Hoàng cung Phong Nguyệt.
Ngự Thư Phòng.
Phong Nguyệt Phủ Hàn nhìn đống thư tình báo ở biên ải giữ về không khỏi có chút đau đầu.
"Đã xác định được mục tiêu Phong Quốc chính là chúng ta! Phòng tuyến biên giới giáp với ta của họ gia tăng rất nhiều binh sĩ, có hẳn một doanh trại! Lương thực cũng liên tục chuyển đến, như đang chuẩn bị đánh trận!"
Phong Nguyệt Phủ Hàn xoa xoa thái dương.
Phong Nguyệt Quân Y: "Những phong thư này gửi đến vào hôm qua, đi đường đã gần mười ngày tình hình biên cương có lẽ đã có chuyển biến. Hoàng huynh, vẫn nên phái thêm binh lính đến biên cương canh giữ. Biên cương xa hoàng thành, chỉ sợ sảy ra biến cố nước xa không thể cứu lửa gần!"
Bên dưới có đại thần nóng giận "Phong Quốc điên rồi hay sao!"
"Hừ, từ khi vị nữ vương kia lên ngôi đã không ngừng tranh chấp với các nước khác. Nếu không phải lực lượng của ả ta hùng hậu, bên cạnh có vị quốc sư tài giỏi kia không biết Phong Quốc đã bị đánh sập bao nhiêu lần rồi!"
"im lặng đi!"-Phong Nguyệt Phủ Hàn vỗ bàn, bên dưới lập tức yên lặng.
Phong Nguyệt Vô Thần bước lên một bước "Hiện tại Phong Quốc chỉ gia tăng binh lính ở phòng tuyến biên giới, chưa có hành động nào thêm. Thuộc hạ của ta ở Nam Cương hai năm nay luôn nhất mực theo dõi động tĩnh Phong Quốc, có biến nhất định sẽ cấp báo đến!"
Vị tam vương gia trước kia luôn bị coi là phế vật ăn chơi trác tán không biết hai năm trước bị kích thích gì từ khi đi Nam Cương trở về bắt đầu tham gia triều chính. Ban đầu có người còn mỉa mai nói ra nói vào, chính chủ người ta không để ý còn rất tích cực chia sẻ gánh nặng với hoàng thượng, chuyện nào cũng làm rõ hoàn mỹ!
Phong Nguyệt Phủ Hàn gật đầu "Tốt lắm, nhưng chuyện này hệ trọng không thể khinh xuất. Phòng tuyết ở Nam Cương quan trọng nhất, trẫm sẽ phái thêm binh sĩ đến canh giữ. Chiến trang có bùng nổ cũng không quá bị động. Mặt khác gửi một bức mật thư đến Mông Cổ và Ngụy Quốc nhắc nhở bọn đề phòng biên giới."
Phong Nguyệt Phủ Hàn nhìn qua đám đại thần, bất chợt điểm tên "Hộ bộ thượng thư Hàn Minh Sơn, khanh đi sứ đến Mông cổ đem mật thư gia cho đại vương Mông Cổ. Ngũ Vương gia Phong Nguyệt Quân Y, đệ đi sứ đến Ngụy quốc... Giao mật thư cho Ngụy vương."
Hai người bước lên trong quỳ xuống nhận chỉ. Hộ bộ thượng thư Hàn Minh Sơn thầm lau mồ hôi, gã chính là vị biểu ca của Hàn Khiết Tử nhậm chức hai năm trước. Hai năm nay thời thế yên bình đã quen nay lại đột nhiên nghe tin sắp đánh trận gã có hơi choáng váng.
Phong Nguyệt Phủ Hàn tiếp tục hạ lệnh "Binh bộ thượng thư, khanh dẫn theo ba ngàn binh sĩ đến biên cương trấn an lòng quân, củng cố quân doanh, có biến lập tức cấp báo!"
Binh bộ thượng thư đứng lên trước hành lễ "Thần tuân mệnh!"
"Được rồi, các khanh lui ra đi!"
Đám đại thần hành lễ rồi lục đục lui ra, chỉ có Phong Nguyệt Vô Thần cùng Phong Nguyệt Quân Y ở lại.
"Hoàng huynh, huynh nghĩ vì sao Phong Quốc lại đột nhiên muốn tiến đánh?"
