Phong Quốc gần đây không rõ vì chuyện nội bộ gì mà yên tĩnh hẳn ra, nhiều lúc rảnh rỗi mọi người quên kẻ thù đang rình mò nhấc cử nhất động của họ.
Con tin Phong Quốc đến thành Nam Cương cũng không làm ra động tác gì quá lớn, cả ngày ở trong phòng hết ăn lại ngủ.
Ngày thứ tư kể từ khi Vương Quân đến lần nữa ra khỏi phòng, cầu kiến tam vương gia Phong Nguyệt Vô Thần. Việc hắn ta ra ngoài chủ động gặp Phong Nguyệt Vô Thần kia chỉ vì muốn gặp mặt Khanh Khanh.
Ban đầu Phong Nguyệt Vô Thần quả quyết không đồng ý, cự tuyệt mọi điều kiện của hắn. Nhưng qua hồi lâu cuối cùng hắn lại cho phép Vương Quân đến gặp Khanh Khanh. Đồng thời cho người gọi Hắc Kết cùng Vương Quân đến phòng nàng.
Khanh Khanh lạnh băng nhìn nam tử tuấn mĩ ngoài cửa, Vương Quân vẫn như hai lần trước nàng gặp, một thân bạch y, tóc dài đến eo xõa sau lưng.
Tên bệnh hoạn này cuồng thả tóc? Trước đây nàng còn chưa nhận thức qua đâu!
"Làm gì?"
Vương Quân nở nụ cười, đôi mắt giảm đi mấy phần tà khí, thêm mấy phần ôn nhu "Ta đến xem nàng một chút, Phong Nguyệt Vô Thần cũng đã đồng ý."
Khanh Khanh nhìn qua Hắc Kết vừa đến, thu hồi tầm mắt "Ta là vật phẩm thuộc quyền sở hữu của hắn sao? Vì sao hắn cho phép ta liền phải gặp ngươi?"
Hắc Kết phía sau lúc này mới yếu ớt lên tiếng "Khanh Khanh, Huyết Thạch trên người nàng còn chưa giải..."
Khanh Khanh nghĩ nghĩ, trước đây bị thương bởi cái thứ giống axit kia có nghe qua Hắc Kết nói đại sư huynh của y, quốc sư Phong Quốc có thể trị khỏi. Không ngờ đến chính là hắn ta.
Thứ hắn làm ra lúc nào cũng rắc rối, nguy hiểm như vậy.
Nàng hờ hững nói "Thì sao?"
Lần này Vương Quân tiếp lời "Huyết Thạch là ta tạo ra, ta có thể xử lí vết thương của nàng."
"Vết thương cũng đã qua lâu, còn trị cái gì?!" Khanh Khanh không kiên nhẫn đóng cửa lại. Vương Quân vội vàng ngăn cửa "Tạm thời không có việc nhưng nếu kéo dài tay nàng sẽ phế!"
Khanh Khanh lườm Vương Quân, trong mắt nhiều thêm mấy phần hàn ý, đều không phải do hắn làm ra cái thứ xui xẻo này sao?!
Khanh Khanh buông tay đang đóng cửa, âm trầm đi vào phòng ngồi bên bàn trà đối diện cửa sổ, ngầm đồng ý.
Vương Quân thở nhẹ ra một hơi, hắn đi vào trong ngồi xuống bên cạnh nàng.
Khanh Khanh đưa mắt lạnh nhạt lườm hắn. Vương Quân cười khan hai tiếng kéo ghế ra một đoạn, tạo khoảng cách với nàng.
"Ta muốn xem vết thương!"
Khanh Khanh chần chờ một chút cuối cùng cũng vén tay áo lên, trên cánh tay phải trắng nõn lộ ra một mảnh huyết nhục mơ mồ. Miệng vết thương bị Huyết Thạch làm phỏng cơ hồ so với trước kia to bành trướng ra to hơn một chút.
Hắc Kết trợn mắt nhìn, âm thanh bị nghẹn lại "Nàng... Nàng như vậy còn gọi là ổn sao?"
Khanh Khanh thản nhiên lắc đầu "Không quá đau."
Vương Quân cau mày lại, nghiêm túc quan sát vết thương của nàng.
