sát hoàng cung Mông Cổ ai mà chẳng không nghe qua. Một nữ tử trong một đêm giết mấy chục mạng người cũng không phải tầm thường.
Người khác nghe tới đã sợ hãi, chỉ sợ có một ngày vô tình chọc đến vị ma nữ mang danh "Thiên An quận chúa" cả tộc đều chôn theo.
Người dân Mông Cổ vừa kính phục vừa sợ hãi vị quận chúa này. Không chỉ người dân mông cổ, không ít sát thủ đều muốn tận mắt nhìn vị Thiên An này một lần. Đối với nàng có phần kính nể cùng hứng thú!
Nữ tử còn đang ngơ ngác lại nghe Khanh Khanh lên tiếng "Ngươi gọi là gì?"
"Tình Vũ!"
Khanh Khanh nhếch môi "Tình Vũ, ngươi nếu hiến cho ta đôi mắt của ngươi từ nay ngươi sẽ trở thành người của ta. Thiên An tuyệt đối không bạc đã ngươi!"
Nạp Lan Hinh Nhã vẫn còn chưa dứt khỏi kinh hãi, ngơ ngác nghe đoạn đối thoại của hai người.
Lam Khanh Khanh vậy mà chính là vị Thiên An quận chúa máu lạnh vô tình kia?
Nàng ta bất giác rùng mình, với tính cách lạnh lùng máu lạnh của vị Thiên An trong truyền thuyết kia đối với việc nàng hồ nháo đòi mắt Khanh Khanh sớm đã bị giết, hơn nữa còn liên lụy đến Tây Hạ. Vậy mà người trước mặt nàng đây lại lấy thân phận ra mua chuộc người khác hiến mắt cho nàng.
Thật là...
Nạp Lan Hinh Nhã nàng lại làm trò cười cho thiên hạ rồi?!
Cũng chỉ có nàng bụng dạ hẹp hòi, khó chịu trong ngực còn nhói hơn cả vết thương ở mắt!
Đám người Na Bố Lạp Hàn Minh trở về căn nhà cũ, trên người đều mang vết thương, Lăng Vân và Thiệu Phi dìu Vu Trác Nhạn đang bất tỉnh.
Bọn họ ra ngoài tìm kiếm Vu Trác Nhạn, thật như Khanh Khanh đoán gặp phải Xích Liệt. Ông ta hẳn là đã có chủ ý từ trước, bắt Vu Trác Nhạn làm con tin, bao vây chặt chẽ bốn người họ. Vật lộn một đêm mới có thể cứu người từ trong tay Xích Liệt ra, đáng tiếc lại để ông ta trốn mất.
Bốn người đem Vu Trác Nhạn trở về liền bắt gặp một mảnh phế tích chiến trường hỗn loạn xung quanh căn nhà cũ kĩ. Hắc Kết hốt hoảng chạy vội vào trong, ba người còn lại cũng khinh hãi, vội vàng trở vào.
Bốn người vào trong, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt hoàn toàn khiến họ bất ngờ.
Khanh Khanh nhàn nhã ngồi gác chân lên cái ghế bên cạnh, dưới sàn là một hắc y nữ tử hai tay bị trói phía sau. Bên kia Nạp Lan Hinh Nhã vẫn còn thất thần ngồi ở trên giường. Nàng ta thính giác nhạy bén nghe tiếng bước chân liền lên tiếng "Ai vậy?"
Na Bố Lạp Hàn Minh buông tảng đá nặng nề trong lòng, nhẹ thở một hơi "Hinh Nhã, là ta! Bọn ta trở về rồi!"
Tâm trạng căn thẳng cả đêm của Nạp Lan Hinh Nhã cuối cùng cũng thả lỏng, nàng ta thoáng cái phấn khởi ra mặt "Tỷ phu, huynh cuối cùng cũng trở về rồi! Làm ta lo..."
"Hừ!"-Lam Khanh Khanh nhíu mày hừ lạnh, Nạp Lan Hinh Nhã lặp tức im bặt.
Hắc Kết nhìn nàng vứt áo ngoài dính máu một bên, trên người chỉ mặc một kiện trung y màu trắng thì khẽ nhíu mày. Y cỡi áo choàng tương đối sạch sẽ phủ lên người nàng.
Khanh Khanh nhận ra là Hắc Kết liền mở mắt, nàng không kiêng dè kéo chặt áo choàng mang theo chút hơi ấm của y đắt cho bản thân. Nàng lười biếng mở miệng "Thiệu Phi, ngươi có thể thay mắt cho Nạp Lan Hinh Nhã?"
Thiệu Phi bị nàng hỏi có chút ngẩn ra "Ah, ta có biết một chút y thuật, học từ tam ca chắc không sai đi?"