Phong Nguyệt Phủ Hàn lắc đầu, hắn cũng không nghĩ ra!
"Vì một nam sủng!"-Phong Nguyệt Vô Thần đột nhiên nói, hai người kinh ngạc nhìn hắn.
"Vì... Nam sủng?"
Phong Nguyệt Vô Thần nghiêm túc gật đầu "Hai năm trước Thượng Quan Tề bị Gia Lỗ Thượng Phong áp giải trở về Mông Cổ, giữa đường có người tập kích. Thượng Quan Tề cùng Tử Dạ mất tích đến nay chưa rõ."
Phong Nguyệt Phủ Hàn nhíu mày "Ý của đệ?"
"Người của ta từng đến Phong Quốc điều tra, vô tình nhìn thấy Tử Dạ đi ra từ một Thân Vương phủ, nhìn cách ăn mặt cũng không phải kẻ hầu người khác." Phong Nguyệt Vô Thần dừng một chút "Nữ vương hai năm trước nạp vào hậu cung một nam sủng, độc sủng hắn đến nay. Người kia chính là Thượng Quan Tề mất tích, còn Tử Dạ-Thuộc hạ của hắn trở thành thiếp thất của một thân vương không có địa vị Phong Quốc."
Phong Nguyệt Phủ Hàn và Phong Nguyệt Quân Y phần nào đoán ra phía sau, Thượng Quan Tề chính là muốn trả thù nên mượn tay nữ vương Phong Quốc. Huống hồ nữ vương kia cũng đã có dã tâm từ lâu!
"Hoàng huynh...." Phong Nguyệt Hoành Ân từ bên ngoài vào lại không nghĩ đến còn có Phong Nguyệt Vô Thần và Phong Nguyệt Quân Y ở đây, có chút sửng sốt.
"Tam ca, ngũ đệ cũng ở đây sao? Sảy ra chuyện gì rồi?" Khi nảy hắn còn thấy một đám đại thần đi ra, tụ tập đông đủ như vậy!
Phong Nguyệt Phủ Hàn nâng nhìn hắn, che dấu đi phiền muộn trong mắt "Đệ không ở cạnh vương phi nhà đệ ân ân ái ái vào cung làm gì?"
"Hoàng huynh, hôm nay là ngày lại mặt! Bạch Nhi không phải xuất thân từ trong cung sao? Đệ không vào cung thì đi đâu?"
Phong Nguyệt Phủ Hàn ngẩn ra "Lại mặt rồi sao?"
Mấy ngày nay tình báo ở biên cương gửi về liên tục, đại thần quan lại tụ họp bàn luận kế sách cũng đã mấy bận. Việc triều chính Phong Nguyệt Phủ Hàn tạm thời không cho Phong Nguyệt Hoành Ân biết, không thì với tính cách của hắn còn hưởng tân hôn sao?!
Phong Nguyệt Hoành Ân nheo mắt nghi hoặc "Đã sảy ra chuyện gì sao?"
Phong Nguyệt Quân Y cười nhạt "Không có chuyện gì lớn, huynh vừa kết hôn, mau ở cùng tân nương tử bồi dưỡng tình cảm đi!"
Phong Nguyệt Hoành Ân vẫn còn nghi hoặc nhưng bọn họ đã nhất quyết không cho hắn biết hắn cũng không tiện hỏi.
"Tân nương tử của huynh đâu rồi?"
"Bạch Nhi đến Túy Linh cung tìm Quý Phi hàn huyên rồi!" Phong Nguyệt Hoành Ân đột nhiên nhớ ra cái gì quay lại hỏi Phong Nguyệt Vô Thần "Tam ca, huynh biết Khanh Khanh ở đâu không?"
Phong Nguyệt Vô Thần nâng mắt nhìn hắn, nhàn nhạt hỏi "Làm gì?"
"Khi nảy đệ đưa Bạch Nhi đến chỗ Quý Phi, Quý Phi có hỏi qua có gặp Khanh Khanh không, từ đêm hôn lễ diễn ra đến giờ vẫn không thấy bóng dáng nàng đâu. Bạch Nhi cũng muốn gặp nàng ấy."
"Nàng ở tam vương phủ."
Phong Nguyệt Hoành Ân mất ba giây để phản ứng lại, hắn có chút kinh ngạc "Ở phủ của huynh?"