Bối Lan từng khiến miệng vết thương kết băng, làm giảm sự ăn mòn của Huyết Thạch nhưng nó cũng không phải phương pháp lâu dài. Hơn tháng trước vết thương đã có dấu hiệu tiếp tục ăn mòn, việc này đồng nghĩa với phương pháp của Bối Lan đã hoàn toàn mất tác dụng.
Nàng không nói cho Hắc Kết biết, nàng không muốn y lo lắng càng không muốn khiến y vất vả vì nàng. Sau đó vào thành Nam Cương, chiến sự liên miên nàng lại ném vấn đề này ra sau đầu.
"May mắn vẫn có thể vãn hồi, chỉ là sẽ để lại sẹo, không thể hoàn hảo như ban đầu được!" Vương Quân quan sát kĩ vết thương sau đó lên tiếng.
Khanh Khanh rút tay về, kéo tay áo xuống "Nữ nhi có vài vết sẹo thì có là gì?!"
Nữ nhi mới không muốn có sẹo có được không?!
"Dù sao, vết sẹo gì đó như đao, kiếm gì đó ta đều có, thêm một vết bỏng không vấn đề gì!"
Câu nói này của nàng rõ ràng dù âm điệu lạnh nhạt, tùy tiện nói ra, nàng không mấy quan tâm đến nhưng lại khiến người khác đau lòng.
Hai nam nhân trong phòng cúi đầu, trong lòng nặng nề.
"Trước tiên cần vận nội lực đẩy hết độc tố của Huyết Thạch ra trước, sau đó phải cắt bỏ những nơi bị ngoại tử. Công đoạn này rất đau đớn." Vương Quân cẩn trọng nói.
Khanh Khanh thản nhiên "Ta không sợ đau."
Vương Quân cười nhạt một tiếng, cúi đầu che dấu khóe mắt tràn đầy thương tiếc, đau lòng "Phần sau liền dễ dàng, ta phối thuốc cùng làm cao dược cho nàng. Sử dụng đúng đơn liền khỏi."
Hắc Kết nhẹ giọng hỏi "Khi nào bắt đầu?"
"Chi bằng hôm nay đi, ta cũng không rõ khi nào bên phía Phong Quốc khởi chiến lần nữa. Đến lúc đó sẽ không kịp."
Hắc Kết gật đầu tán thành, y nhìn thoáng qua Khanh Khanh trưng cầu ý kiến. Nàng nhúng vai biểu thị tùy các ngươi sắp xếp.
Hắc Kết không nghĩ đến nàng lại phối hợp như vậy, y còn nghĩ cách dụ dỗ nàng chữa trị nếu nàng cương quyết phản đối.
"Vậy ta đi chuẩn bị một chút. Buổi tối liền bắt đầu."
"Khoan đã!"-Khanh Khanh đột nhiên lên tiếng "Ngươi và Phong Nguyệt Vô Thần giao dịch gì?"
Vương Quân thoáng ngẩn ra sau đó mới cười nhạt lắc đầu "Không có giao dịch, ta từng nói qua cho hắn nhiều mật tin cùng điểm yếu của Phong Quốc hắn vẫn không đồng ý để ta gặp nàng. Cho đến khi ta nói muốn gặp nàng để trị Huyết Thạch trên người nàng hắn mới đồng ý."
Khanh Khanh im lặng không nói gì. Đến khi Vương Quân tưởng nàng sẽ không nói thêm gì chuẩn bị rời đi đột nhiên nghe thấy tiến nàng phía sau.
"Đem tất cả tin tức ngươi biết nói cho Phong Nguyệt Vô Thần, kể cả tình hình gần đây của Phong Quốc, lực lượng hỗ trợ." Nàng ngừng lại, nhìn thẳng vào Vương Quân "Đây là điều kiện của ta!"
Vương Quân nhìn nàng hồi lâu, hắn cụt mắt xuống khẽ cười "Khanh Khanh, nàng thật sự thích Phong Nguyệt Vô Thần?"
Khanh Khanh không chối bỏ cũng không xác định chỉ hỏi ngược lại hắn "Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?"