Học từ Mộ Dung Xuất? Hắn là y sư sao? Là độc sư thì có!
"Muội hỏi chuyện này làm gì?" Thiệu Phi mờ mịt nhìn nàng, đột nhiên nhìn tới hắc y nữ tử bị trói ở dưới đất nảy giờ làm không khí. Không phải là...
Khanh Khanh chỉ hắc y nữ tử "Nàng ta muốn hiến mắt ngươi có cần không?"
Câu này là hỏi Nạp Lan Hinh Nhã, nàng ta cắn cắn môi đột nhiên có cảm giác xấu hỗ trước nay chưa từng có. Nàng hôm trước còn muốn lấy mắt Khanh Khanh thay thế chỗ khuyết của bản thân hôm nay Khanh Khanh lại dùng mọi cách khiến người khác hiến mắt cho nàng.
Na Bố Lạp Hàn Minh nghi ngờ nhìn hắc y nữ tử điềm tỉnh ngồi dưới sàn "Nàng ta tự nguyện?"
Khanh Khanh nhúng vai "Tự hỏi nàng ta đi." Nàng lười đi giải thích!
Hắc y nữ tử cắn cắn cánh môi nhìn thoáng qua Khanh Khanh "Là ta tự nguyện!"
Mọi người còn đang nghi hoặc đã nghe Khanh Khanh buồn bực thúc giục "Mắt cần phải thay khi còn sống sao? Ta giữ người sống các người còn do dự? Đợi đến lúc vô phương cứu chữa rồi thay sao?"
Khóe miệng hắc y nữ tử giật giật, thì ra là vì lí do này mới giữ mạng nàng?
*
Một canh giờ trước.
"Ta muốn mắt của ngươi!"
Nạp Lan Hinh Nhã ngẩn ra, Hắc y nữ tử cũng bị câu nói của nàng làm cho bất ngờ.
Khanh Khanh ngồi trước mặt nữ tử ngắm nghía "Đôi mắt của ngươi rất đẹp, rất to, khá giống với nàng ta, chọn ngươi là hợp nhất!"
Một đoàn sát thủ hai mươi ba nữ tử đến chỉ giữ lại một người chính là chọn đôi mắt hợp để thay cho Nạp Lan Hinh Nhã?!
Nữ tử khinh thường cười lạnh "Nếu đã muốn lấy đôi mắt này của ta tại sao không trực tiếp đoạt đi? Phí lời!"
Khanh Khanh nhúng vai không đồng ý nửa thật nửa đùa "Ngươi không nghe qua mấy chuyện kinh dị trong dân gian? Lấy một bộ phận của người chết có oán niệm sẽ bị người đó ám đấy! Với lại ta không ép người bao giờ!"
"Ta cho ngươi đôi mắt đổi lại được cái gì?"
"Vậy ngươi đi theo Xích Liệt đổi lại được cái gì?"-Khanh Khanh cỡi ngoại y dính máu tùy tiện ném qua một bên, kéo lại một cái ghế ngồi lên, nhạo nghễ nhìn nàng ta.
Nạp Lan Hinh Nhã tuy không thấy được dáng vẻ bây giờ của Khanh Khanh nhưng cũng có thể nghe ra khí thế bức người, cao cao tại thượng trong giọng nàng.
Hắc y nữ tử trầm giọng "Đại nhân nuôi dậy ta, có ân đức to lao với chúng ta. Nguyện ý vào sinh ra tử vì người còn đòi hỏi lợi lộc gì?"
Khanh Khanh nhếch môi "Đi theo ta lợi lộc rất nhiều, ngược lại không cần vào sinh ra tử gì đó, chỉ cần có bản lĩnh sống sót. Chết rồi còn báo ân cái rắm gì?!"
Nữ tử không khỏi che dấu vẻ kinh ngạc nhìn nàng.
Khanh Khanh thản nhiên "Hắn dậy ngươi võ công lợi hại gì sao? Cùng lắm cũng chỉ vài thủ thuật từ Xích Hà cung mà ra. Thật may mắn ở cạnh ta có một vị tứ công tử Xích Hà cung!"
Nữ tử khó tin nhìn nàng.
Khanh Khanh lại nói tiếp "Còn nuôi dưỡng, tiền bạc gì đó..." nàng chỉ sang Nạp Lan Hinh Nhã đang ngồi trên giường "Nàng ta là công chúa Tây Hạ quyền thế ngút trời, sắp xếp cho một người một đời sung túc còn khó sao?"
Nữ tử nhíu mày "Vậy nên?"
"Ta muốn đôi mắt của ngươi!"
Này là đang dụ dỗ ah?!