Phong Nguyệt Quân Y và Phong Nguyệt Phủ Hàn thoáng nhìn nhau, trong đầu đều hiện ra "Quá nhanh tay rồi đi?!"
Phong Nguyệt Vô Thần nhàn nhạt "Ừ" một tiếng rồi cáo từ.
Tam Vương Phủ
Phong Nguyệt Vô Thần trở về đến tìm Khanh Khanh ngay, hắn mở cửa phòng liền nhìn thấy nàng đã thay một bộ y phục màu tím khác ngồi ăn điểm tâm. Khanh Khanh nghe tiếng động ở cửa ngẩn đầu nhìn, đợi nhìn rõ người ở cửa là ai nàng lại cúi đầu ăn điểm tâm.
Phong Nguyệt Vô Thần cũng không nói gì đi đến bên bàn ngồi nhìn nàng.
Qua một lúc lâu nàng mới ngẩn đầu có chút khó chịu hỏi "Ngươi nhìn ta làm gì?" Có để người ta ăn không đây hả?!
Phong Nguyệt Vô Thần nhẹ cười "Chỉ là có chút nhớ nàng, nhìn nhiều thêm một chút!" Không biết khi nào Phong Quốc phát động chiến tranh, nếu hắn buộc phải ra trận không biết ngày tháng nào mới trở về, có thể là vĩnh viển không trở lại?!
Khanh Khanh vô thức bĩu môi mắng nhỏ hai chữ "Thần kinh." rồi lại cầm một khối bánh ngọt bỏ vào miệng. Đôi mày nàng nhíu lại, vơ lấy chung trà bên cạnh uống cạn. Quá ngọt!!!
Phong Nguyệt Vô Thần khẽ cười, có tâm nhắc nhở "Khanh Khanh, ly trà nàng uống là của ta!"
Khanh Khanh nhìn ly trà rồi lại nhìn hắn, đặt xuống như chưa có chuyện gì, cũng không ghét bỏ dùng phải trà của hắn. Nàng mất tự nhiên đưa mắt ra chỗ khác, lơ đảng hỏi "Chỗ ngươi không có loại y phục khác à?"
Phong Nguyệt Vô Thần vui vẻ "Tỉ như?"
Nàng nghiêng đầu nghĩ nghĩ "Không phải màu tím?!"
Nàng cũng không phải đặc biệt thích màu nào khác cũng không phải ghét y phục màu tím, chỉ là tủ đồ trong phòng nàng tại sao lại toàn y phục màu tím? Đủ loại đủ kiểu toàn màu tím!
Khanh Khanh lúc này mới phát giác nam tử đối diện cũng mặc một kiện áo bào màu tím bạc. Hắn... Cuồng màu tím sao?
"Nàng không thích màu tím? Lúc gặp nàng ta thấy nàng vận tử y cứ cho rằng nàng thích màu tím. Vậy nàng đặc biệt thích màu gì? Ta dặn dò người may cho nàng!"
Hắn không phải không biết nàng không thích màu tím, hắn chính là cố ý!
Khanh Khanh nghi hoặc nheo mắt nhìn hắn rồi lại nhìn mình, hai người họ có chút giống... Mặc y phục tình nhân?!
Khanh Khanh bị suy nghĩ của bản thân làm cho buồn cười, nàng khoát tay "Bạch y hắc y đều được, tùy tiện làm, thoải mái là được!"
Hôm đó đại hôn của Bạch Nhi, nàng không thể cứ một thân huyết y như cũ đi dự hôn lễ, trông có chút giống nhân vật chính! Nên mới đến Linh Uyển các tùy tiện chọn một bộ mặc vào, vừa vặn chọn phải tử y!
Phong Nguyệt Vô Thần cười nhẹ đứng dậy "Được rồi, ta đi gọi người đến may cho nàng vài bộ y phục. Ta có việc đi trước!"
Khanh Khanh nhìn hắn rời đi đôi mày nhíu lại, hắn đưa nàng đến đây đã mấy ngày cũng chỉ thỉnh thoảng qua nhìn xem một chút, nàng cũng lười đi lại nằm ì trong phòng. Nhìn hắn như vậy dường như rất bận, chẳng lẽ trong cung sảy ra chuyện rồi?!
_______________________
P/s: đính chính một chút từ "tử" trong "tử y" có nghĩ là màu tím không phải nghĩ là chết đâu nha. Ta sợ các nàng nhầm lẫn...