Vương Quân lắc đầu, hắn cho người điều tra nàng có tra qua nàng vì Phong Nguyệt Vô Thần mà dùng Vong Tình Thủy. Hắn không tin, hắn cũng được xem như nhìn nàng lớn không tin được một nử tử lãnh đạm như nàng hạ mình yêu thích ai đó. Cho dù là hắn năm đó cũng chỉ là nơi an toàn cho nàng ỷ lại, giống như hợp tác hơn là sự yêu đương.
"Ta biết rồi!"
Vương Quân xoay người rời đi, trong mắt hiện lên tia không cam lòng cùng khổ sở. Hắn biết đời này nàng sẽ không tha thứ cho hắn, chỉ là khó chấp nhận nàng vậy mà yêu một nam nhân khác.
Tuy hắn tâm niệm nàng nhưng sẽ không gây tổn thương cho nàng nữa, nếu đã là tâm ý nàng, ý định cả đời nàng hắn sẽ thuận theo.
Khanh Khanh không thèm nhìn lấy bóng dáng bạch y đã khuất, lười biếng nằm dài trên bàn.
"Hắc Kết, ngươi đem con mèo của ngươi nhốt cho kĩ đi, đừng tới làm phiền ta."
Hắc Kết khẽ cười "Được." y đồng ý nàng không để cục bông nhỏ làm phiền nàng chứ không đồng ý nhốt lại nha.
Nhưng mà cục bông nhỏ kia khá thích nàng nên mới quấn lấy, nàng vô lương tâm nha!
Qua lời nói của Vương Quân hiện tại bên cạnh nữ vương Phong Quốc có một người bí ẩn luôn đứng phía sau chỉ thị. Người đó được nữ vương tín nhiệm đến mức u mê nghe theo lời hắn, quốc sư Phong Quốc nhanh chóng bị kéo độ tín nhiệm xuống.
Lần trước ở rừng cây ngoại thành người xây dựng pháp trận giam giữ kia cũng chính là hắn. Pháp trận bị người khác phá hủy, người kia bị trận pháp phản phệ lại bị thương không nhẹ cần thời gian điều dưỡng.
Vì vậy mới diễn ra một màng đình chiến đưa con tin sang của Phong Quốc. Từ đầu trận chiến Phong nữ vương đều nghe lời của người kia, hiện tại người kia đang bị thương khó lòng giúp đỡ nên Phong nữ vương sợ sẽ thất bại đành đình chiến.
Tiếp thu lời Vương Quân nói cùng những tin tức khác mấy vị tướng quân tỏ vẻ nửa tin nửa ngờ.
Vương Quân lại chỉ chiếu theo điều kiện của Khanh Khanh mà nói mặc kệ bọn họ có tin hay không.
Tu chân giới chính là thế giới của người tu đạo, tu tiên. Tu chân giới cũng không phải không gian riêng biệt, thế giới phong kín gì. Những nhân sĩ tu tiên đều có thể tùy tiện nhìn thấy ở trên giang hồ. Tuy nhiên đó chỉ là những tu sĩ ở hạ tu giới, pháp lực không quá cao thâm.
Tu chân giới được chia làm Hạ tu giới cùng Thượng giới.
Hạ tu giới chính là những môn phái tu tiên, những tu sĩ tiêu dao trên giang hồ. Những môn phái này chủ yếu đều tu kiếm đạo, chỉ có một phần nhỏ theo học phù chú, kết giới. Tu sĩ ở Hạ tu giới tu vi cao nhất chỉ ở "Hóa Thần", sau khi tu vi lên hoá thần liền có thể đến Thượng tu giới, hay còn gọi là tiên giới trong miệng người đời.
Thượng tu giới là những châu nhỏ ở Thiên giới (hay tiên giới), bọn họ cùng chung sống với thiên tộc trong truyền thuyết.
Nhưng thông tin về Thượng tu giới quá ít ỏi, hơn trăm năm nay chưa ai lên được thiên giới. Chuyện đó khiến cho việc tồn tại Thiên-Ma tộc, thượng tu giới dần ít người biết đến, thậm chí chỉ nghe qua trong sử sách cổ.
Đời trước Xích Hà cung cũng từng tu đạo, ít nhiều rõ hơn về thượng tu giới. Hắc Kết không tu tiên không biết rõ về tu sĩ, nhưng y chắc chắn được người giúp Phong nữ vương kia chính là từ Thượng tu giới xuống!