Khanh Khanh nhếch môi lạnh nhạt "Xích Liệt nợ bọn ta hai đôi mắt, một là của đại tiểu thư Xích Hà cung Bối Lan một là của công chúa Tây Hạ Nạp Lan Hinh Nhã đây. Ngươi chẳng phải là thuộc hạ trung thành của ông ta sao? Vậy thay ông ta trả nợ đi! Ta tình nguyện chịu lỗ chỉ lấy một đôi mắt của ngươi!"
Nữ tử hắc y khinh thường hừ một tiếng "Nằm mơ đi!" trực tiếp quyết định không để ý đến nàng.
Khanh Khanh nghịch nghịch loạn tóc trước ngực qua loa nói "Như lời Tây Hạ công chúa nói gì ấy nhỉ? Chỉ cần ngươi hiến mắt cho ta chuyện gì ta cũng thành toàn cho ngươi. Ngươi có tâm nguyện gì đều có thể thành toàn, cuộc sống sau này sẽ được hoàng tộc che chở, sống sung túc giàu sang mãi về sau. Chỉ cần hiến mắt cho ta!"
Nữ tử đột nhiên bật cười "Hoàng tộc đúng là hoàng tộc, ngang ngược như nhau, thích thì cướp đoạt, ép buộc đến đường cùng! Ngươi lấy đi cuộc sống của người khác còn phải cảm ơn ngươi? Nực cười! Đáng tiếc ta không phải người Tây Hạ, không có hứng thú cống hiến cho các người!"
Khanh Khanh lỡ đễnh hỏi "Vậy ngươi từng nghe qua Thiên An quận chúa Mông Cổ?"
Nữ tử nhíu mày "Ngươi có ý gì?"
"Xích Hà cung hình như có một vài bí tịch tu luyện võ công rất cao thâm chỉ cần dựa vào cảm giác và thích giác. Bối Lan mất đi đôi mắt không phải rất còn cường hãn? Ta có từng gặp qua một thuộc hạ của Xích Liệt gọi là A Liên ngươi có biết? Nàng ta học một vài thủ thuật của Bối Lan, rất thành thạo!"
Nữ tử nhíu mày, A Liên là thủ hạ thân cận của Xích Liệt chúng thuộc hạ ai không nhận thức được?
Lại nghe Khanh Khanh nói tiếp "Mất một đôi mắt cũng không phải trở thành phế vật!"
Nữ tử có chút do dự nhìn nàng.
"Ngươi đi theo bổn quận chúa chỉ cần còn sống tuyệt không bạc đãi càng không thu kém bất cứ ai, cũng không cần sống chết vì ta!"
Nữ tử trợn mắt kinh ngạc "Ngươi... ngươi là..."
Khanh Khanh lạnh nhạt "Thiên An quận chúa! Hẳn là đã từng nghe qua?"
Nào phải chỉ từng nghe qua! Hai năm trước Thiên An quận chúa đồ sát hoàng cung Mông Cổ ai mà chẳng không nghe qua. Một nữ tử trong một đêm giết mấy chục mạng người cũng không phải tầm thường.
Người khác nghe tới đã sợ hãi, chỉ sợ có một ngày vô tình chọc đến vị ma nữ mang danh "Thiên An quận chúa" cả tộc đều chôn theo.
Người dân Mông Cổ vừa kính phục vừa sợ hãi vị quận chúa này. Không chỉ người dân mông cổ, không ít sát thủ đều muốn tận mắt nhìn vị Thiên An này một lần. Đối với nàng có phần kính nể cùng hứng thú!
Nữ tử còn đang ngơ ngác lại nghe Khanh Khanh lên tiếng "Ngươi gọi là gì?"
"Tình Vũ!"
Khanh Khanh nhếch môi "Tình Vũ, ngươi nếu hiến cho ta đôi mắt của ngươi từ nay ngươi sẽ trở thành người của ta. Thiên An tuyệt đối không bạc đã ngươi!"
Nạp Lan Hinh Nhã vẫn còn chưa dứt khỏi kinh hãi, ngơ ngác nghe đoạn đối thoại của hai người.
Lam Khanh Khanh vậy mà chính là vị Thiên An quận chúa máu lạnh vô tình kia?
Nàng ta bất giác rùng mình, với tính cách lạnh lùng máu lạnh của vị Thiên An trong truyền thuyết kia đối với việc nàng hồ nháo đòi mắt Khanh Khanh sớm đã bị giết, hơn nữa còn liên lụy đến Tây Hạ. Vậy mà người trước mặt nàng đây lại lấy thân phận ra mua chuộc người khác hiến mắt cho nàng.
Thật là...
Nạp Lan Hinh Nhã nàng lại làm trò cười cho thiên hạ rồi?!
Cũng chỉ có nàng bụng dạ hẹp hòi, khó chịu trong ngực còn nhói hơn cả vết thương ở mắt!