Ngự Thư Phòng.
Phong Nguyệt Phủ Hàn nhìn đống thư tình báo ở biên ải giữ về không khỏi có chút đau đầu.
"Đã xác định được mục tiêu Phong Quốc chính là chúng ta! Phòng tuyến biên giới giáp với ta của họ gia tăng rất nhiều binh sĩ, có hẳn một doanh trại! Lương thực cũng liên tục chuyển đến, như đang chuẩn bị đánh trận!"
Phong Nguyệt Phủ Hàn xoa xoa thái dương.
Phong Nguyệt Quân Y: "Những phong thư này gửi đến vào hôm qua, đi đường đã gần mười ngày tình hình biên cương có lẽ đã có chuyển biến. Hoàng huynh, vẫn nên phái thêm binh lính đến biên cương canh giữ. Biên cương xa hoàng thành, chỉ sợ sảy ra biến cố nước xa không thể cứu lửa gần!"
Bên dưới có đại thần nóng giận "Phong Quốc điên rồi hay sao!"
"Hừ, từ khi vị nữ vương kia lên ngôi đã không ngừng tranh chấp với các nước khác. Nếu không phải lực lượng của ả ta hùng hậu, bên cạnh có vị quốc sư tài giỏi kia không biết Phong Quốc đã bị đánh sập bao nhiêu lần rồi!"
"im lặng đi!"-Phong Nguyệt Phủ Hàn vỗ bàn, bên dưới lập tức yên lặng.
Phong Nguyệt Vô Thần bước lên một bước "Hiện tại Phong Quốc chỉ gia tăng binh lính ở phòng tuyến biên giới, chưa có hành động nào thêm. Thuộc hạ của ta ở Nam Cương hai năm nay luôn nhất mực theo dõi động tĩnh Phong Quốc, có biến nhất định sẽ cấp báo đến!"
Vị tam vương gia trước kia luôn bị coi là phế vật ăn chơi trác tán không biết hai năm trước bị kích thích gì từ khi đi Nam Cương trở về bắt đầu tham gia triều chính. Ban đầu có người còn mỉa mai nói ra nói vào, chính chủ người ta không để ý còn rất tích cực chia sẻ gánh nặng với hoàng thượng, chuyện nào cũng làm rõ hoàn mỹ!
Phong Nguyệt Phủ Hàn gật đầu "Tốt lắm, nhưng chuyện này hệ trọng không thể khinh xuất. Phòng tuyết ở Nam Cương quan trọng nhất, trẫm sẽ phái thêm binh sĩ đến canh giữ. Chiến trang có bùng nổ cũng không quá bị động. Mặt khác gửi một bức mật thư đến Mông Cổ và Ngụy Quốc nhắc nhở bọn đề phòng biên giới."
Phong Nguyệt Phủ Hàn nhìn qua đám đại thần, bất chợt điểm tên "Hộ bộ thượng thư Hàn Minh Sơn, khanh đi sứ đến Mông cổ đem mật thư gia cho đại vương Mông Cổ. Ngũ Vương gia Phong Nguyệt Quân Y, đệ đi sứ đến Ngụy quốc... Giao mật thư cho Ngụy vương."
Hai người bước lên trong quỳ xuống nhận chỉ. Hộ bộ thượng thư Hàn Minh Sơn thầm lau mồ hôi, gã chính là vị biểu ca của Hàn Khiết Tử nhậm chức hai năm trước. Hai năm nay thời thế yên bình đã quen nay lại đột nhiên nghe tin sắp đánh trận gã có hơi choáng váng.
Phong Nguyệt Phủ Hàn tiếp tục hạ lệnh "Binh bộ thượng thư, khanh dẫn theo ba ngàn binh sĩ đến biên cương trấn an lòng quân, củng cố quân doanh, có biến lập tức cấp báo!"
Binh bộ thượng thư đứng lên trước hành lễ "Thần tuân mệnh!"
"Được rồi, các khanh lui ra đi!"
Đám đại thần hành lễ rồi lục đục lui ra, chỉ có Phong Nguyệt Vô Thần cùng Phong Nguyệt Quân Y ở lại.
"Hoàng huynh, huynh nghĩ vì sao Phong Quốc lại đột nhiên muốn tiến đánh?"
Phong Nguyệt Phủ Hàn lắc đầu, hắn cũng không nghĩ ra!