Con tin Phong Quốc đến thành Nam Cương cũng không làm ra động tác gì quá lớn, cả ngày ở trong phòng hết ăn lại ngủ.
Ngày thứ tư kể từ khi Vương Quân đến lần nữa ra khỏi phòng, cầu kiến tam vương gia Phong Nguyệt Vô Thần. Việc hắn ta ra ngoài chủ động gặp Phong Nguyệt Vô Thần kia chỉ vì muốn gặp mặt Khanh Khanh.
Ban đầu Phong Nguyệt Vô Thần quả quyết không đồng ý, cự tuyệt mọi điều kiện của hắn. Nhưng qua hồi lâu cuối cùng hắn lại cho phép Vương Quân đến gặp Khanh Khanh. Đồng thời cho người gọi Hắc Kết cùng Vương Quân đến phòng nàng.
Khanh Khanh lạnh băng nhìn nam tử tuấn mĩ ngoài cửa, Vương Quân vẫn như hai lần trước nàng gặp, một thân bạch y, tóc dài đến eo xõa sau lưng.
Tên bệnh hoạn này cuồng thả tóc? Trước đây nàng còn chưa nhận thức qua đâu!
"Làm gì?"
Vương Quân nở nụ cười, đôi mắt giảm đi mấy phần tà khí, thêm mấy phần ôn nhu "Ta đến xem nàng một chút, Phong Nguyệt Vô Thần cũng đã đồng ý."
Khanh Khanh nhìn qua Hắc Kết vừa đến, thu hồi tầm mắt "Ta là vật phẩm thuộc quyền sở hữu của hắn sao? Vì sao hắn cho phép ta liền phải gặp ngươi?"
Hắc Kết phía sau lúc này mới yếu ớt lên tiếng "Khanh Khanh, Huyết Thạch trên người nàng còn chưa giải..."
Khanh Khanh nghĩ nghĩ, trước đây bị thương bởi cái thứ giống axit kia có nghe qua Hắc Kết nói đại sư huynh của y, quốc sư Phong Quốc có thể trị khỏi. Không ngờ đến chính là hắn ta.
Thứ hắn làm ra lúc nào cũng rắc rối, nguy hiểm như vậy.
Nàng hờ hững nói "Thì sao?"
Lần này Vương Quân tiếp lời "Huyết Thạch là ta tạo ra, ta có thể xử lí vết thương của nàng."
"Vết thương cũng đã qua lâu, còn trị cái gì?!" Khanh Khanh không kiên nhẫn đóng cửa lại. Vương Quân vội vàng ngăn cửa "Tạm thời không có việc nhưng nếu kéo dài tay nàng sẽ phế!"
Khanh Khanh lườm Vương Quân, trong mắt nhiều thêm mấy phần hàn ý, đều không phải do hắn làm ra cái thứ xui xẻo này sao?!
Khanh Khanh buông tay đang đóng cửa, âm trầm đi vào phòng ngồi bên bàn trà đối diện cửa sổ, ngầm đồng ý.
Vương Quân thở nhẹ ra một hơi, hắn đi vào trong ngồi xuống bên cạnh nàng.
Khanh Khanh đưa mắt lạnh nhạt lườm hắn. Vương Quân cười khan hai tiếng kéo ghế ra một đoạn, tạo khoảng cách với nàng.
"Ta muốn xem vết thương!"
Khanh Khanh chần chờ một chút cuối cùng cũng vén tay áo lên, trên cánh tay phải trắng nõn lộ ra một mảnh huyết nhục mơ mồ. Miệng vết thương bị Huyết Thạch làm phỏng cơ hồ so với trước kia to bành trướng ra to hơn một chút.
Hắc Kết trợn mắt nhìn, âm thanh bị nghẹn lại "Nàng... Nàng như vậy còn gọi là ổn sao?"
Khanh Khanh thản nhiên lắc đầu "Không quá đau."
Vương Quân cau mày lại, nghiêm túc quan sát vết thương của nàng.