"Vì một nam sủng!"-Phong Nguyệt Vô Thần đột nhiên nói, hai người kinh ngạc nhìn hắn.
"Vì... Nam sủng?"
Phong Nguyệt Vô Thần nghiêm túc gật đầu "Hai năm trước Thượng Quan Tề bị Gia Lỗ Thượng Phong áp giải trở về Mông Cổ, giữa đường có người tập kích. Thượng Quan Tề cùng Tử Dạ mất tích đến nay chưa rõ."
Phong Nguyệt Phủ Hàn nhíu mày "Ý của đệ?"
"Người của ta từng đến Phong Quốc điều tra, vô tình nhìn thấy Tử Dạ đi ra từ một Thân Vương phủ, nhìn cách ăn mặt cũng không phải kẻ hầu người khác." Phong Nguyệt Vô Thần dừng một chút "Nữ vương hai năm trước nạp vào hậu cung một nam sủng, độc sủng hắn đến nay. Người kia chính là Thượng Quan Tề mất tích, còn Tử Dạ-Thuộc hạ của hắn trở thành thiếp thất của một thân vương không có địa vị Phong Quốc."
Phong Nguyệt Phủ Hàn và Phong Nguyệt Quân Y phần nào đoán ra phía sau, Thượng Quan Tề chính là muốn trả thù nên mượn tay nữ vương Phong Quốc. Huống hồ nữ vương kia cũng đã có dã tâm từ lâu!
"Hoàng huynh...." Phong Nguyệt Hoành Ân từ bên ngoài vào lại không nghĩ đến còn có Phong Nguyệt Vô Thần và Phong Nguyệt Quân Y ở đây, có chút sửng sốt.
"Tam ca, ngũ đệ cũng ở đây sao? Sảy ra chuyện gì rồi?" Khi nảy hắn còn thấy một đám đại thần đi ra, tụ tập đông đủ như vậy!
Phong Nguyệt Phủ Hàn nâng nhìn hắn, che dấu đi phiền muộn trong mắt "Đệ không ở cạnh vương phi nhà đệ ân ân ái ái vào cung làm gì?"
"Hoàng huynh, hôm nay là ngày lại mặt! Bạch Nhi không phải xuất thân từ trong cung sao? Đệ không vào cung thì đi đâu?"
Phong Nguyệt Phủ Hàn ngẩn ra "Lại mặt rồi sao?"
Mấy ngày nay tình báo ở biên cương gửi về liên tục, đại thần quan lại tụ họp bàn luận kế sách cũng đã mấy bận. Việc triều chính Phong Nguyệt Phủ Hàn tạm thời không cho Phong Nguyệt Hoành Ân biết, không thì với tính cách của hắn còn hưởng tân hôn sao?!
Phong Nguyệt Hoành Ân nheo mắt nghi hoặc "Đã sảy ra chuyện gì sao?"
Phong Nguyệt Quân Y cười nhạt "Không có chuyện gì lớn, huynh vừa kết hôn, mau ở cùng tân nương tử bồi dưỡng tình cảm đi!"
Phong Nguyệt Hoành Ân vẫn còn nghi hoặc nhưng bọn họ đã nhất quyết không cho hắn biết hắn cũng không tiện hỏi.
"Tân nương tử của huynh đâu rồi?"
"Bạch Nhi đến Túy Linh cung tìm Quý Phi hàn huyên rồi!" Phong Nguyệt Hoành Ân đột nhiên nhớ ra cái gì quay lại hỏi Phong Nguyệt Vô Thần "Tam ca, huynh biết Khanh Khanh ở đâu không?"
Phong Nguyệt Vô Thần nâng mắt nhìn hắn, nhàn nhạt hỏi "Làm gì?"
"Khi nảy đệ đưa Bạch Nhi đến chỗ Quý Phi, Quý Phi có hỏi qua có gặp Khanh Khanh không, từ đêm hôn lễ diễn ra đến giờ vẫn không thấy bóng dáng nàng đâu. Bạch Nhi cũng muốn gặp nàng ấy."
"Nàng ở tam vương phủ."
Phong Nguyệt Hoành Ân mất ba giây để phản ứng lại, hắn có chút kinh ngạc "Ở phủ của huynh?"
Phong Nguyệt Quân Y và Phong Nguyệt Phủ Hàn thoáng nhìn nhau, trong đầu đều hiện ra "Quá nhanh tay rồi đi?!"
Phong Nguyệt Vô Thần nhàn nhạt "Ừ" một tiếng rồi cáo từ.
Tam Vương Phủ
Phong Nguyệt Vô Thần trở về đến tìm Khanh Khanh ngay, hắn mở cửa phòng liền nhìn thấy nàng đã thay một bộ y phục màu tím khác ngồi ăn điểm tâm. Khanh Khanh nghe tiếng động ở cửa ngẩn đầu nhìn, đợi nhìn rõ người ở cửa là ai nàng lại cúi đầu ăn điểm tâm.
Phong Nguyệt Vô Thần cũng không nói gì đi đến bên bàn ngồi nhìn nàng.
Qua một lúc lâu nàng mới ngẩn đầu có chút khó chịu hỏi "Ngươi nhìn ta làm gì?" Có để người ta ăn không đây hả?!
Phong Nguyệt Vô Thần nhẹ cười "Chỉ là có chút nhớ nàng, nhìn nhiều thêm một chút!" Không biết khi nào Phong Quốc phát động chiến tranh, nếu hắn buộc phải ra trận không biết ngày tháng nào mới trở về, có thể là vĩnh viển không trở lại?!
Khanh Khanh vô thức bĩu môi mắng nhỏ hai chữ "Thần kinh." rồi lại cầm một khối bánh ngọt bỏ vào miệng. Đôi mày nàng nhíu lại, vơ lấy chung trà bên cạnh uống cạn. Quá ngọt!!!
Phong Nguyệt Vô Thần khẽ cười, có tâm nhắc nhở "Khanh Khanh, ly trà nàng uống là của ta!"
Khanh Khanh nhìn ly trà rồi lại nhìn hắn, đặt xuống như chưa có chuyện gì, cũng không ghét bỏ dùng phải trà của hắn. Nàng mất tự nhiên đưa mắt ra chỗ khác, lơ đảng hỏi "Chỗ ngươi không có loại y phục khác à?"
Phong Nguyệt Vô Thần vui vẻ "Tỉ như?"
Nàng nghiêng đầu nghĩ nghĩ "Không phải màu tím?!"
Nàng cũng không phải đặc biệt thích màu nào khác cũng không phải ghét y phục màu tím, chỉ là tủ đồ trong phòng nàng tại sao lại toàn y phục màu tím? Đủ loại đủ kiểu toàn màu tím!
Khanh Khanh lúc này mới phát giác nam tử đối diện cũng mặc một kiện áo bào màu tím bạc. Hắn... Cuồng màu tím sao?
"Nàng không thích màu tím? Lúc gặp nàng ta thấy nàng vận tử y cứ cho rằng nàng thích màu tím. Vậy nàng đặc biệt thích màu gì? Ta dặn dò người may cho nàng!"
Hắn không phải không biết nàng không thích màu tím, hắn chính là cố ý!
Khanh Khanh nghi hoặc nheo mắt nhìn hắn rồi lại nhìn mình, hai người họ có chút giống... Mặc y phục tình nhân?!
Khanh Khanh bị suy nghĩ của bản thân làm cho buồn cười, nàng khoát tay "Bạch y hắc y đều được, tùy tiện làm, thoải mái là được!"
Hôm đó đại hôn của Bạch Nhi, nàng không thể cứ một thân huyết y như cũ đi dự hôn lễ, trông có chút giống nhân vật chính! Nên mới đến Linh Uyển các tùy tiện chọn một bộ mặc vào, vừa vặn chọn phải tử y!
Phong Nguyệt Vô Thần cười nhẹ đứng dậy "Được rồi, ta đi gọi người đến may cho nàng vài bộ y phục. Ta có việc đi trước!"
Khanh Khanh nhìn hắn rời đi đôi mày nhíu lại, hắn đưa nàng đến đây đã mấy ngày cũng chỉ thỉnh thoảng qua nhìn xem một chút, nàng cũng lười đi lại nằm ì trong phòng. Nhìn hắn như vậy dường như rất bận, chẳng lẽ trong cung sảy ra chuyện rồi?!
_______________________
P/s: đính chính một chút từ "tử" trong "tử y" có nghĩ là màu tím không phải nghĩ là chết đâu nha. Ta sợ các nàng nhầm lẫn...