Bối Lan từng khiến miệng vết thương kết băng, làm giảm sự ăn mòn của Huyết Thạch nhưng nó cũng không phải phương pháp lâu dài. Hơn tháng trước vết thương đã có dấu hiệu tiếp tục ăn mòn, việc này đồng nghĩa với phương pháp của Bối Lan đã hoàn toàn mất tác dụng.
Nàng không nói cho Hắc Kết biết, nàng không muốn y lo lắng càng không muốn khiến y vất vả vì nàng. Sau đó vào thành Nam Cương, chiến sự liên miên nàng lại ném vấn đề này ra sau đầu.
"May mắn vẫn có thể vãn hồi, chỉ là sẽ để lại sẹo, không thể hoàn hảo như ban đầu được!" Vương Quân quan sát kĩ vết thương sau đó lên tiếng.
Khanh Khanh rút tay về, kéo tay áo xuống "Nữ nhi có vài vết sẹo thì có là gì?!"
Nữ nhi mới không muốn có sẹo có được không?!
"Dù sao, vết sẹo gì đó như đao, kiếm gì đó ta đều có, thêm một vết bỏng không vấn đề gì!"
Câu nói này của nàng rõ ràng dù âm điệu lạnh nhạt, tùy tiện nói ra, nàng không mấy quan tâm đến nhưng lại khiến người khác đau lòng.
Hai nam nhân trong phòng cúi đầu, trong lòng nặng nề.
"Trước tiên cần vận nội lực đẩy hết độc tố của Huyết Thạch ra trước, sau đó phải cắt bỏ những nơi bị ngoại tử. Công đoạn này rất đau đớn." Vương Quân cẩn trọng nói.
Khanh Khanh thản nhiên "Ta không sợ đau."
Vương Quân cười nhạt một tiếng, cúi đầu che dấu khóe mắt tràn đầy thương tiếc, đau lòng "Phần sau liền dễ dàng, ta phối thuốc cùng làm cao dược cho nàng. Sử dụng đúng đơn liền khỏi."
Hắc Kết nhẹ giọng hỏi "Khi nào bắt đầu?"
"Chi bằng hôm nay đi, ta cũng không rõ khi nào bên phía Phong Quốc khởi chiến lần nữa. Đến lúc đó sẽ không kịp."
Hắc Kết gật đầu tán thành, y nhìn thoáng qua Khanh Khanh trưng cầu ý kiến. Nàng nhúng vai biểu thị tùy các ngươi sắp xếp.
Hắc Kết không nghĩ đến nàng lại phối hợp như vậy, y còn nghĩ cách dụ dỗ nàng chữa trị nếu nàng cương quyết phản đối.
"Vậy ta đi chuẩn bị một chút. Buổi tối liền bắt đầu."
"Khoan đã!"-Khanh Khanh đột nhiên lên tiếng "Ngươi và Phong Nguyệt Vô Thần giao dịch gì?"
Vương Quân thoáng ngẩn ra sau đó mới cười nhạt lắc đầu "Không có giao dịch, ta từng nói qua cho hắn nhiều mật tin cùng điểm yếu của Phong Quốc hắn vẫn không đồng ý để ta gặp nàng. Cho đến khi ta nói muốn gặp nàng để trị Huyết Thạch trên người nàng hắn mới đồng ý."
Khanh Khanh im lặng không nói gì. Đến khi Vương Quân tưởng nàng sẽ không nói thêm gì chuẩn bị rời đi đột nhiên nghe thấy tiến nàng phía sau.
"Đem tất cả tin tức ngươi biết nói cho Phong Nguyệt Vô Thần, kể cả tình hình gần đây của Phong Quốc, lực lượng hỗ trợ." Nàng ngừng lại, nhìn thẳng vào Vương Quân "Đây là điều kiện của ta!"
Vương Quân nhìn nàng hồi lâu, hắn cụt mắt xuống khẽ cười "Khanh Khanh, nàng thật sự thích Phong Nguyệt Vô Thần?"
Khanh Khanh không chối bỏ cũng không xác định chỉ hỏi ngược lại hắn "Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?"
Vương Quân lắc đầu, hắn cho người điều tra nàng có tra qua nàng vì Phong Nguyệt Vô Thần mà dùng Vong Tình Thủy. Hắn không tin, hắn cũng được xem như nhìn nàng lớn không tin được một nử tử lãnh đạm như nàng hạ mình yêu thích ai đó. Cho dù là hắn năm đó cũng chỉ là nơi an toàn cho nàng ỷ lại, giống như hợp tác hơn là sự yêu đương.
"Ta biết rồi!"
Vương Quân xoay người rời đi, trong mắt hiện lên tia không cam lòng cùng khổ sở. Hắn biết đời này nàng sẽ không tha thứ cho hắn, chỉ là khó chấp nhận nàng vậy mà yêu một nam nhân khác.
Tuy hắn tâm niệm nàng nhưng sẽ không gây tổn thương cho nàng nữa, nếu đã là tâm ý nàng, ý định cả đời nàng hắn sẽ thuận theo.
Khanh Khanh không thèm nhìn lấy bóng dáng bạch y đã khuất, lười biếng nằm dài trên bàn.
"Hắc Kết, ngươi đem con mèo của ngươi nhốt cho kĩ đi, đừng tới làm phiền ta."
Hắc Kết khẽ cười "Được." y đồng ý nàng không để cục bông nhỏ làm phiền nàng chứ không đồng ý nhốt lại nha.
Nhưng mà cục bông nhỏ kia khá thích nàng nên mới quấn lấy, nàng vô lương tâm nha!
Qua lời nói của Vương Quân hiện tại bên cạnh nữ vương Phong Quốc có một người bí ẩn luôn đứng phía sau chỉ thị. Người đó được nữ vương tín nhiệm đến mức u mê nghe theo lời hắn, quốc sư Phong Quốc nhanh chóng bị kéo độ tín nhiệm xuống.
Lần trước ở rừng cây ngoại thành người xây dựng pháp trận giam giữ kia cũng chính là hắn. Pháp trận bị người khác phá hủy, người kia bị trận pháp phản phệ lại bị thương không nhẹ cần thời gian điều dưỡng.
Vì vậy mới diễn ra một màng đình chiến đưa con tin sang của Phong Quốc. Từ đầu trận chiến Phong nữ vương đều nghe lời của người kia, hiện tại người kia đang bị thương khó lòng giúp đỡ nên Phong nữ vương sợ sẽ thất bại đành đình chiến.
Tiếp thu lời Vương Quân nói cùng những tin tức khác mấy vị tướng quân tỏ vẻ nửa tin nửa ngờ.
Vương Quân lại chỉ chiếu theo điều kiện của Khanh Khanh mà nói mặc kệ bọn họ có tin hay không.
Tu chân giới chính là thế giới của người tu đạo, tu tiên. Tu chân giới cũng không phải không gian riêng biệt, thế giới phong kín gì. Những nhân sĩ tu tiên đều có thể tùy tiện nhìn thấy ở trên giang hồ. Tuy nhiên đó chỉ là những tu sĩ ở hạ tu giới, pháp lực không quá cao thâm.
Tu chân giới được chia làm Hạ tu giới cùng Thượng giới.
Hạ tu giới chính là những môn phái tu tiên, những tu sĩ tiêu dao trên giang hồ. Những môn phái này chủ yếu đều tu kiếm đạo, chỉ có một phần nhỏ theo học phù chú, kết giới. Tu sĩ ở Hạ tu giới tu vi cao nhất chỉ ở "Hóa Thần", sau khi tu vi lên hoá thần liền có thể đến Thượng tu giới, hay còn gọi là tiên giới trong miệng người đời.
Thượng tu giới là những châu nhỏ ở Thiên giới (hay tiên giới), bọn họ cùng chung sống với thiên tộc trong truyền thuyết.
Nhưng thông tin về Thượng tu giới quá ít ỏi, hơn trăm năm nay chưa ai lên được thiên giới. Chuyện đó khiến cho việc tồn tại Thiên-Ma tộc, thượng tu giới dần ít người biết đến, thậm chí chỉ nghe qua trong sử sách cổ.
Đời trước Xích Hà cung cũng từng tu đạo, ít nhiều rõ hơn về thượng tu giới. Hắc Kết không tu tiên không biết rõ về tu sĩ, nhưng y chắc chắn được người giúp Phong nữ vương kia chính là từ Thượng tu giới xuống!